Giả Yêu Làm Thật

Chương 128: Hạnh phúc đời sau - đổi lấy sinh mạng của Minh Thành Hữu

Khi ra khỏi phòng, Phó Nhiễm vẫn cảm thấy kinh ngạc. Lúc đi đến cửa, cô quay lại nhìn Tiêu quản gia, ánh mắt hai người giao nhau, không ai mở miệng.

Cô đi về phía hành lang phía trước. Tiêu quản gia nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô một lúc lâu, sau đó đẩy cửa phòng bệnh nhân đi vào.

”Tam thiếu, cậu đã tỉnh rồi ạ.”

Ánh mắt Minh Thành Hữu hướng ra xa nhanh chóng thu lại.

”Về sau đừng gọi tôi là Tam thiếu.”

Tiêu quản gia nghĩ tới vừa rồi khi Minh Thành Hữu tỉnh lại cũng không thấy được chuyện vừa rồi, cũng may vừa rồi mọi thứ không có chuyện gì xảy ra.

”Xin lỗi cậu, tôi vừa nhận được cuộc gọi lạ làm tôi phải tới đây.”

Minh Thành Hữu chỉ về phía bóng đèn đang đặt đầu giường.

”Bà tắt nó đi giúp tôi.”

Tiêu quản gia dạ một tiếng.

Phòng bệnh ngay lập tức chìm trong bóng tối, Tiêu quản gia trở về khu vực nghỉ ngơi trong lúc mơ hồ lại nghĩ về những chuyện trong quá khứ.

Ở trong gian phòng,cho dù có giơ tay ra cũng không thể thấy gì, bóng tối bao trùm lấy cả không gian. Lúc này, Minh Thành Hữu cảm thấy bây giờ đầu óc mới bĩnh tĩnh lại.

Anh nhìn chằm chằm trong bóng đêm, mơ hồ có nhiều hình ảnh hiện ra. Giống như rất lâu về sau, hình ảnh dáng người nhỏ bé đang bước đi chập chững.

Bây giờ thì mở mắt đã không còn khác với nhắm mắt nữa, giường bệnh chật hẹp, anh vẫn duy trì một tư thế như cũ khiến toàn thân cũng cảm thấy khó chịu, bất chợt Minh Thành Hữu nảy sinh một khao khát mãnh liệt sống làm cho trái tim giống như được tiếp thêm sức mạnh, thật giống như là không chịu nổi cảm giác mãnh liệt này.

Sống hay chết đều như nhau, sau khi biết đứa bé không còn, sự thật về thân thế hai mươi mấy năm trước của anh hóa ra là câu chuyện cười thì anh thật sự muốn buông xuôi.

Phó Nhiễm trở lại phòng bệnh, việc đầu tiên nghĩ tới là báo cảnh sát, nghĩ đến những hình ảnh vừa rồi đến giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cô kéo cái ghế ngồi ở phía trước cửa sổ, Minh Thành Hữu nói, bọn họ hãy quên nhau đi.

Phó Nhiễm cũng rõ ràng, thật ra thì phải quên so với nhớ lại càng khó hơn.

Triệu Lan ở nhà nấu cháo xong định ra khỏi cửa, vừa lúc Minh Tranh từ trên lầu xuống, thần sắc không nhận ra là vui hay buồn, từ nhỏ ý tới lớn suy nghĩ của anh vẫn kín đáo như thế làm người khác không thể hiểu rõ, Triệu Lan đang cầm hộp giữ ấm múc cháo, nhìn thấy Minh Tranh thì động tác trong tay ngừng lại.

Minh Tranh liếc nhìn, ánh mắt lạnh lùng.

"Trong nồi có chịu đựng tốt cháo, ta còn đuổi việc chút thức ăn."

Ánh mắt Minh Tranh lướt qua những món ăn trên bàn ăn gọi là chút thức ăn kia.

"Không phải là con đã nói với mẹ, chuyện như vậy để người giúp việc làm sao?"

Triệu Lan đang cầm chiếc hộp giữ ấm nhiều tầng, Minh Tranh nhìn ra bà đang muốn đi ra ngoài.

"Là làm cho Minh Thành Hữu

Triệu Lan cúi đầu không nói lời nào, thần sắc có chút hơi lúng túng.

Minh Tranh lấy chiếc áo khoác vắt trên thành ghế. Sau đó xoay người đi ra ngoài.

" Minh Tranh ."

Triệu Lan vội vàng gọi anh.

"Ăn qua điểm tâm rồi hãy đi chứ?"

Ánh mắt Minh Tranh liếc qua chiếc hộp trong tay bà, sau đó sải bước rời đi cũng không quay đầu lại.

Triệu Lan nhìn ra hướng cửa chằm chằm như mất hồn, không nghĩ ra điều gì, lúc này mới ra bên ngoài biệt thự để thuê xe.

Minh Vanh ngồi trong phòng bệnh của Minh Thành Hữu, Lý Vận Linh truyền hết nước biển vẫn còn đang nghỉ ngơi, Triệu Lan cầm hộp giữ ấm đi tới cửa.

Minh Vanh nâng tầm mắt lên, miệng khẽ mấp máy, dù sao thân phận này thật khó xử, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng,

"Bác gái."

"Thành Hữu tỉnh chưa?"

"Tối hôm qua tỉnh rồi, nhưng có thể lúc này còn đang ngủ."

Bóng dáng gầy gò của Triệu Lan hướng về phía trong cánh cửa, Minh Vanh thấy thế, sắc mặt khó xử vươn tay ra.

" Bác gái, con nghĩ có thể là hiện tại Thành Hữu không muốn gặp bác."

Tất nhiên là Triệu Lan biết điều này, nhưng suy nghĩ trong lòng thật sự nặng nề, bà hiểu lúc này tình trạng của Minh Thành Hữu không thể chịu nổi kích động, bà đem hộp giữ ấm đưa về phía

"Con đưa cho nó giúp ta, ta mới vừa nấu xong , để cho nó ăn một chút."

Minh Vanh cũng không đưa tay đón nhận, thần sắc như có chút xao động.

Triệu Lan biết thân phận của bà rất khó xử, Minh Vanh là từ nhỏ tới lớn đã đi theo Lý Vận Linh, bà chỉ sợ hắn sẽ làm khó, liền thất vọng thu hộp giữ ấm lại.

Minh Vanh thấy bộ dạng bà xoay người muốn đi, hắn do dự một chút sau đó gọi.

"Bá mẫu, ngươi vào đi thôi, nhưng chỉ có thể một hội, ta mới vừa rồi thấy hắn còn ngủ, ngươi đem đồ để xuống sau lập tức ra ngoài."

"Được."

Triệu Lan không ngừng gật đầu, trong ánh mắt sáng sáng rỡ.

Bà cẩn thận đẩy cửa đi vào, Minh Thành Hữu chưa tỉnh, Triệu Lan đem hộp giữ ấm nhẹ nhàng đặt lên trên tủ đầu giường. Bà kéo ghế ngồi ở bên giường, khom lưng tiến tới gần.

Sao bà không sớm nghĩ tới Minh Thành Hữu mới là con trai của bà chứ?

Khi anh cùng Minh Tranh còn nhỏ, Minh Vân Phong thường cầm hình tới, nói với bà không chỉ một lần, đây là đứa con trai mà ông yêu nhất.

Triệu Lan vẫn cho là Minh Vân Phong thương yêu Minh Thành Hữu nên mới có thể nói như vậy, làm sao có thể nghĩ đến là bởi vì nguyên nhân nay?

Bà vẫn còn nhớ, lần đầu tiên lúc Minh Thành Hữu nhìn thấy bà, trong ánh mắt ngập tràn chán ghét cùng căm hận, Triệu Lan hoảng hốt mất hồn, nghe được giống như Minh Thành Hữu khẽ nói gì đó, bà định mở miệng, bất ngờ anh mở mắt ra.

Bốn mắt đụng vào nhau, gần như là quá bất ngờ nên không kịp chuẩn bị

Triệu Lan lui ra.

"Thành Hữu, con, con đã tỉnh, ta nấu cháo cho con, con mau ăn đi."

Minh Thành Hữu hướng về phía Triệu Lan một hồi lâu, ánh mắt không hề có điểm dừng, trong mắt cũng không phân biệt được tâm tình lúc này, Triệu Lan thấy anh cũng không nói chuyện, nhìn bà một cái sau đó liền lạnh lùng di chuyển tầm mắt.

"Thành Hữu, con nghỉ ngơi đi, hôm nào ta sẽ trở lại thăm con sau."

Một chút bà cũng không dám để cho Minh Thành Hữu tức giận.

Đứng dậy đi ra khỏi phòng, Minh Vanh đi theo.

"Thành Hữu tỉnh chưa?"

Triệu Lan gật đầu.

"Cám ơn con

Minh Thành Hữu sau mấy ngày được theo dõi đặc biệt, cuối cùng cũng thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.

Chỉ là thân thể còn rất yếu yếu, Vưu Ứng Nhụy từ sau chuyện đêm hôm đó thì gần như là bốc hơi, cũng nữa không xuất hiện tại Nghênh An nữa.

Minh Vanh đẩy xe lăn đưa Minh Thành Hữu ra khỏi phòng bệnh, ánh mặt trời chiếu sáng trong sân, mỗi hình ảnh cũng tràn đầy sức sống.

"Bệnh viện thật không phải một nơi tốt."

"Mẹ nói, ngày mai chuyển cậu tới bệnh viện quân đội, chỗ đó điều kiện tốt hơn."

Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn ra nơi xa xăm.

"Còn

"Thành Hữu."

Minh Vanh nắm bờ vai của anh.

"Có hi vọng sẽ tốt hơn là không có."

Ánh mắt Minh Thành Hữu liếc về một bóng dáng quen thuộc trên hành lang.

Phó Nhiễm đang nghe bác sĩ điều trị của Phạm Nhàn nói gì đó, bóng dáng kéo dài trên hành lang, càng trông có vẻ thon gầy, tóc buộc đơn giản ở sau gáy, ghim thành đuôi ngựa.

"Mấy ngày nữa các người có thể đón bà ấy về, không cần phải nằm viện."

Phó Nhiễm thấy sống mũi cay xè.

"Để cho mẹ tôi ở thêm mấy ngày nữa đi, nói không chừng sẽ có kỳ tích, nhất định bà có thể tỉnh lại."

"Phó tiểu thư."

Bác sĩ có chút khó xử, nhưng cũng không muốn để cho cô hi vọng quá nhiều.

"Ở đây hay về nhà cũng giống như nhau, nếu như phát hiện có dấu hiệu chuyển biến tốt cũng có thể lập tức đưa đến bệnh viện, dù sao so với không khí ấm áp trong nhà thì nơi này không cách nào thay thế được, cũng sẽ hỗ trợ mẹ cô bình phục, đưa bà đi dạo tới nhiều chỗ quen thuộc, cùng trò chuyện với bà."

"Nói như vậy, là có hy vọng sao?"

Phó Nhiễm chờ mong, bác sĩ đút hai tay vào trong túi áo, tất nhiên là sẽ động viên cô vào lúc này.

"Trường hợp những người sống đời sống thực vật tỉnh lại cũng không ít."

Phó Nhiễm nghe vậy, tâm lúc này mới

Minh Vanh nhìn theo tầm mắt của Minh Thành Hữu cũng thấy Phó Nhiễm.

"Anh đẩy cậu qua đó."

"Không cần."

Minh Thành Hữu cũng là kiên quyết cự tuyệt.

Minh Vanh nhíu mày.

"Biết thân thể mình không tốt, thì càng nên quý trọng những ngày sau cùng cô ấy."

Gương mặt trắng bệch của anh đột nhiên hoảng hốt.

"Quên đi một người rất dễ dàng, để cho cô ấy hy vọng vào thời điểm này, không bằng để cho cô ấy quên đi, dù sao sớm hay muộn cũng phải đi đến bước này, cần gì phải vòng quanh chứ?"

Minh Vanh lắc đầu.

Sau khi Phó Nhiễm cũng bác sĩ nói chuyện xong, quay người lại, thấy hai anh em họ đứng ở trong sân.

Mặc dù bệnh tình của Minh Thành Hữu nghiêm trọng, nhưng so với chuyện kia, vẻ mặt vẫn buồn bã như thế.

Minh Vanh nhìn Phó Nhiễm, cho là cô sẽ đi tới đây.

Nhưng chỉ cách nhau chừng mười bước, gần đến nỗi cũng có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của nhau, hai người vẫn bình tĩnh, từng tia nắng ấm xen kẽ chiếu qua mái hiên như là vật ngăn cách giữa họ.

Minh Thành Hữu cũng không quay đầu lại nói.

"Đi thôi."

Cũng chỉ trong ngáy mắt sau khi anh dứt lời, Phó Nhiễm cũng xoay người, từ từ đi về phía trước

Minh Vanh như suy nghĩ điều gì đó, thu hồi tầm mắt, đẩy Minh Thành Hữu đi sang hướng khác.

Bởi vì chuyện Minh Thành Hữu nằm viện cũng không thể công khai ra bên ngoài, nên tất nhiên chuyển đi bệnh viện quân đội cũng là rất lặng lẽ.

Minh Vanh đẩy Minh Thành Hữu từ bên trong phòng bệnh ra ngoài, Phó Nhiễm thấy trong tay Tiêu quản gia cầm mấy túi đồ, chỉ chưa thấy Lý Vận Linh, cô đứng ở nơi khúc quanh không đến gần đó, Minh Thành Hữu bất ngờ quay lại, giống như biết cô đang đó, hai người nhìn nhau, ánh mắt Phó Nhiễm có chút mờ mịt.

Ánh mắt Minh Thành Hữu vô hồn, mấy ngày nay thân thể gầy gò đi không ít.

Có một số việc, có thể là đã đến một giới hạn nhất định, bọn họ không ở bên nhau có lẽ lại tốt hơn.

Đổi lấy một cuộc sống bình thản, cho dù là không thích, cũng tốt hơn so với cảm giác đau đớn khi ở cùng nhau.

Đoàn người đã rời đi theo lối ra, Phó Nhiễm ngẩng cao đầu, chiếc đèn trong hành lang bệnh viện vẫn sáng.

Cũng không biết đứng ở đây đã bao lâu, cho đến khi lòng bàn chân Phó Nhiễm truyền đến cảm giác tê rần, lúc này mới nghĩ đến chuyện rời đi.

Xoay người liền nhìn thấy Lý Vận Linh đứng ở sau lưng cô.

"Ta tới phòng bệnh đi tìm cô, thấy cô không có ở đó."

Phó Nhiễm hơi nhếch môi sau đó mở miệng.

"Bà có chuyện gì sao?"

Lý Vận Linh cũng không quanh co.

"Ta nghe người ta nói, ngày đó Thành Hữu bị phát bệnh từ trong phòng bệnh của cô, là thật sao?"

Phó Nhiễm không cách nào cãi, đành phải gật đầu một cái.

"Rốt cuộc cô nói với nó cái gì, là về thân thế sao?"

Ngày đó Phó Nhiễm đã nói ra rất nhiều lời nói, ác độc, bi thương căm phẫn, từng chữ cô đều ghi tạc ở trong lòng.

Lý Vận Linh thấy cô không trả lời, thật ra thì bà cũng sớm biết rõ, khi Minh Thành Hữu hỏi bà, mẹ cũng biết chuyện đó sao, Lý Vận Linh liền đoán được nhất định là bí mật về thân thế nên mới kích động làm Minh Thành Hữu mới phát bệnh lần này.

"Phó Nhiễm, ta không quan tâm chuyện lúc trước của cô và Thành Hữu, chuyện ồn ào đến tận hôm nay, giữa các người cũng là không thể rồi, buông tay đi, đừng để cho nó phải lo lắng suy nghĩ về cô nữa."

Phó Nhiễm chậm rãi nói.

"Trong lòng tôi rất hiểu."

Trong lòng Lý Vận Linh mãi mã có khoảng cách với Phó Nhiễm, càng không vui nổi, mặc dù Minh Tranh cùng Minh Thành Hữu bị tráo đổi là do một tay Minh Vân Phong tạo thành, Phó Nhiễm chẳng qua chỉ là giữ bí mật đó mà thôi.

Nhưng con người chính là như vậy, bây giờ Lý Vận Linh đã không thể hận Minh Vân Phong, tất nhiên là phải đem nỗi oán hận này trút lên đầu người khác.

Sau khi Lý Vận Linh đi khỏi, Phó Nhiễm thấy Triệu Lan vội vã chạy tới bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh ra mới phát hiện bên trong không có một bóng người, hộp giữ ấm trong tay Triệu Lan rơi xuống lăn trên mặt đất.

"Thành Hữu!"

Có người tiến vào bắt đầu dọn dẹp lại phòng bệnh, Phó Nhiễm thấy Triệu Lan lòng như lửa đốt hỏi vài câu, lúc đi ra cũng thần sắc thả lỏng hơn, chỉ là nét mặt buồn bã dựa vào vách tường

Minh Thành Hữu chuyển viện, ngay cả tin tức trước đó bà cũng không biết.

Ngày đưa Phạm Nhàn về nhà, là một ngày trời mưa dầm mờ mịt, Phó Tụng Đình ôm vợ ngồi vào bên trong xe, Phó Nhiễm nhìn đến mất hồn, đáy lòng nảy sinh ra khó chịu làm mắt co ửng hồng, trên mặt đất đã ẩm ướt, dẫm lên không đến nỗi bị ướt, nhưng cảm giác giống như là ẩm ướt tối tăm. Phó Nhiễm ngồi vào bên trong xe, ánh mắt nhìn ra cửa bệnh viện, cô, Phạm Nhàn cùng Minh Thành Hữu, từng người một được đưa vào trong cánh cửa này.

Nhưng hôm nay người lành lặn đi ra khỏi đây, cũng chỉ có mình cô.

Phó Nhiễm áp mặt hướng cửa kiếng xe lạnh như băng, cố gắng nhắm mắt lại.

Trở lại Phó gia, mới phát hiện xe của Minh Tranh cũng vừa mới đến.

Phó Tụng Đình ôm vợ vào nhà, má Trần lấy đồ trên xe rồi đi vào, Phó Nhiễm dặn tài xế không cần chờ cô, nhìn Minh Tranh tựa tại trước cửa xe , Phó Nhiễm có chút lúng túng không biết làm sao, nhưng vẫn đi tới lên tiếng chào hỏi.

"Ca ca."

Minh Tranh khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt bình tĩnh hướng về Phó Nhiễm, im lặng một lát sau, vẫn là anh phá vỡ cục diện bế tắc trước.

"Về sau em định làm như thế nào?"

Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn về anh.

"Minh gia cho là đứa bé của em không còn, anh đi đã hỏi bác sĩ, đều như vậy rồi em còn muốn giữ lại sao?"

Vấn đề này đối với Phó Nhiễm mà nói, đã sớm có đáp án.

Trong lúc đứa bé không nên tới nhất, cô đã không muốn lưu nhưng lại mấy phen trời xui đất khiến lưu lại, Phạm Nhàn tin Phật, tin tưởng vào quy luật nhân quả luân hồi, Phó Nhiễm cũng tin.

Minh Tranh chạy tới đây để hỏi việc của cô, đơn giản vẫn là không bỏ được, lúc ấy nhẫn tâm bỏ lại cô cùng Triệu Lan, không thể nói hận trong lòng đối với Phó Nhiễm, rốt cuộc vẫn là không giống như trước kia.

Yêu hay không yêu, chỉ từ chuyện thân thế của Minh Thành Hữu là đã có thể biết rõ ràng.

"Ca ca, tôi đã không còn đáng giá để anh phải hao tổn tâm tư về tôi nữa, anh cũng đừng nữa oán hận bà ấy, nói cho cùng, bà ấy không biết anh mới đúng là con trai ruột của bà, quyết định hai mươi mấy năm trước của ông ấy đã làm, thật ra thì người bị tổn thương sâu sắc nhất cuối cùng là bà ấy."

Đôi mắt phượng hẹp dài cả Minh Tranh nhắm chặt lại, thần sắc không giấu được nỗi thống khổ.

"Tiểu Nhiễm, chuyện giữa anh và bà ấy, em không hiểu đâu."

"Còn có bác Triệu, anh cũng đừng trách bà, trong lòng bà cũng không dễ chịu, người phụ nữ nào lại nguyện ý vì muốn con của mình có một tiền đồ tốt mà rời khỏi mình hai mươi mấy năm đây? Cũng là bị lừa gạt, hôm nay chân tướng đã rõ ràng, cũng là bởi vì máu mủ ruột thịt sắp chia lìa, loại đau đớn này. . . . . ."

Phó Nhiễm nghẹn ngào nơi cổ họng, cô vốn định muốn nói, loại đau đớn này, chúng ta là không trải qua nên không thể hiểu được.

Nhưng trong lòng đã sớm đau đến mức tuyệt vọng, vết thương rõ ràng đã rỉ máu.

Minh Tranh nâng tầm mắt lên nhìn chăm chú về nơi nào đó không xác định.

"Không trải qua nên không thể hiểu được sao?"

Hắn đoán ra câu Phó Nhiễm nói không khác nửa câu.

"Làm như sau khi anh biết thân thế của anh, anh mới hiểu được, anh bị người khác chỉ trỏ nói là con riêng, chịu đựng Lý Vận Linh cùng ghét bỏ, tất cả đều là ông ta một tay tạo thành, ông ta lật nghiêng cuộc sống của anh và Minh Thành Hữu, cho nó đi trên một con đường thênh thang, hôm nay đến lúc nó gần chết, mẹ anh ngày ngày chạy tới bệnh viện muốn nhận nó trở về, Lý Vận Linh lại khăng khăng nói con trai của bà ta chỉ có một. Phó Nhiễm, ở nơi này nó là nhân vật chính quan trọng nhất, anh lại coi là cái gì?"

Phó Nhiễm có cảm giác mệt mỏi khắp người, đây không phải là vấn đề lựa chọn, không có đáp án.

Minh Tranh đóng cửa xe nhanh chóng rời đi, cô nhìn theo một hồi lâu sau mới thu hồi ánh mắt.

Đi tới bên trong phòng khách, mới Quản gia mời tới chỉ chừng 30 tuổi, bộ dáng già dặn khôn khéo, Phó Nhiễm đi tới giới thiệu cô cho má Trần.

"Má Trần, đây là Chu quản gia, về sau công việc trong nhà không thay đổi, hiện tại mẹ tôi cần người chăm sóc, cũng sẽ càng ngày càng nhiều việc, bà cùng Chu quản gia sống với nhau thật tốt."

"Tiểu thư, tôi biết rồi."

Phó Nhiễm đi tới phòng của Phạm Nhàn, Phó Tụng Đình đã đặt bà vào trên giường, má Trần theo vào tới giúp một tay, Phó Nhiễm thấy một cái hộp chất đống trong góc phòng, cô đi tới, mở ra thấy rất nhiều thỏi vàng mã.

"Hai ngày nữa phu nhân muốn đi chùa Hàm Sơn thắp hương, mới đây đã tự chuẩn bị."

Phó Nhiễm ngồi xổm người xuống, thấy nửa tập giấy còn chưa gấp hết.

"Má Trần, đến lúc đó bà đi theo tôi đi một chuyến thôi."

Chùa Hàm Sơn nằm ở bên trong khu nội thị của thị trấn Nghênh An, mỗi ngày khách hành hương lên chùa rất đông, nghe nói có thể nhìn đến đám sương mù lượn lờ giữa không trung dưới chân núi, Phó Nhiễm cùng má Trần đi vào tới trong chùa, dâng hương còn phải xếp hàng, nhang đèn lớn đặt ở trước mặt tượng Phật, không ngừng tỏa ra hơi nóng làm cho mỗi gương mặt khách hành hương đỏ bừ

Bức tượng Phật bóng loáng cao có mấy chục cm, Phó Nhiễm thành kính tiến lên, chắp tay trước ngực sau đó quỳ xuống dập đầu, cô dập đầu ba lần rồi tiến lên phía trước, bàn tay đặt trên nền đất, cái trán đụng vào nền gạch, đợi khi cô quỳ gối trước mặt tượng Phật thì giữa mi tâm đỏ bừng.

Đây là lần đầu tiên Phó Nhiễm tới nơi như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ là trang nghiêm cùng nghiêm túc làm cô đứng trước tượng Phật lại sinh lòng kính sợ.

Má Trần im lặng ngồi ở bên cạnh.

Bên cạnh chậu than trước mặt bày đầy những thỏi vàng mà cả đêm cô đã gấp lại, cô không có mượn tay người khác, đều nói bái Phật cần thiết nhất chính là thành tâm.

Mười ngón tay áp chặt, mắt Phó Nhiễm bị nhang đèn phả vào mặt đến nỗi gần như là không mở ra được, sau một lát thấy quen thì lúc này mới khá hơn một chút.

Cuối cùng cô cũng hiểu, tại sao Phạm Nhàn lại tin Phật.

Có niềm tin, trong lòng mới có hi vọng.

Phó Nhiễm nhắm mắt lại, môi trái tim khẽ giật giật.

Điều cô muốn van xin, thật sự rất đơn giản.

"Để cho anh ấy sống nữa, chúng con có thể cùng chết, Phật nói, năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được gặp thoáng qua một lần trong kiếp này, con tình nguyện chúng con chưa từng quen biết nhau, bây giờ con bỏ qua một bên có được không?"

Phó Nhiễm cảm thấy trong hốc mắt ấm áp, chua xót càng thêm đau.

"Con sẽ trôi qua những ngày tháng của con thật tốt, để cho anh ấy quên con và cũng để cho con quên anh ấy."

Thật ra thì Phó Nhiễm cũng hiểu, Minh Thành Hữu lựa chọn một cách không thể cứu được là phá hủy tình yêu của cô, anh phá hủy hoàn toàn, giữa bọn họ chỉ có một con đường có thể đi.

Cô trôi qua hạnh phúc, anh mới có thê an tâm ra đi.

Cô càng sống tốt, anh mới càng tốt hơn.

Phó Nhiễm chảy nước mắt nhìn về phía tượng Phật ở trên cao.

"Đều nói sẽ có kỳ tích xảy ra, nhưng có thể trong lòng con tham lam, con muốn cả hai có được không? Một là cho mẹ con nhanh chóng tỉnh lại, hai là cho Minh Thành Hữu có thể bình yên vượt qua cửa ải này. Nếu như cần phải trao đổi mà nói, con dùng nửa đời sau hạnh phúc của con có được không?"

Với cô mà nói, hạnh phúc của nàng đã dừng bước tại một đêm kia, Phó Nhiễm chỉ là 27 tuổi trong đời, cũng không phải là một bông hoa rực rỡ như trước kia nữa.

Cô khom lưng thành kính, dập đầu xuống đất thật mạnh.

Đứng dậy thì mất hồn mà nhìn chằm chằm vào nước mắt tràn ra ở nền gạch, co không biết lời khẩn cầu của cô có thể hiệu nghiệm hay không, ít nhất cô đã đem hạnh phúc sau này ra đánh cược rồi.

Phó Nhiễm cầm hương đốt, sau đó bắt đầu hóa vàng.

Mùi hương khói lại xông vào mắt cô chua xót vô cùng, cảm giác giống như là muốn mù, Phó Nhiễm quỳ trên mặt đất, đem toàn bộ vàng tiền cùng vàng thỏi đều hóa sạch sẽ.

Cô dặn má Trần cho không ít hương tiền.

Lại đi chỗ khác bái lễ, lúc Phó Nhiễm ra khỏi chùa thì cùng Lý Vận Linh và Tiêu quản gia không hẹn mà gặp, ánh mắt Tiêu quản gia nhìn giữa hai người băn khoăn, cuối cùng vẫn không có mở miệng.

Lý Vận Linh ăn mặc thanh lịch, trên mặt toát lên vẻ trang nhã, nhưng ánh mắt tiều tụy cùng mệt mỏi không thể che hết, bà nhìn thẳng hướng phía trước đi tới, Phó Nhiễm nhường lại đường

Một chiếc xe màu sâm banh sang trọng dừng cách đó không xa, ánh mắt chú Vương cẩn thận liếc nhìn người đàn ông ở chỗ ngồi phía sau từ bên trong kính chiếu hậu.

"Tam Thiếu, ngài có khỏe không?"

Minh Thành Hữu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tóc rơi trên trán hơi dài, môi mỏng mím chặt lại sau đó khẽ nhếch lên.

"Chú Vương, tôi không có suy yếu đến nỗi không thể ngồi xe."

Chú Vương nghe vậy, trong lòng khẽ buông lỏng.

Lý Vận Linh khăng khăng muốn tới chùa Hàm Sơn dâng hương, nhưng nếu là trước đây, Minh Thành Hữu có nói gì cũng không chịu đi cùng với bà, lần này Lý Vận Linh chỉ nói qua với anh, thế nhưng anh lại không cự tuyệt.

Có lẽ khi đối diện với sinh mệnh, nếu có thể thử, anh cũng nguyện ý thử một lần.

Phó Nhiễm cùng má Trần người trước người sau đi ra ngoài, đám người chật chội, cô mặc quần áo bình thường vô cùng thoải mái, màu sắc cũng không mắt sáng, cách ăn mặc rất bình thường, tầm mắt Minh Thành Hữu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khi liếc mắt, xuyên qua khe hở giữa người với người, lại chỉ nhìn thấy duy nhất mỗi Phó Nhiễm.

Cô đưa tay che ở trước bụng, cố hết sức tránh khỏi dòng người, Phó Nhiễm nhìn đường dưới chân chằm chằm, bộ dáng chăm chú, màu da vẫn trắng nõn như thế, chỉ là người quá cao, hơn nữa gần đây nhiều chuyện xảy ra nên nhìn cô càng thấy gầy làm người khác đau lòng.

Phó Nhiễm đi tới trước mặt, lơ đãng ngẩng đầu lên liếc qua, thấy chiếc xe màu sâm banh dừng cách mười bước, cảm thấy biển số xe quen thuộc.

Cô dừng bước chân, trong đầu đột nhiên nghĩ tới đây là xe của Minh gia.

"Tiểu thư, đi nhanh lên đi, nán lại càng nhiều người hơn."

Má Trần thấy cô đứng bất động, liền mở miệng thúc giục.

Phó Nhiễm che giấu tầm mắt, chuyện xảy ra với Phạm Nhàn, cô công khai để má Trần ở lại Phó gia, đã sớm ngấm ngầm bắt đầu đề phòng bà.

Phó Nhiễm bị đám người chen đến bên cạnh xe, vừa lúc xe của Minh gia lại không dừng ở bên trong bãi đỗ xe theo quy định, người gần như áp đến sườn xe, cô cũng không cảm thấy có gì đó không ổn, dù sao Lý Vận Linh lên núi, nhất định là chú Vương sẽ đi theo.

Minh Thành Hữu cũng đang bên trong xe thấy hình ảnh rất rõ ràng, chú Vương cẩn thận liếc nhìn thần sắc của anh.

Đúng lúc Phó Nhiễm đi qua chỗ ngồi phía sau xe thì anh hạ cửa xe xuống.

Trong nháy mắt Phó Nhiễm gần như là muốn lướt qua nhau, cánh cửa thủy tinh tối màu chậm rãi hạ xuống, đột nhiên ánh mặt trời bên ngoài rọi vào làm Minh Thành Hữu bị chói mắt, hai người bất ngờ không kịp chuẩn bị, cứ như vậy đối mặt nhau.

Cơ bản là Phó Nhiễm không nghĩ tới anh sẽ ở bên trong xe, sắc mặt của Minh Thành Hữu bị ánh mặt trời chiếu lên trông tái nhợt trong suốt, khoảng cách gần trong gang tấc, lại đưa tay không chạm tới nhau.

Hai người há miệng, nhưng lại như hẹn ngầm nên cũng không ai mở miệng nói chuyện.

Tầm mắt Minh Thành Hữu hạ xuống nhìn về bụng Phó Nhiễm, anh có cảm giác trong lòng ấm áp, hẳn là vô cùng an tâm.

"Má Trần, chúng ta đi."

Cùng lúc đó, Minh Thành Hữu hướng chú Vương ra hiệu.

Cửa sổ xe từng chút bị kéo lên trên, cuối cùng khe hở ngăn cách ngoài bên cửa sổ tất cả hoàn mỹ, cửa màu tối, ngay cả ánh mặt trời ấm áp cũng không theo vào được

Phó Nhiễm lướt qua sườn xe đi về phía trước, cảm thấy có chút chói mắt, cô nheo mắt lại, mới phát hiện là nước mắt mơ hồ.

Ánh mắt của Minh Thành Hữu xuyên qua kính chiếu hậu nhìn bóng dáng Phó Nhiễm dần dần ẩn vào trong đám người, anh vẫn có thể rất dễ dàng tìm được cô như trước, cái gọi là liếc qua một cái liền chọn trúng.

"Tam Thiếu?"

Ánh mắt chú Vương lộ ra vẻ do dự.

"Thiếu phu nhân đi đâu, gần đây cũng không thấy cô ấy."

"Không phải là cô ấy mới đi qua hay sao?"

Minh Thành Hữu vừa giật mình hoảng hốt, vừa giống như là đang lẩm bẩm một mình.

Chú Vương lắc đầu, xem ra thật là Minh Thành Hữu bị bệnh không nhẹ.

Trong mắt của anh tràn đầy bi thương, rồi lại xen lẫn chút cô đơn cùng vui mừng, xem đi, như vậy thật tốt.

Cùng chết hẳn là dễ dàng hơn so với yêu nhau sao?