Gia Tộc Ma Cà Rồng - Tập 2 : Vũ Hội Hóa Trang

Chương 21

Cậu thiếu niên đứng chói với trên thanh chắn ban công ngoài thư viện tầng ba. Những khi tiết trời trở nên ấm áp, ban công này được đặt cho cái nick thân mật là "Câu lạc bộ Duchesne" vì học sinh vẫn thường tụ tập tại đây vào giờ nghỉ trưa để ngồi phơi nắng với những cái ống quần jean xắn lên thành quần soóc, những cô gái cởi bớt nút áo, để hở tới mức mà họ dám, còn các chàng trai thì sẵn sàng đi xa hơn: họ cởi luôn cả áo. (LOL)

Nhưng lúc này đang là giữa tháng Một, các cánh cửa sổ dẫn ra ngoài hành lang đều bị khóa. Trừ hôm nay. Ngày hôm nay, đã có ai đó mở một trong những cánh cửa đó ra, khiến một luồng gió lạnh cắt da cắt thịt tràn vào khắp thư viện, và giờ thì có ai đó đang ở ngoài hiên, đứng thăng bằng trên thanh chắn ban công bằng sắt mỏng manh dày đúng bốn inch (khoảng 10cm).

Jack đang trên đường từ bên phân khu âm nhạc quay trở lại tòa nhà chính thì bắt gặp cảnh một đám đông tụ tập ngay chỗ khoảng sân sau tòa nhà. Cậu nhìn thấy Schuyler chạy qua cửa hông của tòa nhà chính, khuôn mặt cô hằn lên nỗi lo lắng khi nói chuyện với bạn mình, Oliver Máu Đỏ.

Jack quay đầu qua hướng khác, kéo đôi mắt rời khỏi Schuyler, thầm ước chính cậu mới là người cô chạy đến để tìm kiếm sự an ủi. Rồi cậu nhìn lên chỗ đám đông đang chỉ trỏ và nhận ra cậu thiếu niên kia. Cậu ta học năm nhất, là một Máu Đỏ, lúc này cậu ta đang đứng trên thanh chắn ban công với cái nhìn đờ đẫn, trống rỗng trên khuôn mặt.

- Nhảy đi! – Soos Kemble hét to, tiếng hét của cô ta vỡ ra trong những tràng cười khúc khích.

- Cậu ta nghĩ mình đang làm cái gì vậy? - Một cô gái khác hỏi, giọng điều vừa hoảng sợ vừa kích động.

Jack nhận ra đám đông coi tình huống này như một trò tiêu khiển. Một nửa số họ háo hức, dù là vô tình, mong cho cậu bé rơi xuống. Cứ thế này thì chắc chắn các lớp học sẽ bị hoãn lại trong suốt phần còn lại của ngày hôm đó thôi.

- Thôi nào! Làm gì thì làm nhanh đi! Chiều nay, tôi còn có một bài toán Đại mà tôi chẳng muốn làm tẹo nào đây này! – Ai đó kêu lên.

Ở một góc khuất sau hàng rào tạo nên bởi những chiếc ghế đá xếp liền kề, Jack, nhờ khả năng siêu thính, đã nghe được tiếng của Kingsley Martin. Anh chàng mới đến đang phá ra cười với Mimi.

- Bắt nó múa một vòng đi. – Mimi nói.

Kingsley vẫy tay một cái, và cậu bé trên thanh chắn thực hiện một cú xoay kiểu ba lê trên đầu ngón chân. Cả đám đông nín thở. Nhưng rồi cậu ta lại hạ cánh an toàn trên hai chân. Chính cậu ta cũng có vẻ sốc vì những gì vừa xảy ra, như thể cậu ta không tự điều khiển được...

Không tự điều khiển được...

Jack quắc mắt liếc về phía Kingsley. Ngay giây phút đó, cậu ra chuyện gì đang diễn ra. Kingsley đã sử dụng thần chú để điều khiển tâm trí cậu bé kia, như một bậc thầy điều khiển rối đang chơi đùa với những sợi dây. Tại những lần Ủy Ban họp mặt, họ đều được đe rằng sẽ có những hình thức kỷ luật nghiêm khắc cho bất cứ ai dám sử dụng sức mạnh đối với Máu Đỏ, trừ khi bị khiêu khích. Jack cảm thấy cơn thịnh nộ điên cuồng đang dâng lên trong cậu. Tên đần độn kiêu căng, ngu ngốc. Kingsley sẽ đẩy tất cả bọn họ vào nguy hiểm.

- Thả cậu ta ra! – Jack ra lệnh, giơ lòng bàn tay lên, hai mắt cậu như lưỡi dao phóng tới Kingsley.

Đám đông quay lại để nhìn xem ai đã gây ra cảnh tượng này.

- Ôi, tụi này chỉ đang giải trí chút thôi mà, anh bạn. – Kingsley nói, và chỉ bằng một cái xoay cổ tay khác, cậu bé kia ngừng quay ngay lập tức. Cậu ta thét lên thất thanh khi nhận ra mình đang đứng trơ trọi trên thành ban công. Cậu ta loạng choạng khiến chân trái cậu trượt khỏi rào chắn...

- Martin! Đưa cậu ta xuống! NGAY!

- Nếu cậu cứ khăng khăng như vậy. – Kingsley nói, lúc này khuôn mặt đã hiện lên vẻ chán chường. Cậu bé kia lại giữ được thăng bằng và nhảy khỏi rào chắn xuống thềm ban công một cách an toàn.

- Modo caecus. – Jack thì thầm câu thần chú che đậy lên tất cả các Máu Đỏ chứng kiến sự việc vừa rồi, khiến họ quên đi tất cả những gì họ đã nhìn thấy từ nãy tới giờ.

- Thật ngu ngốc và mạo hiểm, chưa nói đến chuyện nó tàn ác và hạ cấp làm sao. – Jack nói, mặt đối mặt với Kingsley. Cậu chưa từng cảm thấy giận dữ như vậy trong đời mình. Và nhìn thấy Mimi đứng đó cạnh anh ta chỉ càng làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn. Có phải cậu thực sự đang ghen? Hay chỉ là cảm giác giận dữ và thất vọng khi biết rằng em gái mình tham gia vào những hành vi hạ đẳng như vậy?

- Đừng làm kẻ phá bĩnh như thế chứ, Force. – Kingsley lên tiếng. – Có hại gì đâu, đúng không?

- Yeah, Jack, bớt nóng đi mà. – Mimi nói. – Nó chỉ là một đứa năm nhất thôi mà. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.

- Vấn đề không phải ở đó, Mimi. – Jack nói. – Các Giám hộ sẽ nghe được chuyện này.

- Ồ, các Giám hộ cơ đấy. – Kingsley phá ra cười. – Nghe này, sao cậu không đứng về phía tôi nhỉ? – Anh ta tiếp tục chế nhạo. – Hay là cậu quá yêu bọn Máu Đỏ tới mức đã quên mất máu của mình màu xanh?

Jack đỏ mặt tới tận rễ mái tóc vàng óng mượt của cậu.

- Nhà Force các người, hay là bất cứ cái gì các người tự gọi mình vào thời này, chẳng là cái quái gì nếu không có gia đình tôi, không có sự hi sinh mà chúng tôi đã phải gánh chịu. – Kingsley nói giọng cay độc. Anh ta qay gót và bước đi. - Bất cứ lúc nào cậu muốn nuốt mấy lời vừa rồi, Force, cậu biết phải tìm tôi ở đâu rồi đấy.

- Jack, đó chỉ là một trò đùa thôi mà. – Mimi nói, cố gắng xoa dịu anh trai mình.

- Bỏ đi. – Jack nói, hất tay cô khỏi vai cậu. Cậu bước đi thật nhanh, để mặc Mimi chạy theo sau với bộ mặt cáu kỉnh.

- Jack, chờ em đã, thôi nào.

Nhưng Jack không hề quay lại. Tai cậu đang rần lên cảm giác như thiêu đốt vì xấu hổ khi bị công kích ngay tại chốn đông người. Hành động ban nãy có phải là khôn ngoan không? Cậu cần phải ngăn Kingsley lại, đúng không? Hay cậu đúng là nhạt nhẽo như em gái cậu đã từng nói? Dù sao thì, những gì Kingsley nói là thế nào vậy? Nhà Martin đã phải hi sinh cái gì?

Cậu phải hỏi rõ ba mình về chuyện này mới được.