Gian Khách

Quyển 3 - Chương 121: Đối thoại

Con Robot MX đầu tiên đưa ra thí nghiệm của Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác vốn là có màu trắng, nên được đặt tên là Tiểu Bạch Hoa, còn con Robot MX kiểu mới này lại là có màu đen, cho nên đặt tên cho nó là Tiểu Hắc Hoa… Cách đặt tên như thế này nói ra giống như là một chuyện đương

nhiên theo lẽ thường vậy, giống như là nước thì chảy dưới sông, còn mây

thì sẽ bay trên trời, thế nhưng lại chẳng có chút xíu ý vị đặc thù nào

cả.

Giản Thủy Nhi phát hiện ra, cái tiêu chuẩn đặt tên con Robot của Hứa Nhạc cùng với năng lực bảo dưỡng mà khắn bày ra lúc nãy, cùng

với cái năng lực thao tác điều khiển con Robot mà hắn thể hiện trên

chiến trường đêm hôm qua, hoàn toàn không hề nằm trên cùng một cái cấp

bậc.

Nhưng mà khi nhìn thấy gương mặt dính đầy dầu máy cùng với

muội than ở trước mặt, nhìn thấy hai hàng răng trắng muốt có chút khoa

trương ở trong miệng, nhìn thấy cặp mắt mặc dù không lớn lắm, nhưng đặc

biệt lại phá lệ trong suốt chân thành, tuyệt đối không có một tia tạp

chất nào, nhìn thấy nụ cười rạng ngời như ánh mặt trời kia, cặp mắt Giản Thủy Nhi bất chợt lại híp chặt lại, nhìn giống như là hai vầng trăng

khuyết trên bầu trời của Đặc khu Thủ Đô vậy. Cô nàng phát giác ra, Hứa

Nhạc vào thời khắc này, giống hệt như là một đóa tiểu hắc hoa bình

thường.

Dùng cái hình tượng một đóa hoa nhỏ để mà hình dung một

gã nam nhân trẻ tuổi, nhất là một gã thanh niên trẻ tuổi có dung mạo cực kỳ bình thường như thế này, quả thật là có chút gì đó gượng ép. Giản

Thủy Nhi thoáng lắc đầu nhẹ mấy cái, gạt bỏ cái loại ý tưởng kia trong

đầu mình. Cặp mắt cô nàng khẽ đảo mấy cái, liền chuyển đề tài nói

chuyện. Cô nàng chỉ chỉ vào con Robot màu đen khổng lồ, tràn ngập một cỗ cảm giác áp bách mười phần ở ngay phía sau lưng Hứa Nhạc kia, mang theo chút tò mò hỏi:

- Con Robot này đã trải qua cải tiến rồi phải không? Bằng không sao lại có thể lợi hại đến như vậy?

Cô nàng mang theo ý tứ không tốt, nhún nhún vai, tiếp tục nói:

- Tôi chỉ muốn biết là bên trong đã cải tiến cái gì thôi…

Câu nói này nghe qua có chút giống như là đang muốn tìm kiếm đề tài để

mà nói chuyện, hoặc là nói toạt ra là muốn tìm hiểu về nội tình bên

trong tờ giấy nọ mà thôi. Nhưng mà sau khi Hứa Nhạc khẽ rùng mình nhẹ

một cái, sau đó cũng là thật sự thành thật mà nghiêm túc trả lời:

- Đúng là có tiến hành tu chỉnh một chút, nhưng so với những con Robot

MX bình thường khác cũng không có quá nhiều khác nhau, chỉ là để tăng

cường hiệu suất hoạt động của nó, cho nên đã bỏ bớt một số cấu kiện

không cần thiết… Tôi cũng thật sự không nói rõ ràng ra được…

Đây cũng là một câu trả lời thành thật. Thương Thu cùng với các Công Trình

Sư bên trong Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác, vì phối hợp với tính

cách điều khiển của Hứa Nhạc, cho nên một phen đem toàn bộ những hệ

thống khống chế hỏa lực công kích tầm xa hoàn toàn mạnh mẽ vứt bỏ toàn

bộ. Chính bởi vì như vậy cho nên khó tránh khỏi toàn bộ hệ thống chỉnh

thể của con Robot xuất hiện những cái lỗ hổng nào đó. Ngoại trừ những

nhân vật siêu cường như là Hứa Nhạc hoặc là Lý Cuồng Nhân ra, cho dù là

những phi công vương bài bên trong Quân đội Liên Bang vĩ đại đến mức nào đi chăng nữa, nếu như muốn thử tiến hành điều khiển con Robot Tiểu Hắc

Hoa này, thì cũng sẽ phi thường không quen thuộc, thậm chí còn xuất hiện cục diện vấn đề cực kỳ nghiêm trọng nữa.

Nghe được câu trả lời

thành thật như thế của Hứa Nhạc, biểu tình của Giản Thủy Nhi thoáng có

chút mất tự nhiên. Cô nàng làm ra một cái động tác nhún nhún vai đáng

yêu, trên cặp môi phấn nộn thấp thoáng toát ra một tia tự giễu nhàn

nhạt.

Cô nàng từ thuở nhỏ đã lớn lên ở tại Phí Thành Lý Gia, bắt đầu mười hai tuổi, gạt bỏ tất cả bối cảnh cao ngất của mình, xuất đầu

lộ diện trong xã hội Liên Bang, dần dần biến thành một đại minh tinh

được hàng ngàn vạn người sủng ái… Theo lẽ thường mà nói, cô ta đương

nhiên sẽ có một loại khí tức kiêu ngạo nào đó.

Chỉ là cái loại

khí tức kiêu ngạo này từ trước đến giờ vẫn luôn được ẩn giấu thật sâu

bên trong đáy lòng của nàng, tận sâu bên trong xương cốt, bình thường

cũng sẽ không bao giờ thể hiện ra trước mặt những người bình thường cả.

Nhưng mà kẻ đang ở trước mặt nàng đây, cái gã thanh niên Hứa Nhạc này,

mặc dù cũng không thể nói là vô cùng thân thiết với nàng, nhưng cũng đã ở chung với nhau một khoảng thời gian lâu như vậy, hơn nữa còn có mối

quan hệ đặc thù với cha ruột của nàng, cho nên quả thật cũng không thể

gọi là người bình thường được.

Trong suy nghĩ của nàng, Hứa Nhạc lúc đó rõ ràng là sử dụng cái loại công cụ gì đó để tăng cường năng lực điều khiển của mình, chính là cái gì gọi là ‘hệ thống cảm ứng ý nghĩ

kia đó’, lúc này hắn hoàn toàn không có nói rõ ràng ra… Chỉ là vì sao

hắn lại cố tình giấu diếm mình như thế cơ chứ? Nhưng mà bản tính kiêu

ngạo sâu trong bản chất của cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang,

tự nhiên là sẽ không tiếp tục truy hỏi sâu thêm nữa. Huống chi chuyện

này cũng không có liên quan gì đến nàng.

- Ừm, tôi cứ tưởng là

hiện tại cô cũng đang còn nghỉ ngơi chứ. Tôi hôm qua quả thật là vất vả

cho cô rồi. Cô đến đây có việc gì không?

Hứa Nhạc cảm giác được

sự biến hóa cảm xúc của Giản Thủy Nhi, vội vàng khẩn trương đưa tay dính đầy dầu máy cùng với muội than của mình lên lau mồ hôi một cái, rồi

hỏi.

Giản Thủy Nhi nghe hắn hỏi mới tỉnh thần lại một chút. Cô

nàng cũng không biết bản thân mình vì cái gì lại bởi vì một chút giấu

diếm kia của Hứa Nhạc mà cảm thấy tâm thần có chút khó chịu không yên

như vậy. Cô nàng có chút tức giận nhàn nhạt đưa tay vẹt mái tóc trước

mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ chau lại một chút, hạ tay xuống hỏi:

- Là có chút chuyện muốn hỏi rõ ranh một chút.

Hai người đi dọc theo cái hành lang dài thăm thẳm hưởng thẳng lên trên

mặt đất, chậm rãi đi ra bên ngoài khu vực sinh hoạt. Lúc này tại Không

cảng Lạc Khâu đang có vô số những chiếc Chiến hạm cùng với chiến đấu cơ

quân dụng không ngừng hạ cánh và cất cánh với mật độ vô cùng cao. Tuyệt

đại đa số các gã quân nhân sĩ quan Liên Bang trong khu vực Không cảng

cũng đều nằm trong trạng thái chiến tranh, vô cùng bận rộn, cho nên cũng không có ai để ý đến hai người bọn họ. Bên trong không gian của khu

hành lang cũng chỉ có rõ ràng thanh âm bước đi của hai người cùng với

thanh âm thanh thúy như chuông gió không ngừng vang lên phía sau mông

của Hứa Nhạc.

- Tôi mãi cho đến lúc này vẫn cho rằng bản thân

mình là một cô thiếu nữ bình thường, chỉ vì từ nhỏ đến lớn thường xuyên

xuất hiện trên Kênh 23 Đài truyền hình Liên Bang, cho nên mới được mọi

người cảm thấy yêu mến. Kịch bản của bộ phim truyền hình nhiều tập kia

viết rất hay. Nhân vật cô thiếu nữ Hạm trưởng Hạm đội kia vô cùng đáng

yêu. Ngoại trừ những cái này ra, bản thân tôi cũng chỉ là một người vô

cùng bình thường mà thôi. Ngoại trừ lớn lên cũng có chút đẹp một chút,

còn lại cũng không có bất cứ cái gì đáng để tôi kiêu ngạo cả…

Giản Thủy Nhi bên ngoài khoác hờ một bộ y phục quân nhân sĩ quan của Hạm đội Liên Bang màu xanh lam nhàn nhạt, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi

mề mại màu xám nhạt, hai tay khoanh lại trước ngực, giống hệt như một

thiếu nữ thanh lệ từ bên trong bức tranh vừa mới bước ra ngoài đời vậy.

Phần ngực mềm mại thanh xuân của cô thiếu nữ cũng vụ hai cánh tay của

nàng ép chặt lại, dồn nén, càng thể hiện thêm rõ ràng hơn một chút.

Hứa Nhạc khẽ nghiêng đầu nhìn cô thiếu nữ một cái, trầm mặc cũng không

nói gì, trong lòng thì lại thầm nghĩ, một cô con gái trưởng thành xinh

đẹp động lòng người như cô vậy, bản thân đã là một thứ đáng để kiêu ngạo nhất trên đời rồi.

- Tôi thậm chí lại còn không biết phải ăn

mặc như thế nào cho dễ nhìn một chút nữa, chẳng phải lúc trước anh vẫn

thường trêu chọc tôi không có năng khiếu thời trang sao?

Giản Thủy Nhi dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn, trong cặp mắt toát ra một vẻ nghi hoặc mãnh liệt nhìn Hứa Nhạc:

- Tôi thậm chí ngay cả làm một vị nữ minh tinh bình thường cũng chưa chắc đã xứng nữa kìa…

Hứa Nhạc lúc này lại chợt nhớ đến tình cảnh trên sân khấu của buổi biểu diễn văn nghệ tối hôm qua… Bộ quần áo màu đỏ bó sát người, ngắn củn

cỡn, thể hiện ra thân thể thanh xuân của cô thiếu nữ khiến cho đám quân

nhân sĩ quan cùng binh lính phải lâm vào điên cuồng. Còn có bộ quân phục Hạm đội Liên Bang ngắn đến mức không thể ngắn hơn kia nữa, nghĩ đến lớp da thịt trơn nhẵn mềm mại lộ ra bên ngoài lớp quần áo… Ngoài mặt hắn

vẫn như trước là trầm mặc, thế nhưng từ sâu trong nội tâm lại âm thầm

làm ra một động tác huýt sáo vừa là tán thưởng vừa là trêu chọc, thế

nhưng bề ngoài lại là im lặng trầm mặc…

- Tóm lại, tôi nghĩ chúng ta chắc cũng hiểu rất rõ ràng, tôi vốn không phải là bất cứ đại nhân vật xuất chúng gì cả…

Hứa Nhạc bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, ánh đèn có chút mờ mờ ảo ảo bên

trong khu hành lang vắng vẻ, chiếu rọi lên trên dung nhan tuyệt mỹ thanh lệ không có bất cứ chút xíu tỳ vết nào của Giản Thủy Nhi, khiến cho

trong lòng hắn bỗng nhiên chợt sinh ra một loại ý niệm vô cùng quái dị.

Cặp mắt của hắn dần dần khẽ nheo lại một chút, chợt cất tiếng chậm rãi

dò hỏi:

- Cô, đến tột cùng là muốn nói chuyện gì với tôi đây?

- Tôi thật sự nghĩ mãi không ra…

Trong cặp mắt của Giản Thủy Nhi bất chợt hiện lên một tia nghi hoặc

mạnh mẽ, mặc dù như vậy, trong đồng tử vẫn toát ra một vẻ sáng chói đặc

biệt kiên định:

- Vì cái gì mà Bộ Quốc Phòng lại đi chọn tôi làm mồi câu cho lần hành động này… Vì cái gì mà đám người Đế Quốc kia vừa

nhìn thấy tôi đã điên cuồng công kích truy đuổi? Anh có từng suy nghĩ

qua vấn đề này bao giờ chưa?

- Cô nghĩ mãi cũng không hiểu nỗi… Cho nên cô chạy đến đây hỏi tôi?

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm Giản Thủy Nhi, chậm rãi hỏi.

Ánh mắt Giản Thủy Nhi khẽ cụp xuống, nhỏ giọng nói:

- Anh đừng quên, tôi cũng giống như anh, là một quân nhân của Quân đội Liên Bang.

Hứa Nhạc nhất thời lâm vào trầm mặc. Sự nghi hoặc của Giản Thủy Nhi kỳ

thật cũng chính là sự nghi hoặc của chính bản thân hắn. Tối hôm qua liên tục chạy trối chết cùng với chém giết mãi cho đến sáng sớm, sau khi tâm tình được thanh thản được một chút, suốt khoảng thời gian này, sự nghi

hoặc này sớm đã khiến cho hắn cảm thấy vô cùng quái dị. Hắn biết bản

thân mình vốn chỉ là một khỏa tinh cầu vô cùng bình thường, vô cùng nhỏ

bé trên cái chiến trường rộng lớn bao la hùng vĩ như cả vũ trụ bao la

này… Hắn vốn không có năng lực để phán đoán ra được bố cục lớn mà Chính

phủ Liên Bang cùng với Quân đội sắp xếp ra. Thế nhưng mà, Giản Thủy Nhi

là con gái duy nhất của đại thúc, đây là chuyện không thể nào chối cãi,

cho nên hắn chung quy cũng không thể không để tâm đến.

Hắn thật

sự không biết vị Quân Thần đại nhân kia đến tột cùng là đã căn cứ vào

cái gì mà phán đoán, đám người Đế Quốc khi nhìn thấy Giản Thủy Nhi liền

giống như một đám người vừa mới nuốt xong nguyên lọ thuốc kích thích

vậy, khởi xướng lần tiến công mãnh liệt đến khủng bố như thế kia? Chẳng

lẽ là vị Hoàng đế Bệ hạ kia của Đế Quốc đã điên rồi, phát ra một đạo

mệnh lệnh không suy nghĩ, sau đó đám Quân viễn chinh Đế Quốc đem quân

nhân của Quân đội Liên Bang biến thành đối tượng để mình phát tiết cơn

giận đối với cái mệnh lệnh điên cuồng kia?

Chuyện này quả thật khó mà nói cho thông được.

- Chuyện tình này đại khái cũng chỉ có mình Lý Nguyên Soái mới có thể biết rõ ràng được…

Hứa Nhạc nhìn Giản Thủy Nhi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói.

Giản Thủy Nhi nhìn chằm chằm vào cặp mắt hí của hắn, chậm rãi nói:

- Nếu như tôi đi hỏi Lão đầu tử, anh cho rằng ông ta sẽ nói cho tôi biết sao?

Hứa Nhạc lắc lắc đầu.

Giản Thủy Nhi thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó đột nhiên mở miệng nói:

- Cái này… có thể nào là có quan hệ với người cha ruột kia của tôi hay không?

Cha ruột của Giản Thủy Nhi, chính là đại thúc của Hứa Nhạc, chính là gã tội phạm truy nã hàng đầu của Liên Bang, là tên Cơ Tu Sư phản quốc Dư

Phùng, ở trong cái tràng chiến tranh kéo dài không biết bao nhiêu năm

giữa Đế Quốc và Liên Bang này, cũng không thể loại bỏ khả năng tầm quan

trọng của cái thân thế đặc thù mà vô cùng cỗ quái này. Hai người chỉ dựa vào sự nghi hoặc trong lòng mình, nên đành nắm lấy tất cả những manh

mối có khả năng xuất hiện trong đầu mình. Cũng không thể không nói,

huyết mạch của Phí Thành Lý Gia, quả nhiên đều là trời sinh bất phàm cả.

Nghe Giản Thủy Nhi phán đoán như thế, trái tim Hứa Nhạc khẽ đập nhanh lên một chút. Hắn trầm mặc một lát rồi nói:

- Tôi cũng không biết nữa. Nhưng mà tôi có thể tìm cách điều tra thử xem sao.

Chuyện tình này quả thật sự liên quan trong đó là quá lớn, khó có thể

điều tra ra được. Theo như Hứa Nhạc phán đoán, nếu như chuyện này quả

thật là do thân thế của Giản Thủy Nhi, mới khiến cho vị Quân Thần Lý

Thất Phu định ra một cái kế hoạch chặt chẽ tuyệt hảo như thế, vậy thì

cái bí mật nào nói không chừng ngoại trừ bản thân Quân Thần đại nhân ra, cũng không có bất luận kẻ nào có thể biết rõ ràng được.

- Cảm ơn!

Giản Thủy Nhi mang theo lòng biết ơn chân thành nói.

- Không cần cảm ơn, đây là chuyện mà tôi nên làm.

Câu trả lời của Hứa Nhạc thật sự là theo như hình thức thông thương,

thế nhưng mà trong mỗi một chữ của hắn, lại mang theo một câu chuyện xa

xưa kéo dài từ tận Đông Lâm đến mãi Tây Lâm. Hắn cùng với vị thiếu nữ

thần tượng quốc dân Liên Bang trước mặt này đơn giản nói một câu, thế

nhưng lại ẩn chứa vô số những quan hệ thân thiết phức tạp mà lại xa xôi…

- Vừa rồi anh có xem tin tức trên TV hay không?

- Có xem!

- Hai khỏa tinh cầu kia đã bị Quân viễn chinh Đế Quốc chiếm giữ rất lâu rồi, đã hoàn toàn bị khống chết. Hệ thống mạng theo dõi điện tử của

Liên Bang hoàn toàn không có lưu trữ chút nào ở nơi đó cả. Quân khu Tây

Lâm lần này cắn phải khúc xương khó gặm rồi. Sự khó khăn khốc liệt trên

hai khỏa tinh cầu kia, so với tinh cầu 5460 tuyệt đối còn lớn hơn rất

nhiều.

Giản Thủy Nhi giải thích với Hứa Nhạc.

- Chung Tư lệnh xem ra hiện tại đã gia nhập tiền tuyến, đích thân chỉ huy chiến trường.

Hứa Nhạc đột nhiên nghĩ tới một chuyện gì đó, hắn nhìn chằm chằm Giản Thủy Nhi, nhíu mày nói:

- Còn Lý Cuồng Nhân?

- Hắn khẳng định là cũng ở bên đó…

Cặp mày thanh tú của Giản Thủy Nhi khẽ nhíu lại, nhẹ giọng trả lời.

o0o

Vốn tưởng rằng ngay lập tức sẽ được giao nhiệm vụ trực tiếp gia nhập

vào chiến trường tiền tuyến tràn đầy khói lửa hỏa đạn chiến đấu kịch

liệt, cho nên Hứa Nhạc cũng không kịp nghỉ ngơi, cũng muốn một phen ngay lập tức đem con Robot MX Tiểu Hắc Hoa tiến hành sửa chữa cẩn thận. Thậm chí hắn cũng không thèm để ý đến chuyện tại nhà xưởng Không cảng Lạc

Khâu thiếu khuyết nghiêm trọng những loại linh kiện tiêu chuẩn của con

Robot MX. Nhưng mà suốt một ngày một đêm trôi qua, Bộ Chỉ Huy tiền tuyến Quân đội Liên Bang cũng không có giao thêm nhiệm vụ gì mới cho Hứa Nhạc cả. Bọn họ chỉ là để cho hắn ở bên trong Không cảng nghỉ ngơi và hồi

phục mà thôi.

Ngày hôm sau nữa vẫn như cũ không hề có mệnh lệnh gì, vẫn như cũ là ở không cả ngày.

Đến ngày thứ ba, vẫn đồng dạng là như thế.

Bên ngoài phạm vi Không cảng, trên khỏa tinh cầu này vẫn không ngừng nổ ra chiến hỏa ngập trời. Mỗi một giây đồng hồ, cũng đều có vô số chiến

sĩ Quân đội Liên Bang không ngừng ngã xuống chết đi. Có bom thả xuống

không ngừng oanh kích lên trên mặt đất, chấn lên vô số những bụi mù mảnh liệt. Không cảng Lạc Khâu cũng không ngừng bị vây trong các công việc

bận rộn. Ngay cả sáu gã sĩ quan bảo dưỡng lúc trước đã từng đỏ mắt mà

kinh hãi với năng lực bảo dưỡng của Hứa Nhạc, cũng không có thời gian để mà nghiên cứu kỹ lưỡng lại quá trình sửa chữa con Robot MX trong các

bản ghi chép điện tử lúc trước của hắn, liền đã bị điều đi tiền tuyến.

Trong cả khu Không cảng Lạc Khâu cũng chỉ có mỗi mình Hứa Nhạc cùng với

Giản Thủy Nhi hai người ngồi không, không làm gì cả, chỉ đành cùng nhau

đi tới đi lui trò chuyện này nọ. Một ngày 24 tiếng đồng hồ cũng chỉ ngồi ăn rồi chờ cho hết ngày, loại cảm giác này quả thật là có chút quái dị.

Ngay trong đêm cùng ngày hôm đó, Hứa Nhạc tiến hành kiểm tra đo lường

chu toàn hệ thống của con Robot MX Tiểu Hắc Hoa lần thứ ba. Sau khi hoàn thành, hắn lê lết thân hình mệt mỏi của bản thân mình đi về phòng ngủ.

Ban ngày hôm đó, hắn đã tiến hành liên hệ với Bạch Ngọc Lan, biết được

thông tin trong buổi tối đêm hôm đó, toàn bộ Tiểu đội 7 đã cùng với

Doanh đoàn Thiết giáp hộ tống kia chạy thẳng về đại bản doanh của Bộ Chỉ Huy. Đại khái ít nhất cũng phải đợi đến giai đoạn đầu của hồi chiến

tranh này hoàn toàn chấm dứt, thì con đường từ Bộ Chỉ Huy tiền tuyến và

Không cảng Lạc Khâu mới có thể thông được hoàn toàn.

Trằn trọc

mãi cho đến nửa đêm hắn vẫn không thể nào ngủ được. Tâm tình phiền muộn

khó xử khiến hắn trằn trọc lăn lộn mãi. Hứa Nhạc nằm trên giường, hai

tay gối lên sau đầu, nhìn những tin tức phát đi trên Kênh tin tức Đài

truyền hình Liên Bang, mãi không ngừng ngẩn người.

Thế phản công của Quân đội Liên Bang trên khỏa tinh cầu 5460 này quả thật vô cùng

thuận lợi, thế nhưng chiến sự trên hai khỏa tinh cầu còn lại thì đúng

như là trong dự đoán trước vậy, vô cùng thảm thiết. Lấy Quân khu Tây Lâm làm lực lượng công kích chủ đạo, cộng thêm mười ba cái Sư đoàn của Quân khu I cùng với Quân khu II, tổng cộng toàn bộ 73 cái Sư đoàn đã hoàn

toàn đầu nhập lên trên hai khỏa tinh cầu kia. Nhưng mà dưới hỏa lực công kích điên cuồng của Quân viễn chinh Đế Quốc trên hai khỏa tinh cầu kia, Quân đội Liên Bang mãi cho đến bây giờ cũng chỉ có thể thành lập được

bảy cứ điểm quân sự trên hai khỏa tinh cầu mà thôi. Hơn nữa vì để bảo vệ sự an toàn của các cứ điểm này mà phải trả một cái giá cực kỳ thảm

thiết. Những hình ảnh thông qua các vệ tinh truyền hình trực tiếp phát

ra trên Kênh tin tức quả thật cũng là cực kỳ lừng lẫy.

- Xem ra hiện tại vị lão đầu hổ Tây Lâm kia thật sự là gặp phải một cục xương cứng khó gặm rồi.

Hứa Nhạc mặc dù chưa từng gặp qua vị mãnh nhân kia của Chung Gia lần

nào, thế nhưng bởi vì mối thiện cảm với Chung phu nhân cùng với Tiểu Dưa Hấu, hơn nữa đối phương cũng đã từng mấy lần trượng nghĩa lên tiếng

bênh vực cho mình, cho nên trong lòng Hứa Nhạc đã sinh ra một loại cảm

giác thân thiết khó nói nên lời với ông ta. Bản thân Hứa Nhạc tự nhiên

cũng không muốn vị Chung Tư lệnh này sẽ phát sinh ra vấn đề gì. Còn về

cái gã hiếu chiến cuồng mãnh Lý Cuồng Nhân kia, hắn ngược lại chẳng hề

lo lắng lấy một lần.