Già Thiên

Chương 1892: Thiên Hoàng đột kích

Là con thứ hai của Bất Tử Thiên Hoàng sao? Mọi người không thể xác định, nhưng đều từng hoài nghi như vậy, mấy chục vạn năm nay hắn xuất hiện vài lần, vô cùng thần bí.

Hắc Hoàng, Tiểu Tùng còn thật sự nghiêm túc thôi diễn, cho rằng gần mấy vạn năm qua đều không nhất thiết sẽ xuất thế, tuy nhiên cũng lưu tâm và chú ý nhiều hơn.

Năm tháng như thoi đưa, trong đoạn năm tháng này, thiên kiêu tuấn kiệt thỉnh thoảng quật khởi, lưu lại một đoạn lại một đoạn anh hùng chiến vui buồn lẫn lộn.

Thế nhưng ở trong dòng chảy thời gian, những anh kiệt danh chấn một phương này chung quy sẽ dần dần bị người quên đi, vì cùng một đời với thần thoại Thiên Đế, không thể trường tồn và luận bàn.

Chỉ có vang dội cổ kim, chỉ có bất hủ, mới có thể chân chính khiến người ta ghi nhớ trong lòng.

Nhưng những năm gần đây dấu ấn của Thiên Đế không xong, gần như tản ra trong vũ trụ, mấy vạn năm trôi qua, hắn thủy chung không xuất thế, đến tột cùng như thế nào?

Trong thời gian này, lại xuất hiện tân Đế, đắc chứng đại đạo, mở ra một đoạn năm tháng huy hoàng cực hạn!

Thế nhưng thẳng đến hắn chết đi một vạn năm, Thiên Để như trước vẫn còn trên thế gian, điều này làm người ta cảm thán, dù là Đế cũng chỉ có thể ngưỡng mộ Thiên Để cao cao tại thượng vẫn đang ngủ say kia.

Sau đó không lâu, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh biến mất, nó mang theo Diệp Phàm ngủ say tiến vào trong vũ trụ, hoàn toàn biến mất khôi thế gian, đây là tiềm thức của Thiên Đế hướng dẫn, hắn phải ở phía dưới tinh không vô tận ngộ trường sinh.

Một ngày này, Tiểu Tùng lòng có điều cảm giác, cảm thấy như là có tồn tại vô thượng nào đó nhìn chằm chằm vào Thiên Đình, hắn nhanh chóng lao ra, chỉ thấy được một đạo tiên quang nhoáng lên một cái rồi từ đó không thấy.

Tiểu Tùng tự mình đi tới Dao Trì, đi gặp Thần thai ở bên trong cửu khiếu tiên thạch kia, nhiều vạn năm trôi qua như vậy, nàng sớm đã đại viên mãn, chỉ cần vừa xuất thế, tất nhiên sẽ trong thời gian ngắn nhất nhảy vọt thành Đế, không có gì trì hoàn.

Nhưng cũng không phải Thần thai kia, không phải loại khí tức này, tuy nhiên nó có lẽ thật sự phải xuất hiện trên thế gian, cửu khiếu tiên thạch không có khả năng chân chính phong nàng nghìn đời.

- Sư phụ trước mắt trạng huống không rõ, chúng ta cần phải tăng thêm cảnh giác nghiêm mặt!

Tiểu Tùng nói.

Đoạn năm tháng này, Tiểu Tùng lật xem các loại Cổ Kinh, cùng còn thật sự nghiêm túc nghiên đọc từng bộ từng bộ pháp môn của Diệp Phàm lưu lại, cảm xúc rất lớn, vô tình, hắn rồi lại nhảy vọt vào cảnh giới Đế.

Mọi người trong Thiên Đình bao gồm Hắc Hoàng ở bên trong đều cả kinh, tiểu Tùng chính mình cũng ngẩn ngơ, vì quá mức tập trung tinh thần nên không khống chế được, không ngờ lại trực tiếp thành Đế.

Mà Diệp Phàm từng báo cho hắn biết, ngày nay còn không phải thời điểm đánh vào Tiên lộ, hiện tại thành Đế thì sẽ không phong ấn được nữa, không đợi được một đời ở tương lai kia.

Cuối cùng không có cách nào, tới từng bước này rồi, Tiểu Tùng cũng chỉ có thể gặp Để kiếp, thiên Đình xuất hiện vị Đại đế thứ hai, làm cho khắp vũ trụ đều kinh ngạc và khiếp sợ.

Có thể nói, Thiên Đình huy hoàng cực hạn, đạt tới một mức độ cao nhất!

Một môn hai đế, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ, tương lai còn có thể có ba Đế, bốn Để...

Thế nhưng đúng thời khắc sáng lạn đến khiến người ta không thể tin được này, lại phát sinh kinh biến.

Trong vũ trụ tối đen và lạnh giá kia, đột nhiên vỡ ra một khe hở, xuất hiện một cái thác nước, một bàn tay to trắng toát như ngọc cầm một thanh tiên đao ngũ sắc, xẹt qua trời cao, chìm sâu vào trong Thiên Đình, xé mở ra một tòa cung điện phong ấn, chỉ thẳng tới đứa trẻ Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai bị phong ấn kia.

- Ngươi dám!

Hắc Hoàng nổi giận, nó luôn thủ hộ ở bên cạnh, tự phong trong tòa cổ điện, bởi vì được đến đứa trẻ này rất không dễ dàng, nó không cho phép phát sinh một chút bất trắc nào.

Nó đã thành đạo loại khác, nhưng lúc này liều mạng cũng không có tác dụng, đao chưa chạm vào thân thể, sát khí của tiên quang ngũ sắc hóa thành đã phá vỡ nó, thân mình bị cắt thành mấy khúc, bay tung ra ngoài, mưa máu phun trào.

"Keng!"

Tại thời khắc mấu chốt nhất này, hư không vỡ ra, Tiên khí Hoang Tháp xuất hiện chặn một đao này, đồng thời tản phát ra tia sáng nhu hòa bảo vệ hết thảy ở nơi này.

Sát khí xông thẳng lên trời cao, chấn nhiếp thế gian, khiếp sợ hoàn vũ.

Một tiếng thét dài, Tiểu Tùng từ trong cảnh ngộ đạo sâu nhất của Đế giả sống lại, trong nháy mắt liền bay lên nghênh đón, trên đầu xuất hiện một tòa Tử Kim Tháp, ngăn cản thanh Thiên Đao kia.

"Rắc!"

Nhưng chỉ vừa đối mặt một cái mà thôi, Bất Tử Thiên Đao đã chém vỡ Đại đế tháp do Tử kim luyện chế thành, bởi vì nó sớm đã trở thành Tiên khí.

Hoang Tháp hạ xuống, bảo vệ Tiểu Tùng.

Bên kia, Hắc Hoàng gần như chết thảm tại đương trường, cố nén đau xót, chỉ còn lại có nửa thân trên, ôm lấy Thần Nguyên có phong ấn đứa trẻ, máu nhuộm Thiên Cung, xoay người bước đi, không phải vì chính mình, mà là liều mạng bảo hộ đứa trẻ này. (Còn có nửa thân trên, mà bước đi, không biết đi bằng cái gì... hì hỉ...)

Duy nhất để người ta thấy may mắn chính là, Thiên Đao kia tuy rằng nhàm vào đứa trẻ, nhưng cũng không phải muốn lập tức lấy mạng nó, mà dường như muốn đoạt đem đi, bằng không Hắc Hoàng cùng với Thần Nguyên trước tiên đã vỡ nát.

"Ầm!"


Tiểu Tùng hợp nhất với Hoang Tháp, Tiên khí trên đỉnh đầu, đón đánh hướng bàn tay nắm giữ tiên đao kia, tiến hành đại chiến.

Nhưng mới vừa giao thủ, mặc cho Hoang Tháp phát ra hào quang vạn trượng, cùng với Tiểu Tùng liều mạng thi triển tất cả thủ đoạn, cũng không ngăn được, hắn bị chấn phun ra một ngụm máu lớn.

Bởi vì hắn mới thành Đế mà thôi, vả lại địch nhân là Bất Tử Thiên Hoàng, cầm trong tay Tiên khí, vô địch thiên hạ, sống năm tháng từ muôn đời đến nay, đạo hạnh của hắn sớm đã không biết khủng bố tới cỡ nào!

- Bất Tử Thiên Hoàng ngươi làm vậy coi ra gì! Là địch với sư phụ ta, hãy quyết chiến với sư phụ ta đi, vì sao ra tay với con của sư phụ ta?

Tiểu Tùng hét lởn, toàn thân đẫm máu, thúc dục Hoang Tháp cố sức ngăn cản.

Trong trường quyết đấu Tiên khí đáng sợ, tiếng "leng keng" không dứt bên tai, tiên quang kinh động vũ trụ, Tiểu Tùng không ngừng phun ra máu, toàn thân xương cốt đứt đoạn, không chống lại được Thiên Hoàng!

Tuy nhiên, chính nhờ có hắn cùng với Hoang Tháp xuất hiện, mới ngắn ngủi ngăn cản được thanh tiên đao này, bằng không không có gì trì hoãn Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai đã bị cướp đi rồi.

- Ngăn cản hắn! Lão thất phu này là muốn thăm dò bí mật của Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, ở nhất giới kia hắn không đối phó được Vô Thủy Đại đế, là muốn từ nơi này vào tay nghĩ biện pháp!

Hắc Hoàng kinh sợ kêu to, dùng tính mạng của mình ngăn cản, bảo hộ đứa trẻ này.

"Ầm!"

Giờ khắc này, trong Thiên Đình một đạo lại một đạo thần quang vọt lên, thông thiên động địa, đó là cấm pháp của Thiên Đình, phong ấn một đám anh kiệt tuyệt đại ngày xưa.

- Bất tử con bà ngươi!

Tiếng rống thứ nhất ra tới là một con cự viên toàn thân bộ lông màu vàng, cao tới vạn trượng, há mồm phun ra một tấm Đạo Đồ, nhàm về phía Bất Tử Thiên Đao, đúng là Thánh Hoàng tử.

Ở bên cạnh hắn, một con Thần Viên khác bay lên, sáu tai đều nhích động, bổ ra sáu luồng tiên quang, chém thần sát tiên.

Thánh Viên nhất mạch là phẫn hận nhất đối với Bất Tử Thiên Hoàng, bởi vì trước kia khi Đấu Chiến Thánh Hoàng hóa Chiến Tiên cũng từng gặp phải tập kích, tuy rằng tránh khỏi trường sát kiếp kia, nhưng cũng bị thương không nhẹ.

- Thiên Hoàng con bà ngươi! Dám khi dễ cha ta nương ta, ta đập dập phổi ngươi a!

Tiểu Thánh Viên điên cuồng hét lên, mang theo Tiên thiết côn trực tiếp bay lên nghênh đón, tiến hành công sát.

Ngày xưa, Diệp Phàm thả hắn ra, tiến hành tôi luyện, đã giúp cho hắn thần thông cái thế, chỉ là không có bước ra nửa bước cuối cùng kia mà thôi.

- Dám khi dễ con của sư phụ ta, Bất Tử lão quỷ ngươi để mạng lại!

Bên kia, một thân ảnh hùng vĩ vọt lên, toàn thân ngọn lửa hoàng kim thiêu đốt, đúng là Thánh thể đại thành Dương Hi, cử quyền đảnh tới.

Cùng một lúc, Diệp Đồng, Khương Đình Đình, Hoa Hoa... tất cả anh kiệt chí cường bị phong, thời gian đã cách ba mươi mấy vạn năm, toàn bộ xuất thế, cùng nhau đánh lên trời cao.

- Bày trận, làm thịt hắn!

Đứa nhỏ kêu to, kêu gọi đám Diệp Tiên, tiểu Tàm... mỗi người cầm một thanh sát kiếm, phóng lên phía trời cao, tất cả đều là nghé con mới sinh không sợ hổ, muốn giết chết Thiên Hoàng.

Không thể không nói, Thiên Hoàng thật sự quá cường đại, cầm trong tay tiên đao ngũ sắc nhưng lại muốn quét ngang mọi người.

Tiểu Tùng đang ở phía trước nhất, đứng mũi chịu sào, thúc dục Hoang Tháp ngăn cản, tiến hành chống lại.

"Keng!"

Vang lên một thanh âm đinh tai nhức óc, xé rách vòm trời, mở ra một mảng tinh không, những người khác hoặc đánh lên, hoặc hóa giải dư ba, thủ hộ Thiên Đình.

Một trận chiến đột ngột, chấn động thế gian, bất Tử Thiên Hoàng lại xuất hiện, nhằm thẳng vào Thiên Đình, thủ đoạn bá liệt mà khủng bố!

Trong một trận chiến này, Tiểu Tùng bị thương nặng, bởi vì dùng Tiên khí liên tiếp ngăn cản đòn nghiêm trọng của Thiên Hoàng, giờ khắc này toàn thân hắn nứt nẻ, sắp nổ tung.

- Cút!

Một tiếng rống to chấn động vũ trụ, Thiên Đế thức tỉnh, sống lại, từ cách xa vô số tinh hệ, trực tiếp ném Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh tới, xuyên thủng vũ trụ, nện lên trên thanh tiên đao ngũ sắc.

Tiếp theo, hắn từng bước bước đến, kéo dài qua tinh hà vô cùng tận, tung một quyền đánh trên cánh tay kia, bùng phát đại chiến cấp Thiên Đế.

Tuy nhiên, chỉ quyết đấu mấy chiêu mà thôi, bàn tay to trắng như ngọc kia liền cầm tiên đao rút lui, đồng thời Phi Tiên Bộc cũng biến mất không thấy.

Khắp vũ trụ đều kinh sợ, thời gian đã cách qua năm tháng dài lâu, Thiên Hoàng lại xuất hiện, gần như đánh cho Thiên Đình bị thương nặng, thủ đoạn quả nhiên khủng bố mà nghịch thiên.


Khắp thiên hạ đều kinh sợ, tất cả đều bàn tán, nếu không có Thiên Đế ở thời khắc mấu chốt thức tỉnh, thật không biết kết quả sẽ như thế nào!

Ở bên ngoài tiếng động lớn rầm rĩ, nơi nơi đều bàn luận, trong Thiên Đình lại rất trầm mặc, rất nhiều người tập trung ở trong Thiên Cung bảo vệ Tiểu Tùng.

Hắn thương thế quá nặng, vì bảo vệ con nhỏ của Diệp Phàm, hắn liều mình liều mạng huyết chiến, ở trong một kích cuối cùng kia cả thân thể hắn đều nổ tung, mà lại có đao khí cuốn tới chém nguyên thần hắn.

Lúc này chỉ có một đoàn ánh lửa mỏng manh đang nhấp nháy, đó là chân linh của Tiểu Tùng.

Vốn Tiểu Tùng đã hình thần câu diệt, là Thiên Đế dùng thần thông nghịch thiên đoạt mệnh cho hắn, mạnh mẽ tụ tập được một chút linh thức, không cho hắn tiêu tán.

Cũng không phải là Tiểu Tùng không đủ cường đại, mà là Thiên Hoàng quá khủng bố, hắn liên tiếp ngăn cản công kích toàn lực của Bất Tử Thiên Hoàng, thẳng đến một khắc cuối cùng mới bại vong, chiến tích đó cũng đủ chấn nhiếp thế gian rồi, dù sao hắn vừa mới thành Đế mà thôi, còn chưa có hoàn toàn củng cố.

Bên kia, thân thể của Hắc Hoàng cũng nổ tung, nhưng sinh mệnh của nó được Diệp Phàm cứu trở về, dùng máu Thiên Đế thanh tẩy cho nó, dĩ nhiên không có việc gì. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đứa trẻ nhưng thật ra không bị thương mảy may nào, được bọn họ bảo vệ rất tốt.

Chỉ có một mình Tiểu Tùng, sắp kết thúc.

- Sư phụ cũng không có cách nào sao?

Đám Dương Hi, Diệp Đồng, Hoa Hoa... đều vô cùng lo lắng, những người khác cũng đều có bi thương.

Diệp Phàm lắc đầu, trong mắt hiện ra vô tận ảm đạm.

Cuối cùng, hắn cầm đoạn quang đoàn linh thức kia, đi vào chỗ bế quan, thẳng đến nửa tháng sau mới đi ra.

- Tiểu Tùng!

Mọi người xông tới, tất cả đều trong lòng run lên.

Trên đầu vai Diệp Phàm, có một con sóc nhỏ màu tím, da lông bóng loáng, mắt to như hắc bảo thạch, rất có linh tính.

Thế nhưng, nghe mọi người gọi nó, nó lại có điểm mơ hồ, thẳng đến lúc Diệp Phàm sờ sờ đầu của nó, nó mới ngây ngô vô tư nở nụ cười.

Nhìn thấy bộ dáng nó đơn thuần như vậy, mọi người đều đau xót trong lòng, tại sao có thể như vậy?

- Nó bị thương rất nặng, rơi xuống Đại đế vị, hơn nữa đạo hạnh bị chém khô cạn.

Diệp Phàm nói, có vô tận sầu nẵo.

Trong lòng mọi người rung động, chí tôn tự chém một đao không thể quay lại Đế vị, mà Tiểu Tùng ngay cả tất cả đạo hạnh đều mất đi, còn có hy vọng gì nữa? Chẳng lẽ cả đời này đều chỉ có thể làm một con sóc đơn thuần hay sao?

- Sư phụ ngài nhất định có biện pháp có phải không?

- Diệp tử còn có biện pháp nào không?

Mọi người đều không thể chấp nhận kết quả này.

Diệp Phàm trầm mặc, hắn đã vận dụng Bất tử dược, máu Thiên Đế các thứ, dùng thủ đoạn nghịch thiên đoạt lại linh thức cho nó, lúc này mới làm cho nó tái hiện chân thân, nhưng cũng chỉ có thể làm được tới nước này, thật lâu sau hắn mới nói:

- Nếu muốn cho hắn khôi phục đạo hạnh, quay về Đế vị, chỉ có tìm được Hợp Đạo Hoa!

Nhưng loại vật này, chỉ có cơ duyên gặp không thể cầu, từ ý nghĩa nào đó mà nói còn quý báu hơn so với Bất tử dược, bởi vì nó có thể làm cho một người hợp đạo thành Đế!

Yêu Thần Hoa, Thần Minh Hoa, Hợp Đạo Hoa, với một loại sau cùng là tôn, cả trăm vạn năm nó mới có thể nở hoa một lần, nếu không bị ăn, nở thường xuyên không tàn.

- Chuyện này các ngươi không cần phải gấp gáp, để ta nghĩ biện pháp!

Diệp Phàm trầm giọng nói.

Tiểu Tùng cuối cùng còn sống, đi theo bên cạnh Thiên Đế, sinh mệnh hẳn là không có vấn đề gì lớn.

- Bất Tử Thiên Hoàng, quá khứ chỉ ra tay với nhân vật Hoàng Đạo, ngày nay nhưng lại đến đoạt một đứa trẻ, vì thế đại khai sát giới, thật là muốn nhịn cũng không thể nhịn!

Rất nhiều người giận dữ.

- Điểm mấu chốt là ta xem nhẹ thái độ làm người của hắn, tương lai tất phải chém hắn!

Nhiều năm qua như vậy, Thiên Đế vẫn luôn rất ổn trọng, rất ít khi nói loại câu nói này.

- Thiên Hoàng tính cái gì, chỉ biết đánh lén, thực chờ tới khi chúng ta chinh chiến Tiên lộ, nhất định phải gạt bỏ hắn!

Những người khác cũng đều phẫn nộ.

Diệp Phàm lắc đầu, nói:

- Tuy rằng ta khinh thường hành vi của hắn, nhưng không thể không nói hắn rất cường đại, mọi người đều không thể sơ suất!

- Hắn có thể mạnh bao nhiêu?

- Sâu không lường được!

Diệp Phàm đáp chi tiết.

- Sư phụ tu đến nay còn không thể dễ dàng đánh chết hắn sao?

Diệp Phàm thở dài, nói:

- Dù là một đầu heo sống mấy trăm vạn năm từ lâu cũng thành tinh, thậm chí thành tiên, huống chi là một tên Thiên Hoàng chưa từng tự chém, ta tiến bộ, hắn cũng đang tinh tiến a, không thể khinh địch!