Giai Điệu Của Annie

Chương 8

Vô cùng phiền muộn vì phát hiện mới về Annie nên sáng hôm sau Alex đến viếng thăm cha mẹ cô. Sau khi được dẫn vào phòng khách, Alex ngồi vào chiếc ghế bành gần lò sưởi để đối diện với bà Edie và ông James đang cùng ngồi trên ghế sô pha lông ngựa. Không hoàn toàn chắc chắn phải bắt đầu thế nào hay thậm chí là từ đâu, Alex ấn các đầu ngón tay vào nhau rồi nhìn tấm thảm họa tiết hoa hồng để gom nhặt suy nghĩ mà chắc ngay bây giờ khó như góp bụi trong cơn gió lớn.

Cuối cùng, anh quyết định nói toạc móng heo sẽ là phương hướng hành động hiệu quả nhất của mình, rồi anh kể lại chi tiết những gì đã xảy ra đêm qua. Anh kết thúc bằng việc nói, “Sau khi thấy Annie giao tiếp với quản gia nhà tôi, tôi tin rằng cô ấy có thể thông minh hơn những gì bất cứ ai trong chúng ta đã nghĩ.”

Bà Edie tái nhợt như xác chết khi nghe những lời Alex nói. Sau một khoảng yên lặng như đâm sầm vào màng nhĩ anh, bà ta nói, “Nhảm nhí. Con gái chúng tôi bị cơn sốt cao ảnh hưởng dẫn đến thiểu năng trí tuệ, thưa ngài Montgomery. Chúng tôi đã giải thích điều đó với ngài rất nhiều lần rồi.”

“Và có thể bà hoàn toàn đúng. Vấn đề là, độ thiểu năng trí tuệ nặng đến mức nào? Đã bao giờ bà thử tìm hiểu chưa? Cô ấy có khả năng suy luận dựa trên nhận thức đó, thưa bà Trimble. Một kẻ đần thật sự không có khả năng đó.” Dời ra mép ghế, anh chỉ tay lơ đãng. “Ông James, ông là người có học. Chắc chắn ông hiểu những gì tôi đang nói. Con gái ông có thể nhận thấy mối quan hệ giữa hai sự kiện tưởng như không liên quan đến nhau. Nếu cô ấy đần độn như hai người tin, thì bằng cách nào cô ấy làm được thế?”

Xương sống căng ra, bà Edie đứng dậy. “Chúng tôi đều hiểu những gì ngài nói. Chỉ là không tán thành thôi.”

“Tôi không trách cứ gì ở đây cả,” Alex đảm bảo với họ bằng giọng nhỏ nhẹ hơn. “Xin đừng hiểu lầm. Tôi chỉ đơn giản nói rằng bệnh của Annie có thể không nặng như hai ông bà nghĩ. Tôi muốn đưa cô ấy lên Portland. Làm một vài kiểm tra. Trên đó có mấy bác sĩ rất giỏi, họ có thể...”

“Không!” bà Edie kêu ré lên. Bà ta phẫn uất nhìn chồng. “Tôi đã sợ rằng chuyện này sẽ xảy ra! Tôi cầu xin ông dàn xếp để đưa con bé đi đến lúc đứa bé ra đời. Giờ thì nhìn đi! Ngài ấy muốn đi kiểm tra!”

Bà ta nói từ kiểm tra cứ như đó là một từ tục tĩu. Alex thở dài. “Chỉ là một đợt khám bệnh thông thường thôi, thưa bà Trimble. Không có gì chuyên sâu cả. Việc này có tổn hại gì đâu?”

“Tổn hại gì đâu?” bà ta hỏi khẽ khàng, “Đấy mới chỉ là khởi đầu. Chúng tôi biết điều tiếp theo là ngài muốn giữ Annie ở Montgomery Hall và không bao giờ cho nó về”.

Ông James với ra nắm chặt tay vợ mình. “Nào, Edie, Alex có nói thế đâu. Bà đang kết luận vội vã đấy. Phải không, anh Alex?”

Cảm giác nghẹt thở tràn vào ngực Alex, “À, thật ra, ông James này, tôi muốn nói với ông về...”

“Tôi biết mà!” Bà Edie giật tay ra khỏi nắm tay chồng. Trừng trừng nhìn Alex, bà ta kêu lên, “Ngài đã hứa rồi, thưa ngài! Cuộc dàn xếp tạm thời, ngài đã nói thế. Trên danh nghĩa thôi. Ngài đã hứa rồi mà!”.

Alex xoa tay lên mặt. “Đấy là trước khi tôi nhận ra...”

“Trước khi nhận ra cái gì?” bà ta hỏi gặng. “Sao ngài dám? Ngài mới có nó ba ngày ngắn ngủi, rồi đột nhiên ngài nghĩ mình biết nhiều về nó hơn mẹ đẻ nó sao? Ngài đang nghĩ đến việc biến cuộc hôn nhân này thành mãi mãi ư? Sao ngài dám?”

“Tôi chỉ muốn điều tốt nhất cho Annie,” Alex khẽ nói. “Nếu cô ấy không thiểu năng như bà nghĩ, bà Edie à, hãy tưởng tượng cô ấy sẽ phải chịu đau đớn nhường nào nếu tôi chia rẽ hai mẹ con cô ấy.”

“Điều tốt nhất cho Annie?” Bà ta cười chua chát. “Để tôi dự đoán tương lai nếu ngài hành động điên rồ kiểu này chứ, thưa ngài Montgomery? Sau khi quá muộn, ngài sẽ phát hiện ra là tôi đúng, rằng con gái chúng tôi quả thực là đứa đần độn. Và cuối cùng ngài sẽ làm một chuyện dễ dàng là để con bé kẹt ở một trong những khu từ thiện kinh khủng nhất. Con bé sẽ bị khóa trong phòng và trông coi như thể nó là động vật. Tôi đã mất mười bốn năm làm mọi thứ để ngăn chặn điều đó.”

“Tôi sẽ không bao giờ đưa Annie vào một trại nào cả.”

“Ngài sẽ không ư? Ngài còn trẻ và đầy sức hút. Một ngày nào đó, ngài sẽ gặp một cô gái trẻ bình thường mà ngài muốn lấy. Sau đó thì chuyện gì sẽ xảy ra với Annie đây?”

“Trong đời mình, tôi không bao giờ bội ước,” Alex vặn lại. “Và tôi chắc chắn sẽ không bắt đầu với lời thề hôn ước của mình. Annie sẽ luôn có một mái ấm ở Montgomery Hall.”

“Ngay lúc này đây ngài đang bội ước đấy,” bà ta bật lại. “Ngài hứa sẽ trả con gái lại cho tôi, mà giờ ngài đang do dự.”

“Ông James,” Alex mệt mỏi nói, “nói điều gì đó thiết thực với bà ấy đi. Làm ơn? Nếu có cơ hội để Annie có thể dạy dỗ được, dù có mất bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, sao tôi có thể phớt lờ đi chứ? Một vài cuộc kiểm tra thì có hại gì đâu?”.

Ông thẩm phán tránh nhìn thẳng vào mắt Alex. “Anh thật sự cho là chúng tôi sẽ làm ngơ việc cho con bé đi kiểm tra nếu tin rằng có hy vọng dù là le lói sao? Người duy nhất mà tôi phải nói điều thiết thực là anh đấy, Alex. Edie là mẹ Annie. Bà ấy đã chăm sóc cho con bé từ lúc nó mới lọt lòng. Bệnh Annie nặng thế nào ai biết rõ hơn bà ấy chứ?”

Ở những tình huống bình thường thì Alex có thể đã không tranh cãi về điều này làm gì. Nhưng vì trước kia ông thẩm phán đã nói tất cả nên anh biết còn rất nhiều thứ liên quan ở đây ngoài những gì tai nghe mắt thấy. Bệnh điên di truyền. Chúng là những từ kinh khủng và được coi là nỗi khiếp đảm lớn nhất của nhà Trimble. Nỗi khiếp sợ lấn át đến nỗi không ai trong hai người họ nhận thức được điều đó, cả hai đều có lý do riêng, ông James thì vì sự nghiệp, bà Edie thì vì tội lỗi.

Nếu Annie được kiểm tra... Nếu người ta phát hiện ra rằng chứng rối loạn thần kinh của cô là do bệnh điên di truyền và không phải do tác động của sốt cao, thì cả hai người họ sợ sẽ phải trả giá, bà Edie phải trả giá vì những dối trá ba mươi năm trước đã phạm phải trong cuộc hôn nhân của mình, ông thẩm phán phải trả giá khi mất sự tín nhiệm trong chính trường. Không muốn liều lĩnh như thế, họ thà giữ Annie, bí mật tội lỗi của họ, khuất khỏi thế giới này.

“Chúng ta sẽ giữ kín chuyến đi đến Portland,” Alex cố nói. “Sẽ không một ai biết cô ấy được thăm khám.”

“Tôi sẽ không tán thành bất cứ cuộc kiểm tra nào hết,” ông James kiên quyết nói.

Alex cóc cần sự đồng ý của ông ta và hai vợ chồng Trimble biết cả. Nhưng anh thấy thật thiếu thận trọng khi nói thế. “Tôi hiểu.”

“Xin hãy tin rằng chúng tôi yêu con gái mình,” ông James thêm vào.

Mím môi thành một đường nghiêm khắc, Alex chằm chặp nhìn ông thẩm phán mà anh đã từng vô cùng ngưỡng mộ. Nếu nghĩ mình yêu con gái, thì ông ấy có một định nghĩa cho từ đó hoàn toàn khác với của Alex. Không phải chỉ mỗi việc không sẵn lòng cho cô đi kiểm tra, mà còn mọi thứ khác đã qua... một lễ cưới ảm đạm, một bữa tiệc vườn được ưu tiên hơn nhu cầu của Annie, và hàng chục thứ khác mà Alex không thể nhớ ra ngay. Yêu? Thậm chí việc ông Trimble dùng từ đó cùng là một trò hề.

“Nếu chúng tôi nghĩ việc kiểm tra có thể làm sáng tỏ bất cứ điều gì mới,” ông James tiếp lời, “thì chúng tôi đã tự đưa con bé lên Portland nhiều năm trước rồi.”

Im lặng. Nhức nhối và đầy cáo buộc. Vào thời khắc đó, Alex biết rằng ông bà Trimble sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng với anh để ngăn không cho Annie được bất kỳ bác sĩ nào thăm khám. Nếu anh chống đối họ thì mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ. Rất tồi tệ.

Anh cần phải cẩn thận nghĩ thấu đáo mọi chuyện trước khi đi đến bất cứ kết luận nào, không phải vì anh đặc biệt quan tâm đến việc gìn giữ mối quan hệ với bố mẹ vợ, mà là vì hạnh phúc của Annie có thể nằm ở sự cân bằng giữa hai điều đó. Nếu cô cảm nhận được yêu thương như bà Maddy hồ nghi, thì chắc chắn cô yêu bố mẹ mình, dù họ có xứng đáng hay không. Vì cô ấy, Alex không muốn gây ra mối bất hòa nào mà không có một nguyên do xác đáng.

Rõ là lầm tưởng sự im lặng của anh thành sự thay đổi ý định, bà Edie đã lấy lại được chút bình tĩnh. Với giọng hòa nhã hơn, vừa phải hơn, bà ta nói, “Tôi biết cách cư xử của Annie có thể gây lầm lẫn đến mức nào, thưa ngài Montgomery. Thỉnh thoảng con bé thể hiện được khá nhiều những điều tưởng như là trí khôn bình thường, nhưng ngay lập tức nó lại giật lùi. Tin tôi đi. Dù vô cùng ghét phải nói ra từ này nhưng con gái bé bỏng của tôi là một đứa đần độn. Tất cả nguyện cầu trên thế giới này cũng không thể thay đổi được điều đó”.

Mệt mỏi khôn tả xiết, Alex thở dài và lại xoa tay lên mặt. Đêm qua gần như anh không chợp mắt. Annie... với gương mặt xinh đẹp và đôi mắt biếc xanh bối rối. Anh không thể nào đẩy cô ra khỏi tâm trí. Có thể anh và bà Maddy đang vớt trăng dưới nước. Nhưng, khỉ thật, anh phải chắc chắn.

“Tôi xin lỗi,” anh thoái thác. “Tôi nghĩ lẽ ra mình không nên đến. Tôi đã làm hai ông bà phiền lòng, và nếu hai người đúng thì tôi đã hành động mà hoàn toàn không có lý do chính đáng rồi. Chỉ là vì tôi...” Anh nhún vai. “Đêm qua... quan sát cô ấy... tôi đã chắc chắn rằng có chút hy vọng.”

Nhìn vào mắt bà Edie, Alex thấy được nỗi đau và biết rằng bà ta đã hết lòng tin rằng con gái mình bị di truyền bệnh điên từ bên gia đình mình. Liệu bà ta có niềm tin quá mạnh mẽ vào điều đó hay quá ám ảnh vì sợ rằng chồng bà sẽ vì thế mà ly dị, đến nỗi không thể thấy được bất cứ khả năng nào khác?

“Không có hy vọng nào đâu,” bà ta run giọng. “Có Chúa chứng giám tôi ước rằng có hy vọng. Vì Annie, ngài phải loại bỏ tất cả những nghi ngờ ấy ra khỏi đầu.”

Vì Annie. Anh nghiến chặt răng để tránh nói điều mình sẽ phải hối hận.

“Trong ba ngày, tình trạng của con bé đã bắt đầu xấu đi,” bà Edie chỉ ra. “Và đến mức nó đã hành hung bà bảo mẫu đầy tàn bạo. Nếu được phép tiếp tục thì hành vi kiểu đó của con bé sẽ đẩy nó vào nhà thương đấy, thưa ngài Montgomery. Tôi biết sáng nay ngài đến đây hoàn toàn với ý định tốt và ngài thật tử tế. Nhưng ngài phải tuyệt đối tin tôi về chuyện này. Tôi không bịa ra một đống nguyên tắc bắt Annie phải chấp hành chỉ để làm hài lòng bản thân đâu. Tôi làm là để bảo vệ cho tương lai của con bé. Để làm điều tương tự, ngài phải thi hành chúng như đã hứa. Nếu không con bé sẽ trở thành bất trị và bao năm công sức của tôi sẽ tiêu tan. Tôi không muốn đứa con gái bé bỏng của mình phải vào nhà thương điên.”

“Đó cũng là điều tôi không bao giờ muốn. Xin hãy tin điều đó.”

“Tất nhiên chúng tôi tin,” ông James xen vào.

Alex đứng dậy. “Tôi xin lỗi vì xen vào buổi sáng của hai ông bà.”

“Vớ vẩn,” bà Edie trách mắng. “Annie là con gái của chúng tôi và chúng tôi yêu nó.”

Lại là từ đó. Yêu. Alex nóng lòng muốn hỏi hai con người này rằng liệu họ thậm chí có hiểu ý nghĩa của nó không.

Ông James đứng dậy và quàng một tay lên vợ. “Chính xác là thế. Tôi rất mừng vì anh đến thẳng chỗ chúng tôi khi bận lòng. Không ai trong hai chúng tôi mong gì hơn thế.”

Alex nói lời tạm biệt ông bà Trimble và rời khỏi nhà họ, đầu anh ngập đầy những băn khoăn mà dường như tất cả đều không thể trả lời dễ dàng. Phải chăng bố mẹ Annie quá mê mải với những mối lo riêng đến nỗi mù lòa trước chuyện của Annie? Hay là anh và bà Maddy chỉ đang đánh nhau với cối xay gió?

“Ngài Montgomery! Ngài Montgomery! Xin hãy đợi đã!”

Alex nghe thấy tiếng gọi ngay lúc anh vừa đến cuối ngõ nhà Trimble. Ghì cương dừng con ngựa đen lại, anh hơi xoay người trên yên thì thấy bà Edie đang băng qua bóng cây sồi bò ngang bãi cỏ, chiếc váy xòe dài đến mắt cá chân phần phật bay sau như một lá cờ xanh biếc. Nhìn từ xa, mái tóc đen và dáng người nhỏ nhắn của bà làm anh suýt tưởng đó là Annie. Nghĩ đến đấy, cổ họng anh khô cháy. Nếu bà Edie đúng thì Annie sẽ chẳng bao giờ nói được, nói gì đến gọi ai.

Đến lạch nước chạy dọc con đường, bà dừng lại, một tay ép dưới ngực, chật vật lấy hơi. Alex kiên nhẫn đợi bà cất lời. Anh để ý, kể cả sau khi chạy một quãng đường đó, bà vẫn xanh nhợt. Đôi mắt nài xin anh khi bà tìm kiếm ánh mắt anh.

“Tôi không thể để ngài đi mà không nói với ngài về điều tôi rất bận lòng,” cuối cùng bà cũng cố thốt ra.

“Tôi hiểu. Và đó là chuyện gì?”

Cơ trên cổ căng lên khi bà nuốt xuống và khó nhọc lấy thêm một hơi nhát gừng. “Thưa ngài Montgomery, tôi phải xin ngài một ân huệ rất lớn. Sau này, cầu xin ngài đừng hỏi những câu về tình trạng của Annie trước mặt ông thẩm phán. Nếu có quan ngại gì, ngài phải hỏi riêng tôi.”

“Tại sao tôi phải giấu ngài thẩm phán những mối lo của mình?” anh hỏi, cố đọc nét mặt của bà mà không được.

“Chồng tôi không được khỏe. Ông ấy không được bận tâm đến những chuyện vặt vãnh ấy.”

Chuyện vặt vãnh? Anh cố làm tất cả để không chửi thề. Tương lai của Annie là chuyện vặt vãnh? Để bảo vệ vị trí như một phu nhân của ngài thẩm phán đáng trọng vọng, người phụ nữ này có thể đi xa đến đâu nữa đây? Alex cảm giác mình đâu cần phải biết. Không khi Annie chỉ là một con cừu non mà bà ta phải hy sinh. “Tôi xin lỗi,” anh lạnh lùng nói. “Tôi đâu thấy ngài thẩm phán không khỏe.”

“Vâng, à, đó không phải chuyện ông ấy muốn nói. Nói cho cùng thì, ông ấy còn cả một sự nghiệp phải suy nghĩ.”

Ồ, đúng rồi, cái sự nghiệp đáng nguyền rủa của ông thẩm phán. Sao anh lại quên được nhỉ?

“Tôi rất hy vọng rằng ông James sẽ khỏe hơn khi được chăm sóc tốt và nghỉ ngơi,” bà ta nói tiếp. “Nhưng, đến giờ, tốt nhất là không nên để ông ấy phải chịu xáo trộn gì cả. Tôi sợ rằng biến động kiểu gì, nhất là liên quan đến Annie, cũng có thể làm ông ấy tái phát.”

Nhìn xoáy vào mắt người phụ nữ này, Alex thấy được nỗi sợ hãi, hiển nhiên, nhưng anh ngờ rằng liệu đó có phải là nỗi sợ cho chính bà, chứ không phải cho chồng. Rốt cục thì bà ta có bí mật phải giữ kín. Điều đáng châm biếm ở đây là chồng bà ta đã biết chuyện bệnh điên có thể di truyền trong gia đình bà và Alex không biết lý do gì mà ông ta lờ đi không nói chuyện đó với vợ. Alex cho rằng chắc hẳn bà Trimble phải là người rất tin vào câu ngạn ngữ cổ rằng thừa nhận điều gì là cho nó thêm sức mạnh.

Sao hai người sống chung một mái nhà, ngủ cùng giường, có con, mà lại thành thật với nhau quá ít?

Tất cả những gì Alex muốn là tránh xa khỏi hai người họ. Tránh xa để anh có thể suy nghĩ. Anh còn phải đưa ra vài quyết định. Những quyết định quan trọng đến đáng nguyền rủa. Vì Annie, anh phải chắc chắn mình quyết định đúng. “Tôi sẽ ghi nhớ chuyện ông nhà không được khỏe trước lúc lại đến gặp hai ông bà vì những mối lo của mình. Như tôi đã nói, tôi không hề biết ông ấy ốm mệt.”

Bà Edie nhắm mắt lại thật mau. Khi nhấc rèm mi lên, nước mắt tuôn trào trên đôi má nhợt nhạt của bà. “Ngài Montgomery, tôi biết ngài nghĩ không tốt về tôi. Ngài nghĩ tôi là loại mẹ tồi đúng không?”

Một nửa cũng không đúng. Nhưng Alex thấy chẳng ích gì nếu làm tổn thương người đàn bà này. Trông bà ta đã thảm hại đến độ anh gần như chẳng dám nhìn. “Tôi không phải kẻ hấp tấp đánh giá người khác.”

“Dù có ra thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng đã làm những điều mình nghĩ là tốt nhất cho con,” bà ta run giọng. “Luôn luôn. Thật chẳng dễ dàng. Cả nhà cần tôi. Nhưng tôi đã giữ con bé ở nhà, không bao giờ oán thán nửa lời khi phải vất vả vì nó. Tôi cho rằng các bà mẹ khác chắc hẳn đã chọn lối thoát dễ dàng.”

Alex không nghi ngờ điều ấy. Anh tin rằng theo cách đáng thương của mình bà cũng đã góp phần vào những hy sinh của người mẹ. Bà ta chớp mắt rồi quệt hai má. Có điều gì đó trên nét mặt bà ta, Alex không chắc là gì, gần như làm anh thấy thương cảm cho người phụ nữ này.

“Từ giờ trở đi, có lo lắng gì tôi sẽ đến gặp bà,” anh hứa. Nói rồi, anh đội mũ lên và bắt đầu nhẹ nhàng thúc ngựa bước đi. “Chúc bà một ngày tốt lành, bà Trimble ạ.”

Bà ta giơ một tay lên. “Xin đợi đã. Cho tôi xin chút ít thời gian nữa, rồi tôi sẽ để ngài đi.”

“Vâng?”

Bà ta cắn môi dưới. Sau đó, thôi không lo lắng nữa để cất lời, “Tôi biết ngài đã hứa rằng sẽ trả Annie về cho chúng tôi sau khi nó sinh. Nhưng trong thời gian này có một số điều ngài nên biết, những điều tôi không nói đến trong đêm hôm ấy, lúc trước mặt ông thẩm phán. Vì ông ấy đang yếu, ngài hiểu mà.”

“Vậy những điều ấy có thể là gì?”

Hai tay siết chặt, bà ta thốt ra. “Dù ngài làm bất kỳ điều gì, cũng đừng bao giờ cho phép Annie ở gần mèo mà không có ai giám sát. Và nếu khách có con nhỏ đến nhà chơi ngài tuyệt đối không được để Annie một mình với một trong số những đứa nhỏ đó. Dưới bất cứ trường hợp nào cũng không.”

“Phiền bà giải thích tại sao?”

“Còn chưa rõ sao? Con bé sẽ không cố tình, ngài hiểu chứ, nhưng tôi không khỏi e ngại rằng nó có thể vô tình gây tổn thương cho đứa nhỏ hay con mèo đó.” Những giọt nước mắt trong trẻo từ mắt bà trào ra, hai khóe miệng bắt đầu run lên. “Hãy lưu tâm những gì tôi nói. Làm ơn đi!”

Nói xong, bà ta xoay người đi rồi trở lại con đường vắt ngang sân trước. Một lúc lâu, Alex vẫn đăm đăm nhìn theo.

Sau khi trở về Montgomery Hall, Alex nghỉ ngơi trong thư phòng, nơi anh mong tìm được chút riêng tư. Bà Maddy thì nghĩ khác. Trước lúc anh được thư thái ngồi trên ghế, bà gõ cửa rồi vào phòng không cần cho phép. Nhìn bà, Alex đủ biết bà sẽ chẳng muốn gì hơn ngoài việc đòi kể lại chi tiết toàn bộ cuộc nói chuyện của anh với ông bà Trimble.

“Sao?” bà nói.

Alex nhổm dậy, bước về kệ tủ rót cho mỗi người một chút brandy. Vì hiếm khi anh uống rượu sớm thế, nên bà quản gia ngạc nhiên nhướng hai bên lông mày khi anh đưa bà một ly rượu. “Tồi tệ vậy à?”

Xoay người trước khung cửa sổ nhiều ô trống hướng ra khu vườn phía tây, Alex đáp lời, “Nói ngắn gọn là, sau khi nói chuyện với cha mẹ Annie một lần nữa, tôi thấy rối rắm nhiều hơn bao giờ hết”. Anh dừng lại một lúc, đưa cái nhìn gay gắt phủ lấy bụi cây đã được cắt tỉa nằm ngay sát mấy luống hoa hồng. “Khốn kiếp thật, vú Maddy ạ. Đêm qua tôi đã ngập tràn hy vọng. Tôi nằm thao thức đến tận sáng, hàng trăm khả năng cứ rượt đuổi trong đầu... rằng cô ấy không ngờ nghệch như ông bà ấy tưởng, rằng có thể cơn sốt ảnh hưởng cô ấy theo cách khác mà chúng ta chưa từng được nghĩ tới. Cô ấy nói được, biết đâu đấy? Hay nghe được.”

Trông thất vọng chẳng khác gì cảm giác của Alex, bà Maddy nói, “Chà, không phải khả năng nghe của con bé đâu, cứ yên trí ạ, cậu ạ. Hầu hết những lần tôi gọi tên con bé, nó đều quay ra”. Đôi lông mày cau lại suy tư, bà lấy hai lòng bàn tay xoa xoa chiếc cốc. “Tôi nghĩ dó là tất cả lý do sao lại muốn cho con bé đi kiểm tra, cậu Alex à, để tìm ra chính xác vấn đề là gì.”

Alex cười chua chát. “Nếu tôi quyết định cho cô ấy đi kiểm tra hay thậm chí chỉ là đề xuất rằng muốn giữ cô ấy ở ngôi nhà này sau khi đứa bé chào đời thì chắc chắn sẽ có một cuộc chiến đang chờ tôi đấy.”

“Ông bà Trimble không có quyền pháp lý, không còn nữa. Cậu có thể làm điều cậu thích.”

“Đúng vậy, nhưng họ là cha mẹ Annie. Nếu vú đúng, và cô ấy có khả năng tiến triển được những tình cảm gắn bó, thì một cuộc phân ly...” Alex để giọng mình lặng dần. Một lúc sau, anh nói, “Tôi không muốn cô ấy đau khổ vì lý do không đâu”.

“Không, chúng ta không muốn điều đó. Tôi có cảm giác rằng con bé tội nghiệp ấy đã chịu đủ buồn khổ trong cuộc đời ngắn ngủi của mình rồi.”

Ngắn gọn hết sức có thể, Alex kể lại những chi tiết khác trong cuộc nói chuyện của mình với ông bà Trimble, bao gồm cả những cảnh báo kỳ lạ của bà Edie, rằng không bao giờ được để Annie một mình với mèo hoặc con nhỏ của bất kỳ ai.

“Thật ngớ ngẩn,” bà Maddy vừa nói vừa hổn hển thở. “Con bé rất lành.”

“Đêm qua, lúc tấn công cô Perkins, cô ấy đâu có lành,” Alex gợi cho bà nhớ. “Cô ấy cũng không hoàn toàn là một thiên thần khi tôi đưa cô ấy đến đây bằng xe ngựa.”

“Nhưng con bé bị kích động!”

Alex không thể phủ nhận điều đó. Anh nhìn đăm đăm vào đáy ly brandy màu hổ phách. Lúc ngẩng lên, anh đã quyết định kể cho bà Maddy nghe mọi chuyện, kể cả về ông bác bà Edie và nỗi lo sợ của ông bà Trimble rằng con gái họ có thể bị điên. Anh không để mình nghĩ đến việc hủy hoại lòng tin của ông James Trimble. Những gì anh nói trong căn phòng này sẽ không ai biết ngoài bà Maddy, và tương lai của Annie đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc.

Lúc anh kể, sắc mặt bà Maddy chuyển sang xanh nhợt đầy kinh hãi. “Lạy Thượng đế trên trời cao,” bà thì thầm lúc anh nói xong. “Con bé không bị điên, cậu Alex à. Tôi xin lấy cái mạng già này ra cá cược.”

Bà Maddy lắc đầu buồn bã. “Bởi vì bác sĩ có thể phát hiện ra rằng con bé không phải đơn giản chỉ bị hâm hâm, mà là điên?”

“Điều này có thể hủy hoại sự nghiệp chính trị của ông James Trimble, và nếu vậy, tôi nghĩ ông ta sẽ vì thế mà ly dị vợ.”

“Nói cách khác, họ thấy cây mà chẳng thấy rừng.”

Alex thở dài. “Tôi không biết nữa. Có thể chính tôi và vú là những người không xem xét sự việc thấu đáo. Chỉ có thời gian sẽ trả lời được, tôi đoán vậy.” Anh nhìn vào mắt bà Maddy với một nụ cười nhẹ chạm lên môi. “May là chúng ta còn có thời gian. Không phải chúng ta cà rịch cà tàng lúc làng đang cháy. Cô ấy mới mang thai bốn tháng. Chúng ta còn có năm tháng nữa để theo dõi cô ấy và đưa ra quyết định. Nếu, sau vài tuần, cả hai chúng ta chắc chắn rằng cô ấy có thể được cứu chữa thì tôi sẽ đưa cô ấy đi Portland, mặc xác ông bà Trimble.”

Bà Maddy nâng ly lên. “Ta sẽ uống vì điều đó.”

Alex không khỏi toét miệng cười, “Sẽ không dễ chịu đâu. Nếu tôi quyết định làm trái mong muốn của ông bà Trimble thì họ sẽ chiến đấu với tôi bằng mọi thứ họ có.”

“Họ sẽ tìm được đối thủ trong hai chúng ta.” Đôi mắt bà quản gia khẽ giãn ra khi bà uống nốt brandy. Quơ quơ tay trước mặt, bà chớp mắt và rít hơi qua kẽ răng. “Tuyệt, nhưng thứ này đang đốt cháy một đường xuyên dọc xuống ngón chân tôi!”

Alex khìn khịt cười. “Chà, vậy ta có quyết định chưa?”

“Còn hơn việc thay thế một quyết định bằng một quyết định, nhưng, đúng, chúng ta có rồi. Chúng ta sẽ đưa con bé đến Portland kiểm tra.”

“Liệu chúng ta có thấy những dấu hiệu chứng tỏ cô ấy có thể dạy dỗ được không,” Alex sửa lại.

“Chúng ta sẽ thấy.”

“Đừng có kỳ vọng nhiều quá đấy, vú Maddy,” anh nhẹ nhàng cảnh báo bà. “Tôi không muốn phải thất vọng.”

“Sẽ không đâu.” Bà quả quyết với đôi mắt ánh lên tia sáng đầy thách thức. “Con bé có thể không bao giờ làm được các phép toán hay những thứ như thế, nhưng nó có thể dạy được. Tôi xin lấy cả đôi tất nịt này ra cá cược.”

“Tôi hy vọng là vú đúng.” Cảm thấy thanh thản hơn so với hàng giờ qua, anh tựa vai vào tường. “Còn vấn đề khác mà ta chưa giải quyết, đó là về một bảo mẫu. Tôi biết vú bận. Và tôi cũng không trông đợi vú đảm đương thêm trách nhiệm chăm sóc cho Annie. Chúng ta sẽ phải thuê người. Nhắc mới nhớ. Cô ấy giờ đang ở đâu rồi?”

“Trong phòng mình. Tôi đã bảo một hầu gái ngồi cùng con bé khi tôi xuống đây nói chuyện với cậu rồi. Tiện nói luôn, cửa cũng sửa rồi. Henry đã thay mặt ốp và ổ khóa. Tốt như mới.”

“Cậu ta làm nhanh đấy.”

“Vâng, à, tôi có cằn nhằn một chút. Cậu biết thằng Henry rồi đấy. Nếu việc hoãn đến ngày mai được...” giọng bà nhỏ dần.

“Tôi xin lỗi vì mấy việc thêm thắt đó, vú Maddy à.”

Bà phẩy tay xua lời xin lỗi của anh. “Tôi không ngại việc chăm sóc con bé đâu. Như tôi thấy, không có lý do gì mà không thể cho nó bám đuôi lúc tôi làm việc. Con bé không bị giam trong phòng lúc ở nhà nó, đúng không?”

“Vâng.”

“Chà, vậy thì. Nếu con bé trốn khỏi tôi và chạy đi, không phải là cậu sẽ không biết tìm nó ở đâu đấy chứ.”

Gật đầu, Alex thừa nhận ý kiến đó. Mối lo chính của anh là biết trước đây Annie hay tha thẩn trong rừng, cô có thể liều lĩnh trốn khỏi nhà và có thể sẽ bị thương. Cho đến khi hết thai kỳ, phải thực hiện các biện pháp đặc biệt để giữ gìn thể trạng tốt nhất cho cô. “Nếu vú chắc chắn không ngại trông coi cô ấy. Vì những lý do hiển nhiên, tôi không muốn để cô ấy ra ngoài mà không có người trông chừng.”

“Tôi không ngại.” Bà Maddy chăm chú nhìn anh một lúc. “Vì không được đề con bé ra ngoài một mình, có lẽ cậu có thể bớt chút thời gian đi cùng với nó?”

“Tôi á?” Gợi ý của vú Maddy làm Alex rất ngạc nhiên. Sau phản ứng thô bạo của mình với Annie vào buổi sáng cùng trên xe ngựa, anh chẳng thích thú gì cái ý nghĩ ở một mình với cô. “Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi giao nhiệm vụ hộ tống cô ấy cho một trong các gia nhân.”

Bà Maddy bĩu môi. “Cậu Alex này, sau những gì xảy ra với cô Perkins, sao cậu có thể suy nghĩ về chuyện đó nữa chứ? Annie nên được đối xử như một thành viên trong gia đình này. Con bé không phải là một con vật nuôi hay những thứ kiểu ấy mà cậu có thể để bất cứ ai dắt đi.”

Biết bà quản gia nói đúng, Alex thở dài. “Tôi sẽ xem lịch làm việc và xem liệu mình có dành được chút thời gian với vú và Annie vào mỗi chiều không.” Anh cầu nguyện bà không hỏi tại sao mình lại yêu cầu cả sự có mặt của bà. Rút đồng hồ ra khỏi túi quần, anh xem giờ. Chiều nay anh có hẹn với hai người muốn mua ngựa cái. “Chà, mọi việc chúng ta sắp xếp ổn rồi, tôi nghĩ mình nên...”

“Có một vấn đề nhỏ nữa,” bà Maddy ngắt lời.

Alex nhướng một bên lông mày dò hỏi.

“Như tôi báo đêm qua đấy, bằng cách nào đó cậu phải làm Annie hiểu rằng phần cơ thể đang phình ra của nó là do đang mang đứa bé. Con nhỏ vẫn không thiết tha gì ăn uống.”

Alex rên rỉ. “Vú Maddy, tôi không nghĩ cô ấy hiểu nổi một từ tôi nói.”

“Thế thì vẽ tranh đi.”

“Tranh á? Tôi không biết vẽ. Hơn nữa, cô ấy còn rất bồn chồn lúc tôi ở quanh, để một người phụ nữ giải thích chuyện đó không tốt hơn sao?”

Mắt bà Maddy lóng lánh. “Đừng có nhìn tôi, tôi cũng không vẽ được đâu. Còn việc để tôi là người giải thích cho con bé thì thật vô lý. Cậu là chồng con bé mà.”

“Tôi là chồng của cô ấy chỉ bằng định nghĩa mơ hồ nhất của từ ấy thôi.”

Bà giơ cái cốc không cho anh. “Đó chính là tình trạng cậu nên chỉnh sửa trong mối quan hệ của hai người. Tôi đã nói ngay từ đầu rồi.”

“Cô ấy...”

“Xinh xắn.”

“Không một người đàn ông nào với chút ít đứng đắn...”

“Và con bé cũng dễ thương nữa.”

“Vú Maddy, vì Chúa hãy thực tế chút đi.”

“Với tôi như vậy là hoàn toàn thực tế,” bà vui mừng thông báo với anh. “Theo luật pháp, con bé là vợ cậu rồi. Nó đang mang trong mình đứa bé sẽ mang tên cậu. Chính cậu đã nói hàng chục lần rằng không có ý định kết hôn với bất cứ ai. Sao không biến cuộc hôn nhân này thành thật đi?”

Để câu hỏi hững hờ sau gót chân mình, bà Maddy đặt ly rượu trên bàn rồi ra khỏi phòng. Sau khi bà đi khỏi, Alex ngây ra nhìn xuống sàn nhà. Cuộc hôn nhân thật sự... Anh nhắm mắt lại trước ý nghĩ đó, nhưng trốn khỏi thế giới xung quanh cũng chẳng mấy giúp anh khuây khỏa đi nỗi cô đơn nhức nhối trong tâm khảm.