Gian Khách

Quyển 2 - Chương 175: Thiếu tá Lan Hiểu Long

Nước mưa nhỏ xuống, phát ra thanh âm xèo xèo khi chạm vào vết cày sâu hoắm còn nóng rực trên mặt sân rắn chắc của Khu công nghiệp, tác phẩm của những phát đạn siêu tốc bắn ra khẩu súng xoay nòng Đạt Lâm trang bị trên chiếc trực thăng quân dụng màu đen. Từ vết cày ấy, một làn khói nhẹ hờ hửng bốc lên, hòa vào nước mưa, tạo thành một màu trắng mỏng manh như sương như khói.

Những mảnh vụn đất đá, tàn tích dưới sức ép của làn đạn bắn, bay vèo vèo trong không khí, sượt qua sườn xe, găm vào những cánh cửa xe kim loại, tạo thành hàng trăm hàng ngàn nốt đen chi chít trên thân xe.

Đa số nhân viên cảnh vệ của Công ty Bảo an Tịnh Thủy đều xuất thân từ Quân đội Liên Bang. Nhưng thân phận của bọn họ bây giờ chỉ là một đám lính đánh thuê mà thôi. Đối diện với khí thế đáng sợ của chiếc trực thăng Quân đội Liên Bang, bọn họ hoàn toàn không có nổi một tia suy nghĩ dám đứng ra phản kháng. Hơn nữa trận mưa đạn kinh khủng vừa rồi đã chứng minh một điều, đám quân nhân trên kia hung tàn đến mức nào, đồng thời cũng được trang bị toàn diện đến thế nào. Nếu như trong tay không có những vũ khí hạng nặng chuyên dụng thì việc chống lại Quân đội Liên Bang được trang bị toàn diện, không khác gì một kẻ tay không mà đi chiến đấu với một con robot hung hãn.

Thế giới này không có nhiều gã quái thai giống như Phong Dư hay Hứa Nhạc. Nhìn chiếc trực thăng quân sự đang từ từ hạ cánh, nhìn đoàn binh lính Liên Bang lần lượt nối đuôi nhau xuất hiện, lại nhìn đám nhân viên cảnh vệ Tịnh Thủy đang lần lượt hạ vũ khí dưới sự uy hiếp của khẩu súng xoay nòng Đạt Lâm, trong phút chốc Hứa Nhạc không khỏi có chút giật mình. Hắn không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Tại sao lực lượng cảnh giới của Cảng Đô lúc này lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Đúng lúc đó, một viên sĩ quan chợt từ trên chiếc trực thăng bước xuống. Mưa rơi tới tấp lên quân mũ của hắn ta, phát ra thanh âm nghe lộp bà, lộp bộp. Viên sĩ quan chẳng thèm để ý gì đến những ánh mắt khác thường xung quanh mình mà bước vội đến trước mặt Hứa Nhạc, kính cẩn cúi chào:

- Theo mệnh lệnh của Bộ Quốc Phòng, Thiếu Tá Lan Hiểu Long, báo cáo có mặt, xin nhận lệnh của thủ trưởng.

o0o

Cơn mưa bắt dầu nhỏ dần, nhưng gió lại bắt đầu tranh thủ những quãng thời gian cuối cùng của mùa hạ, quét qua khu bình nguyên thôn dã của Nam Cảng Đô. Cộng thêm những cuộn xoáy từ cánh quạt của hai chiếc trực thăng quân dụng khiến cho sức gió càng trở nên dữ dội hơn, táp vào mặt mọi người từng cơn lạnh buốt.

Trong mưa gió đó, lần đầu tiên Hứa Nhạc nghe thấy có người gọi mình là thủ trưởng, không khỏi có chút giật mình. Trong lòng hắn thầm nghĩ, mình dù sao cũng chỉ là một tên Thượng Úy, viên sĩ quan này lại là một vị Thiếu Tá. Hệ thống cấp bậc kiểu này, không biết là phân theo quy tắc nào đây?

Bên cạnh hắn, ngài Chủ nhiệm Jose cũng đã bị đám thần binh Quân đội Liên Bang từ trên trời rơi xuống kia khiến cho kinh hồn bạt vía. Mặc dù ông ta cũng giao thiệp khá nhiều với bên phía Quân đội, nhưng nhìn hai chiếc trực thăng cùng với đám binh lính vũ trang đầy đủ kia ngang nhiên xông vào Khu công nghiệp chỉ để giải cứu Hứa Nhạc, tự nhiên trong lòng có thêm vài suy nghĩ phức tạp.

Viên Thiếu Tá tên Lan Hiểu Long kia sau khi kính cẩn cúi chào Hứa Nhạc, và nhận được sự hồi đáp từ phía hắn thì chợt dịch một bước sang trái, nghiêm nghị nhìn ngài Chủ quản Kỹ thuật cao cấp đang tựa nửa người phía trước ô tô, trầm giọng nói:

- Vì bị nghi ngờ cố tình can thiệp vào nhiệm vụ cơ mật của Quân đội Liên Bang, có ý đồ mưu sát cán bộ Quân đội đang trong thời gian thi hành công vụ. Thưa tiên sinh, ngài rất có thể sẽ phải tiếp nhận điều tra của Quân đội Liên bang đấy.

Những tội danh mà ngài Chủ quản Kỹ thuật đại nhân vừa khoác lên cho Hứa Nhạc cách đây không lâu, bây giờ đã bị viên sĩ quan này đem tất cả trao trả lại toàn bộ. Thế gian thật là có những chuyện trùng hợp đến kì lạ.

Ngài Chủ quản Kỹ thuật đại nhân cố gắng nhịn cơn đau nhức nơi bắp đùi, lạnh lùng nhìn viên Thiếu Tá trước mặt, nói:

- Chỉ là một Thiếu Tá bình thường mà cũng dám làm càn thế này hay sao.

Viên Thiếu Tá lại nghiêm trang hành lễ, nói:

- Báo cáo. Thiếu Tá tôi cũng không dám làm càn. Tôi chỉ là làm theo quân lệnh của cấp trên, xin mời ngài tiến hành phối hợp điều tra. Đương nhiên, chúng tôi tin rằng là một đối tác trung thành của Quân đội Liên Bang, thành viên tôn kính của Ban Giám Đốc Công ty Cơ khí Quả Xác nhất định không phải là một kẻ có tội.

Rồi viên Thiếu Tá đột nhiên chuyển đề tài, mỉm cười, nói:

- Nhưng hiện tại ngài đang bị thương, chúng tôi dùng trực thăng đưa ngài đến Bệnh viện Đặc khu Quân đội điều trị có được hay không?

Ban đầu thì nghiêm túc trung trực, về sau lại hạ mình trêu đùa, lễ phép nhưng vẫn mang chút chế nhạo nhàn nhạt… Hứa Nhạc và Chủ nhiệm Jose nhìn viên Thiếu Tá Quân đội trẻ tuổi kia, không khỏi cũng có chút ngạc nhiên. Việc chiếc xe hàng hôm nay bị chặn lại ở trạm kiểm soát, Hứa Nhạc chỉ kịp gọi điện thông báo cho Tiêu thư ký lúc mới bắt đầu. Thế nhưng hắn không thể nào ngờ nổi, từ lúc bắt đầu gọi điện cho Bộ Quốc Phòng đến lúc Bộ Quốc Phòng phái người đến chỉ mất một khoảng thời gian cực ngắn. Hơn nữa người được cử đến lại là một gã quân nhân tâm trí khó lường như thế này.

Thành viên Ban Giám Đốc Công ty Cơ khí Quả Xác quả thật là một đại nhân vật đích thực, cho dù có phải đối mặt với lực lượng Quân đội Liên Bang hùng mạnh thì hắn cũng không hề cảm thấy khiếp sợ. Cho nên cách xử lý vừa rồi viên Thiếu Tá kia là vô cùng thích đáng.

Bạch Ngọc Lan từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu, nghe thấy câu nói ấy, liền xoay tay, rút con dao nhỏ thanh tú ra khỏi đùi vị Chủ quản Kỹ thuật đại nhân.

Vị Chủ quản Kỹ thuật đại nhân rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy một cơn lạnh buốt nơi đùi, cứ tưởng động mạnh của mình đã bị cắt đứt, sợ đến hồn xiêu phách lạc, hai chân mềm nhũn, đứng cũng không vững, phải cần đến hai viên quân nhân Quân đội Liên Bang một trái một phải đứng đỡ mới tạm ổn được thân người.

Thiếu Tá Lan Hiểu Long ngồi xổm xuống, xem xét vết thương của ông, an ủi:

- Yên tâm, chỉ là vết thương phần cơ bắp… con dao này lúc rút ra chẳng hề bị run lấy một ly.

Đám chiến binh mặc y phục màu đen của công ty Tịnh Thủy dưới sự giám sát của Quân đội Liên Bang tản dần ra bốn phía, nét mặt cũng không có vẻ gì là lo lắng quá mức. Xét cho cùng thì mọi người đều là thành viên của cùng một hệ thống, xung đột tối nay chỉ là một cuộc so tài giữa những đại nhân vật của Liên Bang. Bọn họ mặc dù có bị bắt đến trạm kiểm soát này để ra oai thì với tình hình này cũng có thể nói là có chút quá thê thảm.

Vị Đổng sự Chủ quản Kỹ thuật đại nhân dưới sự trợ giúp của binh lính Quân đội Liên Bang, mặc dù tâm tình đã hoàn toàn chìm xuống, nhưng cũng đã lên được chiếc trực thăng, rời đi trong nỗi hổ thẹn cùng cực. Tất cả những gì còn sót lại chỉ là một mảnh sân vắng đầy nước mưa, ánh đèn âm u và một vệt đạn cày sâu hoắm.

Bởi vì sự can thiệp đột ngột của Quân đội Liên Bang, một loạt những hành động được sắp xếp sẵn nhằm nhắm vào Hứa Nhạc đều tan tành thành mây khói. Bất luận là Thất Đại Gia Tộc Liên Bang hay là Viện Khoa Học Liên Bang, một khi đối diện với tình huống lực lượng Quân đội bắt đầu gia nhập vào cục diện, cũng đều buộc lòng phải lựa chọn thoái lui. Những đại nhân vật này đều không ngờ rằng, chỉ vì một mình Hứa Nhạc mà những phe phái chi chít bên trong Quân đội Liên Bang lại có thể đồng lòng nhất trí, gác bỏ chuyện riêng, cùng đưa ra một quyết định chung, không ngần ngại rằng quyết định đó có thể làm mất thể diện vô số thế lực mạnh mẽ ẩn sâu trong bức màn bí mật của Liên Bang. Chung qui mà nói, cái đám đại nhân vật chỉ biết đến đấu đá quyền lực thế tục này làm sao có thể hiểu được ý chí sắt thép và khát vọng chiến thắng Đế Quốc mãnh liệt của Quân đội Liên Bang cơ chứ.

Điều đáng tiếc duy nhất trong chuyện xảy ra đêm hôm nay là cái tên sát thủ đã bị Chu Ngọc chế phục kia. Dưới tình trạng gãy một bên cánh tay, hắn vẫn kịp nhai viên thuốc độc giấu sâu dưới niêm mạc trong khoang miệng. Phương thức giấu thuốc đặc biệt này thì cho dù là một người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp như Chu Ngọc thì ngay lúc ấy cũng không kịp phát hiện ra.

- Không có sát thủ nào tự nguyện chịu chết cả. Hắn khẳng định là có đường lui. Mà dưới sự truy tung của pháp luật kết hợp với quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, con đường lui duy nhất của hắn chính là rời khỏi Liên Bang, trốn đến Bách Mộ Đại.

Chu Ngọc cởi bỏ bộ quân phục đã ướt sũng, xoay người lại nói với Hứa Nhạc.

Muốn thoát khỏi phạm vi của Liên Bang với tốc độ nhanh nhất, thì đường lui của tên sát thủ này chỉ có thể là tại cảng Vũ Trụ Cảng Đô mà thôi. Hứa Nhạc nhanh chóng hiểu được ý tứ trong câu nói của Chu Ngọc, quay sang nói với Thiếu Tá Lan Hiểu Long mấy câu gì đó. Đối phương đã gọi hắn là thủ trưởng, thế nhưng hắn không hiểu đối phương có phải đang trêu đùa hắn hay không, nhưng hắn cũng không dám nghĩ rằng mình có thể ra lệnh cho được đối phương.

Lan Hiểu Long nét mặt nghiêm túc, gật gật đầu mấy cái, đem những thông tin mà Hứa Nhạc vừa nói, chuyển giao lại cho đám quân lính cảnh vệ Cảng Đô thuộc cấp, đồng thời móc điện thoại ra, gọi một cú điện thoại báo cáo lại tình hình cho thượng cấp ở Bộ Quốc Phòng. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại thì toàn bộ ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người Bạch Ngọc Lan. Nhìn thấy gã nam nhân thanh tú này khiến cho tâm tình của hắn chợt có chút phức tạp.

Bên phía văn phòng làm việc của Bộ Quốc Phòng đã kết nối đường dây điện thoại bảo mật riêng với Tiêu thư ký. Hứa Nhạc cầm điện thoại chờ đợi trong chốc lát, đầu dây bên kia chợt truyền đến một giọng nói bình tĩnh nhưng đầy vẻ mệt mỏi.

- Đám binh lính cảnh vệ Cảng Đô đã rất nhiều năm nay cũng chưa từng một lần nào tập trung toàn bộ lực lượng lên tiền tuyến. Nhưng sức chiến đấu của bọn họ cũng không tệ. Bắt đầu từ bây giờ đến lúc nghiên cứu chế tạo thành công con robot thế hệ mới kia. Sự an toàn của cậu sẽ do bọn họ phụ trách.

Hứa Nhạc cầm điện thoại, khẽ gật gật đầu. Đối mặt với sự soi mói rình mò của đám thế gia chính khách, cùng với áp lực quyền thế và những thủ đoạn hắc ám kia, quả thật hắn cũng có đôi chút mệt mỏi. Có được sự bảo hộ của Quân đội Liên Bang tất nhiên không còn gì tốt hơn rồi. Cuối cùng hắn cũng không còn phải lo lắng cho sự an toàn của bản thân nữa.

Chỉ là hắn cảm nhận được một chút khác lạ từ phía vị lãnh đạo cao cấp của Bộ Quốc Phòng này. Trâu Phó Bộ Trưởng dường như cũng đang phải gánh chịu một áp lực rất lớn nào đó.

- Chuyện lần này tôi sẽ báo cáo lên cấp trên tại Hội Nghị Liên Tịch sắp tới…

Trâu Phó Bộ Trưởng hạ giọng nói trong điện thoại.

Hứa Nhạc ừ nhẹ một tiếng. Trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng rằng cấp trên của ông ta tại Hội Nghị Tham Mưu Liên Tịch cao cấp kia đương nhiên chỉ có thể là ngài Tổng Thống Tịch Cách mà thôi. Tổng Thống tiên sinh một khi đã hạ lệnh cho văn phòng Bộ Quốc phòng đi nhắc nhở một chút phía bên kia, thì bên ấy chắc chắn sẽ không dám có hành động gì nữa hết. Ngay khi nghĩ đến chuyện này, hắn có thể phần nào hiểu được áp lực của Phó Bộ Trưởng là từ đâu mà đến.

Điều động cả Quân cảnh vệ khu vực như thế, khẳng định cũng không phải là việc mà một mình Trâu Phó Bộ Trưởng có thể quyết định. Chỉ là sự thiên vị trong chuyện lần này được thể hiện một cách vô cùng rõ ràng, có khả năng sẽ khiến cho mọi người nghĩ rằng mối quan hệ của hắn với Thai Gia đã đến mức quá thân thiết. Mà điều này thì lại không hề phù hợp với đạo đức chính trị của một thành viên trong Nội các Chính phủ Liên Bang.

- Lần trước tôi đã từng nói qua, tôi chỉ hy vọng Liên Bang nghiên cứu chế tạo ra con robot thế hệ mới mà thôi…

Đầu dây bên kia chợt trầm mặc trong một lúc, thanh âm Trâu Phó Bộ Trưởng lạnh lùng, nhàn nhạt mà nghiêm túc nói:

- Nhưng hiện tại tôi hy vọng người thành công đầu tiên là Bộ Công Trình… hoặc nói cách khác là bản thân anh.

Câu nói cuối cùng của Trâu Phó Bộ Trưởng rốt cục cũng lộ ra chút xíu thông tin về áp lực mà ông đang phải gánh chịu từ phía trên… Và cái áp lực này đã chuyển tải thành công lên trên người của Hứa Nhạc chỉ bằng một câu nói đơn giản. Cái áp lực này nặng nề đến mức sau khi ngắt điện thoại, hắn vẫn còn trầm mặc một lúc lâu sau mới có thể tiếp tục đi vào Bộ Công Trình Quả Xác, bắt tay vào làm những công việc của mình.

Công tác nghiên cứu chế tạo ra con robot thế hệ mới của Liên Bang ngay từ lúc bắt đầu cho đến đầu mua thu năm ngoái đều do một mình Bộ Công Trình của Quả Xác tiến hành. Sau lần tiến hành thử nghiệm thực tế thất bại nặng nề kia, Viện Khoa Học Liên Bang đã nhanh chóng chớp lấy thời cơ, lấy danh nghĩa là cơ cấu khoa học đứng đầu Liên Bang, bắt buộc Bộ Công Trình chia sẻ những số liệu nghiên cứu trước đây, sau đó lại lợi dụng cơ hội, chiếm đoạt những số liệu quan trọng từ phía của Giáo sư Trầm Lão. Đương nhiên sau chuyện đó đã biến việc nghiên cứu chế tạo robot thành sự cạnh tranh giữa các phe phái thê lực trong Liên Bang. Và bất luận là đối với phe nào tham gia vào cuộc chạy đua Tổng bầu cử Tổng Thống của Liên Bang cũng đều trực tiếp hoặc gián tiếp biến thành một lợi thế tuyệt đối không thể bỏ qua.

Sự cạnh tranh giữa hai bên kỳ thực vẫn luôn được giấu kín dưới mặt nước, chỉ là giữa hai bên đột nhiên lại xuất hiện một biến số mang tên Hứa Nhạc, cho nên mới khiến cho bên phe Viện Khoa Học Liên Bang cảm thấy lo lắng, cho nên mới xảy ra trận xung đột dưới mưa ngày hôm nay, đem cuộc cạnh tranh này phơi bày chính thức ra bức màn ánh sáng.

Trong lần xung đột vừa rồi, Đội cảnh giới khu vực Cảng Đô nhận được mệnh lệnh của Bộ Quốc Phòng, chính thức tiếp quản công tác bảo an bên ngoài khu vực Bộ Công Trình Quả Xác. Sau sự kiện lần này, Quân đội Liên Bang cũng chính thức can thiệp vào cuộc chạy đua cạnh tranh của hai bên, hai bên đồng thời cũng đã chính thức xé bỏ lớp mặt nạ vẫn che giấu bấy lâu nay.