Già Thiên

Chương 1865: Đại nạn

Đột nhiên, dấu ấn thiên tâm và vạn đạo vỡ ra, một khối thân thể từ trên thiên ngoại cao không thể với tới rơi xuống, toàn thân đẫm máu, dĩ nhiên là tàn phá.

- Diệp Phàm!

Một đám người quá sợ hãi, nhanh chóng vọt tới. Nơi đó vết máu điểm điểm, toàn thân Diệp Phàm đều là vết thương, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh cũng bị tàn phá, theo ở bên cạnh..

- Sư phụ!

Tiểu Tùng tiếp được Diệp Phàm, nâng thân thể sắp chết của hắn. Loại thương thế này rất nghiêm trọng, làm cho bọn họ tất cả đều nhíu mày: Đây khẳng định là đạo thương!

Nhìn kỹ, thân thể hắn đều là đạo ngân, đó là dấu ấn gặp vạn đạo phản phệ, mà đáng sợ hơn chính là, trên thân thể hắn còn có một số dấu tay, vết lõm của tay quyền... có chỗ xuyên thủng trước sau sáng, máu chảy đám đia.

- Thương thế quá nặng!

Trong lòng mọi người chìm xuống. Đạo thương bọn họ có thể đoán được, nhưng trên người như thế nào lại có dấu tay và lỗ thủng của tay quyền chứ? Là ai ra tay, thật có điểm kinh người!

- Thật sự là những Bất tử dược kia hay sao?

Nghĩ đến vấn đề này sau lưng bọn họ phát lạnh: tốt đẹp nhất chính là nó nên bị xem nhẹ nhưng nó mới là nguy hiểm nhất, trong thiên kiếp hiển hóa mấy thứ này dự báo điều gì hay sao?

Vừa rồi Diệp Phàm đứng thân phía trên vạn đạo, cả dấu ấn thiên tâm đều đạp ở phía dưới, bọn họ không nhìn thấy được cảnh tượng độ kiếp chân thật, chỉ có thể nghe được tiếng lôi kiếp bạo phát, nhưng có thể đoán được một ít manh mối.

- Sư phụ ngài phải kiên trì nha!

Trong mắt Tiểu Tùng ẩn chứa nước mắt, còng Diệp Phàm trên lưng, xé mở vũ trụ phóng vọt về phía Thiên Đình.

Những người khác cũng đều tâm tình trầm trọng, một đường đi theo, cẩn thận đề phòng, bởi vì bọn họ biết tình cảnh của Diệp Phàm cực kỳ không xong, cần thủ hộ cẩn thận ở bên mình.

Tại sao có thể như vậy, vừa rồi trong đại kiếp nạn phía trên vạn đạo đã xảy ra chuyện gì? Diệp Phàm sao có thể bị thương thành cái dạng này. Mọi người lo sợ trong lòng, sợ hắn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

- Diệp Phàm rất mệt mỏi, chống lại vạn đạo cho chúng ta, cuối cùng kéo tàn thân đi độ Đế kiếp tàn khốc của chính mình, vì vậy đã xảy ra bất trắc!

Đạo Nhất than nhẹ.

Mọi người trầm mặc, trong lòng cũng không an tâm, có một loại cảm giác bứt rứt. Diệp Phàm liều mạng sinh, tử chống lại vạn đạo vì bọn họ, bằng không như thế nào sức cùng lực kiệt, như thế nào ở trong đại kiếp nạn của chính mình bị thương thành cái dạng này.

Những dấu tay kia, những lổ thủng tay quyền kia... tất cả đều là đạo thương khó trị liệu nhất! Rất nhiều người một khi bị đạo thương loại này, như vậy liền chú định phải phế bỏ đi.

Đạo thương, làm cho người ta mỗi khi nhắc tới đều biến sắc, sợ nhất nó xuất hiện. Mọi người nhớ rõ khi Diệp Phàm còn là một tiểu tu sĩ đã từng bị loại đạo thương này trọng thương sắp chết, phải đi vào cấm địa Thái cổ hái thuốc mới tránh được một mạng.

Thân thể Diệp Phàm bị tàn phá, một đường vãi máu, sắp chết về đến Thiên Đình, được Tiểu Tùng cõng vào Bất Tử Sơn, tin tức này vừa ra, khắp vũ trụ đều khiếp sợ.

- Cái gì? Sao lại là kết quả này?

Các nơi vũ trụ, chư cường trợn mắt há hốc mồm, hai mặt nhìn nhau, Thánh thể Diệp Phàm cường đại, nghịch thiên như thế, kết quả cuối cùng lại là bản thân phải ngã xuống.

- Thật đáng tiếc mà!

Rất nhiều người thở dài! Kết cục này khiến người ta tiếc hận, hắn vốn phải khai sáng một thần tích, đi tới hướng huy hoàng tuyệt đỉnh, nhưng kết quả lại kết thúc thê lương như vậy.

Ai nấy đều biết, đạo thương dưới lôi kiếp khi thành Đế như vậy sẽ phiền toái biết nhường nào, rất khó trị liệu. Điều này có nghĩa Diệp Phàm hơn phân nửa phải tàn phế, thậm chí phải chết đi.

- Hắn quá tự phụ, không chỉ muốn thành Đế, còn muốn cho đệ tử và bằng hữu cùng nhau nhảy vào lĩnh vực kia, xưa nay không có người nào quá điên cuồng như vậy.

- Đúng vậy, nếu không có như thế, sao phải rơi vào kết cục như vậy! Cho dù hắn tự mình thành Để coi như đã khai sáng đại sự xưa nay chưa từng có, áp chế Đại đế đương thời mà thành đạo, đây là chuyện kinh thế cỡ nào? cố tình chưa đủ, còn phải làm như vậy!

Vũ trụ ồ lên, các nơi ồn ào hỗn loạn.

Mọi người đều dự đoán sắp tới sẽ nổi gió to sóng lớn, Thánh thể Diệp Phàm nếu vì vậy mà không gượng dậy nổi, thậm chỉ là chết đi, như vậy Thiên Đình huy hoàng có thể sẽ mất đi vầng hào quang.

Kiếp này, tuyệt đối anh kiệt không ít, Thái Sơ, Hoàng Hư Đạo, Doãn Thiên Đức... một vị lại một vị anh kiệt, tất cả đều như sao chổi quét ngang không trung, nếu như bọn họ cùng nhau làm khó dễ, Thiên Đình mất đi Diệp Phàm có thể ngăn chống được sao?

Đương nhiên, quan trọng nhất là... còn có một vị Đại đế đương thời, hắn sẽ tiếp tục trầm mặc sao? Chẳng lẽ sẽ không nắm lại vinh quang thuộc về chính mình sao?

Diệp Phàm vô địch bị thương nặng, phát sinh chuyện ngoài ý muốn khẳng định sẽ ảnh hưởng sâu xa, có lẽ sẽ dần tới kết cục các thế lực vũ trụ đều phải phát sinh, biến hóa lớn.


Ở trong mấy ngày kế tiếp, ánh mắt toàn vũ trụ đều ngắm nhìn về Thiên Đình, ngồi chờ kết quả.

Có người cười ha hả, có người lạnh lùng, có người sầu lo, có người trầm mặc, phản ứng các nơi không giống nhau. Đương nhiên bất kể có thái độ gì, không có người nào sẽ biếu hiện ra ngoài.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi!

Đương nhiên cũng có các thanh âm khác, có người bi phẫn. Lần này độ kiếp bị tổn thất thảm trọng. Phàm là có tư cách độ kiếp, muốn nghịch thiên đều là mảnh nhân tuyệt thế, nhưng kết quả lại là một hồi phí công, không ít người thiếu chút nữa bị phản phệ chết đi.

Trên thực tế, ở thời điểm cuối cùng vạn đạo trở về, trấn sát xuống, quả thật có người đã chết đi, tan xương nát thịt, nguyên thần thành tro bụi.

Đây vốn là một sự kiện cực kỳ nghiêm trọng, hẳn sẽ dẫn tới vũ trụ tiếng náo động rầm rĩ, nhưng ngày nay lại không có sôi trào như trong tưởng tượng, bởi vì hết thảy đều bị sự kiện đạo thương của Diệp Phàm che lấp.

Ánh mắt khắp vũ trụ đều tập trung vào Thiên Đình, không có người nào quá mức chú ý vào thiên kiếp của những người khác có điều thu hoạch hay là mất mát.

Đã nhiều ngày nay, Thiên Đình rơi vào cảnh bi thảm, một mảnh sầu bi. Mọi người đều rất trầm mặc. Mọi người đều biết, đạo thương của Diệp Phàm vô cùng nghiêm trọng, đạo cơ đều có thể bị hủy đi phân nữa.

Phàm là cao thủ, nhân vật trọng yếu đều tề tụ trong Bất Tử Sơn, tất cả đều suy nghĩ đối sách, vắt óc suy nghĩ để trị liệu cho Diệp Phàm, nhưng kết quả là không có biện pháp gì.

Loại đạo thương này rất nghiêm trọng, trong thời gian này Diệp Phàm chỉ tỉnh lại một lần, há miệng thở dốc, rồi sau đó lại ngất đi.

Thân thể hắn rách nát máu chảy đám đia, những dấu tay và lổ thủng tay quyền kia đến nay cũng không hề khép lại, thỉnh thoảng có Thánh huyết chảy ra, hoàn toàn không cầm máu được, mà nguyên thần lại ảm đạm gần như sắp tắt.

- Tại sao có thể như vậy?!

Dương Hi thống khổ bức tóc, hối hận không thôi! Sớm biết như thế, nhất định sẽ không để sư tôn phải trả giá như thế vì bọn họ.

- Sư phụ nhất định phải khỏe lại!

Diệp Đồng cùng giết chặt nắm tay.

- Ca ca ngàn vạn không cần có chuyện gì nha!

Khương Đình Đình trong mắt đầy nước mắt, có chút bất lực, rất là bi thương.

Hầu tử, Đạo Nhất... đi tới đi lui, đều suy nghĩ biện pháp, nhất định phải giữ lại Diệp Phàm, bằng không cuộc đời này bọn họ đều phải tiếc nuối.

Kỳ Lân bất tử dược, cây bồ đề, Bàn Đào cổ thụ đều đã sớm chuẩn bị tốt, muốn cho Diệp Phàm dùng những tiên dược này kéo dài sinh mệnh, nhưng một lần duy nhất hắn tỉnh lại kia lại lắc đầu từ chối.

Mọi người biết, những tiên dược này đối với đạo thương của kiếp nạn thành Đế là vô dụng.

- Có lẽ chỉ có một thứ có thể cứu được hắn!

Nhân Ma nói.

- Là cái gì?

Mọi người đồng loạt hỏi.

- Cửu Chuyển Tiên Đan!

Nhân Ma đáp.

Mọi người đều ngẩn ra, đây là tiên đan trong truyền thuyết, kiếp này sao có thể gặp? Muốn luyện chế thì quá gian nan.

- Đúng vậy, có lẽ chỉ có Cửu Chuyển Tiên Đan mới có thể trị liệu đạo thương của Diệp Phàm!

Lão Phong Tử gật đầu.

- Phương thuốc cổ truyền không trọn vẹn ta có, tuy nhiên tài liệu cần thiết quá mức nghiệt ngã.

Đạo Nhất lên tiếng, cố hương của hắn cũng chính là Vĩnh Hằng Tinh vực có phối phương Cửu Chuyển Tiên Đan.

- Chúng ta có chủ dược, một gốc cây Bất tử dược là đủ rồi! Chỉ là những phụ liệu kia rất khó tìm được hoàn chỉnh, nhu cầu quá lớn, tích lũy của một vị Đại đế nửa đời đều không nhất thiết có thể thu thập hoàn chỉnh!


Hầu tử nói.

- Chúng ta phân công nhau hành động, đi các nơi vũ trụ tìm kiếm thần liệu, nhất định có thể thu thập đủ!

- Được! Lập tức hành động! Tiểu Tùng ngươi thì không nên đi, thủ hộ tốt cho sư tôn!

Mọi người làm ra quyết định, sau đó nhanh chóng hành động. Bọn họ đều là chí cường giả ở trong vũ trụ này khó gặp gỡ địch thủ, ngay khoảnh khắc liền có thể đi khắp bát hoang.

Có một đám người như vậy ra tay, tự nhiên ít có chuyện gì không làm được. Một ngày này vũ trụ đều chấn động mạnh, cao thủ Thiên Đình ra hết, đi khắp nơi tìm kỳ trân tài liệu quý hiếm.

Nhưng những thần liệu kia đều là muôn đời kỳ vật hiếm thấy, mặc dù bọn họ có cường đại mấy đi nữa cũng không có khả năng trong vòng mấy ngày thu thập đủ, nhất là có vài thứ bao nhiêu đời đều khó gặp.

Duy nhất để cho bọn họ may mắn chính là, năm đó tích góp từng tí một rất nhiều thần vật để luyện chế Tiến hóa dịch, ngày nay đều phát ra công dụng, nhưng cũng còn xa không đủ.

Nhoáng lên một cái liền trôi qua nửa tháng, mọi người Thiên Đình lo lắng, thiên binh thiên tướng ra hết, hướng tới khắp vũ trụ treo giải thưởng: Bất kỳ một loại thần liệu cần thiết nào chỉ cần có người nguyện ý cung cấp, thì sẽ dùng Cổ Kinh và bí thuật vô thượng dâng tặng.

Mọi người đều kích động, khắp vũ trụ sôi trào, rất nhiều người đều nhích động. Ai ai cũng đều biết Thiên Đình không thiếu tiên kinh, có lẽ đây là một lần cơ hội.

Quả nhiên, khi có người cung cấp một khối Hỗn Nguyên thần thạch, liền nhận được nửa bộ Đạo Kinh, làm cho tu sĩ khắp nơi giật mình kinh sợ. Thiên Đình cũng không phải nói để mà nói suông, thực sự bỏ ra được để trả giá.

Từ sau một ngày này, các nơi vũ trụ nổi lên một cơn gió lốc, rất nhiều người đều đi tìm kiếm. Mặc kệ nói như thế nào, đây là một lần cơ hội giao hảo với Thiên Đình, mà lại có Cổ Kinh có thể lấy vào tay, bọn họ hy vọng lấy được.

- Vũ Hóa Nguyên Thổ xuất hiện, đó là một loại Thần liệu khó tìm nhất!

Truyền đến một tin tức kinh người, nếu tìm được loại thần liệu này có hi vọng luyện thành Cửu Chuyển Tiên Đan, bởi vì đó là một trong thần vật khỏ tìm nhất, tới mấy vạn năm khó được xuất thế một lần.

Thế nhưng, truyền đến tin tức không tốt: thần liệu đó đã bị người cướp đoạt. Người trước tiên phát hiện vật ấy bị xé nát, mà ở địa phương đó chỉ còn lại mùi máu tanh ập vào mũi, nơi nơi đều là phần còn lại của chân tay cụt, cũng không biết đã chết bao nhiêu người.

Đây là có người nhằm vào, có người muốn ngăn cản Diệp Phàm phục hồi như cũ, không để cho hắn có cơ hội, phá hòng quá trình này.

Vũ Hóa Nguyên Thổ, đó là một mặt thần liệu không thể thiếu. Người đến là một cao thủ tuyệt thế, thành công cướp đi, rồi mất đi bóng dáng.

- Cho dù đảo lộn khắp cả thiên địa này, cũng phải tìm bằng được hắn cho ta!

Hầu tử rống giận.

Cao thủ tuyệt thế của Thiên Đình ra hết, điên cuồng tìm kiếm, về phần Hắc Hoàng, Cổ Lâm, cổ Phi, Hoa Hoa thì hợp lại cùng nhau bày ra liên tiếp các tòa đại trận, chuẩn bị thôi diễn thiên cơ, tính ra là người phương nào.

Vũ trụ đều chấn động mạnh, mọi người dự cảm sắp có một hồi gió to bão lớn đến đây!

Đến tột cùng là ai? Hiện tại có rất nhiều mục tiêu hiềm nghi, một ít cao thủ tuyệt thế có cừu oán với Diệp Phàm đều có thể, những người đó không hy vọng Diệp Phàm phục hồi như cũ.

- Là Doãn Thiên Đức sao?

- Các ngươi nói xem, nếu là... Yêu đế, vậy có phải càng phiền toái và đáng sợ hay không?

Trong vũ trụ rơi vào hỗn loạn, mọi người đều suy đoán. Đúng vào thời điểm này cướp đoạt thần liệu cứu mạng của Diệp Phàm, đây là một đại cừu, nếu như bị tìm ra, chính là dẫn tới đại chiến mưa rền gió dữ đây!

Nhân Ma, Lão Phong Tử, Diệp Đồng... tất cả đều đằng đằng sát khí, những người này tức giận, hơn nữa các bộ nhân mã của Thiên Đình cũng đều xuất động, tìm khắp vũ trụ, muốn tìm ra người này bắt về. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Hừ! Hơi xuất chút thủ đoạn mà thôi, Thánh thể ngươi xong rồi!

Trong Bất Tử Sơn xuất hiện một bóng mờ, vô thanh vô tức xông vào chỗ sâu nhất. Sau đó đột nhiên bùng nổ, đánh tới hướng ngọn núi Diệp Phàm đang ngủ say.

Đó là khí tức của chí tôn, bàn tay to màu đen lập tức che phủ ngọn núi, không gì sánh nổi, khủng bố ngập trời, đây là phải một cái tát đánh Diệp Phàm thành thịt nát, hoàn toàn hủy diệt.

Trên ngọn núi, Tiểu Tùng phẫn nộ, bằng thủ đoạn mạnh nhất đánh trả, nghênh đón bàn tay to màu đen kia.

Thế nhưng, vô thanh vô tức, trên ngọn núi lại có thêm một người, cường đại khiến người ta sợ run. Hắn tung một quyền dánh thẳng tới mi tâm Diệp Phàm, vô cùng cuồng bá.

- Sư phụ!

Tiểu Tùng rống to, tay kia thì vươn ra, muốn đón đánh, nhưng lại cảm giác vô cùng cố hết sức. Hắn rơi vào trong cấm vực quỷ dị, hắn biết không xong rồi, sư phụ lâm vào tuyệt cảnh rồi.

- Đừng nóng!

Thế nhưng, đúng lúc này, Diệp Phàm ngồi dậy, tuy rằng trên người tràn đầy vết máu, nhưng mỉm cười nói với Tiểu Tùng, rất là ung dung trấn định.

Sau đó, hắn đánh ra một chưởng, vỗ vào nắm tay đánh tới trước mi tâm kia, lập tức bùng phát lên một màn sương máu, người kia khiếp sợ rút lui ra ngoài, nắm tay đã đứt đoạn.

- Ngươi...

Chí tôn kia kinh hãi.

Trên giường đá, Diệp Phàm đứng dậy, trấn định và ung dung khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

- Nếu ta không bị thương làm sao các ngươi dám đến! Nếu các ngươi không đến, ta sao có thể tìm được Thái Sơ, Thượng Thương! Ta từng nói qua, phải ở sinh thời bình định các ngươi!

- Thánh thể ngươi con bà nó... Gian giảo, lòng dạ hiếm độc!

Có thể làm cho một vị chí tôn chửi thô bạo, có thể nghĩ mà biết hắn tức giận biết bao.

- Ngay cả độ kiếp ngươi đều tính kế như vậy, lòng dạ của ngươi quá đen tối...

Người còn lại cũng phẫn hận, khó có thể nói tiếp.