Buổi tối đó, khi Schuyler về nhà, cô nhận được một cuộc gọi rất thú vị từ Linda Farnsworth.
Stiched for Givilization là công ty sản xuất quần jean được yêu thích nhất tại thành phố (và trên thực tế là trên cả thế giới) hiện nay. Các bảng quảng cáo đầy hấp dẫn của nó luôn có mặt trên khắp Quảng Trường Thời Gian, kiểu may "Social Lies"trị giá ba trăm đô la của họ - cực kì ít tầng, nâng lên tới đầu, phần đùi được cắt may rất sắc xảo, mau lẹ, được nhuộm màu, được tẩy trắng, rách, và cực kì dài – là sự ám ảnh về mục tiêu phổ biến giữa jeanerati . Hơn nữa, hình như các nhà thiết kế còn được bật mí về vẻ buồn rầu của Schuyler.
- Em chính là gương mặt mới của Civilization! – Linda Farnworth hào hứng nói trên điện thoại với Schuyler - Họ phải có em! Đừng từ chối lời thỉnh cầu của tôi!
- Được rồi em cũng đoán vậy – Schuyler nói dù vẫn cảm thấy ngạc nhiên một chút vì sự cởi mở của Linda.
Vì Schuyler không thể tìm ra một lí do chính đáng nào để từ chối những vị thần thời trang (cô là ai mà lại nói không với Civilization chứ?). Buổi sáng ngày hôm sau Schuyler có một chuyến đi tới khu buôn bán kinh doanh cho kế hoạch chụp ảnh chân dung. Phòng chụp ảnh nằm ở phía tây Chelsea đặt trong một tòa nhà làm bằng những khối đá tảng khổng lồ mà trước đây là nhà máy in. Một người đàn ông có đôi mắt to trong bộ đồng phục luôn đứng ở trong thang máy, đây là người sẽ điều khiển thang máy đến tầng nhà Schuyler cần.
Schuyler bước dọc theo những hành lang vô cùng phức tạp, để ý thấy nhiều tên nhà thiết kế, các địa chỉ trang web trên các tấm bảng đề tên ngoài cánh cửa khép kín.
Phòng chụp ảnh nằm tít ở góc trái. Cánh cửa mở vừa đủ và tiếng nhạc điện tử ầm ĩ như nổ tung phát ra từ bên trong căn phòng.
Cô bước vào trong, không hoàn toàn giống những gì đã mong đợi. Studio là một không gian mở rộng lớn, một căn phòng toàn màu trắng với sàn nhà nhựa tổng hợp màu trắng sáng bóng cùng với các cửa sổ kéo từ sàn nhà cho đến trần. Một cái phông nền "liền"cũng màu trắng được cắt gọt thành một bức tường. Các nhân viên thực tập ngáp ngắn ngáp dài đang xoay xoay các giá quần áo để cho một nhà tạo mốt có mái tóc cuốn lọn dài có thể kiểm tra đống quần áo.
- Schuyler! - Một người đàn ông gầy nhẳng chỉ như cái bóng, mặc chiếc áo thun bó sát và chiếc quần jean rộng thùng thình, tới gần, bắt tay cô một cách rất nồng nhiệt. Anh ta đang hút thuốc và đeo chiếc kính râm kiểu phi công hiệu Ray Ban.
- Chào – Schuyler nói.
- Chào Jones, nhớ chứ? – Anh chàng hỏi và nâng kính lên, cười toe toét.
- Ồ... Dĩ nhiên rồi! – Schuyler trả lời, có cảm giác như bị hăm dọa một chút. Jonas Jones từng là một trong những nam sinh khét tiếng nhất của trường Duchesne. Anh ta tốt nghiệp cách đây vài năm. Jonas đã tạo ra một đốm sáng lớn trên bầu trời thế giới nghệ thuật với phong cách những mảnh vải xé vụn. Anh cũng làm một bộ phim, Lumberjack Quadrille , được quay tại Sundance(1), và công việc sau cùng mà anh chàng này làm là trở thành một nhiếp ảnh gia thời trang.
- Rất cảm ơn vì đã đồng ý tham gia việc này – Jonas nói – Tôi rất xin lỗi vì đã muộn vài phút. Nhưng công việc mà – Anh giới thiệu cho Schuyler nhà thiết kế của Civilization, một người có vóc dáng chuẩn của người mẫu với xương vai và khung xương chậu nhô ra.
- Tôi là Anka – Nhà thiết kế hào hứng nói – Xin lỗi vì đã đánh thức cô dậy quá sớm vào sáng thứ bảy như thế này. Nhưng hôm nay sẽ là một ngày dài đấy. Dù vậy mọi chuyện vẫn sẽ ổn thôi. Chúng ta có hàng tấn bánh cam vòng – Cô bước tới bàn tiệc đứng bị chất đầy những cái hộp Krispy Kreme xanh trắng.
Schuyler thích cô gái này.
- Được rồi. Chúng tôi sẽ đưa cô đi làm tóc và trang điểm – Jonas tuyên bố rồi dẫn Schuyler vào cái góc có một tấm gương trang điểm với hai hàng bóng đèn cao áp sáng trưng, được đặt trước những cái ghế bọc bằng vải bạt.
Bliss Llewellyn đang ngồi ở một trong những cái ghế đó. Linda đã quên không nói sẽ có hai gương mặt đại diện cho Civilization năm nay. Cô gái cao ráo này đã trang điểm xong. Mái tóc Bliss được chải ngược từ chân tóc tạo thành một kiểu tóc bồng lớn, đôi môi được đánh màu đỏ tươi. Cô mặc chiếc áo choàng màu trắng phủ lông tơ và đang nói chuyện điện thoại. Bliss hớn hở vẫy vẫy bàn tay có móng đã được cắt sửa về phía Schuyler.
Schuyler vẫy tay đáp lại. Cô ngồi vào chiếc ghế, một chuyên gia trang điểm người Anh, người mà đã tự giới thiệu là Perfection Smith bắt đầu đánh giá tình trạng da cô. Cùng lúc đó, một nhà thiết kế tóc dáng vẻ khắc khổ túm lấy một nắm tóc của cô để kiểm tra, phát ra tiếng khục khục không tán thành.
- Thức khuya phải không? – Perfection hỏi, nâng cằm Schuyler ra ánh sáng – Da của cô rất khô – Cô ta nói với giọng âm mũi của người London.
- Chắc vậy – Schuyler nói. Cô không ngủ được nhiều kể từ cuộc gặp mặt với Ủy Ban. Nó làm cô hoảng sợ vì nghĩ rằng trong khi cô ngủ, máu của cô sẽ thức tỉnh, rỉ vào ý thức của cô, và tất cả những kí ức cũng như âm thanh về cuộc sống trước đây của cô sẽ kêu gào đòi điều khiển não bộ. Dù cho Jack có giải thích là nó sẽ không diễn ra theo cách đó – "các kí ức đó là kí ức của cậu, vì vậy nó là một phần của cậu, và chẳng có gì phải sợ cả"– Schuyler vẫn chưa tin hoàn toàn.
Cô nhắm mắt lại khi mặt cô được bôi kem, xoa mịn và đánh phấn; còn tóc cô thì được kéo, chải, vừa chải vừa sấy, gần như làm cháy xém cả chân tóc.
- Oao... - Cô kêu lên khi cái máy sấy tóc tiến gần tới mức nguy hiểm, có thể đốt cháy da đầu cô. Nhưng người tạo mẫu tóc có khuôn mặt cau có thậm chí không cả buồn xin lỗi.
Cô còn bị làm cho bực mình khi phải nghe toàn bộ những lời chỉ dẫn của Perfection với cái giọng như hét vào mặt cô. Schuyler chưa từng biết công việc trang điểm lại vất vả như thế này. Cô phải làm quá nhiều thứ, đôi khi phải làm đồng thời cùng một lúc, để chuyên gia trang điểm có thể hoàn thành tốt công việc. Trông Perfection chẳng khác gì một sĩ quan quân đội nghiêm khắc.
- Mở ra. Rộng hơn. Nhìn về hướng này. Nhìn về hướng đó. Nhìn vào đầu gối của tôi. Nhìn lên trần nhà. Ngậm miệng lại. Mím hai môi lại với nhau. Nhìn vào tôi. Nhìn vào đầu gối tôi.
Schuyler gần như rã rời sau khi biến đổi.
- Cô sẵn sàng chưa? – Perfection hỏi. Cô xoay xoay chiếc ghế để Schuyler có thể tự ngắm mình trong gương.
Schuyler không thể tin vào những gì cô đang thấy. Chính khuôn mặt của mẹ cô đang chằm chằm nhìn cô. Đây là khuôn mặt đã cười rất bình thản trong bức ảnh cưới mà Schuyler vẫn thường giữ dưới gối. Trông cô lộng lẫy giống như một nữ thần vậy.
- Ồ - Schuyler nói, đôi mắt cô mở rộng. Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ biết là mình lại giống mẹ đến vậy.
Ôi Chúa ơi! Cô ấy thực sự rất đẹp. Thậm chí Đẹp vẫn không phải là từ có thể miêu tả được chính xác, điều này phải được gọi là trông ưa nhìn với Audrey Hepburn. Schuyler còn hơn hẳn . Tại sao trước đây cô chưa bao giờ chú ý tới điều này? Cô rất thắc mắc. Bliss đang nói chuyện với Dylan bằng điện thoại – nói về bữa tiệc tại gia mà Bliss sẽ tổ chức sau đây vào buổi tối nay - mẹ Bliss sẽ tới Washington quận Columbia để thăm bố cô, còn Jordan thì ngủ qua đêm ở nhà một người bạn. Cô đang nói cho cậu thời gian bắt đầu thì nhìn thấy Schuyler.
Schuyler trông như một người mẫu đến từng li. Đôi môi cô mọng đầy và bóng loáng. Họ làm cho mái tóc màu xanh đen của cô rũ xuống, thẳng và hoàn hảo trông giống như một tấm màn gỗ. Nhà thiết kế để cho cô mặc một chiếc quần jean bó sát hiệu Stitched of Civilization, bên dưới tất cả những lớp đó, Bliss để ý thấy Schuyler có một vóc dáng nhỏ nhắn, mảnh mai đáng mong ước. Thật bất ngờ làm sao, cô có cảm giác trông mình sẽ như một con ngựa khi đứng cạnh Schuyler.
- Nói chuyện với cậu sau nhé, họ đang gọi mình – Bliss nói với Dylan rồi cúp máy – Chúa ơi trông cậu thật tuyệt vời – Bliss thì thầm khi hai cô đứng thẳng hàng với nhau đối diện cái phông màu trắng.
- Cảm ơn – Schuyler nói – Mình cảm thấy thật ngốc nghếch – Cô chưa bao giờ mặc những bộ quần áo hợp thời như thế này dù chỉ là một chút trước đây, và đang cố gắng để cảm thấy không quá ngượng ngùng vì chuyện này. Hai người đều đang mặc quần jean, và chỉ quần jean thôi - đằng sau họ máy quay phim, cả hai đều khoanh tay để che đi bộ ngực mặc dù nhà thiết kế đã dán loại cao dán không màu lên ngực che đi núm vú. Schuyler đồng ý làm người mẫu chỉ vì tò mò, một phép thử mang tính xã hội để sau này cô có cái mà nhớ lại, nhưng phải thừa nhận là công việc này hết sức thú vị.
Trong studio rất lạnh, Jonas đang phải hét lên những lời chỉ dẫn vì ở tầng trên nhóm nhạc Black Eyes Pears đang làm cho khán giả bùng nổ. Cả căn phòng tràn ngập không khí bị kích động từ những người trợ lí đang sợ hãi và những kĩ thuật viên ánh sang đang nhảy loi choi theo mỗi từ ngữ phát ra từ miệng của nhà nhiếp ảnh. Bliss và Schuyler thì bị tấn công bởi các loại chai xịt tóc mỗi khi hở chút thời gian. Rồi cả căn phòng thình lình bất động khi Jonas và Anka tranh cãi với nhau một cách giận dữ là có nên dùng chút gió để thổi cho tóc họ bay lên hay là không? Hay là việc những chiếc quần jean trông sẽ đẹp hơn nếu đứng ở góc độ từ đằng trước hoặc từ bên cạnh.
Các cô gái tạo dáng và trề môi, cố gắng không chớp mắt trước ánh flash của chiếc camera. Bất ngờ cảm thấy được truyền cảm hứng, Bliss kéo Schuyler gần hơn bằng một cái ôm chặt.
- Quấn lấy – Jonas cười tự mãn từ đằng sau ống kính.
Trong suốt khoảng thời gian nghỉ ăn trưa, họ để chiếc áo khoác thụng lại và túm tụm lại với những người bao quanh bàn tiệc đứng, chất đầy lên các khay những rau và cá hồi California hun khói. (Thịt tái, cảm ơn Chúa, Bliss nghĩ vậy.)
- Hút một điếu chứ? – Jonas hỏi, lấy ra một bao thuốc lá từ trong cái túi quần đằng sau – Nào các cô gái, hãy tham gia với tôi.
Họ đặt khay thức ăn xuống và theo Jonas cùng Anka ra ngoài ban công.
- Vậy cả hai người đều học ở trường Duchesne? – Anka hỏi rồi lấy một điếu thuốc dài hương bạc hà, hít vào trong khi Jonas dùng chiếc bật lửa hiệu Zippo châm nó.
- Ừ... ừm... - Bliss gật đầu, nhận một điếu thuốc ép chặt hiệu Camel từ Jonas.
Schuyler lắc đầu. Thuốc lá làm cho cô muốn phát bệnh. Cô ra ngoài cho thoáng và nhìn phong cảnh. Ban công trông xuống những căn hộ nằm sát đường sắt bị bỏ hoang trên mặt nước. Schuyler thích thú nhìn ra ngoài. Cô chưa bao giờ cảm thấy chán khi ngắm nhìn thành phố.
- Tôi đã tới Kent(2) – Anka bộc bạch – Tôi đã gặp Jonas ở RISD(3).
Jonas gật đầu.
- Chúng tôi cộng tác với nhau kể từ đó – Anh thổi ra một hơi khói hình vòng tròn – Chúng tôi rất vui vì đã tìm được hai bạn. Chúng tôi thật sự mong muốn loại chúng ta sẽ trở thành gương mặt đại diện cho chiến dịch này.
- Loại chúng ta? – Schuyler hỏi.
Anka mỉm cười để lộ những chiếc ranh năng sáng bóng.
- Hai người là Ma Cà Rồng! – Bliss há hốc mồm vì kinh ngạc.
- Tất nhiên – Jonas gật đầu, đùa - Gần như toàn bộ những người làm trong ngành thời trang đều vậy. Hai người không thấy sao?
- Làm sao anh lại có thể nói thế?
- Các cô chỉ cần biết... bằng sự sắc sảo của con mắt và cấu trúc xương – Jonas giải thích – Thêm vào đó, chúng ta thực sự rất kén cá chọn canh. Chỉ cần nhìn vào Brannon Frost, người biên tập lãnh đạo Chic . Xin chào.
- Cô ấy là một Ma Cà Rồng – Bliss trợn tròn mắt nhìn. Nhưng sau đó cô thấy nhiều điều lí giải cho việc này – dáng người mảnh khảnh, cặp kính râm tối màu quá khổ, làn da tai tái, sự nghiêm khắc để có được sự hoàn hảo.
- Còn ai nữa không? – Schuyler hỏi.
Jonas nói liến láu thêm dăm ba cái tên nữa: một nhà thiết kế nổi tiếng được mệnh danh "anh chàng xấu tính", người mà gần đây đã đem lại sức sống mới cho cách nhìn nghệ thuật Gô Tích; một người mẫu hiện nay là khuôn mặt đại diện của một công ty sản xuất đồ lót nữ; một nghệ sĩ trang điểm được hoan nghênh, người đã làm cho việc sơn bóng móng tay bằng màu xanh được mọi người yêu thích – Có hàng tấn ấy chứ - Anh nói rồi ném mẩu thuốc lá ra ngoài ban công.
Họ thay đổi chủ đề khi một vài người trong đám đông đến tham gia, Jonas bắt đầu kể một loạt những câu chuyện cười tục tĩu mà chỉ có duy nhất Perfection mới sánh được sự tục tĩu đó. Schuyler lặng lẽ cười, cảm giác giống như cô và Bliss đã trở thành một phần của cái gia đình quảng cáo nhỏ bé và có vẻ như bị loạn trí này.
- Tại sao Mimi không ở đây? – Schuyler bỗng hỏi. Không thể có bất kì lí giải nào về việc cô có được trải nghiệm này trong khi Mimi, vốn là người có thế mạnh trong loại hình chú ý này lại không có mặt.
Bliss đột ngột cười. Cô hoàn toàn không nhớ đến Mimi. Mimi chắc hẳn sẽ chết nếu biết được Bliss và Schuyler được chọn cho chiến dịch của công ty Stitched of Civilization chứ không phải là cô ta!
- Đúng, Mimi đâu rồi? – Bliss hỏi.
Jonas gãi gãi đầu. Schuyler để ý thấy những đường vân màu xanh nhạt trên cánh tay của anh ta.
- Mimi Force? Chúng tôi đã chọn cô ta chỉ sau một giây. Nhớ chứ Ank? Có chuyện gì xảy ra với cô ta vậy?
- Linda đã nói với tôi về mức lương ngày của cô ta – Anka cố giải thích – Hình như khi kí hợp đồng, cô ta đã nói với Linda rằng sẽ không thể rời khỏi giường nếu như thù lao ít hơn mười ngàn đô một ngày. Xin lỗi nhé, các cô gái, nhưng không có trải nghiệm nào là không thực tế cả. Tôi thậm chí còn không cả trả giá. Hơn nữa, chúng tôi muốn hai bạn.
- Tôi đoán ngủ là một việc quá đỗi quan trọng đối với cô ta – Bliss cười điệu – Cô ấy không biết là bản thân đang bỏ lỡ cái gì đâu – Bliss trao cho Schuyler một trong những nụ cười chân thật hiếm hoi của mình.
- Đúng vậy – Schuyler gật đầu.
Schuyler mỉm cười đáp lại. Cô bắt đầu cảm thấy thích Bliss hơn.
Họ quay trở lại với công việc, khoác vai nhau, và khi Jonas quát lớn.
- Lửa! Lửa! Hãy cho tôi lửa!
Họ gần như đã đốt cháy cả thủy tinh thể.
__________________________
(1) Sundance: Sudance Film Festival được tổ chức hàng năm tại bang Utah của Hoa Kì. Đây là festival các rạp chiếu phim độc lập lớn nhất của Hoa Kì.
(2) Kent: Một hạt nằm ở đông nam nước Anh.
(3) RISD: Tên đầy đủ là Rhode Island School of Design, một trường đại học nghệ thuật và thiết kế nằm ở Providence, Rhode Island