Giã Từ Nước Mắt

Chương 20

Càng về đến gần khách sạn, sự căng thẳng giữa họ càng tăng lên, cho đến khi bầu không khí trở nên ngột ngạt và đặc quánh. Milla thấy râm ran từ đầu đến chân, phát sốt lên khi nghĩ về việc cô sắp làm. Bất chấp mọi lý lẽ thông thường, cô sắp sửa lên giường với Diaz. Đây có thể chỉ là một phản ứng rất con người sau mối nguy hiểm mà họ vừa vượt qua cùng nhau, và có thể sáng mai cô sẽ hối hận, nhưng cô vẫn sẽ làm

Cô nhức nhối vì khao khát anh, ước ao được cảm nhận anh bên trong mình tới mức có khi cô sẽ lên đỉnh ngay khi anh chạm vào cô. Cô muốn bảo anh tấp xe vào ven đường để có thể ngồi lên đùi anh và hoàn thành chuyện ấy, ngay lúc này, trước khi cô chết vì căng thẳng. Nhưng cũng như anh, cô muốn những gì xảy ra giữa họ là ở trên một chiếc giường, vì thế cô giữ im lặng, nghiến chặt hai hàm răng trước ham muốn nhục dục đang gặm nhấm.

Cuối cùng họ cũng về đến nơi. Diaz nhét chân vào hai chiếc ủng ướt nhẹp, để mặc tất trên sàn xe và nhảy ra. Milla không định nhảy ra chỉ với mấy miếng vỏ cây và vải bảo vệ đôi chân, nên cô ngồi lại chờ anh đỡ xuống. Cô đã nghĩ lần này chắc anh sẽ để cô trượt xuống theo người anh, nhưng anh lại giữ cô ở cách mình ít nhất là mười lăm phân và khẽ đặt cô xuống đất. Cô nhìn lên mặt anh, trông thấy biểu hiện cứng rắn và xa cách muôn thuở nơi anh. Nhưng anh đã quàng tay ôm lấy cô và cùng cô đi vào khách sạn.

Nhân viên lễ tân trực ca đêm nhìn họ tò mò khi họ đi tới - Milla biết anh ta chẳng mấy khi nhìn thấy phụ nữ quấn vải quanh chân. Ít nhất trông họ cũng không đến nỗi vô gia cư với những chiếc áo len mới. Nếu không có chúng, cô nghi là nhân viên lễ tân sẽ gọi bảo vệ mất.

Trên đường đi lên trong thang máy, cô và Diaz đứng cạnh nhau, không nói năng gì. Cô có thể cảm nhận từng nhịp mạch đập; cả đầu ngón tay cô cũng nhoi nhói như bị kim châm.

Diaz thử dùng thẻ điện tử của mình và kỳ diệu làm sao, nó vẫn hoạt động.

Anh mở cửa phòng mình và đẩy cô vào trong, bật ngọn đèn nơi lối vào nhỏ xíu. Đột nhiên cảm thấy mình như cô bé Anne bé nhỏ mồ côi[1], Milla rụt rè hướng về phía cánh cửa nối hai phòng. “Ừm... để em tháo băng chân và tắm đã, xong rồi em sẽ...”

[1] Nhân vật chính trong loạt chuyện về cô bé Anne tóc đỏ rất nổi tiếng của nhà văn Canada L.R.Mongomery.

“Ngồi

Cô chớp mắt nhìn anh.

Anh kéo một chiếc ghế ra và ấn cô ngồi vào đó. Bật ngọn đèn cạnh giường, anh quỳ xuống và bắt đầu tháo miếng vải quấn quanh chân cô. Khi bàn chân trần của cô lộ ra, anh cẩn thận xem xét chúng, tìm kiếm những vết xước hay vết cắt, nhưng cô đã vượt qua được thử thách mà không hề hấn gì.

Diaz đứng dậy khi đã xong việc và cô đứng lên theo, thọc một bàn tay vào mớ tóc rối bù của mình: “Em sẽ đi tắm,” cô lại nói, cố bước qua anh, nhưng anh đã vòng một cánh tay quanh eo cô và kéo cô trở lại.

“Vòi hoa sen chờ được.”

“Tóc em... nước sông…”

“Nước rất sạch.”

“Nhưng em muốn tắm táp một lượt đã.” Milla không biết tại sao bây giờ cô lại đang tìm cách thoái lui để trì hoãn chuyện sắp xảy ra, nhưng đột nhiên cô thấy hồi hộp. Đã rất lâu cô không làm chuyện này, và Diaz không phải là một người đàn ông bình thường. Cả hai sự thật ấy đang hiện lù lù trước mặt cô, và cô muốn trì hoãn.

Anh cởi quần bò của cô và nói: “Tôi muốn em đúng như thế này.” Rồi anh hôn cô.

Chẳng có điều gì lãng mạn nơi Diaz, không có những lời thì thầm ngọt ngào, không có những cử chỉ hào hoa, chỉ có nụ hôn kéo dài như bất tận, sâu lắng và say đắm. Trước đây cô chưa từng được hôn như thế, với sự mãnh liệt lột bỏ đến tận cùng, chỉ còn lại hai phần đơn giản nhất: đàn ông, đàn bà. Một tay anh vùi trong mái tóc cô, và đầu cô phải ngửa ra sau để anh thưởng thức miệng cô. Cảm giác lúc này của cô chính là như thế, bị tước đoạt.

Nhưng đồng thời anh cũng trao tặng nữa: anh trao cho cô khoái lạc. Cô bùng cháy cùng với nó, những ngọn lửa bốc lên dữ dội chỉ bằng môi và lưỡi

Vật khuấy động của anh cứng dần lên, ép vào bụng cô, và cơ thể cô siết lại vì ham muốn. Cô cuống quýt lùi lại một chút, chiến đấu với những khuy, phéc-mơ-tuya và chiến thắng, quăng chiếc quần ướt sũng sang một bên để cô có thể nắm vật đang thúc ra ngoài kia.

Cánh tay anh siết chặt quanh cô, và anh kéo cô nằm xuống giường, lột sạch quần áo của cô chỉ trong vòng hai mươi giây vội vã. Thêm mười giây nữa để quần áo của chính anh được trút bỏ trên sàn. Anh đặt tay lên hai đùi cô rồi đẩy chúng ra, di chuyển lên trên người cô mà không chờ cô ưng thuận. Milla bám chặt vào mạng sườn anh khi anh tì cơ thể mình trên một cánh tay, tay còn lại dẫn đường để vật ấy thúc vào trong với cùng một động tác mạnh mẽ như thế.

Anh đông cứng người tại chỗ, hơi thở hổn hển thoát ra giữa đôi môi hé mở khi họ nhìn đăm đăm vào nhau. Cô không thể cử động; cảm giác có anh bên trong quá đột ngột, gần như đau đớn vì sự dữ dội của nó. Ánh mắt họ gặp nhau trong ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn, và cô bị mê hoặc bởi sự mãnh liệt trên mặt anh, bởi cách những cơ bắp rắn đanh của anh gồng lại, như thể anh không dám cử động. Nhu cầu cắn xé ấy cứ tăng lên mãi, vậy mà cô vẫn còn nấn ná ở bờ vực của một thứ mà cô biết là mình không tài nào kiểm soát nổi. Ngực Diaz đột nhiên phồng lên khi anh hít một hơi dài, và anh thúc một lần thật sâu, thật mạnh mang anh tới điểm tận cùng.

Cả phần sâu thẳm và toàn bộ cơ thể Milla siết chặt. Cô ghì chặt quanh anh và mắt cô mờ đi khi từng cơn, từng cơn khoái lạc gần như nhấn chìm cô trong niềm đắm say mù quáng. Cô chưa từng lên đỉnh như thế, hoàn toàn chìm đắm trong thú vui thể xác như thế, đến mức không còn ý thức được bản thân hay môi trường xung quanh. Cô chỉ còn biết về giây phút ấy, về cực khoái đang bùng nổ trong bụng cô, dọc xuống hai chân cô và theo mọi đầu dây thần kinh trong người cô. Anh đưa cô đi qua nó, di chuyển mạnh mẽ, đòi hỏi sự giải thoát của chính mình và càng kéo dài cảm giác của cô. Anh lại rên lên một tiếng như trước và cong người, rúng động dữ dội khi hông anh co giật và đẩy tới. Nhiều giây sau, anh từ từ hạ xuống người cô, toàn thân run rẩy.

Khoảng thời gian sau đó giống như ở trong một vùng đất hoang, lẻ loi và trống trải. Cô nằm bên dưới anh, không thể di chuyển vì quá kiệt sức, gần như không thở nổi và cố không khóc lóc. Milla chưa bao giờ khóc sau khi làm tình, nhưng lần này cô cảm thấy một nhu cầu tha thiết cần được xoa dịu. Cô muốn vùi mặt vào vai anh mà khóc như một đứa trẻ.

Vì chuyện này là một sai lầm kinh khủng? Hay vì nó đã kết thúc?

Mặc dù Diaz đang nằm đè lên người cô, hít từng hơi gấp gáp, cô vẫn có thể cảm nhận được một chút căng thẳng đang chạy xuyên qua những cơ bắp của anh, như thể anh không bao giờ hoàn toàn thư giãn - như thể anh đã bắt đầu nghĩ đến chuyện ra đi.

“Hãy làm lại lần nữa đi,” đó là điều Milla muốn nói. Ngay giây phút này, cô không bao giờ muốn tách rời khỏi cơ thể anh nữa. Rồi sự tỉnh táo của cô sẽ trở lại. Có lẽ là vài phút nữa. Hoặc là ngày mai. Cho đến lúc ấy, cô muốn anh ở bên trong cô. Cô muốn lại có được cảm giác như vài phút trước, mặc dù cô không biết mình có đủ sức để cố thêm, hay có sống sót được qua nó hay không.

“Anh làm lại đi.” Cuối cùng thì Milla không thể cưỡng lại được. Cô đưa hai chân lên vòng quanh người anh, hai tay ôm chặt lấy anh và chỉnh tư thế sao cho cơ thể cô ôm trọn vật đàn ông của anh.

Diaz cười lớn, vẫn là âm thanh trầm khàn ấy, hơi thở anh ấm áp trong tóc cô. “Tôi qua tuổi mười sáu rồi. Em phải cho tôi thêm vài phút nữa chứ.” Anh có vẻ vẫn còn hụt hơi. Nhưng anh không rút ra khỏi cô, chỉ hạ người xuống thêm một chút, như là rốt cuộc anh cũng thư giãn hoàn toàn, và nhích vào gần hơn để cho chừng nào họ không cử động, anh sẽ vẫn còn ở trong cô. “Hình như tôi chỉ trụ được có mười lăm giây.”

“Em còn không lâu đến thế,” cô lẩm bẩm, nhắm mắt và hít vào thật sâu mùi hương đàn ông của da anh.

“Tạ ơn Chúa.” Anh dụi vào thái dương cô rồi thì thầm, “Em nghỉ đi.” Và anh cũng nhắm mắt lại.

Trời đất, làm sao cô có thể ngủ được khi anh nặng cả tấn và cô gần như không thở nổi, trong khi cô muốn bám vào anh vừa cười vừa khóc cùng một lúc? Làm sao cô ngủ được khi sợ phải thả lỏng những cơ bắp của mình, sợ rằng sẽ để mất anh? Vậy mà cô vẫn ngủ vì đã quá kiệt sức không làm gì khác được

Milla thức dậy trước những cú thúc dài và chậm tiến sâu vào mình, trước hai bàn tay chắc khỏe của Diaz đang nâng người cô lên và ấn chặt cô vào cơ thể anh. Anh không có kinh nghiệm nhiều, nhưng anh biết việc mình đang làm, biết mọi điểm nóng và điểm hấp dẫn trên cơ thể cô, và anh dùng kiến thức ấy để đưa cô lên cao rồi giữ cô tại đó, không cho cô vượt qua lằn ranh. Nếu lần trước quá ngắn ngủi thì lần này lại quá lâu. Sau một thời gian, cô bắt đầu vật lộn với anh đòi quyền kiểm soát, chiến đấu để tìm sự giải thoát cho mình, nhưng anh quá khỏe và kiềm chế cô cho đến lúc anh đã sẵn sàng. Sau đó anh di chuyển thật nhanh và mạnh, đưa cả hai vào miền cực khoái.

Cuối cùng cô cũng được tắm, nhưng giờ đây với họ tắm táp lại giống như một cuộc truy hoan. Anh dừng lại một lần và chạm vào miếng dán trên hông cô, trong lúc nước vẫn đang xối vào người họ. “Cái gì thế này?”

“Miếng dán ngừa thai của em.”

Anh thích thú nhìn vào nó. “Tôi chưa từng nhìn thấy cái này. Lỡ nó rơi ra thì sao?”

“Em chưa bị rơi cái nào trừ khi em bóc nó ra. Chúng dính khá chắc. Nhưng mỗi lần tắm em đều kiểm tra, chỉ để phòng hờ thôi.”

Anh lướt những đầu ngón tay quanh khuôn ngực cô rồi nhè nhẹ vòng quanh núm vú. Khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc. “Tôi chưa từng quan hệ với ai mà không dùng bao cao su.”

“Chưa bao giờ ư?”

Diaz lắc đầu. Những ngón tay anh di chuyển xuống bụng cô, trượt qua đường cong mềm mại nơi bụng dưới trước khi lượn vào điểm nối giữa hai chân cô. Hai ngón giữa của anh trượt vào trong và đẩy lên. Milla rên lên và đứng kiễng chân, bám vào vai anh tìm điểm tựa.

“Tôi thích thế,” anh lẩm bẩm.

“Cái gì cơ?” Cô đã hoàn toàn quên mất cuộc của họ.

“Lên đỉnh bên trong em. Vì vậy đừng làm mất miếng dán này nhé.”

Milla chưa bao giờ trải nghiệm kiểu tình dục bất thường; cùng lắm cô cũng chỉ dùng miệng. Nhưng Diaz không biết gì về những giới hạn ấy và cô say sưa trong khoái lạc; để mặc anh làm bất kể điều gì anh muốn. Anh chiếm lấy cô trong nhà tắm, trên sàn, trên bồn cầu. Anh ấn cô vào tường và chiếm cô ở đó. Cô chưa từng biết đến thứ tình dục hoang sơ và mạnh mẽ như thế. Và cô không ngừng quay lại để khuấy động anh thêm, hai bàn tay vuốt ve, làm những việc tương tự như anh đã làm cho cô, chỉ để được nghe tiếng rên rỉ khàn đục của anh.

Và đến khi trời sáng, cô đã là của anh.

Milla tỉnh dậy, nhìn thấy ánh sáng đã len qua khe hở của tấm rèm. Diaz đang nằm bên cạnh cô, một cánh tay nặng nề vòng qua bụng cô, hơi thở của anh ấm áp trên vai cô. Cô cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Cô choáng váng với chính mình, nhưng sự thật vẫn còn đó! Cô đã là của anh, theo một cách cô chưa bao giờ cảm thấy với David. Nhận thức ấy làm cô tổn thương. Mặc dù cho đến ngày Justin bị bắt cóc, hôn nhân của cô là một cuộc hôn nhân hạnh phúc, nhưng cô vẫn là chính mình và David vẫn là chính anh. Tất nhiên, cô hài lòng với khoảng cách nhỏ đó. Cảm giác tự do điều khiển cuộc sống của chính mình thật tuyệt.

Nhưng David là một người đàn ông văn minh, còn Diaz... thì không. Anh đã không để cho cô giữ lại chút khoảng cách nào.

Cô biết rất rõ mình đã ngủ với một con thú săn mồi. Anh nguy hiểm, khó đoán trước, đồng thời cô lại thấy an toàn hơn bao giờ hết khi ở trong vòng tay anh. Anh đã sử dụng cô để tìm lạc thú, nhưng anh cũng để cô sử dụng anh. Đêm qua không chỉ là tình dục. Đêm qua còn là một sự... khẳng định quyền sở hữu, nguyên sơ, đầy nhục cảm và không ngờ tới. Là sự đòi hỏi và trói buộc nhau. Bất kể là gì, từ giờ họ đã nối kết với nhau, và không chỉ vì những ký ức về chuyện đã xảy ra. Không, còn có một điều gì khác nữa, một điều nguyên thuỷ và căn bản đến nỗi cô không hoàn toàn nắm được.

Tình yêu chăng? Cô không thể gọi nó như vậy. Giữa họ luôn có một sự hấp dẫn mạnh mẽ tới tận cấp độ tế bào, nhưng đphải là tình yêu. Cô chắc chắn rằng anh không yêu cô. Đây gần như là một sự đồng thanh tương ứng, một cảm giác thoải mái như họ là hai nửa của một vòng tròn, và điều đó còn khiến cô khó chịu hơn cả nghĩ về tình yêu. Phải chăng cô cũng giống như Diaz? Cô tàn nhẫn như thế ư? Phải chăng cô đã trở nên giống anh sau quá trình đi tìm Justin không ngơi nghỉ?

Anh ngọ nguậy và hôn lên vai cô. “Chúng ta phải ra sân bay thôi,” anh mơ màng nói.

Milla không muốn đi. “Em vẫn còn hai ngày nghỉ phép nữa.” Cô biết mình nên trở về El Paso. Diaz sẽ tiếp tục tìm kiếm Pavón và giờ khi họ đã khá chắc chắn có một kẻ đang đánh lạc hướng cô suốt từng ấy năm, họ sẽ cần phải khám phá thêm một mắt xích nữa. Nhưng mười năm qua cô đã liên tục lao đầu vào một bức tường trống, và giờ cô mệt mỏi. Ngày hôm qua cô còn suýt chết chìm dưới sông. Có kinh khủng lắm không nếu cô vụng trộm dành hai ngày đó chỉ để cho chính mình?

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta về nhà?”

“Có lẽ em sẽ trở lại làm việc,” cô thành thật nói. El Paso là trung tâm cuộc đời cô; cô không thể về đó mà không làm việc. Boise là một thế giới khác, tránh xa khỏi tất cả những người cô biết.

Diaz lăn người lại và cầm điện thoại lên. “Tôi sẽ hủy chuyến bay của chúng ta.”