Gian Khách

Quyển 2 - Chương 142: Kẻ báo thù

Máu của con người chung quy cũng không giống như là nước chứa trong xe cứu hỏa. Mặc dù từ trong chỗ cánh tay bị chặt đứt máu tươi không ngừng phụt ra, nhưng mà chỉ trong khoảnh khắc cũng đã suy kiệt, chỉ còn nhiễu xuống từng giọt nhỏ mà thôi. Máu tươi đổ xuống lớp áo trắng trước ngực của gã nam nhân kia, khiến cho lớp áo thấm ướt đẫm, màu sắc biến thành đỏ sẫm, thế nhưng mùi máu tươi cũng không có bị hút hết đi, mà bắt đầu không ngừng lan tỏa bốn phía tràn ngập xung quanh phòng.

Gã trung niên nhân bị thương này tên là Vương Huyền, là một cái tên rất bình thường, cũng là một người rất bình thường. Lúc này một bàn tay của hắn bị chặt đứt, sắc mặt trắng bệch, nhưng sau khi kêu thảm lên một tiếng lúc nãy, liền mạnh mẽ mím chặt môi lại, một lời cũng không nói. Hắn dùng cánh tay trái ôm chặt trên khớp nối của cánh tay phải. Hắn cũng không muốn mình chết vì mất máu quá nhiều. Mà hắn cũng biết rõ gã nam nhân thanh tú trước mặt này sẽ không lập tức giết chết mình ngay.

Những người làm công việc thế này như bọn họ, luôn luôn là cực kỳ cẩn thận. Những con đường tử vong của bọn họ, thường thường là chết do bị phản bội, hoặc là do thượng cấp giết người diệt khẩu. Có rất ít trường hợp bị kẻ thù tìm đến cửa, chém đứt cánh tay như thế này.

Vương Huyền ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lãnh liệt ai oán nhìn gã nam nhân thanh tú trước mặt mình. Hắn cũng không hỏi đối phương làm thế nào có thể tìm được nơi ở của mình. Mặc dù đây là sự hiếu kỳ lớn nhất của hắn, hắn chỉ là mạnh mẽ bình tĩnh hỏi:

- Anh muốn làm gì?

Hệ thống theo dõi bí mật cùng hệ thống báo nguy gắn bên ngoài căn nhà trọ, lúc đối phương phá cửa vào nhưng cũng không hề có chút phản ứng nào cả, xem ra đối phương trước khi đến đây đã tiến hành vô hiệu hóa bốn phía quanh nhà trọ rồi. Vương Huyền mặc dù chỉ là một gã nhân viên tình báo bình thường, nhưng năng lực tự bảo vệ mình cũng không tệ. Nhưng mà trước mặt đối phương, ngay cả một cú đá hắn cũng không ngăn được, một búa bá đạo của đối phương cũng không tránh nổi.

Từ hai tình huống trên kết hợp lại, hắn biết địch nhân hôm nay đến đáng sợ đến thế nào. Càng quan trọng chính là, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận thật sự của gã nam nhân thanh tú này rồi. Hắn bắt đầu sợ hãi, bắt đầu tuyệt vọng, nhưng đối phương cũng không có lập tức giết hắn... hắn cảm thấy còn có một tia cơ hội.

Thi Thanh Hải móc từ trong túi áo ra một hộp thuốc lá ba số 7, lấy một điếu đưa lên miệng, hít một hơi thật sâu, ngồi xỗm trên vũng máu bên cạnh. Hắn móc trên người Vương Huyền ra một cái ví tiền.

Thông qua điện thoại di động của thư ký Hải Luân văn phòng Nghị Viên Mạch Đức Lâm, hắn thu được một ít tin tức. Nhưng mà những tin tức này quá mức mơ hồ, quá mức hỗn loạn. Hắn mất thời gian ba ngày để tập hợp, phân tích những tin tức này, nên mới tìm ra đầu mối là gã tên Vương Huyền này. Người này trên danh nghĩ là một gã nhân viên công tác trong một Quỹ vì Hòa bình của Hoàn Sơn Tứ Châu, nhưng mà số lần xuất hiện trong điện thoại di động của Hải Luân hình như hơi nhiều một chút.

Từ điểm đáng ngờ này, hắn bắt đầu âm thầm điều tra về gã tên Vương Huyền này, hơn nữa hắn còn chú ý đến những động tĩnh đặc biệt của người này vào khoảng tháng giêng của năm 67 Hiến Lịch. Với thành tích thủ khoa khi Tốt nghiệp Học Viện Quân Sự I, từng là một trong những gián điệp thành công nhất trong Liên Bang của Phiến quân, cho dù Vương Huyền có ẩn nấp tốt đến đâu đi nữa, hắn vẫn như cũ phát hiện ra rất nhiều vấn đề trong đó.

- Mày chắc là cũng biết tao.

Thi Thanh Hải vừa xoay xoay cái ví tiền, vừa lẩm bẩm mơ hồ nói:

- Cho nên mày hắn cũng hiểu rõ ràng, tao tới đây để báo thù. Mày đừng hy vọng có khả năng sống sót được. Nhưng trước khi mày chết, tao muốn biết một việc, Nghị Viên Mạch Đức Lâm đã biết được tin tình báo rằng Thai Chi Nguyên sẽ đi đến Sân vận động Lâm Hải Châu, đã dùng con đường gì để đưa thông tin này đến cho Dương Kính Tùng của Bộ Quốc Phòng?

Tàn thuốc lá theo môi hắn khẽ động đậy mà rơi xuống, bám vào trên cái áo dính đầy máu tươi của Vương Huyền. Hắn tiếp tục bình tĩnh nói:

- Tao đã tra xét rất lâu rồi, Mạch Đức Lâm quả thật có thể thông qua điện thoại để báo cho Dương Kính Tùng, nhưng với sự thù ghét cố hữu của Dương Kính Tùng đối với những đồng chí trong núi, hẳn là sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy. Nói thế, khẳng định là có một thế lực khác đứng ở giữa làm đảm bảo cho tin tức kia.

Thi Thanh Hải mỉm cười, trên khuôn mặt thanh tú toát ra một biểu tình hiền lành:

- Nói cho tao biết, thế lực kia là ai? Hơn nữa tao tin rằng trong tay mày nhất định còn có những tài liệu, chứng cứ nào đó mà đồng chí Nghị Viên Mạch Đức Lâm kia không muốn có, cùng mời ngài giao hết ra cho tao.

- Đối phương là một gã quân nhân. Sau lưng hắn là ai thì tôi cũng không biết rõ ràng cho lắm. Nhưng có một lần tôi tình cờ phát hiện, tựa hồ là một Đại nhân vật nào đó có ảnh hưởng không nhỏ đến thế lực trong núi. Ban đầu tôi tưởng là người của Thất Đại Gia Tộc, nhưng sau đó phân tích lại thì cũng không phải.

Thân thể Vương Huyền xụi lơ nằm dưới mặt đất, hai mắt có chút thất thần nhìn về cổ tay phải không ngừng nhỏ máu của mình. Hắn không do dự chút nào, liền theo lời yêu cầu của Thi Thanh Hải toàn bộ nói ra. Hắn cũng từng là một phần tử trong tổ chức, vô cùng rõ ràng tổ chức sẽ tiến hành xử lý đối với phản đồ khủng khiếp như thế nào. Mặc dù gã nam nhân thanh tú trước mặt này tựa hồ đã thoát ly khỏi tổ chức, biến thành một cô hồn dã quỷ trong Liên Bang, nhưng mấy năm nay đã là gián điệp thành công nhất của tổ chức tại Thủ Đô Tinh Quyển, thậm chí là cả Liên Bang nữa, đối phương nhất định còn rất nhiều thủ đoạn để đối phó với mình.

Hắn tự cho rằng mình cũng sẽ không nhịn được qua bao nhiêu thủ đoạn của đối phương, hơn nữa tiết lộ một chút thông tin, đối với hắn và cả Nghị Viên Mạch Đức Lâm mà nói, cũng không có tổn thất gì cả.

- Tên quân nhân kia có đặc điểm gì không?

- Hình như là một quân nhân cao cấp của Liên Bang. Hắn dùng loại điện thoại mã hóa dành riêng cho quân dụng, tôi đã mấy lần thử nghe trộm, nhưng đều thất bại. Tôi cũng không có biện pháp nào truy tìm tông tích của hắn.

Vương Huyền thở hào hển nói.

- Tôi muốn đặc điểm cụ thể.

- Hắn đội tóc giả. Màu tóc thật của hắn là màu hung đỏ.

Người có tóc màu hung đỏ trong Liên Bang quả thật cũng không phải là nhiều cho lắm. Nhưng trong mất trăm triệu dân Liên Bang, có ít nhất là mấy trăm vạn người. Thi Thanh Hải trầm mặc một lúc mới nói:

- Xem ra mày quả thật là rất cẩn thận, những manh mối này xem như có chút hữu ích. Tiếp theo là điều thứ hai, tao muốn có một ít thứ có thể làm cho đồng chí Nghị Viên Mạch Đức Lâm không dễ chịu.

Đây đã là lần thứ ba Thi Thanh Hải chắc tới hai từ đồng chí này rồi. Trên khuôn mặt trắng bệch của Vương Huyền toát ra một tia quái dị, thở hào hển nói:

- Mấy thông tin khi nãy, là tôi muốn anh để cho tôi ra đi một cách thống khoái một chút. Anh biết rõ yêu cầu này tôi không thể thỏa mãn cho anh được mà.

Thi Thanh Hải ném ví tiền xuống đất, móc từ trong đó ra một tấm ảnh. Trên tấm ảnh chính là chụp Vương Huyền cùng với vợ và con gái của hắn.

Hắn đem bức ảnh đặt ở ngay trước hai mắt Vương Huyền, cũng không nói câu nào, chỉ là chờ đối phương trả lời.

Vương Huyền mím chặt môi lại, mạnh mẽ không nói lời nào. Hắn biết rõ đối phương đang dùng tính mạng người nhà để uy hiếp mình, thế nhưng hắn vẫn như trước không nói một lời.

Thi Thanh Hải khẽ chau mày lại, cẩn thận nhìn kỹ bức hình. Đột nhiên hắn dùng hai ngón tay cẩn thận khều nhẹ một góc của tấm ảnh. Hóa ra tấm ảnh này lại là có hai lớp. Thi Thanh Hải xé nhẹ lớp trên ra, bên dưới không ngờ lại có thêm một bức hình khác nữa.

Sắc mặt của Vương Huyền vốn đã cực kỳ trắng bệch, lúc này lại trở nên càng khó coi hơn nữa.

Trên bức ảnh mới lấy ra kia, vẫn là ảnh của gia đình Vương Huyền, chỉ là người vợ và đứa con trên tấm hình này lại khác với tấm hình thứ nhất lúc nãy.

- Thân là gián điệp, mày đã phạm một sai lầm trí mạng. Những người giống như chúng ta, căn bản là không có tư cách, cùng với hy vọng xa vời có được tình cảm gia đình, chứ đừng nói chi là còn sinh ra một đứa con đáng yêu như thế nữa.

Thi Thanh Hải ném bức hình kia xuống trước mặt Vương Huyền, nhặt cái búa lên, nhẹ nhàng đặt lên trên bức ảnh, lưỡi búa sắc bén vừa khéo đặt lên trên cổ của cô bé con đáng yêu trên tấm hình kia.

- Cho dù là có gia đình, mày cũng nên cẩn thận hơn một chút, đừng có lúc nào cũng đem theo bên người mình. Hai lớp thì có tác dụng gì? Loại tình cảm ủy mị này rất dễ hại chết người đó.

- Không được liên lụy đến gia đình.

Vương Huyền oán hận nhìn chằm chằm cặp mắt Thi Thanh Hải:

- Mày không được quên quy định của tổ chức. Từ sau vụ án diệt môn 30 năm trước, tổ chức đã nghiêm cấm loại thủ đoạn bạo lực này. Nếu mày dám làm như vậy, Ủy Ban Kỷ Luật sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Cho dù là... Hắn... cũng sẽ nhịn đau mà hạ lệnh xử mày.

- Lúc các người bán đứng thầy của tao, có nghĩ tới hậu quả này không?

Biểu tình của Thi Thanh Hải bình tĩnh, thanh âm lại vô cùng rét lạnh:

- Tao tin rằng bọn mày cũng không có. Cho nên tao cũng sẽ không lo lắng đến hậu quả. Tao đã không còn thuộc về tổ chức nữa, tao chỉ là đang tiến hành việc báo thù đơn thuần mà thôi.

Trên khuôn mặt Vương Huyền, hai tròng mắt không ngừng đảo liên tục. Hắn biết hôm nay mình phải chết, nhưng hắn phải lo lắng cho con gái của mình. Hắn biết gã nam nhân tướng mạo thanh tú tuyệt trần này, một khi trở nên lãnh khốc, tuyệt đối chính là một cỗ máy giết người đáng sợ.

o0o

Nửa giờ sau, Thi Thanh Hải thu thập xong tất cả mọi thứ trong nhà trọ, sau khi kiểm tra lại lần cuối cây bút ghi âm trên người cùng với những số liệu vừa mới lấy được, hắn bước ra khỏi phòng, đóng kỹ lại cánh cửa đã bị cây búa bổ ra một lỗ hổng lớn. Phía sau cánh cửa kia, Vương Huyền đã chết, hai mắt nhắm chặt nằm trên vũng máu tươi...

Đón xe điện ngầm đi đến sân bay Nam Đô cũ gần đó, nghe tiếng nhạc của mấy gã hát nhạc dạo đứng ở đầu đường, Thi Thanh Hải trầm mặc đi về phía một cái hỏa lò công cộng. Thời tiết cuối xuân đã bắt đầu có chút khô nóng, xung quanh hỏa lò này cũng không có bất luận kẻ nào nguyện ý tới gần, bên trong chỉ còn có một ít tro than cùng với chân nhang dùng để cúng tế, tựa hồ như có người vừa mới cúng bái gì ở gần đó.

Cởi cặp găng tay bằng da vứt vào trong cái hỏa lò, trong cặp mắt bình tĩnh của Thi Thanh Hải bỗng nhiên nổi lên một ngọn lửa, tựa hồ bên trong ngọn lửa kia hắn chứng kiến được khuôn mặt lúc thì nghiêm túc, lúc thì đáng yêu của người thầy mập mạp của hắn.

o0o

Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải đã rất lâu không có liên hệ với nhau. Hắn cũng không biết Thi công tử đang bước đến rất gần chân tướng sự thật, thậm chí còn nắm giữ trong tay một ít bằng chứng chứng tỏ vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm kia có tham dự vào sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu. Vấn đề là, cả hai người thanh niên bọn họ đều đơn độc trên con đường báo thù riêng của mình, trong tay người này cho dù là có bằng chứng, người kia cũng không biết mà phối hợp.

Vị phu nhân kia của Thai Gia hẳn là Đại nhân vật phẫn nộ nhất trong chuyện này. Thế nhưng mà chuyện này dưới bối cảnh đại hòa giải của Liên Bang, Nghị Viên Mạch Đức Lâm lại đại biểu cho ý chí tập thể của dân chúng tại Hoàn Sơn Tứ Châu, dưới thời điểm sắp triển khai cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống sắp tới, những nhân vật chính trị trong Liên Bang đại khái cũng sẽ không nguyện ý mạo hiểm làm chuyện như thế này.

o0o

Nhìn số tiền trong tài khoản hiện lên trên màn hình máy tính trước mặt của mình, lần đầu tiên tận mắt chứng kiến trong tài khoản ngân hàng của mình lại có nhiều tiền đến như vậy, mặc dù Hứa Nhạc vốn rất bình tĩnh, nhưng lúc này cũng không khỏi có chút thất thần. Mãi cho đến hôm nay, hắn vẫn không thể nào hoàn toàn hiểu được, vị Lợi Thất thiếu gia kia đến tột cùng là dựa vào điều kiện đảm bảo gì, mà lại chấp nhận đầu tư vào mình như vậy.

Dựa vào mấy búa không theo quy tắc kia ư? Cách nói chuyện này quá mức khó tin, quá mức phiến diện, thật sự không phải bản tính mà một thương nhân bình thường nên có.

Thư ký Bạch Ngọc Lan bước vào, nhận lấy bản văn kiện xin cấp tài chính bảo dưỡng vũ khí mà Hứa Nhạc đã ký tên, sau đó chậm rãi đi ra khỏi văn phòng. Mấy ngày nay, gã nam nhân thanh tú như xử nữ kia vẫn như cũ duy trì một khoảng cách nhất định với Hứa Nhạc.

Nửa giờ sau, Bạch Ngọc Lan bỗng nhiên quay trở lại văn phòng, hắn nhìn Hứa Nhạc, trầm mặc một lúc thật lâu sau mới nói:

- Phòng Quân Giới bên kia có chút vấn đề, cuối giờ có cần đến xem một chút không?

Hứa Nhạc nhìn hắn, gật gật đầu. Chỉ có hai người bọn họ mới biết được, trong bản văn kiện lúc nãy, có kẹp một tờ chi phiếu giá trị 120 vạn đồng Liên Bang.