Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 73: V8.1: Tuyệt xứng (1)

Editor: bồcônganh
Beta-er: MDL
Nhìn cây kẹo ʍút̼ màu hồng trong túi nilon trong suốt, ánh mắt lạnh nhạt của Mặc Khiêm Nhân như ngưng kết một tầng hàn băng, khí lạnh quanh thân làm cho những người đứng gần không khỏi cảm thấy khó thở.


Được, được lắm! Mộc Như Lam… Thật lợi hại, bằng chứng chứng minh cô không có mặt ở hiện trường quả thật quá đầy đủ!
Sở cảnh sát.


Nhân chứng duy nhất là Kha Uyển Tình đã được đưa tới sở cảnh sát, Mộc Như Lam đang chờ sẵn ở đó, Kha Uyển Tình vừa thấy Mộc Như Lam là lập tức chạy qua ôm chầm lấy cô, tựa như Mộc Như Lam chính là nắm cỏ cứu mạng trên bờ vực sâu hun hút. Có thể nói cuộc đời Kha Uyển Tình trước giờ luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng xảy ra biến cố gì quá lớn, đây là lần đầu tiên bà ta gặp phải chuyện như vậy, đến lúc này vẫn còn run lẩy bẩy, không biết có phải vì không khí xung quanh Mộc Như Lam rất dễ chịu hay không, Kha Uyển Tình ôm cô thì tâm trạng mới bình ổn được một chút.


“Không có việc gì đâu mẹ, không sao đâu, không sao đâu.” Mộc Như Lam ôm Kha Uyển Tình, bàn tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng bà ta, mỉm cười đầy quan tâm.


Một lát sau, cảnh sát mang thi thể từ hiện trường trở lại, Kha Uyển Tình cùng Mộc Như Lam ngồi trên ghế nhựa, có một nữ cảnh sát đi tới, “Mộc phu nhân, mời bà theo tôi kể lại sự việc một lần nữa, nhân lúc trí nhớ vẫn còn đầy đủ.”


Mộc Như Lam vỗ tay trấn an Kha Uyển Tình, lúc này Kha Uyển Tình lại giống như một cô con gái ỷ lại vào người mẹ, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Mộc Như Lam thì mới chậm rãi đi theo nữ cảnh sát vào phòng lấy khẩu cung.
Hành lang sở cảnh sát, bốn bề tĩnh lặng.


Cô gái ngồi trên dãy ghế nhựa, đôi môi vẽ nên một nụ cười nhàn nhạt.
Đột nhiên, có tiếng bước chân từ xa vang đến, một mảng bóng đen bao phủ lên đỉnh đầu của Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam ngẩng đầu, thấy Mặc Khiêm Nhân đang lạnh lùng nhìn mình.


Cô cong miệng cười, vẫy tay chào, “A, Mặc tiên sinh, lại gặp nhau rồi.”


Mặc Khiêm Nhân lặng thinh làm cho người ta cảm thấy thật bất an, ngay tại thời điểm Mộc Như Lam nghĩ đối phương sẽ không đáp lại, hắn bất chợt cúi người hạ thắt lưng, hai tay đặt lên hai bên thanh vịn của chiếc ghế mà cô đang ngồi, đem cô giam cầm ở giữa cánh tay và lồng ngực mình, khuôn mặt tuấn tú cách cô chưa đến mười cm.


(MDL: Cái tư thế này ái muội đến cỡ nào a! Ngao ngao...!)
Một đôi mắt đen như hắc ngọc lưu ly, một đôi mắt xám đạm mạc đến xa cách, hai người mặt đối mặt, tựa như có thể nhìn thấu toàn bộ nội tâm của đối phương.


“Vào buổi sáng trước khi cô gặp tôi, chắc cô đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi đúng không? Mộc tiểu thư?” Giọng nói của Mặc Khiêm Nhân vang lên bên tai cô, âm thanh âm khàn khàn gợi cảm làm cho người ta mê muội.


Hàng mi dài của Mộc Như Lam thoáng rung động, đôi mắt trong veo in hình ảnh một người đàn ông, cô vẫn tươi cười như cũ, “Anh đang nói gì thế Mặc tiên sinh?”


Giọng nói của cô thật gần, gần như thể cô đang thủ thỉ ngay bên tai hắn, âm thanh mềm mại tựa một miếng đệm thịt của mèo con, móng vuốt cong cong cào nhè nhẹ vào lòng.


“Cô quá kiêu ngạo rồi đấy, có tin là tôi sẽ tống cô vào tù không?” Mặc Khiêm Nhân hơi nheo mắt, cẩn thận quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Mộc Như Lam, thế nhưng lọt vào mắt người khác thì lại trở thành cảnh tượng liếc mắt đưa tình.


Nụ cười trên môi Mộc Như Lam mỗi lúc một sâu hơn, đôi mắt cong thành hai hình bán nguyệt xinh đẹp, “Tôi tin chứ.” Ngữ điệu cực kỳ thành khẩn, nhưng nụ cười của cô lại khiến người ta cảm thấy như đang đùa giỡn.


Mặc Khiêm Nhân nhíu mày, lại nữa, cái cảm giác phiền chán này lại tới nữa, rốt cuộc cô ấy đã trải qua những chuyện gì? Vì sao hắn không thể nào nhìn thấu? Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, Mặc Khiêm Nhân trời sinh IQ cao nhưng EQ lại thấp đến đáng thương, hắn chỉ nghĩ là do mình không thể nhìn thấu Mộc Như Lam nên mới cảm thấy phiền chán, cô gái này, chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian, nhất định hắn sẽ giải phẫu cô, đem cô nhìn kỹ từ trong ra ngoài.


Bây giờ trọng điểm là…
“Cô giết Uông Cường.” Mặc Khiêm Nhân dùng chất giọng đạm mạc của mình để nói một câu trần thuật, sau đó chăm chú nhìn vào đôi mắt của Mộc Như Lam.


Thần sắc của Mộc Như Lam không thay đổi, vẫn ôn hòa cười, “Nói có sách mách có chứng, Mặc tiên sinh.” Nếu không nắm chứng cứ trong tay thì ngay cả tư cách mời cô vào phòng thẩm vấn cũng không có đâu.


Trong vụ mất tích của Kim Mạt Lỵ, hắn đã tìm được một sợi tóc màu vàng, nó có thể trở thành chứng cứ mấu chốt của vụ án ấy, còn lúc này thì sao?


Mặc Khiêm Nhân híp mắt lại, hắn vốn không thích chuyện phải đi tìm chứng cứ trong khi đã biết rõ hung thủ đang ở ngay trước mắt, thật nhàm chán không có tính khiêu chiến, thế nhưng câu nói của Mộc Như Lam đã châm lên ngòi nổ nhiệt huyết trên thân người đàn ông này.


“Tôi sẽ tìm được chứng cứ.”
“Tôi vô cùng chờ mong.” Mộc Như Lam nhìn hắn đầy kỳ vọng.


Khoảng cách giữa hai người rất gần, từng chùm sáng trắng hắt lên lưng Mạc Khiêm Nhân, trông qua chỉ thấy một bóng dáng gầy yếu được người giấu trong lòng, từ sau nhìn lại thì hoàn toàn không phát hiện được gì cả, cho dù chỉ là một sợi tóc của Mộc Như Lam.


“Mặc tiên sinh.” Một chất giọng phụ nữ đầy quyến rũ bất chợt truyền đến, Lưu Miên mặc áo giải phẫu màu trắng từ từ tiến lại, cô ta nhìn chăm chăm về phía cô gái giấu mặt đang được Mặc Khiêm Nhân che trong lòng. Thẳng đến khi Mặc Khiêm Nhân chậm rãi đứng thẳng dậy thì Lưu Miên mới giật mình trợn mắt, “Lam Lam?”


Mộc Như Lam nhìn về phía Lưu Miên, nụ cười mang theo vài phần kinh hỉ, “Miên di.”


Lưu Miên là em gái kết nghĩa của mẹ Âu Khải Thần, hai người biết nhau qua một chuyến tham quan đến Thụy Sĩ của học sinh năm hai cao trung Lưu Tư Lan. Bởi vì cùng địa điểm nên Lưu Miên tỏ ý muốn đồng hành với bọn họ, không thể không nói, đóa hoa yêu diễm như sói như hổ này đã bị hấp dẫn bởi đội ngũ toàn những thanh niên trai tráng tràn đầy sinh lực của Lưu Tư Lan, trong chuyến tham quan đó, không biết cô ta đã dụ dỗ được bao nhiêu xử nam đơn thuần rồi.


Mà Mộc Như Lam cùng Lưu Miên vốn chỉ biết sơ thôi, có điều sau này Âu Khải Thần ra sức giới thiệu Mộc Như Lam với gia đình hắn, vì vậy hai bên cũng coi như là người quen.


“Hóa ra người đầu tiên phát hiện ra hiện trường là mẹ cháu, dì đến chậm một chút nên chưa gặp được bà ấy.” Lưu Miên chợt hiểu ra, cô ta đặt mông ngồi xuống bên cạnh Mộc Như Lam, lúc này Mặc Khiêm Nhân đã biến mất khỏi hành lang, Lưu Miên nhìn quanh một lượt, nói sang chuyện khác, “Mà Lam Lam với Mặc tiên sinh có quen biết à?”


“Vâng, Mặc tiên sinh là thầy giáo trong trường bọn cháu.”


“Thầy giáo à…” Lưu Miên kinh ngạc nói, thầm cảm thán người đàn ông kia quả thật kỳ lạ, thân là nhà tâm lý học tội phạm hàng đầu quốc tế mà còn chạy đến đây làm giáo viên sinh học, thông thường người ta đã leo đến vị trí đó thì đâu còn ai rảnh rỗi dành thời gian cho chức nghiệp khác?


Khí chất thượng đẳng, vẻ ngoài nổi bật, năng lực thì càng không phải bàn cãi, thoạt nhìn còn trẻ tuổi nhưng lại rất ổn trọng, không tùy tiện bắt tay với phụ nữ lạ, có vẻ là một mẫu đàn ông hoàn mỹ.


Năm nay Lưu Miên đã ba mươi ba tuổi nhưng vì nhan sắc được bảo dưỡng cực kỳ kỹ lưỡng nên hầu như chẳng ai nhận ra tuổi thật của cô ta, mà sự quyến rũ cố hữu trên người lại càng khiến hoa đào của cô ta nở rộ không ngừng, đêm xuân liên tục, cũng chính bởi vì đạt được quá dễ dàng nên người phụ nữ lẳng lơ này rất thích theo đuổi thú vui trên giường. Hiện tại cô ta nhìn trúng Mặc Khiêm Nhân, nổi lên ý nghĩ muốn bắt hắn làm tù binh, bởi vì thái độ lạnh nhạt nơi hắn đã khơi dậy dục vọng chinh phục của cô ta.


(MDL: Tuy Lưu Miên đã 33 tuổi, hơn Lam Lam một thế hệ nhưng nhìn vẫn còn rất trẻ nên sẽ dùng đại từ "cô ta". Với cả, Lưu Miên muốn mồi chài Mặc Khiêm Nhân, nếu mà dùng "bà ta" thì chẳng lẽ lại ghi "Bà ta nổi lên dục vọng muốn chinh phục Mặc Khiêm Nhân"? Ọe... ta không trụ nổi cái máy bay già này...)


Mộc Như Lam làm như không nhìn thấy chút ánh sáng lóe lên trong mắt Lưu Miên, chỉ cười cười, “Cũng sắp đến sinh nhật của Miên di rồi.”
“Lam Lam nhớ ngày sinh của dì sao?” Lưu Miên có chút cảm động.
Mộc Như Lam gật đầu, “Cháu còn chuẩn bị quà xong hết rồi.”


“Lam Lam, cháu đúng là một đứa nhỏ tốt!” Lưu Miên ôm cô vào trong lòng, cô ta đã bảo mà, người được Âu Khải Thần coi trọng nhất định là cực kỳ ưu tú, chị gái cần gì phải nghi ngờ con bé chỉ vì mấy chuyện bất hòa với Kha Uyển Tình chứ? Nhìn xem, Mộc Như Lam còn nhớ rõ cả sinh nhật của người dì này, có thể thấy con bé cũng rất quan tâm tới Âu Khải Thần, cô ta phải lựa lúc nói chuyện với chị gái mới được, đứa con dâu giỏi giang lại ngoan ngoãn như vậy, tuyệt đối không thể để cho người khác đoạt mất.


Mộc Như Lam dựa vào bộ ngực đầy đặn của Lưu Miên, mùi máu tươi hòa cùng hương nước hoa tạo nên một hỗn hợp hăng hắc rất quái dị, Mộc Như Lam tựa hồ không ngửi thấy gì cả, đôi mắt xinh đẹp bỗng si mê đến thất thần, cô bất giác mỉm cười thật sâu...


Cảm động rồi sao? Hẳn là vô cùng cảm động có phải không? Đừng vội cảm động nha, món quà của cháu vẫn chưa được đưa ra đâu, để xem đến lúc đó dì có còn cảm động nổi hay không, ha ha ha…
...


Lúc hai mẹ con cùng trở lại Mộc gia thì đã là mười hai giờ hơn, Mộc Chấn Dương đang đi công tác ở thành phố G nên không thể đột ngột quay về được, chỉ còn cách gọi điện thoại an ủi, hậu quả là làm Kha Uyển Tình nổi cơn oán giận, sau khi bảo Mộc Như Lam đi ngủ, bà ta lập tức chanh chua nhiếc móc người trong điện thoại.


“… Lúc tôi cần ông thì ông chạy đi đâu? Phải tới khi nào ông mới có một chút tiền đồ để tôi dựa vào đây hả?! Tôi đàn bà con gái phải tự mình cầu xin bố gả tôi cho ông, bởi vì ông hèn nhát! Tôi bụng mang dạ chửa phải nai lưng xử lý chuyện công ty, bởi vì ông vô dụng! Tôi sinh cho ông một đứa con gái hoàn hảo và hai đứa con trai, tôi cái gì cũng đưa hết cho ông, đến khi nào ông mới có thể báo đáp lại tôi hả? Cho dù ông thực sự không còn cách nào khác thì ít nhất cũng phải ở bên cạnh tôi lúc tôi cần chứ? Mộc Chấn Dương, đến bao giờ ông mới chịu chứng minh cho tôi thấy ông không phải là một tên vô dụng?! Tôi nói cho ông biết…”


Bên kia điện thoại không có tiếng trả lời, vẻ mặt lo lắng của Mộc Chấn Dương đã biến mất không sót lại chút gì, chỉ còn lửa giận đang bùng cháy dữ dội trong lòng, thế nhưng cho dù tức giận đến đâu, ông ta vẫn phải im lặng chịu trận, bàn tay bóp chặt chiếc điện thoại đến mức da chuyển trắng nhợt. Mộc Chấn Dương không thể làm gì cả, bởi vì người bên kia là vợ của ông ta, là Kha gia tiểu thư mà ông trèo cao mới lấy được!


Mộc Chấn Dương đứng tại ban công, sắc mặt xanh lét, sau lưng là một đại sảnh lộng lẫy sáng rực ánh đèn, nam nữ bên trong đều đang mặc lễ phục, tất cả đều có đôi có cặp, duy chỉ có ông ta là phải đứng một mình bởi Kha Uyển Tình không thích những sự kiện như thế này, bà ta chưa bao giờ tới đây cùng Mộc Chấn Dương, cũng vì thế mà ông ta đã bị không biết bao nhiêu đồng nghiệp giễu cợt là vợ quản nghiêm. Ở trong xã hội thượng lưu, tên đàn ông nào mà chẳng trong nhà một người ngoài đường một người? Không ai nói, bởi vì mọi ngươi đều hiểu, đây là quy tắc ngầm.


Đương nhiên, quy tắc ngầm cũng phân thành nhiều loại. Nếu ngươi là một nam nhân vừa thành đạt vừa chung tình thì sẽ lập tức được khen ngợi là người chồng tốt, là mẫu đàn ông lý tưởng. Còn về phần Mộc Chấn Dương, bản thân đã không có thực lực mà lại đi cưới một người phụ nữ có địa vị cao hơn mình, cho dù chung tình đến mấy thì cũng sẽ bị gán cho những danh từ làm nhục tôn nghiêm đàn ông như “Tiểu bạch kiểm”, “Ăn cơm mềm”, “Vợ quản nghiêm”.


Kim Bác Hùng cùng một vài người cầm ly rượu đứng nói chuyện cách đó không xa, thấy Mộc Chấn Dương xanh mặt cầm điện thoại di động, ông ta liền cười ha hả, “Nhìn mà xem, nhất định là Mộc tổng đang bị vợ bắt nạt.” Kim Bác Hùng xoa tay người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh, ánh mắt tràn đầy khinh thường, “Có lẽ cảm giác bị vợ quản cũng không tồi đâu, nhìn xem Mộc tổng thích ý đến nhường nào kìa.”


Những người khác cũng biết Kim gia và Mộc gia có mâu thuẫn nên đều ra sức phụ hoa, “Ha ha… Cũng phải thôi, ai bảo người ông ta cưới là Kha Uyển Tình có tiếng ‘thiết nương tử’ chứ, chậc chậc, bên ngoài nhiều hoa tươi như vậy mà ông ta lại chỉ chăm chăm ăn một cọng hoa cúc, nói không chừng cây cột của ông ta lâu không dựng lều nên đã rỉ sét hết rồi ha ha ha…”


“Nhìn sắc mặt ông ta không tốt, chắc là lại bị Kha Uyển Tình giáo huấn chứ gì? Lần trước tôi có nghe nhân viên công ty bọn họ nói, nếu Mộc Chấn Dương không làm tốt công việc thì Kha Uyển Tình sẽ mắng ông ta ngay tại công ty, chậc chậc, thật đáng buồn, chẳng có lấy một chút tôn nghiêm đàn ông.”


“Ngay cả vợ mình mà cũng không quản nổi thì nói gì đến công ty, đã thế còn mặt dày đại diện cho Mộc thị tới tham gia thương hội TMT lần này nữa chứ, ông ta tính cứ một mình ra sân như thế mãi à?”
“Đâu còn cách nào khác, Kha Uyển Tình chính là Kha gia đại tiểu thư, nam Kha bắc Hoắc đấy.”


“Chậc, đã không có năng lực còn đi lấy một bà vợ bưu hãn như vậy, chưa thấy ai ngu như ông ta.”
“…”


Âm thanh bên trong không gặp phải cản trở gì, cứ thế mà truyền hết ra ngoài, Mộc Chấn Dương nghe được không sót chữ nào nhưng ngoại trừ đen mặt ra thì ông ta còn có thể làm gì được nữa? Vừa rồi giận mất khôn, Mộc Chấn Dương vô tình ấn vào nút kết thúc cuộc gọi, thế là Kha Uyển Tình lửa giận thăng cấp lập tức gọi lại. Chung sống với Kha Uyển Tình nhiều năm như vậy, Mộc Chấn Dương dĩ nhiên hiểu rõ tính tình của vợ mình, lúc bà ta phát giận thì chẳng ai có thể phản bác nổi một câu, bà ta vô cùng cường thế, bà ta không cho phép phản kháng.


Kim Bác Hùng cười nhạo nhìn Mộc Chấn Dương, ánh mắt lại có chút bất an, kể từ sau khi Kim gia và Mộc gia gặp nhau ở sở cảnh sát, tuy ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, hai bên bằng mặt nhưng không bằng lòng. Kim gia muốn cướp mối làm ăn của Mộc gia, có điều phong ba của Kim gia chỉ mới vừa ngừng, công ty vất vả lắm mới bắt đầu đi vào quỹ đạo ban đầu, mà Mộc gia lại có một đại bảo bối là Mộc Như Lam nên chuyện làm ăn của Mộc gia vẫn phát triển hơn hẳn Kim gia. Kim Bác Hùng mất hứng, dĩ nhiên muốn mượn việc khác để gây khó dễ cho Mộc Chấn Dương.


Đương nhiên, phương diện này cũng hàm chứa ít nhiều ghen tỵ không ăn được nho thì nói nho còn xanh, rõ ràng ông ta tài giỏi hơn Mộc Chấn Dương, tại sao ông ta phải cưới một mụ đàn bà nhà quê thô lỗ trong khi Mộc Chấn Dương có thể cưới được tiểu thư danh gia vọng tộc? Tại sao cốt nhục của ông ta đứa nào cũng là đồ vô liêm sỉ, còn Mộc Chấn Dương thì lại sinh hết đứa con ưu tú này đến đứa con ưu tú khác? Đặc biệt là con bé Mộc Như Lam kia, ông ta hận không thể cướp nó về làm con, lại hận sao nó không gặp phải chuyện gì mà chết phứt đi!


Chờ Kha Uyển Tình phát tiết xong lửa giận, toàn thân Mộc Chấn Dương gần như đã cứng ngắc, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Ông ta thừa nhận mình không đủ tài năng trên lĩnh vực kinh doanh, Mộc gia được như ngày hôm nay không thể không nói đến công lao của Kha Uyển Tình, nhưng ông ta cũng đã cố hết sức rồi, tại sao cứ ép ông ta phải sống như một nô tài dưới chân Kha Uyển Tình?! Bây giờ bảo ông ta phải đối mặt với đám người kia như thế nào đây?


Năm đó lửa tình thiêu đốt bọn họ, hủy thiên diệt địa, Kha Uyển Tình cự tuyệt mối hôn sự với danh gia vọng tộc do Kha gia sắp xếp để chạy đi gả cho con trai của một nhà giàu mới nổi, Mộc chấn Dương vất bỏ tôn nghiêm và lòng tự trọng mà quỳ xuống đất cầu xin, thế nhưng kích tình qua đi, cảm xúc dạt dào cũng dần dần bị cuộc sống thực tại bào mòn, bọn họ không còn nhìn thấy cái tốt của đối phương nữa, thay vào đó là liên tục phát hiện ra những khuyết điểm khiến người ta chán ghét.


Kha Uyển Tình cường thế, Mộc Chấn Dương nhu nhược, Kha Uyển Tình luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, Mộc Chấn Dương lại mang chủ nghĩa đại nam tử…


Mộc Chấn Dương gắt gao nắm chặt chiếc điện thoại di động, nghe đám người Kim Bác Hùng cười nhạo sau lưng mình, nỗi oán hận chán ghét của ông ta đối với Kha Uyển Tình trước giờ vẫn nén trong lòng nay không cẩn thận để hiện lên trên mặt, tạo nên một hình ảnh vặn vẹo khó coi.