Gian Khách

Quyển 2 - Chương 109: Lâm viên

Gió đêm quất lên mặt mát lạnh, lại không thổi đi được lửa giận bừng bừng trên mặt của Trâu Úc. Vị thiếu nữ sắp làm mẹ này hôm nay mặc một bộ váy liền áo, trên lớp vai lõa lồ bên ngoài có một cái áo khoác dày màu hồng phấn. Dưới sự dặn dò cẩn thận của Hứa Nhạc mấy ngày hôm nay, Trâu Úc tựa hồ cũng đã có thói quen trở thành một người mẹ thật sự, bảo vệ rất tốt cơ thể của chính mình.

Ngữ khí nói chuyện của Trâu Úc vẫn như cũ có chút phong cách từ trên cao nhìn xuống, khiến cho Hứa Nhạc khó mà chịu nổi, chợt có một luồng giận dữ chợt dâng lên bên dưới khuôn mặt bình tĩnh của hắn. Nhưng mà nhìn đến đống băng gạc trắng muốt trên khuôn mặt của nàng kia, Hứa Nhạc trầm mặc một chút, một chút cảm giác hờn giận bên trong kia cũng theo gió mà thoảng đi mất, cười khổ, nói:

- Chín giờ rưỡi.

Nghe được câu trả lời của hắn, ngược lại là Trâu Úc, đã súc tích lửa giận suốt mấy tiếng đồng hồ này, lại giật mình một cái, cặp lông mày thanh tú hơi hơi co lại, có chút không kiên nhẫn, nói to:

- Còn không đi ăn cơm?

Hứa Nhạc hơi hơi cảm thấy kinh ngạc, nghiêng người hỏi:

- Ở nhà cô chưa ăn cơm?

Trâu Gia Đại tiểu thư chợt cúi đầu xuống, trên mặt hiện lên một tia thẹn thùng, hạ giọng nói:

- Không biết làm…

Biểu tình Hứa Nhạc bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đem Thi Thanh Hải không biết tung tích kia mắng cho tối mắt tối mũi. Đối phương một đêm phong lưu, để lại một giọt máu rơi, kết quả lại bắt mình phải chiếu cố một cô gái mang thai không biết làm bất cứ thứ gì này!

Tối ngày hôm qua, sau khi đưa Trâu Úc đến bệnh viện tiến hành băng bó, thuận tiện cũng đã hẹn trước với phòng khám bệnh hôm nay sẽ quay lại tiến hành kiểm tra thai sản. Vốn là Hứa Nhạc và Trâu Úc hai người đã hẹn với nhau từ trước, hôm nay sau khi hắn tan tầm sẽ nhanh chạy trở về, sau đó đón nàng đi bệnh viện. Nhưng mà thật không ngờ, hôm nay trong phòng thí nghiệm đã biến thành giang sơn riêng của hắn. Mấy cái ý tưởng vốn ẩn chứa sâu trong đầu không kiềm được nhảy ra. Buổi chiều lại nhận được bức email điện tử kia, Hứa Nhạc quá chú tâm trong việc chúi đầu vào những vấn đề xuất hiện trong bộ động cơ truyền lực của Bộ Công Trình, nên đã quên mất thời gian…

Hứa Nhạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đã thấy hai vầng trăng rằm sớm đã dâng cao trên hai đường chân trời, biết thời gian đã tối lắm rồi, giờ hẹn hôm nay với bệnh viện đã qua từ lâu. Chuyện này đúng là do hắn sai, nên mỉm cười vẻ có lỗi. Trong đầu lại nghĩ tới chuyện khác, nên tò mò nhìn Trâu Úc, hỏi:

- Sao cô lại đích thân chạy tới đây?

- Ở nhà thật sự đói quá, đợi không nổi.

Trước đây khuôn mặt Trâu Úc là xinh đẹp mà lãnh khốc, hiện tại mặt mày cũng dần dần trở nên mềm mại, thanh tú hơn nhiều. Đại khái thật sự là do mang thai mà ảnh hưởng tới. Nàng lạnh như băng nói:

- Nếu anh đã không quan tâm tới tôi tự nhiên phải tự mình kiếm cơm ăn. Điện thoại gọi xe taxi đưa đến đây chung quy vẫn còn biết mà.

- Tôi chỉ là đang thắc mắc, Thai phu nhân đã muốn chọn cô làm con dâu tương lai… tôi nghĩ mấy năm nay ở nhà, cô ít nhất cũng sẽ cố gắng đi học nấu nương cho tốt một chút chứ…

Hứa Nhạc đỡ lấy cánh tay của nàng, đi về phía bãi đậu xe, theo bản năng nói một câu.

Trâu Úc nghe thấy câu nói đó, trên mặt thoáng có chút sượng sùng một chút, một lát sau khẽ thở dài một tiếng, không nói thêm gì, ngược lại lấy tay lên bưng miệng của mình, bắt đầu nôn khan…

Hứa Nhạc khẽ nhíu mày, vỗ nhẹ nhẹ lên trên phía sau lưng của nàng. Trong lòng hắn nghĩ thầm mình đã đọc trong tài liệu về phụ nữ mang thai, sau một tháng rồi, trên cơ bản cũng sẽ không còn buồn nôn nữa, làm thế nào mà Trâu Úc lại còn có những phản ứng mãnh liệt như mới mang thai như vậy? Trâu Úc căm tức đẩy đẩy hai tay của hắn, có chút khó khăn đứng thẳng dậy, lớn tiếng nói:

- Tôi đang đói, chứ không phải là nôn nghén!

Lời này vừa nói ra, Hứa Nhạc nhất thời cảm thấy tự trách, phụ nữ có thai cũng không thể nhịn đói. Hơn nữa hắn cũng bắt đầu cảm giác được bụng mình bắt đầu cảm giác đói đến cồn cào. Hồi chiều sử dụng đến cổ lực lượng thần bí kia trong cơ thể, mặc dù cũng không nhiều lắm, nhưng trải qua thời gian lâu như vậy, đến giờ phút này, rốt cuộc cảm giác đói khát mãnh liệt đã nhắc tỉnh hắn.

- Mau về nhà thôi, tôi làm đồ ăn cho cô ăn.

Hứa Nhạc tự nhiên nói.

- Không cần, lâu lâu mới có một lần đi vào nội thành, đương nhiên là phải ăn uống tốt một chút.

Trâu Úc lạnh như băng trả lời. Ở trong căn nhà trọ tại Vọng Đô của Hứa Nhạc cũng đã hơn 20 ngày, mỗi ngày ở đó ngoại trừ tản bộ trong tiểu khu, thì thì nằm dưỡng thần trên ghế salon trong nhà. Trâu Úc vốn thích ra ngoài chơi bời, cũng sớm đã sắp nhẫn nhịn không nổi những ngày buồn tẻ này nữa rồi. Nàng thường xuyên trêu chọc Hứa Nhạc ở vùng ngoại thành xa xôi. Lúc này hai người đang ở ngoài cửa Học Viện Quân Sự I, đương nhiên xem như là trong nội thành.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một chút, trong lòng cũng đã hiểu được. Chung quy là một phụ nữ có thai nằm ở nhà, nhất là giống như Trâu Úc, địa vị không tầm thường này, cùng với cuộc sống xa hoa trong quá khứ một đao cắt đôi như vậy, cũng không phải là sự lựa chọn vui vẻ gì.

- Cô lựa chọn địa điểm đi.

Hứa Nhạc sờ sờ túi trên bộ quân phục trên người mình, xác nhận mình có mang theo tiền.

- Anh biết đường đi tới Lâm Viên không?

- Không biết.

- Tôi chỉ đường cho anh.

Trâu Úc thật tự nhiên ngồi lên trên ghế chiếc ô tô màu đen, nàng vốn cũng không có quá hy vọng một gã thanh niên xuất thân bình dân như Hứa Nhạc kia lại có thể biết được mấy địa điểm tụ tập của đám cậu ấm cô chiêu như nàng. Bất quá khi Hứa Nhạc cẩn thận thay nàng kéo dây an toàn, lại nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa xe nặng nề, bên trong cặp đồng tử lạnh lùng của nàng, mơ hồ sinh ra một tia ấm áp nhàn nhạt. Hội sở Lâm Viên, nghe nói lúc đầu là một nhà khách của Cục Lâm Nghiệp Liên Bang, về sau bởi vì kinh doanh không tốt mấy, nên đã bị một vị thương nhân họ Lâm mua lại.

Chiếc ô tô không có biển hiệu gì kia, chậm rãi dừng lại trước cổng lớn của Lâm Viên Hội Sở, Hứa Nhạc híp mắt lại, lái xe lướt qua cánh cổng sắt lớn, chạy vào trong bãi cỏ gần như vô tận ở phía sau. Hắn nhìn thoáng qua cái sân im lặng được bao phủ bởi cỏ xanh phía xa, nói thế nào cũng không ngờ tới Trâu Úc lại chọn lựa một nơi như thế, lại xa hoa đến như thế. Lúc trước khi đang chạy tới đây, hắn cũng đã biết qua lai lịch của Lâm Viên, thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh trí núi rừng trong cái đô thị này, trong lòng khẽ khẩn trương, cũng có thêm nhiều ý tưởng hơn nữa.

Chỉ bằng một loại cảnh trí như bức tranh thế này, năm đó sinh ý của cái nhà khách Cục Lâm Nghiệp này không có khả năng quá kém. Trên đời này cái gì cũng có giá của nó, chỉ có phong cảnh là vô giá, vị đại thương nhân họ Lâm kia có thể mua được nơi này, tự nhiên cũng không có khả năng là có quá nhiều tiền, thân phận, địa vị khẳng định cũng không bình thường.

Càng khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, xa xa tại bầu trời ban đêm, từ phía dưới nổi lên một ngọn núi nhỏ, con đường nhỏ màu trắng, bên trong vẻ xinh đẹp tuyệt trần mang theo một tia khí thế tuyệt trần. Mà phía trước ngọn núi còn có một chiếc máy bay thương vụ, tại trước vách tường ánh sáng của vách núi kia, chậm rãi hạ xuống.

Hình ảnh này thật sự là rất rung động, xem ra là phía sau Lâm Viên còn có một cái sân bay tư nhân nữa. Hứa Nhạc xuất thân là một người bình thường, thế nhưng từ sau khi rời khỏi Đại khu Đông Lâm, cơ duyên xảo hợp đã từng gặp qua không ít các Đại nhân vật bên trong Liên Bang. Hắn từng gặp qua không ít chuyện lạ, cũng đã từng ngồi qua trên máy bay tư nhân của Thai Chi Nguyên, nhưng mà nhìn thấy được một nơi sang quý đến như thế, vẫn như cũ cảm thấy có chút không kềm chế được mà không thích ứng…

Lúc này cánh cửa sắt đã mở rộng, dưới ánh mắt cung kính của các nhân viên phục vụ bên trong, chiếc ô tô màu đen chậm rãi theo con đường nhỏ men theo lối bãi cỏ mà chạy về hướng phía sân bay kia. Hứa Nhạc híp mắt nhìn những gò đất xanh tươi ban đêm bên ngoài cửa sổ xe, cảnh đẹp như tranh thế này, không khỏi khiến hắn nhớ tới Tinh Thần Hội Sở tại Lâm Hải Châu. Mặc dù Lâm Viên cũng đồng dạng được xưng là Hội Sở, nhưng mà thật sự là kém hơn rất nhiều.

Nói đến cũng thật kỳ diệu, Thai Chi Nguyên và Trâu Úc, đều là một cặp tình nhân trong mơ của Thai phu nhân cho đến Trâu Phó Bộ Trưởng, nhưng mà khi Thai Chi Nguyên đi chơi gái lần đầu tiên, cũng là Hứa Nhạc dẫn đi, mà Trâu Úc lại là do Hứa Nhạc chiếu cố khi có thai lần đầu tiên… Nghĩ đến điều đó, hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn sang Trâu Úc, liếc mắt một cái.

Làm cho hắn hơi cảm thấy giật mình chính là, biểu tình Trâu Úc lúc này có chút quái dị, nàng lẳng lặng nhìn mấy cảnh trí bên ngoài cửa sổ, hai tay khoanh lên trước ngực, ngón tay nhỏ dài gắt gao cầm lấy vạt áo choàng màu đỏ tươi, xem ra có chút khẩn trương.

Con gái cưng của Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, lại từng là cô con dâu tương lai của Thai Gia, Hứa Nhạc đương nhiên rõ ràng đối phương không có khả năng giống một tiểu tử nông thôn như hắn, đối với không khí hào hoa xa xỉ của Lâm Viên cảm thấy không thích ứng, cho nên hắn có chút kỳ quái, hạ giọng hỏi một câu:

- Chuyện gì vậy?

Sắc mặt Trâu Úc trở nên có chút trắng bệch, cặp lông mày không trang điểm cực kỳ thanh tú hơi hơi nhíu lại, nói:

- Bỗng nhiên nghĩ tới một việc…

Hứa Nhạc không có nói tiếp, hắn đợi…

- Tôi đang mang thai…

Khuôn mặt trắng nhợt của Trâu Úc lộ ra một chút đỏ ửng phẫn nộ, quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, rét lạnh đến cực điểm mà nói:

- Như thế này làm sao có thể gặp người khác?

Hứa Nhạc nao nao, lập tức hiểu được nàng đang lo lắng về cái gì. Mỗi một loại người có một cách sống của thế giới đó, hắn có lẽ không thể hiểu được, nhưng mà một cô gái áo đỏ bản tĩnh kiêu ngạo lãnh khốc như thế, đến khi quay trở lại thế giới của nàng lúc trước, bỗng nhiên biến thành một phụ nữa mang thai… Bất luận là ở vào giai tầng nào đi nữa, cũng không phải là chuyện sáng lạng gì.

Hắn hé mắt, nói một cách rõ ràng:

- Chúng ta về thôi.

Đang lúc hắn chuẩn bị đánh tay lái quay về, Trâu Úc lại lâm vào trầm mặc, khuôn mặt cũng đã dần dần khôi phục lại bình tĩnh, trong cặp mắt chợt hiện lên một đạo quang mang lạnh như băng mà tàn nhẫn, chậm rãi nói:

- Không cần… Tôi cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, chuyện này cũng không có khả năng vĩnh viễn che dấu mọi người được. Tôi chỉ là muốn sinh đứa bé này ra thôi, không quan hệ gì đến anh, cũng không có quan hệ gì tới những người kia cả.

Hứa Nhạc im lặng, không hiểu sao, hắn chợt phát hiện bản thân mình càng ngày càng bội phục cô gái bên cạnh mình.

Đại sảnh của Lâm Viên cực kỳ rộng lớn. Độ sáng của ngọn đèn bên trong phòng khống chế ở mức độ cực kỳ tốt, khiến cho thực khách ăn uống trong đó có thể dễ dàng thông qua mấy bức vách thủy tinh trong suốt, có thể thưởng thức được cảnh vật mấy cây số phía sau Lâm Viên, những cảnh núi non sơn thủy đẹp như tranh vẽ, được vô số ngọn đèn nơi đó chiếu rọi cực kỳ xinh đẹp.

Hứa Nhạc nhìn qua lớp kính thủy tinh, nhìn bên kia bờ hồ, nơi có một vách núi màu trắng… trong lòng thầm cảm thán một tiếng. Cả ngọn núi kia được mấy cái đèn cao áp chiếu sáng rực như vậy, mỗi một buổi tối không biết phải tiêu tốn hết bao nhiêu tiền. Vị đại thương gia họ Lâm kia, tài lực lớn vô cùng, bây giờ nhìn qua dường như có vài phần phô trương.

Trâu Úc cố chấp mà kiêu ngạo, lựa chọn một chỗ ngồi mà tất cả mọi người trong đại sảnh có thể dễ nhìn thấy nhất, trầm mặc ngồi đối diện với Hứa Nhạc, cái miệng tao nhã mà bình tĩnh thưởng thức những thức ăn mỹ vị nhất. Thai Gia nhất định là gia tộc thần bí nhất trong Thất Đại Gia Tộc của Liên Bang, nhưng Trâu Úc có thói quen mặc quần áo màu đỏ tươi, lại cũng không cố ý che dấu thân phận của mình, nhất là cha của nàng năm trước sau khi tiếp nhận vị trí Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, mối quan hệ giữa Trâu Gia và Thai Gia thần bí kia, ở trong mắt đa số người, đã trở nên vô cùng rõ ràng.

Có thể đi vào Lâm Viên dùng cơm, tuyệt cũng không phải người thường. Bọn họ biết cô gái áo đỏ ngồi bên cửa sổ là ai, nhưng cũng không biết gã thanh niên mặc quân phục văn phòng ngồi đối diện với nàng là ai. Ít nhất bọn họ cũng không ngu xuẩn đến mức đem gã thanh niên kia nhận nhầm thành Thái Tử Thai Gia.

Cho nên bọn họ thấy rất là kỳ quái, khi bọn họ nhìn thấy cái bụng của Trâu Úc hơi hơi to ra, lại khó nén được sự khiếp sợ. Cũng may khách nhân ra vào Lâm Viên này, đều là những người lòng dạ thâm sâu, rất nhanh liền đem vẻ tò mò và khiếp sợ kia xóa đi, chỉ là cảnh tượng này khó tránh khỏi có chút xấu hổ, cho nên cũng không có ai tiến đến cùng với Trâu Đại tiểu thư hàn huyên.

Ngồi trong một góc trong đại sảnh, có mấy tên quân nhân cũng đang dùng cơm. Bọn họ cũng đã chú ý tới Trâu Úc bên này, nhất là gã nam nhân trẻ tuổi ngồi ở giữa đang cau mày suy nghĩ, tựa hồ như đang nhớ lại chuyện gì đó.