Hứa Nhạc cũng gỡ tai nghe, liếc qua mấy cái, cười toe toét, không nói gì rồi lại cúi đầu cắm cúi lắp ráp mấy linh kiện kim loại óng ánh trước mặt. Thao tác ngón tay của hắn không nhanh nhưng cực kỳ ổn định, mỗi bước đều thực hiện theo đúng tiêu chuẩn. Khoảng một phút sau là đã lắp ráp thành công một khẩu bán súng dài 40 cm.
Bạch Ngọc Lan im lặng quan sát từng động tác của Hứa Nhạc. Đột nhiên hắn chợt hiểu ra tại sao Hứa Nhạc lại có thể học nhanh đến thế.
Hắn đã từng gặp qua những kẻ thích súng đến mê muội, nhưng thái độ của những kẻ đó với súng lại có chút lệch lạc. Bọn chúng thích dùng từ ‘chơi súng’ để miêu tả về sở thích của mình nhưng Hứa Nhạc thì không giống vậy. Với Hứa Nhạc mà nói, súng chỉ là một công cụ để giết người.
Muốn sử dụng súng tốt, ngoài việc khắc phục cảm giác lạ lẫm ban đầu cũng như nỗi sợ hãi với những vũ khí vượt quá khả năng chịu đựng của cơ thể ra còn phải hiểu về từng tham số kỹ thuật của súng, hiểu về khả năng chịu đựng của cơ thể đối với từng cây súng. Lúc đó mới có thể từ từ nắm bắt tiết tấu và độ chuẩn xác. Nhưng quan trọng nhất vẫn là tố chất. Chỉ có một yêu cầu duy nhất: bình tĩnh. Ngoại trừ bình tĩnh ra, cũng chỉ có bình tĩnh...
Chỉ cần tiếp xúc với những thứ thuộc lĩnh vực chuyên môn là Hứa Nhạc sẽ chuyên tâm học hành. Sự bình tĩnh thiên bẩm của một thợ sửa máy chiếm lĩnh toàn cơ thể hắn. Hơn nữa hắn còn sở hữu một đôi mắt có thể phát hiện từng lỗ hổng nhỏ nhất trong đám dây dợ, khả năng khống chế mạnh mẽ mà Phong Dư đại thúc dạy cho và một cơ thể ngập tràn năng lượng. Hắn đã có được tất cả điều kiện tiên quyết để sử dụng tốt súng ống. Chỉ cần thêm vào một quân nhân xuất sắc Bạch Ngọc Lan chỉ dạy nữa thôi là hắn đã có đủ điều kiện để tiến bộ thần tốc rồi.
Nhìn Hứa Nhạc bước vào phòng huấn luyện, Bạch Ngọc Lan đeo lại tai nghe, im lặng quan sát những tham số vừa báo lại trên màn hình. Những tham số này thể hiện những mức độ khó khăn mà Hứa Nhạc đang cài đặt trong mục di chuyển trong không gian nhỏ, tránh chướng ngại vật và bắn súng với tốc độ cực nhanh.
Từng chuỗi thanh âm súng bắn thanh thúy vang lên, được lọc bót thanh âm bằng thiết bị lọc âm, Bạch Ngọc Lan nhíu mày nghe tiếng súng vọng vào trong tai nghe, ngón tay ấn nhẹ lên mặt bàn. Theo từng cử động nhỏ của Hứa Nhạc khi đạt tay lên cò súng, bóp cò... Nòng súng tự động không ngừng mở ra, đóng lại. Tốc độ bắn của hắn đạt tới hơn 210 viên đạn trong một phút. Hứa Nhạc khống chế vô cùng tốt tần suất bắn của mình.
Thanh âm đạn bắn ra vô cùng nặng nề, nhưng trải qua bộ lọc trên chiếc tai nghe, đã nhẹ bớt đi rất nhiều. Những thanh âm cực kỳ có tiết tấu như thế này, giống như là một bài hát ru con vậy. Bạch Ngọc Lan biết rõ Hứa Nhạc đã nắm bắt được yếu điểm của bài học hôm nay rồi, cho nên tinh thần thoáng thả lỏng đi một chút. Hắn chầm chậm nhắm chặt hai mắt lại, nhưng cũng không có ngủ, mà trong lòng không ngừng suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Chuyện gì đã xảy ra trong hội sở phía sau Quảng trường Hiến Chương, hắn không hề hay biết. Hắn chỉ biết rằng từ sau hôm ấy, tâm trạng của Hứa Nhạc hình như đã có chút thay đổi. Sự thay đổi ấy vẫn được giấu kỹ trong nụ cười rạng rỡ và khuôn mặt bình thản, rất khó nắm bắt. Bạch Ngọc Lan vẫn luôn hoài nghi mục đích thực sự khiến Hứa Nhạc đòi học về súng. Hắn cũng đã đoán ra phần nào, chỉ là không dám tin mà thôi. Cho nên hắn cố gắng không cho sự suy đoán ấy tiếp tục phát triển nữa.
Nhưng xét cho cùng, khả năng dùng súng của Hứa Nhạc càng thuần thục, lợi hại, sức chiến đấu của Hứa Nhạc càng cường hãn hơn, thì tâm tình của Bạch Ngọc Lan lại càng ngày càng lo lắng hơn.
Hắn không dám hỏi Hứa Nhạc điều gì, bởi ông chủ này đã cho hắn những 2000 vạn mà tên thư ký như hắn vẫn chưa phát huy ra chút tác dụng gì. Bất luận là khi phải đối mặt với nguy hiểm hay thử nghiệm con robot MX kiểu mới, mọi vấn đề đều do Hứa Nhạc tự mình giải quyết. Bạch Ngọc Lan muốn có xứng đáng hơn với 2000 vạn mà hắn nhận vì vậy tận tâm tận sức dạy dỗ Hứa Nhạc, im lặng dõi theo từng hành động cử chỉ của hắn, lòng thầm lạy trời lạy phật sao cho vị kim chủ không phạm phải bất kỳ sai lầm nào.
oOo
Những ngày luyện tập buồn tẻ và đầy áp lực dưới nhà kho Công ty Tịnh Thủy cứ diễn ra từ ngày này sang ngày khác. Năm 67 Hiến Lịch 37 cũng đã đi tới ngày cuối cùng của mình.
Phần lớn nhân dân Liên Bang đều rất mau quên. Lúc này, tất cả mọi người đều đang tập trung mọi sự chú ý vào lễ nhậm chức của tân Tổng Thống sẽ diễn ra vào tháng 1 tới mà hồn nhiên quên béng đi mất những sóng gió đã xảy ra trong suốt thời gian vừa qua. Vào một ngày tháng 1, ủy ban Tống tuyển cử Liên Bang đã quyết định thắng lợi thuộc về Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ. Đây là một chiến thắng mà không có đối thủ cạnh tranh đích thực nhưng con số 62% tỷ lệ bỏ phiếu cũng đã đủ cho ngài tân Tổng Thống được danh chính ngôn thuận.
Để hoan nghênh vị lãnh tụ mới của Liên Bang, dựa theo những thông lệ cũ, cùng với sự xu nịnh lấy cảm tình của Ban Giám Đốc vô số Đài truyền hình công hữu lẫn tư hữu trong Liên Bang, cùng với Giới Truyền Thông, tất cả những cỗ máy truyền thông trong Liên Bang bắt đầu hoạt động hết công suất. Những hình ảnh của Tân Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ không phân biệt ngày, đêm, bắt đầu không ngừng oanh tạc. Bắt đầu từ những trải nghiệm của ngài trong Quân đội, đến việc ngài thi được tấm bằng luật sư sau những tháng ngày dùi mài kinh sử trong lớp học ban đêm tại khu mỏ Đại khu Đông Lâm. Rồi ngài cùng vài doanh nghiệp lớn cùng tiến hành tố tụng công ích. Cùng với năm trước, ngài đã cùng Phiến Quân Thanh Long Sơn ký kết hiệp ước hòa giải... Vô số hình ảnh và phim phóng sự được chiếu đi chiếu lại trên TV. Mặc dù chẳng có động tĩnh gì suốt cả mấy tháng nay, nhưng cuối cùng ngài Mạt Bố Nhĩ cũng được một lần trở thành tâm điểm chú ý của toàn thể nhân dân Liên Bang.
Những cuộc du hành bãi công ở Hoàn Sơn Tứ Châu, các cuộc biểu tình do Đại Học Thành tại Lâm Hải Châu và sinh viên từ các trường trong cả nước tổ chức, sớm cũng đã bị áp lực từ Chính phủ Liên Bang cũng như sự khuyên nhủ từ Nghị Viên Mạch Đức Lâm dẹp yên. Châu trưởng La Tư và Nghị Viên Mạch Đức Lâm sau khi rút khỏi cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống thì vẫn hô hào cử tri của mình bỏ phiếu cho Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ. Nhưng những người ủng hộ này dường như còn có hứng thú hơn với giải thưởng Tinh Vân Hòa Bình sang năm.
Tối ngày 31 tháng 12, Hứa Nhạc trở về từ bữa tiệc đêm tại Đại viện Bộ Quốc Phòng ở Tây Sơn. Hắn chẳng có người bạn nào ở Đặc khu Thủ Đô, nhưng trong cột cha ruột của Trâu Lưu Hỏa vẫn kiên quyết điền tên hắn vào, nên chuyện hắn đến nhà Trâu Gia dùng cơm đón năm mới cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Chỉ có điều nếu như không phải Trâu Phó Bộ Trưởng đích thân gọi điện yêu cầu thì hắn chưa chắc đã đi.
Trong bữa tiệc tối, Trâu phu nhân không ngừng nhắc nhở việc hôn lễ nên được mau chóng cử hành. Sau bữa tiệc Trâu Phó Bộ Trưởng gọi hắn vào thư phòng trò chuyện. Ông không biết chuyện gì đã xảy ra ở hội sở Lưu Phong Pha nhưng vẫn cảm nhận được gì đó nên muốn lựa lời vừa cảnh cáo lại vừa khuyên nhủ.
Rời khỏi thư phòng, Hứa Nhạc ngồi một lúc trong phòng Trâu Úc. Cô gái trẻ xinh đẹp không nói với hắn điều gì mà chỉ mang theo một tia sầu lo, lặng lẽ nhìn hắn đồng thời khuyên hắn làm việc gì cũng phải vô cùng cẩn thận, đừng làm việc theo cảm xúc.
Dù sao cũng là bạn bè đã từng chung sống dưới một mái nhà trong một thời gian khá lâu, Trâu Úc có thể nhìn thấy rất nhiều thứ từ sau sự bình thản của Hứa Nhạc. Mặc dù không biết mục tiêu cuối cùng của Hứa Nhạc là gì nhưng trong lòng cô có chút hơi run rẩy. Nghe những lời đó, Hứa Nhạc chỉ ngẩn ra đôi chút rồi khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu.
Sau khi đã lặp đi lặp lại 7 lần mười cái động tác mà đại thúc dạy, rồi lại đứng trung bình tấn hơn nửa tiếng đồng hồ thì phần năng lượng rất lâu không có cơ hội phát động mới bắt đầu tràn đầy trong cơ thể. Nhưng chỉ cần vận động khẽ thì cơ bắp đã bắt đầu tê mỏi, mồ hôi chảy ra ào ào. Đến mức mỗi sợi cơ bắp trong cơ thể phải kêu lên mệt mỏi thì Hứa Nhạc mới chịu dừng lại rồi đi tắm nước lạnh.
Mặc chiếc áo ngắn tay màu xanh lục hắn đứng trên ban công căn nhà trọ Vọng Đô vừa xoa xoa mái tóc ướt đẫm, vừa trầm ngâm quan sát ánh đèn lung linh tỏa ra từ mọi gia đình trong thành phố. Từ sau khi cái sức mạnh bí ẩn đó trong cơ thể chui xuống ẩn phía sau làn da, sau đó hợp lại làm một với cơ thể hắn thì hắn rất ít khi cảm thấy lạnh. Bây giờ đang là mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi không ngừng nhưng hắn vẫn mặc đồ rất ít.
Hít thật căng lồng ngực một cơn gió lạnh trên sân thượng, Hứa Nhạc khẽ rùng mình rồi bất chợt cúi xuống nhìn đám dây trường xuân bên ngoài cửa sổ. Đám lá xanh đã chuyển sang đỏ và bắt đầu rụng dần. Đến ngày cuối cùng của năm 67 Hiến Lịch 37 thì cả đám dây leo chẳng còn chiếc lá nào nữa, mà hoàn toàn trơ trụi.
Đúng lúc này thì tiếng điện thoại mà hắn chờ đợi nãy giờ vang lên. Sau khi im lặng nghe ngóng một lúc thì vẻ vui mừng đã lại xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
Lý Duy đã được người trong Quân Khu Tây Lâm tìm thấy ở Bách Mộ Đại xa xôi và bây giờ đang được bảo vệ rất an toàn. Thông tin này khiến cho Hứa Nhạc lần đầu tiên cảm thấy nhẹ nhõm trong suốt mấy ngày qua. Hắn thành khẩn nói:
- Chung phu nhân. Cám ơn bà.
- Không cần khách sáo. Năm đó cũng là cậu đã chăm sóc Yên Hoa cả quãng đường.
Chung phu nhân cười lớn trong điện thoại, tiếng cười vô cùng trong trẻo.
Có lẽ lúc trước Thai phu nhân quyết định đưa Lý Duy đến khu vực Đại tam giác Bách Mộ Đại chỉ vì muốn biến điều này thành điều kiện nên cũng không làm khó gì tên gia hỏa kia. Chỉ có điều Thai phu nhân mưu trí một đời, hồ đồ một lúc, bà ta làm sao có thể nghĩ được tên gia hỏa Hứa Nhạc này lại có thể thuyết phục được người của Chung Gia Tây Lâm giúp hắn cứu người.
Ở Đại tam giác Bách Mộ Đại hoang vu mà cực kỳ phồn hoa dị thường này cũng chỉ có Chung Gia là có đủ quyền lực và dám có hành động gì dưới mắt Thai Gia mà thôi.
- Yên Hoa và cha nó đều đang ở đây, không tiện nói chuyện cho lắm. Sau này có cơ hội ta sẽ cho nó nói chuyện với cậu.
Chung phu nhân nói thêm một câu.
Hứa Nhạc phải ngẩn ra mất một lúc mới hiểu được Chung phu nhân đang nói tới cô bé con kia. Trong ký ức của hắn, cô bé nhu mì ngoan ngoãn dễ thương dễ gần kia mãi mãi tên là Tiểu Dưa Hấu chứ không phải là Chung Yên Hoa.
Trong câu nói này của Chung phu nhân còn hàm chứa một ý nghĩa khác. Hứa Nhạc cũng đã nghe ra.
Hắn cũng không biết phải làm sao, chỉ mỉm cười trả lời:
- Để lần sau vậy. Chắc tiểu thư cũng đã quên mất tôi là ai rồi.
Chung phu nhân chỉ cười, không nói gì. Hứa Nhạc chúc cả gia đình bà năm mới vui vẻ rồi nói thêm vài lời cảm ơn nữa rồi mới ngắt điện thoại.
oOo
Cách đó khá xa, ở Tê Hà Châu, sau khi kết thúc cú điện thoại, Chung phu nhân e dè nhìn chồng và con gái đang chơi đùa bên lò sưởi rồi lại nghĩ đến thông tin mà Tiểu đội trưởng Lai Khắc mới báo cáo lại cùng sự hoài nghi của Lai Khắc trước cái tên Hứa Nhạc. Nhưng nghĩ đến chuyện cả gia đình lâu lắm mói có cơ hội đoàn tụ quả thật không phù hợp để nói ra những điều này. Chỉ mong lần này giúp Hứa Nhạc tìm cái kẻ mang tên Lý Duy sẽ không mang đến bất cứ rắc rối nào.
oOo
Trong căn nhà trọ tại Vọng Đô, Hứa Nhạc sau khi ngắt điện thoại thì cũng không ngừng nghĩ về chuyện ấy. Sự an toàn của Lý Duy đã được đảm bảo còn hắn thì lại nợ Chung Gia một món nợ ân tình. Nghĩ đi nghĩ lại, từ ngày trốn khỏi Tây Lâm, hắn đã nợ Giản Thủy Nhi một mạng sống. Bây giờ lại nợ cả Chung Gia...
Từ lúc nhận điện thoại, Hứa Nhạc đã quên luôn cả việc lau tóc. Lúc này đám tuyết mỏng dính trên tóc đã bị gió thổi thành băng. Những hạt băng nhỏ bị khăn phủi vỡ vụn, rụng tí tách xuống chân.
Bing một tiếng, Pháo hoa nổ rực sáng bầu trời. Tiếng người đếm ngược trên tivi đã chuyển thành những tiếng vỗ tay hò reo. Năm 68 Hiến Lịch 37 đã đến một cách đầy bất ngờ như vậy đấy.
Hứa Nhạc cũng toét miệng cười. Pháo hoa làm cho hắn nhớ lại tiếng chuông một năm về trước. Rồi ngay sau đó hắn chợt nhớ về sự kiện buổi biểu diễn ngay sau đó. Nụ cười trên mặt hắn dần dần biến mất.
Hồi còn đọc sách trong thư viện Đại học Hà Tây Châu ở Đại khu Đông Lâm, Hứa Nhạc đã sớm biết mình không có hứng thú gì với triết học. Ruột của hắn cũng khúc khuỷu như bất cứ người bình thường nào khác nhưng suy nghĩ trong đầu thì luôn luôn trực tiếp hơn. Quá trình tranh biện này nọ trong cái giấc mơ kia chắc hẳn sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong suốt phần đời còn lại của hắn. Chàng trai này rõ ràng là một tảng đá, mà lại còn là một tảng đá đầy rêu trơn ẩm ướt, chẳng bao giờ chịu hài lòng với bất cứ điều gì.
- Ta có quyền lợi gánh vác một nghĩa vụ. Đó là điều mà lúc nào ta cũng cảm thấy đúng đắn.
Dưới bầu trời sáng rực pháo hoa, trong không khí năm mới chợt nhớ về những lời Phong Dư đại thúc nói mỗi khi uống rượu say, hắn lại thở dài chán nản. Hai tay đặt nhẹ trên thành lan can, chiếc vòng kim loại trên cổ tay phản chiếu lại tia sáng lấp lánh trên trời, nhưng vẫn đủ giấu đi những dòng chữ li ti trên đó.
oOo
Một năm bình thường của Liên Bang luôn lấy Thủ Đô Tinh Quyển tại Đại khu S1 làm tiêu chuẩn, cho nên Hoàn Sơn Tứ Châu trên Bán cầu S2 chưa hết mùa hè cũng chưa phải vào thu nhưng cũng đã bắt đầu đón năm mới cùng với khu trung tâm. Kiểu năm mới không phù hợp chút nào với khái niệm thiên văn này mặc dù khiến cho rất nhiều nhà thiên văn cảm thấy khó chịu nhưng trải qua bao nhiêu năm, cuối cùng mọi người cũng đều cảm thấy quen thuộc.
Tình báo Phiến Quân cũng đã sớm quen với việc không có ngày nghỉ. Là một tổ chức tình báo nổi tiếng nhất vũ trụ nhưng những sóng gió trong suốt một năm 67 của Hiến Lịch 37 của Liên Bang, liên tiếp bị người khác giở trò che mắt, cũng chẳng hề thể hiện ra được năng lực nên có của mình. Mà hoàn toàn ngược lại, Phiến Quân tại Thanh Long Sơn lại biến thành vật hy sinh và trò cười cho những thỏa hiệp trong cuộc tranh giành lợi ích trong nội bộ giới thượng tầng Liên Bang.
Khẩn cấp rời khỏi S1, hôm nay Trương Tiểu Manh cũng đang lãnh đạo một tổ chức tình báo nhỏ. Cho đến tận bây giờ cô vẫn cho rằng ngày đó mình không nên rời đi. Mặc dù việc cô ở lại có nguy hiểm thật nhưng sau khi cô rời đi thì Liên Bang cũng dừng ngay việc điều tra và chuyển tất cả những công việc đang tiến hành từ trước đến giờ bị lâm vào thế bị động.
Căn phòng u ám chẳng có chút không khí nào của năm mới, chỉ có tiếng tút tút tút tút đều đặn từ chiếc máy điện báo kiểu cũ. Nhạt nhẽo và khô khan. Cảm giác này giống hệt như thái độ Bạch Ngọc Lan đối đãi với những khẩu súng. Tổ tình báo đứng đầu Phiến Quân, vẫn luôn luôn trung thành với những công cụ nguyên thủy nhất, nhưng đáng tin cậy nhất. Mặc dù Cục Hiến Chương bị chi phối bởi Đệ Nhất Hiến Chương và lúc nào cũng giữ vai trò trung lập giữa Chính phủ Liên Bang và Phiến Quân, nhưng hệ thống giám sát điện tử của Cục Điều Tra Liên Bang cũng là một thứ đáng sợ không kém.
Trương Tiểu Manh nheo mắt sắp xếp trong đầu vô số tin tức tình báo nhỏ lẻ được chuyển về từ S1 rồi lựa chọn đối tượng được quan tâm nhất trong đó, tiến hành giải mật mã. Sau đó, thông qua một mạng lưới trung chuyển thông tin bí mật sẽ được chuyển lên trạm tình báo cấp cao.