Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 361: Chương V122.2: Giải mã (2)

Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Tại thị trấn nhỏ cách chỗ Mộc Như Lam ở không xa, trên tầng hai của một ngôi biệt thự, cũng có kẻ đang rất đói bụng.


Bóng đêm tĩnh mịch bủa vây cả ngôi nhà, chỉ có đèn bếp bật sáng. Con dao mổ nhuốm màu máu nằm im lìm cạnh cái thớt gỗ. Kẻ nọ cổ quấn khăn len, tay cầm dao thong thả xử lý một miếng thịt với hình thù kỳ dị. Hắn nom thích chí lắm, mỗi cử chỉ đều mang một sự tao nhã đầy nghệ thuật.


Mái tóc xoăn vàng óng, khuôn mặt như tượng tạc, cùng một đôi mắt xanh sâu thẳm hút hồn người. Ở hắn, từng đường nét đều hoàn hảo, sắc sảo và hết sức quyến rũ.


Lâu lắm rồi Ive chưa được ăn một bữa nào “tử tế”, với hắn, một bữa ăn thực sự không phải là sơn hào hải vị, mà là tử cung phụ nữ. Có điều sự xuất hiện của Mộc Như Lam đã khiến khẩu vị của hắn trở nên ngày một khó chiều, những con hàng hắn từng thấy tạm được nay nếm chẳng ra gì, thượng phẩm khi xưa giờ cũng chỉ được xếp vào hàng thứ phẩm.


Hậu quả là Ive sắp chết đói đến nơi rồi, cuối cùng hắn đành dùng tạm hàng thứ phẩm, loại này tuy ít nhưng tìm thì vẫn có.


Bằng kỹ năng điêu luyện và phong thái tao nhã, Ive xắt thịt ra từng lát, tỉa cà rốt thành hoa rồi để sang một bên, chờ đồ ăn chín mới lấy đi trang trí, thoạt nhìn không thua gì những món ăn xa xỉ trong các nhà hàng kiểu Âu.
Bên ngoài tối om, ánh đèn từ nhà bếp chẳng rọi được bao xa.


Trong phòng khách, trên chiếc ghế đặt trước tủ lạnh lẳng lặng ngồi một cô gái trần truồng. Đôi mắt cô ta vô hồn, ổ bụng trống hoác, có thể thấy một phần ruột đổ dài xuống đất…
++++
Hôm sau.
Trời nắng đẹp, lại có gió thu mát lành, là thời tiết lý tưởng cho những chuyến du lịch.


Vì Mộc Như Lam không đem theo hành lý nên Morse đã sai người đi mua quần áo cho cô từ sáng sớm. Sophie ở chung thấy thế thì làm ầm lên, cho rằng Morse đang trắng trợn nuôi gái. Cực chẳng đã, Morse đành đuổi cô ta ra ngoài, ngặt nỗi ngay sau đó bố hắn – cũng là Boss đương nhiệm của Giáo hội – lại gọi điện tới, cứng rắn cho người mời Sophie về.


Thực ra Morse cũng không định nhốt Mộc Như Lam, hắn đưa cô tới đây vốn chỉ để phòng ngừa mấy tình huống như dây chuyền được làm phỏng lại, Đế chế Bạch cần miêu tả của Mộc Như Lam v.v. Vì vậy khi Mộc Như Lam nói muốn đi chơi Morse cũng không cản, Ý là địa bàn nhà hắn, có gặp phải mafia cũng chẳng hề gì.


Mộc Như Lam xuống lầu thì thấy Sophie đang khoanh tay ngồi quàu quạu trên sofa. Nghe tiếng động, cô ta lập tức trừng mắt nhìn về phía Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam mặc kệ, đội mũ chuẩn bị đi chơi. Cô vẫn chưa dùng bữa sáng, ẩm thực Ý nổi tiếng phong phú, cô để dành bụng ra ngoài ăn thì hơn.


Thấy Mộc Như Lam làm lơ mình, Sophie tức điên bật dậy khỏi sofa, “Cô đứng lại đó cho tôi!”
Mộc Như Lam hát ngâm nga, không mảy may nghe thấy.
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Sophie giận đỏ cả mặt, trước nay chưa có ai dám phớt lờ cô ta như thế!


Bấy giờ Mộc Như Lam mới dừng chân, cô ngoái đầu cười với Sophie, “Chào buổi sáng, có chuyện gì không?”


“Đừng tưởng tôi sẽ bỏ qua cho cô!” Sophie rảo bước tới trước mặt Mộc Như Lam, giọng căm tức, “Tôi nói cho cô biết, Morse là của tôi. Chẳng qua là cô có giá trị lợi dụng nên mới được ở lại đây, đừng mơ mộng điều gì khác, bằng không bản tiểu thư sẽ cho cô biết mặt! Nghe rõ chưa hả?” Lúc Sophie được dỗ về cũng đã có người cho cô ta biết lý do Morse đưa Mộc Như Lam tới đây, có điều cô ta vẫn không yên tâm, thái độ của Morse với Mộc Như Lam tốt hơn hẳn với cô ta và những phụ nữ khác!


“Nghe rõ rồi.” Mộc Như Lam gật đầu một cái rồi quay lưng đi.
“Này!” Sophie nhíu mày, “Cô nhớ kỹ lời tôi đó!”
“Nhớ kỹ rồi.”
“…” Nhớ kỹ mà thái độ vậy đấy hả? Cuối cùng là cô có sợ không thế? Cười! Cười cái gì mà cười!


Trong lúc Sophie còn đang mải bực dọc thì Mộc Như Lam đã ung dung rời khỏi nhà, tâm trạng phơi phới hệt như tiết trời hôm nay, chẳng có vẻ gì của một người vừa bị ra oai phủ đầu cả.


Ngoài cổng đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe đưa Mộc Như Lam đi chơi, tài xế mở cửa cho cô, chở cô tới mấy địa điểm vui chơi gần đó.
Ở một nơi khác.


Từ sáng sớm sợi dây chuyền đã được gửi cho đội S-P kiểm tra, đáng tiếc là không hề thu hoạch được gì, như thể nó chỉ là một chiếc huân chương bình thường.
Các nhà nghiên cứu mặc blouse trắng nhìn nhau ngầm trao đổi.


Họ trả dây chuyền lại cho Morse, lắc đầu, “Không tìm được chỗ nào gần khớp với lỗ khóa, vật này hết sức bình thường, không thấy có gì đặc biệt.”


Morse cau mày, mất bao nhiêu công sức mới cướp được nó từ tay Đế chế Bạch, cứ đinh ninh thứ trong két cuối cùng cũng thuộc về mình, nào ngờ mọi chuyện không hề dễ dàng như hắn vẫn tưởng.


Mathan khoanh tay, đứng sừng sững sau lưng Morse như một ngọn núi, “Tôi thấy hình như sợi dây chuyền này có liên quan tới Caesar, xem ra muốn mở két phải cần tới gã.”


“Caesar kín miệng quá, gã đã không cho chúng ta biết mật mã thì không lý gì lại đi tiết lộ cách dùng chìa khóa.” Morse nhìn sợi dây chuyền, hắn vừa mới tất tả chạy khỏi Mỹ mà bây giờ lại đưa thứ này về Mỹ thì thật quá khôi hài.


“Phải thử mới biết được, chứ để tới khi Đế chế Bạch có hành động gì khác thì mệt.” Mathan nói, “Ta có thể gửi dây chuyền cho Robert rồi nhờ ông ta cầm tới Coen hỏi Caesar, biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ.”


Morse trầm ngâm một hồi, “Cũng chỉ có cách này.” Mathan nói đúng, sắp tới Đế chế Bạch chắc chắn sẽ có hành động. Gửi thẳng dây chuyền cho Robert an toàn hơn là đích thân họ đi Mỹ. Tuy Caesar không nói cho họ mật mã nhưng biết đâu khi thấy chìa khóa hắn ta lại có phản ứng khác.


Lúc này, ở Mỹ đang là giữa trưa.
Dưới tầng một của bệnh viện tâm thần Coen, tại xà lim hình hộp nằm sâu trong cùng cách chỗ Hans bị giam không xa, có một tên đàn ông cao lớn đang ngồi khom lưng, mái tóc húi cua khi chưa tù tội nay đã dài quá mắt.


Hắn cầm một cây bút chì mềm 10B – loại bút duy nhất trong bệnh viện Coen, chúng rất dễ gãy, đến nỗi lúc viết cũng phải thật nhẹ tay nên không cần lo bọn biến thái có thể làm gì với chúng. Không có dao, Caesar dùng móng tay gọt bút. Hắn làm chầm chậm, giống như đang dùng vải lau chùi một thanh kiếm sắc, khiến người ta nhìn mà rùng mình.


Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, bầu không khí thanh lãnh làm cả tầng lặng đi một cách lạ lùng. Mặc Khiêm Nhân đi tới trước xà lim giam Caesar. Hắn ta ngừng tay, đầu hơi ngẩng, để lộ một đôi mắt đen vô cảm, tựa hồ với hắn ta cả thế giới đều là rác rưởi.


Mặc Khiêm Nhân mặt mày lạnh nhạt, cơ hồ còn coi rẻ chúng sinh hơn cả Caesar. Vươn bàn tay thon dài sinh ra để dùng dao mổ, hắn kéo băng tải nối giữa trong và ngoài xà lim ra, ném vài tờ giấy lên đó rồi đẩy đi vào.


Caesar chậm rãi đứng dậy, sau năm năm lao tù, vóc dáng vạm vỡ của hắn ta vẫn chưa một ngày suy sút, thời gian đã chẳng thể xóa đi hình ảnh của chỉ huy Thủy quân lục chiến năm đó.


Cách một hàng song sắt và hai lớp kính, hắn ta đứng đối mặt với Mặc Khiêm Nhân hồi lâu, đoạn cầm lên mấy tờ giấy vừa được đẩy vào. Trên đó dày đặc những con số và công thức phức tạp, cuối cùng có ba dãy số được khoanh lại bằng bút đỏ. Mới đầu Caesar không để tâm lắm, đến khi nhận ra đó là gì thì đôi mắt giấu dưới làn tóc mới lóe lên vẻ khác thường.


“Anh chỉ cần trả lời tôi, đúng hay sai là đủ.” Giọng nói bình thản của Mặc Khiêm Nhân truyền qua lỗ tròn trên mặt kính. Hắn thức trắng đêm tính toán số liệu, kết quả ra ba dãy mật mã, cũng không biết có đúng hay không.


Ceasar cúi đầu, tóc mái che đi thần sắc của hắn ta. Mặc Khiêm Nhân chờ phản hồi từ Caesar, ánh mắt tĩnh lặng tựa mặt hồ, không thứ gì có thể làm dao động dù chỉ một gợn sóng.


Lát sau Caesar lại ngẩng đầu, gương mặt quân nhân cương nghị bấy giờ mới lộ rõ. Cằm hắn ta lún phún râu, trông mệt mỏi nhưng cũng rất gợi cảm – kiểu gợi cảm đặc hữu ở đàn ông trưởng thành.
“Cậu mất bao lâu để tìm ra?”


Giọng hắn ta khàn khàn, như vừa mới ngủ dậy, lại như đã lâu rồi không nói chuyện.
“Một đêm.” Mặc Khiêm Nhân đáp gọn.
Một đêm?!


Đến cả Caesar cũng phải kinh ngạc, một đêm… Tên này… Trầm mặc hồi lâu, Caesar mới đỡ trán mà cười lầm rầm. Cũng phải thôi, hắn là Amon cơ mà, riêng chỉ số IQ cao ngất kia cũng đã đủ chứng minh hắn thông tuệ hơn người, chưa kể là hắn còn ăn đứt các nhà tâm lý học khác ở thiên phú bẩm sinh và khả năng tập trung tuyệt đối.


Với thái độ của Mặc Khiêm Nhân thì Caesar dám cá là hắn biết rõ mật mã này có vai trò gì, cũng như nó quan trọng đến đâu, có điều hiển nhiên hắn không hề quan tâm.


“Sao tôi lại phải nói cho cậu chứ?” Caesar thôi cười, bỏ trang giấy lại rồi đẩy mạnh về phía Mặc Khiêm Nhân. Hắn nhếch môi, bày ra một nụ cười thèm thuồng, “Chi bằng tới tận nơi mà thử đi?”