Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Sắc trời đen kịt, màn sương trên biển càng ngày càng dày, Ebert vất vả leo lên thuyền rồi chèo đi bằng đôi tay run run, lát sau lại nhận ra mình đang chèo sai hướng: thuyền neo ở sau đảo nên đáng lẽ hắn phải vòng lên trước mới đúng, vậy mà quýnh quáng thế nào lại chèo thẳng ra sau.
Thế là hắn hồng hộc chèo về, tự dặn mình phải cẩn thận không lại quá gần hòn đảo, tránh cho bị phát hiện.
Tín hiệu xung quanh hòn đảo bị nhiễu nên gọi điện thoại là điều bất khả thi. Đã không biết tình hình của Mộc Như Lam lại còn không liên lạc được với FBI, Ebert sốt ruột muốn điên lên được. Trong lúc rối trí, hắn chèo thuyền lòng vòng tại chỗ, không tiến thêm được tí nào.
Chết tiệt, bây giờ đang là thời khắc sinh tử!
Bất thình lình, từ trong làn sương hiện lên bóng một con tàu lớn, Ebert vội vàng chèo ra xa, ngặt nỗi sức động cơ mạnh hơn sức tay của hắn nhiều. Con tàu lướt ngang qua Ebert, hắn nghe có tiếng ai đó nói chuyện, chữ được chữ mất.
“… Ngày mai… Vật thí nghiệm… Ý…”
“Giáo hội…”
Cái gì đây? Ebert cau mày, hắn không biết, mà bây giờ cũng không phải lúc để tìm hiểu. Vừa nghĩ ngợi, Ebert vừa chèo về phía bãi biển, cuối cùng ngã ngửa nhận ra mình đã bị lạc! Hắn như một con kiến trôi dạt giữa đại dương mênh mông, không có hải đăng thì không tài nào phân biệt được đông tây nam bắc!
Mẹ nó!
++++
Đèn neon sặc sỡ làm sáng bừng cả thành phố nhộn nhịp, nhìn thì đẹp đẽ nhưng kỳ thực vô cùng hỗn tạp bẩn thỉu.
Tại một cao ốc, trên tầng cao nhất với bốn mặt là kính, có một người đàn ông đứng nhìn bụi trần phồn hoa.
Sau hai tiếng cốc cốc báo rằng cửa sắp mở, một người phụ nữ cao ráo bước vào, bộ âu phục được may vừa in càng làm nổi bật khí chất mạnh mẽ lạnh lùng của cô ta.
“Boss, ngài nên về thôi, Lãnh Nguyệt tiểu thư đang đợi ngài.”
Bạch Mạc Ly vẫn đứng im, thân hình cao lớn phả ra hơi thở lãnh khốc, trong đôi mắt sắc bén không có lấy dù chỉ nửa tia tình cảm.
Tuyết Khả nhìn Bạch Mạc Ly một lát rồi không quấy rầy hắn nữa, cô ta vặn tay nắm cửa chuẩn bị đi ra ngoài thì lại chợt nghe thấy y lên tiếng.
“Bảo cô ấy cứ ngủ trước đi, những lần sau cũng không cần chờ tôi.”
Tuyết Khả nhìn Bạch Mạc Ly, đáp nhẹ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Cửa được khép lại, Tuyết Khả thở dài, đoạn cô ta đi tới chỗ bàn làm việc lấy điện thoại đánh một cuộc gọi, bên kia bắt máy gần như ngay tức thì. Giọng nói dịu dàng pha chút chờ mong của một người phụ nữ vang lên, nghe Tuyết Khả nói xong, cô gái nọ im lặng hồi lâu, “Tôi hiểu, cảm ơn cô, Tuyết Khả.”
“Lãnh Nguyệt tiểu thư đừng khách sáo.” Tuyết Khả đáp bằng ngôn ngữ công việc.
Lãnh Nguyệt thấy Tuyết Khả gọi mình như vậy thì nụ cười hơi gượng đi, sực nhớ tới một chuyện, cô ta hỏi, “Nghe nói vị công chúa Kha gia đã tiếp xúc với các cô rồi phải không?”
Tuyết Khả đang định gác máy nghe thế cũng phải khựng lại, sắc mặt vẫn vô cảm, “Có chuyện gì không?”
“Không có gì, tôi chỉ tò mò thôi. Hình như tại cô ta mà dạo này Phá Phong và Xuất Vân không vui, tôi làm chị cũng thấy hơi lo. Tôi muốn đến trường mấy đứa nó xem sao, vậy có được không?”
“Boss đâu có giam cầm cô, cô muốn đi đâu cứ đi không cần phải xin phép.” Tuyết Khả cau mày, “Nếu không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây, tôi còn nhiều công việc phải giải quyết.”
“Ừ, tạm biệt.”
Cúp điện thoại, Tuyết Khả nhìn văn phòng của Bạch Mạc Ly lần nữa rồi ngồi xuống giở tài liệu ra đọc.
Đối diện cao ốc này chính là trung tâm thương mại ngày hôm đó.
Ánh mắt sắc bén của Bạch Mạc Ly dừng trên tầng cao nhất, trong đầu nhớ lại biểu cảm của cô gái nọ. Cao thế này mà cô ta không sợ thật sao? Hay cô ta tự tin vì đã có chỗ dựa? Vừa yêu quý tính mạng nhưng cũng vừa sẵn sàng chào đón cái chết, cái kiểu đó nhìn mà ngứa cả mắt, đáng lẽ y nên ném cô ta xuống luôn chứ không phải kéo lên một cách lạ lùng như thế. Cái chết của cô ta hẳn là sẽ giáng một đòn nặng nề vào Kha gia.
Như vậy sẽ rất thú vị cho xem…
Chỉ nghĩ thôi đã thấy khoái rồi.
Điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, Bạch Mạc Ly bắt máy, người gọi là một tên đàn ông có chất giọng khàn khàn, “Boss, thuyền của Giáo hội ‘quá cảnh’ rồi.”
“Vị trí.” Bạch Mạc Ly nhíu mày, vẻ hung ác phủ kín đôi mắt.
“Ở đảo Chapelle.”
“Thổi bay nó đi.”
“Tuân lệnh!” Bên kia phấn khích đáp, gì chứ đi đập người khác là hắn khoái lắm, khoái nhất là đập bọn Giáo hội.
Nước Mỹ là địa bàn của đế chế Bạch, Giáo hội chưa xin phép cũng chưa chào hỏi mà đã tự tiện “quá cảnh”, vi phạm vào hiệp định, không việc gì hắn phải nương tay.
Tất nhiên, “quá cảnh” loại này không phải quá cảnh thông thường.
++++
Con tàu tiến về phía hòn đảo, trên thân tàu màu đen là hai chữ “S-P” được sơn đỏ, người trong nhà hay tin phần đông đều đã chạy ra ngoài.
Đang thiêm thϊế͙p͙ cạnh cái lồng nhốt Mặc Khiêm Nhân, gã trọc bị tiếng chạy của đám đồng bọn đánh thức thì mới nhận ra mình đã ngủ đứng nãy giờ. Gã quát, “Muốn chết hả, chạy hết ra ngoài thì thằng nào canh?!”
“Nhốt hết lại rồi canh mẹ gì nữa.” Có một tên vừa chạy ra vừa trả lời gã.
“Thằng chó này!” Gã trọc nhổ nước miếng, gã phải ở lại đây quan sát Mặc Khiêm Nhân, không thể rời vị trí.
Mộc Như Lam thấy tầng một chỉ còn mỗi mình gã trọc, không biết ngoài kia xảy ra chuyện gì nhưng xem ra ông trời muốn giúp cô. Cô vừa ôm đầu Mặc Khiêm Nhân vừa đếm từng phút. Theo tiếng đếm âm thầm của cô, mí mắt gã trọc dần nặng trĩu, cuối cùng gã ngã phịch ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Mộc Như Lam nhếch môi, trên người cô có giấu kim tẩm thuốc mê – một trong những thu hoạch của buổi shopping hôm qua. Lúc gã trọc tóm lấy cô, cô đã thừa dịp giằng co chích cho gã vài nhát; gã da thô thịt dày, tưởng là bị móng tay cô cào trúng nên không thèm để ý. Vì không chích thẳng vào mạch máu nên tác dụng bị chậm đi, cũng may là vẫn có.
Mộc Như Lam đỡ Mặc Khiêm Nhân ngồi tựa vào tường rồi đứng dậy định đi ra nhưng lại bị hắn chộp tay lại.
Với người bình thường, ma túy sẽ có tác dụng trong vòng ba tiếng, hiện tại Mặc Khiêm Nhân đứng không nổi nhưng lý trí của hắn không hề bị thân thể chi phối, mặc dù thỉnh thoảng mắt cũng bị mờ đi.
“Đừng chạy lung tung…” Yết hầu Mặc Khiêm Nhân giật giật, hắn nắm chặt ngón tay Mộc Như Lam, “Ở cạnh anh…”
“Anh mới là người đừng chạy lung tung ấy.” Mộc Như Lam cúi xuống đưa tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của hắn, dịu dàng mà quỷ dị, “Lần sau nếu còn tự ý chạy lung tung, giấu em đi tới mấy chỗ đâu đâu để bị người ta ức hϊế͙p͙… Em sẽ bẻ gãy chân anh để anh mãi mãi không đi được nữa, mãi mãi ở bên cạnh em.”
Dứt lời cô rút tay, quay lưng bỏ ra ngoài, bây giờ, cô phải đi hạ màn thôi.
Chết tiệt…
Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam dần rời khỏi tầm mắt mình, bực dọc miết mạnh cái trán, còn mười phút nữa…
Ra khỏi lồng sắt, Mộc Như Lam nhìn gã trọc ngất xỉu dưới đất, lục từ trong người gã ra một khẩu súng và một con dao găm.
Băng đạn chỉ còn ba viên, phải sử dụng thật thông minh. Hồi ở thủ đô cô đã học bắn với nhóm Tô Bắc Thiệu, bắn khá chuẩn, nhưng dùng ba viên đạn chống lại chừng đó người là chuyện không tưởng, hơn nữa tiếng súng sẽ khiến bọn chúng chú ý.
Thế nên…
Mộc Như Lam vung dao găm đâm mạnh vào tim gã trọc, gã mở bừng mắt nhìn cô trừng trừng, miệng há ra mà không thốt được lời nào.
“Á!” Có người trong lồng kia chứng kiến cảnh này thì hoảng sợ hét lên.
Mộc Như Lam quay sang nghiêm giọng, “Không muốn chết thì im miệng lại.”
Cô gái này cũng không ngốc, biết kẻ thù của kẻ thù là bạn nên lập tức bụm miệng ngồi im, mắt dán vào Mộc Như Lam. Chẳng lẽ cô ấy là đặc công? Tuy giết người mà mặt lạnh tanh như thế trông hơi ghê, cơ mà vẫn rất ngầu!
Mộc Như Lam rút dao ra, máu bắn tung tóe làm cô phải chùi tạm con dao lên áo gã trọc, sau đó để ý tình hình bên ngoài một chút rồi nhanh chân chạy lên tầng hai.
Bên ngoài có rất nhiều người còn tầng hai thì chỉ có một hai tên, hơn nữa kiến trúc trên này tiện cho việc đánh lén hơn hẳn tầng một. Phải, trước giờ bài của cô luôn là đánh lén, “phát huy sở trường tránh sở đoản” là chuyện hết sức bình thường, vả lại cô cũng không phải chính nhân quân tử.
Tầng hai có vài căn phòng, một trong số đó có tiếng va đập, tiếng kêu đau đớn của phụ nữ và tiếng chửi tục tĩu của đàn ông, có lẽ chính là cô gái mà Mộc Như Lam và Ebert đã bắt gặp lúc mới tiến vào.
Mộc Như Lam lặng lẽ đẩy cửa ra, tên đàn ông đang quá hưng phấn nên chẳng mảy may phát hiện. Trong phòng chỉ có một bóng đèn vàng, vì đảo này đã bỏ hoang khá lâu nên hệ thống điện không được tốt cho lắm, đèn ở đây cái nào cũng mờ mờ.
Tên đàn ông quay mông về phía Mộc Như Lam, cô gái kia thì kẹp hờ hông hắn, mắt đờ đẫn như sắp ngất đến nơi. Mộc Như Lam thình lình xuất hiện làm tim cô gái đập lệch một nhịp, đến khi ý thức được thì đã thấy tên đàn ông gục xuống chết không nhắm mắt, trên lưng là một con dao găm ngập vào tim.
Đối với một sinh viên Pháp y xuất sắc đã từng học y học lâm sàng, xác định chính xác vị trí trái tim và dùng dao đâm mạnh vào nó cũng chẳng phải là chuyện gì khó khăn.
“Cô ổn chứ?” Mộc Như Lam lo lắng hỏi, cô đẩy xác tên đàn ông ra thì mới phát hiện hạ thể của cô gái vô cùng thê thảm, cơ thể chi chít vết thương, thậm chí còn có vết bỏng do tàn thuốc.
Vẫn chưa hết kinh ngạc, cô gái thấy Mộc Như Lam xé rèm cửa xuống che cho mình, thấy Mộc Như Lam dịu dàng hỏi han mình, nhìn mình bằng đôi mắt ấm áp hơn cả mặt trời… Dù hai tay Mộc Như Lam đã đỏ màu máu, đối với cô giờ phút này không có gì đáng kính hơn Mộc Như Lam.
“Cô có biết trên lầu còn bao nhiêu tên không? Bọn chúng tổng cộng có bao nhiêu tên, vũ khí thế nào?” Mộc Như Lam hỏi.
Cô gái nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn cái xác cũng phần nào nắm được tình hình, cô cau mày lo lắng, “Tầng hai trừ hắn ra còn bốn tên nữa, bọn chúng chính là những kẻ đi bắt cóc vào ban ngày. Tầng một có khoảng mười lăm tên, tên nào cũng có súng, trong đó tên đội phó chi đội C-D1 là mạnh nhất, hắn có một thanh kiếm katana. Sếp của chúng thì tôi chưa gặp nhưng có vẻ là một tên quái vật. Hắn ở trong căn phòng duy nhất dưới tầng một, cứ hai ngày lại có hai phụ nữ bị đưa vào, sau đó bị ném ra trong bao tải…”
Mộc Như Lam nhìn cô gái, cô ấy biết nhiều thật, xem ra thân phận khá đặc biệt, tạm thời không phải kẻ thù là tốt rồi.
Dưới lầu mười lăm tên, trên lầu bốn, ban ngày đi bắt cóc thì bây giờ chắc hẳn đang nghỉ ngơi, đương nhiên phải tranh thủ giết chúng trước.
Có lẽ do ở đây chủ yếu làm lao động trí óc để chế ma túy nên ý thức cảnh giác không cao như quân nhân, chúng đinh ninh rằng tại địa bàn của mình sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm, càng tạo điều kiện cho Mộc Như Lam găm dao vào tim chúng trong lúc chúng ngủ say.
Đến căn phòng cuối cùng, Mộc Như Lam nhẹ nhàng mở cửa, thấy trong đó có một gã đang nằm trên giường. Cô đứng im tại chỗ quan sát một hồi, chắc chắn rằng gã ta thở rất đều – độ lên xuống của lồng ngực cho thấy một giấc ngủ khá sâu, bấy giờ cô mới từ từ bước vào. Cửa phòng khẽ khàng khép lại, có một tên đàn ông đã núp ở đó từ bao giờ…