Gian Khách

Quyển 3 - Chương 142: Thiên thần hạ phàm

Không có ai có thể dùng thân thể mình để mà chống cự lại với viên đạn.

Quân Thần Lý Thất Phu cũng không thể nào, nhưng mà vị lão gia tử không

khác nào thiên thần kia có thể tránh thoát được viên đạn bắn tới hay

sao? Bản thân Hứa Nhạc từ trong khói mù kia lao ra, cũng không có thời

gian dư thừa để mà đi tự hỏi cái vấn đề này.

Chiếc giày quân

dụng đạp mạnh lên trên mặt đất, lao thẳng xuống cái dốc kia. Hắn cũng

biết rất rõ ràng, cái gọi là tránh thoát viên đạn, kỳ thật chính là né

tránh khỏi hướng bắn mà địch nhân đã canh chuẩn, cánh tay bóp cò, viên

đạn bay ra, sau đó dùng tốc độ cực cao né tránh trong phạm vi gần hoặc

cự ly xa, làm thành một động tác né tránh khỏi lực sát thương mạnh mẽ

kia…

Từ mặt lý luận đó mà nói, một cái nhắm bắn đó là một phần

ngàn giây, hơn nữa còn là một khoảng thời gian không đầy một khắc nhắm

mở mắt. Những quân nhân chuyên nghiệp khi nhắm nổ súng thời gian có thể

nói là ít đến mức có thể nói là không cần phải kể đến. Giống chi trên

chiến trường chính là thường xuyên không cần phải nhắm bắn, chỉ cần bắn

đại mà thôi. Giống như năm tên binh lính Đế Quốc lúc này đang tiến hành

bắn tỉa tại khu vực sườn núi phía Tây con dốc kia.

Cho nên cho

dù động tác lao ra khỏi công sự kia của Hứa Nhạc mặc dù nhanh như một

con báo lao ra, lại vẫn như cũ khiến cho bản thân mình lâm vào một sự

nguy hiểm tuyệt đối. Bên trong vũ trụ này cũng không có người không ham

sống sợ chết, cho dù lừng lẫy thô bạo như Lý Cuồng Nhân, hoặc là mạnh mẽ chẳng khác nào thiên thần như Lý Thất Phu, bọn họ cũng sẽ không nếm thử dùng thân thể huyết nhục của chính mình là đi nghênh đón những viên đạn của đám người Đế Quốc. Nhưng mà Hứa Nhạc cũng không thể nào suy nghĩ

thêm nữa, cũng không thể không tạm thời đem sự sinh tử của mình mà gác

lại bên ngoài…

Đám quân nhân sĩ quan của Tiểu đội thiết giáp cơ

động của Quân viễn chinh Đế Quốc, đại khái ngay tại thời điểm chiến sự

bắt đầu bùng nổ, Tiểu đội 7 rất nhanh triệt thoái về phía sau, tiến hành phòng ngự mãnh liệt, đã đem ánh mắt độc ác của mình phóng về phía lùm

cây cỏ ở khu vực sườn phía Tây. Mà năm tên binh lính Đế Quốc đã sớm được bố trí tiềm phục tại sườn núi phía Tây kia hằng ngày đã được rèn luyện

cực cao, năng lực ẩn nấp quá mức cao siêu, che đậy quá mức mê người, thế cho nên đám người của Tiểu đội 7 nấp ở bên dưới công sự đối với đống

cây cỏ kia căn bản không thể tiến hành ngắm bắn có hiệu quả cho được.

Nhưng mà những gã binh lính Đế Quốc này lập tức liền có thể uy hiếp được đến bên hông của Hùng Lâm Tuyền.

Những chuyện tình có thể khiến cho Hứa Nhạc một phen đem chuyện sinh tử của mình quẳng hết ra bên

ngoài, đại khái cũng chỉ có những chuyện tình còn quan trọng hơn cả sự

sinh tử của chính hắn, ví dụ như là sinh mệnh của toàn bộ đám đội viên

Tiểu đội 7 này. Nếu như muốn đối phó với năm tên binh lính Đế Quốc đang

tiến hành ngắm bắn này, hắn đành phải phóng vọt ra ngoài, nhảy thẳng ra

phía đó, nhằm về phía con đường tràn ngập huyết tinh thảm đạm trước mắt, nhảy vào con đường sinh tử khôn lường kia.

o0o

- Hứa Nhạc, quay về!

Bên trong hệ thống bộ binh chợt truyền đến một đạo thanh âm, lúc này

đạo thanh âm kia cũng đã không thể nào bình tĩnh được nữa rồi. Đám chiến sĩ Liên Bang đang nấp phía sau cái công sự kia, nhìn thấy gã Chủ quản

đại nhân trực tiếp của chính mình cư nhiên giống như một gã quân nhân

cảm tử đột ngột lao ra khỏi công sự như vậy, không khỏi bị sợ hãi đến

mức kinh người, cả người phát lãnh, mà Bạch Ngọc Lan, phụ trách chỉ huy

trận địa tại bộ chỉ huy gần đó, cũng đã phẫn nộ cùng với hoảng sợ đến

cực điểm.

Hứa Nhạc cũng không hề quay về.

Hắn sau khi

lao ra khỏi cái công sự kia, liền trực tiếp phóng thẳng về phía đám bụi

rậm dày đặc ở sườn dốc phía Tây, không hề giảm tốc độ, ngược lại hai

chân còn không ngừng xoay chuyển, từng bước từng bước dẫm mạnh lên trên

mặt đất tràn ngập rêu xanh, trực tiếp phóng thẳng xuống phía dưới. Chỉ

trong khoảng thời gian ngắn ngủi nửa giây đồng hồ, tốc độ khủng bố của

hắn khiến cho thân thể của hắn nháy mắt biến thành một đạo tàn ảnh màu

xám nhạt.

Chỉ có vượt qua khỏi được sự sợ hãi từ sâu thẫm trong

lòng, vượt qua bản năng của nhân loại, mới có khả năng làm ra những động tác đột kích nhanh chóng như chớp giật như thế, mới có thể làm ra được

ba chữ ‘không biết sợ’.

o0o

Phốc phốc phốc, chiếc giày

quân dụng giống như chuồn chuồn điểm nhẹ trên mặt nước, quanh co không

ngừng xẹt qua trên mặt đất, lại đem lực lượng mạnh mẽ nặng nề đạp mạnh

xuống dưới, chấn ra những dấu chân cùng với bụi mù mãnh liệt.

Trong phút chốc, Hứa Nhạc giống như là một tia chớp, rất nhanh phóng

thẳng về phía trước đến hơn ba mươi thước, phóng thẳng đến trước người

năm tên binh lính Đế Quốc kia.

Năm tên binh lính Đế Quốc kia

nhìn thấy hắn nhảy ra khỏi không sự, trong nháy mắt lại hướng về phía

chính mình mà phóng đến, liền không một chút do dự nổ súng bắn thẳng về

phía hắn, đạn bắn ra như mưa, thế nhưng chung quy lại vẫn là chậm mất

một chút. Bởi vì đám người bọn hắn cũng không thể nào ngờ nổi, cái gã

quân nhân sĩ quan không biết là rất dũng cảm hoặc là vô cùng ngu xuẩn

kia, lại có thể phóng đến một cách nhanh chóng cùng với mạnh mẽ đến như

thế.

Cả người còn đang ở giữa không trung, khẩu súng Tạp Yến đã

cải tiến nằm trong tay của Hứa Nhạc đã một phen phun vãi ra vô số luồng

hỏa đạn căn bản cũng không cần tiến hành những động tác nhắm bắn quang

học gì cả. Toàn bộ cánh tay phải của hắn chính là quơ rộng nhanh một

vòng lớn, giống như là một thanh đại đao chém thẳng từ trên xuống dưới,

để cho viên đạn trong phạm vi hai mươi thước trước đó, tạo thành một đạo đường cong cực lớn.

Tiếng đạn bắn ra tạch tạch dày đặc không

ngớt, mấy tên binh lính Đế Quốc kia bị luồng đạn bắn thẳng tới khiến cho có chút hỗn loạn. Một gã binh lính Đế Quốc nhất thời bị mấy viên đạn

đánh lui, bộ y phục chống đạn nặng nề trên người hắn hiện lên bảy tám

đạo vết đạn không ngừng bốc ra khói trắng toát. Mà cơ hồ đồng thời, Hứa

Nhạc cũng đã phóng vọt đến trước mặt của hắn. Tốc độ của cái thân ảnh

màu xám này, dường như cũng không chậm hơn so với những viên đạn kia bao nhiêu.

Tiến sát trước mặt bọn chúng, Hứa Nhạc mang theo sắc mặt tái nhợt, một quyền phá không từ trên không trung nện xuống, đập thẳng

xuống đầu gã binh lính Đế Quốc thần tình đã vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn

chặt đứt hoàn toàn tiếng rống to tuyệt vọng của con người này, chặt đứt

hoàn toàn cái ý đồ tuyệt vọng đồng quy ư tận của kẻ này, chặt đứt hoàn

toàn động tác máy động cò súng, chặt đứt cực nhanh phần xương đầu cứng

rắn của người này, chặt đứt hoàn toàn tính mạng của hắn.

Phốc

một tiếng trầm đục vang lên, trong khoảnh khắc gã binh lính Đế Quốc này

đã giống như một khúc gỗ cứng đờ, ngã sấp xuống mặt đất bên dưới, ngay

cả động tác run rẩy cũng hoàn toàn không có đã chết luôn.

Ngay

tại thời điểm gã binh lính Đế Quốc đầu tiên ngã xuống, thì Hứa Nhạc cũng đã nheo chặt cặp mắt lại, bên trong đồng tử sáng ngời lúc này đã nhiễm

thêm một chút đỏ hồng, tay phải lại ôm cây súng máy Tạp Yến đã cải tiến

nhất thời quơ ngang một vòng, đem những viên đạn còn thừa lại bên trong

khẩu súng toàn bộ phóng hết ra ngoài.

Phốc phốc phốc phốc, bùn đất bên dưới bụi cây kia nhất thời bị những viên đạn hất lên, tung bay khắp nơi.

Một luồng súng đạn như mưa bắn tới, cũng mặc kệ xem có bắn trúng bốn gã binh lính còn thừa lại hay không. Hứa Nhạc cũng không hề lo lắng đến

mấy gã này, thân hình bên dưới bộ quân trang màu xám sẫm không ngừng

rung rẩy với biên độ cực nhỏ, cả người dùng một loại tốc độ như một cái

bóng, mắt thường căn bản không thể nào nắm bắt được, rất nhanh đã giết

xong một gã binh lính Đế Quốc gần người hắn nhất. Khẩu súng tổng hợp Tạp Yến không còn một viên đạn nhất thời lại vang lên một tiếng bốp giòn

vang, đập cho khẩu súng của người này văng ra ngoài. Mười tư thế quen

thuộc đã từng liều mạng khổ luyện từ nhỏ, thời khắc này đã gần như biến

thành một kỹ năng của động vật, quanh co không ngừng bắt đầu tiến công.

Phần dao găm gắn phía sau bá súng của khẩu Tạp Yếu rất nhanh bắn ra,

hung hăng đâm thẳng vào trong cổ họng của gã binh lính Đế Quốc này.

Hai chân của Hứa Nhạc nhất thời rung lên, phần quân trang bên ngoài hai đùi của hắn vỡ ra bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Cả

thân thể của hắn đã phóng thẳng về phía bên kia, tay trái giống như là

một ống dịch áp siêu cường của một con Robot vậy, phần cánh tay nháy mắt như một tia chớp bắn ra, đỡ lấy khủy tay của gã binh lính Đế Quốc thứ

ba.

Tạch tạch tạch tạch, khẩu súng máu trong tay của gã binh

lính Đế Quốc này nhất thời phun ra những viên đạn cực nhanh, hiểm đến

cực điểm, lướt sát qua hai bên gò má của Hứa Nhạc, thế nhưng luồng đạn

lại phóng thẳng về phía bầu trời bên trên của phiến bụi cây rậm rạp kia.

Hứa Nhạc lúc này sắc mặt đã tái nhợt, thân thể tiến sát lại, áp vào

thân thể của đối phương, thúc mạnh đỉnh đầu gối vào trong phần bụng yếu

ớt nhất của đối phương.

Một tiếng rắc quái dị nhất thời vang

lên. Cũng không biết rõ được tên binh lính Đế Quốc này đã bị gãy bao

nhiêu xương sườn xương sống, cả thân thể giống hệt như một con rối gỗ bị cắt mất dây điều khiển, thảm không đành lòng ngã sấp xuống mặt đất, lại bị Hứa Nhạc nắm áo lôi lên, giúp hắn đỡ cho mấy viên đạn đang từ phía

sườn phải bắn tới.

Tay trái hắn từ bên hông lấy ra một khẩu súng lục V12, bằng một phát, trên mi tâm giữa hai hàng lông mày của tên binh lính Đế Quốc thứ ba đã xuất hiện một lỗ máu sâu hoắm không nhìn thấy

đáy, vô cùng khủng bố.

Đồng thời Hứa Nhạc hét lên một tiếng,

toàn thân trên quay một vòng ngay tại chỗ, giống như là một làn khói

nhẹ, cánh tay trái chụp lấy gã binh lính Đế Quốc thứ tư, cánh tay phải

rất nhanh chặt mạnh từ trên xuống.

Lại là một tiếng bốp vang

rền, phần đầu lâu của gã binh lính Đế Quốc thứ tư này bị biến dạng một

cách kỳ dị vô cùng khủng bố. Bên trong đồng tử đã gần như lòi hẳn ra

ngoài toát ra một vẻ kinh khiếp cùng với vẻ mặt không thể nào tin nổi,

cứ như vậy mà bị mất mạng.

Lao thẳng vào trong bụi rậm, giơ

quyền đập bể đầu một người, dùng dao găm trên báng súng cắt đứt cổ họng

một người, lấy ra súng lục bắn thủng mi tâm một người, quay tay mạnh mẽ

đập chết một người… Tất cả những hành động này, cũng chỉ đều phát sinh

trong vòng một giây đồng hồ vô cùng ngắn ngủi. Mấy tên gia hỏa nấp sai

bụi cây rậm rạp này còn chưa kịp phản ứng lại, Hứa Nhạc đã giây sát bốn

người.

Trên mặt dính đầy bùn đất cùng với máu tươi của địch

nhân. Thân thể của hắn có chút lạnh như băng, toàn thân như một luồng

khói, giống như là một con báo thảo nguyên, lúc này đã đem tốc độ phát

huy lên đến cực hạn. Bộ áo giáp chống đạn trên người hắn cũng từng bị

mấy viên đạn nguy hiểm bắn trúng, nhưng mà giờ phút này hắn mới lần đầu

tiên cảm giác được sự rét lạnh của tử vong đang dần dần đến gần.

Bởi vì lúc này hắn nhìn thấy được một họng súng tối om cùng với khuôn

mặt của gã binh linh Đế Quốc vô cùng khiếp sợ và mang theo địch ý ngập

tràn.

Tên quân nhân Đế Quốc cuối cùng còn lại kia, ở trên tình

huống chiến trường nguy hiểm khủng bố như thế này, vẫn là người có thể

bảo trì được sự thanh tỉnh tuyệt đối cùng với suy tính của chính mình,

thể hiện ra được tố chất quân sự vô cùng cường hãn của Quân đội Đế Quốc

được rèn luyện hằng ngày. Ngay từ lúc Hứa Nhạc giết chết gã đồng đội đầu tiên của hắn, hắn đã bắt đầu hướng ra bên ngoài mà kéo dài cự ly với

Hứa Nhạc. Lúc này khoảng cách giữa Hứa Nhạc và tên binh lính Đế Quốc

cuối cùng này đã là khoảng cách hơn mười thước!

Đây là khoảng

cách mười thước hoàn toàn trí mạng! Hứa Nhạc lúc trước giống như một

thiên thần hạ phàm ra tay hủy diệt, thế nhưng hắn chung quy vẫn không

phải là thiên thần thật sự. Hắn chỉ là một gã phàm nhân mang trong người một chút lực lượng kỳ dị mà thôi. Lúc này lực lượng hắn chưa kiệt, thân thể hắn nhóm lên, muốn ra tay hạ sát đối thủ cuối cùng, thế nhưng hắn

lại không có cách nào cùng với viên đạn nằm trong họng súng sắp sửa bắn

ra của đối phương mà so đấu về tốc độ được.

Trong cuộc đời của

Hứa Nhạc từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ từ bỏ hai từ ‘lòng tin’. Sắc

mặt của hắn trong khoảnh khắc này càng thêm tái nhợt hơn một chút, cặp

mắt nheo lại trong khoảnh khắc càng thêm sáng ngời hơn. Thân thể hắn từ

trên mặt đất phóng lên, phốc một tiếng lớn đánh tới. Nhưng mà ở trong

khoảnh khắc thời gian vô cùng ngắn ngủi đó, hắn vẫn như cũ có thể nhìn

thấy rõ ràng, ngón tay của đối phương đang móc ở cò súng lúc này khẽ

trắng bệch một chút… tựa hồ như đã bắt đầu dùng sức…

Vào thời

điểm đối mặt với tử vong, rất nhiều người sẽ bắt đầu nhớ lại rất nhiều

chuyện trước đây, ví dụ như thời gian còn thơ ấu ngây thơ, về những

người thân của mình, hoặc là nhớ về người nữ nhân đầu tiên trong đời

mình, hay là lần đầu tiên lên giường với nữ nhân, khoản tiền đầu tiên mà mình kiếm ra được…

Hứa Nhạc ở trong nháy mắt này đây, cả người

lại là có chút thất thần, có chút tiếc nuối, bản thân mình lúc này lại

không kịp nhớ lại chuyện xưa nào cả.

Tiếng súng thanh thúy nhất

thời vang lên, ở trong mảnh trận địa dày đặc tiếng súng này, đúng là rõ

ràng như thế… Thân thể hắn đột nhiên chấn động lên một cái, sau đó rơi

phịch xuống mặt đất.

Nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ

chính là, một phát súng tất sát của gã binh lính Đế Quốc kia, cũng không có bắn trúng phần khuôn mặt không có mũ giáp chống đạn của chính mình,

mà là bắn trúng phần thân thể được bảo vệ bởi bộ giáp chống đạn tiên

tiến!

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trong khoảnh khắc gã binh lính Đế Quốc kia móc động cò súng bắn về phía Hứa Nhạc, trước sau đã có đến ba viên đạn từ phương xa bắn tới, phân biệt trúng vào cánh tay cầm

súng cùng với cổ họng và mi tâm của hắn… Bản thân kẻ này nhất tâm một

lòng muốn kéo dài cự ly của mình với Hứa Nhạc, thế nhưng cũng không để ý đến làm như vậy thì thân thể của mình rốt cuộc cũng thể hiện rõ ràng

dưới họng súng của đám người Liên Bang…

Gã binh lính Đế Quốc kia ầm ầm ngã xuống bên cạnh của cái đầm nước, máu tươi của hắn không ngừng từ trong mi tâm và cổ họng của hắn tuôn trào ra, thân thể khẽ rung rẩy

lên một chút, sau đó liền không thể nào nhúc nhích nổi nữa.

Trên đỉnh của con dốc thoải, Bạch Ngọc Lan sắc mặt tái nhợt đem khẩu súng

trường 2126 trên tay mình hạ xuống. Đây là lần đầu tiên trên chiến

trường hắn chính thức ra tay, liền thể hiện ra được toàn diện tố chất

của một tay súng bắn tỉa vĩ đại. Cái biệt danh Hắc Ngọc Lan này, đối với hắn mà nói, xác thật là danh xứng với thực.

Chiến trường trên

toàn bộ con dốc thoải này, tựa hồ như tạm thời im lặng trong mấy giây

đồng hồ. Những tiến đạn rít dày đặc, tần số thấp, những tiếng gọi ầm ĩ,

lúc này giống như là bị những cơn gió lạnh trên khỏa hành tinh này hoàn

toàn thổi tan đi vậy, rốt cuộc cũng không phát ra chút thanh âm nào nữa.

Đây là một loại cảm thụ về mặt tâm lý. Tiểu đội 7 cùng với chi đội

thiết giáp cơ động của Quân viễn chinh Đế Quốc này, đều bị một màn phát

sinh vừa rồi khiến cho tâm thần kinh hãi, song phương địch ta đều bị một loại cảm thụ không thể nào tin nổi mà hoàn toàn khống chế đi cảm xúc,

quên mất đi nhiệm vụ hiện tại của mình.

Năm tên binh lính vương

bài của Đế Quốc, từ sớm đã ẩn núp tại phía sườn Tây của con dốc thoại, ở trong thời gian một giây đối mặt ngắn ngủi, toàn bộ đều đã chết đi!

Tất cả những chuyện này phát sinh với tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức

những người đó chết đi một cách sầu thảm mà vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhanh đến mức bên phía đám người của Đế Quốc vẫn không kịp phản ứng lại, nhanh đến mức đám đội viên của Tiểu đội 7 ẩn nấp bên dưới công sự

này cũng chỉ vừa mới kịp giật mình, vẫn còn chưa kịp tiến hành hỗ trợ,

nhanh đến mức Lan Hiểu Long đang chuẩn bị lao ra khỏi công sự để cứu

người, một chân còn đạp trên vách công sự chuẩn bị lao ra, lúc này liền

kinh ngạc phát hiện ra, một màn chiến đấu sắc bén tràn ngập huyết tinh

lửa đạn kia, trong khoảnh khắc điện quang lửa thạch đã hoàn toàn chấm

dứt một cách rõ ràng…

Những kẻ khác lúc đó cũng mải mê với công

tác sinh tử của mình, không ai rảnh mắt mà quan sát. Những hình ảnh

chiến đấu hỗn loạn xẹt qua với tốc độ cực cao, thật sự không đủ để mọi

người đang ở trên chiến trường vô cùng khẩn trương này hiểu được tất cả

những chi tiết lúc nãy đã phát sinh. Chỉ có giờ phút này năm cỗ thi thể

của năm gã binh lính vương bài của Quân viễn chinh Đế Quốc đang lấy năm

tư thế khác nhau nằm xuống trên đất đai bùn lầy, là vô cùng quật cường

thuật lại, xác minh câu chuyện kinh người này đã thật sự xảy ra.

Tất cả mọi người trên con dốc thoải này đều nhìn chằm chằm về phía Hứa

Nhạc đang đứng bên cạnh cái đầm nước, đều bị thực lực khủng bố mà hắn

bày ra khi nãy, khiến cho khiếp sợ không nói nên lời.

Cái gã nam nhân đang đứng trong luồng khói súng kia, nếu không phải là yêu quái, thì chắc chắn đó là thiên thần hạ phàm!