Bốn giờ sáng.
Làn gió thổi qua cánh cửa hơi hé mở làm tấm rèm lụa khẽ lay động.
Anh đưa tay gạt mấy lọn tóc mềm rũ, một khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp hiện ra trước mắt.
Nhưng dường như cô ngủ không yên giấc, đôi mày hơi chau lại.
Một cảm xúc phức tạp chợt lóe lên trong đôi mắt, anh cúi người hôn lên môi cô. Sự đụng chạm mạnh bạo với hơi thở như thiêu đốt khiến cô giật mình tỉnh giấc, khẽ nhướn mi, mơ màng nhìn vào đôi mắt quen thuộc đang sát ngay trước mặt.
Một lúc sau, anh mới buông ra.
Khi phút giây kích động đã qua đi, cô nằm gối đầu trên tay anh, tay phải vô thức vẽ lên làn da trơn láng ấy những vòng tròn vô định.
“Mặc Phong”, cô ngọt ngào gọi.
Anh hơi sững lại, sau đó đột nhiên nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô, bỏ ra khỏi người mình.
Cô không hiểu, hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt thoắt trở nên sẫm lại của anh.
“Sau này, đừng có tùy tiện uống say như vây. Cũng không nên tùy ý đến đây ”. Giọng nói lạnh lùng rốt cuộc cũng vang lên, bỗng chốc vô cùng rõ ràng trong màn đêm vắng lặng.
Lòng cô hơi chùng xuống, nhưng vẫn nhìn anh cười: “Em biết rồi”.
Cô cười tự giễu mình, cúi đầu nói: “ Em biết mà, em sẽ không cản trở hôn nhân của anh đâu.”
Rồi như đột nhiên cảm thấy không còn chút hứng thú nào, đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng bị nén lại tới mức không thở nổi, đột nhiên cảm thấy tức ngực vô cùng, cô ngồi dậy, rời khỏi cơ thể ấm nóng của anh, bất giác hơi run lên vì lạnh. Anh vẫn chỉ nhìn cô bằng anh mắt lạnh lùng, không có thêm bất cứ hành động nào.
Cô bắt đầu mặc quần áo.
Cho tới khi bàn tay cô đã đặt trên nắm đấm cửa phòng, anh vẫn không hề nói một lời giữ lại. Cô cắn chặt môi, kéo cánh cửa rồi ra đi.
Bóng đêm dường như đã loãng đi nhiều, nhìn về xa xa thấy màu hồng nhạt bắt đầu len lỏi vào giữa màu đen.
Gió thổi lành lạnh khiến cô phải quàng tay ôm lấy hai vai, chậm rãi bước đi.
Một chiếc taxi màu đen đỗ cạnh bên cô, tiếng còi mời mọc vang lên.
Cô ngây người quay lại, sau đó lắc đầu.
Cô cần được bình tĩnh lại, cần được ngọn gió lạnh lẽo này thổi cho bộ óc đang chìm trong giấc mộng của cô tỉnh lại, thổi đi cả những gì còn lấn cấn bấy lâu trong trái tim cô…
Không phải là chưa từng dự liệu trước được kết cục này, nhưng cuối cùng khi nó trở thành hiện thực, cô vẫn thấy trái tim mình tan nát. Trải qua biết bao nhiêu đả kích của cuộc đời, cô vốn tưởng bản thân mình đã đủ kiên cường mà không ngờ tới rằng chỉ một ánh mắt, một câu nói của anh, lại có thể khiến cô không biết phải làm thế nào.
Anh là một bữa tiệc lộng lẫy và đẹp tuyệt vời trong cuộc sống của cô. Vì không cẩn thận nên cô đã bước vào rồi lập tức đi lạc trong đó mà không biết rằng trên đời này vốn không có bữa ăn nào miễn phí.
Nếu là như thế, cô cam tâm tình nguyện cùng anh day dưa, đợi đến khi tất cả mọi chuyện an bài, oán hận không còn, xem anh có chấp nhận quay về với cô không. Vậy thì, có đem cả cuộc sống của cô ra mà đặt cược cũng đáng.
--- ------ ------ ----
“ Cô chủ, phòng của cô ở đây ạ”, quản gia cung kính nói.
“ Cám ơn dì “, Tố Bạch hướng người quản gia cười nhẹ nói.
Cô chọn căn phòng này là vì đây là nơi ông bà ngoại khi còn sống đã ở. Mọi thứ vẫn được bố trí như cũ, cô chỉ thay đổi và làm mới lại một chút.
Tố Bạch thả người rơi xuống chiếc giường rộng lớn, hai mắt nhìn trần nhà lòng lại thở dài.
Thói quen là một thứ đáng sợ, nó khiến người ta sinh ra tâm lý dựa dẫm cũng giống như trong cơn say, cô đã vô thức mà tìm đến anh như một thói quen đã ăn sâu vào tâm hồn cô, nó chiếm lấy trái tim và lý trí của một người con gái yếu đuối như cô.
“ Dì Tổng à!”, Tố Bạch ngồi ngay ngắn trên ghế.
Quản gia hơi cúi đầu “ Dạ?”.
“ Bữa trưa nấu cho cháu một chén cháo trắng nhé!”, cô dịu dàng nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi cuốn tiểu thuyết.
“ Vâng ạ “.
Đột nhiên một cơn ho sặc sụa lao tới, Tố Bạch vội chạy vào phòng tắm. Khi nhìn vào khuôn mặt đang phản chiếu trong gương, đôi mắt có chút ý cười bi thương hiện lên. Cô trông thấy chính mình đã gầy đi rồi, da cũng có chút xanh xao đến kỳ lạ. Bản thân lại vì một người mà trở nên héo úa như vậy.
Cô bỗng cảm thấy mình giống như một loài hoa sớm nở tối tàn.
Tố Bạch cười đau thương, lau đi vệt máu bên khóe môi. Cúi đầu dùng nước tạt vào khuôn mặt không còn huyết sắc của chính mình, giọt nướ lạnh giúp cô trở nên tỉnh táo hơn hẳn.
“ Tố Bạch, cậu có trong đó không“.
Mỹ Phượng ngồi bệt trên giường, hai chân gác chéo lên nhau, tay chống ra phía sau nhìn quanh căn phòng.
Tố Bạch thay đồ bước ra, mỉm cười nhìn Mỹ Phượng.
“ Lâu như vậy mới về đây, cảm giác không tệ chứ?”, cô đá lông nheo hứng thú nói.
Tố Bạch nhếch môi, đáp:” Không đến nỗi“.
“ Mẹ cậu đâu?”
“ Không biết nữa”
“ Hôm qua, cậu chạy ở cái xó nào vậy? Khi tớ quay lại đã không tìm được cậu, điện thoại cũng không liên lạc được“.
“ Tớ say quá nên về trước”, cô cười khan đáp.
“ Cậu nên đi bệnh viện khám, dạo này trông cậu không được khỏe lắm”, Mỹ Phượng lo lắng nói.
Tố Bạch gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“ Tiên Y có nói, anh ấy có việc gấp phải đi Paris một thời gian. Kêu cậu rãnh thì liên lạc cho anh ấy”, Mỹ Phượng nằm lỳ trên giường lăn qua lộn lại.
Tố Bạch chỉ hơi gật đầu, lại tiếp tục xem cuốn tiểu thuyết trên tay. Mỹ Phượng nhíu mày nhìn Tố Bạch khó hiểu nói:” Cậu lại đọc cuốn tiểu thuyết này sao? Không phải đã đọc hết rồi sao, cậu đã xem đi xem lại không dưới một trăm lần rồi mà“.
“ Tớ thích“.
“ Cậu thần kinh rồi”, Mỹ Phượng lắc đầu phun ra một câu.
“ Năm tháng vội vã,
rốt cuộc chúng ta đã bao nhiêu lần
chần chừ không nói ra câu từ biệt?
Đáng tiếc rằng liệu mấy ai có thể yêu đương
mà không bị hỉ nộ ái ố của nhân gian thao túng
Năm tháng vội vã,
chúng ta từng nhất thời quá vội vã
quá vội vã khước từ lời thề non hẹn biển
chỉ biết đợi chờ người khác sẽ thay mình thực hiện
Chẳng trách dấu son môi năm đó
vẫn còn lưu lại hóa thành vết phồng rộp mãi không liền sẹo
Cái ôm đã chìm vào quên lãng,
dẫu có khơi gợi lại vẫn chẳng thể nào ấm áp được như xưa
Chẳng trách đoạn tình này
có quá ít thời gian để luyện tập
Là tháng năm khoan dung ban cho đôi bên cơ hội
phủi bỏ lời thề, giải thoát cả hai
Nếu như chia tay không được rơi lệ
thì có thể cho phép đôi mắt của em đỏ hoe được không?
Giống như năm đó từng vội vã khắc lên thân cây dòng chữ “mãi mãi bên nhau”
để giờ đây lại trở thành những từ ngữ vô nghĩa và xót xa như vậy
Nếu như quá khứ vẫn còn đáng để quyến luyến
thì đừng quá nóng vội thiêu hủy hết hiềm khích ngày xưa
Nào ai có thể cam tâm tình nguyện
không lưu không luyến chẳng níu chẳng giữ đối phương?
Là chúng ta đều muốn mắc nợ nhau
Nếu không thì sau này biết dựa vào đâu để mà hoài niệm?
Năm tháng vội vã,
chúng ta lại gặp nhau ở thế giới quá nhỏ bé
xuôi xuôi ngược ngược vẫn mai chỉ là khuôn mặt ấy
Nào thể nói rõ tận tường
nào thể khiến người vui vẻ
có bất đồng thì sẽ lại càng muốn buông bỏ nhau hơn
Năm đó đáng ra hạnh phúc bên nhau
ấy vậy mà chúng ta lại vội vã
không chịu khắc ghi lời hứa sẽ mãi mãi kiên định
mà chỉ biết ngu ngốc làm theo những lời chia ly
Chẳng oán trời năm đó quá lạnh lẽo
khiến lệ rơi cũng hóa thành băng tuyết
Cơn gió xuân nồng ấm năm ấy
cũng chẳng thể làm tan chảy bức hình đã đông cứng
Chẳng oán duyên phận ý trời sắp đặt
không thể yêu một người trọn vẹn
Là tháng năm từ bi lao đi vùn vụt
để nhớ mong mãi vẫn không đong đầy
Nếu như chia tay không được rơi lệ
thì có thể cho phép đôi mắt của em đỏ hoe được không?
Giống như năm đó từng vội vã khắc lên thân cây dòng chữ “mãi mãi bên nhau”
để giờ đây lại trở thành những từ ngữ vô nghĩa và xót xa như vậy
Nếu như quá khứ vẫn còn đáng để quyến luyến
thì đừng quá nóng vội thiêu hủy hết hiềm khích ngày xưa
Nào ai có thể cam tâm tình nguyện
không lưu không luyến chẳng níu chẳng giữ đối phương?
Là tự hai ta cứ muốn mắc nợ nhau...
Là tự hai ta cứ muốn vấn vương nhau. “
( Trích bài hát “ Năm tháng vội vã”)