Gian Khách

Quyển 2 - Chương 104: Lâm hoa tàn xuân hồng

Quân nhân lấy việc phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức. Mặc dù tên quân nhân kia có chút khiếp sợ đối với lực lượng mà bàn tay của gã thanh niên kia truyền tới, nhưng hắn vẫn như cũ tiếp tục động tác của mình. Sau hắn còn có một người nữa nhào lên cùng ra tay!

Chuyện xảy ra bên này sớm đã thu hút ánh mắt của vô số khách nhân trong quán trà này. Nhìn tình cảnh giống như là hổ báo đang săn thỏ kia, ánh mắt của đám khách nhân kia nhất thời biến sắc, nghĩ thầm đại khái gã tiểu tử kia đã gặp phiền phức lớn rồi.

Hiện tại Hứa Nhạc sau khi trải qua lần hôn mê kia, đã gần như thành công khống chế được cỗ lực lượng thần bí kia trong cơ thể mình, có thể nắm chắc việc khống chế nó một cách thành thục. Mười động tác kỳ quái mà Phong Dư đại thúc sớm đã trở thành bản năng của cơ thể hắn. Mỗi một động tác hắn thực hiện, mặc dù có lẽ không thuộc phạm trù quy tắc gì, thế nhưng trong thực chiến lại có vẻ vô cùng chuẩn xác cùng với cường hãn.

Vẫn là câu nói đó, luận về khả năng đánh nhau, trong toàn bộ Liên Bang đại khái cũng không có mấy người là đối thủ của hắn.

Cũng không có gì ngoài ý muốn phát sinh, thân trên Hứa Nhạc khẽ phất tay mấy cái, bốp bốp mấy cái vang lên... Thân dưới hai chân Hứa Nhạc phân ra, tay phải đánh lên, dưới chân giống như mọc rễ đứng tại chỗ, thế nhưng hai gã quân nhân đến từ Khoa Nội Vụ của Quân Khu III cũng đã bị đánh văng ra, rên rỉ liên hồi.

Một gã ngực bị đánh nghiêm trọng, xương ngực đau nhức không ngừng. Một người chân bị dẫm mạnh một cước, đầu gối hơi có chút biến hình... Loại cảm giác đau đớn mang theo chút chua xót này xâm nhập vào thân thể vốn được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, vô cùng mạnh mẽ của bọn họ, thế nhưng lại khiến cho cơ thể bọn họ bắt đầu run rẩy mãnh liệt, không cách nào làm ra động tác ứng phó tiếp theo được.

Gã quân nhân động thủ đầu tiên thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn rõ ràng Hứa Nhạc đến tột cùng là ra tay như thế nào, chỉ biết là trong nháy mắt lúc đó, tựa như có mười mấy cái chùy sắt từ những phương hướng không thể nào tin nổi đánh thẳng vào người hắn, tốc độ nhanh vô cùng, không cách nào đón đỡ được. Mặc dù hắn đã dùng tay đỡ được mấy quyền, nhưng vẫn như cũ bị đánh lên người đến mức ê ẩm cả toàn thân.

Gã quân nhân lau đi máu tươi trên khóe môi, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc ở trước mặt. Hắn biết rõ lúc nãy đối phương cũng đã nương tay với mình, nếu đối phương lựa chọn những vị trí yếu hại hơn, như vậy hiện tại mình ngã xuống đất chỉ sợ cũng đã lâm vào hôn mê luôn rồi.

Hứa Nhạc cũng không phải là người vì chuyện ghen tuông bóng gió mà ẩu đả đánh nhau. Huống chi chuyện này liên quan đến đứa nhỏ trong bụng của Trâu Úc, vừa có ghen tuông vừa có dấm chua nữa... Hơn nữa chuyện này đánh nhau cũng không giải quyết được vấn đề. Cho nên hắn ra tay cũng có chút chừng mực.

Hắn thu hồi nắm tay, che lại trước người Trâu Úc, nhìn Trâu Hựu, nói:

- Nơi này là Vọng Đô, không phải là Quân Khu III, cũng không phải là Lâm Hải. Tốt nhất là nên giữ mặt mũi cho cha anh một chút.

Trâu Hựu mãi cho đến lúc này mới lần đầu tiên chân chính nhìn rõ mặt của Hứa Nhạc. Hắn rất dễ dàng nhận ra khuôn mặt bình thường trầm mặc này là ai. Mặc dù hắn và Hứa Nhạc chỉ gặp qua có một lần, nhưng lần đó đã làm cho hai anh em Trâu Gia nhà hắn bị nhục nhã nặng nề. Sau đó lại đến Câu Tử tàn phế, hơn nữa Thai Chi Nguyên còn đích thân gọi điện cho hắn, khiến cho hắn có ấn tượng rất sâu sắc đối với Hứa Nhạc.

Vào giờ phút này, Trâu Hựu cảm thấy mấy gã nhân viên thuộc cấp mà mình phái ra tìm em gái mình đúng là một đám phế vật, chỉ báo cáo cho mình người ở trong căn nhà trọ là một gã thanh niên, cũng không điều tra ra được thân phận chân thật của gã thanh niên này.

- Không ngờ lại là hắn!

Sắc mặt của Trâu Hựu lúc này không biết thay đổi biết bao nhiêu loại sắc thái, trong lòng không khỏi xuất hiện bao nhiêu ý niệm khác nhau, đưa ra vô số các phán đoán bất đồng. Càng nhiều chính là khiếp sợ cùng với nghi hoặc. Hắn không thể nào hiểu nổi, tên gia hỏa mà Thái Tử gia Thai Gia nhìn trúng kia, vì cái gì lại ở cùng một chỗ với em gái mình, cô nam quả nữ ở chung mười mấy ngày nay. Hơn nữa... em gái mình lại có thai.

Ánh mắt hắn nhìn xuống cánh tay hơi dang ra của Hứa Nhạc. Trâu Hựu phát hiện bàn tay Hứa Nhạc không biết là vô tình hay có ý, để ngang trước người Trâu Úc, che chắn ở trước bụng của nàng. Vị Thiếu Tá Liên Bang tính tình âm lãnh này, theo bản năng xuất hiện loại suy nghĩ trong đầu, nhớ tới mấy thứ gọi là cẩu huyết bình thường, những chuyện tình nam nữ lén lút trên phim truyền hình này nọ...

Anh em, nữ nhân, thất tình, điên cuồng, nhậu say, an ủi, lầm lỡ, vô tình mang thai, chuyện tình tay ba ly kỳ cổ quái...

Hứa Nhạc chỉ theo bản năng đưa tay che chở cho Trâu Úc, động tác vô tình đặt trước bụng nàng, nhưng thông qua ánh mắt của Trâu Hựu, liền khiến cho trong đầu của hắn xuất hiện vô số quan hệ phức tạp, cộng thêm một số tình huống éo loe giả tưởng khác nữa, khiến cho hắn càng nghĩ càng thấy có khả năng, sau đó liền đại khái cho rằng sự thật nhất định là như vậy...

Vấn đề là ở chỗ cái chân tướng mà hắn cho là thật sự này khiến người ta vô cùng khiếp sợ, làm cho người ta không thể chấp nhận được, làm cho cái gia tộc mà hắn đang đại diện này cảm thấy vô cùng nhục nhã. Cho nên sắc mặt của hắn càng ngày càng đen lại, đen đến mức giống như sắp phun ra mực vậy. Hai mắt đang nhìn Hứa Nhạc càng lúc càng lạnh dần, lạnh đến mức như sắp đóng thành băng vậy. Cặp môi hắn bởi vì quá mức phẫn nộ mà trở nên run rẩy nhè nhẹ, gân xanh trên cổ lúc ẩn lúc hiện.

Nếu là trước đây, bởi vì chuyện Câu Tử hiện tại vẫn còn nằm trong bệnh viện, hoặc là bởi vì cú điện thoại kia của Thai Chi Nguyên, Trâu Hựu cũng sẽ có chút tôn trọng đối với Hứa Nhạc. Cho dù là chuyện khiến cho hắn vô cùng mất mặt đi nữa, nhưng bởi vì đối phương là bạn của vị Thái Tử gia kia, hơn nữa Thái Tử gia cũng từng đích thân gọi điện cho mình, hắn cũng có thể muối mặt nín nhịn. Nhưng mà chuyện hôm nay, hắn phát hiện ra mình đã sắp không thể khống chế được cảm xúc của bản thân nữa rồi.

Lúc này Trâu Hựu cũng không còn lý trí để mà nghĩ đến, nếu như Hứa Nhạc quả thật cùng với em gái của mình phát sinh quan hệ, đối với gia tộc mà nói sẽ đại biểu cho cái gì, cũng không hề nghĩ đến, nếu như Thái Tử gia biết được chuyện này, sẽ có phản ứng như thế nào. Hắn lúc này chỉ trực tiếp giống như một người anh trai phẫn nộ vì em gái mình bị người ta làm nhục mà thôi.

Gân xanh trên cổ nhất thời dãn ra, Trâu Hựu phẫn nộ quát lên:

- Bắt hắn lại!

Đây là lần thứ hai hắn đưa ra mệnh lệnh như thế này. Chẳng qua là lần đầu tiên hắn hạ lệnh, Trâu Hựu vẫn chưa có nhận ra Hứa Nhạc, xem hắn như là một gã công tử trẻ tuổi ngu ngốc ăn chơi trác táng sinh chuyện mà thôi. Lúc này hắn đã nhận ra Hứa Nhạc, tự nhiên hắn cũng nhớ tới việc trước cửa hộp đêm ở Lâm Hải, hắn cũng đã bị đối phương đấm cho mấy cái. Hắn biết Hứa Nhạc là một tên gia hỏa có năng lực cận chiến kinh khủng, có thể bất phân thắng bại với Câu Tử, cho nên ngay sau khi hắn phát ra mệnh lệnh, hai chân tự nhiên lui về sau mấy bước, nặng nề phất phất tay.

Quân lệnh như núi, hai gã quân nhân bị thương kia cắn răng một cái, rốt lại vẫn tiếp tục xông lên phía trước. Mà mấy gã quân nhân thường phục nãy giờ vẫn trầm mặc đứng sau lưng Trâu Hựu, lúc này cũng đồng thời vọt tới. Hứa Nhạc hơi hơi cúi đầu, nâng cao hai nắm tay, hai chân hơi nhích lên một chút, quay mặt nhìn thẳng về phía mấy nắm tay đang đánh tới mình kia. Đầu hơi ngửa về phía sau một chút, mũi chân xoay một vòng, giống như con cá lách người qua, khủy tay mạnh mẽ nện lên bụng của một gã quân nhân.

Tiếng ẩu đả liên tục vang lên. Cũng không giống như là mấy trận biểu diễn võ thuật hay tổ chức trên các sàn đại hội biểu diễn của Liên Bang... Những tên quân nhân kia ra tay cực kỳ cương mãnh, trí mạng, cũng không hề có chút động tác võ thuật đẹp mắt nào, ngắm thẳng mục tiêu mà đánh, lựa chọn những chỗ yếu hại nhất, đá chân tàn khốc, lên gối mạnh mẽ, khủy tay chặt chém... cái nào cũng mười phần sát khí mãnh liệt.

Bốp bốp mấy tiếng vang lên, trong quán nước không biết ngã đổ bao nhiêu cái bàn trà, khiến cho trong này liền biến thành một bãi chiến trường hỗn loạn, có mấy bình nước mát lạnh đổ tung tóe, biến thành mấy luồng nước văng tứ tung. Nhưng mà trong tiếng kêu la hỗn loạn của đám khách nhân trong quán, cộng thêm cảnh hỗn độn loạn xạ kia, đều có vẻ vô cùng hung hiểm và thô bạo.

Nhưng mà thời gian chiến đấu lại kết thúc quá sớm.

Bốn phía xung quanh, hơn 5, 6 gã quân nhân mặc quân phục hay thường phục, bình thường đều là những gã hán tử mạnh mẽ kiêu ngạo, lúc này trên mặt chảy đầy mồ hôi lạnh, ngồi nằm la liệt trên mặt đất, ý đồ muốn đứng lên, tiếp tục chấp hành mệnh lệnh, nhưng mà tên nào tên nấy, khớp chân khớp tay trên người đều bị tổn thương nghiêm trọng, căn bản không cách nào đứng lên nổi.

Hứa Nhạc vươn ngón tay cái lau đi vết máu đang chảy xuống từ lỗ mũi của mình, nhưng cũng không có hoàn toàn lau sạch sẽ, để lại trên môi một đường máu nhỏ, phối hợp với khuôn mặt lạnh lùng của hắn, lúc này nhìn qua có vẻ vô cùng cường hãn mà đáng sợ.

Ngay sau lưng hắn, Trâu Úc vẻ mặt lạnh lùng, đưa tay khẽ xoa xoa bụng của mình, nửa cười nửa không nhìn một màn trước mắt, lại nhìn Trâu Hựu khuôn mặt trắng bệch đứng phía trước, vẻ mặt hững hờ, tựa hồ không có chút lo lắng gì.

Thân là một gã quân nhân, bản lĩnh của bọn họ vốn cũng không chỉ là nằm ở phương diện đánh nhau, mà là trong việc điều khiển những thiết bị vũ khí của Quân đội Liên Bang. Xem như Hứa Nhạc có thể đánh ngã được mấy người này, chẳng lẽ hắn có thể đem toàn bộ Quân đội của Liên Bang đánh ngã hết trên mặt đất hay sao?

Trong lòng Hứa Nhạc cũng đã hiểu được chuyện này. Hắn càng hiểu được sự phẫn nộ của vị Thiếu Tá trước mặt mình từ đâu mà ra. Thân là một người anh, chợt phát hiện ra em gái của mình bỏ nhà ra đi hơn mười mấy ngày nay, đến khi tìm ra lại đột nhiên mang thai. Ai gặp phải cảnh như vậy cũng sẽ lâm vào trạng thái điên cuồng cả. Nếu như là Tiểu Nghệ em gái của hắn cũng đột nhiên mang thai, bản thân hắn sẽ phẫn nộ đến mức như thế nào?

Hắn bỗng nhiên chợt nghĩ tới đứa em gái đã mất rất lâu trước đây của mình, khiến cho tâm tình liền trở nên ôn hòa pha lẫn chút khó chịu. Lúc trước khi ra tay động thủ với mấy gã quân nhân kia, hắn đúng là đang suy nghĩ đến nguyên nhân này, nên cũng không có ra tay quá nặng từ đầu. Mãi cho đến khi hắn cũng bị trúng mấy đòn đau, không còn cách nào khác, hắn đành phải nặng tay hơn một chút, đem mấy gã quân nhân kia đánh không còn sức chiến đấu nữa.

Hắn nhìn Trâu Hựu trước mắt mình, mở miệng nói:

- Đủ rồi! Hôm nay tôi chờ anh đến đây là muốn giải quyết vấn đề, chứ không phải để đánh nhau.

Đối phương dù sao cũng là người nhà của Trâu Úc, Hứa Nhạc và Trâu Úc quen biết cũng không tầm thường. Nếu như hắn muốn giữ lại đứa bé kia, chung quy cũng không có khả năng cùng đối phương đánh nhau mãi như vậy.

Trâu Hựu giận dữ, ngược lại cười ha hả, lạnh giọng nói:

- Giải quyết chuyện gì?

- Vấn đề đứa nhỏ.

Hứa Nhạc hơi hơi nheo mắt lại, nói:

- Trâu Úc là người nhà của các anh, nhưng tôi hy vọng các anh cũng có thể đón nhận đứa bé này.

- Cha của đứa bé là ai?

Ánh mắt của Trâu Hựu lúc này tuyệt đối có thể nói là lạnh đến chết người. Hắn nhìn Hứa Nhạc, gằn từng tiếng:

- Nếu không phải là mày, mày có tư cách gì mà đứng ở chỗ này nói đến giải quyết vấn đề. Nếu như là mày... mày hẳn phải biết rõ, mày gặp phiền phức rồi.

Khi Trâu Hựu hỏi đến cha của đứa nhỏ là ai, trong lòng Hứa Nhạc nao nao, chuẩn bị mở miệng định nói gì đó, nhưng ngay sau đó nghe đến câu nói phía sau của Trâu Hựu, đôi môi hắn chợt khép lại, lại đưa tay lên lau vết máu trên miệng mình...

Nếu bảo Trâu Gia thừa nhận một đứa bé không rõ lai lịch, đúng là một chuyện vô cùng ngây thơ khờ dại. Nếu như để đối phương biết được cha của đứa nhỏ là một gã đào phạm của Liên Bang, như vậy đứa nhỏ này còn chưa sinh ra đời, cũng càng không có bao nhiêu hy vọng sống sót nữa...

- Mày đánh nhau không tệ, mày quen biết Thái Tử gia...

Trâu Hựu lạnh lùng nhìn hắn:

- Hôm nay mày có thể đánh bại được sáu người, ngày mai tao phát một tiểu đội đến. Nếu như mày có thể đánh bại được một tiểu đội, tao phái đại đội đến... Mày nhất định cho rằng, ở đây tao cũng không dám dùng súng... Nhưng nếu mày bức bách tao, ngay cả đại pháo tao cũng dám đem tới đây, trực tiếp bắn cho mày tan xác... Mày không có khả năng vĩnh viễn canh giữ ở bên cạnh của nó. Tao muốn bắt nó đem trở về nhà, mày vĩnh viễn không có cách nào ngăn cản được. Cũng không cần phải nhờ cậy Thái Tử gia kia giúp đỡ mày... Đây là chuyện riêng của Trâu Gia nhà tao, hắn ta cũng phải tôn trọng chuyện này...

Những lời nói này tuyệt đối là một sự uy hiếp lớn. Hứa Nhạc trầm mặc một lát, nói:

- Anh cứ coi như đứa bé trong bụng nàng là của tôi đi. Nếu như anh dám đụng đến đứa bé này, tôi sẽ khiến cho anh và cha anh phải cực kỳ hối hận...

- Đủ rồi!

Trâu Úc nãy giờ vẫn bảo trì trầm mặc, đột nhiên đập mạnh tách trà bằng sứ đang cầm trong tay của mình khiến cho nó vỡ tan tành. Nàng dùng một loại khuôn mặt lạnh lùng mà cười cợt, đứng nhìn thẳng vào hai gã nam nhân trước mặt, nói:

- Hai vị Đại lão gia này, muốn nói gì thì nói sao? Hình như các người có chút lầm lẫn rồi, đứa bé này là của tôi... Liên quan gì đến các vị cơ chứ? Tôi cũng có quyền của tôi, từ khi nào các vị cho rằng mình có quyền mà đi can thiệp vậy?

Hứa Nhạc nghĩ thầm, ít nhất hiện tại cô muốn để cho gia đình cô nghĩ rằng đứa nhỏ này là của tôi, đương nhiên là có liên quan đến tôi rồi. Trâu Hựu thì nghĩ thầm, cái con nha đầu chết tiệt kia... Hai gã nam nhân này vừa mới độc thoại trong lòng một chút, liền đã ngừng bặt lại, sắc mặt bọn họ nhất thời trở nên cực kỳ khiếp sợ cùng với tái nhợt, không thể tin được những gì mình nhìn thấy.

Trâu Úc sắc mặt không hề thay đổi, nhặt lên một mảnh sứ vỡ, đặt lên trên khuôn mặt thanh tú không hề có trang điểm của mình, khuôn mặt lạnh lùng đến băng lãnh, khuôn mặt trắng muốt... hờ hững mà rạch một đường dài trên đó!

Dần dần, một vệt máu tươi chợt từ trên dấu rạch kia chảy ra ngoài, Lâm hoa tàn xuân hồng...

- Nói lại với cha, em muốn ở lại chỗ của Hứa Nhạc mà dưỡng thai. Không cần kiếm thêm đám lính lác kia đến quấy rầy em...

Khuôn mặt thấm máu tươi của Trâu Đại Tiểu thư lạnh lùng nhìn anh của mình:

- Anh muốn bắt em về, hoặc là giết Hứa Nhạc, như vậy anh chuẩn bị nhận lấy một xác hai mạng của em đi.

Sau đó nàng quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Hứa Nhạc cả người đã cứng ngắc kế bên, nháy mắt một cái, mỉm cười nói:

- Giúp tôi đến Bệnh viện chữa lại khuôn mặt, thuận tiện kiểm tra tình hình đứa bé luôn...

Máu tươi từ trên khuôn mặt nàng chảy xuống cằm, nhỏ lên mặt bàn, thế nhưng nữ nhân đang mang thai này lại bình tĩnh mỉm cười, căn bản không biết cái gì gọi là đau cả.