Gian Khách

Quyển 2 - Chương 96: Đừng kiêu ngạo, kiêu ngạo tao tông xe

Nghe được chuyện Trương Tiểu Manh đã chết đi, sắc mặt Trâu Úc thoáng trầm mặc một chút. Mặc dù này và cô gái kia cũng không quen thân lắm, nhưng chung quy cũng là người quen biết. Nhất là dạo gần đây, khi nàng phát hiện ra chuyện kia của mình mà trở nên nội tiết tố mất cân đối, trở nên đa sầu đa cảm hơn. Để không bị người ta phát hiện ra khóe mắt của mình dễ trở nên ướt át hơn, nàng lựa chọn sắm một khuôn mặt càng thêm lạnh lùng, tính tình càng lãnh đạm hơn.

Nhưng đúng vào lúc này, nàng lại nghe Hứa Nhạc hỏi câu hỏi kia. Câu hỏi này vô cùng tự nhiên, giống như một vị thiếu phụ ngồi trong quán cà phê, che miệng vừa cười nhẹ vừa hỏi cô bạn gái ngồi kế bên, hoặc giống như là bà mẹ đang khẩn trương mà vui sướng hỏi cô con gái của mình vậy.

Chuyện kia đến bây giờ còn chưa ai biết. Để giấu diếm chuyện này, Trâu Úc đã cố tình gây sự với nhà mình, bỏ nhà ra đi. Đã nhiều ngày như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa có bất kỳ ai hỏi qua chuyện này. Chuyện này vốn đang giấu sâu kín trong lòng của nàng, làm cho nàng vô cùng thống khổ và phiền não.

Khuôn mặt Hứa Nhạc chỉ bình thường, thanh âm ôn hòa mà ổn định, thường xuyên khiến cho người ta cảm giác được hắn vô cùng thân thiết cùng với đáng tin cậy. Mặc dù Trâu Úc cũng không thuộc phạm trù bạn bè thân thiết của hắn, nhưng mà nghe được câu hỏi khá tự nhiên của hắn, áp lực tích tụ suốt gần một tháng nay, giống như phát hiện được một chỗ để mà trút nỗi tâm sự vậy, nàng cũng vô cùng tự nhiên lẫn u oán trả lời:

- Hơn ba tháng...

Tâm tình nhất thời thả lỏng, nàng bỗng nhiên quay đầu lại, khuôn mặt vô cùng âm lãnh nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Nhạc. Mà Hứa Nhạc sau khi chứng thực được suy đoán của mình xong, biểu tình trên mặt lại có vẻ ôn hòa và thân thiết hơn nhiều.

- Làm sao anh biết?

Biểu tình âm lãnh cùng với lạnh lùng cũng không có duy trì được lâu, lập tức đã biến thành một vẻ mặt tái nhợt cùng với hơi hơi kinh hoảng. Trâu Úc nhìn Hứa Nhạc, thanh âm run rẩy hỏi.

Ánh mắt Hứa Nhạc hơi hạ xuống, rơi xuống bụng của nàng. Nếu không phải ánh mắt của hắn so với người bình thường thì nhạy cảm hơn rất nhiều, nhất định không phát hiện ra nơi đó hơi to hơn bình thường một chút.

- Đã mang thai... Vì sao lại còn đi đua xe? Như vậy quá nguy hiểm.

Hứa Nhạc nói.

Khuôn mặt Trâu Úc đã mất đi lớp trang điểm, xinh đẹp một cách thanh thuần, khi nghe được hai chữ mang thai, đột nhiên hiện lên một tia thê lãnh u uất, liền giống như buổi sáng không lâu lúc trước, khi nàng rời khỏi cái nhà trọ xa lạ kia, giống như mặc kệ mọi người xung quanh, bật tiếng khóc lớn...

- Chuyện của tôi không cần anh quan tâm... Nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta cũng không quen thân nhau lắm, hơn nữa còn là quan hệ đối địch nữa mà...

Trâu Úc nói.

Hứa Nhạc cũng không có hứng thú cùng nàng tranh chấp cái gì. Hắn chỉ biết mình đã đoán trúng được một chuyện. Mà tính toán theo thời gian mà đối phương mang thai, dự đoán thứ hai của hắn rất có khả năng chính xác cao. Trong đêm khuya của Song Nguyệt Vũ Hội, trên bãi cỏ của bờ sông Hoa Hồng kia, cặp nam nữ đương sự cũng không biết hắn đã tận mắt chứng kiến tất cả.

Hứa Nhạc trầm mặc. Hắn đang suy nghĩ nên mở lời như thế nào, ánh mắt chú ý đến mấy gã thanh niên quần áo bất phàm đang đứng bên ngoài, đang quẳng những ánh mắt khác thường nhìn về phía ô tô của mình.

Không đợi hắn mở miệng đặt câu hỏi, Trâu Úc bỗng nhiên lạnh lùng hỏi:

- Không ngờ nổi Thái Tử gia lại có thể đem chiếc xe này cho anh sử dụng. Xem ra anh thật đúng là thuộc cấp được Thai Gia xem trọng.

- Xe của hắn nhiều lắm, tặng tôi một chiếc cũng không có gì kỳ quái.

Hứa Nhạc cải chính:

- Tôi cũng không phải là thuộc cấp của hắn, tôi là bạn bè của hắn.

Nghe được hai chữ bạn bè, tròng mắt vốn có chút ửng đỏ của Trâu Úc chợt hiện lên một tia quang mang khác thường, có chút trào phúng nói:

- Hạng người như hắn cũng có bạn bè sao? Ngươi như anh mà cũng xứng để xưng bạn bè với hắn hay sao?

Những lời này nói ra rất khinh miệt người khác, nhưng Hứa Nhạc lại căn bản giống như không hề nghe thấy vậy.

- Hắn... dạo này thế nào?

- Không biết, tôi đã nhiều ngày không có liên hệ với hắn rồi. Hắn dự định là hoàn thành khóa học nửa năm tại Lâm Hải, sau đó trực tiếp đi tòng quân đến Tây Lâm. Bất quá hiện tại hắn đã ngưng việc tham gia vào các khóa học rồi, tôi cũng không biết rõ ràng lắm hắn đang làm gì ở đâu.

Nhìn cô gái áo đỏ bên cạnh biểu tình có chút cô đơn, Hứa Nhạc hơi hơi híp mắt lại, lúc này mới nhớ tới, đối phương cùng tuổi với Thai Chi Nguyên, so với mình còn nhỏ hơn một chút, là một cô gái chân chính. Chẳng qua cô gái thanh xuân này tinh thần có chút bốc đồng mà đơn thuần, thời điểm bình thường hay sử dụng cách trang điểm diễm lệ cùng với thái độ lãnh khốc mà che dấu đi.

Trâu Úc nghe được tình hình gần đây của Thai Chi Nguyên, trầm mặc một lúc, trong khuôn mặt hồng nhuận mang theo một chút tái nhợt, đôi môi căng mọng hơi hơi run lên một chút, tựa hồ như muốn tiếp tục hỏi gì nhưng cuối cùng vẫn chỉ là trầm mặc.

Nhìn mấy gã thanh niên trang phục bất phàm kia đang bước về phía chiếc ô tô, Trâu Úc chuẩn bị xuống xe, đã bị Hứa Nhạc gọi lại.

- Đừng đi đua xe nữa, đối với mình hay đối với người khác cũng quá nguy hiểm.

Hứa Nhạc trầm mặc nhìn chiếc xe thể thao sang quý toàn thân màu u lam đậu cách đó không xa, nhẹ giọng nói với nàng.

Trâu Úc cười một cách trào phúng:

- Anh là cái gì? Cư nhiên lại bắt chước lão gia tử nhà tôi, bày đặt quản giáo tôi nữa.

- Chuyện sống hay chết của cô cũng không có liên quan gì tôi. Tôi cũng không hề thích loại người xem tính mạng người khác là cỏ rác như bọn cô...

Tâm trạng Hứa Nhạc chợt trở nên không tốt, quay đầu lại, híp mắt nhìn nàng, gằn từng tiếng:

- Nhưng hiện tại sinh mệnh trong bụng của cô, có quan hệ rất lớn tới tôi, cho nên tôi tự nhiên muốn can thiệp vào chuyện của cô.

Trâu Úc là người thông minh, nàng cũng không hề hiểu lầm những lời này, mà là cực kỳ mẫn cảm phát hiện ra, hóa ra gã thanh niên tên gọi Hứa Nhạc này... có lẽ đã đoán ra được thân phận chân chính của cha đứa nhỏ trong bụng mình này. Bởi vì nàng rất rõ ràng mối quan hệ của người kia cùng với Hứa Nhạc bên cạnh này, là bạn bè cực kỳ thân thiết.

Khuôn mặt của nàng nhất thời trở nên hơi tái nhợt, kinh ngạc nhìn Hứa Nhạc, có chút khiếp sợ, đã quên mất chuyện xuống xe.

Mấy gã thanh niên quần áo bất phàm kia vốn đang thương lượng chuyện đua xe tối hôm nay, nhưng mà nhìn thấy Trâu Úc đột nhiên bước lên chiếc ô tô màu đen kia, bọn họ liền trở nên trầm mặc lại, trong lòng không ngừng dự đoán thân phận của chủ nhân chiếc ô tô màu đen này.

Gia đình của những gã này trong Đặc khu Thủ đô đều có địa vị tương đương không tệ, chỉ là các bậc cha chú của bọn họ đều có thiết lập quan hệ không tệ đối với vị Trâu Phó Bộ Trưởng của Bộ Quốc Phòng kia, cho nên bọn họ tự nhiên cũng không muốn quấy rầy Trâu Đại tiểu thư và bạn bè của nàng nói chuyện riêng.

- Cô đang ở đâu? Để tôi đưa cô về, thuận tiện cũng muốn hỏi cô một số chuyện.

- Tôi chưa thể đi được. Hôm nay tôi đã đánh cuộc thua người ta, nếu tối nay không thể đua xe thắng bọn họ, tôi phải chung độ rồi.

Không biết vì nguyên nhân gì, Trâu Úc lại bình tĩnh giải thích với Hứa Nhạc.

Đám người đứng đợi bên ngoài tựa hồ có chút không kiên nhẫn, nhất là người ngồi trong chiếc xe Ngân Sắc U Linh kia, chiếc xe thể thao màu u lam kia chợt nhá đèn sáng lên hai cái... Một gã công tử trẻ tuổi bước đến bên ngoài cửa sổ chiếc xe ô tô màu đen, nhẹ nhàng gõ gõ, cười nói:

- Trâu tỷ, tối nay có định đua tiếp hay không? Bên kia đợi lâu lắm rồi.

Mặc dù bọn họ cũng không muốn đắc tội với Trâu Úc, nhưng bọn hắn càng không muốn đắc tội với chủ nhân của cỗ xe thể thao Ngân Sắc U Linh màu u lam kia. Mặc dù cho đến hôm nay, bọn họ vẫn như trước không biết chủ nhân của chiếc xe đó thật chất là ai, nhưng mà bọn họ từ rất nhiều phương diện khác nhau nhận được cảnh báo, đó là một vị Đại nhân vật không thể trêu vào được.

Lúc này đột nhiên từ trên chiếc xe thể thao Ngân Sắc U Linh đột nhiên có một gã trung niên bước xuống, đi thẳng tới trước đầu xe cửa Hứa Nhạc, lạnh lùng nói:

- Trâu tiểu thư, thiếu gia nói, xe chúng tôi chở ba người, cho phép xe cô chỉ một mình cô thôi, cho cô thêm năm phút nữa... Nếu tối hôm nay cô không còn hứng thú đua nữa hoặc là không có xe nào để đổi, vậy thì xin hãy uống hết bình rượu này đi.

Một bình rượu Liệt Tửu lâu năm đang nằm trong tay gã trung niên kia. Xem ra vật đánh cuộc của trận đua xe trên đường cao tốc số 2 hôm nay là một bình rượu. Nói ra cũng thật là kỳ quái, tiu nói rằng đám cậu ấm cô chiêu quyền quý của Liên Bang khẳng định cũng sẽ không có bày trò cờ bạc nhàm chán như vậy, nhưng đua xe chỉ vì một bình rượu không khỏi có chút ngoài dự đoán của mọi người.

Lớp kính bằng thủy tinh của cửa xe chậm rãi hạ xuống, Hứa Nhạc nói:

- Hôm nay nàng ấy không đua xe, rượu... cũng sẽ không uống.

Hứa Nhạc nhớ lại cảnh tượng đua xe mạo hiểm lúc trước trên đường lớn của đô thị số 2, đối với tên gia hỏa ngồi trong cỗ xe Ngân Sắc U Linh màu u lam kia liền không có chút hảo cảm nào. Kể cả Trâu Úc lái chiếc xe Hồng Liên Hoa đang ngồi bên cạnh cũng vậy. Hắn vốn cũng không nên bốc đồng can thiệp vào chuyện phiền toái này, chỉ là lúc này hắn đã biết trong bụng Trâu Úc có thêm thứ gì đó, có thể là giọt máu của gã bại hoại kia... hắn khẳng định sẽ không để cho Trâu Úc tiếp tục đua xe điên cuồng như lúc trước nữa.

Về phần mấy loại rượu mạnh này nọ, chẳng lẽ phụ nữa mang thai có thể uống sao?

Hứa Nhạc trả lời, khiến cho gã trung niên kia chợt cảm thấy nao nao một chút, trên mặt chợt hiện lên một tia âm trầm. Hắn cho rằng thiếu gia nhà mình đã cấp cho vị Trâu tiểu thư này mặt mũi rất lớn rồi. Chỉ yêu cầu đối phương uống một bình rượu tỏ vẻ cho có chút ý tứ là được rồi, không ngờ rằng chủ nhân của chiếc ô tô màu đen này đột nhiên xuất hiện, cứ như vậy gọn gàng không chút nể mặt cự tuyệt thẳng thừng như vậy.

- Đây là chuyện của thiếu gia nhà ta cùng với Trâu tiểu thư, xin hỏi ngài là ai?

Hắn cũng không biết thân phận của gã thanh niên tướng mạo bình thường ngồi trong chiếc ô tô màu đen này là ai, nhưng nghĩ đến đối phương đã có thể cùng với Trâu Úc ngồi cùng một chỗ, như vậy hẳn cũng không phải nhân vật bình thường, cho nên ngữ khí đáp lời cũng coi như có chút khách khí.

Hứa Nhạc còn chưa kịp trả lời, Trâu Úc ở một bên tự nhiên nửa cười nửa không, nói:

- Tôi cũng không có quen hắn ta, trên đường tôi qua mặt xe hắn, không ngờ hắn chạy theo đến tận đây.

Cặp lông mày giống hệt như hai thanh phi đao của Hứa Nhạc hơi cong lên, biết cô gái ngồi bên cạnh mình bắt đầu theo thói quen gây chuyện phiền toái.

Gã trung niên quay trở về phía chiếc xe thể thao màu u lam kia. Mà mấy gã thanh niên quần áo bất phàm kia chợt biến đổi sắc mặt. Bọn họ tin lời Trâu Úc nói, nghĩ rằng Hứa Nhạc chỉ là một người không liên quan đến đây gây chuyện.

- Không biết chuyện gì thì đừng có mà nhảy vào nói bậy.

Một gã híp hai mắt lại, nhìn Hứa Nhạc nói:

- Ta thấy xe của cậu thanh âm không tệ, xem ra cũng đã trải qua nâng cấp không ít. Có muốn chạy thử vài vòng hay không?

- Tôi không phải là người đem tính mạng của mình và người khác ra làm trò đùa.

Hứa Nhạc ngồi trong xe nói với những người bên ngoài một cách không chút hảo cảm nào. Hắn vốn đã khó chịu từ trước, lại bị Trâu Úc nói đệm thêm một câu, tâm tình có chút không nhịn nổi, khi nói chuyện mặc dù vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng đã lộ ra một tia không chút khách khí.

- Đúng là đồ không biết xấu hổ!

Gã công tử trẻ tuổi kia đột nhiên biến sắc, một cước đá thật mạnh vào cửa xe, mắng một tiếng:

- Xuống đây!!!

Bất luận là trong hộp đêm hay trước cửa Song Nguyệt Vũ Hội, Hứa Nhạc đã quen nhìn sắc mặt của đám giai tầng đặc quyền của Liên Bang, cho nên hắn cũng không hề sợ hãi khi nhìn thấy đối phương phản ứng thô bạo, hắn lại càng không cần lo lắng chân của đối phương đá vào cửa xe có bị đau hay không.

Lớp kính thủy tinh của cửa xe nâng lên, đem tiếng mắng chửi ngăn cách ở bên ngoài. Hắn quay đầu nhìn sang Trâu Úc, nói:

- Cô làm gì mang phiền toái đến cho tôi chứ?

- Với thân phận của anh, đến đây trêu chọc tôi, phiền toái tự nhiên đến làm bạn với anh.

Trâu Úc nhìn thoáng qua những người bên ngoài xe, nhưng xem ra cũng không có chút ý tứ muốn bước xuống xe, cười nhỏ nói:

- Anh thay tôi từ chối đối phương, trong mắt của bọn họ, đó là một chuyện khiến cho bọn họ vô cùng mất mặt... Anh nếu đã đắc tội với bọn hắn, như vậy đã hoàn toàn áp đảo bọn hắn. Chuyện này nói trắng ra là, nhất định cũng sẽ xảy ra chuyện mà thôi.

Khuôn mặt đạm mạc của nàng khẽ tươi cười, mang theo chút uể oải cùng với âm lãnh, nói:

- Nếu như anh có thể biểu hiện càng kiêu ngạo hơn bọn họ, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không dám kiêu ngạo trước mặt của anh nữa.

Mấy gã thanh niên kiêu ngạo kia đều đã đứng hết trước xe Hứa Nhạc, ngăn không cho hắn bỏ đi, thậm chí còn có hai gã quay trở về chiếc xe của mình. Xem ra những người này không chỉ lúc đua xe mới không để ý đến mạng người, trong lúc bình thường cũng như vậy.

Hứa Nhạc lắc lắc đầu nói:

- Tôi cũng không nghĩ sẽ làm như thế này, cũng không phải là loại người thích lên mặt dạy đời người khác. Tôi thật sự chán ghét bọn các người. Đối với những người như thế mà nói, hình như quả thật chỉ có nói chuyện bằng nắm đấm mới là tương đối thích hợp, giống như là bên ngoài Song Nguyệt Vũ Hội vậy.

Hắn cũng không có xuống xe dùng nắm đấm nói chuyện. Mặc dù hắn biết rất rõ, luận về năng lực nói chuyện bằng nắm tay, trong Liên Bang đại khái cũng không có bao nhiêu gã là đối thủ của hắn, cho dù là mấy gã quân nhân Đặc công Liên Bang cũng không thể.

Chân hắn dẫm mạnh lên chân ga, bốn bánh chiếc ô tô đột nhiên quay điên cuồng, lốp xe cùng với mặt đất ma sát với tốc độ cao phát ra một tiếng rít cực kỳ bén nhọn, phóng vọt về phía trước.

Sắc mặt Trâu Úc trắng bệch, nhìn đám người đứng trước chiếc xe cùng mấy chiếc xe thể thao sang quý kia, thất thanh kêu lên:

- Anh muốn làm gì?

Vừa dứt lời, chiếc xe ô tô màu đen đã vô cùng mạnh mẽ lướt sát qua thân thể của mấy gã thanh niên kiêu ngạo phía trước, đụng mạnh vào thân một chiếc xe thể thao màu trắng phía trước, phát ra một thanh âm khủng khiếp.