Giấc Mộng Đế Vương

Chương 1

Tiếng trống canh vang lên. Tiếng gõ quen thuộc ấy nhắc nhở người lớn kẻ nhỏ trong cung, lúc này là đêm khuya vắng người, chỉ còn sự im lặng.

Hoàng cung lớn như vậy, bất kể chủ tử hay nô tài, vừa mới đến hay đã ở lâu, tất cả đều chẳng phân biệt trên dưới quỳ sấp trước đại điện, bóng của đoàn người phủ lên trên nền gạch vàng.

trên khoảng sân rộng dưới điện, nước “Ào Ào” giội xuống nền đá, cọ rửa chừng ba lần, nhưng mùi máu tanh lẫn vào bùn đất trong kẽ đá vẫn ngoan cố bốc lên khiến người ta buồn nôn.

Chém đầu suốt một đêm, lưỡi đao cũng đã cùn, lúc này đao phủ nương theo ánh sáng lập lòe của ngọn đèn dầu dưới điện, lặng lẽ kiểm kê chiếm lợi phẩm trong sọt.

Quỳ gối trước đại điện, là một nhóm có nam có nữ có già có trẻ, mặt vàng như nền gạch. Dưới đũng quần vài người đã ướt một vũng, bốc hơi nóng hổi.

“Vệ Thái phó, công chúa hoàng tử trong cung đều đã ở đây, mời ngài qua xem!”

Người nói là Tổng Đô thống Lữ Văn Bá của Cấm quân - Đại tướng quân Trấn Viễn - từng càn quét ngàn vạn quân địch, đang khom tấm lưng thép, mời Phụ chính* nước Đại Ngụy - Thái phó Vệ Lãnh Hầu lên đại điện. (*phụ chính: giúp đỡ việc triều chính thay vua)

Khuôn mặt tuấn tú trong trẻo nhưng lạnh lùng, như chẳng có gì thay đổi, cho dù tiến hành đảo chính suốt đêm, tự tay chém chân long thiên tử trênngai vàng, tắm máu toàn bộ hoàng cung, hoàn toàn lật ngược bầu trời Đại Ngụy, nhưng trên khuôn mặt vẫn là vẻ ung dung lạnh nhạt.

Mắt phượng sâu thẳm thờ ơ quét một vòng lên đám con cháu hoàng thất đã tè cả ra quần, cuối cùng lướt qua cái đám lạnh run đũng quần ướt đẫm đó, dừng lại trên một bóng dáng gầy yếu.

Đưa tay nhẹ nhàng chỉ một cái, lập tức có hai gã Cấm quân xách đứa bé ốm yếu gầy trơ xương từ trong đám người ra.

nói đó là một đứa bé thì có chút quá đáng, chẳng qua do dinh dưỡng không đầy đủ trong thời gian dài, khiến cho vóc dáng của đứa trẻ mười lăm tuổi này nhỏ bé hơn so với bọn trẻ cùng lứa, chiếc cằm nhọn ngược lại càng làm nổi bật đôi mắt to trong suốt.

Vệ Lãnh Hầu thấy rất rõ, trong đôi mắt linh hoạt đó... Ngay cả nửa giọt nước mắt cũng không có, cố lắm mới nhìn ra, trong mắt lộ ra một ít tơ máu mệt mỏi, mới có chút phù hợp với thảm kịch vừa xảy ra trong cung.

“Bẩm Thái phó, đó là... Con trai thứ mười bốn của tiên hoàng vừa “băng hà” - Niếp Thanh Lân, do Lệ Tần vừa mới qua đời ở Quảng Ân cung sinh ra, năm nay đã mười lăm.” Dù nắm rõ danh sách mọi người trong cung, Nguyễn công công cũng phải ngẫm một lúc, mới đột nhiên nhớ tới tên tuổi của vị hoàng tử bị bỏ quên này, vội vàng đứng phía sau Vệ Thái phó nhỏ giọng bẩm báo.

“Mười lăm? Tuổi hơi lớn...” Vệ Thái phó thờ ơ nói.

Là thân tín của Vệ Thái phó, Nguyễn công công lập tức nhận ra suy nghĩ của bề trên, vội góp lời: “Tuổi hoàng tử thứ mười sáu của Ninh Phi ở Vĩnh Ninh cung khá thích hợp, chỉ mới sáu tuổi, ngây thơ không biết gì, đang cần Thái phó dốc lòng dạy bảo.”

Khi nói chuyện, thị vệ bên cạnh liền túm một đứa trẻ hơi mập mạp lẫn trong đám phi tần lụa là gấm vóc, ném nó tới trước mặt Vệ Lãnh Diêu.

Thập Lục hoàng tử khẽ nâng mắt nhìn nam tử cao lớn trước mặt, chạm vào cặp mắt tràn đầy băng giá kia, nhớ tới lúc chạng vạng tối khi hắn đánh đến cửa cung, một kiếm hung ác chém chết phụ hoàng, lập tức sợ đến run rẩy, há to miệng nhìn về phía đám người hô lớn: “Mẫu phi, cứu con!”. Hô xong, liền hôn mê bất tỉnh.

Ninh phi thấy hoàng nhi của mình chịu khổ, cũng lấy lại được chút can đảm đã bị dọa mất, dù sao cũng là phi tần được tiên hoàng chiều chuộng nhiều năm, phụ thân còn là Vinh thượng thư chức vị cao của bộ Lại, là quý nữ được cưng chiều xuất thân từ nhà làm quan nhiều đời, đối mặt với loạn thần giết vua, không nhịn được mà bày dáng vẻ thường ngày ra: “Vệ... Vệ Thái phó, nó chỉ là đứa trẻ, có chuyện gì, ngài cứ nhằm vào ta, lại nói tình bằng hữu giữa cha ta và Thái phó ngài cũng sâu đậm, ngài... nể mặt ông ấy, tha cho Kỳ nhi của ta đi...”

Vệ Lãnh Hầu nhìn gương mặt như hoa sen mang lệ của Ninh phi, cũng dốc lòng suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Vinh gia các người dựa vào sự yêuchiều của nhà vua, tùy tiện vơ vét mồ hôi xương máu của dân, mê hoặc thánh giá, nhiễu loạn triều cương, nhưng nghĩ lại, ta cũng nên nể mặt Vinh Các lão một chút... Nếu ông ta đã sớm bệnh nặng qua đời trong phủ của mình, các người làm con cháu, cũng nên đi theo chăm sóc ông ấy.”

Vừa dứt lời, Ninh phi lớn tiếng kêu thảm thiết, vốn nghĩ phụ thân mình là cọng cỏ cứu mạng sau cùng, lại không ngờ, lúc trong cung có biến, nhà mẹ đã sớm chịu tai họa bất ngờ, xem ra Vệ Lãnh Diêu đã sớm biết phụ thân mình từng bày kế hãm hại hắn, xem ra tên nghịch thần tim lạnh này nhất định sẽ không bỏ qua cho mình và Kỳ nhi...

Vô cùng tuyệt vọng, nhưng lại vô cùng thông suốt, đứng dậy giống như người điên tức giận phẫn nộ xông về phía Vệ Lãnh Diêu.

Đáng tiếc còn chưa tới gần, thị vệ bên cạnh đã sớm rút đao chém tới, người từng là mỹ nhân yêu kiều xinh đẹp nhất lục cung giật giật vài cái, lập tức ngã vào vũng máu.

Cùng lúc đó, bãi nước dưới đũng quần của đám quý nhân trong đại điện càng nồng hơn, mùi khai ngấy xông lên khiến bọn thị vệ đều không nhịn được nhíu mày. Đám phi tần quen được nuông chiều lại bị dọa ngất thêm vài người.

“Tiên đế vì bệnh băng hà, nhưng triều đình không thể một ngày không có vua, Vinh gia dựa vào vinh sủng của họ ngoại, làm loạn triều cương, sắc lập tân quân, cũng không thể không suy tính nhân phẩm của họ ngoại...”

Vài lời ít ỏi cũng đủ khiến linh hồn nhỏ bé của Nguyễn công công sớm bị dọa sợ đến mức nổ tung tóe bay đầy trời, trong lòng không khỏi tự mắng mình quá hồ đồ.

Vệ Thái phó này tuổi trẻ đắc ý, số làm quan một đường thuận lợi, dốc sức nhiều năm, vây cánh của hắn ở vương triều Đại Ngụy dần dần lớn mạnh, đáng tiếc một núi không thể có hai hổ, Vinh gia mấy đời làm quan sao lại cho phép một dân thường không có tổ tông che chở giúp đỡ lại lên như diều gặp gió, đấu đá trên triều thời gian qua vẫn luôn gay gắt.

Quyền thần tranh đấu, nếu đế vương có chút khôn ngoan thì chỉ cần ngoảnh mặt làm ngơ, dàn hòa một chút, vẫn xem như cân bằng được các lực lượng, hỏng là hỏng ở tiên đế Ngụy Minh đế, đắm chìm vào nữ sắc, mê muội vô năng, trước là một mực nâng đỡ Vệ Lãnh Diêu, nuôi hổ ủ họa, sau thìkhông biết vì sao, lại có lòng muốn nhổ cỏ tận gốc.

Đáng tiếc Vệ Lãnh Diêu đã sớm đoán được, quyết định thật nhanh, chớp thời cơ tiến hành ép vua thoái vị, chém sạch từng tai họa ngầm có hại cho mình.

Ngặt nỗi tiên đế dựng nước Đại Ngụy cũng sáng suốt, đã chia hoàng tộc họ Niếp đến nhiều nơi, phân đất phong Vương, vài Vương gia hoàng tộc đãnuôi binh lính tự vệ, nếu ngay lúc này, thay vua đổi chúa thành họ khác, chỉ sợ đám chư hầu dã tâm bừng bừng này sẽ có cớ phất cờ.

Lúc này Vệ Thái phó đang muốn nuôi một tiểu Hoàng đế bù nhìn, đợi thời cơ thích hợp, mới thuận lý thành chương mà chiếm lấy.

Nghĩ lạ thì, khi không mình lại đề cử cháu ngoại kẻ thù của Vệ Thái phó, thật đúng là lẩm cẩm, nên đâm đầu vào cột trụ trên đại điện chết cho rồi.

không đợi Nguyễn công công lau mồ hôi lạnh, Vệ Thái phó đã nhẹ nhàng nâng cằm của Thập Tứ hoàng tử Niếp Thanh Lân vẫn luôn lẳng lặng quỳ ở một bên, nửa rũ mắt quan sát môt phen sau đó mở miệng: “Nghe nói y là một kẻ tàn tật.”

Nguyễn công công chấn động, không ngờ mấy chuyện bí mật hậu cung này Vệ Thái phó cũng biết, có lẽ đã cân nhắc lựa chọn con rối từ lâu, vội hắng giọng đáp: “Bẩm Thái phó, nghe các cung nữ được ban cho các hoàng tử nói, Thập Tứ hoàng tử này đúng là... không được.”

Sau khi Vệ Lãnh Hầu nói xong, liền tinh mắt phát hiện, Thập tứ hoàng tử vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên cuối cùng cũng hơi run rẩy... Thú vị, tự tôn của nam nhi bị đánh nát trước mặt mọi người, xem ra còn làm cho thằng nhóc này đau lòng hơn cái chết thảm khốc của phụ hoàng...

Nếu như không nhất định phải giữ lại thằng bé tàn phế mang trên mình dòng máu Hoàng gia này để chặn miệng đám quần thần đông đảo kia, Vệ Lãnh Hầu thật sự muốn cởi quần của đứa bé tàn phế này ra, từ từ tận hưởng trò đùa tai quái.

“một hoàng tử thất sủng đã lâu, không có mẫu phi che chở, ít đi vẻ kiêu căng, chính là phúc của dân chúng Đại Ngụy...” Giọng nói trầm thấp của Vệ Lãnh Hầu vang vọng trong đại điện.

Khi nói chuyện, đứa trẻ gầy gò kia đã bị nam nhân cao lớn dùng một tay nhấc lên.

“Lập Thập Tứ hoàng tử Niếp Thanh Lân làm tân hoàng của Đại Ngụy.” Câu nói mạnh mẽ âm vang, đóng dính một thiếu niên mười lăm tuổi gầy gò lên ngôi vị Hoàng đế.

Sau đó cả đại điện lại rối loạn một trận, phàm là phi tần hoàng tử có gia tộc làm quan đều giam lỏng ở biệt viện, còn lại đều tống vào nhà giam lãnh cung, từ nay không thấy ánh mặt trời. Thiếu niên bị cung nhân mang về tẩm cung của Hoàng đế nghỉ ngơi, nghe tiếng gào khóc sau lưng, không nhịn được khẽ thở dài một tiếng.

Lúc này đang là cuối thu, nhìn lá rụng ngoài điện, khiến lòng người sinh buồn rầu, vốn tưởng rằng đã chịu hết nổi khổ của thâm cung, dù không thể sớm ngày thoát khỏi hoàng cung thăm thẳm, ít nhất cũng có thể chết theo mọi người, không ngờ lại có thể bị biến thành con rối, cách sống này thậtsự rất gian nan, chỉ có thể dựa vào tâm trạng của Thái phó, ngày nào đó hắn vui vẻ, phán một câu “Hoàng thượng nên đi rồi!”

Thế nên hôm đẹp trời đó, là lúc mình băng hà.

Nhưng mà, dù sao tạm thời cũng còn sống, chẳng qua cuộc sống sau này... Nên chịu đựng thế nào đây?

Chờ đến khi về tới tẩm cung, có chút vui mừng phát hiện, thị nữ An Xảo Nhi luôn hầu hạ mình từ bé cũng đang chờ trong điện.

Bọn thái giám cung nữ trong cung đều biết rõ, Đại Ngụy đã bị lật trời, tân hoàng mới lập chẳng qua chỉ là một vật trang trí, chả thèm xu nịnh.

Đợi khi tất cả cung nhân đều lui ra, An Xảo Nhi thả màn che tầng tầng lớp lớp trên long sàn xuống, lo lắng hỏi: “Điện hạ, người... không bị phát hiệnchứ?”

Lúc này, Thập Tứ hoàng tử Niếp Thanh Lân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi cởi quần áo của mình, nhìn vẻ mặt căng thẳng của An Xảo Nhi, mỉm cười an ủi: “May là trước khi bị bắt lên đại điện không uống quá nhiều nước, bên cạnh ta toàn là nước tiểu, ngay cả Lục ca thường ngày thanh cao cũng thả cửa vài lần, thiếu chút nữa làm ướt quần áo của ta luôn, cũng chỉ có đáy quần ta là khô ráo, bằng không bị cung nhân bắt thay quần ngoài đó, thì đúng là cực kỳ không ổn.”

An Xảo Nhi nhìn bộ dạng gặp chuyện động trời mà cứ nhẹ như không của chủ tử, không khỏi thở dài: “Đây đúng là ‘một lần sẩy chân họa theo nhau đến’, năm đó Lệ Tần bước sai một bước lại hại Điện hạ ngài...”

Lúc này Niếp Thanh Lân vẫn ung dung cởi áo ngoài, tháo lớp áo phủ thêm, lộ ra cơ thể mỏng manh, tuy hơi gầy yếu, nhưng chỉ cần tinh mắt, lập tức có thể phát hiện ra ngực hơi nhô lên khác thường... Hoàng tử gì chứ, rõ ràng là một công chúa chưa trổ mã hoàn toàn.

An Xảo Nhi lại thở dài: “Giờ có thể giấu dếm tốt, cao thấp không ai quan tâm, nhưng tuổi càng lớn, thì sao có thể tiếp tục giấu chứ?”

Niếp Thanh Lân thay áo ngủ, nhìn nhìn vẻ mặt u sầu của An Xảo Nhi, mỉm cười khuyên nhủ: “Các thúc bá của ta đâu phải là đèn đã cạn dầu, Vệ Thái phó kia muốn bình định thiên hạ thì phải dốc sức, không rảnh rỗi đâu mà tra xét xem ta là thật hay giả. Chỉ là về sau ta và ngươi đứng mũi chịu sào, lời nói việc làm càng nên thận trọng, chỉ cần nhớ kỹ Vệ Thái phó kia mới là chủ nhân thật sự của hoàng cung này, trước mặt hắn phải cúi đầu ngoan ngoãn nghe theo, tuyệt đối chớ xem mình là chân long thiên tử mà bày đặt khắc ghi ‘thù nước hận nhà’ gì đó là được.”

An Xảo Nhi gật đầu một cái, nàng ta đã sắp ba mươi, nán lại trong cung cũng đã nửa đời, đạo lý này sao có thể không hiểu? Vốn muốn dặn dò Thập Tứ điện hạ, giờ xem ra đứa nhỏ này đã sớm suy xét thấu đáo.

Haiz, cốt nhục còn lại duy nhất của Lệ Tần, nếu thật là nam, hẳn sẽ là một nam nhi đội trời đạp đất!

Ngặt nỗi tạo hóa trêu ngươi, sai một ly lại đi một dặm mà bước đến tình thế này... Nhớ tới cái kẻ lòng muông dạ thú giết người như ngóe - Vệ Thái phó kia, An Xảo Nhi cảm thấy tương lai của chủ tử thật tối tăm, tên giặc cướp kia sao có thể để điện hạ ngồi trên ngai vàng sống đến khi trưởng thành tự mình chấp chính được chứ?

Tính ra cũng chỉ một năm nữa là điện hạ đến tuổi mười sáu trưởng thành, chỉ sợ còn chưa tới sinh thần mười sáu tuổi, một ly rượu độc đã ban tới...

Mạng của đứa bé này... trước giờ đều không do nó tự mình quyết định!