Hứa Nhạc nheo mắt nhìn chằm chằm vào những kết quả tính toán so sánh thể hiện trên màn hình máy tính xách tay. Từ sâu trong nội tâm của hắn cũng đang bị chấn động đến tột đỉnh. Bên trong những số liệu trung tâm mà Viện Khoa Học Liên Bang đã cướp từ trong tay hắn, vốn dĩ đã được hắn thông qua sự tồn tại vĩ đại kia mà tiến hành thay đổi một vài thứ. Vì vậy việc phương án thiết kế cải tạo lại hệ thống phun lưu khí điện tử của bên phía Viện Khoa Học Liên Bang so với bên mình cũng không giống nhau, cũng là chuyện mà hắn đã dự liệu trước rồi. Điều khiến cho hắn giật mình chính là việc người Công Trình Sư không biết tên kia có thể chỉ từ mấy hình ảnh ngắn ngủi từ cuộc họp báo, chỉ từ ngoại hình của con robot màu tím, lại có thể suy tính ra được nhiều thứ đến như vậy.
Người này mới thật sự chính là thiên tài hay sao? Hắn kinh ngạc nhìn những con số hiện trên màn hình máy tính xách tay, trong lòng trào dâng lên một cảm xúc rất phức tạp. Về một phương diện khác, hắn vô cùng bội phục người Công Trình Sư bí ẩn kia, nhưng về một phương diện khác, hắn lại lo lắng rằng sự phát hiện của người Công Trình Sư này có thể sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
Con robot màu bạc thân hình bóng loáng đang im lìm đứng ở không xa trước mặt hắn. Những hệ thống trang bị động lực phức tạp cùng với hệ thống hỏa lực sớm cũng đã được lắp ráp hoàn chỉnh. Hai chiếc cánh phụ thiết kế tinh xảo cũng bắt đầu vào giai đoạn lắp ráp lên đúng mối nối của nó. Bộ Công Trình đang đẩy nhanh tiến độ chế tạo một mối nối có thể lắp ráp nhanh chóng nhất. Hứa Nhạc gãi gãi đầu, ngẩng đầu lên nhìn những hình ảnh đang diễn ra trước mắt mình. Lại nghĩ đến người Công Trình Sư thiên tài kia, Trầm mặc không nói gì…
Toàn bộ Bộ Công Trình Quả Xác đều coi những số liệu và những công thức mô hình mà hắn mang đến là những thứ cực kỳ quan trọng. Hứa Nhạc cũng hiểu được, nguyên nhân chủ yếu của điều này là do trong Liên Bang rất nhiều năm nay cũng không có ai tiến hành nghiên cứu về phương diện lượng tử động thái khả trắc.
Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác bỏi vì con robot màu trắng bạc này mà đã phấn đấu không ngừng nghỉ suốt mười mấy năm qua. Phần lớn các công việc đều đã hoàn thành rồi, chỉ là do cuộc thí nghiệm thất bại vào mùa thu năm ngoái, nên mới cần đến sự giúp đỡ của hắn. Bởi vì muốn cải tạo lại hệ thống song động cơ của con robot, cùng với sắp xếp phối trí cho hoàn chỉnh cuối cùng, nên Hứa Nhạc mới tham gia vào khâu định hình lại con robot, thế nhưng những người thực sự giải quyết những vấn đề này, lại chính là những người Công Trình Sư vĩ đại mà vô danh bên trong Bộ Công Trình này.
Chỉ có những Công Trình Sư của Bộ Công Trình mới chính là những công thần đích thực chế tạo ra con robot, là người khổng lồ thực sự vô cùng vĩ đại cùng giỏi giang. Hứa Nhạc hiểu rõ mình chỉ là một gã tí hon đứng trên vai người khổng lồ đó, giúp hắn nhổ cái gai đang đâm vào vành tai, khiến cho hắn vô cùng đau đớn…
- Phán đoán của ngài là rất chính xác. Những công thức mô hình mà hai bên sử dụng cũng không giống nhau.
Hứa Nhạc im lặng một lúc thật lâu, sau đó mới gõ tiếp:
- Nhưng sự việc này mong ngài hãy giữ bí mật.
- Giữ bí mật?
Bên kia trả lời rất nhanh:
- Là yêu cầu kỷ luật hay sao? Nếu là như vậy thì đương nhiên là sẽ giữ bí mật. Nhưng chẳng qua là tôi vẫn cho rằng thiết kế của bên Sở Nghiên Cứu hình như là tốt hơn chúng ta chút ít.
Hứa Nhạc không biết phải làm thế nào để giải thích vấn đề này, chỉ viết vào màn hình:
- Tôi có thể gặp ngài được không?
Hắn đột ngột thay đổi chủ đề, chỉ sợ rằng đối phương sẽ từ chối vì muốn duy trì cái cảm giác thần bí của mình, hoặc sẽ vì sợ lộ thân phận của mình mà từ chối, nào ngờ đối phương lại trả lời rất nhanh, không những thế, bên cạnh những dòng chữ còn thêm vào rất nhiều những ký hiệu biểu cảm, thể hiện rõ ràng sự kích động.
- Đương nhiên là có thể rồi! Tôi cho đến bây giờ vẫn vô cùng ngạc nhiên, tò mò muốn biết ‘tổ hỗ trợ thầm bí’ các ngài đến tột cùng là từ đâu mà đến. Tôi đã từng nhờ người bên Sở Nghiên Cứu hỏi thăm giùm. Trong khoảng thời gian gần đây cũng không nghe nói có ai từ bên phía Sở Nghiên Cứu được tạm thời điều đến Bộ Công Trình cả.
Chỉ mấy câu đơn giản như vậy thôi đã hàm chứa biết bao nhiêu tình cảm kích động cùng với khát vọng mãnh liệt. Hứa Nhạc căn bản không hề biết rằng bản thân mình trong Bộ Công Trình đã biến thành một bí ẩn cực lớn. Cho nên hắn có chút không hiểu rõ sự kích động của đối phương vì đâu mà có.
- Có thể mở quyền hạn an toàn cho tín hiệu webcam được hay không?
Người Công Trình Sư kia viết.
Hứa Nhạc làm theo lời người đó, mở ra quyền hạn tín hiệu, sau đó nhìn thấy màu sắc trong khung đối thoại bắt đầu dần dần thay đổi từ mơ hồ đến rõ nét. Tiếp sau đó nữa là xuất hiện hình ảnh phía bên kia. Hắn dụi dụi mắt, không hiểu tại sao vật nhìn thấy đầu tiên trên màn hình lại là một cái gối lớn đàn hồi, lại bị một cánh tay người đè xuống, tạo thành một cái rãnh sâu hoắm.
Cái rãnh sâu hoắm kia bắt đầu động đậy, lùi dần về phía sau. Dần dần một bức tranh hoàn chỉnh hiện ra, đập vào mắt Hứa Nhạc. Hắn đỏ mặt lên khi phát hiện ra, vật vừa nhìn thấy hóa ra lại là bộ ngực vô cùng căng tròn đầy đặn của một cô gái.
Nữ Công Trình Sư bên kia bề ngoài nhìn thì độ tuổi cũng không lớn. Trên khuôn mặt thanh tú là một cặp mắt to tròn, choáng đầy nét tò mò. Cặp kính to tròn càng khiến cho đôi mắt càng thêm phần dễ thương. Mái tóc đen dài được cuốn lại, quấn lên một cách sơ sài bởi một cây bút, bên ngoài khoác bộ đồng phục bảo hộ lao động màu trắng. Hàng nút của bộ quần áo bảo hộ lao động này cũng không được cài kín, lộ ra chiếc áo ba lỗ bó sát ngực màu vàng nhạt bên trong.
Hứa Nhạc nhìn thấy cặp mắt kính kia thì ngẩn ra một chút, đến khi hắn nhìn rõ mặt của đối phương thì lại nhẹ nhàng thở dài một hơi. Ánh mắt của hắn lại bị thu hút bởi chiếc áo ba lỗ bó chặt màu vàng nhạt đang ôm lấy những đường cong đầy đặn trên ngực cô ta. Trước đó hắn cũng đã có chút kinh ngạc về cơ thể đầy đặn của vị nữ Công Trình Sư này, bây giờ nhìn thấy rõ ràng cách ăn mặc cùng với tuổi tác của đối phương, hắn lại càng cảm thấy sự kết hợp này quả thực là bất ngờ quá mức.
Hắn chỉ mở quyền hạn an toàn cho phép đối phương truyền tín hiệu hình ảnh vào máy của mình, chứ không có bật webcam của mình lên, vì vậy lúc này đối phương cũng không thể nào nhìn thấy những động tác của hắn. Nhưng Hứa Nhạc vẫn như cũ theo bản năng cảm thấy có chút bối rối cùng với xấu hổ, vội quay mặt đi chỗ khác, nhưng chỉ được một lát sau, lại không nhịn được, lại tò mò liếc mắt nhìn bộ ngực của cô gái trên màn hình thêm chút nữa.
Phong Dư đại thúc mặc dù không thành công trong việc lôi kéo hắn gia nhập vào thế giới phấn son, thế nhưng cũng nuôi dưỡng ra được trong hắn một cái thói quen ra đường ngắm gái đẹp. Huống hồ đang ở phòng cách ly ngầm được bảo vệ một cách nghiêm ngặt của Bộ Công Trình, lại được cận cảnh chiêm ngưỡng bộ phận hấp dẫn nhất trên cơ thể một cô gái ở một cự ly gần như thế này, hắn dù sao cũng vẫn còn là một gã thanh niên trẻ tuổi. Khó lòng mà chống lại được sự mê hoặc này.
- Tôi tên là Thương Thu.
Cô gái mỉm cười, tự giới thiệu:
- Là nhân viên kỹ thuật của Bộ Công Trình. Chủ nhiệm Jose giấu nhóm hỗ trợ các ngài kín như vậy, nhưng tôi vẫn rất tò mò muốn xem người đã làm ra những bản vẽ thiết kế này là ai. Phải biết là từ mùa thu năm ngoái, sau lần thử nghiệm thất bại kia, tôi vẫn một mực tiến hành công việc cải tạo hệ thống phun lưu khí điện tử của hệ thống song động cơ, thế nhưng tiến độ công việc vẫn chậm hơn các ngài rất nhiều.
Hứa Nhạc nhìn cô gái tên Thương Thu này, có chút bất an quay đầu đi rồi lại quay đầu lại, thầm nghĩ lại trong đầu những đánh giá thiên tài về người này lúc nãy… Trong lòng hắn thầm đoán có lẽ những kẻ thiên tài về kỹ thuật thì đều là những kẻ ngốc trong cuộc sống. Nếu không nàng nhất định sẽ chú ý đến chuyện bộ ngực đầy đặn của mình đặt gần webcam quá sẽ tạo ra cho người ở phía bên kia màn hình một tình huống khó xử như thế nào.
Hắn nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gửi cho bên kia một dòng nhắn nhủ:
- Thương Công Trình Sư, có thể nào điều chỉnh webcam cao lên một chút được không?
Dòng chữ vừa được gửi đi, chỉ nghe thấy bên cạnh hắn truyền đến một giọng phản đối đầy giận dữ. Thiếu Tá Lan Hiểu Long đang vô cùng buồn bực giương mắt nhìn Hứa Nhạc, nói:
- Đồ giả tạo… Bộ ngực lớn như thế này. Lại còn là một nữ Công Trình Sư đeo kính nữa chứ… Tại sao không chịu để ngắm thêm chút nữa?
Hứa Nhạc ngỡ ngàng. Lúc này hắn mới phát hiện ra mấy người kia không biết từ lúc nào đều đã đứng ngay bên cạnh mà hắn không hề hay biết. Vị Thiếu Tá Lan Hiểu Long chịu trách nhiệm bảo vệ hắn thì đang nhìn chằm chặm vào màn hình máy tính xách tay. Bạch Ngọc Lan thì khoanh tay đứng xích một bên, còn Chu Ngọc thì lại đang nhìn hắn với nét mặt cực kỳ cổ quái.
- Hiện tại cũng không cần thiết phải giữ bí mật gì nữa. Bên phía Bộ Công Trình đã đoán già đoán non thân phận của cậu từ rất lâu rồi, thậm chí có người còn mấy lần đòi được vào khu cách ly này nữa.
Chủ nhiệm Jose bước đến bên bọn họ, mỉm cười nói:
- Công Trình Sư Thương Thu, người xâm nhập vào máy tính của cậu, là một người cực kỳ nổi tiếng trong Bộ Công Trình vì sự cuồng nhiệt đối với kỹ thuật, cũng là thuộc đắc lực nhất của tôi.
- Cô ta là một nhân viên kỹ thuật có những suy nghĩ quái dị nhất và cũng là người xuất sắc nhất trong Bộ Công Trình. Bình thường thì chúng ta đều coi cô ấy là một quái thai. Bản thiết kế hình thể bề ngoài cuối cùng của con robot thế hệ mới, phần lớn đều là thiết kế của cô ta.
Chu Ngọc đứng bên cạnh chợt nói xen vào.
- Đương nhiên, bây giờ tôi cảm thấy anh còn quái thai hơn cô ta rất nhiều.
Thiếu Tá Lan Hiểu Long lưu luyến không rời, nhìn hình ảnh trên màn hình đang dần di chuyển từ phần ngực đầy đặn nõn nà lên trên khuôn mặt của Thương Thu. Thần tình nghiêm túc nói:
- Tôi chỉ biết rằng, đây khẳng định là nhân viên kỹ thuật có bộ ngực lớn nhất trong Bộ Công Trình.
Đúng như những gì Chu Ngọc đã nói. Khi Hứa Nhạc tham gia vào đội ngũ nghiên cứu của Bộ Công Trình, Công ty Cơ khí Quả Xác mới một lần nữa khởi động lại dự án sửa chữa con robot thế hệ mới một lần nữa. Mấy ngày vừa qua mặc dù hai bên tuy cũng có không gặp mặt trực tiếp, thế nhưng công việc lại phối hợp tương đối ăn ý. Điều này khiến cho hàng trăm nhân viên kỹ thuật của Bộ Công Trình nảy sinh một tia bội phục cũng như vô số nghi hoặc về đội ngũ hỗ trợ kỹ thuật thần bí trong căn phòng cách ly của Bộ Công Trình. Họ không biết từ khi nào mà trong Liên Bang lại xuất hiện một đội ngũ kỹ thuật xuất sắc đến vậy.
Chẳng qua là công việc này mang tính tuyệt mật, cho nên tự nhiên cũng không có quá nhiều người đi nghe ngóng. Mà cho dù có đi hỏi thăm đi nữa, thì với bản tính giữ bí mật cẩn thận của mình, hai người Chủ nhiệm Jose và Chu Ngọc khẳng định cũng không bao giờ tiết lộ cho bọn họ biết. Chính vì vậy mà những suy đoán về đội ngũ kỹ thuật thần bí kia cũng dần dần xuất hiện và bắt đầu lan truyền nhanh chóng. Không ít người cho rằng đó chính là những vị Giáo sư già của Sở Nghiên Cứu. Cũng có vài người cho rằng Viện Khoa Học Liên Bang vì nghĩ đến lợi ích của toàn Liên Bang nên đã cử người đến trợ giúp. Cũng có một bộ phận cho rằng đó là những nhân viên nghiên cứu của công ty Cổ Chung do Ban Giám Đốc đặc biệt mời đến. Dù sao Cổ Chung cũng là công ty hàng đầu Liên Bang về phương diện kỹ thuật song động cơ của chiến hạm.
Có rất nhiều người biết đến cuộc đột kích xảy ra trong đêm mưa hôm nào, thế nhưng sự kiện đó chỉ làm tăng thêm cảm giác thần bí về đội hỗ trợ kỹ thuật trong căn phòng cách ly kia. Những con người có đủ tư cách khiến cho Quân đội Liên Bang phải cử hẳn một tiểu đội quân nhân chuyên nghiệp tạm thời đến tiến hành bảo vệ cẩn mật bốn phía, đủ thấy là sâu không thể nào lường được.
Thương Thu là một nữ Tiến sĩ tốt nghiệp tại Đại học Thủ Đô. Cũng giống như Hứa Nhạc, cô ta không phải xuất thân từ Khoa Điều Khiển Robot của ba đại Học Viện Quân Sự Liên Bang, thế nhưng lại thành công gia nhập vào đội ngũ những kẻ không tầm thường của Quả Xác. Chỉ có điều sự không bình thường của cô ta nằm ở trí tuệ hơn người và sự say mê cuồng nhiệt đối với nghiên cứu kỹ thuật.
Cô ta không hề tin đội ngũ thần bí kia là đến từ phía Sở Nghiên Cứu, Viện Khoa Học Liên Bang hay của công ty Cổ Chung. Bởi vì nếu là những người bọn họ, khi thiết kế thường luôn bám sát vào lý luận nghiên cứu và có phong cách nghiên cứu riêng. Mà đội ngũ thần bí kia lại hoàn toàn cải tạo hệ thống phun lưu khí điện tử dựa vào nghiên cứu lượng tử khả trắc động thái. Nhất là những phần lý thuyết của các cải tiến thiết kế cấu tạo định hình cuối cùng càng có chút khó mà hiểu rõ ràng được. Rất khác biệt so với những cách thức quen thuộc trước đây trong Giới Khoa Học Liên Bang. Cho nên cô có thể phán đoán một cách sắc bén rằng đội ngũ hỗ trợ kỹ thuật thần bí kia, hay ít nhất các nhân vật chủ chốt trong đội ngũ đó có lẽ cũng giống như mình, xuất thân từ những hệ thống đào tạo không chính quy.
Mấy ngày làm việc này, nhìn những số liệu cùng với những bản vẽ thiết kế chuyển ra từ bên trong căn phòng cách ly, từ tận đáy lòng, Thương Thu không khỏi nảy sinh một cảm giác bội phục cũng như sự đồng cảm mạnh mẽ đối với trình độ kỹ thuật của đội ngũ hỗ trợ thần bí kia. Cô là một kẻ cuồng nhiệt với nghiên cứu kỹ thuật, cho nên khi cô ta phát hiện ra có người còn giỏi hơn mình, trình độ lợi hại hơn mình, cô ta càng không thể nào kìm hãm được ý nghĩ muốn được gặp gỡ đối phương nhằm mục đích học hỏi.
Đáng tiếc là Bộ Công Trình có tính bảo mật rất cao, đồng thời kỷ luật cũng rất chặt chẽ, Thương Thu thân là Chủ quản Kỹ thuật lại càng phải làm gương, cho nên những ngày vừa qua chỉ còn cách kềm chế sự hiếu kỳ trong lòng, chờ đợi đến ngày kết thúc nghiên cứu mới chủ động liên hệ. Chỉ là khi chính mắt nhìn thấy Viện Khoa Học Liên Bang đi trước một bước, công bố việc nghiên cứu thành công con robot thế hệ mới, cô ta đã dùng máy tính cá nhân của mình, tiến hành không biết bao nhiêu lần tính toán lẫn so sánh bản vẽ của hai bên, từ đó nhận ra được trong chuyện này có chút gì đó cổ quái…
Bất luận là loại phụ nữ nào, trước khi làm một việc gì đó nhất định phải cần có lý do. Thương Thu tìm được một lý do rất chính đáng, cộng thêm việc không thể liên lạc được với Chủ nhiệm Jose, mà thời gian thì lại đang gấp rút làm lý do phụ thêm, để giải thích cho việc xông thẳng vào hệ thống máy tính bên trong căn phòng cách ly kia, bắt đầu cuộc đối thoại với những nhân vật thần bí trong ấy.
Đây là cuộc đối thoại đầu tiên của Thương Thu và Hứa Nhạc, cuộc đối thoại mà cả hai đều không hề dự tính tới. Bắt đầu từ lần này về sau trở đi, những cuộc đối thoại về kỹ thuật như thế này sẽ xảy ra xuyên suốt cả cuộc đời của hai người, hơn nữa theo ý nghĩa nào đó mà nói, cũng sẽ thay đổi cuộc đời của bọn họ, cũng như ảnh hưởng tới cuộc đời của rất nhiều người khác nữa.
- Nếu như không vi phạm điều lệ bảo mật, có thể nào tiết lộ đôi chút về các ngài được không? Ngài tên là gì? Đội ngũ của ngài có tổng cộng mấy người, đến tột cùng là đến từ nơi nào? Chủ quản Kỹ thuật của các ngài là ai?
Thương Thu gõ thật nhanh lên bàn phím. Tò mò hỏi, hoàn toàn không để ý rằng bộ ngực đầy đặn của mình dưới những động tác của cánh tay khiến cho chiếc áo thun màu vàng càng bó chặt hơn, càng tăng thêm phần hấp dẫn mê người.
Phía bên kia im lặng một lúc rồi mới bắt đầu có phản ứng:
- Tôi tên Hứa Nhạc, đến từ công ty Tịnh Thủy. Đội ngũ của chúng tôi… cũng không biết là có bao nhiêu người. Nếu như tính cả Chu Ngọc và Chủ nhiệm Jose thì có thể tính là bốn. Không có Chủ quản Kỹ thuật. Chẳng qua nếu như cô muốn thảo luận về những vấn đề kỹ thuật vừa rồi, cô có thể trực tiếp nói với tôi cũng được.
Thương Thu nhìn những dòng chữ này, không khỏi bán tín bán nghi trước câu trả lời của đối phương. Những Chủ quản Kỹ thuật trình độ thấp của Công ty Bảo an Tịnh Thủy làm sao có thể làm ra được những thứ này? Hơn nữa, theo ý tứ trong lời nói của đối phương, có nghĩa là trên thực tế đội ngũ của bọn họ cũng chỉ có hai người sao?
Cô ta khẽ day day vào hai bên thái dương đã bắt đầu căng ra, chỉnh lại cặp mắt kính đang tụt dần xuống sống mũi, động tác dễ thương vô cùng. Nghiêm túc hỏi:
- Hứa tiên sinh. Những điều ngài nói là thật sao? Nếu như vậy ngài thật sự là một tuyệt đỉnh thiên tài.
Những người đang theo dõi chương trình trò chuyện bên trong căn phòng cách ly kia đều không nhìn thấy, nữ Công Trình Sư này đã bắt đầu lén lút thao tác trên máy tính cá nhân của mình, nhập vào mấy chỉ lệnh, một lần nữa xâm nhập vào máy tính xách tay của đối phương, không hề kinh động gì tới hệ thống phòng ngự bảo mật, bí mật khởi động hệ thống webcam của đối phương.
Hứa Nhạc phía bên này hơi có chút xấu hổ. Trong lòng hắn thầm nghĩ vị nữ Công Trình Sư này có thể âm thầm xâm nhập vào máy tính xách tay cá nhân của mình, lại có thể trong một thời gian ngắn như vậy phát hiện ra vấn đề, trong khi bản thân mình thì kỳ thật chỉ dựa vào những di sản để lại của Giáo sư Trầm Lão cùng với những bản vẽ cấu tạo hiện ra trong đầu của hắn mới làm ra được những thứ này. Xét ở một phương diện ý nghĩa nào đó mà nói, thì bản thân hắn chỉ là một kẻ dối trá chuyên đi sao chép mà thôi. Nhận được những lời tán dương như thế này quả thật có chút hổ thẹn.
Cũng trong lúc đó, Thương Thu đã im lặng khởi động từ xa hệ thống webcam trên máy tính xách tay của Hứa Nhạc. Sau đó, biểu tình trên khuôn mặt của cô nhất thời trở nên vô cùng quái dị. Bởi vì cô có thể xác nhận những điều mà người tên Hứa Nhạc kia nói hoàn toàn là sự thật.
Hiện lên trên màn hình là một gương mặt thanh niên trẻ tuổi còn mang chút xấu hổ, ngượng ngùng. Phía sau gã thanh niên kia là Chủ nhiệm Jose và Chu Ngọc. Xích bên cạnh nữa còn có một gã mặc quân phục, có cái nhìn ghê tởm của một tên yêu râu xanh. Cô liếc nhanh xuống bộ ngực của mình rồi ngẩng đầu lên nói:
- Bộ ngực của tôi có phải là rất to không?
Tất cả những người bên này màn hình đều không biết tại sao cô ta lại nói thế, cũng không biết là cô đang bí mật quan sát bọn họ. Hứa Nhạc ngẩn người ra một lúc, đương nhiên cũng không ngốc đến mức viết ra ba chữ ‘ngực rất to’, mà chỉ gật gật đầu theo bản năng.
Phía sau hắn, Thiếu Tá Lan Hiểu Long thì gật đến sắp rớt cả đầu. Ngay cả Chủ nhiệm Jose và Chu Ngọc cũng phải liếc nhìn nhau một cái, rồi nhịn không được cũng bật cười đến rung cả vai.
Thương Thu mỉm cười gõ vào mấy chữ:
- Ngực to nhưng không có nghĩa là ngốc nghếch. Bảo cái tên quân nhân thối kia cút đi chỗ khác.
o0o
- Lương tâm chính là tòa án đạo đức tồn tại trong nội tâm mỗi người mà chúng ta đều ý thức được. Bất luận là chúng ta lựa chọn sử dụng phương thức sống như thế nào. Sống trong vũ trụ này, có thể chúng ta sẽ tìm được lối đi bí mật của con chuột dưới quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương. Có thể chúng ta sẽ biến những văn bản Pháp luật thành những trang giấy ố vàng, những linh kiện điện tử lộn xộn… Nhưng đến khi chúng ta già đi, đều phải quay đầu nhìn lại, nhận lấy kết quả phát xét công bình nhất từ tòa án nội tâm.
- Hỡi quần chúng nhân dân. Từ trước đến nay không hề có một thế giới đại đồng đích thực, cũng như không hề có sự công bằng tuyệt đối. Thế nhưng, tất cả chúng ta đều cùng bước trên con đường tìm kiếm sự thống nhất và công bằng. Có lẽ sẽ có người trong chúng ta sẽ kiếm một khúc cây để đánh đuổi những dã thú trên đường, nhưng cũng có thể một giây sau đó, khúc cây ấy sẽ biến thành công cụ để chúng ta ức hiếp đồng loại. Sâu thẳm bên trong mỗi chúng ta là một con dã thú. Việc chúng ta cần phải làm bây giờ, chính là vứt bỏ khúc cây ấy đi, dùng một loại phương pháp phi thú tính để xử lý những tranh chấp giữa chúng ta với nhau.
- Kiều Trì Tạp Lâm đã từng nói, sự không công bằng lớn nhất trong xã hội Liên Bang chính là sự không công bằng trong việc chiếm hữu tin tức giữa các tầng lớp. Đây là một phán đoán dễ hiểu, nhưng khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa. Hỡi quần chúng nhân dân, hãy thử suy nghĩ xem, với những việc trong Liên Bang, chúng ta biết được bao nhiêu? Những điều chúng ta biết liệu có chính xác, chân thật hay không ? Những điều chúng ta biết, liệu có phải là những tin tức mà người ta muốn chúng ta biết hay không? Nếu như không có sự chia sẻ về thông tin một cách chân chính, vậy thì một khi chúng ta muốn xử lý những tranh chấp, không phải sớm đã nằm trong trạng thái rất không công bằng hay sao? Vậy liệu chúng ta có một lần nữa, lại giận dữ nắm chặt khúc cây trong tay?
- Hỡi quần chúng nhân dân, chúng ta cần phải thay đổi. Thứ chúng ta muốn không phải là sự thay đổi biểu hiện ở bề ngoài mà là sự thay đổi từ tận sâu thẳm bên trong. Từ xưa đến nay hồ nước không bao giờ có thể sinh ra một con cá luôn muốn nhảy ra khỏi hồ.
- Sâu xa hơn trong câu chuyện chia sẻ thông tin, tôi thường liên tưởng đến những tòa kiến trúc bình thường ở vùng ngoại ô Thủ Đô Liên Bang, cái con đường một chiều ấy… Tôi lại nghĩ đến hàng tỉ người dân Liên Bang sinh sống trong môi trường an bình dưới sự che chở của quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương. Nhưng mà, chúng ta có cần phải thực hiện những thay đổi tương ứng hay không? Đương nhiên, đây có lẽ là việc của rất nhiều năm sau này.