Lawrence đã chết. Schuyler cảm thấy như thể trái tim cô sẽ tan vỡ từ sự mất mát ông nội yêu quý của cô. Làm thế nào điều này lại đuợc phép xảy ra? Ông đã nói cái gì? Em gái cô? Ai? Chuyện gì?
Những tia nắng đầu tiên của bình minh chiếu sáng trên đỉnh núi. Một nhân vật bước lên cầu thang.
- Ai đó đang đến. - Oliver cảnh báo.
- Người đó là Bliss. - Schuyler nói khi bạn của họ tiến tới. - Ơn Chúa cậu vẫn ổn.
- Em gái mình chết rồi. Mẹ kế mình cũng vậy. Mình không biết cha mình ở đâu. - Bliss nói bằng một giọng nghèn nghẹt, tẻ nhạt.
- Có khói đen. Hội đồng... họ đã... chuyện gì xảy ra ở đây vậy? - Cô hỏi, khi nhìn thấy hai thi thể nằm sóng soài của Lawrence và Dylan trên mặt đất.
- Là cái gì? Ôi Chúa ơi.
Schuyler ôm eo Bliss và để cô thổn thức trên vai mình.
- Mình rất, rất tiếc.
Bliss thoát khỏi cái ôm của Schuyler và quỳ xuống thân thể chàng trai mà cô đã yêu. Cô bế anh trong vòng tay mình, và nước mắt cô rơi trên má anh.
- Dylan... không. - Cô thì thào. - Không.
- Chúng ta không thể làm gì được... đó là một sai lầm. - Schuyler nói, cố gắng giải thích. - Lawrence...
Nhưng Bliss không nghe thấy. Cô quệt nước mắt vào tay áo cô.
- Mình sẽ đưa anh ấy xuống. - Cô nói, vòng tay quanh người anh, nâng anh lên.
Anh nhẹ hẫng, hầu như không có thực. Giống như đang nắm giữ không khí. Cô trèo xuống núi một mình, vừa nấc lên những tiếng nức nở.
Schuyler nhìn họ với những giọt nước mắt rớt xuống. Cô đã không thể cứu Dylan. Hôm nay cô đã mất hai người bạn.
- Rồi cậu sẽ thấy, mọi chuyện sẽ ổn thôi. - Oliver nói, quỳ xuống băng lại vết thương trên cánh tay cô bằng một mảnh áo bị xé ra.
Schuyler nhìn cậu. Thấy những biểu hiện buồn bã trên khuôn mặt đẹp trai của cậu. Mái tóc màu nâu nhạt rũ lên vầng trán bị thương của cậu. Một Oliver ân cần, dịu dàng, tuyệt vời. Tội lỗi dối trá của cô đập vào cô. Cô đã lừa dối cà hai bằng những lời nói và hành động của mình. Bởi vì cô đã yêu cậu. Đã luôn luôn yêu cậu. Yêu cả Oliver và Jack. Cả hai người là một phần của cô. Cô đã từ chối tình yêu cô dành cho Oliver để cho phép mình yêu Jack. Nhưng bây giờ mọi chuyện rất rõ ràng.
- Mình yêu cậu. - Cô nói.
- Mình biết. - Oliver mỉm cười và tiếp tục băng bó cánh tay cô.