Gian Khách

Quyển 2 - Chương 133: Đợi chứng cứ hoặc thứ khác

Từ Tùng Tử ở lại văn phòng của Tiêu Văn Tĩnh. Lúc trước đứng cạnh nghe thẩm vấn, thực ra cũng có chút không hợp lý lắm, nhưng trên tay cô còn cầm một án khác của Hứa Nhạc, cộng với quan hệ trước nay với Tiêu Văn Tĩnh rất tốt, nên bên Cục Điều Tra cũng không làm khó cho cô.

Bên cạnh phòng làm việc là phòng khách Khoa 2 Cục Điều Tra. Các nhân viên bận rộn với những vụ án trong tay, nhưng bỗng nhiên âm thanh hưng phấn vang đến, làm cho rất nhiều người ngẩng đầu lên. Từ Tùng Tử đứng cách tấm ngăn thủy tinh cũng tò mò nhìn sang, không biết những thanh tra đó có được chứng cứ gì.

- Tiêu Chánh Thanh Tra, đã tìm thấy chiếc xe rồi.

Một sĩ quan khoảng 40 tuổi, nhìn Tiêu Văn Tĩnh vui vẻ nói:

- Ở tại một bãi đậu xe ban đêm, không ngờ hung thủ không có ý định thủ tiêu chứng cứ.

Án mạng Hổ Sơn Đạo, liên lụy đến hai quân nhân Công ty Cơ khí Quả Xác, tình tiết rất phức tạp, dưới áp lực của Cục Điều Tra, dùng thời gian nhanh nhất phá án, chuyện cấp thiết ngay bây giờ, đương nhiên là thu thập những chứng cứ liên quan đến Hứa Nhạc.

Chiếc xe được nhân chứng xác nhận, là chiếc ô tô màu đen đã từng đậu tại Hổ Sơn Đạo, đương nhiên là vô cùng quan trọng. Mắt Tiêu Văn Tĩnh chợt sáng lên, lấy hai chiếc bành quy bên cạnh, vội vàng nói:

- Đưa đến Khoa Giám Nghiệm chưa?

Hắn dừng lại một chút, rồi hỏi:

- Dùng huỳnh quang soi luôn, kể cả chiếc xe đó đã được rửa, trên xe hẳn vẫn lưu lại vết máu, ngoài ra bảo Tổ Giám Định làm tìm kiếm kỹ một chút.

- Chiếc xe được tìm thấy nửa giờ trước, trực tiếp đưa vào Khoa Giám Nghiệm.

Tiêu Văn Tĩnh hớp một hớp trà, cười cười, trong đầu nghĩ chỉ cần tìm thấy chứng cứ trên chiếc ô tô màu đen đó, tên Thiếu Úy gia thế kia không thể chối cãi được rồi.

Nhưng sự phát triển của sự thật, lại thường đi trái với những suy đoán của những nhân viên điều tra. Sau hơn mười phút, gã nhân viên trung niên hưng phấn vừa rồi, trầm mặc mở cửa kính, chạy đến văn phòng của Tiêu Văn Tĩnh, hạ giọng nói với ngữ điệu bất bình thường:

- Không tìm thấy bất kỳ một chứng cứ nào.

Tiêu Văn Tình rời mắt khỏi tập hồ sơ trên bàn, từ từ đứng dậy, trừng mắt nhìn cấp dưới của mình. Biểu lộ bản thân cơ bản không nghe hiểu câu nói vừa rồi. Một chiếc xe bị tình nghi đậu ở bãi đậu xe, kể cả không tìm thấy đao, nhưng khi xảy ra, hung thủ nhất định sẽ để lại vết máu của người bị hại. Hẳn là sẽ để lại dấu vết, với trình độ khoa học hiện nay của ngành, kể cả những dấu vết nhỏ nhất cũng có thể tìm ra.

- Hung thủ làm rất chuyên nghiệp, tiến hành rửa sạch toàn bộ. Anh có thể nói là chiếc xe ô tô màu đen đó hiện giờ giống như chiếc xe vừa xuất xưởng vậy.

Gã nhân viên trung niên cúi đầu, ủ rũ nói.

Tiêu Văn Tĩnh đã chú ý đến người đang nói chuyện với mình. Hai chữ chuyên nghiệp, không khỏi rơi vào khoảng không trầm mặc.

Cấp trên tạo áp lực rất lớn cho Cục Điều Tra, cần phải chuyển vụ án của Thiếu Úy Hứa Nhạc thành trọng án. Dựa vào quan hệ tốt đẹp của hắn với cấp trên, hắn thậm chí biết rõ áp lực đến từ đâu. Nhưng hắn không hề bị chuyện đó làm căng thẳng, vì trong quá trình thẩm vấn vừa qua đã giúp hắn xác định Hứa Nhạc chính là hung thủ.

Là ai dám giúp Hứa Nhạc thủ tiêu chứng cứ? Có thể trong thời gian ngắn như vậy, có thể làm chiếc xe cơ cấu phức tạp như vậy sạch bong không một vết tích gì, với khả năng như vậy, tại sao không thủ tiêu luôn chiếc xe?

Hai hàng lông mày Tiêu Văn Tĩnh nhíu lại, giống như hình một chữ xuyên biến dạng. Hắn thở dài, vẫy tay cho cấp dưới lui ra, rồi lại cúi đầu xem xét đống hồ sơ trên bàn.

Trên người kẻ bị tình nghi Hứa Nhạc cũng không hề có vết máu của nạn nhân. Nghe nói hôm qua trước khi vào nhà giam quân sự, hắn đã thay quần áo, hơn nữa trước khi thay, còn dùng xà phòng tiệt trùng làm sạch toàn thân.

Hắn chỉ hơi tiếc trong nhà lao quân sự có cho phép làm sạch, hủy hết những dấu vết có thể để lại trên người Hứa Nhạc. Lúc này liên tưởng đến chiếc xe ô tô màu đen hiện đã không thể trở thành chứng cứ, anh không khỏi nghĩ đến, lẽ nào ngay từ đầu, bên trong Chính phủ đã có một nhóm người, âm thầm giúp tên tội phạm tình nghi kia? Có thể là vị Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng kia không?

Tiêu Văn Tĩnh nhìn những tấm ảnh bày trên bàn, đột nhiên phẫn nộ đập tay lên mặt bàn, chén trà bị đánh rơi trên mặt đất, vỡ tan.

Âm thanh gây chú ý những nhân viên đang làm việc bên ngoài, họ xôn xao nhìn với ánh mắt quan tâm, không hiểu vì sao sếp mình lại nổi nóng như vậy.

o0o

Những người bị giam trong trại tạm giam ở Cục Điều Tra đều là trọng phạm, những trọng phạm này đều đã bị Cục Cảnh Sát thẩm vấn xong, bị đưa đến Cục Điều Tra chờ ngày xét xử, hoặc là bị tòa trả về thu thêm tài liệu xét xử.

Ánh đèn trong trại tạm giam sáng tỏ, phương thức quản lý hoàn thiện, hơn nữa phía sau Cục Điều Tra, chưa từng xảy ra một kẻ vượt ngực nào. Công tác phòng vệ vốn có sự quản chế của mạng điện tử, không dùng nhiều đến đội ngũ nhân viên canh gác.

Bên trong không có giường, chỉ có hai tấm phản thẳng bằng nhựa cao. Hứa Nhạc ngồi trên tấm nhựa nhẩm tính thời gian, sau đó quay người, dùng ngón tay vạch lên tường ký hiệu một điều gì đó, chỉ là không để lại vết tích gì, vì vậy những phạm nhân cùng buồng giam, chỉ là tò mò cũng chẳng nhìn được gì.

- Số liệu đã nhận được, tiếp theo là đợi động thái của Thai Gia, sau đó vào Bộ Công Trình, hoàn thành con robot thế hệ mới, cùng lúc hoàn tất hệ thống cảm ứng ý nghĩ của mình, nghĩ cách để đưa khả năng khống chế của mình vào trong con robot. Nghị Viên Mạch Đức Lâm hiện đã liên kết với Thiết Toán Lợi Gia, tranh cử Tổng Thống. Nếu như Viện Trưởng Viện Khoa Học Liên Bang lại ủng hộ ông ta… Thì bên Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ sẽ gặp khó khăn. Nếu bản thân mình có thể hoàn thành việc ra đời con robot thế hệ mới của Liên Bang, Viện Khoa Học Liên Bang sẽ rất mất mặt. Đến lúc đó Lâm Viện Trưởng cũng không còn mặt mũi nào chạm đến đài chính trị nữa. Sau vụ mưu sát, Thai Gia không muốn trực tiếp ra tay đối phó với Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Đó là không có chứng cứ, hơn nữa quy luật trò chơi thượng tầng Liên Bang chính là như vậy. Nếu như… La Tư và Nghị Viên Mạch Đức Lâm thực sự đắc cử Tổng Thống… Mình cho dù có thể hoàn thành con robot thế hệ mới, cũng có thể có tác dụng gì đây?

Hứa Nhạc lặng lẽ viết chữ lên tường. Từ sau lần khoang chuyển tiếp nổ tung đó, hắn đã khóc một trận tại quán cà phê khu sinh hoạt Quân Khu I, nụ cười trên gương mặt người thanh niên giản dị đã vơi đi rất nhiều, đã trầm mặc đi rất nhiều, không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Thai Chi Nguyên không biết, Thi Thanh Hải không biết, Trâu Úc cũng không biết, Thai Gia thần bí kia cũng không thể biết, chỉ có tự hắn biết, hắn đang đợi một thời khắc nào đó, nếu pháp luật Liên Bang không làm hắn hài lòng, hắn sẽ quay lưng lại với luật pháp. Đây là cách nhìn cuồng vọng và lệch lạc của hắn, nhưng Hứa Nhạc sẽ kiên trì cách nghĩ đó.

Thiếu Úy trẻ Sở Nghiên Cứu Quả Xác bị bắt giam, lúc đó không hề thu hút sự quan tâm của nhiều người. Cũng không có ai biết được, hắn lúc đó, đang lập lại kế hoạch nửa năm trước hắn đã lặp lại. Như vậy có vẻ kế hoạch đó có chút kỳ lạ.

Cục Điều Tra tiến hành ba lần hỏi cung. Ngoài lần thứ nhất, Hứa Nhạc nói vài câu, thời gian còn lại, hắn đều giữ im lặng, mắt quan sát thời gian từng giây từng phút trôi đi, đã đến đêm, trông hắn vẫn rất điềm tĩnh. Thực tế trong lòng hắn cũng có chút cảm giác kỳ lạ.

Lẽ nào trí tuệ của vị phu nhân họ Thai kia, cũng không hiểu, nếu như Viện Khoa Học Liên Bang trong lúc tiến hành Tổng tuyển cử Tổng Thống mà ra mặt đứng về một phía nào đó, có thể có ảnh hưởng như thế nào với các cử tri? Hay có thể nói là, khả năng chính trị của họ Thai đại diện, phán đoán Viện Khoa Học Liên Bang đã có được tài liệu, mà lại không tin trong tay mình còn có thứ để chống lại họ?

Nhưng vào lúc này, ngọn đèn ngoài hành lang bỗng nhiên trở lên mông lung hơn, ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ, soi rọi vào bên trong buồng giam.

Không khí nặng nề cả ngày trong căn buồng nhà giam, giờ khắc này bỗng trở lên kỳ dị.

Sáu người bên trong phòng giam, ngoài Hứa Nhạc vẫn trầm lặng suy nghĩ, còn có một người cũng đang giữ im lặng.

Người trầm lặng kia vẫn cứ trầm lặng như vậy. Ngoài hắn và Hứa Nhạc ra, bốn người còn lại thì đều đứng lên, hướng về phía góc tường đỡ Hứa Nhạc đứng lên. Tên đứng đầu mặt đầy những vết sẹo ngang dọc, cao 1m58, cánh tay giống như treo bên người, không ngừng đi tới đi lui.

Người đó châm một điếu thuốc lên, dùng ánh nhìn sắc lạnh nhìn Hứa Nhạc.

Két một tiếng, âm thanh chập điện vang lên. Mấy cái camera quan sát tại bốn phía nhà giam lập tức đóng lại. Hứa Nhạc nheo mắt nhìn lên trời, hiểu ra điều gì đó. Tuy trước lúc này, hắn chưa từng ở trong trại giam bao giờ, nhưng dù gì cũng xuất thân là trẻ mồ côi, từ trong miệng của Lý Duy, đã nghe được rất nhiều những thuyết pháp trong nhà tù.

Gã đàn ông đó cười không lên tiếng một cách kỳ quái, đấm một đấm vào đầu Hứa Nhạc, mấy tên bên cạnh cũng nhào vào, nhìn dáng vẻ như muốn đánh chết Hứa Nhạc mới mãn nguyện.

Hứa Nhạc đứng lên, trong phạm vi rất hẹp trên mặt đất, hai chân chuyển dời, nâng gối, đánh vai, gập khủy, động tác cực nhanh nhưng vô cùng dứt gọn.

Hắn hung hăng một cước, đánh trúng chân một tên gần đó. Tên đó kêu lên một tiếng, bị đánh trực tiếp bay xa ba thước, nặng nề đập vào tường nhựa. Vẫn chưa kịp ngã xuống mặt đất, nôn ra máu ngất đi.

Quay người lại, hắn túm được cánh tay của tên đại hán kia, đưa cánh tay lên cao, huých tay đánh trúng chỗ liên kết xương ngực của hắn. Đại hán giống như một tháp sắt mất cân bằng, kêu lên một tiếng, đổ sụp ngay dưới chân hắn.

Không đến ba giây, tất cả những người bao vây tấn công hắn đều ngã rạp trên nền. Ngực của tên đại hán đó hình như nứt ra, không ngừng thở hổn hến, môi đầy máu. Những người ngã trên mặt đất nhìn Hứa Nhạc như nhìn thấy quái vật, đến bò cũng không bò dậy được, đừng nói là tiếp tục xuất chiêu.

Hứa Nhạc lấy từ trên người tên đại hán đó thuốc và bật lửa, quay lại ngồi lên tấm phản nhựa, trầm lặng tự châm cho mình một điếu. Sau khi nghĩ ngợi, hắn rút một điếu ném cho tên trầm mặc kia một điếu.

Giữa hai người, bốn gã tù còn lại vẫn đang quằn quại đau đớn, cố gắng tránh xa tên Hứa Nhạc đáng sợ kia. Tên đại hán kia đau đớn vịn vào thành giường cạnh Hứa Nhạc, muốn bò tránh xa một chút, nhưng vết thương ở ngực làm hắn không thể chuyển dịch đi được, chỉ biết mặc cho số phận, nằm bên cạnh Hứa Nhạc không ngừng hô hấp.

- Ta không biết luật pháp Liên Bang lại cho phép người của Cục Điều Tra, dùng thủ đoạn ti tiện này.

Người kia vẫn lặng thinh không nói, đón lấy điếu thuốc của Hứa Nhạc, để bên cạnh mình, có chút cười gượng gạo, nói:

- Tôi không hiểu ý anh nói là gì.

Nhưng lúc này, đèn hành lang lại sáng lên, quản đốc lại bắt đầu làm việc. Cửa trong buồng giam mở ra, người đó cẩn thận nhìn Hứa Nhạc một cái, dưới sự bảo hộ của một gã cảnh vệ, từ từ rời khỏi buồng giam.

Hứa Nhạc không chuyển động, một mình hắn đơn độc ngồi trên tầm nhựa, hút từng hơi từng hơi thuốc, hai ngón tay kẹp điếu thuốc hơi run run. Nếu đến ngày mai, mọi chuyện không có chuyển biến gì, điều đó chứng minh Thai Gia không thể thay đổi mọi chuyện, không muốn vì thứ trong tay mình, mà lại trực tiếp đối kháng Lợi Gia và Viện Khoa Học Liên Bang, vậy thì hắn phải tự nghĩ cách cứu mình thôi.

Hắn lại châm thêm một điếu thuốc nữa, hạ thấp người để phóng đến miệng tên đại hán đó.

- Cảm ơn.

Đại hán sững người, hút một hơi, khói thuốc cay và cảm giác đau ở ngực hòa vào nhau, hình như có đỡ hơn một chút.