Gian Khách

Quyển 2 - Chương 26: Mặt trời

- Đừng nhìn, trên mặt tôi không có mọc hoa đâu.

Trong Liên Bang có một câu ngạn ngữ, đại khái nói là, mối quan hệ giữa hai nam nhân với nhau, chỉ có học cùng trường, mặc cùng áo, cùng nhau đi chơi gái mới là mối quan hệ vững chắc nhất. Bởi vì những chuyện này đại biểu cho việc hiểu biết rõ nhất những chuyện bí mật của đối phương, giống như là dáng người dài ngắn này nọ... Nếu như là ba cái mối quan hệ này toàn bộ được vững chắc, như vậy hai gã nam nhân kia nói là không quen thân cũng rất khó. Thai Chi Nguyên và Hứa Nhạc trong mấy đêm nay, hẳn xem như là cùng trường. Hôm nay mặc dù cũng không có cùng nhau chơi gái thật sự, nhưng cũng xem như là hiểu rõ lẫn nhau thêm một chút, giờ cũng hiểu biết không ít về nhau. Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân đó, Thai Chi Nguyên trước mặt Hứa Nhạc cũng có vẻ thả lỏng hơn so với dĩ vãng. Vẻ cảnh giác trên mặt cùng với sự xa cách trước kia cũng giảm đi rất nhiều.

Hoàn toàn ngược lại với tâm tình của Thai Chi Nguyên, trong lòng Hứa Nhạc ngược lại có chút trầm trọng, phát hiện bạn mình tựa hồ như là có lai lịch rất lớn. Trên thế giới này, có người khi tìm ra một đường tắt để thành công sẽ âm thầm vui sướng, nhưng lại có người sẽ cảm thấy nhàn nhạt thất vọng. Bởi vì dù sao ở trên thế giới người này, cũng không có mối quan hệ nào là vĩnh cửu cả.

- Tôi chỉ là có chút lo lắng.

Hứa Nhạc nói:

- Có thể trong nhà cậu có bối cảnh rất cao, nhưng cậu có biết những người vừa rồi là hạng người gì không? Cha của hai anh em nhà kia nghe nói là một quan chức cao cấp của Bộ Quốc Phòng. Hôm nay đã liên lụy đến cậu như vậy, bảo vệ nhà cậu còn làm bị thương một gã quân nhân đang làm nhiệm vụ nữa. Chuyện này chỉ sợ sẽ có rắc rối to.

Thai Chi Nguyên cười cười, tỏ vẻ không để ý, nói:

- Hôm nay cảm giác trong lòng tôi không tệ, cũng không để mấy thứ chuyện ngoài ý muốn này làm ảnh hưởng. Nói thế nào nhỉ, tiền ăn khuya bao lâu nay của cậu, hơn nữa nói chuyện với cậu mấy hôm, khiến cho tật xấu mất ngủ của tôi cũng giảm đi nhiều. Nhưng cũng không giống như ngày hôm nay, được ngủ một giấc thư thái như vậy, ngay cả nằm mơ cũng không có nữa.

Hứa Nhạc nghe nói như thế, tâm tình ngược lại thả lỏng một chút. Hắn vốn định nói, hóa ra trong sáu tiếng đồng hồ kia, cậu khiêu vũ suốt hai tiếng, lại ngủ suốt hai tiếng, thì ra cậu cũng chỉ là một người bình thường thôi. Nhưng hắn chợt nghĩ lại, lúc này trong xe còn có quản gia của đối phương, nhất thời sửa lại, nói:

- Uống ít cà phê một chút, đừng suy nghĩ nhiều quá, nhất định sẽ ngủ ngon thôi.

- Có một số việc tóm lại cũng nên bớt suy nghĩ đi...

Thai Chi Nguyên nói.

o0o

Chiếc ô tô màu đen chạy một mạch tới cổng sau của Đại học Lê Hoa mới lặng yên dừng lại. Khi Hứa Nhạc xuống xe, sau đó trong làn gió thu lạnh lùng, chạy nhanh vào sâu bên trong vườn trường. Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn vào chiếc xe màu đen bóng loáng không bảng số, không dấu hiệu nào kia, đột nhiên nhớ tới, trong một buổi sáng sớm mấy tháng trước, chính là chiếc xe ô tô giống như là u linh này đã chạy nhanh vào Lê viên, suýt chút nữa đụng trúng Trương Tiểu Manh.

Chạy nhanh vào trong một mảnh rừng cây yên tĩnh phía sau trường Đại học, chiếc ô tô thông qua một dụng cụ kiểm soát bí mật do đặc công Cục Đặc Cần lắp đặt gần đó, tiến nhập vào sân trước của căn biệt thự. Thai Chi Nguyên cũng không xuống xe, chỉ là bình tĩnh ngồi ở hàng ghế phía sau, trầm mặc một hồi lâu, mở miệng nói:

- Gọi điện thoại cho Trâu Hựu.

Cận quản gia bấm vài số trong chiếc điện thoại trong xe, gọi sang tổng đài của Quân Khu III, thấp giọng nói vài câu gì đó, sau đó nghe ngóng một chút, mới đem điện thoại chuyển ra phía sau đưa cho Thai Chi Nguyên.

Thai Chi Nguyên nghe thanh âm kinh hỉ của Trâu Hựu bên kia đường dây điện thoại, khóe môi bật lên một tia tươi cười trào phúng, một lúc lâu sau chậm rãi nói:

- Liên Bang là một xã hội pháp quyền, anh em nhà cậu làm việc cũng nên biết thu liễm lại một chút đi.

Thanh âm kinh hỉ bên kia đầu điện thoại nhất thời biến thành trầm mặc khẩn trương, dường như đang cố gắng đoán xem thử mình đã làm sao chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì ở Lâm Hải Châu.

Thai Chi Nguyên cũng không có để cho đối phương tìm ra chân tướng, hay là cơ hội giải thích gì cả, bình tĩnh nói:

- Tôi còn học ở Lâm Hải thêm nửa năm nữa, trong nửa năm này cậu cũng đừng tới Lâm Hải làm gì. Mặt khác nói với Tiểu Úc một tiếng, tôi là một người biết nhớ về tình bạn xưa, không cần đem mấy chuyện tốt đẹp của các cậu để làm mất đi hết những tình cảm lúc xưa tại thủ đô. Cái gã tên Câu Tử kia, từ nay về sau đừng để hắn xuất hiện trước mặt tôi.

Nói xong câu đó, Thai Chi Nguyên trực tiếp cúp điện thoại, sau đó hai tay gác lên đầu, bắt đầu ngẩn người ngẫm nghĩ.

Hắn đang hứng khởi về Lễ Thành Nhân của mình, khiến cho hắn thật sự vui sướng. Loại chuyện phong ba nho nhỏ này căn bản không có khả năng khiến cho nội tâm vốn cứng rắn của hắn run rẩy. Nhưng mà, lúc trước nghe cái gã ông chủ Triệu kia nói với cái gã thủ lĩnh quân nhân kia cái tên Bạch Kỳ, khiến cho hắn cảm thấy có chút mất hứng. Hắn chợt hiểu hình như cái cảm xúc này của mình nhất định là cảm xúc chiếm hữu cùng với ghen tị, càng ngày càng cảm thấy tổ tiên của mình năm đó, thật sự là quả thật có khả năng nắm giữ quá trình diễn biến tâm lý của thanh niên mới lớn mà.

- Thiếu gia, chuyện này tôi cần phải báo lại cho phu nhân biết.

Cận quản gia thấp giọng bẩm báo.

Thai Chi Nguyên nhắm mắt, gật gật đầu, cảm thấy có chút mệt mỏi, cảm giác này lại khiến cho hắn có chút vui vẻ, thấp giọng cười nói:

- Lễ Thành Nhân đã xong rồi, mẫu thân có trách móc như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng đem chuyện đã xảy ra này mà thay đổi lại. Nam nhân không có màng trinh, tự nhiên cũng không thể nào mà làm lại một cái khác được.

Nghe được thiếu gia lần đầu tiên ăn nói thô tục như vậy, Cận quản gia hơi hơi nhíu mày một chút, nghĩ thầm cái gã sinh viên tên Hứa Nhạc kia, xem ra thật sự khiến cho thiếu gia bị nhiễm thói hư tật xấu rồi. Nhưng đồng thời hắn cũng phát hiện tâm tình của thiếu gia hôm nay thật sự là rất tốt, do dự một chút rồi mới nói:

- Lễ Thành Nhân hôm nay cũng không phù hợp với quy củ của gia tộc.

Thai Chi Nguyên mở hai mắt ra, nửa cười nửa không, nói:

- Chỗ nào không phù hợp? Vào năm 18 tuổi trong một buổi vũ hội làm quen với một cô gái, chẳng phải đó là quy củ cả vạn năm nay đều là như thế hay sao?

Từ lúc mới bắt đầu đến nay, từng đời người thừa kế Thai Gia các đời vốn không có nghĩ tới chuyện đùa cợt tình yêu này kia nọ, chẳng qua là theo như hắn hiểu, quy tắc Lễ Thành Nhân của gia tộc vốn là muốn nói cho hậu nhân hiểu, tình yêu là thứ hoàn toàn có thể đem ra mà đùa cợt mà thôi. Một khi đã như vậy, thay vì đi chơi đùa với tình yêu của mấy cô gái sinh viên còn trong trắng kia, không bằng... trực tiếp đi chơi gái điếm.

- Không có vũ hội.

Cận quản gia há hốc mồm, đờ đẫn phản bác.

- Tôi đã kêu cô bé kia nhảy múa trước mặt tôi suốt hai tiếng đồng hồ...

Thai Chi Nguyên tươi cười, cố gắng che dấu tâm tình đắc ý của bộ dáng thiếu niên của hắn:

- Đâu có ai quy định bao nhiêu người khiêu vũ mới tính là vũ hội cơ chứ, hai người... cũng tính là vũ hội mà.

o0o

Bên trong ký túc xá Quân Khu III ẩn sâu trong một mảnh rừng cây. Bởi vì quan hệ của gia tộc, Thiếu Tá Trâu Hựu được sắp xếp ở một phòng riêng biệt. Lúc này hắn đang đắm chìm trong một loại cảm xúc thất hồn lạc phách. Hắn cũng không biết gã thiếu niên kia sau khi tắt điện thoại đã mang theo một tâm tình cảm xúc rất vui vẻ mà cười đùa, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mình đang lâm vào một mảnh rét lạnh.

Rất nhiều năm trước, hắn và em gái mình đã quen với gã bạn học kia, nhưng khi đó hắn cũng thật sự không ngờ, người đó lại có ảnh hưởng sâu sắc đối với tương lai của bản thân mình đến như vậy. Mặc dù Thai Gia cũng chưa từng tỏ vẻ chiếu cố đến phụ thân của mình, nhưng chỉ cần tin tức trong gia đình mình có người có quan hệ với Thái Tử truyền ra ngoài, rốt cuộc không biết là vô tình hay cố ý, mà tất cả những chướng ngại trên con đường sự nghiệp của cha mình toàn bộ biến mất hết...

Trâu Gia lúc đầu vốn chỉ có một chút căn cơ mà thôi, nhưng trong vòng mấy năm nay đã phát triển thế lực lên nhanh đến mức khiến người ta kinh sợ. Hai anh em bọn họ có thể kiêu ngạo bên trong xã hội như vậy, đến tột cùng là dựa vào cái gì? Phụ thân Trâu Ứng Tinh của mình có thể trở thành thành viên chủ chốt trong Bộ Quốc Phòng, trở thành một đại nhân vật chân chính trong mắt mọi người, đến tột cùng là dựa vào cái gì.

Mặt trời chưa bao giờ nói bất cứ câu nào, nhưng tất cả các sinh linh trên mặt đất đều khẳng định sự cường đại của nó. Đối với Trâu Hựu mà nói, cái vị bạn học đã rất lâu rồi mình không có gặp lại kia, hoặc nói chính xác hơn là cái gia tộc mà mình chưa bao giờ chân chính tiếp xúc ra, cũng giống như mặt trời vậy. Thế mà cuộc điện thoại ngày hôm nay, cùng với những lời nói trong điện thoại, giống như thổi một làn gió lạnh cóng vào trong trái tim của Trâu Hựu.

Hắn nhanh chóng lâm vào bất an và suy tư. Mình và em mình đến tột cùng đã gây ra chuyện gì khiến cho đối phương phải cảnh cáo mình như vậy? Em gái mình và Câu Tử đã ở lại Đại Học Thành ở Lâm Hải Châu, chẳng lẽ là em gái mình tính tình nóng nảy đã chọc giận đối phương? Chỉ là tại sao trong lời nói của đối phương lại chỉ ra đích danh Câu Tử, kẻ mà mình cũng không nghĩ là sẽ gặp phải chuyện này? Nghe em gái mình nói, Câu Tử chỉ gọi điện thoại cho nàng, ngay cả gặp cũng chưa từng gặp qua, vậy tội này đến tột cùng là từ đâu mà đến?

Không biết đến tột cùng mình đã làm sai cái gì, cho dù là muốn sửa lại cũng không biết làm sao mà sửa. Thiếu tá Trâu Hựu lâm vào một loại cảm giác cực kỳ lo sợ, bất an không yên. Loại cảm xúc này mãi cho đến ngày hôm sau nhìn thấy Câu Tử bị trọng thương đưa về nhà, lúc đó mới chuyển từ lo âu sang tức giận.

Một cánh tay của Câu Tử bị chặt đứt, càng khủng bố hơn nữa chính là xương sườn của hắn đã bị gãy hơn mười cái, có mấy cái bị gãy còn đâm vào trong phổi, vẫn càng không ngừng ho ra máu, ngay cả Viện Quân Y cũng không có cách nào lập tức giải quyết được tình hình, phải mổ mới có thể cứu về được tính mệnh của hắn.

Trước khi giải phẫu, hắn đã kể lại cho Trâu Hựu nghe về chi tiết cuộc xung đột ngày hôm qua. Trâu Hựu nét mặt âm trầm nhìn chằm chằm Câu Tử đang nằm trên giường bệnh, mạnh mẽ đè nén lửa giận, gầm nhẹ, nói:

- Tao mặc kệ gã Hứa Nhạc kia! Tao chỉ hỏi mày một câu, cái con kỹ nữ tên Bạch Kỳ gì đó, mày có làm gì nó hay không? Có hay không?

Câu Tử ho sằng sặc suốt nửa ngày, mới đầy đủ nói ra được hai chữ:

- Không có!

Trâu Hựu nghe được đáp án này, tâm tình thoáng an tâm một chút. Không thể không nói, hắn đối với sự phân tính tâm lý nam nhân không có chút nào sai lầm. Sắc mặt hắn âm trầm nhìn Câu Tử, nói:

- Vận khí của mày thật sự không tệ, bằng không, nói không chừng cả đời này chúng ta cũng không còn gặp lại nhau nữa.

Câu Tử lần đầu tiên nhìn thấy Trâu Hựu thất thố đến như thế, trong loáng thoáng hắn cũng đoán ra được gã thiếu niên vẫn trầm mặc ngày hôm qua rốt cuộc là có thân phận đáng sợ thế nào, sau khi khiếp sợ một chút liền nghĩ ra một chuyện:

- Triệu Ưng,... ngày hôm qua cũng có mặt ở đó. Có cần cầu xin Thái Tử... cho hắn một con đường sống hay không?

Những nhân vật ngầm bên dưới Lâm Hải cũng không ít kẻ là người của Trâu Hựu. Nhưng mà hắn sau khi nghe xong câu nói kia, bình tĩnh mà vô cùng lạnh lùng, nhàn nhạt nói:

- Hiện tại tao cũng không thể đến Lâm Hải. Hạng người như hắn sống hay chết tao cũng không quan tâm. Nếu như cái chết của bọn họ, có thể khiến cho tâm tình người đó đỡ hơn một chút, tao cũng có thể phái một binh đoàn đi làm chuyện đó.

Ông chủ Triệu, người đứng đầu mấy phòng trà, hộp đêm lớn nhất ở Lâm Hải Châu cũng không chết, sau khi hắn nhìn thấy sự kiện đấu súng trên đường buổi trưa, liền bị mấy người không biết rõ thân phận đưa thẳng đến Cục Cảnh Sát. Hắn bị giam trong Cục Cảnh Sát suốt một đêm, sau đêm đó liền nhận được tin xấu, biết mấy cái hộp đêm thuộc quyền quản lý của mình đêm đó đồng thời bị Cảnh sát đến kiểm tra. Nghe nói hành động lần này là do Cảnh sát của Lâm Hải Châu phối hợp với Ủy Ban phòng chống Tệ nạn Xã hội phát động, tra xét thành công bên trong mấy cái hộp đêm kia có mấy gói thuốc phiện màu xanh da trời loại mới.

Chuyện này Thai Chi Nguyên cũng không biết, với địa vị của Thai Gia, tuyệt đối cũng sẽ không để ý đến chuyện của hạ tầng xã hội Lâm Hải Châu. Mấy người mà Cận quản gia lãnh đạo, trong tiểu đội chuyên môn hầu hạ Thiếu gia, có mấy người chuyên môn giải quyết những chuyện như thế này. Cho dù là bất cứ một nhân viên công vụ nào của Thai Gia, đều hoàn toàn có thể dễ dàng hoàn thành những việc như vậy. Cho nên Cận quản gia cũng không biết chi tiết quá trình cụ thể, hắn chỉ khẽ dặn mấy gã nhân viên công tác bên dưới cần phải làm như thế nào.

Cận quản gia vào ngay đêm hôm đó, hắn đã đích thân đi đến Tinh Thần Hội Sở, chuẩn bị thỉnh an một chút vị cô nương đã cùng thiếu gia hoàn thành Lễ Thành Nhân. Mà ngay lúc này, vị cô nương cùng với Hứa Nhạc gây nên một cơn biến động cực lớn trong hạ tầng Lâm Hải Châu, chiêu bài của Tinh Thần Hội Sở, Bạch Kỳ cô nương, còn căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.