Màn đêm bao trùm toàn bộ khuôn viên khu công nghiệp phía trước Bộ Công Trình. Trận mưa tháng 8 ào ào không ngớt. Bầu trời tối đen như mực. Trong bóng tối, ánh sáng của chiếc đèn pha ô tô vừa được nước mưa gột rửa sạch sẽ càng trở nên chói mắt. Hứa Nhạc nheo mắt nhìn vị quan chức đang đứng dưới ô kia, tự hiểu rằng việc mình bí mật trợ giúp Bộ Công Trình cuối cùng cũng đã bại lộ. Hắn chỉ đang băn khoăn không hiểu đối phương rốt cục muốn đối phó với hắn hay là muốn cướp thành quả nghiên cứu một lần nữa. Nhưng dù có là khả năng nào thì chắc chắn cũng không đến lượt vị đại nhân vật kia phải đích thân chạy đến Cảng Đô.
Công ty Cơ khí Quả Xác là một trong những công ty khoa học kỹ thuật hàng đầu của hệ thống công nghiệp khổng lồ trong Liên Bang. Cấu tạo cốt lõi của công ty này chính là những nhân viên kỹ thuật, các Công Trình Sư làm việc dưới sự giám sát gắt gao của Ban Giám Đốc. Hứa Nhạc cũng là một trong những Công Trình Sư Kỹ Thuật, nhưng hắn chỉ là một Chủ quản Kỹ thuật cấp 3 nhỏ bé, còn nhân vật đang đứng dưới ô kia mới chính là Cố vấn Kỹ thuật cao cấp của Công ty Cơ khí Quả Xác.
Cố vấn Kỹ thuật cao cấp đương nhiên sẽ mặc nhiên trở thành một Chủ quản độc lập, một thành viên của Ban Giám Đốc công ty, và bất cứ thành viên nào của Ban Giám Đốc thì cũng được sở hữu quyền lực cực đại và một địa vị cao ngất.
Vị Đổng sự Kỹ thuật sau khi nói xong thì lại quay về với trạng thái im lặng cố hữu, chờ đợi câu trả lời của Hứa Nhạc. Mưa mỗi lúc một lớn, những giọt nước nặng trĩu đập vào chiếc ô đen trên đầu ông ta, bắn tung tóe vô số hạt li ti lên mắt kính vị Chủ quản, nhưng đại nhân vật này cũng chẳng thèm chùi đi, chỉ lặng lẽ quan sát Hứa Nhạc. Ông rất muốn biết rằng chàng thhắn niên với thân phận không hề tầm thường này liệu sẽ có phản kháng hay không.
Bốn phía xung quhắn dày đặc đám cảnh vệ mặc chiến phục màu đen của công ty Tịnh Thủy. Hứa Nhạc biết bọn họ đều là đám lính đánh thuê hoặc các chiến sĩ đặc chủng mà Quân đội Liên Bang phái đến để hỗ trợ nhiệm vụ. Cho dù hắn có tự tin thế nào về khả năng của mình và của Bạch Ngọc Lan thì hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ phản kháng bằng bạo lực với đám người này. Bởi vì tất cả bọn họ lúc này đều đang lăm lăm súng ống trong tay.
Vào đúng lúc này, bỗng nhiên lại xuất hiện một chiếc ô đen, che phủ hết đám nước mưa đang thi nhau rơi xuống đầu của Hứa Nhạc. Hứa Nhạc ngoái lại nhìn, chỉ thấy Bạch thư ký vẫn đang cúi đầu đứng sau hắn và giống như là có phép thuật, trong tay hắn ta là một chiếc ô.
Càng về khuya mưa càng nặng hạt. Khu công nghiệp yên ắng đến đáng sợ, chỉ có ánh sáng chiếu rọi từ hai chiếc đèn pha ô tô làm nền cho trận giằng co. Sự chênh lệch lực lượng hai bên hiện tại là khá lớn, cho nên kết quả thế nào cũng không cần phải đoán. Nhưng khi chiếc ô kia vừa xuất hiện, khi mà Hứa Nhạc giờ đây cũng giống như vị Chủ quản độc lập kia, không còn phải chịu sự tác động của mưa gió thì dường như thế trận đã có chút xíu thay đổi.
Hứa Nhạc âm thầm quan sát sự vật… Trái ngược với vẻ bề ngoài chân thật, hắn sở hữu một bộ óc nhạy bén, mẫn tuệ. Ngay từ lúc bị trạm kiểm soát này giữ lại, hắn đã nhanh chóng phân tích cục diện và xác định được có lẽ đối phương cũng đã biết thân thế của mình, cho nên mới không dám dùng đến vũ lực để hạ thủ. Nhưng chắc chắn đối phương sẽ tìm đủ mọi cách để tách hắn ra khỏi Bộ Công Trình, đảm bảo cho Viện Khoa Học Liên Bang sẽ nghiên cứu chế tạo thành công con robot thế hệ mới của Liên Bang trước Bộ Công Trình của Quả Xác.
Hắn bình tĩnh lau dòng nước mưa trên mặt, nhìn chăm chú vào cặp mắt kính của vị Chủ quản đại nhân, nhàn nhạt nói:
- Tôi không rõ bản thân mình đã vi phạm điều lệ bảo mật gì của công ty? Ngài là đại nhân vật, không cần tôi phải giải thích chắc ngài cũng hiểu rõ, tôi có quyền hạn dài hạn ra vào trong Bộ Công Trình.
Bạch Ngọc Lan nãy giờ vẫn im lặng cúi đầu, đứng che ô cho Hứa Nhạc, đồng thời cũng giúp Hứa Nhạc có thêm được chút tự tin, bây giờ hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, quan sát một lượt đám lính đánh thuê đứng đầy khắp bốn phía. Ánh mắt của hắn có chút lạnh lùng, thế nhưng lại ẩn chứa trong đó cả sự lãnh đạm đang bị kìm nén đến cực độ.
Ánh sáng từ hai chiếc đèn pha ô tô vốn đã bị trận mưa đêm làm cho mờ ảo, cùng với mấy tia chớp sáng lóa vừa rạch ngang bầu trời. Trong một tích tắc, hai thứ ánh sáng ấy cùng dừng lại trên gương mặt của Bạch Ngọc Lan, khiến cho mọi đường nét, góc cạnh của gương mặt ấy hiện ra lồ lộ, dường như đang được tạc vào màn đêm.
Chỉ một tích tắc nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nhưng thanh tú, bình thản ấy, khuôn mặt của đám lính đánh thuê áo đen kia vốn dĩ đang lạnh lùng, tàn nhẫn bỗng xuất hiện một chút biến hóa. Không phải náo động hoặc phẫn nộ mà là cảnh giác, một sự cảnh giác tuyệt đối.
Bởi vì bọn chúng đều nhận ra khuôn mặt này, khuôn mặt của Chủ quản Chiến đấu Tiểu đội 7 Công ty Bảo an Tịnh Thủy, Bạch Ngọc Lan.
Gã nam nhân có khuôn mặt thanh tú này cũng không hề nổi tiếng trong công ty Tịnh Thủy, bởi vì cả công ty tràn ngập đám quân nhân lạnh lùng này cũng không có một ai dám nhắc đến tên của hắn ta. Nhân vật giết người không chớp mắt của Tịnh Thủy, nhân vật nhìn bề ngoài thì yếu ớt như con gái, nhưng lúc ra tay lại tàn nhẫn hơn bất cứ kẻ máu lạnh nào khác. Nhân vật mà chỉ cần nghĩ đến thôi, trong lòng cũng đã trào lên một nỗi sợ hãi tột độ.
Viên Đổng sự Kỹ thuật lạnh lùng nhìn hai con người đang đứng im lặng đằng kia, một chút tham vọng tranh luận cũng không có. Sở sĩ hôm nay hắn đích thân ngồi chuyến bay sớm nhất chạy đến Cảng Đô, mục đích chính là để dùng địa vị của mình trong công ty để áp chế sự kháng cự của đám người phiền phức trong Bộ Công Trình. Về phần Hứa Nhạc và gã thư ký phía sau kia, hắn mặc dù cũng có chút lo ngại, nhưng lại cho rằng đối mặt với biết bao nhiêu cảnh vệ như thế này thì đối phương cũng sẽ không dám phản kháng.
Đám cảnh vệ áo đen tuy có chút run sợ, thế nhưng vẫn tiếp tục áp sáp. Bọn họ không hề biết rằng, Hứa Nhạc dù vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, thế nhưng toàn bộ sự chú ý của hắn đều đang dồn vào người Bạch Ngọc Lan. Những nòng súng vẫn ngắm thẳng vào hắn ta, tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào cổ tay hắn ta. Bởi vì tất cả bọn chúng đều biết rằng ở gã nam nhân này tiềm tàng một khả năng chiến đấu vô cùng đáng sợ. Năm đó ở Tam giác Tinh Vực Bách Mộ Đại, một mình hắn ta đã tiêu diệt gọn bảy tên quân nhân cao thủ của Bách Mộ Đại chỉ với một con dao nhỏ. Lúc này trong tay hắn ta cũng không hề có súng, nhưng vẫn không thể coi thường được.
Bạch Ngọc Lan tay phải vẫn giữ chặt cái ô, tiến lên chắn ngang trước mặt Hứa Nhạc, tay trái từ từ sờ vào túi quần… Chỉ một hành động nhỏ này thôi cũng khiến cho đám cảnh vệ đang lăm lăm súng ống kia cũng phải dừng lại trong giây lát.
Đám lính đánh thuê này có thể cảm nhận được nguy hiểm từ động tác nhỏ này của Bạch Ngọc Lan. Bởi vì bọn chúng cũng không hiểu nổi, rõ ràng ngài Chủ quản đã ra mệnh lệnh mà Bạch Ngọc Lan - một thành viên của Tịnh Thủy lại vẫn kiên quyết bảo vệ Hứa Nhạc, điều này hoàn toàn trái ngược với phong cách tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh thường ngày của hắn ta. Nghĩ tới điều đó, thân phận bí ẩn của Hứa Nhạc trong lòng bọn chúng đã trở nên có chút quái dị. Tên gia hỏa này đã làm như thế nào để có thể thu phục con dao thanh tú Bạch Ngọc Lan, thật khiến làm cho người ta khó lòng mà tưởng tượng.
- Cố gắng kéo dài chút thời gian…
Hứa Nhạc hiểu rằng thế cục hiện tại vô cùng rắc rối… Nếu như hắn chấp nhận giơ tay chịu trói, thì với thế lực hùng hậu trong Liên Bang, đối phương chắc chắn sẽ giam lỏng hắn một thời gian không ngắn.
Vị Chủ quản Kỹ thuật nhìn Hứa Nhạc hồi lâu, đôi môi khẽ mấp máy rồi đột nhiên mỉm cười, nói:
- Đừng có mà cố gắng phản kháng. Tuy rằng ta quả thật không thích, thế nhưng chắc chắn ở nơi này có rất nhiều người đang hứng thú đón xem trò bắn giết tàn khốc đấy.
Hứa Nhạc đặt nhẹ tay lên trên vai Bạch Ngọc Lan, ngăn cản trước không cho hắn ta ra tay công kích.
Đúng lúc ấy thì có hai thân ảnh chợt từ Bộ Công Trình vội vàng phóng đến. Chiếc ô trong tay bọn họ dường như đã hoàn toàn bị quên lãng đi tác dụng che mưa. Bọn họ giận dữ phẫn nộ khiển trách mấy gã cảnh vệ bên ngoài mấy câu rồi mới vội vã chạy vào. Ngài Đổng sự Kỹ thuật sa sầm nét mặt, mặc dù hắn biết rõ rằng sự việc xảy ra tối nay không thể nào giấu được mấy lão rắn độc bên trong Bộ Công Trình, thế nhưng hắn không ngờ rằng dù đã cố gắng tìm sự ngụy trang bởi màn đêm thì tên Jose phiền toái này cũng chỉ mất một khoảng thời gian ngắn mà phát hiện ra tiểu xảo của Ban Giám Đốc.
Chủ nhiệm Jose toàn thân ướt đẫm, quan sát cục diện căng thẳng trước mắt, cố gắng kìm nén cơn giận dữ đang bùng lên trong lòng, quay đầu lại nhìn ngài Chủ quản Kỹ thuật cao cấp, nhàn nhạt nói:
- Quyền hạn ra vào của Hứa Nhạc là do đích thân tôi phê chuẩn. Có vấn đề gì không?
- Không có vấn đề gì.
Nét mặt của ngài Chủ quản Kỹ thuật cao cấp vẫn không chút giãn ra, bắt đầu lớn tiếng trách móc:
- Quyền hạn phê duyệt của ông đến đâu thì bản thân ông cũng phải rõ ràng hơn ai hết. Ông làm việc có còn chút nguyên tắc nào không? Trong mắt ông có còn Ban Giám Đốc nữa hay không?
Quả Xác là một tổng công ty lớn với rất nhiều cơ quan cấp dưới, và mỗi một cấp lại có một Chủ quản với quyền hạn và địa vị hoàn toàn khác nhau. Nếu như lấy chế độ Hoàng quyền của các Vương triều cổ đại ra để so sánh thì Chủ nhiệm Jose là một Chư hầu còn ngài Đổng sự Kỹ thuật đóng vai trò của một vị khâm sai đại nhân. Trừ phi Bộ Công Trình muốn tạo phản, bằng không, bất luận xét về tư cách hay quyền lực, bọn họ đều không thể nào chống lại thành viên của Ban Giám Đốc. Vì vậy ngài Chủ quản Kỹ thuật cao cấp mới dám dùng cái giọng điệu khiển trách cấp dưới đó để phát ngôn, rõ ràng là muốn làm mất mặt Jose. Trên thực tế, kể từ sau khi tình trạng căng thẳng của đêm nay xảy ra, cuộc phân tranh đấu đá trong nội bộ Công ty Cơ khí Quả Xác đã chính thức bắt đầu.
Chu Ngọc giơ cao cái ô trong tay che cho Chủ nhiệm Jose, ân cần liếc nhìn Hứa Nhạc một cái. Hứa Nhạc lắc lắc đầu, tỏ ý chưa có vấn đề gì.
Chủ nhiệm Jose sau một hồi bình tĩnh mới quay sang ngài Chủ quản Kỹ thuật cao cấp, nói:
- Ở đây là Bộ Công Trình, không phải Sở Nghiên Cứu. Dựa theo quy định của Ban Giám Đốc, tôi hoàn toàn có tư cách phê duyệt quyền hạn ra vào cho bất cứ ai trong khu vực quyền hạn của mình. Nếu như ngài có ý kiến gì về tư cách của tôi, xin ngài cứ nêu ý kiến với Ban Giám Đốc, thế nhưng xin đừng làm khó nhân viên của tôi.
- Hứa Nhạc không phải nhân viên của Bộ Công Trình. Từ lúc trước đã không phải, bây giờ cũng không phải và sau này lại càng không phải.
Vị Đổng sự Kỹ thuật sa sầm nét mặt, rít qua kẽ răng mà nói:
- Đúng là ông có quyền hạn phê duyệt, nhưng cái mà Hứa Nhạc tiếp xúc, lại là vấn đề tuyệt mật của Liên Bang. Dựa theo cấp độ bảo mật, những quyền hạn phê duyệt ra vào này là thuộc về Tổng công ty. Ta không nhớ Ban Giám Đốc từ lúc nào đã giao cho ông quyền tự quyết định như vậy.
Câu nói tiếp theo của hắn đã đập tan hoàn toàn ý định bảo vệ Hứa Nhạc của Chủ nhiệm Jose.
- Trong cuộc họp mới đây nhất, Ban Giám Đốc đã tạm thời tước bỏ quyền hạn phê duyệt của ông đối với nhân viên mới trong vòng hai tháng qua. Tất cả những người đã được phê duyệt đều bị đưa về thẩm tra. Đây là quyết định của Ban Giám Đốc. Nếu ông phản đối, ông có thể bảo lưu ý kiến và trình lên Ban Giám Đốc sau này…
Đây quả thật là một câu nói cực kỳ chí mạng. Nếu như đúng là Ban Giám Đốc Công ty Quả Xác đã ra quyết định như vậy, thì không phải quyền hạn ra vào của Hứa Nhạc hiện tại là phạm pháp hay sao. Đối phương có thể lấy danh nghĩa vi phạm điều lệ công ty để tiến hành thẩm tra hắn ta, cũng có thể dùng tội danh tiếp cận số liệu cơ mật của Liên Bang để đưa hắn ra tòa.
Nói xong câu đó, viên Chủ quản chẳng thèm quan tâm đến Chủ nhiệm Jose đang chết sững, tiến hai bước vào giữa khu vực được chiếu sáng bởi ánh đèn pha ô tô, nói với Hứa Nhạc:
- Mau đi với chúng tôi. Cậu cũng biết là tôi sẽ không bao giờ làm khó gì cậu. Chỉ là trong khoảng thời gian này cậu chỉ tạm thời đến nơi khác nghỉ ngơi thôi.
Hứa Nhạc lắc lắc đầu. Sau chuyện xảy ra ở Hổ Sơn Đạo. Những đại nhân vật trong Liên Bang đều đã biết mối quan hệ của hắn với Thai Gia. Bọn họ đương nhiên không dám tùy tiện giết hắn. Nhưng nếu hắn phản kháng, chắc chắn bọn họ sẽ tìm ra được một lý do phù hợp để ra tay. Nếu hắn không phản kháng, bọn họ sẽ đưa hắn đi, sau đó sẽ sử dụng những thủ đoạn đê tiện nào đó, kéo dài công việc chế tạo con robot thế hệ mới của Bộ Công Trình.
Hắn chỉ là không thể nào hiểu nổi. Đối phương đường đường là một Chủ quản Kỹ thuật cao cấp của Công ty Cơ khí Quả Xác, tại sao lại chấp nhận làm một chuyện tổn hại đến lợi ích của công ty như vậy, đứng về phía đám người ấy.
- Ngài chỉ là Chủ quản Kỹ thuật của Quả Xác, không có quyền ra lệnh cho tôi.
Hứa Nhạc rút từ trong túi ra tờ giấy chứng nhận, đưa cho vị Chủ quản đại nhân, nói:
- Đây là giấy chứng nhận của tôi, trên đó có con dấu xác nhận đặc quyền của Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng. Tối nay, trừ phi Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng đích thân đến đây hạ lệnh, không ai có thể ngăn cản được tôi đi vào Bộ Công Trình.