Thương Thu theo bản năng đưa tay lên bịt miệng mình lại. Cô biết rõ ràng là trong khoang lái của con robot Mx Tiểu Bạch Hoa cũng có một số trang bị cấu kiện dự bị để tiến hành thay thế khi cần thiết. Thế nhưng cô nói thế nào cũng không ngờ nổi, con robot Tiểu Bạch Hoa trong khoảnh khắc đứng trên đỉnh núi nguy hiểm như thế này, trong nháy mắt nữa con robot Tử Hải kia sẽ đánh tới, thế nhưng có thể bình thản lựa chọn việc tiến hành công tác tự sửa chữa mình như vậy...
Thực lực là do tôi luyện khắc khổ mà tạo thành, lòng tin cũng phải từ trong thực chiến mà có được...
Việc truy đuổi kéo dài đến tận thời khắc này, Hứa Nhạc mới thật sự cảm thán, sợ hãi đối với năng lực điều khiển robot thâm sâu khó lường của Lý Cuồng Nhân, đồng thời đối với bản thân mình cũng gia tăng lòng tin lên rất nhiều. Thời khắc này đây, hắn rốt cuộc cũng hiểu được những bài tập luyện thí nghiệm điều khiển robot cấp độ 6 gian nan khổ sở của mình tại biệt viện H1 ở Đại học Lê Hoa cũng không hề uổng phí chút nào.
Hồi đầu năm, từ trong miệng của Thai Chi Nguyên, hắn mới biết được thí nghiệm điều khiển robot cấp độ 6 là cấp bậc thí nghiệm điều khiển đáng sợ đến mức độ nào. Hắn tin rằng một khi mình sử dụng hệ thống cảm ứng ý nghĩ để tiến hành điều khiển robot, nếu chuyển thành tốc độ điều khiển tay, tuyệt đối tiếp cận cấp bậc thao tác của một phi công vương bài của Quân đội Liên Bang. Hơn nữa, cộng thêm một khoảng thời gian trước đây trong căn cứ ngầm dưới lòng đất của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, hắn đã từng tiến hành công tác huấn luyện điều khiển robot cường độ cao, hắn tuyệt đối tin tưởng rằng mình có năng lực điều khiển robot thực thụ.
Chính vì có sự tự tin đó, cho nên Hứa Nhạc mới nghe theo lời trước khi rời đi của Bạch Ngọc Lan mà tạm thời thay thế Chu Ngọc tiến hành điều khiển con robot Tiểu Bạch Hoa trong trận đối chiến robot lần này.
Chỉ tiếc là cái gã thiếu niên Lý Cuồng Nhân cường hãn, mạnh mẽ đến cùng cực kia, sau khi tiến vào trong con robot Tử Hải, lại càng so với thân thể thô bạo, mãnh liệt thường ngày của hắn càng đáng sợ hơn rất nhiều. Rõ ràng là cách xa nhau cả mấy chục thước, lại có mấy tầng kim loại nặng mấy chục tấn cách trở, thế nhưng vẫn không thể cản nổi sát khí ngập trời mà đối phương thông qua cỗ máy lạnh như băng kia bày ra.
Lúc này Hứa Nhạc thà rằng cùng đối phương mặt đối mặt, dùng tay chân mà đánh nhau một trận chính diện, cũng không muốn điều khiển robot cùng đối phương đánh nhau. Vào thời khắc này, hắn cũng không khỏi nghĩ đến những lời nói trước đây của Thai Chi Nguyên, đám công chúa, điện hạ của bên phía Đế Quốc, lúc 12 tuổi liền đã bắt đầu tiến hành cảnh giới thí nghiệm điều khiển robot cấp độ 6... Lý Cuồng Nhân năm đó cũng là 12 tuổi bắt đầu gia nhập chiến trường... Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có những tên quái vật khủng khiếp như vậy hay sao?
Điều khiến cho Hứa Nhạc thật sự cảm thấy cảnh giác, ngay cả một trái tim vốn cứng rắn như một tảng đá ở Đông Lâm như hắn cũng phải có chút lay động, thật sự chính là con robot Tử Hải mãi cho đến lúc này vẫn theo sát phía sau hắn kia, cũng không có giống như kế hoạch mà hắn định sẵn trước đây, trên đường đuổi theo hắn khi lên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, tiến vào trạng thái chiến đấu siêu tần, tăng tốc mạnh mẽ đuổi theo bắt kịp hắn.
Con robot Tử Hải vốn điên cuồng, thô bạo trước đây, lúc này vì cái gì lại đột nhiên trở nên bình tĩnh, lạnh lùng đến như vậy? Phong cách thô bạo nếu như lại cộng thêm lối suy nghĩ tuyệt đối bình tĩnh nữa... Một gã đối thủ chỉ mới gần 16 tuổi... Loại đối thủ này thật sự là vô cùng đáng sợ. Phí Thành Lý Gia, Quân Thần lão nhân gia, Phong đại thúc... có phải tất cả những quái vật đáng sợ trong vũ trụ này đều có quan hệ với nhau hay không?
Trong thời gian suy nghĩ về những thứ này, Hứa Nhạc cũng không giống như những đại kiếm khách thời cổ đại, đứng trên đỉnh núi lẳng lặng chờ con robot Tử Hải đuổi tới. Hắn là một thanh niên ba có, hành xử bề ngoài lại thể hiện một phong cách cổ xưa, thế nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức có suy nghĩ đánh nhau một trận sống chết trên tinh thần công bằng, chính nghĩa...
Con robot Tiểu Bạch Hoa đứng một cách vững vàng trên đỉnh cao của vách đá, hệ thống vũ khí công kích tầm xa trên cánh tay trái cũng đã được khởi động. Hiện tại hệ thống hỏa lực cũng không còn tập trung đủ năng lượng, nên không thể khởi động được Chủ pháo, thế nhưng nòng súng xoáy Đạt Lâm vẫn còn có thể sử dụng được, vẫn như trước không ngừng bắn ra vô số những quang điểm đại biểu cho những làn đạn tốc độ cao, càng không ngừng bắn về phía vách đá gập gềnh bên dưới, tạo thành những chướng ngại vật cho con robot màu tím đang phóng vút lên bên dưới.
Chỉ tiếc là nòng súng xoáy trên cánh tay trái con robot cũng không có vang lên thanh âm tạch tạch thanh thúy làm nhạt đệm, hơn nữa luồng đạn cũng đã được làm yếu đi, khiến cho không cách nào có thể phá vỡ được bề mặt phong hóa cứng rắn của vách đá mặt trăng, gây cho thân ảnh con robot màu tím bên dưới những khó khăn như mong đợi được.
Con robot Tử Hải trầm mặc mà mau lẹ tiến hành vô số những động tác xoay người né tránh cực kỳ mạnh mẽ trên đường phóng vọt lên, đem toàn bộ những tia đạn do con robot Tiểu Bạch Hoa bắn ra hất cả ra ngoài.
Hứa Nhạc chưa từng trong đợi vào chuyện sử dụng hệ thống công kích tầm xa đã bị yếu hóa này mà bắn trúng con robot Tử Hải, hoặc là đẩy cho đối phương rơi trở lại chân núi. Hắn chỉ là hy vọng có thể kéo dài thời gian đối phương phóng lên đỉnh núi mà thôi. Trên thực tế thì hắn cũng đã làm được chuyện này.
Đường đạn bắn ra vô cùng chính xác, tựa hồ như là có thể phán đoán được từng động tác né tránh của con robot Tử Hải mà bắn đón đầu nó. Lý Phong trong con robot Tử Hải không ngừng nhảy tránh cũng cảm thấy cực kỳ gian nan. Đến khi hắn tiếp cận được đỉnh núi, thời gian ba phút cũng đã trôi qua...
Trong khoảng thời gian ba phút này, cánh tay máy móc phụ trợ trên tay phải của Tiểu Bạch Hoa cũng không hề nhàn rỗi lấy một giây nào, mà rất nhanh không ngừng tiến hành công việc tự sửa chữa. Trong thực chiến robot đối kháng bình thường, căn bản là không có thời gian cấp cho các nhân viên bảo dưỡng tiến hành công tác sửa chữa robot như thế. Thế nhưng hôm nay, trong hoàn cảnh cực kỳ đặc thù của Sơn mạch Tạp Kỳ của Cựu Nguyệt, con robot màu trắng Tiểu Bạch Hoa lại làm được điểm này.
Bởi vì người đang điều khiển con robot chính là Hứa Nhạc. Nếu nói về trình độ điều khiển robot để chiến đấu, Hứa Nhạc tuyệt đối là kém xa Lý Cuồng Nhân. Nhưng nếu nói về năng lực sửa chữa robot, trong Liên Bang thật sự không có bao nhiêu người có thể so sánh được với hắn.
Cánh tay trái không ngừng canh chuẩn mà bắn liên hồi, cánh tay phải thì lại bình tĩnh tiến hành sửa chữa những cấu kiện vô cùng phức tạp, một động một tĩnh phối hợp cực kỳ nhuần nhuyễn. Con robot Tiểu Bạch Hoa đứng sừng sững trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, thế nhưng lại khiến cho tất cả những người đang chứng kiến cảnh này, trong lòng đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác cực kỳ đặc thù.
Trong thực chiến lại tiến hành sửa chữa robot, điều này đã khiến cho tất cả mọi người đang tận mắt chứng kiến trong phòng chỉ huy vô cùng choáng váng, huống chi lúc này con robot màu trắng lại còn đang tiến hành hai thao tác phức tạp đồng thời nữa.
Những loại thao tác như thế này vốn là vô cùng khó khăn, gần như là không thể khả thi, thế nhưng Hứa Nhạc lại tiến hành một cách cực kỳ thông thuận, dễ dàng. Hắn sử dụng hệ thống cảm ứng ý nghĩ, phối hợp với cần điều khiển cùng với thao tác tay trên màn hình cảm ứng, cùng lúc tiến hành nhanh chóng hai loại công việc phức tạp này, thế nhưng lại cũng không mấy khó khăn cho lắm.
Mặt đất không ngừng vang lên từng trận rung động mãnh liệt. Cánh tay máy móc phụ trội đã hoàn thành xong việc thay thế một bộ phận quan trọng cuối cùng. Hứa Nhạc nhìn thấy trên màn hình điện tử trên mũ giáp hiện lên một hàng số liệu mô hình thể hiện việc sửa chữa hoàn tất. Luồng năng lượng ấm nóng trong cơ thể bắt đầu rung lên, đem những tín hiệu điều khiển đưa vào hệ thống máy vi tính của con robot. Các khớp động cơ bên trong con robot Tiểu Bạch Hoa toàn bộ được khai hỏa. Toàn thân con robot màu trắng đột nhiên nhảy ngược về phía sau, xẹt qua bề mặt gồ ghề của đỉnh núi, lui hơn bảy mươi thước về phía sau.
Cũng không vang lên bất cứ thanh âm nào, nhưng lại giống như vang lên một tiếng nổ lớn, con robot Tử Hải sau khi tránh được một luồng đạn cuối cùng, tựa như xông thiên mà lên. Toàn thân con robot màu tím khổng lồ rơi mạnh xuống, giống như một tảng đá nặng nề, mạnh mẽ nện lên vị trí ngay trước đó của con robot Tiểu Bạch Hoa trên đỉnh núi.
Hệ thống vi tính của con robot nhanh chóng tiến hành việc kiểm tra toàn diện. Hứa Nhạc lúc nãy cũng không có đem toàn bộ động năng của con robot tiến nhập vào quá trình chữa trị. Những hệ thống tự chữa trị cùng với các linh kiện thay thế mà Quả Xác bố trí trên con robot cũng không có nhiều lắm, nhưng đều là những bộ phận cực kỳ quan trọng. Hơn nữa trong hoàn cảnh gấp gáp như hiện tại, có thể chữa trị đến trình độ như thế này, Hứa Nhạc đã cảm thấy vô cùng hài lòng rồi...
Con robot Tử Hải cũng không có giống như lúc nãy, một kích phóng vọt tới, mà là lẳng lặng đứng ở chóp vách đá, nhìn chăm chú vào con robot Tiểu Bạch Hoa đang chậm rãi thu hồi lại cánh tay máy móc bảo dưỡng phụ trợ trên tay phải của mình. Tựa hồ hắn cũng đang cảm nhận được đối phương vô cùng kỳ quái, không ngờ lại lựa chọn trong thời điểm này mà tiến hành việc sửa chữa...
Lý Phong ngồi trong con robot Tử Hải cũng không vội vàng đưa ra các mệnh lệnh công kích gì. Hắn thông qua màn hình quan sát trên cái mũ giáp quan sát con robot màu trắng trông có vẻ xơ xác đứng cách đó không xa, im lặng không nói gì. Bởi vì nguyên nhân hệ thống thu thập thông tin trên đầu con robot đã bị tổn hại nghiêm trọng, hệ thống ra-đa khống chế hỏa lực cũng đã mất đi hiệu lực. Lúc này máy tính của con robot cũng không thể nào tính toán và cung cấp cho hắn những số liệu tình trạng hiện tại của con robot màu trắng nữa, nhưng chỉ cần dùng mắt thường mà quan sát đối phương, gã thanh niên 16 tuổi đột nhiên chợt cảm thấy có một chút thú vị...
Hai tay của Lý Phong chợt rời khỏi cần thao tác cùng với màn hình cảm ứng, chậm rãi bẻ nhẹ những khớp các đốt ngón tay mình, sau đó thoáng thả lỏng một chút. Trên người hắn mặc một bộ đồng phục điều khiển robot chuyên dụng, lại được thiết kế dành riêng cho hắn. Bộ đồng phục này nhìn qua cũng không có cái gì khác thường, chỉ là đem thân hình cực kỳ cường tráng, khôi ngô lực lưỡng của hắn hoàn toàn bao phủ lại nghiêm mật. Trên khuôn mặt thơ ngây vẫn còn thoáng nét trong thời kỳ trưởng thành của hắn, chợt xuất hiện vài tia trầm mặc nghiêm trang mà đáng lý ra ở độ tuổi của hắn cũng không nên có.
Mười hai tuổi bắt đầu nhập ngũ, năm đó ở trong Quân đội bí mật tiến hành thí nghiệm điều khiển robot, đã mấy lần tiến vào cấp bậc thí nghiệm cấp độ 6, Lý Phong biết rõ ràng là trong toàn bộ vũ trụ này, đại khái cũng chỉ có vị Công chúa Điện hạ tại Đế Quốc xa xôi kia mới có thể cùng với chính mình ngang hàng mà đối địch. Sự ngang ngược, kiêu ngạo, thô bạo... một tính cách có thể nói là đem tất cả mọi thứ trên thế gian này gạt hẳn sang một bên, chính là đến từ thanh danh như cồn trời sinh đã có, cùng với thực lực siêu cường của chính bản thân hắn. Nói trắng ra, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, khí thế bản thân cũng lại càng thêm bức người.
Lý Phong 16 tuổi, rốt lại cũng không có khả năng giống vị lão nhân gia ông nội hắn ẩn cư trong tòa trang viên ở Phí Thành kia, giống như giếng sâu không đáy, như những tinh cầu khổng lồ trong vũ trụ, khinh thường không thèm phát ra quang mang lóng lánh.
Nhưng mà cuộc sống đẫm máu, chiến đấu hăng hái tại tiền tuyến, trải qua vô số lần từ trong những cuộc phục kích thập tử nhất sinh của Quân đoàn Robot đặc chủng của Đế Quốc chạy thoát ra, sau những lần chiến đấu không ngừng nghỉ với những Chiến hạm của Hải Tặc không gian, tắm trong núi xương mưa máu, xuyên qua làn tên mũi đạn mà sinh tồn nhiều năm, khiến cho vị Trung Tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử Liên Bang này có thể dùng một tốc độ nhanh đến dị dạng mà trưởng thành lên. Có lẽ, đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà năm đó vị Quân Thần đại nhân đã đẩy hắn đi tòng quân...
Có thể sống sót sinh tồn trong loại hoàn cảnh khắc nghiệt như thế, tuyệt đối không phải là một kẻ điên chỉ biết có vũ lực mà không chút suy nghĩ nào. Tuy rằng tính cách bản thân hắn mặc dù có một chút điên cuồng, nhưng mà một khi chân chính tiến vào chiến trường, bên dưới cái dáng vẻ điên cuồng thể hiện bên ngoài, hắn lại trở nên cực kỳ bình tĩnh, tuyệt đối bình tĩnh. Cho nên từ khi chiến đấu bắt đầu đến nay, cho dù là lúc trước bắt đầu tiến nhập vào bóng tối của Sơn mạch Tạp Kỳ, cho đến lúc bắt đầu truy kích điên cuồng, Lý Phong vẫn như trước dùng một thần kinh vững chắc giống như sắt thép vậy, mạnh mẽ khống chế bản thân mình cùng với con robot Tử Hải mà mình đang điều khiển này.
Mọi sự còn chưa tiến vào đường cùng, chưa tới thời điểm cực kỳ hung hiểm, Lý Cuồng Nhân tuyệt đối sẽ không cho phép mình trở thành điên cuồng chân chính. Hắn sử dụng năng lực không chế siêu phàm cùng với thao tác điều khiển khủng bố, khiến cho con robot giống như đang ở trong trạng thái siêu tần vậy.
Đối diện với tên phi công đang ngồi trong con robot màu trắng Tiểu Bạch Hoa mà hắn cảm thấy hứng thú kia, Lý Phong cảm giác giống như là mình đã gặp phải đại địch của đời mình vậy. Khóe môi hắn chợt cảm thấy có chút run rẩy, cảm thấy hưng phấn vô cùng. Hắn cảm thấy thú vị cũng không phải bởi vì kẻ này khi nãy cư nhiên dám trong hoàn cảnh chiến đấu kịch liệt mà tiến hành tự sửa chữa, mà là lúc còn ở chân núi, gã phi công này có thể dưới những luồng công kích liên tục của con robot Tử Hải mà có thể duy trì được.
Chỉ có bản thân Lý Phong mới có thể hiểu rõ được, việc chống cự lại những công kích liên tiếp điên cuồng kia là đáng sợ đến mức nào. Những truyền thừa của gia tộc kết hợp với hệ thống cấu tạo song động cơ công suất cao của con robot, một khi phối hợp với nhau, sẽ sinh ra những uy lực mạnh mẽ đến mức nào, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy kinh hãi.
Hắn thậm chí còn cho rằng, cho dù là gã thuyền trưởng mập mạp họ Điền kia của Quân khu Tây Lâm, kẻ vẫn luôn gọi hắn là thằng nhãi con, cho đến vị Chung tư lệnh kia có tự mình điều khiển robot, đối diện với những công kích lúc trước của bản thân mình, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể ngăn cản lại được.
Thế mà tên phi công của Quả Xác kia lại có thể chặn được. Mặc dù hắn chặn lại có vẻ cực kỳ chật vật, thế nhưng lại có thể bảo hộ một cách chắc chắn những vị trí yếu hại của con robot. Càng làm cho Lý Phong cảm thấy cảnh giác chính là, trong những động tác chiến đấu phi tiêu chuẩn mà tên đó điều khiển con robot màu trắng thực hiện, hắn lại mơ hồ cảm nhận được một phong cách chiến đấu cực kỳ quen thuộc.
Phong cách đó so với phong cách của mình cũng có chút khác biệt, nhưng tựa hồ như luôn có thể dự đoán trước được những hành động của mình vậy. Hơn nữa mỗi một lần con robot màu trắng đó ra tay, đều luôn luôn chính xác đến từng ly, giống như là có thể phối hợp một cách hoàn mỹ đối với những công kích của mình vậy.
- Tên gia hỏa này cũng không tệ.
Trong lòng Lý Phong âm thầm đánh giá gã phi công này như thế... Hơn nữa bởi vì cái cảm giác mơ hồ kia trong lòng của hắn, nên hắn thầm đánh giá mức độ nguy hiểm của đối phương lại tăng lên thêm một bậc nữa. Chỉ là hắn vốn cũng không nghĩ tới chuyện mượn trận đối chiến robot lần này mà kiểm tra năng lực của gã phi công này đến tột cùng đến mức nào. Bởi vì hắn vô cùng tự tin, trận đối chiến robot lần này, phía chiến thẳng khẳng định là chính mình. Nhưng mà Quân đội Liên Bang hiện tại đúng là cần những gã phi công vĩ đại giống như đối phương vậy.
Đúng trong lúc này, trên màn hình vi tính trong khoang điều khiển con robot chợt có một tín hiệu màu xanh biếc không ngừng nhấp nháy trên đó. Lý Phong hờ hững liếc mắt nhìn, biết đây là tín hiệu trò chuyện mã hóa cự ly ngắn theo tiêu chuẩn của Quân đội Liên Bang, dùng trong tình huống khi hệ thống điện tử địch nhân tấn công, các cá nhân tổ đội khi tác chiến sẽ tiến hành liên lạc lẫn nhau trong phạm vi nhỏ.
- Chịu thua đi.
Lúc này đang ở trên đỉnh núi hoang vu của Cựu Nguyệt, có thể tiến hành trò chuyện mã hóa cự ly ngắn giữa các con robot như thế này, tự nhiên liền chỉ có con robot màu trắng ở đối diện kia. Lý Phong mặc dù cũng không biết đối phương tại sao lại muốn liên lạc lúc này, thế nhưng lại chủ động lên tiếng trước. Hơn nữa những lời hắn nói cũng là những lời đương nhiên theo lẽ thường mà nói ra. Hắn lạnh lùng nói:
- Con robot của ta mạnh hơn, thao tác của ta cũng mạnh hơn, ngươi không có bất cứ cơ hội nào.
Phía bên kia thoáng im lặng trong mấy giây, sau đó trong micro chợt vang lên thanh âm của một gã thanh niên thoáng có chút khàn khàn:
- Nếu như cậu không muốn đem cái biển nhà của cậu gỡ xuống, vậy thì hãy gọi tôi một tiếng Tiểu thúc đi.
Gọi một tiếng Tiểu thúc... Chỉ nghe mấy chữ như thế, đồng tử của Lý Phong đang ngồi trong khoang điều khiển con robot Tử Hải thoáng chốc đã co rút lại. Trong lòng hắn đã biết rõ ràng gã phi công ngồi trong con robot màu trắng kia là ai rồi. Ngay sau đó hắn lâm vào một mảnh trầm mặc.
Từ khi biết được mình phải tham gia vào trận thí nghiệm robot đối chiến lần này, Lý Phong cũng chưa từng quan tâm xem phi công bên phía Quả Xác là ai. Thậm chí ngay từ khi dưới chân núi Sơn mạch Tạp Kỳ, truy đuổi thẳng lên đến đỉnh núi, trong lòng hắn đối với gã phi công không biết tên này cũng nảy sinh ra một chút tán thưởng cùng với tò mò nữa. Nhưng hắn vẫn như cũ không hề quá mức quan tâm đến gã phi công này. Cho dù là trong con robot màu trắng đột nhiên lại xuất hiện một gã phi công vương bài của Quân đội Hoàng gia Đế Quốc đi chăng nữa, thì hắn cũng sẽ không giật mình kinh ngạc đến như thế. Đối với đối thủ, từ trước đến nay Lý Cuồng Nhân chỉ biết đem đối phương hoàn toàn đánh bại, sau đó đơn giản giẫm một chân lên thân thể đối phương mà thôi. Một khi đã là như vậy, đối thủ là ai cũng có gì khác nhau đâu?
Nhưng mà hắn nói thế nào cũng không thể ngờ nổi, gã phi công bên trong con robot màu trắng kia, cư nhiên lại là gã Chủ quản Kỹ thuật dáng người gầy yếu mà hắn ghét cay ghét đắng. Lý Phong quả thật cũng không biết hiện tại Hứa Nhạc đã chính thức vào biên chế của Quân đội Liên Bang, vẫn cho rằng hắn là một gã Thiếu Úy văn phòng bình thường mà thôi. Ở trong suy nghĩ của hắn, Hứa Nhạc từng ở trong Lâm Viên thể hiện ra năng lực chiến đấu cận chiến cực kỳ cường đại, dị thường. Thế nhưng bản lĩnh đánh nhau cùng với việc điều khiển robot thì lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Vì sao đối phương lại cũng có thể điều khiển robot cường đại đến như thế chứ?
Cặp mày Lý Phong nhăn chặt lại, thông qua thị giác có chút mờ ảo của cái mũ giáp, nhìn chằm chằm vào con robot im lặng đứng đối diện kia. Sự kinh ngạc trong lòng hắn một lúc lâu sau mới dần dần tiêu tán đi, lạnh lùng nói:
- Ngươi quả thật khiến cho ta giật mình đó.
- Một khi chúng ta đã đánh cuộc với nhau như vậy, tôi đương nhiên là muốn đích thân đánh bại cậu rồi. Cái biển nhà của Phí Thành kia nếu để bất luận kẻ nào khác đến hạ xuống, tôi nghĩ mãi cũng thấy không thích hợp cho lắm.
Hứa Nhạc nghe trong micro truyền đến thanh âm của Lý Phong, mới lạnh lùng nói lại một câu như thế.
Hắn đứng chờ trên đỉnh núi, bộc lộ ra thân phận thật sự của mình, tất cả những chuyện hắn làm đây, chính là muốn chọc giận đối phương. Nếu cứ tiến hành đối chiến giống như trước đây, Hứa Nhạc biết rõ ràng nhất định con robot của mình sẽ thất bại thảm hại. Nhưng mà nếu muốn chọc giận được một gã thiếu niên tuyệt đối bình tĩnh trong thực chiến như Lý Phong đây, có thể phóng thích ra khí thế điên cuồng, mạnh mẽ tuyệt đối của hắn, ngoại trừ nhắc lại vụ cá cược trong cuộc đối chiến robot giữa hai người với nhau, hắn cũng không tìm ra được bất cứ biện pháp nào khác cả.
Lý Phong thoáng cau mày, nhìn chăm chú vào con robot màu trắng đứng đối diện mình, đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi quả thật đúng là khiến ta giật mình. Chẳng qua chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công trong việc kích phát sát ý của ta đối với ngươi rồi.
- Đây đúng là nguyện vọng của tôi...
Trong lòng Hứa Nhạc thầm nghĩ một chút, sau đó lại dùng một thanh âm lạnh lùng trả lời lại Lý Cuồng Nhân.
- Ta không biết ngươi vì sao lại muốn đem con robot dời lên trên đỉnh núi. Nhưng ta có thể nói cho ngươi hay, tình huống địa hình vùng cực của Cựu Nguyệt này, trước khi đi đến căn cứ, ta cũng đã có xem qua rồi. Trên đỉnh núi này, ngươi tuyệt đối không còn đường lui nữa. Ở vị trí như thế này, ta tuyệt đối chiếm lợi thế.
Truyền nhân của Phí Thành Lý Gia, địa vị bên trong Quân đội Liên Bang cũng có chút đặc thù. Trước khi hắn tới căn cứ Cựu Nguyệt, tự nhiên là có nhân viên tham mưu của Quân đội, đem toàn cảnh địa hình đối chiến cùng với ưu khuyết điểm của địa hình nói lại cho Lý Cuồng Nhân biết. Hứa Nhạc nghe được Lý Cuồng Nhân chính miệng nói ra, trong lòng sinh ra một chút tâm tình phức tại. Vị thiếu niên Trung Tá thiên tài này mặc dù có chút thô bạo, ngang ngược, kiêu ngạo, thế nhưng trong thời điểm chính diện đối chiến, vẫn có chút không mất đi sự tỉnh táo.