Tan học, Bạch Tố Tình kiếm cớ muốn đi dạo một mình để từ chối tài xế cho Kha Uyển Tình phái tới, sau đó vào ngồi trong một tiệm thức ăn nhanh ở nội thành, bật máy tính lên, hai bàn tay lạo rạo gõ phím.
…
Chu Nhã Nhã đuổi vệ sĩ Chu gia đi, cô gái kiêu ngạo đến bốc đồng này cứ nhìn thấy vệ sĩ là lại nhớ đến chuyện sáng hôm qua. Gặp loại tình huống cẩu huyết trong phim truyện này, sau khi bớt sợ hãi, Chu Nhã Nhã chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã và phẫn nộ. Cô ta biết mình bạn bè thì ít mà kẻ thù thì nhiều. Mấy tên lưu manh kia chắc chắn là được thuê để trả đũa cô ta. Nếu có một ngày Chu Nhã Nhã tìm ra kẻ chủ mưu, cô ta nhất định sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời!
Ba giờ chiều, ánh mặt trời hãy còn rực rỡ những gió lạnh cũng đã bắt đầu đặt bàn tay lên mái tóc Chu Nhã Nhã. Cô ta rùng mình gài chặt khuy áo, co người lại trong chiếc áo ấm, cho hai tay vào túi rồi thong thả tản bộ bên cạnh đường xe chạy.
Con đường này nối liền cổng học viện Lưu Tư Lan với dường dành riêng cho nhân viên Lưu Tư Lan, ngoại trừ một vài chiếc xe nội bộ ra ra vào vào thì không còn gì khác. Hai bên đường trồng những hàng cây cao lớn trên thảm cỏ xanh nức mùi hoa dại, con đường dẫn vào ngay trung tâm thành phố, hợp với trục đường cái tạo thành hình chữ T, giao thông vô cùng thuận tiện.
Biến cố xảy ra chỉ trong chớp mắt, Chu Nhã Nhã vừa mới đặt chân lên đường thì một chiếc xe chạy qua. Cô ta chẳng mấy chú ý nên đã không kịp phản ứng khi cửa xe bất ngờ bật mở, một tên đàn ông bịt mặt vươn tay lôi cô ta vào trong.
“A!” Trước khi bị đánh ngất xỉu, Chu Nhã Nhã sợ đến ngây người, cô ta cứ tưởng sau vụ việc vừa rồi, đối phương cho dù có muốn trả thù thì cũng sẽ không làm sớm như vậy!
Chu Nhã Nhã bất tỉnh đổ gục xuống, đôi mắt dữ tợn của đám người trên xe cười híp lại.
“Mẹ nó, cuối cùng cũng bắt được con điếm này!” Tên lái xe nghiến răng ken két, hưng phấn vỗ vô lăng, “Lần này chúng ta phải lấy tiền trước rồi mới hành động, chó chết, hôm qua suýt bị Mộc Như Lam phát hiện mà còn bị trừ một đống tiền, kháo!”
“Ha ha, bây giờ đền bù cho hết thiệt thòi là được chứ gì? Hơn nữa, lần này sẽ…” Một tên dùng tay nắn bóp ngực Chu Nhã Nhã, trong xe liền vang lên tràng cười ɖâʍ uế.
Hôm qua người nọ sai bọn họ hù dọa đứa con gái này, cảnh tượng “cám treo để heo nhịn đói” khiến bọn họ ngứa ngáy khó nhịn. Hơn nữa, cái dáng vẻ vênh váo của Chu Nhã Nhã làm người ta chỉ muốn xé nát quần áo cô ta mà hung hăng chà đạp, ép cô ta rên rỉ cầu xin. Kết quả là Mộc Như Lam suýt gọi cảnh sát gông cổ cả đám. Không ăn vụng được thì thôi, đằng này lại còn bị trừ một phần ba tiền, con mẹ nó, may là cuối cùng người nọ cũng đã cho phép khẩu súng của bọn họ hành động.
Những tên lưu manh này không hề biết thân phận của Chu Nhã Nhã, chỉ lờ mờ đoán là con nhà giàu, vả chăng, lần trước đột nhập Lưu Tư Lan rồi cầm tiền trốn thoát quá mỹ mãn nên bọn họ thầm nghĩ người nọ quả thật lợi hại, mọi đường lui đều được chuẩn bị chu toàn. Mà lần này tiền công lại còn nhiều hơn nữa, muốn từ chối cũng khó, cùng lắm thì xong việc bọn họ liền rời khỏi thành phố K sống tiêu dao.
Viễn cảnh càng đẹp, lá gan càng lớn.
Vệ sĩ của Chu Nhã Nhã nào dám bỏ đi thật, họ lặng lẽ trông chừng Chu Nhã Nhã từ xa nên khi thấy cô ta biến mất thì lập tức thông báo về Chu gia, kéo theo một đợt truy bắt ầm ĩ…
…
Lưỡi dao lạch cạch trên mặt thớt, Mộc Như Lam cười tủm tỉm cắt rau thành từng đoạn nhỏ. Trong bếp, Kha Uyển Tình vui vẻ chiên đồ ăn. Mộc Chấn Dương ngồi đọc báo, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn hai mẹ con. Âm thanh đùa giỡn của Mộc Như Lâm và Mộc Như Sâm từ trên lầu vọng xuống. Ngoài vườn, Chu Phúc cầm cây kéo lớn, tỉ mỉ chăm sóc bồn hoa…
Không khí yên tĩnh hài hòa len lỏi vào mọi ngóc ngách, tựa hồ như tất cả đã quên mất sự hiện diện của một kẻ xa lạ.
Lưỡi dao lạch cạch trên mặt thớt, Mộc Như Lam cười tủm tỉm cắt rau thành từng đoạn nhỏ…
…
“Bịch!” Chu Nhã Nhã bị ném lên đống giấy vụn trên đất. Cái lạnh thấu xương của nền xi măng xuyên qua lớp giấy, hòa lẫn với cảm giác ê ẩm đau đớn mà thấm vào làn da cô ta.
Hàng mi Chu Nhã Nhã run run, cô ta chầm chậm mở mắt. Tầm nhìn như phủ một lớp sương mờ, vài bóng dáng mông lung đi qua đi lại, có kẻ ngồi xổm trước mặt Chu Nhã Nhã, vươn tay. Vải rách kêu xoẹt một tiếng, cái lạnh đột ngột đánh ập vào ngực khiến Chu Nhã Nhã mở to mắt ngỡ ngàng, vừa giận vừa sợ trừng bốn tên đàn ông đang vây quanh mình, “Các người làm gì vậy hả?!”
“Làm gì? Mày nhìn mà xem ông làm gì!” Một tên lộ ra ánh mắt ɖâʍ dục, vừa nói xong lập tức tháo thắt lưng, “Bọn bây, lột quần áo nó cho tao, anh đây lên trước kiểm tra xem con bé thoạt nhìn băng thanh ngọc khiết này có còn nguyên tem không.”
“Ôi trời, muốn thì nói đại đi, còn bày đặt kiếm cớ, ha ha… Nhanh lên nhanh lên,” Ba tên còn lại cười sằng sặc, một chặn tay Chu Nhã Nhã, một giữ chân Chu Nhã Nhã không cho cô ta đá, một xé rách quần áo cô ta…
“A! Buông ra cho tôi! Cút ngay!” Tay chân bị giữ chặt không thể động đậy, đồng phục Lưu Tư Lan sắp bị xé hết, mà tên đàn ông kia thì đã bắt đầu cởi quần. Bọn họ không hề đùa giỡn mà là sẽ thật sự cưỡng hϊế͙p͙ cô ta. Chu Nhã Nhã hoảng sợ hét lên, “Tránh ra! Các người không biết tôi là ai hả?! Dám làm vậy với tôi, các người sẽ không sống nổi qua ngày hôm nay! Cút…”
“Chát!” Một bàn tay thô ráp tát thẳng vào mặt Chu Nhã Nhã, đầu cô ta ngoẹo hẳn sang bên, khóe miệng rớm máu.
“Chó má!” Tên đàn ông xé quần áo Chu Nhã Nhã nóng nảy vung tay, “Con điếm, chẳng trách người kia muốn chúng ta chơi nặng như vậy, đáng kiếp!”
“Dài dòng quá, làm nhanh lên, da nịt nõn nà thế này, tao chờ không nổi.”
Nói đến đó, cả bọn khặc khặc cười ɖâʍ đãng.
Nơi này là một nhà xưởng bỏ hoang nằm ở ngoại ô, xung quanh không dấu chân người, khắp nơi toàn là những mảnh gỗ và đất đen đầy tro bụi. Nửa năm trước nhà xưởng này xảy ra hỏa hoạn, toàn bộ hàng hóa đều cháy trụi, chủ xưởng đã phải bán hết gia sản mới bồi thường nổi. Kể từ đó, nơi này trở thành bãi đất hoang vô chủ, nếu hôm nay không có ai tới cứu thì phỏng chừng Chu Nhã Nhã sẽ chết ở đây.