Ròng rã một đêm sau đó.
- Các thông số, số liệu đã xác nhận xong!
Bạch Ngọc Lan thu liễm lại ánh mắt có chút mệt mỏi của mình, nhìn xuống màn hình tinh thể lỏng mini trong tay mình, khẽ gật gật đầu, sau đó
ngẩng đầu lên, hướng về phía con Robot MX cao lớn đang đứng dựa vào phần vách tường cách đó không xa, nhẹ nhàng cất giọng nói ôn nhu cố hữu của
hắn.
Hứa Nhạc lúc này đang đứng ở phía ngoài của khoang điều
khiển con Robot, tiến hành điều chỉnh kết nối một số thao tác số liệu gì đó, nghe Bạch Ngọc Lan thông báo, khẽ huýt sáo nhàn nhạt một tiếng, sau đó xoay đầu cau mày nhìn về phía xa xa. Bởi vì chỗ lối vào nhà kho,
đang có một đám quân nhân sĩ quan tiến vào.
- Trung Tá Hứa Nhạc phải không?
Một gã nam nhân mặc đồng phục Thiếu Tướng của Quân khu Tây Lâm nhìn về
phía gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi đang đứng trước con Robot, ôn hòa cất giọng hỏi.
Hứa Nhạc thoáng gật gật đầu.
- Bởi vì những
thể hiện xuất sắc của anh trong lần hành động quân sự Thắng Lợi trước
đây, cho nên Bộ Quốc Phòng trao tặng cho anh Huân chương Tử Kim cấp 2.
Gã Thiếu Tướng từ trong cái hộp nhỏ do gã thuộc hạ bên cạnh đưa tới,
lấy ra một khỏa Huân chương, mỉm cười nhìn về phía Hứa Nhạc đang từ trên con Robot MX leo xuống, hạ thấp thanh âm nói:
- Anh cũng biết đó, đây là lần hành động bí mật, cho nên việc trao tặng Huân chương cũng chỉ có thể tiến hành bí mật mà thôi.
Hứa Nhạc cúi đầu nhìn thoáng qua cái Huân chương phát ra quang mang lòe lòe sáng ở bên trái bộ quân phục của mình, vừa được gã Trung Tướng kia
đeo lên, im lặng thầm nghĩ, cho đến bây giờ mình đã có được một khỏa
Huân chương Tử Tinh, một khỏa Huân chương Tử Thần cao nhất của Quân đội
Liên Bang, hôm nay lại có thêm một khỏa Huân chương Tử Kim cấp 2… Nhưng
mà ngoại trừ cái Huân chương Tử Tinh có cấp bậc thấp nhất ra, hai cái
Huân chương còn lại cũng chỉ có thể một mình mình thưởng thức, chỉ có
thể chưng trong nhà mà thôi… Việc này quả thật không khỏi khiến người
khác có chút khó chịu.
Tựa hồ như đoán ra được hắn đang suy nghĩ cái gì, vị Thiếu Tướng của Quân khu Tây Lâm khẽ mỉm cười nhắc nhở một câu:
- Ít nhất hiện tại trên con Robot MX của anh, có thể sơn lên đó mười ngôi sao…
Cứ hễ tiêu diệt được một đầu Robot Đế Quốc, liền có thể sơn lên trên
con Robot của mình một ngôi sao. Đây chính là vinh quang lớn nhất của
những gã phi công Quân đội Liên Bang. Hứa Nhạc thoáng rùng mình một cái, mới hiểu được những chiến tích của mình ở trên Tinh cầu 5460 rốt cuộc
cũng đã được Bộ Quốc Phòng xác nhận.
Hắn còn chưa kịp cảm khái
cái gì, Bạch Ngọc Lan ở sau lưng hắn, ngay bên dưới con Robot MX, đã ném xuống cái tàn thuốc trong miệng, mỉm cười cầm lấy cái máy phun sơn, bắt đầu cẩn thận mà tỉ mỹ vẽ lên trên phần vai phải của con Robot MX một
khỏa ngôi sao sáng loáng…
o0o
Có lẽ ngay tại thời điểm
đó, ở tại tiền tuyến Tây Lâm xa xôi, ở trên một khỏa tinh cầu hành chính đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, trên bầu trời tràn ngập sương mù màu đen cùng với những lửa đạn phòng không ngợp trời, trong một phiến bình
nguyên rãi rác những rừng rậm cùng với hoang mạc. Tại một khu vực vùng
núi phía trước một căn cứ đổ bộ do Quân đội Liên Bang vừa mới thành lập
xong, một đầu Robot MX màu đen thế hệ mới nhất của Quân đội Liên Bang,
đang chậm rãi thu hồi lại thanh đao hợp kim sáng loáng, vương vãi đầu
khói súng cùng với vết máu của mình.
Khu căn cứn này vừa mới
đáng đuổi xong một làn sóng tấn công cuồng bạo của Quân viễn chinh Đế
Quốc. Vô số những quan binh, quân nhân sĩ quan ở bốn phía đều dùng một
ánh mắt nóng bỏng mà sùng bái nhìn chằm chằm về phía con Robot MX màu
đen này. Bởi vì trong một trận chiến đấu ngay trước đó, chính con Robot
MX màu đen này đã thô bạo mà vô cùng cường hãn, một mạch tiêu diệt mười
một đầu Robot Đế Quốc.
Bên trên phần vai trái máy móc tráng kiện của con Robot MX màu đen này, đã được sơn dày đặc vô số những ngôi sao
màu vàng, sáng lạn lóa mắt.
Đám bộ đội đổ bộ xuống hai khỏa tinh cầu nằm trong tay giặc này, tuyệt
đại bộ phận đều đến từ Quân khu Tây Lâm. Đợt đổ bộ đầu tiên dưới sự trợ
giúp xa xỉ đến cực điểm bằng các luồng chủ pháo quang năng của các Chiến hạm Vũ trụ bên trên, sau khi trả một cái giá vô cùng khổng lồ chính là
cái chết của mấy ngàn danh quân nhân sĩ quan, binh lính của Quân đội
Liên Bang, cuối cùng cũng có thể đứng vững dưới từng làn từng làn sóng
công kích, đợt sau cao hơn đợt trước của Quân đội Đế Quốc không ngừng
điên cuồng tấn công. Bọn họ rốt cuộc cũng tìm lại được chút thời gian
thở dốc nghỉ ngơi khôi phục quý giá.
Sau khi xác định được Quân
đội Liên Bang ở khu vực đồi núi tại khu vực phía Đông Nam của hành tinh
này thành lập nên bảy khu căn cứ đổ bộ, Quân đội Đế Quốc tuyệt đối không cho phép bảy khu căn cứ đổ bộ của Quân đội Liên Bang này có thể giống
như một đóa hoa mai, cứ như vậy nhẹ nhàng nổ rộ ngay trong bụng của
chính mình. Bằng không đợi đến khi đám Quân đội Liên Bang có thể hoàn
chỉnh được bảy khu căn cứ đổ bộ này, với lợi thế chủ nhà, đám bộ đội chủ lực của đối phương có thể mạnh mẽ di chuyển xuống hành tinh này, như
vậy Quân viễn chinh Đế Quốc đang cô đơn nơi đất khách quê người, không
một ai giúp đỡ, tất nhiên sẽ nghênh đón kết cục thất bại không hề nghi
ngờ.
Cho nên trong mấy ngày này, bảy khu căn cứ đổ bộ này đã
nghênh đón những công kích dày đặc khủng bố mà người bình thường khó có
thể tưởng tượng ra được.
Trên không gian vũ trụ luôn không ngừng có những Chiến hạm vận chuyển của Tây Lâm, vượt qua được những luồng
đạn đạo không kích của Quân viễn chinh Đế Quốc, bổ sung liên tục quân
lính cùng với vật tư, vũ khí… Nhưng mà mặc dù như vậy, cũng sắp sửa
không theo kịp tốc độ thương vong nhanh chóng của Quân đội tiền tuyến.
Khắp nơi trong khu vực đồi núi tràn ngập những đầu Robot Nguyệt Lang
thế hệ thứ ba của Quân đội Đế Quốc, những hệ thống đạn đạo trung bình
không ngừng gào thét che lấp mặt trời mà công kích xuống… Bảu khu căn cứ đổ bộ của Quân đội Liên Bang cứ không ngừng xây dựng rồi bị phá hủy,
phá hủy xong rồi lại xây dựng lại. Binh lính thả xuống rồi bị tử vong,
tử vong liền có binh lính khác cung cấp xuống. Cảnh thi thể, máu tươi
tuôn chảy cứ không ngừng lặp đi lặp lại liên tục.
Phần đồi núi
tự nhiên bên cánh phải bên ngoài khu căn cứ đã bị hỏa lực của Quân viễn
chinh Đế Quốc tàn phá sụp đổ hơn phân nửa. Bởi vậy có thể thấy được
chiến tranh kịch liệt đến trình độ như thế nào.
Khu căn cứ Thu
Lâm nhìn qua bên ngoài vô cùng đơn sơn. Bốn mươi bảy đầu Robot công
trình khổng lồ không ngừng vận chuyển những mảnh kim chúc khổng lồ tiền
hành xây dựng lại phần thành lũy. Cảnh cháy khét không ngừng diễn ra ở
khắp nơi. Mặc dù công tác tu bổ được tiến hành không ngừng nghỉ, nhưng
vẫn như cũ không thể nào để cho mỗi một khu công sự đều đạt đến trạng
thái hoàn hảo nhất.
Khu căn cứ Thu Lâm này chính là căn cứ tiền
tuyến trước nhất của bảy căn cứ đổ bộ, luôn luôn đón nhận những công
kích cường hãn nhất của Quân viễn chinh Đế Quốc. Chỉ ngắn ngủi trong
thời gian mười ngày, số binh lính hi sinh trên chiến trường đã đạt đến
con số vô cùng khủng bố: 40%.
Đã có mấy lần đám Robot Nguyệt
Lang của Quân viễn chinh Đế Quốc đã xâm nhập thẳng vào bên trong khu căn cứ, mắt thấy liền phải thất thủ đến nơi, lại nhờ có sự can thiệp của
Chủ pháp Hạm đội bên ngoài vũ trụ nên mới có thể có được cơ hội mà thở
dốc, nghỉ ngơi khôi phục lại.
Ở trên bình nguyên phía trước mặt
căn cứ có mười bảy cái hố sâu khổng lồ, do những đất đá nóng chảy ra hòa tan, ngưng kết lại, biến thành những hố nham thạch đen xì. Trong không
khí chạng vạng lạnh lẽo như băng vẫn không ngừng bốc lên từng luồng khói nóng bỏng. Những cái hố này chính là dấu vết do Chủ pháo Hạm đội Liên
Bang để lại…
- Đại đột Robot của Quân đoàn Hắc Tang Quân viễn
chinh Đế Quốc đã tạm thời rút lui. Phỏng chừng phải hơn một tiếng đồng
hồ sau mới có thể tiếp tục tiến công.
Một gã quân nhân tham mưu của Quân khu Tây Lâm nhìn những biểu hiện trên hệ thống ra-đa, lớn tiếng báo cáo.
Gã quan chỉ huy cao cấp nhất trong căn cứ Thu Lâm, trên vai lộ ra quân
hàm Thiếu Tướng. Trên thực tế, đường đường là một Tướng quân của Quân
đội Liên Bang, rất ít có cơ hội đích thân chạy ra tiền tuyến. Nhất là
những khu vực tiền tuyến tiền tiêu ban đầu vô cùng nguy hiểm như căn cứ
Thu Lâm này. Nhưng mà hiện tại ông ta không thể không đến đây.
Quân đội Liên Bang cùng với Quân viễn chinh Đế Quốc cũng đều hiểu rất rõ ràng bảy khu căn cứ đổ bộ tập kết tại nơi này là có ý nghĩa đặc biệt
như thế nào… Tư lệnh đại nhân cũng đã đi đến khu vực tầng khí quyển
chiến sự vô cùng khủng bố bên trên không gian rồi. Ông ta đang ở trên
Chiến hạm mà lạnh lùng quan sát chính mình. Chính vì vậy mà vị Thiếu
Tướng này đương nhiên muốn ra tuyến đầu, muốn ra tiền tuyến tiền tiêu!
Không biết năng lượng phân bổ của chủ pháo trên Hạm đội còn có thể tiếp tục duy trì thêm bao lâu được nữa? Không biết đám kẻ điên kia của Quân
viễn chinh Đế Quốc còn có thể bất kể sống chết, liều mạng công kích mãnh liệt vào đây thêm bao lâu nữa? Chẳng lẽ đám người bọn họ vĩnh viễn
không biết cái gì là chịu thua hay sao?
Vị Thiếu Tướng biểu tình kiên nghị, giương mắt nhìn về phía khu vực bị sụp đổ khá lớn tại một
phần rào ngăn bằng hợp kim bên ngoài lớp rào của khu căn cứ, nhìn thấy
con Robot MX màu đen đang đứng đó, giống như là được tắm gội dưới ánh
mặt trời hoàng hôn. Trong lòng nghĩ thầm nếu không phải có hắn ta ở nơi
này, nếu không phải hắn cổ động quân tâm kiên quyết không chịu thất bại, có lẽ khu căn cứ này sớm đã bị công phá rồi.
Cái suy nghĩ giống như vị Thiếu Tướng này xuất hiện trong đầu rất nhiều người khác trong khu căn cứ.
Sau khi cuộc đại chiến tạm ngừng, khói thuốc súng vẫn còn chưa tiêu
tan, hơn ba trăm đầu Robot M52 cùng với mười đầu Robot MX của khu căn cứ Thu Lâm bắt đầu tiến hành dọn dẹp chiến trường. Đám quân nhân tham mưu
trong khu vực Bộ Chỉ Huy sâu bên dưới căn cứ bắt đầu tiến hành đánh giá
tổn hại chiến báo. Các con Robot côn trình bắt đầu ì ầm hoạt động, tu bổ lại phần hư hỏng của khu căn cứ bằng hợp kim. Những bác sĩ chiến trường bắt đầu chuyên chú tiến hành chữa trị, băng bó vết thương, sơ cứu ban
đầu cho những gã thương binh…
Nhưng mà tất cả những người này,
trong lúc tiến hành công tác khẩn trương của mình, thỉnh thoảng lại
ngẩng đầu lên một cái, nhìn về phía chỗ hổng kia, nhìn về phía con Robot MX màu đen đang tắm mình trong ánh hoàng hôn. Trong ánh mắt đám binh
lĩnh Liên Bang kia, có kẻ thì rung động, có kẻ thì sùng bái, có kẻ thì
cuồng nhiệt, tất cả các cảm xúc pha trộn lẫn nhau.
Lúc trước
dưới sự công kích dày đặc của hệ thống đạn đạo Quân viễn chinh Đế Quốc,
đem khu vực phía Tây Bắc của khu căn cứ phá vỡ ra một khoảng lỗ hổng
lớn. Đại đội Robot Nguyệt Lang của Quân đoàn Hắc Tang nháy mắt dồn lại,
giống như là một con hắc long khổng lồ, rít gào phóng lên, ý đồ muốn
theo cái lổ hổng kia mà tiến vào. Thanh âm rầm rập của những cái chân
hợp kim va chạm với mặt đất vang lên rõ ràng vô cùng, cực kỳ kinh người.
Ngay vào thời điểm nguy hiểm cùng cực đó, con Robot MX màu đen, trên
vai mang đầy những khỏa ngôi sao vàng sáng loáng, ngạo nghễ không ai bì
nổi, đã suất lĩnh Doanh đoàn Robot của hắn, phóng thẳng đến chỗ hổng
kia, hoàn toàn chắn lại chỗ hổng này, một tấc cũng không chịu lui. Tựa
như một bức tường dũng mãnh bằng sắt thép, gió thổi cũng không động,
sóng đánh cũng không chịu ngã. Con Robot MX màu đen đó tựa như có một ma lực mãnh liệt nào đó, điên cuồng nhảy múa, vặn vẹo, công kích lừng lẫy
dũng mãnh vô cùng dị thường. Một phen đem toàn bộ đám Robot của Quân
viễn chinh Đế Quốc hoàn toàn ngăn cản lại.
Mỗi một khi tiêu diệt được một đầu Robot Đế Quốc, giết chết một gã phi công của Đế Quốc, liền có thể ở trên con Robot của chính mình sơn lên một ngôi sao màu vàng
sáng loáng. Nếu như hoàn toàn phá hủy một đầu Robot Đế Quốc, lại có thể
bắt sống được gã phi công Đế Quốc ở bên trong khoang điều khiển của con
Robot đó, như vậy bên ngoài ngôi sao màu vàng kia sẽ có thêm một đường
biên màu sẫm hơn một chút. Đây chính là một cái thói quen bất thành văn
nhưng lại vô cùng đặc biệt của Quân đội Liên Bang trong suốt đầu Hiến
lịch 37 kéo dài mãi cho đến nay.
Ở trên mặt trận tiền tuyến Tây
Lâm không ngừng xảy ra vô số những khói lửa, súng đạn mãnh liệt như thế
này, rất thường xuyên có thể nhìn thấy cảnh những chiến sĩ phi công kiêu ngạo, tắm mình dưới ánh nắng mặt trời chói chang, khoe ra những ngôi
sao màu vàng bắt mắt trên con Robot của chính mình như thế này. Đây
chính là sự phô bày chiến tích vô cùng trực quan. Những ngôi sao trên
thân thể con Robot càng nhiều, đại biểu cho chủ nhân của con Robot này
đã đạt được càng nhiều những chiến công vĩ đại.
Tuyệt đại đa số
các phi công của Quân đội Liên Bang trước khi gia nhập chiến trường chân chính, đều sẽ tìm các phương pháp nào đó tạm thời che dấu đi những ngôi sao thể hiện bên ngoài con Robot của chính mình, sau khi kết thúc trận
chiến mới lại thể hiện ra. Nguyên nhân là vì số lượng ngôi sao trên con
Robot càng nhiều, ý nghĩa là số phi công Đế Quốc bị chủ nhân con Robot
đó giết càng nhiều. Đám người Đế Quốc ở trên chiến trường nhìn thấy
những con Robot trang bị đầy những ngôi sao vàng chóe như thế này, chẳng khác nào nhìn thấy kẻ thù giết cha, hay gian phu cướp vợ của mình vậy,
trong người nhất thời sinh ra một loại xúc động tàn sát bất kể sống
chết, dù cho có trả giá lớn đến thế nào cũng nhất quyết phải hạ sát cho
bằng được mới thôi.
Những gã phi công của Quân đội Liên Bang mặc dù cũng không quá khiếp sợ chuyện này, nhưng cũng là không muốn bởi vì
mình quá mức kiêu ngạo, cho nên bị hồ đồ mà oan khuất vô cùng, chết đi
một cách vô ích dưới những sự công kích đạn đạo tuyệt đối lãng phí của
đám Đế Quốc điên cuồng kia. Trong vòng hai mươi năm trở lại đây, nhưng
người có gan điều khiển một con Robot mang ngôi sao vàng đầy người, kiêu ngạo phóng thẳng lên trên chiến trường, khinh thường những ánh mắt như
phun lửa, cùng với sự công kích tập trung của đám người Đế Quốc, quả
thật cũng không có nhiều.
Cái hành động giống như vậy, chẳng
khác nào như một cô thiếu nữ, thân thể hoàn toàn không mặc gì cả, nhảy
vào bên trong một cái quân doanh mà ba năm rồi chưa ai từng tiếp xúc qua đàn bà, hơn nữa lại còn đứng đó nhảy múa gợi cảm nữa. Quá mức nguy
hiểm, nguy hiểm giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẻ khác luân
phiên công kích, hơn nữa lại còn công kích điên cuồng bất kể sống chết
vậy.
Trong truyền thuyết, năm đó trong một chi Đại đội Robot Đặc chủng nào đó của Quân khu Tây Lâm, đã có một vị Đại Đội trưởng họ Điền, chính là một người khủng bố như thế. Hơn nữa ông ta còn là người duy
nhất, có thể trên chiến trường phong tao như vậy mà còn có thể sống sót
quay trở về. Mà ngày hôm nay đã có thêm một người nữa, trên con Robot
sơn đầy những ngôi sao sáng lóa, đứng thẳng người dưới ánh nắng hoàng
hôn, lãnh khốc nhìn về phía đám Robot Đế Quốc nhiều như kiến cỏ mà không lùi nửa bước.
Bởi vì hắn chính là cháu nội đích tôn của Quân
Thần đại nhân. Hắn chính là Trung Tá Lý Phong. Bởi vì hắn chính là gã
thiếu niên điêng cuồng được xưng là đánh khắp Quân đội vô địch thủ…
Trong một góc khuất của khu căn cứ Thu Lâm, cánh cửa Robot màu đen nặng nề phát ra một thanh âm chói tai, khoang điều khiển chậm rãi mở ra, Lý
Phong từ trên con Robot nhảy xuống dưới, đưa tay nặng nề vỗ vỗ lên phần
chân hợp kim tráng kiện mà lạnh như băng của con Robot thân thiết.
Hắn cũng không thèm nhìn tới ba gã Công Trình Sư bảo dưỡng đặc biệt
đang đứng bên dưới con Robot, khuôn mặt bình thản hướng về phía khu sinh hoạt lâm thời bên trong căn cứ mà đi đến. Con Robot MX màu đen phía sau lưng hắn, trên người đã được sơn đầy những khỏa ngôi sao màu vàng chóe. Giống như vô số đóa hoa đang khoe sắc rực rỡ vậy, dù ở bên trong không
gian u ám nhưng vẫn như cũ vô cùng lóa mắt. Trong lúc nhất thời, căn bản không có khả năng đếm được tổng cộng bao nhiêu ngôi sao cả.
- Chung thúc, cháu là một gã quân nhân. Nhiệm vụ của cháu chính là tác chiến tại tiền tuyến…
Dáng người của Lý Phong thô to, chắc nịch, gân guốc giống hệt như một
gốc đại thụ. Trên khuôn mặt tuấn tú mang theo một tia trẻ con chưa hoàn
toàn vượt ra khỏi thời kỳ trưởng thành, bên trong ánh mắt lại tràn ngập
một tia lệ ý ngạo nghễ không ai có thể bì nổi. Hắn hướng về phía micro
cá nhân, nhíu mày nói:
- Cháu sẽ chú ý sự an toàn của chính mình, nhưng cháu không có khả năng rời khỏi Thu Lâm!
Chiến trường tại khu căn cứ Thu Lâm này vô cùng nguy hiểm. Lý Phong mặc dù trong mấy năm gần đây chính là chiến sĩ cường hãn nhất của tiền
tuyến Tây Lâm, nhưng mà hắn cũng có một cái thân phận mà tất cả mọi
người trong Liên Bang cũng đều biết. Cái thân phận kia đủ để cho hắn có
thể lấy tư cách là một Doanh trưởng của một Doanh Robot Đặc chủng để
tiến hành liên lạc nội bộ với vị sĩ quan chỉ huy cao nhất tại tiền
tuyến, đang ở trên Hạm đội vũ trụ Liên Bang kia…
Nhưng mà cái
thân phận này cũng khiến cho một gã thiên tài Robot như hắn mãi vẫn bị
kiềm chế lại, không có đủ không gian mà thi thố. Bởi vì nói gì đi nữa
thì những cấp trên quản lý trực tiếp của hắn từ trước đến giờ, mãi cũng
đều không dám một phen đẩy hắn đi ra tiền tuyến tiền tiêu nhất, đưa đến
những địa phương nguy hiểm nhất.
Để cho đứa cháu nội trai duy
nhất của Quân Thần đại nhân ngã xuống trong chi bộ đội do chính mình
quản lý. Để cho Phí Thành Lý Gia lâm vào cảnh có thể đoạn tử tuyệt tôn…
Ai dám gánh vác cái loại trách nhiệm này đây? Ai dám đối diện với lửa
giận của hàng tỉ công chúng của Liên Bang đây?
Cũng chỉ có mỗi
mình Chung Tư lệnh, chỉ có vị lão đầu hổ Tây Lâm này mới chân chính dám
dùng Lý Cuồng Nhân mà thôi. Nhưng mà cho dù là Chung Tư lệnh, nhưng
chính mắt nhìn thấy tình hình chiến đấu thảm thiết trên bề mặt tinh cầu, vô số lần chứng kiến cảnh tượng con Robot màu đen của Lý Cuồng Nhân sắp sửa bị chôn vùi trong đàn Robot càng điên cuồng hơn rất nhiều kia, cũng không khỏi nảy sinh ý tượng triệu hồi hắn quay trở lên Hạm đội vũ trụ.
Tắt đi điện thoại liên lạc cá nhân, trên khuôn mặt tuấn tú mà đậm nét
trẻ con của Lý Phong vừa định nở một nụ cười nhạt, nhưng đã ngay lập tức quay trở lại vẻ mặt trầm mặc lãnh lệ cố hữu vốn có.
Chỉ có mỗi
mình Chung Tư lệnh mới dám bỏ qua những áp lực cường đại mà sử dụng
mình, dám một phen phái chính mình đi đến tiền tuyến nguy hiểm chân
chính mà thôi. Lý Phong rất nhanh đã nhận thức ra được điểm này, cho nên hắn đối với vị thúc phục lúc nào cũng luôn quan tâm đến chính mình,
muốn nhìn thấy sự chiến đấu mạnh mẽ của mình này, có một sự cảm kích phi thường.
Bắt đầu từ lúc mười hai tuổi đã bị lão gia tử quẳng ra
tiền tuyến, Lý Phong liền mãi chũng chỉ ở bên trong phủ đệ của Chung Gia tại số 36 khu số II của Quân khu Tây Lâm. Theo một mặt ý nghĩ nào đó mà nói, hắn chính là do một tay vị lão đầu hổ Chung Gia kia dạy dỗ trưởng
thành. Chỉ về điểm này, ngay cả người cha ruột đang là Phó Hiệu trưởng
của Học viện Quân sự I, Lý Tại Đạo có lẽ cũng không có sự thân thiết
bằng.
Trong khu vực căn cứ đổ bộ Thu Lâm, chiếm diện tích khoảng bảy km vuông, quan trọng nhất và cũng là ưu tiên hàng đầu chính là các
khu vực sân bay để cho các Chiến hạm vận tải có thể lên xuống. Những
quân nhân sĩ quan, binh lính của Quân đội Liên Bang bên trong căn cứ đẫm máu ngênh chiến sự công kích điên cuồng của Quân viễn chinh Đế Quốc,
ngay cả thời gian để mà chợp mắt cũng còn không có, tự nhiên cũng sẽ
không để ý quá nhiều đến những sinh hoạt cá nhân khác.
Nhưng mà
Lý Cuồng Nhân lại đặc biệt hơn những binh lính bình thường. Hắn tại nơi
này có riêng một căn phòng thuộc về chính mình, hơn nữa lại còn có một
căn phòng tắm sử dụng loại nước sinh hoạt tuần hoàn nữa.
Tùy
tiện để dòng nước lạnh như băng chảy dài trên thân thể mệt mỏi đẫm mồ
hôi của chính mình, Lý Phong cúi đầu chống hai tay lên vách tường trước
mặt, thân thể mệt mỏi có chút khẽ run rẩy. Liên tục chiến đấu khủng bố
nhiều ngày như vậy, khiến cho thân thể cường hãn mạnh mẽ như thép nguội
của hắn cũng cảm thấy như đạt đến cực hạn rồi.
Dưới làn nước
mát, những cơ bắp rắn chắc trên thân thể cường tráng của gã Trung Tá
thiếu niên được thể hiện vô cùng rõ ràng. Mỗi một sợi cơ bắp bên trong
cơ thể cũng đều tựa hồ như ẩn chứa một lực lượng bùng nổ của chính mình
vậy, nhìn qua vô cùng khoa trương. So sánh với phần thân thể cường
tráng, thì cái đầu của hắn liền có vẻ có chút nhỏ bé.
Sau khi
tắm rửa xong, hắn nhìn lại thời gian một chút, xác nhận là còn được
khoảng hai mươi mấy phút nữa. Hắn không chút nào chần chờ, lấy ngay ra
cái hòm may mắn đem lên Robot của chính mình, lấy ra hệ thống nối nguồn
điện, sau đó đem hai đầu điện cực dán chặt lên trên thân thể của mình.
Luồng điện lưu quán nhập vào trong thân thể của gã thiếu niên. Hắn kêu
rên lên một tiếng, mồ hôi tuôn ra như suối chảy. Sự đau đơn cùng cực
kích phát những sợi tĩnh mạnh, động mạch máu tráng kiện của hắn hằn cả
lên, giống như là sắp sửa chui thẳng ra bên ngoài lớp da thịt vậy. Mỗi
một khối cơ bắp bên ngoài cơ thể cũng bắt đầu bị chấn động mà đè ép, ma
sát mãnh liệt. Sự đau đớn cùng với thống khổ nương theo những thông đạo
nào đó bên trong cơ thể, không ngừng kéo dài ra khắp cơ thể.
Ngay từ lúc còn rất nhỏ, Lý Cuồng Nhân đã bắt đầu sự luyện tập giống như tự ngược đãi mình như vậy. Nếu như không có nghị lực mạnh mẽ, chịu đựng được sự thống khổ hiếm thấy trong cuộc sống, lại như thế nào có thể đạt được những lực lượng mạnh mẽ hiếm thấy trên thế gian này cơ chứ? Lại
như thế nào có thể ở trên con Robot của chính mình sơn lên đó những ngôi sao màu vàng sáng lạn đầy kim quang cơ chứ?
Lý Phong là như thế, Hứa Nhạc cũng như thế. Phàm là người có nghị lực hơn người, nhất định có thể tạo nên sự nghiệp vĩ đại.