Trước mặt không có lôi trận cũng chẳng có vực sâu vạn trượng nhưng thực sự trong lòng Hứa Nhạc cũng có chút lo lắng. Bởi vì phía đó là vô số mưa tên bão đạn đang chờ hắn. Đã vượt ngân hà đến đây thì hắn cũng chỉ còn sự lựa chọn duy nhất là tiến lên phía trước, nhưng tiếng đạn rít cùng những mảnh vỡ ximăng liên tục bắn ra từ hai bên tường không ngừng ngăn cản bước chân hắn.
Hắn chun chun mũi, rút từ balo ra 2 khẩu súng Tạp Yến màu đen kiểu gấp rồi nghiêng nghiêng đầu, kiểm tra cảm giác bàn tay. Hỏa lực phía cửa ra vào khá lớn, nếu như cứ tiếp tục nấp ở góc tường thì cũng không thể ngẩng đầu lên được. Khói bụi sớm đã làm cho ánh sáng trong dãy hành lang trở nên mò ảo. Tiếng chuông báo động vẫn reo lên không dứt. Những mảnh vụ xi măng bắn liên tục vào người hắn ran rát. Nhất là phần cằm lộ ra ngoài hình như cũng bắt đầu chảy máu.
Nếu như lúc này hắn mà đang trong con robot MX thì tòa nhà này sớm đã bị hắn san bằng chứ chẳng phải chịu cái cảnh trốn ở cái góc này tránh cơn mưa đạn như thế.
Đeo lại chiếc balo du lịch lên vai, chỉ để hở ra một khe hở vừa phải, hắn giơ cao khẩu súng trên tay. Cổ tay vừa lắc một cái khẩu Tạp Yến gấp khúc bên tay phải đã vang lên một tiếng pằng lạnh lùng. Viên đạn kim loại nhanh chóng vọt khỏi nòng súng đen ngòm. Cả khẩu súng vẫn chĩa thẳng về phía hành lang.
Đôi môi khô nẻ khẽ mấp máy, hình như là chửi bới mấy câu. Hứa Nhạc hít mấy hơi thật sâu hòng trút bỏ tâm trạng căng thẳng trong mình rồi đột ngột vùng dậy, di chuyển cò súng.
Một tiếng động trầm thấp vang lên, vô số đạn bắn ra ầm ầm.
Đúng lúc đó, bằng tất cả sức mạnh đáng sợ của mình, hắn đạp lên góc tường chi chít vết đạn, lao cả thân mình qua dãy hành lang mờ mịt khói bụi, nghiêng người, nhảy qua tường.
Tất cả các thớ thịt ở bắp chân bên trái dường như đang co rút lại để chuẩn bị phát ra một sức lực cực mạnh. Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt. Hứa Nhạc lao đến chân tường rồi xoay người một vòng. Trong lúc thực hiện một loạt những động tác ấy, khẩu súng trên tay hắn vẫn không ngừng nhả đạn. Tiếng đạn bắn vào hai hai bờ tường nghe rào rào.
Hỏa lực từ bên ngoài cửa vừa bị đập tắt đã kịp hồi phục trở lại. Đám phần tử vũ trang này không biết đã cùng Mạch Đức Lâm tham gia biết bao trận chiến ở Thanh Long Sơn cho nên chúng cũng không dễ dàng gì mắc sai lầm chiến thuật. Thậm chí cơn mưa đạn còn có phần dày đặc hơn trước bởi vì bọn chúng hiểu rằng kẻ đột nhập chắc chắn sẽ xông lên bất chấp hậu quả.
Nhưng đám phần tử khủng bố này vẫn còn một thói quen sai lầm, đó là tất cả luồng đạn đều hướng về phía dưới. Bởi vì theo phán đoán của chúng, thường thì những người muốn tránh đạn sẽ lựa chọn phương án ép chặt người xuống đất. Nhưng bọn chúng không thể ngờ rằng kẻ đột nhập hôm nay lại sở hữu một thể chất kỳ dị đáng sợ. Chỉ nhún một cái, hắn đã nhảy qua được bức tường cao 3 thước một cách nhanh chóng.
Góc tường đã bị đạn làm cho thủng lỗ chỗ, lại bị một đạp của Hứa Nhạc nhanh chóng đổ sụp. Trong khi vô số khối xi măng kỳ dị thi nhau rơi xuống thì Hứa Nhạc đã kịp xuyên qua lớp khói bụi nhẹ nhàng đáp xuống cánh cửa hông, thoát khỏi dãy hành lang chi chít vết đạn.
Tạch tạch tạch. Khẩu Tạp Yến thi nhau phun lửa bắn thẳng vào ba gã phần tử vũ trang trước mặt. Hứa Nhạc cúi đầu lao về phía trước. Lúc này, cánh tay hắn vẫn chưa kịp giơ lên, đành trực tiếp đạp thẳng vào đầu gối gã đằng trước nghe cái rắc. Đầu gối gã này lập tức gãy làm đôi.
Tiếng hét chưa kịp thoát ra ngoài thì hai tay Hứa Nhạc đã kịp thu lại, tay trái gạt khẩu MP5 ra khỏi người hắn, tay phải chĩa thẳng vào bụng gã kia, bóp cò.
Rồi tiếng đạn rơi rào rào như mưa. Gã phần tử vũ trang chẳng ối á được tiếng nào đã bị luồng đạn bắn bay ra xa, máu tuôn xối xả.
o0o
Hứa Nhạc chùi vết máu trên mặt, cũng chẳng thèm nhìn vết xước xon xót trên tay trái. Cử động vẫn không gặp trở ngại gì, chắc chỉ là vết đạn sượt qua. Nhìn dãy hành lang hun hút trước mặt, hắn cúi đầu, nhanh nhẹn rút đạn từ balo phía sau rồi lại tiếp tục cúi đầu lao về phía trước.
Quả thật là một tốc độ kinh người. Khẩu súng Tạp Yến không ngừng nhả đạn. Bên trong tòa nhà Cơ Kim Hội dày đặc tiếng súng và những xác người nằm la liệt hai bên đường đi.
Dưới sự giúp đỡ của sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể, Hứa Nhạc còn đáng sợ hơn cả một quân nhân ưu tú nhất của Quân đội Liên Bang. Sự bình tĩnh của một bảo dưỡng sư máy móc giúp hắn có thể điều khiển mọi hành động của mình một cách hoàn hảo nhất. Điều đáng ngạc nhiên nhất chính là khả năng quan sát và phản ứng nhạy bén của hắn. Trong làn khói bụi và tiếng đạn chói tai, hắn cứ như một chiếc bóng, men theo dãy hành lang trống trải, tiến thẳng về phía trước.
Hắn chưa hề học qua chiến thuật tấn công nào của Quân đội Liên Bang. Sự tiến công dũng mãnh này nếu nhìn kỹ thì sẽ giống một hành động tự cứu ngốc nghếch hơn. Nhưng chính việc lựa chọn cái chiến thuật không chuyên nghiệp kết hợp với năng lực chiến đấu siêu hạng trong người hắn lại khiến cho đám phần tử vũ trang không kịp trở tay.
Đám người này vừa mới tỉnh giấc chưa lâu, tay lăm lăm vũ khí lại không thể ngờ được kẻ đột nhập sau khi phá vỡ vòng bảo vệ thứ nhất lại lao thẳng vào cơn mưa đạn mà chẳng cần phải nghỉ ngơi gì cả.
Khẩu Tạp Yến trong tay Hứa Nhạc vẫn xả đạn không ngừng. Những kẻ thiệt mạng dưới tay hắn cũng tăng lên nhanh chóng. Hắn có thể phát hiện ra vị trí của đối phương sớm hơn một bước để mà tránh và kịp thời có những động tác tấn công trong thời gian ngắn nhất. Thật không uổng công dạy dỗ của Bạch thư ký trong mười mấy ngày qua. Bây giờ hắn đã trở thành một sát thủ thực sự.
Chỉ mất có 15s, hắn đã vượt qua dãy hành lang dài bỏ lại sau lưng xác của năm tên phần tử vũ trang.
Đúng khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Hứa Nhạc có thể nghe thấy rõ tiếng cảnh báo nho nhỏ từ khẩu Tạp Yến báo hiệu rằng bên trong chỉ còn một viên đạn cuối cùng thì hắn cũng nhìn thấy hai bóng người phía sau bức tường bên ngoài cửa. Hai gã đó đang giơ sẵn súng, chỉ chờ hắn xuất hiện là sẵn sàng nhả đạn.
Hắn vẫn không hề dừng lại mà dồn lực vào hai cánh tay, ném mạnh khẩu Tạp Yến về phía trước. Khẩu súng kim loại nặng nề đập mạnh vào tường rồi bật lại với một sức mạnh vô cùng lớn, lao thẳng vào hai gã bên ngoài cửa.
Theo phản xạ tự nhiên, hai gã phần tử vũ trang nghiêng người né, nòng súng cũng khẽ dịch chuyển. Chỉ đợi có thể, Hứa Nhạc lao đến, tóm chặt lấy nòng súng còn đang nóng hổi của đối phương ra sức bẻ. Chỉ nghe thấy vang lên một tiếng động kỳ dị, nòng súng kim loại đã bị bẻ cong.
Rồi bàn tay hắn trượt nhanh khỏi nòng súng, chặt thẳng vào yết hầu gã phần tử vũ trang đồng thời xoay nhanh người về phía sau đè lên gã còn lại, ép khẩu súng của hắn vào giữa khiến hắn không làm thế nào để bắn được.
Khuỷu tay giã mạnh vào khẩu súng tạo thành một lực thúc cực mạnh vào người gã phần tử vũ trang.
Gã bị chặt vào yết hầu mắt trợn ngược, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc rồi một tay ôm khẩu súng đã bị bẻ cong, tay kia ôm chặt phần yết hầu đã bị chặt vỡ từ từ khuỵu xuống chân tường.
Gã còn lại thì xương cốt vỡ vụn, ngã vật xuống đất, mê man bất tỉnh.
o0o
Hứa Nhạc mình đầy vết máu, dịch mấy bước sang bên phải, nấp sau cỗ máy in, hít mấy cái thật sâu mới có thể lấy lại được sắc mặt ban đầu.
Ngay sau đó, cánh tay phải đang run rẩy của hắn lại thò nhanh vào balo, rút ra một khẩu Tạp Yến mới rồi đứng bật dậy.
Đây là loại súng sở trường của hắn. Từ lúc bước vào trong tòa nhà đã có 13 người chết dưới tay hắn. Tiếng kêu thanh thoát và cảm giác giật rõ ràng của khẩu Tạp Yến khiến Hứa Nhạc cảm nhận rõ mình đang làm gì. Lúc này, hắn không có thời gian để suy nghĩ xem việc hôm nay mình đến đây giết Mạch Đức Lâm là đúng hay sai nữa và cũng chẳng có tâm trạng để phân tích nguyên tử bạo lực ẩn giấu trong cơ thể mình, hắn chỉ biết rằng mình bắt buộc phải tăng tốc.
Chương 231:Lửa Đạn (Thượng)(2)
Nhìn lại một lần nữa tấm bản đồ Cơ Kim Hội hiển thị trên đồng hồ, Hứa Nhạc vuốt vuốt vết máu trên mặt, tiến thẳng về phía khu Đông Tam.
Tất cả những chuyện này đều được camera giám sát ghi lại rồi chuyển đến phòng chỉ huy tạm thời trong khu nhà phụ. Nhìn một loạt cảnh tượng nổ súng giết chóc vừa diễn ra trên màn hình, viên đội trưởng Cục Đặc Cần không khỏi rùng mình.
Phía bên kia tòa nhà vẫn văng vẳng vang lên tiếng kêu gọi phòng thủ. Hứa Nhạc thì chẳng nghe thấy gì, hắn vẫn vừa lao nhanh về phía trước vừa nhìn đồng hồ tính xem bao lâu nữa thì Bạch thư ký lại có thể đột nhập vào hệ thống theo dõi của tòa nhà và tiến hành kiểm tra lại lần cuối trang bị trên người.
Lúc này, ở một nơi cách khu nhà chừng vài trăm mét bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, khói đen bốc lên cuồn cuộn rồi một cơn chấn động mãnh liệt tràn đến biến tất cả cửa kính trong Cơ Kim Hội thành vô số mảnh vụn rụng loảng xoảng xuống nền nhà.
Hứa Nhạc vẫn lao nhanh về phía trước, hai tay ôm chặt đầu có vẻ như chẳng hề ngạc nhiên trước vụ nổ vừa xảy ra. Hắn đoán Bạch Ngọc Lan vừa cho nổ quả bom plastic gắn trong toilet của bãi đậu xe.
Quả bom đó do chính tay Hứa Nhạc cài đặt nên hắn hiểu rất rõ uy lực của nó. Nếu theo đúng những gì mà Phiến Quân cung cấp thì có lẽ đường hầm bí mật nối từ phòng của ngài Nghị Viên đến bãi đậu xe đã sập rồi, chỉ không biết Mạch Đức Lâm có chết hay không hay là bị sức ép của quả bom dội ngược trở lại.
Bởi vì không thể xác nhận nên hắn phải xông vào lần nữa. Khẩu súng lăm le trong tay sẵn sàng lấy mạng bất cứ kẻ nào xuất hiện trước mặt.
Nhưng trước khi kịp tiến vào khu Đông Tam hắn bỗng cảm thấy có chút kỳ lạ. Tại sao khu nhà ồn ào lại đột nhiên trở nên im lặng. Thính lực siêu phàm cho hắn biết ngay bên dưới có những bước chân rất vội.
Đám nhân viên phụ trách an ninh cuối cùng cũng đến rồi sao? Hai mắt Hứa Nhạc hơi nheo lại. Theo như đúng kế hoạch thì đám người này lẽ ra phải xuất hiện từ sớm. Không biết ai đã giúp bọn họ kéo dài thời gian đến tận bây giờ, chỉ có điều vào thời điểm này, sự chậm trễ đó đã hoàn toàn mất hiệu quả.
Hai tay nắm chặt khẩu Tạp Yến, hắn nheo mắt quét qua một lượt khoảng không phía trước. Nơi này trống trơn, không một bóng người nhưng lại tiềm ẩn bên trong hơi thở của sự nguy hiểm. Nhẹ nhàng giơ cao súng, mắt nheo lại ngắm chuẩn, bước chân hắn cũng dần dần chậm lại.
Khu Đông Tam là sảnh thứ hai của đại sảnh tòa nhà Cơ Kim Hội của Hoàn Sơn Tứ Châu. Căn phòng rộng 400 mét vuông bị những bức vách màu lam nhạt cao chừng nửa thân người ngăn thành vô số ô nhỏ. Mỗi ô đều có một bàn làm việc và máy tính. Có thể tưởng tượng ra ngày thường chỗ này sẽ có vô số những cô gái thân thiện dễ thương, một tay nghe điện thoại, tay kia lướt nhanh trên bàn phím máy tính. Và sau đó cũng sẽ có vô số những khoản quyên góp từ khắp nơi trong Liên Bang sẽ được chuyển về tài khoản của Cơ Kim Hội.
Nhưng hôm nay, nơi này lại hoàn toàn yên tĩnh, hoặc cũng có thể nói là lặng như tờ. Không có tiếng gõ bàn phím, không có tiếng chuông điện thoại, chỉ nghe thấy những tiếng thở gấp gáp lúc ẩn lúc hiện. Chỉ có điều chủ nhân của những tiếng thở đó lại không biết đang ẩn trốn nơi nào.
Dường như trận chiến ban sáng vẫn chưa ảnh hưởng gì tới nơi này. Nếu như dãy hành lang cách đó một bức tường đầy lỗ đạn và xác chết thì nơi này lại chẳng hề có chút dầu vết nào. Ngay cả đám cây cối bên ngoài hai cánh cửa kính cũng vẫn đang đung đưa nhè nhẹ theo làn gió sớm.
Hứa Nhạc nâng súng lên ngang cằm rồi ngắm bắn vào khoảng không trước mặt bằng một động tác cực kỳ tiêu chuẩn.
Lúc này hắn lao vào hành lang bởi vì hắn biết đối phương không thể phán đoán được tốc độ và khả năng sát thương của hắn. Nhưng bây giờ, sự yên tĩnh ở đây thực sự khiến hắn phải cảnh giác. Giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Ngọc Lan vẫn chưa vọng lên từ tai nghe, nghĩa là hắn vẫn chưa lấy lại được hệ thống camera giám sát. Hắn không thể phán đoán được đám người đó đang nấp ở chỗ nào trong khu Đông Tam. Sau bàn làm việc, hay ngay dưới bóng cây?
Từ vụ nổ lúc nãy, Hứa Nhạc có thể đoán được Mạch Đức Lâm đúng là đã chạy thẳng xuống đường hầm theo đúng những phán đoán của bọn hắn. Đường hầm đã bị đánh sập rồi, Mạch Đức Lâm sẽ bắt buộc phải quay lại phòng của mình. Mà theo những gì hắn biết thì muốn đến được phòng của Mạch Đức Lâm bắt buộc phải đi ngang qua khu Đông Tam này.
Vấn đề then chốt bây giờ là những tiếng bước chân vội vàng ban nãy cho hắn biết rằng tất cả lực lượng vũ trang trong khu nhà này đang tập trung về đây. Nếu như bây giờ hắn giảm tốc độ thì sẽ là bị khóa chặt trong hỏa lực và một cuối cùng là một kết cục bi thảm.
Đôi ủng Quân đội chậm rãi tiến về phía trước hai bước mà không gây ra bất cứ tiếng động nào. Hứa Nhạc nheo nheo mắt, cẩn thận quét qua từng góc khuất trong khu văn phòng và chẳng hề có một tia run sợ nào.
Đột nhiên ngọn cây bên ngoài cửa sổ rung rinh, rồi một gã phần tử vũ trang bất ngờ xuất hiện giữa ánh mặt trời, nhắm thẳng vào hắn mà bắn.
Vì bị ánh nắng chiếu thẳng vào mặt nên mặc dù đã nhìn thấy khẩu súng của đối phương ngắm thẳng vào mình nhưng Hứa Nhạc chẳng kịp làm bất cứ động tác tránh né nào mà chỉ chĩa nòng súng về phía ấy.
Chíu chíu vài tiếng, bức tường bên cạnh Hứa Nhạc bị đục mấy lỗ sâu hoắm, mùi giấy dán tường và hồ cháy bắt đầu lan tỏa khắp không gian. Ngón tay nhích nhẹ cò súng, bàn tay vừa kịp cảm nhận chấn động dội về thì lùm cây bên kia đã bắt đầu náo loạn và có khói mỏng bốc lên.
Lá cây rụng lả tả, tên phần tử vũ trang núp phía sau chẳng kịp kêu tiếng nào đã đổ sập xuống.
Hứa Nhạc đột ngột xoay người, nháy nhanh cò súng, ngắm thẳng qua vách ngăn màu lam nhạt bắn thẳng vào một gã đang lấp ló ở góc 10 giờ.
Hắn nâng thẳng khẩu Tạp Yến, mắt hơi nheo lại, ngắm thẳng mục tiêu. Chưa đến 7s, đạn đã bay ra, găm thẳng vào người gã phần tử vũ trang đang nấp trong góc làm hắn nằm yên không nhúc nhích.
Thỉnh thoảng cũng có viên đạn bay sượt qua người hắn nhưng tốc độ ngắm bắn của hắn quá nhanh nên chỉ cần đứng thẳng chỗ cửa vào của khu Đông Tam và nhấp cò súng theo một loại tiết tấu nào đó là đám phần tử vũ trang đã không dám thò đầu ra ngoài. Vì không dám thò đầu nên chúng cũng chẳng còn khả năng ngắm chuẩn. Tên đột nhập dám đứng thẳng mà tiến lên trong một chiến trường kiểu này, chỉ có thể nói một điều là hắn đã nhìn rõ chân tướng của sự sống và cái chết.
Hắn đã tiến được bảy bước vào khu Đông Tam.
Khẩu Tạp Yến chạm mạnh vào hõm vai hắn, ngón tay hắn lại bắt đầu di chuyển trên chiếc cò súng lạnh giá. Viên đạn bay thẳng về phía trước, mang theo một đuôi khói mờ mờ biến cái gã ôm súng vừa nhỏm dậy từ sau bàn làm việc thành vô số mảnh thịt vụn.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Ngay lập tức, những tiếng súng dày đặc đồng loạt vang lên. Khu văn phòng tĩnh lặng ban đầu giờ đây đã trở thành bãi chiến trường với vô số vết đạn và những mảnh vỡ. Lúc này Hứa Nhạc mới biết hỏa lực trong căn phòng này hóa ra mạnh hơn biểu hiện bên ngoài rất nhiều. Đám vệ sĩ thân cận của Mạch Đức Lâm nãy giờ mai phục trong này chờ cho hắn tiến sâu vào khu Đông Tam rồi sẽ không còn đường ra.
Chỗ nào cũng nghe thấy tiếng đạn rít. Hứa Nhạc mặt mũi trắng bệch, toàn bộ sức lực trong cơ thể hắn lúc này đều bộc phát ra ngoài, dồn cả vào đôi giày Quân đội dưới chân. Đế giày khẽ nhấc rồi đạp mạnh lên nền nhà. Tấm thảm sẫm màu bị xé toạc ra còn cơ thể hắn thì đổ về phía sau, co rút lại tựa như một mũi tên bắn ngược, lao về phía sau cửa ra vào.