Giấc Mộng Đế Vương

Chương 60

Nghe một câu như vậy, Niếp Thanh Lân hơi há cái miệng nhỏ ra, dường như ngừng thở ngây ngốc một lúc lâu, mặc dù sớm biết hắn không ổn nhưng Cát Thanh Viễn như vậy thật sự là ngoài dự kiến của nàng, qua một lúc lâu, chóp mũi hơi đỏ lên: “A Khê ca giận Bản cung sao?”

Cát Thanh Viễn nghe vậy thân mình hơi cứng đờ, “A Khê” là nhũ danh thân thiết của hắn. Khi còn bé chơi đùa cùng với Thập Tứ hoàng tử, tiểu hoàng tử kia cũng bắt chước bà vú gọi tên hắn, gọi hắn là “A Khê ca”, lúc ấy luôn tỏ ra tức giận, vì vậy hắn len lén hôn mấy cái lên mặt tiểu đệ đệ hoàng gia nhỏ tuổi này.

“Công chúa không phải vẫn không chịu thừa nhận thân phận của mình sao, sao lúc này lại gọi nhũ danh của thần?” nói xong bàn tay to của Cát Thanh Viễn duỗi ra, lập tức kéo Niếp Thanh Lân vào trong ngực của mình, một bàn tay không nặng không nhẹ nắm lấy cằm non mịn của nàng, khiến cho nàng phải ngẩng cao đầu lên.

“Khi cung nữ kia đến tìm, trong cung... vừa mới xảy ra thảm án. Nếu Bản cung thật sự bỏ trốn, Vệ tặc kia nhất định sẽ sẽ điều tra nguyên do từ đó sẽtìm được huynh, trong lòng Bản cung biết A Khê ca lo lắng cho tình cảnh của Bản cung, nhưng trong nhà A Khê ca trên có phụ thân cao tuổi dưới có muội muội và ấu đệ, sao Bản cung có thể ích kỷ làm liên lụy đến huynh?”

Nhìn đôi mắt Niếp Thanh Lân ửng đỏ, đôi mắt thâm thúy của Cát Thanh Viễn hơi chấn động, khóe miệng gợi lên nụ cười nói: “thật sự là như vậy sao? Nhìn bộ dáng Vệ tặc tìm mọi cách sủng ái công chúa, nhất định là đã nếm thử mùi vị của công chúa, thần nghe nói mỗi lần Thái phó vào tẩm cung của công chúa, đều ở trên giường vuốt ve an ủi một hai canh giờ, nếu công chúa thật sự quan tâm đến A Khê ca của người, sao có thể bên nặng bên nhẹnhư vậy?”

Niếp Thanh Lân chớp chớp đôi mắt có chút phiếm hồng, đột nhiên đưa tay véo mạnh lên khuôn mặt tuấn tú của Cát Thanh Viễn. Bởi vì lực đạo khôngquá mạnh, Cát Thanh Viễn híp mắt để mặc cho nàng kéo: “Công chúa đang làm gì vậy?”

“Ta muốn nhìn xem kẻ nào đã giả mạo A Khê ca, nói chuyện không biết ngượng như vậy, Bản cung và Vệ tặc kia là trong sạch! Ngươi không có căn cứ nói ra những lời như vậy, Bản cung không thích nghe, thật đáng tức giận!” Mặc dù tức giận, nhưng giọng điệu nói chuyện cũng chỉ là của một đứa trẻ mười sáu tuổi không biết sâu cạn.

Cát Thanh Viễn không lên tiếng, đôi mắt thân thúy có chút u ám nhìn nữ tử ngây thơ trước mắt này.

Từ lúc hắn đoán được Hoàng đế là nữ tử, khi đó hắn biết mình có hứng thú với nàng. Mỗi vị hôn quân nữ đều có một mùi vị khác nhau, chẳng qua không biết là nữ tử thoạt nhìn có chút thông minh này, khi bị Vệ Lãnh Hầu trêu chọc sẽ có dáng vẻ như thế nào? Có phải so với Nhạc Dao kia càng mất hồn hơn không? Nếu không sao cái kẻ không biết lấy lòng nữ nhân như Vệ Lãnh Hầu lại sủng ái nàng như vậy?

Vốn nghĩ rằng thủ đoạn tàn ác của mình như thế, đã đủ có thể giết chết một vị công chúa thanh cao. Nhưng Vĩnh An công chúa này khi đối mặt với mình lại biến đổi rất lớn, lại bình tĩnh như không có việc gì, giống như trước đây không hề có ngăn cách luôn yếu ớt làm nũng với mình, bộ dáng kia dường như không giống một nữ tử hiểu chuyện lúc bình thường.

Mặc dù biết rõ công chúa này không giống với vẻ ngoài ngây thơ nhưng nhất thời Cát Thanh Viễn cũng không muốn vạch trần nàng, nói chuyện với công chúa như thế này, trong lòng có chút thoải mái hơn, dù sao chuyện tiếp theo cũng cần nàng phối hợp, nếu nàng vẫn mềm mại nhu thuận như thế này thì sẽ tiết kiệm được không ít khí lực....

Vì thế chân mày liền giãn ra: “Nếu công chúa còn không buông tay, thật sự là sẽ làm rách mặt vi thần mất. Công chúa đã ngủ hai canh giờ, chắc là đãđói bụng, vi thần đi chuẩn bị thứ gì ăn cho công chúa.” nói xong liền châm rãi buông tay ra, đứng dậy rời đi.

Niếp Thanh Lân thở phào nhẹ nhõm, nam tử dã tâm bừng bừng thật ra có một đức tính chung – đó là thích mềm không thích cứng. Nàng giương mắt nhìn bốn phía, rung động phía dưới chân nói cho nàng biết đây không phải ở trên mặt đất, không biết Cát Thanh Viễn này định dùng thuyền đưa nàng đến chỗ nào.

không bao lâu, một ma ma tiến vào, nhưng trong tay không bưng đồ ăn tới mà là cầm chậu rửa tay và khăn lau.

“Đại nhân phân phó ta giúp công chúa kiểm tra xem thân thể có khỏe mạnh hay không, mời công chúa nằm xuống cởi nội sam ra.”

Nghe câu nói này, Niếp Thanh Lân lập tức hiểu được ý tứ của ma ma, trong lòng không khỏi cười lạnh: Cát đại nhân thật là phô trương! Thần tử nho nhỏ này cách ngai vàng còn rất xa, vậy mà lại muốn học theo cách nghiệm thân trong sạch của Hoàng thượng khi tuyển chọn phi tử?” Lập tức lạnh lùng nhìn về phía ma ma kia: “Thân thể Bản cung không có gì bất ổn, không cần phiền toái.”

Nhưng ma ma kia khẽ hất cằm nhìn công chúa, khinh miệt nói: “Đại nhân phân phó, ta không thể không tuân theo, nếu công chúa không chịu phối hợp, ta đành phải gọi người tới đè công chúa ra, đến lúc đó đừng trách ta quá đáng!”

Niếp Thanh Lân nhìn bộ dáng điêu nô của ma ma này, trong lòng biết bà ta không hề hù dọa, hít một hơi thật sau, sau đó chậm rãi nằm xuống...

không bao lâu, ma ma đi ra ngoài khoang thuyền bẩm báo với Cát đại nhân, công chúa đúng là vẫn còn trong sạch.

Cát Thanh Viễn nghe vậy ngược lại có chút ngoài ý muốn, mày rậm chau lại: Chẳng lẽ mình nghĩ lầm rồi? Vì sao Vệ Lãnh Hầu lại giữ gìn bông hoa xinh đẹp này mà chưa thưởng thức mùi vị của nó vậy? hắn chậm rãi cầm một chén rượu trong khay, nói với ma ma kia: “đi mời công chúa tới đây dùng cơm.”

Đợi đến khi Niếp Thanh Lân đi vào phòng khách trên thuyền, mới phát hiện xung quanh có rất nhiều thuyền, mặc dù không sánh được với thuyền rồng, nhưng cũng xa hoa không kém, trên đường đi đến phòng khách, đi ở trên hành lang, nàng có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài thuyền, lúc này đang là đêm khuya, mây đen che hết ánh trăng, hai bên bờ sông tối đen như mực, thỉnh thoảng được ánh đèn của thuyền lớn chiếu rọi, có thể nhìn thấy cây cỏ hai bên bờ sông.

Cái loại cỏ thấp này, không phải chính là loại trước đây Cát Thanh Viễn đã từng giới thiệu cho Thái phó sao? Nhìn thấy loại thực vật này nàng liền nhận ra nơi này, thì ra bọn họ đang ở trên sông đào.

Đến khi vào phòng khách, liền thấy Cát Thanh Viễn đang ngồi bên cạnh bàn chậm rãi uống rượu. Nhìn thấy nàng bước vào, liền đứng dậy thi lễ mời công chúa ngồi vào bàn dùng cơm. Lúc này vẻ mặt người thanh niên trầm ổn, không hề có tà khí giống như lúc vừa rồi trong khoang thuyển, nhìn nghiêm chỉnh giống như vị quan phụ mẫu thanh liêm như lúc trong triều.

“Đại nhân vẫn không có ý định nói cho ta biết, đại nhân chuẩn bị đưa ta đi đâu sao?”

Cát Thanh Viễn cũng không vội trả lời, hỏi ngược lại: “không biết công chúa cảm thấy mùi vị chén rượu này thế nào?”

Niếp Thanh Lân vươn bàn tay trắng nõn ra bưng chén rượu lên, nhấp một ngụm: “Hương vị mát lạnh, không giống như mới cất.”

“Công chúa quả nhiên là người biết thưởng thức, rượu này là rượu mà tám năm trước gia phụ đã dẫn theo vi thần tự mình chôn dưới gốc cây hòe trong nhà. Qua bao nhiêu mùa nóng lạnh, thật cảm tạ cây hòa nở rất nhiều hoa, giúp vò rượu ủ lâu năm có thể lắng đọng được mùi vị tốt nhất. Cho nên rượu rất giống với cảm giác, gom góp tích lũy càng lâu, mùi vị càng ngọt càng nguyên chất. Công chúa có hiểu ý của thần không?”

Nghe một đoạn dài như vậy, trong lòng Niếp Thanh Lân trầm xuống, dường như nàng đã hiểu được nguyên nhân khiến Cát Thanh Viễn phải hao tốn tâm cơ như vậy...

Cát Thanh Viễn cũng nhìn ra thần sắc Niếp Thanh Lân khẽ biến, khẽ cười nói: “Quả nhiên công chúa là người rất thông minh, trước đây mỗi khi thần nói đến chữ ‘Thù’, thì sẽ phẫn nộ không thể nhẫn nại, nhưng nếu ăn sâu vào trong tâm trí, sau đó chờ đợi, ấp ủ, lên men... Thời gian càng lâu sẽ càng cảm thấy việc báo thù càng trở nên sảng khoái vui thích. Công chúa, người nói xem, thần nhọc lòng như vậy là để làm gì?”

Đôi mắt Niếp Thanh Lân rũ xuống, trong lòng biết lúc này không nên làm Cát Thanh Viễn tức giận, tiếp lời hắn: “Vĩnh An tuổi còn nhỏ, không biết những chuyện xưa trong cung, nhưng chắc là Niếp thị có lỗi với Cát phủ...”

Cát Thanh Viễn đưa tay cầm lấy chén rượu mà Niếp Thanh Lân đang cầm, rồi cầm lấy tay nàng, môi mỏng hé mở, uống cạn ly rượu mà nàng chưa uống xong:

“Mặc dù Vĩnh An tuổi còn nhỏ, nhưng chắc đoạn chuyện xưa này nàng đã sớm biết đến. Cái năm mà ta quen biết nàng, phụ hoàng của nàng – Ngụy Minh đế Đại Ngụy rất để ý tới kiều thê của Thị lang Hình bộ, lấy lý do nghỉ hè, lừa gạt thê tử của thần tử đến hành cung, lấy tính mạng cả nhà thần tử ra uy hiếp, ở trong vườn trong hành cung tùy ý làm nhục đùa bỡn nàng ta... một nữ tử mảnh mai, sao có thế chống cự lại dâm uy của vua một nước? Sau khi chịu nhục về nhà, nàng ta đã treo cổ tự vẫn. Nhưng đây là kiều thê mà Thị lang yêu nhất, sao có thể chấp nhận như vậy? hắn kịp thời cứu được kiều thê đang hấp hối, không để ý tới nhi tử đang ở bên cạnh oa oa khóc lớn, rút kiếm ra đặt trên cổ mình, chỉ nói một câu, nếu nàng ta mộtlòng muốn tìm cái chết, hắn cũng sẽ không sống tạm bợ trên nhân gian nữa.

Cứ như vậy, thê tử lại vì trượng phu và hai hài tử của mình một lần nữa tiếp tục sống, nhưng từ đó về sau, nàng ta không chịu gặp mặt trượng phu và 2 hài tử của mình nữa, cả ngày trốn trong Phật đường, cho đến khi nàng mang thai nghiệt chủng cuối cùng khó sinh mà chết...”

Niếp Thanh Lân chỉ cảm thấy lực đạo Cát Thanh Viễn đang nắm tay mình càng lúc càng lớn, thật sự có cảm giác sắp bị hắn bóp nát.

“Sau khi ái thê qua đời, Thị lang dẫn theo trưởng tử của hắn đi chôn vò rượu kia xuống, dặn hắn đại thù này nhất định phải báo, ngày mở vò rượu này ra chính là ngày báo thù. Từ đó về sau, hai cha con Thị lang nhịn xuống khuất nhục, âm thầm tiến hành, nếu hôn quân đã khiến hắn tan cửa nát nhà, hắn sẽ làm cho hôn quân kia nước mất nhà tan, tần phi nữ nhân sẽ làm nô dịch cho hắn! Vốn là mọi việc đều tiến hành rất thuận lợi, hôn quân mê muội lẩm cẩm, tín nhiệm tiểu nhân, Bắc Nam đều tràn ngập nguy cơ, nhưng... Vệ Lãnh Hầu! hắn đã khiến tâm sức nhiều năm xây dựng của hai cha con nhà ta đổ xuống sông xuống bể, bản thân hắn thì nhanh chân đến trước, chiếm hết những thứ tốt nhất đã được ta trải sẵn! Công chúa, ngài nói, rốt cuộc thần nên làm thế nào để đòi lại tổn thất năm đó?”

nói đến đây, trên khuôn mặt anh tuấn của Cát Thanh Viễn đã tràn đầy dữ tợn, dường như tất cả cừu hận bất mãn đối với tiên đế đều trút hết lên người người giữ đường phá rối Vệ Lãnh Hầu. Niếp Thanh Lân nghe thấy thế, trái tim hầu như chìm xuống tận đáy cốc: Phụ hoàng anh minh, rốt cuộc ngài đã gây ra bao nhiêu nợ để con cháu ngài phải gánh lấy? Chỉ sợ vị tiểu Cát đại nhân khó có thể đuổi đi.

Sau khi phụ hoàng nắm quyền, mọi việc trong triều đều không thuận lợi, giống như có một thế lực vô hình nào đó đang thúc đẩy vương triều này xuống dốc, ban đầu nàng chỉ cho là do chuyện Vệ Thái phó trừng phạt băng đảng của Vinh thượng thư, bây giờ nhìn lại hóa ra là có huyền cơ khác.

“Phụ hoàng hoang đường, trong lòng Vĩnh An đã sớm biết, nhưng cũng không biết rằng lại xằng bậy không tuân luân lý như vậy, chỉ là hiện này ông cũng đã qua đời, chỉ mong A Khê ca có thể buông xuống cừu hận trong lòng, về sau vui vẻ sống qua ngày...”

Cảm xúc của Cát Thanh Viễn dường như đã bình tĩnh lại, buông cái tay đang nắm chặt ra, bỏ chén rượu xuống, nhìn cánh tay nhỏ bé bị nắm chặt mà ửng đỏ kia một chút, vươn ngón tay dài có dính một chút rượu chậm rãi giúp nàng xoa bóp tay lưu thông máu.

“Tâm tư công chúa thuần khiết, đang ở trong tay nịnh thần giết cha mà có thể giữ được tấm thân hoàn bích, đó không phải là điều mà nữ tử nào cũng có thể làm được. Trong lòng Cát mỗ cũng biết, tội nghiệt của hôn quân không thể áp đặt trên người công chúa được. Tuy nhiên... đáng tiếc Cát mỗ không có được lòng của công chúa, mọi việc đều phải có kết quả cuối cùng. Nếu như công chúa chịu ra tay giúp đỡ vi thần, thần cũng sẽ lấy lễ tương đãi, những thứ Vệ tặc có thể cho công chúa, Cát mỗ cũng có thể thỏa mãn nàng gấp bội. Đợi đến khi thiên hạ quy về một mối, thần hứa sẽ cho công chúa một cuộc sống cả đời phồn hoa không lo.”

Niếp Thanh Lân bất động thanh sắc, chỉ là Cát Thanh Viễn xoa bóp tay nàng có chút đau hơi nhíu mi lại, nhẹ giọng nói: “không biết đại nhân có tính toán gì không?”

Cát Thanh Viễn hơi ngẩng đầu: “Mời công chúa viết một phong thư, nói là muốn cùng tình lang bỏ trốn nhưng giữa đường bị sứ giả Hung Nô ngăn lại bắt cóc, có một đội tinh binh của Hung Nô tiếp ứng muốn ép buộc công chúa đi đến phương Bắc. không biết làm sao, công chúa đành lén lưu lại mộttờ giấy cầu cứu quan địa phương ở phòng trọ là được..”

Niếp Thanh Lân trừng mắt nhìn, không rõ thâm ý của Cát Thanh Viễn là gì. Nhìn đôi mắt to của công chúa đang tìm tòi nghiên cứu nhìn sang, hắnmỉm cười nói tiếp: “nói đến ngọn nguồn, vẫn phải nên cảm tạ công chúa đã nhắc nhở thần trong cuộc thi Đình, sau khi về nhà trong vòng một tháng thần đã đi sâu nghiên cứu về đường sông. Tự mình thi công xây dựng, chỉ cần khai thông đập nước, cả khu vực hạ lưu sẽ bị ngập úng bởi hồng thủy chỉ trong một đêm. Nếu như Vệ Lãnh Hầu đó đúng như suy đoán của thần, coi trọng công chúa, đến lúc đó, hắn nhất định sẽ tự mình dẫn đại quân tới cứu. Đến lúc đó, nước sông tuôn trào, trong vòng trăm dặm đều là ao đầm, cho dù Hắc Kỳ quân của Vệ Lãnh Hầu có anh dũng đến mức nào, cũng chỉ có thể làm con kiến chết trong nước sống cuồn cuộn.”

Những lời nói này của Cát Thanh Viễn hoàn toàn khiến Niếp Thanh Lân kinh ngạc: “Vậy dân chúng thôn trang trong phạm vi trăm dặm...”

“Vệ tặc tàn bạo, hành thích vua mưu đồ đoạt vị, lại phóng hỏa đốt cháy con nối dõi hoàng gia, rốt cuộc cũng chọc giận trời xanh, một đêm trút nước xuống, Vệ tặc chết đuối.... Công chúa cảm thấy lời giải thích trời trừng phạt đã đủ đanh thép khiến mọi người không dám kêu than chưa?”

Cát Thanh Viễn đứng lên, thân ảnh cao lớn che lại ánh nến, đôi mắt thâm thúy không hề giống nam tử mười tám tuổi ngây ngô tinh khiết: “Mời công chúa nhanh chóng viết thư, sự kiên nhẫn của Cát mỗ không có nhiều, hy vọng có bình an sống chung với công chúa, mong công chúa không cô phụ dụng tâm của Cát mỗ.”

nói xong, ma ma kia bưng giấy mà bít tới, bày ở trước mặt Niếp Thanh Lân: “Mời công chúa mau chóng viết đi.”

Niếp Thanh Lân cười khổ: “Trong lòng Cát khanh và Vệ Lãnh Diêu đều có tham vọng to lớn, không cam lòng làm kẻ dưới, đều là nam nhi tài năng xuất chúng. Trong lòng ngươi đã biết người ngồi trên long ỷ kia là ai, trẫm vốn là nữ nhi không nên ngồi ở trên long ỷ đó, nếu hai người các ngươi chiến đấu một cách minh bạch, tự nhiên người có tài đức sẽ được đứng trên, đó cũng là phúc khí của lê dân bách tính. Nhưng bây giờ Cát đại nhân là nghĩ ra kế “hay” như vậy, lại muốn trẫm tự mình chấp bút xử tử dân chúng vô tội trong mười mấy thôn trang xung quanh trong vòng trăm dặm kia. Trẫm tuy là người vô dụng, cũng không thể không để ý đến việc sống chết của dân chúng mà chỉ để bảo vệ mình, chỉ sợ Cát khanh chắc phải nghĩ diệu kế khác thôi...”

Cát Thanh Viễn không ngờ rằng vị công chúa trông có vẻ yếu ớt này lại đột nhiên tỏ thái độ lạnh lùng như vậy, không tự xưng Bản cung nữa mà sửa lại xưng “trẫm”, vẻ mặt cũng không tỏ ra thẹn thùng nữa. Trong ánh mắt vẫn trong trẻo nhưng rất lạnh lùng, khoe miệng mỉm cười, bộ dạng bình tĩnh thản nhiên kia, tư thế ngồi vững vàng, giống như ngày thường ngồi ở trên ngôi cao, nhìn xuống các thần tử dưới triều….

Cát Thanh Viễn đưa tay vỗ nhẹ hai gò má của nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng trước mặt: “Vốn là đang không biết vì sao, chỉ nghĩ bệ hạ dùng sắc đẹp của mình dụ dỗ Vệ tặc, bây giờ mới phát hiện, bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng của bệ hạ lúc này có thể mê hoặc tất cả nam nhi trên đời này... Đáng tiếc, vi thần lấy lễ tương đãi cũng không thể khiến bệ hạ đồng tâm với thần, vẫn tìm đủ lý do như trước. Tuy nhiên không có vấn đề gì, Vệ tặc mê hoặc Thánh thượng đã lâu, vi thần sẽ từ từ cho bệ hạ biết cái gì gọi là nam nhi chân chính, những món nợ oan nghiệt mà phụ hoàng của ngài tạo nên, nay phải để nữ nhi của ông ta hoàn trả lại mới được...”

nói xong, hắn đưa tay cầm lấy bút lông, nhặt lấy tờ giấy, cổ tay nhẹ nhàng dịch chuyển, chữ được viết ra giống hệt với nét chữ của Niếp Thanh Lân.

Đây là Cát Thanh Viễn, mặc dù hắn không linh hoạt khéo léo trời sinh giống như Vệ Lãnh Hầu, nhưng tâm tư thâm trầm, mưu tính sâu xa cũng khôngkém, hắn có thể chôn giấu khuất nhục của cha mẹ trong lòng mấy năm mà không để lộ nửa điểm sơ hở, có thể trong mấy ngày ngắn ngủi cố gắng hết sức nắm rõ về thủy lợi, cho nên cũng có thể ổn định tâm tình khổ luyện nét chữ của Niếp Thanh Lân.

Đối địch với người như vậy, thật sự làm cho người ta không rét mà run...

Sau khi viết xong, Cát Thanh Viễn ngẩng đầu lên, trong mắt đều là tà khí: “Vốn thần chỉ định dò xét thử sự thành tâm của Hoàng thượng mà thôi. Chẳng qua là, biểu hiện của bệ hạ đã khiến A Khê ca quá thất vọng... Nên trừng phạt Thánh thượng như thế nào cho tốt đây?”

Lời nói của hắn còn chưa dứt, đột nhiên Niếp Thanh Lân đứng thẳng dậy chạy vọt tới bên mạn thuyền, kỹ năng bơi lội của nàng không tốt lắm, chỉ là trước đây len lén cùng mẫu phi luyện tập trong ao cạn ở hành cung, nhưng sự việc đã đến nước này, không còn cách nào khác, chỉ có thể nhảy vào nước, tự tìm cho mình một con đường sống.

Nhưng thân mình vừa đi tới cạnh mạn thuyền, chưa kịp nhảy xuống, đã bị Cát Thanh Viễn bước vài bước tới tóm lại, ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, kéo ôm thật chặt vào trong ngực, hơi thở mang theo mùi rượu ấm áp xông thẳng vào trong lỗ tai của nàng: “Có phải do vi thần tiếp đãi khôngchu toàn không? Sao Thánh thượng lại đi tìm cái chết? một khi đã như vậy, thần phải tận tâm tận lực giúp Thánh thượng không cảm thấy tĩnh mịch mới được...”

nói xong ôm chặt lấy thân mình đang liều mạng giãy giụa của Niếp Thanh Lân, bước vài bước tiến vào trong khoang thuyền, sau khi ném Niếp Thanh Lân lên giường, thì chậm rãi cời bỏ y bào của mình, lộ ra bắp thịt rắn chắc bên trong, kông giống với thân thể mà một quan văn nên có:

“Vốn thương hại nàng là xử nữ, cũng muốn lấy lễ tương đãi, đợi sau khi Vệ tặc chết, sẽ nạp nàng vào phủ, cũng coi như không mang danh làm nhục danh tiếng công chúa Đại Ngụy của nàng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, ta và nàng đúng là nên đi xong lễ chu công* mới tốt. Đợi sau khi nàng đã hưởng thụ qua mùi vị của nam nhân, sẽ dần thu lại thói quen làm Hoàng đế, an tâm sinh con dưỡng cái cho thần, bồi thường lại những thua thiệt mà phụ hoàng hôn quân của nàng đã gây ra!”

nói xong, hắn liền xé rách y phục của Niếp Thanh Lân, không thể chờ đợi hôn lên gò má phấn hồng của Niếp Thanh Lân, lúc nàng hôn mê đã được thưởng thức làn da trơn mềm của vị công chúa hoàng gia này, nay lại được hôn lên lần nữa, quả thực giống như đang thưởng thức một loại phúc thọ cao, khiến người ta bị nghiện. Nhất định Vệ Lãnh Hầu kia có bệnh không tiện nói ra, nếu không vì sao đến bây giờ bé con động lòng người này còn có thể giữ được thân thể trong sạch?

Bất quá cũng do được trời xanh chiếu cố, mỹ nhân thiên hạ này mới là của hắn, sau khi ở trên giường chinh phục tiểu mỹ nhân này xong, sẽ đi thu thập Vệ Lãnh Hầu kia nữa là xong, bố trí nhiều năm chỉ đợi giờ khắc này!

hiện nay trong kinh thành con nối dõi của tiên hoàng đều đã chết gần hết, trận hỏa hoạn tại biệt viện kia là mưu kế do hắn bố trí sắp xếp cho người nằm vùng trong cung gây ra. Vị Lục hoàng tử kia đã từ bỏ họ hoàng gia, xem như tránh được một kiếp. Nay chỉ còn lại đệ đệ nghiệt chủng trong phủ của mình là người có huyết thống hoàng gia.

Trong lòng không ít các cựu thần trong triều đều biết ẩn tình kia, mặc dù đệ đệ lớn lên rất giống mẫu thân, nhưng khuôn mặt vừa nhìn liền biết đó là nghiệt chủng của tiên hoàng. Đến lúc đó đệ đệ tám tuổi lên ngôi, hắn sẽ là người ngồi lên chiếc ghế Giao long, những việc Định quốc hầu chưa kịp hoàn thành, hắn sẽ giúp Vệ hầu hắn thực hiện nốt...

Mỹ nhân dưới thân bất lực giãy giụa, khiến người ta chỉ muốn hung hăng phá hủy nàng, nên hưởng thụ thương yêu nàng thế nào mới tốt đây? Chỉ sợ một đêm này muốn ba năm lần đều cảm thấy không đủ...

Đúng lúc này, cửa khoang thuyền đột nhiên bị người dùng lực mở ra, một nữ tử mặc cẩm y hoa phục vẻ mặt ghen tỵ đứng ở cửa: “Cát lang đúng là người có mới nới cũ, bên này vừa cùng tỷ tỷ vui vẻ mấy ngày trước, hưởng thụ tề nhân chi phúc, sao còn bắt luôn cả muội muội?”

Niếp Thanh Lân hốt hoảng ngẩng đầu nhìn thấy người đứng ở cửa rõ ràng là người đã mất tích lâu nay Nhạc Dao công chúa.

Cát Thanh Viễn khẽ nhíu mày, từ trên giường chậm rãi đứng dậy, buông Niếp Thanh Lân đang đặt dưới thân ra, đứng lên đi ra phía sau cửa khoang thuyền, hỏi: “Tình hình bên vương phủ như thế nào rồi?”

“Có thể như thế nào? Vệ Lãnh Hầu đúng là một người có tâm địa lạnh lùng, không để ý sự cầu xin tha thứ của Vương gia, thẩm vấn Lâm Diệu Thanh cả đêm, nhưng cũng không hỏi ra được cái gì. hiện tại toàn bộ kinh thành đều bị giới nghiêm vô cùng chặt chẽ, vì động đến ngơời trên đầu quả tim của hắn mà... Như thế nào, Cát lang cũng không chịu nổi nữa, muốn nếm thử hương vị đế cơ đã khiến Vệ Lãnh Hầu thần hồn điên đảo sao?”

Cát Thanh Viễn mỉm cười: “Nhạc Dao không có ở bên cạnh ra, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy tĩnh mịch, chẳng qua dùng nàng ta để tiêu khiển thôi, thế nào? Nhạc Dao ghen? Phải biết rằng, người có nhiều vị khách vào màn trướng như vậy, ta cũng chưa từng hỏi tới...”

đang nói chuyện, hắn lôi kéo tay Nhạc Dao công chúa đi tới một gian phòng khách.

Ngày thường Nhạc Dao luôn phóng đãng thành tính cũng không kềm chế được khuôn mặt cũng nhuốm một chút u oán: “Vì sao Cát lang lại nói như vậy, người khác nghĩ Bản cung phóng đãng thành tính, chẳng lẽ Cát lang cũng hiểu lầm sao? Năm ta mười ba tuổi bị phụ hoàng say rượu làm nhục, muốn đi tìm cái chết, chính Cát lang đã ngăn cản Bản cung, dùng chuyện của mẫu thân để khích lệ Bản cung, làm cho tấm lòng của Bản cung hướng về chàng chưa từng thay đổi. Từ đó về sau Bản cung một lòng vì bá nghiệp của Cát lang mà cam nguyện hy sinh, cho dù có cùng những người khác cấu kết cũng đang vì Cát lang bày lưới giăng bẫy... Chẳng lẽ, hiện tại Cát lang ghét bỏ Bản cung không trong sạch? không phải chàng nói đến lúc đoạt được ngôi vị Hoàng đế, Bản cung sẽ làm chính cung Hoàng hậu sao?”

Cát Thanh Viễn đưa tay vuốt khuôn mặt đầy son phấn của Nhạc Dao, mặc dù nàng còn trẻ, nhưng nhiều năm túng dục đã làm cho khuôn mặt này trở nên tang thương, da mặt nhão nhoẹt khiến người ta sờ lên liền cảm thấy chán ghét...

Cát Thanh Viễn rũ nửa mi xuống, mặc cho Nhạc Dao đang cấp bách không chịu được cởi y phục của mình xuống, đôi tay như rắn nước quấn quanh cổ hắn, hằn từ từ đưa tay ra, từ trên trán Nhạc Dao một đường trượt xuống dưới, đặt ở trên cổ nàng...

“Tâm tư của Nhạc Dao ta luôn hiểu rất rõ, chẳng qua là hiện tại Vương gia đang bị Vệ Lãnh Hầu để mắt tới, chỉ sợ sẽ khai Nhạc Dao ra, không biết công chúa có nguyện ý vì vi thần làm một chuyện cuối cùng không?”

Nhạc Dao dán chặt tình lang, hô hấp rối loạn, thở hổn hển nói: “Nhạc Dao....việc gì cũng cảm tâm tình nguyện...”

Nghe một câu này, bàn tay to của Cát Thanh Viễn đột nhiên siết chặt, ánh mắt nguội lạnh trợn to, dùng sức bẻ gãy xương cổ của nàng ta: “Thần cần Nhạc Dao công chúa chết đi...” nói xong nhẹ nhàng buông tay, Nhạc Dao giống như một lớp bũn nhão co quắp xụi lơ rồi ngã trên mặt đất, nước mắt từ trong mắt chậm rãi chảy xuống...

Sau này muốn danh chính ngôn thuận đăng cơ, chính là trở thành tỷ phu của tiểu Hoàng đế, tốt nhất là dung nhập vào hoàng thất Niếp thị. Đầu tiên là phải làm một tỷ phu đức cao vọng trọng của Hoàng đế, thể hiện mình là người có đức có tài, dù có khoác hoàng bào, cũng sẽ được sử sách ghi tên, trở thành giai thoại thiên cổ!

Nhưng sau này, ngôi vị Hoàng hậu đã chọn được người thích hợp, sao hắn còn phải nhẫn nại chịu đựng nữ nhân dơ bẩn phóng đãng này làm chi nữa?

Cát Thanh Viễn chậm rãi sửa sang lại lại y phục của mình, mới vừa rồi uống hơi nhiều rượu, có chút choáng váng, bây giờ là giai đoạn thu lưới quan trọng, hắn không thể đắm chìm trong hương vị dịu dàng quá lâu. Chỉ khi trừ khử được Vệ Lãnh hầu, hắn mới có thể gác tay lên trán ngủ ngon, về sau không có ưu phiền.

Mỹ nhân cũng giống như rượu ngon, đáng giá để chờ đợi...

Nghĩ vậy, hắn nhảy lên một con thuyền nhỏ, sai người đưa thi thể Nhạc Dao đi, biến mất trong bóng đêm.

Vệ Lãnh Hầu cũng không tốn quá nhiều khí lực, liền điều tra được Ung Hòa vương gia ở bên ngoài nạp thiếp thất không ngờ lại là Nhạc Dao công chúa, bị thuốc phiện ăn mòn nên ân sư sớm đã mất đi sự trong sáng ngày xưa, khi cơn nghiện phát tác, chỉ biết thống khổ kêu rên.

Vốn tưởng rằng có manh mối, nhưng không bao lâu sau, có người vội vàng báo lại, Nhạc Dao công chúa thân thể trần truồng được người phát hiệnchết trong Dịch quán của sứ giả Hung Nô, mà vài vị sứ giả kia cũng biến mất không thấy đâu.

Đúng lúc này, quan địa phương khu vực sông đào vội vã tới trình lên một tờ giấy, chữ viết quen thuộc, giọng điệu đau xót...