Một lúc dính hai vết thương trên đùi nếu là người bình thường thì chắc sớm đã chẳng di chuyển được. Nhưng hắn không phải người binh thường, sự việc xảy ra vừa rồi đã chứng minh điều này. Hắn chỉ cúi đầu, chuẩn bị cho lần bắn ma quỷ tiếp theo.
Xuyên qua dày hành lang u ám, hắn cố gắng không để cho mình hoảng sợ. Đúng là những việc vừa xảy ra với hắn có chút hoang đường kỳ lạ thật, nhưng như mọi người vẫn nói, dây thần kinh của hắn mạnh mẽ quá cho nên bây giờ, dù đoạn đường trước mắt có khó khăn ,nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng tự do tự tại.
Lúc này, chẳng còn gì có thể ngăn cản được hắn hoàn thành công việc. Súng vừa giơ lên, kẻ địch trước mặt liền rạp xuống đất. Hắn tiếp tục tiến lên phía trước một cách vô cùng bình thản
Tâm nguyện duy nhất lúc này trong lòng hắn chính là được đích thân vẽ nên những bông hoa máu không bao giờ tàn.
Trong tòa nhà Hòa Bình Cơ Kim Hội của Hoàn Sơn Tứ Châu không biết đã nỡ ra bao nhiêu bông hoa máu. Kéo lê cái chân bị thương, Hứa Nhạc tự minh mở ra một con đường máu, tiến tới trước căn phòng mà hắn cần phải đến.
Những hình ảnh hiện lên trong mắt trái cho thấy trong phòng hiện đang có 3 người. Một trong số đó vừa đứng lên từ sô pha số hiệu công dân mở đầu bằng SLB của người đó vô cùng quen thuộc.
Mặc dù Liên Bang luôn cố gắng bảo mật thông tin cá nhân cho công dân nhưng cái số hiệu công dân này đối với Hứa Nhạc mà nói thì không phải là bí mật gì lớn lao.
SL đại diện cho đặc khu Tây Lâm, B đại diện cho tinh cầu S2. Người này đích thị là Mạch Đức Lâm. Hắn vẫn còn ở trong phòng, xem ra đúng là tốc độ tiến công vào khu Đông Tam của Hứa Nhạc quá nhanh, quá khó tin nên sau khi đường hầm bị sập, ngài nghị viên này vẫn chưa kịp chạy
- Ngu ngốc quá...
Hứa Nhạc khịt khịt mùi, liếm qua đôi môi nứt nẻ, đặt súng lên cánh tay, gõ khe khẽ vào cửa.
Vị trí của hắn lúc này cực tốt, hắn biết động tĩnh của những người trong phòng, cũng biết còn có một gã nhân viên an ninh nữa đang đứng nép sát vào bức tường, che mất đường bắn của hắn về phía Mạch Đức Lâm, cố gắng bảo vệ mạng sống cho ngài nghị viên đáng kính.
Chính vì vậy hắn mới quyết định gõ cửa, chỉ với mục đích duy nhất là làm cho người đang che mất đường đạn đó phải rời xa khỏi bức tường để hắn có thể trực tiếp bóp cò giết chết Mạch Đức Lâm.
Nhưng tên vệ sĩ thân cận của ngài nghị viên thì có vẻ rất cảnh giác.
Dường như hắn cũng cảm nhận được Hứa Nhạc có một năng lực kỳ dị nào đó nên mới dùng thân thể mình chặn sau tường, không để cho Hứa Nhạc có cơ hội nổ súng.
oOo
- Hắn đang ở bên ngoài
Viên quân nhân nét mặt lạnh lùng, ép chặt người vào tường, nói với ngài nghị viên hiện đang đứng trước cửa:
- Nghị viên, ngài hãy lập tức vào bên trong và đóng cửa phòng an toàn
Nghị viên Mạch Đức Lâm im lặng nhìn tên thut hạ tin cậy nhất rồi chẳng cần phải suy nghĩ nhiều tiến thẳng vào phòng, bấm cái núi bên phải.
Từ bên trong vang lên âm thanh nặng nề của một bộ phận nào đó đang dịch chuyển. Hứa Nhạc biết rõ âm thanh nó đại diện cho cái gì.
Ngay trong kế hoạch ban đầu hắn đã không dám mơ đến việc sẽ kịp làm gì trước khi tên nghị viên trốn vào phòng an toàn. Những tiếng di chuyển của tường kim loại vẫn khiến cho những lỗ chân lông sau lưng hắn khẽ dựng
Bắn ba phát vào ổ khóa rồi giơ chân đạp mạnh, hắn ngã người về phía trước, lao vào trong phòng.
Trước khi phá cửa, hắn đã kịp xác định được vị trí của người đang ép sát tường đó. Trong khi người còn đang bay trong không trung thì khẩu súng trên tay đã kịp khạc lửa, nhắm thẳng vào phía tường bên phải
oOo
Viên quân nhân nãy giờ vẫn đứng ép sát vào tường, giữ nguyên vẻ lạnh lùng vốn có. Hai tay giữ chặt khẩu súng lục kiểu cũ, trên vai cũng chẳng có quân hàm nhưng thắt lưng lại dắt theo một con dao kiểu quân đội Đôi mắt sắc lạnh của hắn dán chặt vào cánh cửa phía trước.
Có thể phá vỡ được lớp phòng ngự bên ngoài, kẻ đột nhập này chắc chắn chẳng phải tay mơ. Vì vậy bản thân hắn cũng cố lo cho mình chu toàn nhất, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả tinh thần hy sinh nếu thất bại.
Cho nên ngay sau khi cánh cửa vừa bật mở, hắn đã nhanh chóng tránh khỏi luồng đạn rồi nhanh chóng xoay chuyển người mình bắn thẳng về phía bóng đen vừa lao vào.
Phang, Pang!
Hai tiếng súng một trầm đục, một thanh thoát vang lên trong căn phòng xa hoa. Mãnh vỡ bay tứ tung, đạn găm vào tường, vào nền nhà thành từng lỗ tròn xoe sâu hoắm. Khói xanh từ những lỗ đạn vẫn chưa kịp tan thì hai bóng đen đã bắt đầu lao vào nhau
Hứa Nhạc không bắn trúng được viên quân nhân không quân hàm ấy, đối phương không biết đã trải qua bao nhiêu trận đấu súng sinh tử.
Mặc dù dưới sự giúp đỡ của quang huy Đệ Nhất Hiến Chương hắn đã có được thị giác và khả năng phán đoán hơn hẳn người thường.
Nhưng trước bờ vực sinh tử, viên quân nhân ấy lại có thể đánh hơi thấy trước mùi của sự nguy hiểm và bản năng sẵn có của một người lính trên chiến trường, hắn đã kịp thời tránh được luồng đạn liên hoàn từ Hứa Nhạc.
Viên quân nhân ẩy cũng không bắn trúng Hứa Nhạc. Mặc dù hắn đánh giá rất cao năng lực của kẻ đột nhập này nhưng hắn chẳng thể nghĩ được một người đang trọng thương lại có thể kịp đưa ra phản ứng ngay sau khi tiếp đất.
Ngay sau khi vừa tiếp đất Hứa Nhạc đập mạnh tay trái xuống sàn rồi dựa vào lực dội mạnh mẽ ấy, hắn nhanh nhẹn vùng dậy, bắn thẳng vào khoảng không trước mặt. Hắn vẫn kịp nhìn thấy mấy viên đạn mà viên quân nhân vừa bắn ra đang sượt qua thân mình, găm xuống sàn nhà.
Đồng tử viên quân nhân khẽ co lại, đột nhiên hắn nhớ tới những gì mình đã nói với ngài ủy viên lúc trước. Lúc đó hắn đã cho rằng ngài Quân Thần của Phí Thành Lý gia có đích thân đến đây cũng không thể đơn thương độc mà phá vỡ vòng bao vây của Đông Tam, vậy mà cái tên mắt ti hí này lại có thể làm được,..
Không chút do dự, viên quân nhân không quân hàm lao đến, tay trái khóa chặt cánh tay cầm súng của Hứa Nhạc, tay phải thúc mạnh vào bụng.
Nhưng tay trái của Hứa Nhạc đã kịp nắm lấy vai hắn đồng thời bàn tay phải cầm súng cũng nhanh chóng thoát được khỏi cánh tay cứng như gọng kìm của viên quân nhân.
Tất cả những hành động này chỉ diễn ra trong tích tắc. Cả hai viên quân nhân ưu tú tuyệt đỉnh sau một hồi bắn qua bắn lại thì bây giờ chuyển sang quấn chặt lấy nhau
Viên quân nhân chẳng thèm để ý đến khẩu súng trong tay Hứa Nhạc. Đã đến nước này rồi thì còn sợ chết làm gì nữa, tay phải bị đối phương tóm chặt, Hứa Nhạc bị động đón nhận lời mời chết chóc từ hắn rồi chẳng kịp suy nghĩ gì, hắn bóp cò theo bản năng.
Một trầm đục, một tiếng thanh thoát, hai tiếng súng vang lên cùng một lúc. Hỏa lực bắn ra từ cái không gian chật hẹp giữa ngực và bụng hai con người.
Bắn ở cự lỵ gần như thế thì chẳng ai có thể tránh được. Tựa như có một sợi dây rắn chắc đang buộc chặt Hứa Nhạc vào bụng viên quân nhân. Rồi thời gian trong phòng như chậm lại, cơ thể hai con người khựng lại trong tích tắc rồi đó rạp ra sau dưới tác động mãnh liệt của tấm đệm khí
Viên đạn bay thẳng vào tấm áo chống đạn cứng rắn, không biết đã xuyên qua chưa. Nhưng lúc này Hứa Nhạc không có thời gian để nghĩ những điều đó. Hắn cố ghìm cơn đau ở bụng và những cơn co bóp khó chịu trên ngực từ từ đứng dậy. Trong cái khoảnh khắc đó, chân phải hắn đã kịp ngoắc vào chân đối phương và nhanh chóng bắn thẳng một phái vào đầu gối hắn
Có thể nghe thấy đầu gối hắn gãy cái rắc nhưng hai mắt hắn lại sáng lên một cách kỳ lạ. Hắn chẳng thèm quan tâm xem tiếp theo Hứa Nhạc sẽ làm gì bởi vì nhanh như chớp, tay trái hắn đã tóm chặt lấy gáy Hứa Nhạc, nòng súng bên tay phải dí thẳng vào cằm hắn.
Chương 235: Vượt qua thiên sơn vạn thủy, đến được trước ngươi (2)
Cả hai bên đều đã cẩn thận khoác trên mình áo chống đạn nên phải bắn cự lỵ gần vừa rồi vẫn chẳng nhằm nhò gì. Nhưng nếu như bị bắn vào đầu ở cự lỵ gần như thế này thì chắc chắn chẳng ai có thể sống được.
Nhưng lúc này Hứa Nhạc đã vứt súng xuống đất vì trong khẩu súng chẳng còn viên đạn nào. Hắn thúc cùi chỏ vào xương quai xanh của đối phương đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất rút con dao quân đội nãỵ giờ vẫn chưa kịp dùng ra.
Khẩu súng đen bóng rơi xuống sàn cái bộp, hai con người nãy giờ vẫn bám chặt lấy nhau cũng ngã vật xuống sàn.
Như một tia chớp, Hứa Nhạc hét lớn, giơ cao con dao quân đội, đâm thẳng vào tim viên quân nhản.
Còn viên quân nhân thì dùng một đòn chân hoàn hảo kẹp chặt Hứa Nhạc, họng súng bên tay phải vẫn dí thẳng vào cằm hắn.
Bỗng một tia sáng lóe lên trong mắt hắn, đó là tia sáng phản chiếu từ con dao quân đội sắc nhọn. Nhưng hắn chẳng sợ, hắn đang mặc áo giáp có thể ngăn chặn được cả súng đạn thì con dao này có là gi. Mà giả sử có không ngăn chặn được thì đã sao? Ta chết, ngươi cũng chết.
Lấy mạng sống của mình để đổi mạng sống của đối phương giành lại sự an toàn cho nghị viên Mạch Đức Lâm. Đây chính là ý nguyện của viên quân nhân không quân hàm. Nhưng liền ngay sau đó, mắt hắn lại ánh lên một tia sáng khác, tia sáng của sự giải thoát.
Con dao quân đội sắc nhọn cắm xuống, xuyên qua bộ quần áo, vừa rạch một lỗ nhỏ trên chiếc áo chống đạn thì đã gặp phải một lực cản vô cùng lớn, giống như thanh trúc cắm xuống vũng bùn đặc mùa đông, chẳng thể xuyên vào mà cũng không rút ra được
Ngón tay của viên quân nhân đã hơi nhúc nhích nơi cò súng, hắn đã chuẩn bị tinh thần để nhìn thấy cảnh nòng súng lóe sáng rồi đầu gã mắt ti hí tan thành tro bụi.
Mắt Hứa Nhạc lúc này cũng rực sáng, cong cong như hình trăng lưỡi liềm, tiếng điện lưu xuy xuy vang lên khe khẽ. Một luồng ánh sáng xanh lóe lên trước con dao làm khuôn mặt viên quân nhân lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Ngón tay cầm súng đặt lên cò súng run bần bật nhưng lại không thể ấn xuống. Đồng thời, cơ thể hắn cũng bắt đầu co giật một cách mãnh liệt. Ngay sau đó. một mùi khen khét len lỏi trong không gian
Một quân nhân chuyên nghiệp và một người sở hữu sức mạnh kinh ngạc như Hứa Nhạc làm sao có thể dễ dàng bị điện giật được. Rất nhanh, cả hai đã lấy lại được khả năng kiểm soát bản thân.
Đúng trong thời khắc nguy hiểm này, sắc mặt Hứa Nhạc đột nhiên tái nhợt một cách kỳ dị. Hắn đang cố gắng dồn tất cả sức mạnh trong cơ thể mình lên tứ chi.
Hắn cố ép cho nửa trên cơ thể mình phải chuyển động, dùng khớp nối giữa các đốt ngón tay dịch chuyển nòng súng dưới cằm. Tay trái ấn mạnh lên cổ tay phải.
-A!
Một tiếng hét lớn thoát ra từ miệng hắn, mắt dán chặt lên khuôn mặt lạ lẫm của viên quân nhân rồi dồn hết tất cả sức lực trong người vào con dao quân đội trong tay.
Con dao chậm chạp xé rách lớp áo chống đạn, từng chút từng chút một xuyên qua da luồn qua xương sườn cắm ngập vào trái tim viên quân nhân.
Viên quân nhân không quân hàm chỉ kịp trợn mắt nhìn chàng thanh niên gần sát ngay trước mặt mình, miệng há to nhưng chẳng thốt ra được câu nào. Hắn cảm thấy như có một ngọn núi lớn đang đè lên người mình, còn lồng ngực thì đang vỡ tan ra, dường như có một cây kim rất nhỏ đang chạy xuyên vào trong cơ thể hẳn.
“Phập” một tiếng. Toàn bộ con dao quân đội đã nằm gọn trong lồng ngực…
Cơ thể viên quân nhân run lên bần bật, Hứa Nhạc vẫn im lặng đè lên người hắn, cố gắng kìm giữ cơn co giật cho đến lúc hắn hoàn toàn mất phản ứng.
Con người này đã theo Mạch Đức Lâm suốt 20 năm nay, từ Thanh Long Sơn đánh đến Nam Khoa Châu. Vì đại nghiệp của ủy viên, hắn đã giết không biết bao nhiêu người.
Cho dù hắn không có quân hàm nhưng chắc chắn trên chiến trường hắn vẫn là kẻ mạnh, rất mạnh. Hôm nay, đối mặt với chàng trai mắt ti hí này, hắn không thể nghĩ rằng trên con dao quân đội của đối thủ lại có điện, hắn không thể nghĩ rằng đối phương lại mạnh đến mức có thể đâm xuyên qua lớp áo giáp chống đạn và giết chết hắn như thế
Hắn có chết cũng hoàn toàn xứng đáng.
oOo
Hứa Nhạc bò dậy một cách đầy khó nhọc. Hắn không muốn nhìn vào đôi mắt trợn tròn của viên quân nhân dưới chân. Hắn chỉ biết ôm ngực, lê cái thân mình đầy thương tích tiến thẳng vào trong văn phòng
Trên đường đi, hắn nhìn thấy viên thư ký đang ôm đầu run rẩy nên chỉ chặt một nhát đã đánh ngất hắn.
Hắn bước vào một căn phòng xa hoa tráng lệ, đi qua nhà tắm. Vậy là hắn đã đến được nơi mà hắn muốn đến
Cánh cửa kính này nhìn có vẻ mỏng manh. Hắn cúi đầu, hít đầy lồng ngực luồng không khí tạm thời coi là tươi mới rồi giơ súng, bắn liên tục
Pằng pằng pằng pằng pằng….. 17 viên đạn tất cả mà chỉ lưu lại một vòng tròn tròn trên tấm cửa kính.
Giết chết bao nhiêu người! đổ không biết bao nhiêu máu, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy mục tiêu của mình. Ngài nghị viên tóc hoa râm, thảnh thơi ngồi trên ghế trong căn phòng an toàn, bình thản nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ thương hại lẫn giễu cợt.
Hứa Nhạc cùng lạnh lùng nhìn ngài nghị viên, từ từ buông súng, rồi đột nhiên phụt ra một ngụm máu.
oOo
Những viên đạn bắn liên tục chỉ lưu lại một dấu vét nho nhỏ, còn cánh cửa kính trong suốt thì vẫn chẳng có dấu hiệu nào của sự rạn nứt. Không biết bọn họ đã dùng vật liệu gì mà lại rắn chắc đến mức này
Hứa Nhạc và Mạch Đức Lâm cùng lẳng lặng mãi đối mặt qua cánh cửa kính. Đây là lần đầu tiên bọn họ chạm mặt vậy mà lại sắp phải chia lìa .
Đây là mội căn phòng an toàn đúng nghĩa, bất cứ biệt thự nào của một chính trị gia đích thực bên trong cũng đều có mội căn phòng như thế này.
Nhưng phần lớn mọi người đều chọn tường hợp kim làm chủ yếu chứ chẳng ai lại dùng vật liệu trong suối làm tường bao giờ .Từ vấn đề này có thể thấy được chủ nhân của căn phòng này là nhân vật kỳ quái đến mức nào
Nghe nói trong văn phòng tổng thống ở Đặc khu Thủ Đô cũng có một căn phòng an toàn giống hệt như thế này. Căn phòng đó còn có hệ thống duy trì sinh thái tuần hoàn hoạt động độc lập cùng với khả năng phỏng ngự siêu hạng.
Bất luận là chủ pháo chiến hạm hay bom cự lỵ gần thì cũng chẳng làm gì được nó.Hơn nữa, nó còn đảm bảo cho tổng thống đại nhân có thể ung dung tự tại sống trong đó được suốt 7 ngày.
Tất nhiên, căn phòng an toàn của Mạch Đức Lâm không thể so với căn phòng đó, nhưng nếu như không có hỏa lực thật mạnh thì những kẻ ám sát bình thường đừng hòng mơ đến chuyện bước được một chân vào bên trong.
Bước qua thiên sơn vạn thủy, qua vô số máu và thịt, Hứa Nhạc mới đến được trước mặt hắn, không lẽ lại để cho một miếng thủy tinh ngăn cản một cách dễ dàng như vậy sao?
Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy một Mạch Đức Lâm bằng xương bằng thịt. Nhưng hắn chẳng thèm quan sát phong độ hay sự mệt mỏi cuối cùng của lão chính trị gia già nua mà chậm rãi bước đến bên cánh cửa, đâm mạnh con dao quân đội vào trong lớp giấy dán tường
Rắc một tiếng, hắn đã lòi ra được hệ thống kiểm soát căn phòng. Hai bàn tay nhuốm đầy máu bắt đầu di chuyển dây số liệu và dây điện bị tách rơi rồi bắt đầu tiến hành nối tiếp với nhau. Hắn làm công việc đó say sưa đến mức chẳng nghe thấy những tiếng súng đang vọng lại từ khu nhà phía sau.
Bên trong, Mạch Đức Lâm đang nheo nheo mắt nhìn những gì đang diễn ra trước mắt. Hắn không quên tên sát thủ này, nhưng không biết đã nhìn khuôn mặt trẻ trung này không biết bao nhiêu lần. Đây chính là cái gã quân nhân quèn có tên Hứa Nhạc