Bên bờ hồ phía sau núi Mạc Sầu, Thai phu nhân quay hẳn người lại, nhưng nét mặt vẫn vô cùng bình thản không một chút gạn sóng, hỏi:
- Nó nói những gì trong điện thoại?
Trầm thư ký do dự một lát rồi cố gắng trần thuật lại một cách chính xác nhất:
- Thiếu gia đã rời khỏi ngục Khuynh Thành. Cậu ấy nói chúng ta nên nhớ người đang bị giam trong ngục Khuynh Thành đã từng cứu mạng cậu ấy rất nhiều lần. Cậu ấy nên lấy gì đền đáp?
Nghe thấy câu này, biểu hiện khuôn mặt của Thai phu nhân bỗng trở nên vô cùng phức tạp. Có chút an ủi, có chút phẫn nộ, có chút lạnh lùng. Một lúc sau bà mới nhẹ nhàng nói:
- Ngày mai đưa tài liệu sang bên phía cục Hiến Chương.
Trầm Cách thoáng giật mình. Ông ta băn khoăn không biết mẹ con Thai phu nhân có vì chuyện này mà mâu thuẫn với nhau không, nhưng chẳng dám nêu ý kiến, chỉ gật gật đầu, rời khỏi sân.
Đúng lúc này thì Cận quản gia bước vào, nét mặt vô cùng nghiêm trọng, chuyển chiếc điện thoại cá nhân cho Thai phu nhân. Cả Liên Bang chỉ có khoảng mười người biết được số điện thoại này.
Thai phu nhân không nhận điện thoại ngay mà quay đầu nhìn ra phía mặt hồ lung linh sóng nước, lạnh lùng nói:
- Ta đã nói rồi, không nghe điện thoại của tiểu Nguyên.
- Không phải điện thoại của thiếu gia.
Giọng của Cận quản gia hình như có chút căng thẳng. Ông đã theo Thai phu nhân từng ấy năm, gặp gỡ bao nhiêu đại nhân vật nhưng cú điện thoại này vẫn làm ông cảm thấy bất an. Ông hạ giọng nói:
- Là điện thoại từ Phí Thành.
0O0
Bất luận là vị lão nhân gia âm thầm câu cá bên bờ hồ Tuyết Sơn tại Phí Thành, hay là vị phu nhân thường xuyên uống trà sớm phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu tại vùng ngoại ô Đặc khu Thủ Đô, đối với Liên Bang này mà nói, cũng đều không phải là người bình thường.
Hai chữ bình thường trong lời nói này, cũng không phải có ý nghía bình thường như bình thường mọi người vẫn nghĩ.
Nhiều năm gần đây, vị lão nhân gia già nua ngồi mãi bên bờ hồ không xuất thế, tự nhiên cũng không phải là bởi vì ông ta cố ý không muốn phô bày ra bộ dáng khinh thường phong khinh vân đạm trong Liên Bang, thể hiện cho toàn bộ Liên Bang thấy rằng bản thân mình khinh thường danh lợi, quyền thế.
Trên thực tế, tất cả những quang huy của toàn bộ Liên Bang đều tập trung hết trên người của ông ta. Ông ta là vị Quân Thần đại nhân được vạn người trong Liên Bang kính ngưỡng. Năm đó những vị sư đoàn trưởng, đại đội trưởng, doanh đoàn trưởng, đội trưởng... dưới quyền của ông tạ ngày nay cũng đều đã là những tướng lãnh tay nắm thực quyền trong Quân đội Liên Bang cả rồi...
Danh lợi đối với vị lão nhân gia tại Phí Thành này mà nói, thật sự cũng giống như là những đám mây phù vân trên bầu trời vậy. Ông ta cũng đã từng trong nháy mắt hái hết vinh quang trên trời xuống tay, cũng biết rằng thứ đó cùng không phải là thứ gì quá đặc sắc, nhưng mà xác thực là cũng không có ý tứ gì quá lớn đối với ông ta.
VỊ phu nhân ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia cũng là như vậy. Hoàn toàn giống như là tư thái mà Thất đại gia tộc đã thể hiện ra trong mấy ngàn năm nay vậy. Bà ta mãi cho đến bây giờ vân luôn mỉm cười bình tình mà trầm mặc đứng phía sau tấm màn chính trị, nhìn những biến đổi chính trị to lớn của Liên Bang.
Bà ta so với bất cứ kẻ nào khác trong Liên Bang đặc biệt nhiều cố sự hơn nhiều. Hai bàn tay mềm mại cùng với những ngón tay thon dài của bà ta có thể chỉ cần nhấc nhẹ lên đã có thể mở ra một đoạn cố sự khủng khiếp năm xưa.
Đó có khả năng là những bí mật mà toàn bộ Liên Bang không ai có khả năng điều tra ra được. Bà ta nắm trong tay cả một gia tộc từ trước đến giờ vẫn là quan môn trầm mặc không tiếp xúc với bên ngoài.
Cho dù là rất nhiều năm trước, khi Thất đại gia tộc Liên Bang và Chính phủ Liên Bang giống như là nước với lửa, Thai gia vẫn như trước bình tình, đem toàn bộ những lực lượng âm thầm đối chọi mà ép xuống hết.
Chẳng ai biết được, một khi Thai gia bùng nổ, cái gia tộc kể thừa từ Hoàng triều đã truyền thừa ngàn năm kìa, đã bùng phát ra lực lượng khung khiếp như thế nào.
Một con bướm nhỏ chỉ cần đập cánh, phía bên kia đại dương có thể tạo thành một cơn bão tố. Vị Quân Thần đại nhân tại Phí Thành, vị phu nhân trầm mặc tại hậu sơn núi Mạc Sầu, cũng không phải là một con bướm nhỏ bé bình thường, mà là một con đại bàng khổng lồ, có thể bay vút tận chín tầng trời, xuyên qua những hào quang hằng tinh trong vũ trụ. Những đại nhân vật như bọn họ một khi thật sự đã động lên, như vậy bão tố rất khó mà ngừng được .
Nội dung liên hệ giữa hai đại nhân vật như vậy thông thường cũng không có thể dùng hai chữ quan trọng để mà hình dung được. Những gì mà hai người liên hệ với nhau, ngược lại thường lộ ra những tín hiệu quan hệ đến sự tồn vong sinh tử của người nào đó.
Thai phu nhân cầm chiếc điện thoại tinh xảo màu đen tinh khiết, chầm chậm đi về phía sân nhà bên cạnh. Trên khuôn mặt bình thường vô cùng bình tĩnh, trầm mặc, lại mang theo một tia mỉm cười lễ phép nhàn nhạt, giống như là bà ta đang đối diện trực tiếp với vị lão nhân gia đang ở đầu bên kia điện thoại vậy.
Năm trước khi bà ta biết vị Lý tướng quân kia có ý muốn tác hợp cho vị tiểu thư nổi tiếng kia với vị Đại thiếu gia của Lợi Gia, Thai phu nhân đã đặc biệt đi một chuyến tới Phí Thành, cùng vị lão nhân gia kìa dùng một bữa cơm thân mật.
Từ đó về sau, hai người cũng không có gặp lại nhau lần nào nữa. Đột nhiên ngày hôm nay, bị lão nhân gia kia không ngờ lại tự mình đích thân gọi điện thoại cho bà ta. Thâm ý bên trong đó quả thật không cần Thai phu nhân cân nhắc suy nghĩ quá lâu, liền có thể phát hiện ra được ý tứ ẩn sâu trong đó.
Thai phu nhân mỉm cười nhẹ nhẹ, thoáng nói mấy câu gì đó vào chiếc điện thoại, sau đó liền ngắt điện thoại. Cả người bà ta trầm mặc đứng nhìn những khối đá xanh biếc vuông vức tại khoảnh sân, nhìn những gợn nước lăn tăn lan tỏa trong cái hồ nước trong vắt xa xa.
Có một số chuyện bà ta cần phải suy nghĩ cẩn thận mới quyết định được. Có một số chuyện tình bà ta vẫn chưa thể nào suy nghĩ cẩn thận được. Thai phu nhân tin rằng nụ cười của mình thể hiện trong cú điện thoại vừa rồi; cũng đã để lộ ra không ít tin tức trong đó. Nhưng mà có một số lời nói, tựa hồ cần phải gặp mặt trực tiếp, mới có thể đủ để nói rõ ràng hơn.
Quân Thần chính là một phong hào chính thức của Chính phủ Liên Bang. Đây cũng không phải là lời miêu trả truyền kỳ được những công dân Liên Bang truyền miệng với nhau. Tuy rằng vị lão nhân gia này đã trầm mặc rất lâu không can thiệp vào chuyện cua Liên Bang rồi, thế nhưng cũng không có bất luận kẻ nào dám xem thường sức ảnh hường của ông ta đối với Liên Bang cả.
Cho nên có một ít người biết được chuyện Quân Thần đại nhân rời khói Phí Thành, đi tới Đặc khu Thu Đô, bọn họ đã vô cùng khiếp sợ, tự nhiên cùng sinh ra một chút nghi hoặc không thể nào lý giải nổi.
Dưới hàng cây dài mát rượi trước cửa nhà hàng Lâm Viên, trong một ngày xuân ấm áp, ẩn ẩn mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh của một ít đặc công cục Đặc Cần Liên Bang. Những chiếc xe công vụ màu đen của cục Điều Tra Liên Bang, trầm mặc đậu trên con đường xa xa đủ để thể hiện sự tồn tại của các nhân viên cục Điều Tra ở đâu đó.
Lại thêm vô số chiếc xe quân dụng đậu rãi rác khắp nơi. Hơn chục chiếc xe quân dụng nặng nề to lớn, được sơn một màu xanh biếc đặc thù; đậu dọc thành một hàng dài ngay trước cửa lối vào của Lâm Viên. Không khí quân đội không ngừng tràn ngập khắp nơi, khiến cho người khác nhìn thấy cũng phải hít một ngụm lương khí.
VỊ lão nhân gia tại Phí Thành kia chưa từng bao giờ nghĩ đến chuyện làm phiền chính phủ Liên Bang cả. Thế nhưng chính phủ một khi đã biết ông ta dời gót đến đây, đương nhiên là phải thể hiện ra sự thành ý cùng với chú ý đặc biệt của chính mình.
Cho nên bộ Quốc Phòng cùng với các quân nhân của Quân Khu I đã nhận được mệnh lệnh nghiêm khắc nhất của các thủ trưởng trực tiếp của mình, đem tòa Lâm Viên này hoàn toàn vây quanh. Nhất thiết phải cam đoan rằng vị lão nhân gia kìa sẽ không bị bất cứ người không phận sự nào quấy rầy.
Chẳng qua tựa hồ cũng không cần bọn họ phải làm những chuyện phiền phức này, bởi vì hôm nay Lâm Viên đã đóng cửa từ chối nhận khách.
Chủ nhân của Lâm Viên, trước giờ vẫn như là một cái bóng không ngừng chạy tới chạy lui khắp nơi trong Liên Bang, cực kỳ ít xuất hiện trước mặt mọi người, hôm nạy lại mặc một bộ áo vest màu xanh sẫm, thần tình tươi tán, vừa mỉm cười nhàn nhạt, đứng ở trước của của Lâm Viên, vừa lễ phép vừa lãnh đạm ngăn cản hết toàn bộ những ánh mắt nhìn trộm từ bên ngoài.
Thậm chí lại còn cự tuyệt lơi thỉnh cầu được vào trong của Bố Lâm tiên sinh, Chủ nhiệm Văn phòng tổng thống nữa.
Lâm Bán Sơn, gã thanh niên bỏ nhà đi nổi tiếng nhất trong Thất đại gia tộc Liên Bang, chính là một trong những nhân vật đỉnh cao của Liên Bang, hôm nay lại tựa như một gã giữ cửa vậy, cả người vững như ngọn núi, mỉm cười giống như một đứa bé, canh giữ trước của Lâm Viên. Trong cả Liên Bang này, có thể khiến Lâm Bán Sơn phải canh cửa, đại khái cũng chỉ có được mấy người.
Lúc hắn vẫn còn trẻ, đã từng có một lần gặp mặt với vị lão nhân gia này. Thế nhưng nói thế nào cũng không thể ngờ nổi, vị lão nhàn gia bao nhiêu năm nay ẩn cư, lần đầu tiên trở lại Đặc khu Thủ Đô, không ngờ có thể khiến cho hắn hưng phấn đến như vậy.
Cái cảm giác thành công quét ngang toàn bộ thế giới ngầm tại Bách Mộ Đại năm xưa, tựa hồ so ra vẫn là còn kém cái cảm giác hưng phấn ngày hôm nay một bậc. Hắn vừa mỉm cười vừa lễ phép tống xuất vị Chủ nhiệm Bố Lâm kia ra khỏi cửa Lâm Viên, sau đó thấp giọng nói vài câu gì đó với vị Chủ nhiệm Hậu cần Quân Khu I, thần sắc đang có chút buồn rầu, tiễn ông ta ra về, sau đó mới mạnh mẽ đóng chặt cánh cổng của Lâm Viên lại.
0O0
Ngoại trừ chỗ phần sảnh rộng lớn dày đặc những quân nhân kia, bên trong Lâm Viên cũng không có bất cứ một khách nhân nào cả. Thai phu nhân nhẹ nhàng dùng đũa gắp một miếng cá Đồng La Ngư Phiên màu đỏ nhàn nhạt chấm vào một chút mù tạt loại thượng hạng, nhẹ nhàng đưa đên một cái chén bằng sứ cổ sang quý ở phía đối diện, vừa mỉm cười nói:
- Tên gia hỏa Lâm Bán Sơn này lá gan thật ra cùng không nhỏ. Không ngờ lại dám đem cái tin tức ngài đến Đặc khu Thủ Đô truyền ra ngoài. Như thể xem ra, đám lão gia hỏa vốn đã sợ hắn như sợ cọp kia, chỉ sợ lại càng phải nể sợ hắn thêm mấy phần nữa.
- Ta vốn luôn thích những gã thanh niên có lá gan lớn.
VỊ lão nhân gia khẽ mĩm cười nói. Từ khi không còn đảm nhận chức vụ Nguyên Soái Liên Bang nữa, ông ta cũng không hề mặc quân trang nữa. Hôm nay ông ta mặc một bộ thường phục nhìn qua cực kỳ đơn giản.
Mái tóc hoa râm, thân hình bởi vì già nua mà có chút gầy yếu, lúc này bởi vì đang ngồi dưới đất nên nhìn qua có vẻ vô cùng thấp bé. So sánh với gã cháu nội trẻ tuổi khôi ngô cường tráng đang lẳng lặng đứng sau lưng ông ta, cảm giác sinh mệnh mới lớn tạo thành một cảm giác tương phản cực kỳ mãnh liệt.
Nói thế nào người ta cũng không thể nào liên tưởng nổi đến những hành động kinh thiên thần sầu và những chiến công hiển hách của ông ta năm xưa, nhất là hình ảnh ông ta một mình một người ám sát Hoàng Đế Đế Quốc.
Lý Phong, thân mặc một bộ quân phục lúc này đang cực kỳ thành thật, ngoan ngoãn khoanh tay đứng sau lưng vị lão nhân kia. Cái cỗ khí tức điên cuồng, thô bạo bình thường lúc này hoàn toàn không thấy đâu cả.
Còn lại cũng chỉ là một sự bình tĩnh, ngoan ngoãn. Lúc này hắn nhìn qua mới chân chính giống như một gã thiếu niên còn đang trong thời kỳ trưởng thành, chứ không phải là một gã Lý Cuồng Nhân khủng bố vậy.
Ở trong cái thế giới này, người duy nhất mà hắn ta e ngại tôn kính, không hề có chút xíu nào ý muốn đối đầu, cũng không phải là cha ruột của hắn, mà chính là ông nội của hắn, chính là vị lão nhân gia già nua, gầy yếu trước mặt hắn hiện tại.
Thai phu nhân lẳng lặng nhìn về phía khuôn mặt già nua của vị lão nhân gia đang ngồi trước mặt mình. Bà ta nghĩ mấy chục năm trôi qua, nhìn thấy vị Quân Thần đại nhân đã từng là người không ai bì nổi này càng ngày càng già đi, tâm tình cùng có chút không khỏi toát ra một cảm giác phức tạp nói không nên lời.
Vị lão nhân gia kia tùy tiện phất nhẹ tay mấy cái. Lý Phong thực hiện một động tác cúi chào theo tiêu chuẩn quân đội một cái, rồi xoay người rời khỏi Trúc Cư, đi thẳng ra trước cửa Lâm Viên.
Mặc dù đã rời khỏi vị gia gia kìa, nhưng mà nghĩ tới cái khí tức thô bạo, quyền uy bốc lên ngập trời, khí tức lạnh đến thấu xương bốc ra từ trong người gia gia mình, hắn lạnh lùng giương mắt nhìn những chiếc ô tô đậu dài bên ngoài Lâm Viên, tâm tình không khỏi có chút buồn bực.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Lâm Bán Sơn đang đứng bên cạnh cửa Lâm Viên, mỉm cười châm một điếu thuốc, lại đưa một điếu qua phía mình, Lý Phong mới lắc đầu cự tuyệt.
- Quân Thần đại nhân lần này dời gót đến đây, chắc có lẽ là vì tên gia hỏa kia?
Lâm Bán Sơn cũng không để ý đến hắn nữa, khoanh tay lại ung dung nói:
- Lý Cuồng Nhân, buồn bực đến thế nào cũng vô ích thôi. Nếu ngay cả Quân Thần đại nhân cùng đã ra mặt vì tên tiểu tứ kia, cả đời này của cậu chắc cũng chỉ có thể đứng phía sau người ta mà thôi.