Khi trở về vào buổi tối, vẻ mặt Kha Uyển Tình có chút tang thương rã rời, người đàn bà luôn tự cho rằng mình giỏi giang và cao quý nay đang rơi vào suy sụp, mang trên mình một thân tây trang màu đen hơi lộn xộn, bà ta đi đến ghế sô pha, thất thần nhìn chằm chằm vào hư vô.
Lúc xuống lầu, Mộc Như Lam liền bắt gặp một cảnh như vậy, cô lo lắng đến gần Kha Uyển Tình rồi lên tiếng gọi, “Mẹ...”
Kha Uyển Tình có chút hốt hoảng, ánh mắt ngây ngốc dừng lại trên khuôn mặt Mộc Như Lam. Nghe tiếng con gái nhẹ giọng hỏi han, sợi dây mẫn cảm trong lòng Kha Uyển Tình bỗng rung lên từng hồi, bà ta chợt hoàn hồn, kích động vươn tay kéo Mộc Như Lam vào lòng rồi ôm chặt lấy cô, tựa như đang níu lấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất giữa nơi vực sâu chết chóc.
“Còn có con... Mẹ còn có con... May mà còn có con...” Kha Uyển Tình nỉ non.
Kha Uyển Tình chưa bao giờ sợ hãi đến như vậy. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên bà ta nếm trải cảm giác khủng hoảng khi tai ương và bi kịch tới tấp rơi xuống đầu, như thể bản thân sẽ nhanh chóng trở thành hạng dân đen hèn mọn mà chính bà ta vẫn luôn khinh thường.
Lần này Mộc thị đã phải chịu một tổn thất vô cùng nặng nề. Thời điểm tiếp nhận công trình từ tay Chu thị trưởng, bà ta đã kỳ vọng vào nó tới mức huy động cả vốn lưu động của công ty, nào ngờ kết quả lại xảy ra án mạng, bây giờ bà ta có lấy tiền riêng của mình bù vào khoản vốn thiếu hụt đó thì cũng chỉ như đem muối bỏ biển, tình hình tài chính của công ty đã không thể vãn hồi. Bà ta đã nhiều lần tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng đáp lại chỉ là những đợt đả kích hoặc ngấm ngầm hoặc công khai, cục diện này bắt nguồn từ thái độ trịch thượng mà bà ta hay dùng để cư xử với các đối tác và nhân viên của mình, thế nhưng Kha Uyển Tình vẫn không mảy may nhận ra. Trong nhận thức của Kha Uyển Tình bây giờ, bà ta chỉ thấy thế giới này quá khó hiểu, rõ ràng bọn họ mang ơn bà ta nhưng lại chẳng có lấy một chút ý nguyện trả ơn, rặt một lũ lòng lang dạ sói.
Đặc biệt hôm nay, bà ta lại gặp phải Hoắc Á Lận – đối thủ lớn nhất của mình từ nhỏ đến lớn. Lần này mụ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội béo bở như thế để hạ nhục bà ta, một câu “Tôi ít ra vẫn là người của Hoắc gia, nhưng còn bà... cùng lắm cũng chỉ là thứ nhà giàu mới nổi đã bị Kha gia đuổi cổ mà thôi” của Hoắc Á Lận không chỉ làm cho Kha Uyển Tình rơi vào khủng hoảng mà còn khiến bà ta quay sang oán hận Mộc Chấn Dương, bà ta hối hận vì đã gả cho hắn, hối hận vì đã sinh con dưỡng cái cho hắn, lại còn vất vả làm trâu làm ngựa cho Mộc gia hắn.
Nhưng khi nhìn thấy Mộc Như Lam, sự tuyệt vọng ấy đã hoàn toàn biến mất.
Đúng thế, vì cớ gì mà bà ta phải tuyệt vọng? Bà ta làm sao có thể tuyệt vọng? Bà ta có Mộc Như Lam! Bà ta có một cô con gái vô cùng lợi hại cơ mà! Dựa vào dung mạo và trí tuệ của Mộc Như Lam, muốn gả cô vào danh gia vọng tộc là điều hoàn toàn nằm trong tầm tay, hơn nữa, bảo bối của bà ta còn có thể giúp bà ta tranh giành tài sản Kha gia, còn có thể giúp bà ta kiếm được rất nhiều lợi ích. Chỉ cần có cô con gái này, cho dù ngày mai Mộc gia có sụp đổ thì bà ta cũng không thể nào trở thành một kẻ bình dân lưu lạc đầu đường xó chợ!
Kha Uyển Tình ôm lấy Mộc Như Lam, vòng tay siết thật chặt, chặt như thể cả đời này cũng sẽ không bao giờ buông ra.
Mộc Như Lam để cho Kha Uyển Tình tùy ý ôm mình đồng thời nhẹ nhàng vỗ lưng bà ta. Bàn tay trắng nõn thong thả vuốt ve dọc theo xương sống, sau đó lướt qua toàn bộ tấm lưng, tỉ mỉ miêu tả từng vùng cơ và xương, đôi mắt Mộc Như Lam từ từ lóe lên tia sáng si mê. A... Con rối xinh đẹp đáng yêu của ta... Sắp chờ không nổi nữa rồi sao? Đừng vội, trăm ngàn lần đừng vội, bằng không ta sẽ phá hư mi mất...
Qua hồi lâu, sau khi tâm tình đã tốt lên một chút, Kha Uyển Tình buông Mộc Như Lam ra, vẻ mặt cũng trở về với hình tượng cao quý và đầy ngạo mạn. Bà ta luôn cho rằng mình chính là đại tiểu thư danh giá của Kha gia nên rất hay tỏ ra khinh thường người khác, ánh mắt ấy hệt như vừa nhìn thấy một thứ gì đó rất bẩn.
“Mẹ không sao, Lam Lam.” Nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Mộc Như Lam, trong lòng Kha Uyển Tình vô cùng ấm áp, bà ta nắm lấy tay cô, nét mặt mang theo chút ý cười, “Lam Lam, kỳ mạt khảo sắp đến rồi, con có gặp vấn đề gì không?”
Mộc Như Lam mỉm cười, ấm áp và trong trẻo, “Không có.”
“Ngày mai con xin nghỉ một ngày ở học viện Lưu Tư Lan đi.” Kha Uyển Tình lập tức tiếp lời, “Ngày mai theo mẹ đi ra ngoài một lát.” Đột nhiên, Kha Uyển Tình sực nhớ ra trước giờ mình chưa từng cùng con gái ra ngoài đi spa. Tuy rằng cô mới mười sáu tuổi thì cũng không cần lắm nhưng thà thừa còn hơn thiếu, hơn nữa tối nay bà ta còn muốn dẫn cô đến tham dự một bữa tiệc, bà ta muốn cô trở thành cô gái đẹp nhất, hấp dẫn tất cả mọi ánh nhìn.
Ngữ khí của Kha Uyển Tình ra vẻ tuyệt đối không thể từ chối. Một khi đã như vậy, Mộc Như Lam liềngật đầu thuận theo, cô cũng lười đi làm chuyện vô nghĩa với bà ta.
Chờ Mộc Như Lam lên lầu, Kha Uyển Tình mới cầm điện thoại gọi cho Mộc Chấn Dương. Trong lòng bà ta hết sức oán hận Mộc Chấn Dương, nếu như ông ta đủ bản lĩnh thì làm sao bà ta có thể rơi vào cảnh chật vật và mất mặt như ngày hôm nay? Kha Uyển Tình đang bốc hỏa vì giận, còn Mộc Chấn Dương thì lại là một kẻ không có tiền đồ, ông ta trở thành cái túi để trút giận chẳng phải là đương nhiên sao?
Thế nhưng tối hôm nay, cuộc gọi của Kha Uyển Tình lại bị ngắt. Bà ta ngạc nhiên nhìn chiếc di động trên tay, đến lúc phục hồi tinh thần thì lửa giận càng cháy hừng hực, bà ta lại gọi, điện thoại lại ngắt, rõ ràng đối phương đã cố ý tắt máy!
Kha Uyển Tình cơ hồ muốn bóp nát chiếc điện thoại trên tay.
...
Từ sau khi cưới Kha Uyển Tình đến giờ, đây là lần đầu tiên Mộc Chấn Dương cảm thấy rất có mặt mũi đi tham dự một bữa tiệc.
Ông ta mặc một bộ tây trang màu đen trầm ổn, khuỷu tay được ôm bởi một bàn tay trắng nõn mềm mại. Chủ nhân của bàn tay này là một cô gái điềm đạm mong manh trong bộ lễ phục màu hồng nhạt, cô ta mỉm cười ngượng ngùng, xinh đẹp như một đóa bách hợp thuần khiết. Mộc Chấn Dương tràn đầy từ ái nhìn người bên cạnh, đi đâu gặp ai ông ta cũng giới thiệu đây là cô con gái sắp ra mắt công chúng của mình, xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.
Bạch Tố Tình là yêu tinh, am hiểu nhất chính là chơi đùa lòng người. Thời gian trước, khi còn sống ở Mộc gia, cô ta đã nhìn thấu mâu thuẫn giữa hai vợ chồng Kha Uyển Tình. Mà loại đàn ông vô dụng bị chèn ép quá lâu như Mộc Chấn Dương cũng chính là loại đàn ông dễ nắm trong tay nhất. Chỉ cần cho ông ta một chút mặt mũi, đem đến cho ông ta một ít cảm giác oai phong, khiến cho ông ta nghĩ rằng ngươi rất cần ông ta, khi đó nhất định ông ta sẽ một lòng vì người, ngươi muốn cái gì ông ta cũng ngoan ngoãn dâng lên.
Một con chó khá hữu dụng.
Bước chân vào vòng giải trí, điều quan trọng nhất là phải có người chống lưng. Mộc Chấn Dương đi khắp nơi nói rằng cô ta là con gái lão, người nào không biết còn tưởng rằng cô ta chính là Mộc Như Lam tài hoa hơn người. Tuy rất chán ghét điểm này nhưng nếu có thể lợi dụng thanh danh của Mộc Như Lam làm đá lót đường cho mình thì Bạch Tố Tình cũng chả dại gì mà không dùng. Nếu không phải Mộc Chấn Dương vẫn rất coi trọng Mộc Như Lam, nếu không phải danh tính của Bạch Tố Tình rất dễ bị lộ thì có khi cô ta đã mạo danh Mộc Như Lam để đi làm vài chuyện mất mặt hòng bôi nhọ đối phương rồi.
“A, Mộc tổng!” Từ xa, Kim Bác Hùng đã thấy Mộc Chấn Dương dẫn theo một cô gái thoạt nhìn rất trẻ đẹp lại có chút thanh thuần, so với cô gái đang đứng cạnh lão thì nổi bật hơn nhiều. Ở giữa một nơi đang ngập trong mẫu đơn và hoa hồng, đóa sen trắng tươi mát này quả thực quá bắt mắt.
“Kim tổng.” Mộc Chấn Dương nhìn thấy Kim Bác Hùng, trên mặt khó có được chút tươi cười. Vỗ vỗ tay Bạch Tố Tình, ông ta nói với Kim Bác Hùng, “Kim tổng, giới thiệu với ông một chút, đây là con gái của tôi, Tình Tình. Sắp tới, con gái tôi sẽ ra mắt công chúng với tư cách là nghệ sĩ công ty TMT. Có gì mong ông chiếu cố nhiều hơn một chút.”
Trong lòng Bạch Tố Tình biết, Kim gia tuy là nhà giàu mới nổi nhưng sau lưng lại cất giấu một bí mật vô cùng lớn, vì thế cô ta ngượng ngùng mỉm cười đồng thời gọi một tiếng, “Kim tổng, xin chào.”
Kim Bác Hùng bị một tiếng “Kim tổng” này làm cho toàn thân tê dại, ánh mắt lập tức trở nên ái muội, ông ta nhiệt tình cười đáp, “Được được được, Mộc tổng đúng là tốt số, có hai cô con gái giỏi giang như vậy. Tình Tình, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười lăm.” Bạch Tố Tình nhẹ nhàng trả lời.
Mười lăm, một cái tuổi tuy non nớt nhưng lại rất mê người.
Ánh mắt càng ngày càng sáng lên. Nghe nói Mộc Chấn Dương mới nhận nuôi một đứa con gái, nhưng đứa con gái này lại chẳng có tí giá trị sử dụng nào. Hơn nữa, Mộc Như Lam đang sống rành rành ngay đó, ở thành phố K e là chẳng có mấy người thèm để mắt đến đứa nhỏ được nhận nuôi này. Mộc Như Lam thực sự quá ưu tú, khó có thể tìm được người thứ hai ưu tú như cô.
Hiện tại, Kim Bác Hùng cũng nhận ra được sự chênh lệch khổng lồ giữa hai cô gái. Nhìn Mộc Như Lam, ông ta chỉ hận tại sao không thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp tài hoa như vậy, hoàn toàn không mang theo một chút tạp niệm ɖâʍ uế. Trái lại, Bạch Tố Tình này lại dễ dàng khơi gợi cho người ta về những thứ bẩn thỉu nhất, khiến cho người ta không khỏi nghĩ, con bé này chính là cực phẩm, chính là vưu vật trên giường.
Về phần Mộc Chấn Dương, vì bị coi thường và áp chế quá lâu nên mỗi lần đứng trước Kim Bác Hùng là ông ta lại có chút sợ hãi, lão là người chưa bao giờ giữ một chút thể diện nào cho ông ta. Lúc này, vẻ ôn hòa trên khuôn mặt Kim Bác Hùng khiến cho Mộc Chấn cảm thấy thụ sủng nhược kinh nhưng cũng vô cùng thỏa mãn, mà tất thảy những chuyện này đều là nhờ Bạch Tố Tình.
Ông ta càng nhìn càng thấy yêu thích Bạch Tố Tình đến tận tâm khảm. Di động trong túi đột nhiên rung dữ dội, lúc lấy ra xem, nét mặt Mộc Chấn Dương nhất thời cứng lại. Trước đây, mỗi ngày, Kha Uyển Tình đều gọi cho ông ta, nếu không mắng chửi thì cũng là nhục nhã, khi ấy dù tức đến cỡ nào thì ông ta cũng không có biện pháp đáp trả lại, nhưng hôm nay…
Mộc Chấn Dương dứt khoát ngắt cuộc gọi, một lần, hai lần… cuối cùng tắt hẳn nguồn.
Tại sao ông ta lại để yên cho Kha Uyển Tình chà đạp tôn nghiêm của mình? Tại sao ông lại phải nén giận hết lần này đến lần khác? Ấy là bởi vì ông ta nghĩ Kha Uyển Tình vẫn còn là đại tiểu thư của Kha gia, tuy Kha lão gia đã tuyên bố từ mặt bà ta nhưng cái gọi là “cốt nhục tình thâm” thì sao có thể nói bỏ là bỏ? Kha Uyển Tình là đứa con gái ông ta nuôi dưỡng hơn hai mươi năm trời, lại do vợ cả sinh ra thì sao có thể nói bỏ là bỏ? Nói không chừng, nếu một ngày nào đó ông ta dám đối xử tệ với Kha Uyển Tình, Kha gia sẽ lập tức xử lí ông ta, đây chính là lí do khiến Mộc Chấn Dương phải nhẫn nhịn Kha Uyển Tình nhiều năm như vậy.
Nhưng một câu nói của Bạch Tố Tình tối nay đã thức tỉnh ông ta.
Nhiều năm trôi qua, nếu Kha Xương Hoàng muốn tha thứ cho bà ta thì đã sớm làm rồi, hơn nữa, lão không hề thiếu phụ nữ, dưới gối lão cũng có không ít con cháu, cho dù ngày trước từng tồn tại chút cảm tình thì cũng đã bị thời gian vùi lấp từ lâu rồi. Con gái đã gả như bát nước đổ đi, một khi đã như vậy, Mộc Chấn Dương việc gì phải để bản thân chịu ủy khuất? Hiện tại, ít nhất, ông ta không muốn nghe thấy giọng nói của Kha Uyển Tình!
Bữa tiệc xa hoa cứ như vậy mà tiếp diễn, ánh mắt mê loạn trong tiền tài dục vọng lần lượt thay đổi không ngừng...
Đêm đó, Mộc Chấn Dương đã ngủ rất ngon giấc, còn Kha Uyển Tình thì trút hết lửa giận lên đồ vật trong phòng ngủ bọn họ.
...
Hôm sau.
Học viện Lưu Tư Lan truyền đi tin tức xin phép nghỉ học của nữ thần. Trên diễn đàn lại tràn ra một tiếng rên rỉ thật dài, bất quá, so với việc mọi người đều đứng về phe Mộc Như Lam như trước kia, thời gian này thường xuyên xuất hiện một vài thành phần không sợ chết mà đi bôi đen hình tượng của nữ thần.
“Cái quái gì vậy, thành tích tốt quá nên chẳng để ai vào mắt phải không?!”
“Vốn cũng thực lòng yêu mến cô ta, cuối cùng cô ta lại lấy lý do cứu một đứa nhỏ để ở nhà cả nửa học kỳ, làm như bị thương sắp chết không bằng, chỉ được cái ra vẻ là giỏi!”
“Làm hội trưởng hội học sinh mà không thể đến trường thì giữ chức hội trưởng để làm gì?”
“Dựa vào ai mà cô ta có cái đặc quyền đó? Là học sinh của học viện Lưu Tư Lan, ngay cả nội quy nhà trường cô ta cũng không biết sao? Tôi nghĩ Thư Mẫn hội phó mới là người thích hợp nhất để giữ chức hội trưởng học viện Lưu Tư Lan!”
Những câu bình luận như thế này làm lửa giận của đoàn người ủng hộ Mộc Như Lam cháy lên tận đầu, đáng giận hơn cả là chúng đều nặc danh người gửi nên bọn họ không hề biết kẻ chủ mưu là ai. Có điều, rõ ràng những bình luận trên đều mang hơi hướng ủng hộ Thư Mẫn, vì vậy không ít người đã cho rằng đây chính là sản phẩm từ đám học muội ngây thơ háo thắng của Thư Mẫn, tìm không ra đích danh kẻ châm lửa, bọn họ liền hướng hết mũi giáo về phía Thư Mẫn.
Chu Nhã Nhã gửi đi một bình luận, trong mắt là một mảng âm trầm. Ả tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Mộc Như Lam. Tuy những chuyện này không ảnh hưởng gì lớn đến Mộc Như Lam nhưng ả sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để gây khó dễ cho Mộc Như Lam! Ả vĩnh viễn sẽ không quên những tổn thương mà Mộc Như Lam gây ra cho ả!
Và còn...
Màn hình di động sáng lên, bên trên hiển thị cảnh tượng một thiếu niên tuấn tú và một cô gái xinh đẹp đang hôn nhau. Đây là hình ả tải xuống từ diễn đàn, bức ảnh này được do Trịnh Dương và Lưu Khải chụp rồi đăng lên diễn đàn của học viện Lưu Tư Lan.
Chu Nhã Nhã nhìn chằm chằm vào màn hình, cũng không biết bản thân mình là vì căm hận Mộc như Lam nên mới sinh ra chấp nhất Mộc Như Sâm, hay là vì chấp nhất Mộc Như Sâm nên mới càng thêm thống hận Mộc Như Lam. Tóm lại, ả muốn Mộc Như Sâm! Ả nhất định phải cướp Mộc Như Sâm ra khỏi tay Mộc Như Lam!
Lớp C năm ba của Thư Mẫn ngập chìm giữa những lời chỉ trích, ngay cả hội học sinh cũng bị vây trong một bầu không khí nặng nề, cho dù Thư Mẫn đang ngồi làm việc trong văn phòng hội trưởng vốn thuộc về Mộc Như Lam thì cũng có thể cảm nhận được.
Thời gian này Thư Mẫn quả thật sống không yên ổn, những kẻ đó vừa bình luận xong là lập tức chạy mất dạng, bỏ lại Thư Mẫn một mình chống chọi với sự khinh bỉ của toàn năm ba, chẳng khác gì đồng đội ngu như heo mà người ta vẫn thường nói.
Nhưng, thật sự là đồng đội sao?
Thư Mẫn ngồi trước bàn công tác, đôi mắt hơi nheo lại. Không đúng, đây tuyệt đối không phải là đồng đội! Phía học sinh năm một, cô rõ ràng đã dặn dò bọn họ không được gây sự trên diễn đàn, bằng không thì chuyện này đã bắt đầu ngay từ khi bọn họ đặt chân vào trường rồi chứ việc gì phải đợi đến bây giờ? Chắc chắn là có người ở phía sau giở trò, lấy cô làm bia đỡ đạn để bôi nhọ Mộc Như Lam.
Là ai đây?
Thư Mẫn chống cằm, hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, thẫn thờ một hồi lâu, cô mới chuyển ánh nhìn về phía bức ảnh trên bàn. Trong ảnh là một cô gái mặc đồng phục học viện Lưu Tư Lan đang đứng dưới tàng cây xanh rì, đôi môi cô vẽ nên một nụ cười ấm áp tựa vầng thái dương, khiến người nhìn không khỏi ngưỡng mộ và ghen tị.
Thư Mẫn thoáng thất thần, khắp nơi trong phòng này đều lưu lại dấu vết của Mộc Như Lam, điều này khiến cô không thể dậy nổi cảm giác sung sướng khi được ngồi vào chiếc ghế dành cho hội trưởng, và nó cũng đang từng giờ từng phút nhắc nhở cô, rằng cô không phải là hội trưởng của học viện Lưu Tư Lan. Ký ức ngày đó như hiện ra, dưới ánh mặt trời rực rỡ, cô tự tin diễn thuyết trên bục tranh cử chức hội trưởng hội học sinh, nhưng cô gái đứng bên cạnh lại áp đảo cả cô. Cô ấy mỉm cười nhàn nhạt, giọng nói êm dịu bình thản như tiếng suối róc rách ngân vang trong động nhỏ, trong trẻo và đầy sự thuần khiết. Sau đó...
Cô thua thảm hại.
Nhớ lại chuyện không vui, Thư Mẫn dùng sức vò vò mái tóc ngắn mềm mại. Đoạn, cô đi đến bên cạnh bàn làm việc của Mộc Như Lam, phía trên là một đây là chồng văn kiện trù bị, tạm thời chúng chưa cần được xử lý, cứ để đó giải quyết sau.
Cô mở ra tập văn kiện màu xanh, sau đó liền giật mình...
Đơn xin trao đổi học sinh của học viện Mộ Hoa?