Lục Tử Mạnh thân mang trọng trách mà Lục mụ mụ giao phó, không thể không mặt dày phớt lờ ánh mắt lạnh thấu tâm can của Mặc Khiêm Nhân để bám theo phía sau hai người bọn họ, cuối cùng cũng vất vả hoàn thành xong nhiệm vụ —— mời Mộc Như Lam đến Lục gia ăn tối.
Lục Tử Mạnh thở phào nhẹ nhõm trên chiếc ghế phụ lái, thỉnh thoảng lại lén lút quay đầu nhìn hai người ngồi đằng sau, bọn họ đều im lặng không nói gì, khoảng cách ngồi cũng vừa phải, nhưng có lẽ vì bị ảnh hưởng từ mấy lời lải nhải của bà mẹ nhà mình, Lục Tử Mạnh càng ngày càng cảm thấy hai người này có gian tình!
Làn gió lạnh nhẹ nhàng thổi vào qua khe cửa sổ, làm bên trong xe tràn ngập một hương vị tự nhiên, mát lành sạch sẽ. Một nam một nữ cùng ngồi trên ghế dài phía sau, vài sợi tóc của cô gái lất phất bay tới, nghịch ngợm nhảy nhót trên thân mình người đàn ông, hắn thỉnh thoảng lại dùng bàn tay trắng nõn đẹp đẽ để lấy xuống những sợi tóc đang đùa nghịch trên khuôn mặt mình, sợi tóc mỏng manh đen bóng như tơ lụa giảo hoạt len lỏi từ ngón tay này sang ngón tay khác, trong thoáng chốc, hắn như trở thành một đứa trẻ nhỏ đã tìm được món đồ chơi mình yêu thích, ngón tay không ngừng đùa giỡn với mấy sợi tóc đen.
Cô gái nhìn thấy thế, trên gương mặt dịu dàng lộ ra một chút bất đắc dĩ, “Mặc tiên sinh.”
“Ừ?” Đối phương thản nhiên lên tiếng nhưng lại không hề ngẩng đầu lên, mắt vẫn nhìn chằm chằm vài sợi tóc đang chạy tới chạy lui trên mấy ngón tay mình.
Cô gái bất đắc dĩ bật cười, cũng không có ý định ngăn cản tóc của mình trở thành đồ chơi của người đàn ông.
Lục Tử Mạnh chớp mắt liên hồi, cảm thấy hai mắt của mình thực sự sắp bị chọc mù đến nơi rồi!
Mẹ nó, ai đó làm ơn nói cho hắn biết hiện tại đang là cái tình huống gì đi! Hai người kia rốt cuộc là như thế nào? Quen... quen nhau ? Không phải chứ? Rõ ràng mới mấy hôm trước Mặc Khiêm Nhân vẫn còn hoài nghi Mộc Như Lam là tội phạm giết người biến thái mà! Nhưng nếu không phải đang quen nhau thì sao cử chỉ lại thân mật tự nhiên đến như vậy? Mặc Khiêm Nhân, bệnh sạch sẽ của cậu đi đâu mất rồi?! dđ.lqđ Cậu phải kéo mấy sợi tóc đó ra mới đúng chứ?! Sao lại có thể cầm trong tay chơi đùa! Cậu cậu cậu...... (Y Sơn: tức chết người không đền mạng :3)
“Lục tiên sinh, anh làm sao vậy?” Mộc Như Lam thấy Lục Tử Mạnh đang nhìn mình bằng một loại ánh mắt bi phẫn, cô không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao hắn lại trông giống oán phụ thế kia?
Lục Tử Mạnh vội vàng hoàn hồn, cười gượng xua tay, “Không có việc gì, ha ha...”
“Lại nói dối nữa rồi.” Mộc Như Lam mỉm cười bảo.
Lục Tử Mạnh thấy thật thất bại, “Đừng có ‘phu xướng phụ tùy’ như vậy nữa được không?” Một Mặc Khiêm Nhân là đã đủ lắm rồi, bây giờ còn mọc thêm một Mộc Như Lam. Má, từ nay biết sống sao đây hả trời, hễ giấu giếm một tí là lập tức bị bọn họ phát giác, đàn ông mà không bí ẩn thì còn gì là quyến rũ a a a a...
“Hả?” Mộc Như Lam hơi nhíu mày, tựa hồ không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Lúc này xe đã từ từ giảm tốc độ rồi dừng lại trước một ngôi biệt thự ba tầng với vườn hoa và bể bơi riêng biệt , Lục mụ mụ nghe thấy tiếng xe thì vội vàng chạy ra, trên người bà đang mặc tạp dề, trong tay còn cầm một cái muỗng, thoạt nhìn rất giống bà chủ gia đình.
“Ôi ôi ôi, sao giờ mới tới, dì còn tưởng các con không chịu tới ấy chứ.” Lục mụ mụ vui vẻ nói với Mộc Như Lam.
“Lục a di.” Mộc Như Lam mỉm cười đáp lại, đôi mắt trong suốt như dòng suối nhỏ, sạch sẽ mà ấm áp.
Lục mụ mụ nghe được tiếng gọi của Mộc Như Lam thì trong lòng ngọt ngào như ăn kẹo, càng nhìn càng thấy thích, “Lại đây lại đây, nhanh vào nhà đi, dì chỉ cần nấu hai món nữa là xong.”
Tuy Mộc Như Lam hoàn toàn không biết vì sao Lục Tử Mạnh phải tha thiết mời cô đến Lục gia ăn cơm cũng như vì sao Lục mụ mụ lại đối đãi cô nhiệt tình như vậy, nhưng đã đến đây rồi mà còn ngại ngùng từ chối thì sẽ có vẻ rất giả tạo, vì vậy cô liền đi theo Mặc Khiêm Nhân vào trong nhà, bước đi tự nhiên thoải mái, thoải mái đến mức khiến người nhìn cảm thấy mơ màng.
Lục ba ba đang ngồi trong phòng khách, khuôn mặt già nua cố tình làm ra vẻ nghiêm túc nhưng kỳ thật trong lòng đã sớm bồn chồn không yên, thỉnh thoảng ông lại đưa mắt nhìn về phía cửa, tờ báo trên tay cũng chỉ để cho có. Lục ba ba nghĩ, làm người đứng đầu Lục gia, ông phải thật nghiêm túc thì mới át nổi một bà vợ đáng khinh và một thằng con xấu tính.
Thẳng đến lúc Mộc Như Lam bọn họ tiến vào, Lục ba ba mới khép lại tờ báo, ông đằng hắng hai tiếng, đang định ngẩng đầu nói một câu dẹp loạn thiên hạ thì bỗng nhiên bắt gặp một khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười trong vắt đang nở rộ trên môi, kèm theo đó là tiếng gọi “Chú” làm người ta trìu mến đến tận xương, Lục ba ba lập tức hớn hở mặt mày, thiếu chút nữa là dọa Lục Tử Mạnh choáng váng, cha già của hắn hôm nay bị làm sao vậy!
Lục mụ mụ vui vẻ cầm muỗng tiến về phía phòng bếp, Mộc Như Lam cũng đi vào hỗ trợ. Lục mụ mụ vừa xào rau vừa quay đầu lén nhìn cô gái đang đứng ở bên cạnh bồn rửa rau, nhìn thấy gò má trắng nõn sạch sẽ của Mộc Như Lam, cô xắn tay áo lên quá khuỷu, bộ dáng rửa rau rất chuyên tâm, quả thật càng nhìn càng thích, nếu không phải bà biết thừa thằng con nhà mình không bắt nổi Mộc Như Lam thì có khi bà đã trở mặt với Mặc mụ mụ mà mang cô con dâu đảm đang này về nhà rồi, dđ.lqđ có điều cũng may, Mặc Khiêm Nhân là người mà bà đã nuôi từ nhỏ đến lớn, thấy hắn hạnh phúc, Lục mụ mụ cũng thật lòng vui vẻ.
Lục mụ mụ vặn nhỏ lửa để đồ ăn chín lâu một chút, tầm mắt gian trá hướng về phía Mộc Như Lam, “Lam Lam quen Khiêm Nhân nhà dì được bao lâu rồi?”
Mộc Như Lam nhìn về phía Lục mụ mụ, mỉm cười đáp, “Cũng được một thời gian ạ.”
“Vậy con cảm thấy Khiêm Nhân nhà dì thế nào?”
“Mặc tiên sinh? À... Tốt lắm ạ.” Mộc Như Lam suy nghĩ một chút, dựa theo ấn tượng của cô từ trước đến giờ, Mặc Khiêm Nhân quả thật là một người tốt, diện mạo nổi bật, năng lực xuất chúng, khí chất ưu tú, nhìn vào là đã biết nhà mặt phố bố làm to, hơn nữa tính tình lại rất dịu dàng, đây chẳng phải là mẫu người yêu trong mộng của các cô gái sao?
Tốt lắm? Đáp án tuy không tệ nhưng vẫn còn quá mơ hồ, Lục mụ mụ không thấy hài lòng chút nào, vì thế bà lại hỏi, “Cụ thể một chút đi, tốt như thế nào?”
Mộc Như Lam thắc mắc, “Sao dì lại hỏi chuyện này?”
“Ai nha, con cứ trả lời dì đi!” Tính tình Lục mụ mụ vốn không mấy kiên nhẫn, lúc này đã nóng nảy đến nơi rồi.
Thấy Lục mụ mụ muốn biết tường tận đến như vậy, Mộc Như Lam hơi nhướng mày rồi cũng chiều theo, “Mặc tiên sinh... rất lợi hại.”
Lục mụ mụ kích động , “Lợi hại chỗ nào?!” Có phải là kỹ thuật trên giường rất lợi hại không?!
Lục Tử Mạnh đang chuẩn bị tiến vào phòng bếp lấy đồ uống, chợt nghe mẹ già của mình bật ra một câu như vậy, hắn suýt nữa là giật mình té ngã, khóe miệng run rẩy, mẹ già, mẹ thật sự rất đáng khinh a!
Mặc Khiêm Nhân cũng vừa bước tới, bắt gặp Lục Tử Mạnh đang lén lút đứng ngoài cửa bếp, hắn liền nhàn nhạt hỏi, “Cậu làm trò gì vậy?”
Lục Tử Mạnh còn chưa kịp trả lời thì Mặc Khiêm Nhân đã nghe thấy chất giọng thoải mái của Mộc Như Lam truyền ra từ cửa kính phòng bếp.
“... Mặc tiên sinh... Thực ra cháu cũng không rõ lắm, bất quá, anh ấy có lẽ sẽ trở thành một người chồng người cha tốt.” Mặc Khiêm Nhân có vẻ là kiểu người mà một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ xử sự cực kỳ nghiêm túc, người như hắn, cho dù sau này có cưới một cô gái mình không yêu thì cũng sẽ không ngoại tình hay bỏ bê vợ, dđ.lqđ nhưng dường như người như hắn sẽ không bao giờ cưới một cô gái mình không yêu.
“Vậy sao vậy sao? Con thật sự cảm thấy như vậy?!” Lục mụ mụ phấn khích như chích máu gà.
“Vâng.”
“Vậy con có thích Khiêm Nhân nhà dì không?” Lục mụ mụ là một người rất bộp chộp, bà nhanh miệng gặng hỏi, âm thanh lọt vào tai không sót một ai, nhất thời, trái tim tựa hồ đập mạnh hơn một chút.
Mộc Như Lam đột nhiên ngưng lại động tác rửa rau, Mặc Khiêm Nhân đột nhiên ghim tầm mắt lên người Mộc Như Lam, hai bên ăn ý tạm dừng cử động, sau đó lại ăn ý khôi phục bộ dáng lạnh nhạt như trước.
Lục mụ mụ chăm chăm nhìn Mộc Như Lam đầy trông chờ, còn Lục Tử Mạnh thì gắt gao quan sát khuôn mặt của Mặc Khiêm Nhân với ý đồ muốn nhìn thấu nội tâm hắn, nhưng thật hiển nhiên, Lục Tử Mạnh không hề có tiềm năng làm một nhà tâm lý học.
Nụ cười trên môi Mộc Như Lam sâu hơn một chút, “Hẳn là... thích.”
Làm sao có thể không thích cơ chứ? Cho tới bây giờ, trên đời này chỉ có duy nhất một người có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, chỉ duy nhất một người không bị vẻ ngoài của cô dụ hoặc, ánh mắt ấy khiến cho cô mê muội. Nếu kiếp trước người này xuất hiện trong cuộc đời cô, hẳn là hắn sẽ nhìn thấu bộ mặt thật của Bạch Tố Tình, và hẳn là cô sẽ không phải chết đến bi thảm như vậy. Nên nhớ rằng, cảm giác chết đi, thật sự rất đau rất đau...
Lục mụ mụ vốn đã hối hận ngay sau khi thốt lên câu hỏi này, bà biết một cô gái dịu dàng như Mộc Như Lam sẽ không nỡ lòng từ chối thỉnh cầu của bất kỳ ai, vì vậy việc cô đến đây cùng Mặc Khiêm Nhân cũng chẳng chứng minh được gì cả, hơn nữa, nếu hai người thực sự đang trong mối quan hệ thân mật thì còn phải khách sáo như thế này sao? Nào ngờ, Mộc Như Lam lại đưa ra một câu trả lời như vậy, Lục mụ mụ đơ người trong vài giây, sau đó liền kích động cười toe toét.
“Thật vậy chăng?”
Mộc Như Lam mỉm cười hiền lành, “Vâng.”
“Ái chà chà!” Lục Tử Mạnh hưng phấn huých khuỷu tay vào người Mặc Khiêm Nhân, thật không thể ngờ, hóa ra là cậu giả vờ phá án để theo đuổi nữ thần!
Mặc Khiêm Nhân nghiêng đầu nhìn cảnh tượng đằng sau cánh cửa thủy tinh trong suốt, đôi mắt lạnh nhạt phản chiếu gò má trắng hồng xinh xắn của cô gái, trên môi cô nở một nụ cười hiền hòa làm cho người nhìn cảm thấy cực kỳ thoải mái, dđ.lqđ nhưng điều này vẫn không thể khiến hắn quên đi chuyện cô ấy là một tên sát nhân tâm thần, một tên tội phạm đang nhởn nhơ ngay giữa cái xã hội pháp trị này.
Cảm giác lòng phiền ý loạn lại một lần nữa dâng lên, Mặc Khiêm Nhân cau mày theo bản năng, hắn phớt lờ lời trêu chọc của Lục Tử Mạnh, xoay người đi lên lầu.
“Này này...” Lục Tử Mạnh thấp giọng gọi hai tiếng nhưng bạn tốt vẫn không quay đầu lại, hắn thầm nghĩ, không phải là cậu ta đang xấu hổ đấy chứ?
Bữa tối rất nhanh đã chuẩn bị xong, Mộc Như Lam giúp Lục mụ mụ mang bát đũa, Lục Tử Mạnh thì phụ bưng đồ ăn. Một bàn đầy món ngon tỏa hương thơm nóng hôi hổi, mọi người bất giác nuốt nước bọt, cái bụng không đói cũng bắt đầu thấy trống rỗng.
Lục mụ mụ nhìn quanh một lượt mà không thấy Mặc Khiêm Nhân đâu, bà đang định nhờ Mộc Như Lam đi gọi, tiện thể nhìn trộm thư phòng của Mặc Khiêm Nhân một chút, nào ngờ Mặc Khiêm Nhân đã tự mình đi xuống.
Dựa theo thứ tự ghế ngồi bình thường của Lục gia, Lục ba ba an tọa ở vị trí chủ vị, Lục mụ mụ ngồi ở bên trái, tiếp theo là đến Lục Tử Mạnh, còn Mặc Khiêm Nhân thì ngồi phía tay phải của Lục ba ba, Mộc Như Lam hiển nhiên là bị xếp ngồi kế bên Mặc Khiêm Nhân, đối diện với Lục Tử Mạnh.
“Nào nào nào, ăn cơm thôi, phải ăn cho hết đồ ăn trên bàn đấy nhé, tuyệt đối không được để dư thừa, bằng không sẽ bị xử lý theo gia pháp của Lục gia.” Lục mụ mụ vừa nói vừa bới cơm cho mọi người, nhờ có sự hiện diện của Mộc Như Lam, cả ngày hôm nay bà cười rất nhiều, chỉ hận không thể bảo Mặc Khiêm Nhân lập tức cưới cô về nhà rồi cùng nhau sống với bọn họ.
Lục Tử Mạnh nhìn bàn đồ ăn, khóe miệng run rẩy, “Mẹ à, mẹ quá khoa trương rồi đấy, đồ ăn trên bàn nhiều gấp hai lần đồ ăn mọi khi của bốn người chúng ta, có thêm Mộc tiểu thư thì cũng chỉ hơn một miệng ăn thôi, sao mẹ lại... ưm.” Lục Tử Mạnh còn chưa nói dứt lời thì đã bị Lục mụ mụ đạp vào chân, hắn đành phải ngậm chặt miệng đế tránh phát ra tiếng kêu đau đớn.
“Tối nay Lam Lam nên ăn nhiều một chút, mùa đông sắp đến rồi, thời điểm này béo thêm một chút thì mới không bị lạnh.” Lục mụ mụ uy dùng chiếc đũa sạch sẽ gắp vài miếng thịt cho Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam vội vàng lấy thìa ngăn lại, “Nhiều như vậy cháu ăn không hết...”
“Ăn không hết?” Lục mụ mụ nghiêm túc đứng dậy, “Ăn không hết thì phải xử theo gia pháp.”
Mộc Như Lam giật mình, “Cháu...” Đâu có phải là người Lục gia.
“Ăn thôi ăn thôi, mau ăn cơm đi, đồ ăn để lâu sẽ mất ngon, Khiêm Nhân ăn nhiều một chút, không được bỏ gừng ra ngoài đấy...” Lục mụ mụ không cho Mộc Như Lam cơ hội phản bác, nhanh chóng di chuyển đề tài về phía Khiêm Nhân.
Mộc Như Lam nhìn núi đồ ăn trước mặt, thật sự là quá nhiều, khẩu vị của cô không lớn được như vậy nên chắc chắn sẽ không thể nào ăn hết, nhưng dường như đối phương cũng không vì chuyện cô không phải người Lục gia mà chịu buông tha cho cô.
Vì thế Mộc Như Lam lén lút lấy di động gửi đi một tin nhắn.
Chỉ chốc lát sau, Mặc Khiêm Nhân cảm thấy di động trong túi quần đột nhiên rung lên, thời điểm nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, hắn hơi giật mình một chút, tầm mắt chuyển sang cô gái đang cúi đầu ngồi bên.
Im lặng hai giây, Mặc Khiêm Nhân gửi đi tin nhắn trả lời.
—— Gia pháp của Lục gia là cái gì?
—— Chép phạt Tân Hoa từ điển. (MDL: “chỉ” trên dưới 700 trang thôi hà)
Phụt!
Không thể không nói, khi nhận được tin nhắn này, Mộc Như Lam thiếu chút nữa là phun hết cơm trong miệng ra, tuy cô kịp thời che miệng nhưng cuối cùng lại đâm ra bị nghẹn. dđ.lqđ Dưới cái nhìn chằm chặp như phát hiện gian tình của ba cặp mắt Lục gia, một ly nước chanh lập tức được đưa qua, Mộc Như Lam tiếp nhận, cô thấy trên môi của người đàn ông kia khẽ hiện lên một nụ cười nhạt mê người, thế nhưng chỉ nửa giây sau, hắn lại khôi phục vẻ lạnh lùng đạm mạc.
“Lam Lam không sao chứ? Ăn chậm một chút, nếu không đủ dì có thể lấy thêm cho cháu.” Lục mụ mụ nói xong, động tác nhanh như điện xẹt gắp thêm hai miếng sườn lớn vào chén của cô.
Mộc Như Lam bắt đầu nghi ngờ Lục mụ mụ là đang cố ý, đương nhiên, cô cũng nghi ngờ Mặc Khiêm Nhân y như vậy, đột nhiên lại nói ra cái gia pháp đáng sợ ấy, làm cô xém phun cơm từ lỗ mũi. Duy chỉ có một điều mà Mộc Như Lam không hề nghi ngờ chút nào, đó là nếu cô không ăn hết đống đồ ăn kia, cô sẽ thật sự phải chép phạt Tân Hoa từ điển.
Vì thế, Mộc Như Lam tiếp tục lén lút gửi tin nhắn.
—— Anh có muốn ăn sườn không?
—— Không. Trên đó có tỏi.
Đó là sườn ướp tỏi a, Lục mụ mụ không cho hắn lựa tỏi bỏ ra ngoài, nói cách khác, nếu hắn lấy tỏi ra thì coi như là ăn không hết, mà hắn có chết cũng không muốn chịu cái hình phạt ngu xuẩn nhàm chán kia.
Mộc Như Lam lại nhìn nhìn bàn đồ ăn trước mặt, tiếp tục.
—— Có muốn ăn thịt bò không?
—— Không. Trên đó có hành.
—— Có muốn ăn cá không?
—— Không. Trên đó có đậu.
—— Có muốn ăn...
—— Không...
Mộc Như Lam liệt kê hết mọi thứ trong bàn đồ ăn, lần nào cũng nhận được câu từ chối kèm theo lý do kén ăn. Cô phát hiện nam nhân này thật đúng là khó nuôi, làm sao có thể kén ăn đến thế cơ chứ! Hành tỏi gừng đậu có hại gì tới thân thể đâu? Chẳng trách hắn gầy yếu tái nhợt như vậy, nhất định là có liên quan đến tật xấu kén cá chọn canh.
Hai người lén lút gửi tin nhắn, hoàn toàn không biết ba người còn lại trên bàn cơm đã nhìn chằm chằm họ từ nãy tới giờ. Lục mụ mụ cười đến không thấy mặt trời, Lục Tử Mạnh muốn cười mà không dám cười, nhịn đến nỗi khoé mắt hơi ươn ướt, Lục ba ba thì có điểm sửng sốt không tin nổi, ông không ngờ một người chững chạc như Mặc Khiêm Nhân mà lại có ngày trở nên... ngây thơ đáng yêu đến như vậy! Chao ôi, lén lút cùng bạn gái nhắn tin yêu đương dưới bàn ăn, tình cảm thật là tốt! Truyện được cập nhật sớm nhất tại diendanlequydon.
Phải đến khi Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân cất điện thoại thì một nhà Lục gia mới chịu di dời tầm mắt, làm bộ như chưa thấy gì cả, mà hai kẻ vừa trao đổi tin nhắn dưới bàn ăn cũng không mấy chú ý đến động tác của bọn họ.
Sau khi nuốt hết hai miếng sườn lớn, Mộc Như Lam liền cảm thấy no căng bụng. Lúc cô vừa bước vào Lục gia là đã được Lục mụ mụ đưa cho một chén canh hầm xương rồi, trong canh còn có thêm bí đao, rong biển và hạt dẻ, đến bây giờ vẫn chưa tiêu hoá xong.
Cô tuyệt đối không muốn chép Tân Hoa từ điển đâu, chuyện này chẳng khác gì bi kịch! Cái gì mà chép phạt Tân Hoa từ điển cơ chứ, đúng ra phải gọi là Hiện đại nhất đại khổ hình*!
*Hiện đại nhất đại khổ hình: Một cực hình thời hiện đại, cải biên từ Mãn Thanh thập đại khổ hình (Mười cực hình thời Mãn Thanh).
Vì thế, Mộc Như Lam làm ra hành vi thất lễ đầu tiên trong kiếp này.
Cô ngồi thẳng người, tay cầm lấy đũa và thìa, múc lên đồ ăn trên bàn mình, sau đó chẳng nói chẳng rằng liền đưa hết sang phần của Mặc Khiêm Nhân.
Ngoại trừ Mộc Như Lam, bốn thành viên còn lại đều ngớ người.
Mộc Như Lam vẫn tiếp tục đưa đồ ăn từ chỗ cô sang chỗ Mặc Khiêm Nhân, mãi đến khi trên bàn của mình chỉ còn lại hai dĩa rau xanh thì Mộc Như Lam mới ngẩng đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân, miệng nở một nụ cười cực kỳ vô tội lại có chút chân chó.
Ba người đối diện đồng loạt nhìn chằm chằm vào Mặc Khiêm Nhân.
Đôi mắt thanh tú của Mặc Khiêm Nhân phản chiếu nụ cười trong veo của Mộc Như Lam, phải công nhận, cái bộ dạng chân chó này của cô quả thật rất đáng yêu, làm cho trái tim của hắn bỗng có chút ngưa ngứa.
Nhưng Mặc Khiêm Nhân mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, một cái ghế từng bị người khác ngồi lên là hắn đã ghét bỏ rồi, huống chi là chiếc đũa mà người khác từng dùng? Thức ăn của hắn người khác tuyệt đối không thể đụng vào dù chỉ một chút, huống chi là đồ ăn đã qua đũa người khác?
Cho dù lý trí bảo hắn đồng ý để tránh cho Mộc Như Lam khó xử thì sinh lý cũng không thể nào tiếp nhận, dđ.lqđ tuy Mặc Khiêm Nhân là người luôn thuận theo lý trí nhưng hắn không muốn ủy khuất bản thân mình, chẳng lẽ Mặc Khiêm Nhân phải miễn cưỡng chính mình chỉ vì một cô gái hay sao? Dĩ nhiên là không rồi —— Ba thành viên Lục gia đều đinh ninh như vậy, ngay cả Mặc Khiêm Nhân cũng cho rằng mình sẽ thấy phản cảm, nào ngờ, sự tình lại xuất hiện một chuyển biến kì dị...
Sinh lý không hề bài xích. Cũng như thân thể hắn không hề khó chịu mỗi khi bị cô đụng chạm.
Phản ứng này thật kì quái, hắn có nên lập ra một hạng mục nghiên cứu không?
Đương nhiên, sinh lý không bài xích nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ bỏ qua tật kén ăn của mình.
“Tôi không ăn...”
“Anh có thể đưa những thứ anh không ăn sang cho tôi.” Mộc Như Lam mỉm cười, so với việc ăn hết đống thức ăn này, cô chẳng thà xử lý phần gia vị bị hắn ghét bỏ. Đói bụng rất khó chịu, nhưng ăn quá nhiều lại càng khó chịu hơn, cô không muốn ép mình nuốt hết chỗ đồ ăn mà Lục mụ mụ đã gắp cho, đồng thời cũng không muốn chép phạt Tân Hoa từ điển. Editor: Diệp Mẫn Chi. Beta-er: MDL.
Ba thành viên Lục gia nín thở quan sát Mặc Khiêm Nhân, Lục Tử Mạnh là bạn thân từ nhỏ của Mặc Khiêm Nhân, còn hai trưởng bối kia lại là người đã nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, bọn họ đương nhiên biết rõ tính tình của Mặc Khiêm Nhân, phải nói rằng hắn chưa bao giờ để cho bọn họ bớt lo lắng, thứ nhất là vì sự hứng thú bất thường của hắn đối với kẻ biến thái, thứ hai là vì căn bệnh sạch sẽ đến đòi mạng này, sau khi Mặc Khiêm Nhân lên mười, Lục mụ mụ không bao giờ còn cơ hội gắp đồ ăn cho hắn, dđ.lqđ có gắp hắn cũng không ăn.
Tại thời điểm ba thành viên Lục gia hít thở không thông, Mặc Khiêm Nhân rốt cuộc cũng lên tiếng, “Vì sao không trực tiếp đưa luôn một lần?” Cứ đổi phần ăn cho nhau thì chẳng phải nhanh hơn sao? Gắp qua gắp lại như vậy, thịt sắp nát đến nơi rồi, rất dễ bị bà cáo già Lục mụ mụ chỉnh chết.
Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, kỳ thực cô không định gắp nhiều như vậy, thế nhưng làm một hồi lại thành gắp toàn bộ, bây giờ nghĩ lại thấy cũng kỳ kỳ, vì thế cô nhanh chóng gật đầu, mỉm cười ra vẻ đã tiếp thu giáo huấn, “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Còn có lần sau?!
Ba thành viên Lục gia trợn mắt há mồm.
Mặc Khiêm Nhân im lặng cam chịu, cúi đầu chọn thức ăn.
Một bữa ăn quỷ dị cứ thế mà trôi qua, Lục mụ mụ nhìn cái bàn đã sạch đồ ăn, trong lòng có hơi thất vọng, bà đúng là cố ý muốn Mộc Như Lam phải chép Tân Hoa từ điển, ngày mai là chủ nhật, Mộc Như Lam không đi phải học, vì vậy tối nay cô không có lý do gì để từ chối ở lại cùng Mặc Khiêm Nhân chép Tân Hoa từ điển tiện thể bồi dưỡng cảm tình, nghĩ thế nào cũng thấy hết xảy a!
Có điều mưu kế của Lục mụ mụ vẫn còn một đống trong đầu, không sao, thua keo này lại bày keo khác!
Mặc Khiêm Nhân định nhanh chóng đưa Mộc Như Lam về nhà, hắn sợ Lục mụ mụ lại bày thêm chuyện kì quái, hắn lo lắng nhất là an nguy của Lục mụ mụ, bởi lẽ lực sát thường của kẻ biến thái luôn luôn mạnh gấp bội so với người thường.
Vậy mà, chân trước Mặc Khiêm Nhân vừa bước lên lầu, chân sau Lục mụ mụ đã nhanh tay đưa cho Mộc Như Lam một lọ nhỏ không biết là vitamin hay là thuốc, ngoài ra còn kèm theo một cái thìa sạch, bắt cô đem lên cho Mặc Khiêm Nhân.
Mộc Như Lam cầm đồ vật đi lên phòng Mặc Khiêm Nhân, thỉnh thoảng lại quay đầu nghi hoặc nhìn phía sau. Kiếp trước cô làm đủ chuyện ngây ngô trước mặt Âu Khải Thần nhưng chưa từng được một ai tác hợp hay nhiệt tình đối đãi, kiếp này cô đã trở nên biến thái nên cũng có chút nhạy cảm đối với sự nhiệt tình của Lục mụ mụ, cô loáng thoáng biết Lục mụ mụ có mục đích gì đó nhưng lại không thể bắt được trọng điểm.
Tất nhiên, không loại trừ khả năng, kể từ sau khi trọng sinh, Mộc Như Lam chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cùng ai đi hết cuộc đời này.
Cô đã chuẩn bị đủ cả rồi, chỉ một thân một mình, bất chấp chông gai tai họa.
Mộc Như Lam gõ mấy cái lên cánh cửa khép hờ, không có tiếng đáp lại, cô đang định chờ thêm một chút thì cánh cửa đột nhiên từ từ mở ra, tầm mắt của cô lập tức bị hấp dẫn.
Cô chậm rãi đi vào, ánh nhìn đổ dồn vào một bức tranh đặt nơi đầu giường, đó là một bức tranh rất đơn giản, giữa cánh đồng cải dầu vàng rực rỡ, một ngôi nhà nhỏ với mấy hàng rào tre an bình nằm ở đó, ngoài sân, người cha xắn ống quần, hai tay kéo hai đứa con, người mẹ ngồi trên ghế đá, vừa cười vừa nhặt rau. Mộc Như Lam như nhìn xuyên qua hình ảnh, chạm đến những âm thanh ngập trong hạnh phúc.
Mộc Như Lam đứng ở cuối giường mà nhìn đến thất thần, bức tranh hắt ảnh lên đôi mắt đen thuần túy của cô, một mảng màu vàng như đang giao hoà vào đó.
Vừa từ phòng tắm bước ra, đập vào mắt Mặc Khiêm Nhân chính là một cảnh tượng như vậy, hắn thoáng giật mình, nhưng còn chưa kịp cất lời thì đã nghe thấy Lục mụ mụ lớn tiếng gọi lên từ dưới lầu.
“Khiêm Nhân, Lam Lam, một người họ hàng của dì có sinh nhật vào ngày hôm nay, cả nhà dì phải đi chúc mừng đây!”
Âm thanh kia kéo tâm hồn đang bay bổng của Mộc Như Lam lại, Mặc Khiêm Nhân bước nhanh đến chỗ cửa sổ, quả nhiên hai chiếc xe của Lục gia đang lao ra khỏi cửa, Mặc Khiêm Nhân nhíu mày, dựa trên hiểu biết của hắn về Lục mụ mụ, nếu bà không gây chuyện gì mà đi ra ngoài thì mới là đáng ngại!
Tầm mắt quét quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên cánh cửa không biết đã đóng chặt từ lúc nào, cô đi qua xoay nắm đấm nhưng cánh cửa vẫn hoàn toàn bất động, nó đã bị khoá trái từ bên ngoài. (MDL: !!!!)
“Sao thế này?” Mộc Như Lam khó hiểu.
Mặc Khiêm Nhân quay đầu nhìn về phía Mộc Như Lam, phát hiện mấy thứ cô đang cầm trong tay, hắn bình thản hỏi, “Cô cầm gì đó?”
Đột nhiên bị nhắc nhở, Mộc Như Lam mới nhớ ra nhiệm vụ của mình, cô đi qua, “Đây, Lục a di nhờ tôi đưa cho anh.”
Mặc Khiêm Nhân vươn tay nhận lọ thuốc rồi mở ra, vị thuốc nhẹ nhàng phả vào mùi, ngay sau đó Mặc Khiêm Nhân lập tức đậy nắp lại, chú ý đến mấy quyển sách trên tay Mộc Như Lam, hắn thản nhiên cầm lên rồi quẳng hết vào góc giường, quay đầu thì lại thấy Mộc Như Lam đang dùng một ánh mắt tò mò mà nhìn hắn, “Đó là sách người lớn à?”
“Không phải.”
“Vậy sao anh lại ném nó vào trong?”
“Sách của tôi đều để bên trong.”
“Nhưng Mặc tiên sinh, tai của anh đang đỏ lên kìa.”
“...”
...
Trời sập tối, màn đêm chậm rãi phủ tấm áo đen lên khắp thành phố, đây cũng là thời điểm náo nhiệt nhất ở các câu lạc bộ.
Bạch Tố Tình trang điểm xinh đẹp tinh tế, trên người mặc một bộ váy áo mới tinh, thoạt nhìn tựa như một đóa sơn trà kiều diễm ướt át.
Nghiêm Cẩn vẫn là một thân đồ tây đen như mọi khi, trông qua chẳng khác gì một lão xử nữ, cô ta dẫn Bạch Tố Tình vào thang máy, ấn nút lên tầng 5.
“Theo quy định của công ty TMT, nghệ sĩ chưa ra mắt thì phải làm một bài kiểm tra, nếu thành công qua cửa, công ty sẽ ra sức đầu tư, đưa cô lên đỉnh cao danh vọng, ngược lại, một khi cô thất bại, cơ hội được công ty giữ lại sẽ rơi vào tay kẻ có năng lực hơn. Bài kiểm tra lần này chính là, dùng sức hút của cô để đoạt lấy vai chính trong bộ phim điện ảnh sắp được khởi quay. Tuy Lý đạo diễn đã sớm chọn xong nữ diễn viên chính nhưng vẫn chưa chính thức công bố, công ty đã lợi dụng quan hệ với ông ta để tranh thủ cơ hội này, nếu cô muốn nắm chắc thì phải chèn ép được nữ diễn viên kia, khi đó cô mới có cơ hội thượng vị.” dđ.lqđ Nghiêm Cẩn nói bằng một chất giọng đã được công thức hóa.
Bạch Tố Tình gật đầu đầy tự tin, “Yên tâm, tôi nhất định sẽ thành công.” Bạch Tố Tình căn bản không coi đây là một lần khiêu chiến, diễn trò đối với cô ta mà nói thì chỉ đơn giản như một chén cháo. Lòng dạ đàn ông, cô ta đã chơi đến chán rồi, sợ gì không áp đảo được ả diễn viên vô danh kia?
Nghiêm Cẩn thấy vậy cũng không thèm nhắc lại, chỉ chăm chăm nhìn vào ảnh ngược của Bạch Tố Tình trên vách tường thang máy, lớp kim loại bóng loáng bắn ra từng tia sáng lạnh lẽo.
Bạch Tố Tình, mười lăm tuổi, cái tuổi này cũng không tính là nhỏ, ở một ít quốc gia – như Nhật Bản chẳng hạn, lớn thêm một năm là đã có thể kết hôn sinh con rồi. Bọn họ là thương nhân, mà thương nhân thì luôn đặt lợi ích lên trên tất thảy, vì vậy bọn họ không hề cảm thấy áy náy khi xuống tay với Bạch Tố Tình. Thành thực mà nói, những chuyện Bạch Tố Tình sắp phải đối mặt hoàn toàn là do cô ta tự chuốc lấy, TMT không phải là nơi ai cũng có thể vào, Bạch Tố Tình đã chọc phải người không thể chọc nên mới khiến đối phương ra đòn tàn nhẫn như thế này. Editor: MDL
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, huống chi, Nghiêm Cẩn cũng không ưa gì Bạch Tố Tình, cho dù cô ta quả thật có một tiềm lực đáng khai thác.
Tới tầng năm, bước vào khu vực riêng biệt, hành lang trở nên im phăng phắc, thỉnh thoảng lại thấy một vài tên bợm rượu lảo đảo vịn tay vào vách tường.
Đích đến của hai người là căn phòng chữ Thiên số một, chất giọng được công thức hóa của Nghiêm Cẩn lại vang lên, “Tôi đưa cô đi vào, tình huống sau đó cô hãy tự xử lý, sau khi đoạt được vai chính, công ty sẽ lập tức mời một bên kịch nổi tiếng đến soạn kịch bản cho cô, đồng thời cũng sẽ nối dây với lực lượng ở nước ngoài, giúp cô tỏa sáng trong thời gian ngắn nhất.” Nhìn thấy ngọn lửa hưng phấn bừng bừng trong mắt Bạch Tố Tình, Nghiêm Cẩn nói tiếp, “Tất nhiên, nếu cô tay trắng trở về, công ty sẽ phải đánh giá lại năng lực của cô.”
“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đoạt được vai chính.” Bạch Tố Tình thấy Nghiêm Cẩn lải nhải quá dài dòng, đúng là lão xử nữ, phiền phức muốn chết.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đặt chân đến phòng chữ Thiên số một, Nghiêm Cẩn gõ gõ mấy cái, lập tức có một mỹ nữ chân dài ra mở cửa, thấp thoáng sau lưng cô ta, ngọn đèn trong phòng đỏ rực đến ɖâʍ mỹ.
“Tìm Lý đạo diễn.” Nghiêm Cẩn vừa nói, mỹ nữ kia liền mời hai người vào trong.
Trong phòng ngồi ba tên đàn ông, ngoài ra còn hiện diện thêm vài người phụ nữ, trong số đó có một cô gái mang khí chất vô cùng tương đồng với Bạch Tố Tình, đây chính là nữ diễn viên chính. Hai đóa sen trắng mặt đối mặt, càng xem càng không vừa mắt, nhất là sau khi đã biết thân phận và mục đích của đối phương.
“Lý đạo diễn, giao cho ông.” Nghiêm Cẩn nhìn về phía tên đàn ông bụng phệ đội mũ lưỡi trai đang ngồi cạnh nữ diễn viên chính.
Lý đạo diễn giơ tay làm dấu hiệu OK, Nghiêm Cẩn quay sang gật đầu với hai tên đàn ông còn lại, sau đó thản nhiên rời khỏi phòng, không hề đả động một chữ về Bạch Tố Tình.
Bạch Tố Tình cũng không hoảng, cô ta từng gặp vô số tình huống còn khó khăn hơn thế này nhiều, dđ.lqđ đợi đến khi Nghiêm Cẩn khuất hẳn sau cánh cửa, Bạch Tố Tình mới bước đến trước mặt Lý đạo diễn, nửa dè dặt nửa tự tin nói, “Lý đạo diễn, tôi tên Bạch Tố Tình, là nghệ sĩ mới của công ty TMT, tôi tự tin rằng mình có năng lực hơn hẳn người đang ngồi bên cạnh ngài, chỉ cần ngài cho tôi một cơ hội cạnh tranh công bằng.”
Nữ diễn viên chính lúc này cũng không nhịn được phải đứng bật dậy, “Công ty TMT thì thế nào? Bộ cứ có chỗ dựa là có thể ngang nhiên cướp đoạt công sức của người khác hay sao?” Nói xong, cô ta liền lã chã rơi nước mắt, trông chẳng khác dáng vẻ thường ngày của Bạch Tố Tình là bao, cô ta quay đầu nhìn Lý đạo diễn, giọng nói uất ức lẫn thêm vài phần nũng nịu, “Lý đạo diễn, ngài xem cô ta kìa...”
Bạch Tố Tình cảm thấy nữ nhân này thật đáng kinh tởm, hừ, cái thể loại chỉ biết khóc sướt mướt vờ yếu đuối để được người bênh vực. (MDL: Ta bảo này bạch liên hoa, thím đang miêu tả chính mình đấy à?)
“Được rồi được rồi, đang lúc vui vẻ, đừng nói chuyện công việc. Nào nào nào, hai người các cô lại đây uống một ly xem tửu lượng ai cao hơn ai, sau đó chúng ta lại tiếp tục bàn bạc, có được không?”
Bạch Tố Tình biết mấy tên này cũng không phải hạng tốt lành gì, có điều, tửu lượng của cô ta đã được trải qua huấn luyện, vả lại bản thân cô ta là người của TMT, hẳn bọn chúng sẽ không dám làm gì quá phận, nghĩ vậy, Bạch Tố Tình thoải mái cầm lên ly rượu đặt trên bàn, uống một hơi cạn sạch dđ.lqđ. Đóa sen trắng còn lại cũng không cam lòng chịu lép vế, cô ta vươn tay chộp lấy ly rượu, ngửa cổ nuốt ừng ực.
Ba tên đàn ông cùng trao đổi ánh mắt, trên miệng là những nụ cười xấu xí đầy tà ác...