Ánh sáng lóe lên trong cặp mắt thanh tú của Bạch Ngọc Lan dần dần thu
liễm lại. Hắn khẽ cúi đầu nhìn xuống, tựa hồ như vô tâm, nhưng thật ra
lại cực kỳ chú ý nghe những câu lải nhải không ngừng của Lan Hiểu Long
ngay bên cạnh mình. Lúc này trong lòng của hắn cũng có những phán đoán
riêng nào đó, lại nghe thêm những lời nói phát tiết sự phẫn nộ tràn ngập vẻ lưu manh vô lại của đám người Lan Hiểu Long này, lại càng thêm khẳng định cho sự suy đoán kia của hắn.
Trong toàn bộ cái phiến vũ
trụ này, những người phong quang nhất, những đại nhân vật nào đó, những
lúc còn cơ hàn, còn vô danh, khi bắt đầu sự nghiệp vĩ đại của chính
mình, liền bắt đầu tạo ra một đoàn đội của riêng bản thân mình.
Vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh của Sư đoàn Thiết giáp 7 ngày hôm nay
danh chấn toàn bộ Liên Bang kia, năm xưa khi mới bắt đầu bước chân vào
Sư đoàn Thiết giáp 7, những gã thuộc hạ ban đầu của hắn lúc này cũng đã
trưởng thành, trở thành những đồng bọn trung thành nhất, cùng với những
kẻ chấp hành mệnh lệnh cao cấp nhất của hắn. Quân Thần Lý Thất Phu năm
xưa, những thủ hạ mà ông ta dìu dắt trong những lần đại chiến oanh liệt, ngày hôm nay cũng đều đã biến thân trở thành các đại lão cao cấp của
Quân đội Liên Bang. Ngay cả vị Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, vừa mới
trở thành nhân vật được mọi người vô cùng tôn kính, các thành viên ban
thư ký lúc trước khi ông còn là một vị luật sư của các công ty công ích, hiện tại hôm nay cũng đều trở thành ban thư ký cao cấp đặc biệt của
Dinh thự Tổng thống.
Trong thời gian một năm gần đây, Chính phủ
của Liên Bang, Phí Thành Lý Gia, vị Trâu Bộ trưởng kia của Bộ Quốc
Phòng, đã bắt đầu xây dựng trở lại chi bộ đội Tiểu đội 7, đem tiểu tổ có sức chiến đấu đặc biệt kinh người này tiến vào căn cứ huấn luyện đặc
biệt, không hề nghi ngờ chính là ý đồ muồn để Hứa Nhạc xây dựng nên một
ban thành viên trụ cột cho tổ chức đoàn đội thuộc loại riêng bản thân
hắn sau này.
Thế nhưng điều khiến cho Bạch Ngọc Lan cảm thấy bi
ai nhàn nhạt nhất chính là, Hứa Nhạc tựa hồ đối với chuyện thành lập một tổ chức thành viên thân thuộc, ngày sau mở rộng sức ảnh hưởng, lập nên
một thế lực của riêng bản thân mình, loại sự tình như vậy hình như hắn
cũng không có chút hứng thú nào cả. Tuy rằng sau khi trải qua buổi thao
diễn quân sự ‘Ngày Tốt Nghiệp’ cùng với mấy tháng thời gian ở chung với
nhau, các thành viên trung tâm của Tiểu đội 7 cũng đều đã nhận thức năng lực cùng với tính tình của vị Trung Tá trẻ tuổi này rồi. Nhưng mà bản
thân hắn lại hoàn toàn không có chút tự giác nào trở thành người lãnh
đạo của bọn họ cả.
Nhưng thật ra hoàn toàn ngược lại, cái gã
Thiếu Tá Lan Hiểu Long luôn luôn hành xử cổ quái kỳ lạ này, trong vòng
mấy tháng gần đây vẫn luôn một mực thay mặt Hứa Nhạc mà hô hào cỗ vũ,
thay cho cái gã Trung Tá trẻ tuổi, tính tình giống như một tảng đá kia,
dẫn dắt các thành viên của Tiểu đội 7, âm thầm hướng bọn họ đi đến con
đường tự mình tỉnh giác, rồi lặng lẽ biến thành một chi đoàn đội, nằm
dưới lực ảnh hưởng của Hứa Nhạc.
Trên mặt của Bạch Ngọc Lan nổi
lên một tia mỉm cười nhàn nhạt, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc
lá, nhét vào cặp môi có chút trắng bệch của mình, cực kỳ hưởng thụ mà
sảng khoái hít một hơi thật dài.
Tương lai của lão đại có lẽ sẽ
trở thành Sư Đoàn trưởng mới của Sư đoàn Thiết giáp 17, mà tương lai
càng xa hơn nữa thì sẽ trở thành cái gì nữa đây? Trở thành một vị Nguyên Soái nữa cũng không phải là không có khả năng… Những tên gia hỏa của
Tiểu đội 7 chỉ cần có thể sống sót trở về trên chiến trường khốc liệt,
về già hồi hương, khẳng định cũng sẽ có được cuộc sống phi thường cả…
o0o
Đoàn xe cứ như vậy lặng lẽ tiến vào Không cảng Lạc Khâu. Đoàn người của buổi biểu diễn văn nghệ Thắng Lợi cùng với đoàn người tiến hành công
tác tiếp sóng trực tiếp của Đài truyền hình Liên Bang, sau khi trải qua
sự tẩy lễ khốc liệt của chiến trường, không ngừng nhìn thấy những chiếc
Chiến hạm khổng lồ liên tục vận chuyển hàng hóa lên xuống, còn chưa có
kịp thể hiện vẻ choáng ngợp, đã được thông báo sẽ ngay lập tức rời khỏi
chiến trường sinh tử, trở lại Thủ Đô Tinh Quyển. Bọn họ trải qua một hồi chiến tranh, trở lại hòa bình, chịu một sự xúc động mãnh liệt, không
khống chế được tâm tình, có một số nữ nhân viên vì quá mức kích động mà
òa khóc như mưa.
Đối với Chị Đồng mà nói, gần một trăm tiếng
đồng hồ không ở bên cạnh tiểu thư, đây là chuyện tình mà trong suốt thời gian bảy năm gần đây cũng chưa từng phát sinh qua bao giờ cả.
Trong lòng của cô ta lúc này cũng đã sớm khẩn trương đến cực điểm. Cô ta đối với chuyện Hứa Nhạc còn chưa có thông qua sự đồng ý của cô ta, đã
tự tiện lôi theo tiểu thư rời đi, mạo hiểm trốn chạy chính là khiến cô
ta phẫn nộ đến cực điểm. Nhưng mà đến khi cô ta nhìn thấy cảnh cặp nam
nữ trẻ tuổi này từ trong doanh trại Không cảng sóng vai mà đi ra, sự
phẫn nộ trong lòng cô ta trong khoảnh khắc liền biến thành một cỗ buồn
bã nhàn nhạt.
Trên người của Giản Thủy Nhi lúc này mặc một chiếc áo khoác màu sẫm đơn giản, giống như một con chim nho nhỏ mà vô cùng
nhu thuận đứng nép sát bên cạnh của Hứa Nhạc, biểu tình vô cùng bình
tĩnh mà an hòa.
Nhìn thấy một màn như thế này, Chị Đồng có chút
không được tự nhiên mà khẳng định một chuyện, trải qua một đêm tiến hành chạy trốn trối chết kia, đã khiến cho tiểu thư đối với gã quân nhân sĩ
quan trẻ tuổi có cặp mắt ti hí kia sinh ra một sự tín nhiệm tuyệt đối…
Cô nam quả nữ ở chung trong một khoang điều khiển Robot nhỏ hẹp như vậy, sẽ có thể phát sinh ra chuyện tốt gì đây? Chị Đồng trong lòng cũng
không dám suy nghĩ tiếp tục nữa. Hơn nữa cô ta còn ngay lập tức nghĩ
đến, sự thân mật giữa hai người bọn họ, là chuyện mà người đó đang muốn
sắp xếp và tuyên bố ra ngoài. Mà hai người bọn họ lúc này, vốn chính là
nhân vật trung tâm của một hồi scandal nóng bỏng nhất của toàn bộ Liên
Bang.
Cũng không hề có bất cứ thời gian nghỉ ngơi cùng hồi phục
nào cả. Toàn bộ đoàn đội của Buổi biểu diễn Thắng Lợi dưới sự hộ tống
của đám người Tiểu đội 7 ngay lập tức đi lên chiếc Chiến hạm do Bộ Quốc
Phòng đặc biệt sắp xếp đến, sau đó rời khỏi khỏa tinh cầu tràn ngập máu
lửa cùng với đạn khói khốc liệt này.
Hứa Nhạc lúc này đang đeo
cặp kính râm quen thuộc, đứng trước một khung cửa sổ rộng lớn khoáng
đãng bên vách Chiến hạm, nheo cặp mắt lại nhìn những khỏa tinh cầu nhiều màu đang lặng lẽ phiêu phù khắp nơi bên ngoài phiến vũ trụ một màu đen
tuyền kia, nghĩ đến cảnh chiến hỏa khói lửa sáng ngời cùng với những
binh lính chết trận sa trường trong đêm trốn chạy hôm đó. Cặp môi kiên
nghị của hắn khẽ có chút run rẩy nhẹ, khẽ nhấp môi một cái. Trong lòng
của hắn tin tưởng vững chắc rằng bản thân mình không lâu nữa sau đó cũng sẽ phải nhìn thấy lại những cảnh tượng này một lần nữa.
Bạch
Ngọc Lan đi đến phía sau lưng hắn, đưa cho hắn một tách trà xanh vừa mới pha xong, nhẹ giọng cất lời nói nhỏ nhẹ với Hứa Nhạc:
- Tôi vừa mới nhận được chỉ lệnh mới nhất của công ty. Nhiệm vụ hộ tống Giản Thủy Nhi tiểu thư, sau khi đến Chủ tinh Tây Lâm liền hoàn toàn kết thúc. Kế
tiếp Tiểu đội 7 tiến hành nghỉ ngơi và khôi phục tại chỗ, sẽ có nhiệm vụ mới đang chờ đợi chúng ta đi chấp hành.
Vừa nghĩ đến cái gì,
cái đó lập tức chạy đến! Hứa Nhạc tiếp nhận lấy tách trà, cất tiếng cảm
ơn Bạch Ngọc Lan một cái, trên miệng nở nụ cười nhẹ. Sắp sửa phải cáo
biệt Giản Thủy Nhi rồi, hơn nữa cần phải tập trung tinh thần, đang có
nhiệm vụ chân chính gia nhập vào chiến trường đang chờ đợi chính mình
cùng với đám hán tử của Tiểu đội 7.
Bên trong khoang thuyền lúc
này vang lên thanh âm cảnh báo bằng giọng nói điện tử, báo rằng xung
quanh thân Chiến hạm chuẩn bị tiến hành khép kín lại, chiếc Chiến hạm
hạng nhẹ chuẩn bị bắt đầu gia tốc, vì làm công tác chuẩn bị sắp sửa tiến vào thông đạo không gian quay trở về khu vực vũ trụ Tây Lâm. Những lưu
quang nên ngoài cửa sổ lúc này bị thay thế thành những lớp hợp kim cấu
hình bằng hàng vạn mảnh ghép kim loại đen đúa.
Hứa Nhạc thu hồi
ánh mắt của mình, cúi đầu nhìn xuống cái tách trà bằng thủy tinh trong
tay mình cùng với mớ nước trà bốc khói và mớ xác trà màu xanh nhàn nhạt
chìm nổi nằm đầy bên dưới, trầm mặc không nói tiếng nào.
o0o
Lạc Nhật Châu, chủ tinh Tây Lâm, khu căn cứ quân sự Trường Phong.
Vô số những cái bục chuyển hạ cánh diện tích rộng lớn đã được chuẩn bị
sẵn sàng, giống như là những phiến ao tù hồ nước lỗ chỗ khắp nơi trong
cả một khu vực rộng lớn bên dưới.
Chiếc Chiến hạm hạng nhẹ phụ
trách vận chuyển đoàn đội phụ trách của Buổi biểu diễn Thắng Lợi từ Tinh cầu 5460 quay về Quân khu Tây Lâm lúc này đã hạ cánh xuống bên trong
khu căn cứ quân sự Trường Phong. Mặc dù vẫn là nơi cũ, nhưng hiện tại
không khí bên trong khu căn cứ so với lúc trước thì có vẻ khẩn trương,
bận rộn hơn rất nhiều. Đại chiến đã nổ ra, vô số những binh lính, khí
giới, vũ khí, tài nguyên… cũng đều phải thông qua khu căn cứ quân sự lớn nhất Đại khu Tây Lâm này mà chuyển vận ra tiền tuyến phía trước.
Hứa Nhạc vẫn như trước đeo cặp kính râm, đứng ngay phía sau lưng của
Giản Thủy Nhi, cảnh giác đứng quan sát cẩn thận bốn phía xung quanh. Ánh mắt của hắn xẹt qua đầu vai của Giản Thủy Nhi, nhìn xuống đoàn xe ở
phía bên dưới phần bụng chiếc Chiến hạm chầm chậm chạy ra, để ý nhất là
chiếc xe ô tô màu đen không bản hiệu của chính mình.
Hôm nay mọi người sẽ ở lại Đại khách sạn Kim Tinh một đêm, ngày hôm sau Giản Thủy
Nhi cùng với đoàn đội của nàng cũng sẽ lên Chiến hạm quay trở về Thủ Đô
Tinh Quyển, còn Hứa Nhạc và Tiểu đội 7 sẽ tiếp tục ở lại, hai bên chính
thức chia lìa.
Trong lòng Hứa Nhạc cũng không có nhiều lắm cái
gì gọi là nỗi buồn ly biệt hay cảm xúc chia ly gì cả. Bởi vì mỗi quan hệ đặc biệt với đại thúc, cho nên mối quan hệ giữa Hứa Nhạc và Giản Thủy
Nhi kỳ thật cũng có một loại cảm giác đặc thù.
Một đầu tóc tím
biếc tươi đẹp được thả tung mềm mại mà an bình, mỏng mảnh như tơ phía
sau, Giản Thủy Nhi bình tĩnh nhìn về phía trước. Mặc dù cô nàng cũng
chưa từng quay đầu nhìn lại lần nào, nhưng cũng biết rõ ràng cái gã nam
nhân đứng phía sau lưng mình đang dùng ánh mắt chăm chú mà nhìn mình.
Trong lòng cô nàng chợt nghĩ đến chuyện hắn là đệ tử duy nhất của cha
ruột mình, là đối tượng mà trong nhà đã cố ý an bày sắp xếp tiếp cận với mình, lại nghĩ đến mấy ngày hôm nay cùng nhau trải qua sinh tử, nghĩ
đến những lời nói của hắn, hắn từ nhỏ đã nhìn mình mà cùng lớn lên, nghĩ đến hắn thậm chí còn biết rõ ràng tuổi tác, ngày sinh nhật của mình,
thậm chí ngay cả… số đo ba vòng vô cùng bí mật của mình mà hắn cũng biết rõ ràng… Nghĩ đến những chuyện này, cô gái thần tượng quốc dân Liên
Bang đúng là muốn bật cười một tiếng sảng khoái, nhưng mà trên gương mặt xinh đẹp cũng chỉ xuất hiện một vài tia đỏ bừng mà thôi…
Đang
đúng lúc Giản Thủy Nhi vừa chuẩn bị quay người lại, trao đổi mấy câu
nghiêm túc gì đó với gã gia hỏa vô cùng thú vị này, thì phía trước mặt
của cô nàng đã xuất hiện một bó hoa hồng khổng lồ vô cùng xinh đẹp được
bó buộc chỉnh tề, lập tức cắt ngang luôn một tia cảm xúc kỳ lạ không thể gọi tên vừa mới dâng trào lên trong lòng của cô ta.
Chung Gia
Tây Lâm ở tại cái Đại khu này quả nhiên có được những quyền thế cùng với địa vị mà những người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi được.
Chung Tử Kỳ, đứa cháu trai mà Chung Tư lệnh vô cùng sủng ái kia, cư
nhiên có thể trong thời khắc chiến tranh diễn ra vô cùng khẩn trương như thế này, còn có thể thoải mái tự nhiên tiến vào khu vực căn cứ quân sự
vốn được bảo an vô cùng nghiêm ngặt như thế này.
- Ta có giấy thông hành!
Chung Tử Kỳ, tay cầm bó hoa hồng cực lớn kia, cũng không có hướng về
phía Giản Thủy Nhi, biểu tình có chút ngạc nhiên cùng với ngưng trọng,
mà nói cái gì cả, ngược lại hướng về phía Hứa Nhạc đang đứng sau lưng
Giản Thủy Nhi mà nghiêm túc mở miệng nói:
- Tương lai sau này
anh chắc chắc là tiền đồ vô lượng. Tôi cũng không dám đến đây đắc tội
với nhân vật dược lão nhân gia đặc biệt thưởng thức. Nhưng mà tôi đến
đây chỉ là muốn tặng hoa mà thôi, chắc hẳn là anh cũng không có ý kiến
phản đối chứ?
Đoàn xe của Chung Gia vừa mới xuất hiện trong tầm
mắt của mọi người, đám nhân viên võ trang của Tiểu đội 7 cũng đã hoàn
thành xong công tác bảo vệ đặc biệt rồi, chỉ là Hứa Nhạc từ đầu đến cuối vẫn không có lên tiếng hạ lệnh gì cả, cho nên mọi người cũng chỉ im
lặng xem Chung Tử Kỳ định giở trò gì mà thôi.
Chung Tử Kỳ nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, nói:
- Lần trước trong buổi tiệc chiêu đãi, Lý Cuồng Nhân đã thay anh một
phen đánh cho tôi một trận. Lần này tôi quyết định sẽ không để cho anh
có bất cứ cơ hội nào mà xuống tay với tôi cả.
Những lời nói này
của Chung Tử Kỳ quả thật là vô cùng chân thật cùng thành khẩn. Từ sau
khi biết được rõ ràng bối cảnh, lai lịch của Hứa Nhạc, Chung Tử Kỳ đã
trong thời gian ngắn nhất chặt đứt hoàn toàn cái ý niệm muốn tìm Hứa
Nhạc mà trả thù trong lòng của hắn rồi. Nhưng mà sau khi nhìn thấy trên
các phương tiện thông tin đại chúng không ngừng nhắc đi nhắc lại cái
scandal xảy ra giữa Hứa Nhạc và Giản Thủy Nhi, trong lòng hắn giống như
bị người ta đâm trăm đao ngàn kiếm, sau đó lại còn xát lên vết thương vô số muối mặn vậy, vô cùng khó chịu không nói nên lời. Vì thế hôm nay hắn quyết định sẽ mang theo thành ý mà đến, mang theo phong độ mà đến đây…
- Tôi muốn cùng anh cạnh tranh một cách công bằng.
Chung Tử Kỳ cười cười. Khuôn mặt của hắn công bằng mà nói cũng tính là
khá anh tuấn, chỉ là bởi vì cái mũi có chút hơi bự, lại hơi ửng hồng,
nên nhìn qua có chút buồn cười.
Hắn chỉ biết được Hứa Nhạc là
nhân vật mà hắn không thể trêu vào, lại cũng không biết rõ ràng lai lịch của Giản Thủy Nhi, cho nên hắn ôn hòa mà vô cùng lễ độ nói:
-
Giản Thủy Nhi tiểu thư, xin hãy nhận bó hoa chân tình của tôi. Cũng xin
đừng hiểu lầm là tôi thật sự muốn quấy rầy cô, chỉ là có chút lòng
thương yêu muốn thể hiện mà thôi. Phải biết rằng ngay cả Tịch Lặc đại sư cũng đã từng nói qua: Tôi yêu nàng, cũng đâu có quan hệ gì với nàng đâu chứ?
Giản Thủy Nhi khẽ mỉm cười, nhíu nhíu cặp lông mày thanh
tú, nhìn chằm chằm vào gã Chung Tử Kỳ đứng trước mặt mình, chậm rãi hỏi:
- Anh xác định là anh thật sự yêu tôi?
Cặp mày của Chung Tử Kỳ cũng thoáng nhăn lại, suy nghĩ cẩn thận một lúc sau mới nói:
- Quả thật cũng không phải là yêu thật sự. Lúc trước tôi chỉ cảm thấy
cô là một khối ngọc quỹ, ý đồ muốn thu nhận cô dưới tay mà thôi, nghĩ
rằng cảm giác như vậy cũng được. Nhưng mà hiện tại chính là một loại yêu thích mang theo vài phần kính ý mà thôi.
Từ trong những lời nói này có thể dễ dàng đoán ra được, cái bí mật dùng Giản Thủy Nhi để khơi
mào cho lần hành động quân sự Thắng Lợi này của Bộ Quốc Phòng Liên Bang
cũng không có giấu diếm được vị Chung Nhị thiếu gia của Chung gia này.
Những lời nói thừa nhận chân thành này của Chung Tử Kỳ, quả thật cũng
khiến cho cơn giận hờn trong lòng của Giản Thủy Nhi phai nhạt bớt một
chút. Cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang nở một nụ cười vô cùng
ngọt ngào, nói:
- Một khi tôi đã vô can trong chuyện này, vậy thì chuyện anh thích tôi thế nào cũng đâu có quan hệ gì với tôi đâu?
Lúc này chiếc ô tô màu đen không có bảng hiệu kia đã lặng lẽ không một
tiếng động lướt tới, dừng lại ngay sau lưng hai người Hứa Nhạc và Giản
Thủy Nhi. Lan Hiểu Long từ trong chiếc ghế tài xế đẩy cửa bước ra, đi
đến bên cạnh của Hứa Nhạc, mang theo một nụ cười bỡn cợt, hạ giọng nói:
- Trung Tá Hứa Nhạc, tôi mãi cho đến bây giờ vẫn nghĩ rằng anh nên học
tập người ta một chút cách làm thế nào để mà cua gái cùng với giành gái…
Lan Hiểu Long thấy Hứa Nhạc cũng không có phản ứng gì, thoáng nhún nhún vai, quay sang nói với đám người Bạch Ngọc Lan lúc này cũng đã đi đến
đây:
- Nếu như anh ta không biết làm, chẳng lẽ các người cũng không biết tìm cách giúp đỡ anh ta một phen hay sao?
Bạch Ngọc Lan cúi đầu, thầm nghĩ chúng ta đều là quân nhân, cũng đâu
phải là đám chó săn chuyên thay các vị thiếu gia công tử ra ngoài săn
lùng con gái nhà lành đâu chứ?
Liền đúng vào thời điểm này, Giản Thủy Nhi mang theo vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hướng về phía Chung Tử Kỳ nói một câu cuối cùng:
- Tôi che phép anh yêu tôi, cho phép anh ở xa xa lặng yên mà âm thầm
thích tôi, chỉ cần anh đừng thể hiện điều đó ra cho tôi biết là được
rồi!
Những lời nói này thật sự là bình tĩnh lạnh nhạt, thế nhưng bên trong đó lại hàm chứa một loại đùa cợt vô cùng xảo diệu, vô cùng
chua ngoa. Sắc mặt của Chung Tử Kỳ dần dần có chút tái nhợt. Tuy rằng
bởi vì có Hứa Nhạc đang đứng phía sau lưng cô gái thần tượng quốc dân
Liên Bang này cho nên hắn cũng không dám phát tác gì, nhưng mà lửa giận
trong lòng của hắn lúc này đã bùng phát lên vô cùng dữ dội rồi.
Hứa Nhạc từ đầu đến giờ vẫn là một mực trầm mặc, bởi vì lúc này trong lòng hắn đang suy nghĩ trầm tư.
Ánh mắt của hắn xuyên thấu qua cặp kính râm, lặng lẽ quan sát vô số
những chiếc Chiến hạm cùng với phi thuyền vận tải ở đường chân trời xa
xa trong khu căn cứ quân sự Trường Phong thường xuyên mà không ngừng hạ
xuống, cất cánh lên. Hắn tự nhiên trong lòng chợt nghĩ đến cảnh máu lửa
khói đạn ngập trời trên hành tinh 5460, lại tưởng tượng đến cảnh chiến
đấu đổ bộ vô cùng thảm thiết trên hai khỏa tinh cầu đã hoàn toàn rơi vào trong tay giặc kia.
Vào thời khắc chiến tranh nổ ra mãnh liệt
đến như thế, loại đệ tử thế gia giống như Chung Tử Kỳ này, cư nhiên lại
có thể có thời gian cùng với tâm tình rảnh rỗi mà bày ra cái trò cua
gái, giành gái, yêu thích đại minh tinh như thế này sao? Chỉ trong thời
gian vài phút giằng cho qua lại bên dưới chiếc Chiến hạm như thế này
thôi, ở tiền tuyến chỉ sợ cũng đã có vô số những binh lính, chiến sĩ
Liên Bang ngã xuống trên chiến trường, sau đó cũng không có cơ hội đứng
dậy được nữa.
Cái loại so sánh vô cùng khắc nghiệt mà lại đúng đắn ấy khiến cho tâm tình của hắn có chút trầm trọng mà phiền muộn.
Chẳng lẽ bây giờ lại đi chơi đùa cái trò kiểu như là: Anh không biết
bối cảnh phía sau của tôi là ai, cho nên anh đến khi dễ tôi một chút.
Tôi bên này thấy vậy mỉm cười, sau đó lôi ra bối cảnh cường đại ở sau
lưng, chạy đến khi dễ ngược lại anh một chút. Rồi những người đứng xem
lại lôi ở đâu đến một cái bối cảnh càng mạnh mẽ hơn, lại chạy đến khi dễ mọi người một chút, vui vẻ một chút… hay sao?
Như vậy thật ra
cũng không phải là chuyện chỉ thuộc trên các bộ phim điện ảnh gì, trong
suốt chiều dài lịch sử nhàm chán như thế này, loại chuyện như vậy đã
từng phát sinh qua không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng mà cái loại cuộc
sống như thế này Hứa Nhạc quả thật không có chút thích thú gì cả.
Có lẽ là sau một đêm trốn chết kia, hoặc có lẽ là lần đầu tiên gia nhập lên chiến trường, trải qua thảm trạng sinh tử, chứng kiến những thi
thể, những hài cốt, những thương binh, những bia mộ… rốt cuộc vào thời
khắc này, tinh thần của Hứa Nhạc cũng đã dần dần biến thành một loại
tình cảm thực chất mãnh liệt nào đó. Trong cặp mắt hí phía sau cặp kính
râm của Hứa Nhạc nhất thời lóe lên một tia quang mang.