Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 305: Chương V97.2: Cuộc sống mới (2)

Hồng Kông, Cửu Long.


Chiếc dù lớn ngăn đi nắng hè chói chang, dưới đất và bên đầu đặt hai tảng băng lớn như hai khối cẩm thạch trong suốt. Trên bàn, chiếc máy hát đĩa than nghêu ngao một bài hát từ thập niên sáu mươi. Với dáng vẻ nhàn hạ như một ông lão, gã thanh niên ôm cậu con trai âm nhu cùng ngồi trên xích đu.


“Mộc Như Lam vừa đi Mỹ là A Nghiêu không thèm kiêng kị gì nữa.” Mộ Thanh Phong ngồi cạnh đó ăn dưa hấu ướp lạnh, thật không hiểu nổi Đoạn Ngọc nghĩ gì, trời nóng chảy mỡ thế này, phòng điều hoà thì không chịu ngồi mà lại đòi lên sân thượng, đã thế còn ôm thêm người nữa chứ, bộ không thấy nóng hả trời!


“Nó không sợ thì chúng ta cũng không việc gì phải sợ.” Đoạn Ngọc vừa nói vừa xoa lưng cho Lưu Bùi Dương, không hiểu sao gần đây hắn ngủ không ngon giấc, dù y có hành hắn mệt đến nổi không động đậy được thì hôm sau vẫn thấy hắn nhăn mày như gặp phải ác mộng, chẳng còn hoạt bát vô tư được như trước nữa.


Nhìn hành động của hắn, Mộ Thanh Phong không khỏi nhai chậm lại, nhìn Lưu Bùi Dương ngủ trên người Đoạn Ngọc, hắn cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Đoạn Ngọc rằng y đang làm gì.
“Đến lúc phải đưa thằng quỷ con này về rồi chứ?” Mộ Thanh Phong lạnh mặt ném vỏ dưa hấu vào thùng rác.


Đoạn Ngọc đáp lại một cái nhìn khiến tim Mộ Thanh Phong giật thót, “Đưa về?” Hắn là của y, còn “về” đâu nữa?
“Đừng để tôi nghe thấy câu này lần nữa.” Đoạn Ngọc nở nụ cười hiền lành thường lệ, thế nhưng ánh mắt thì lại lạnh băng.


Mộ Thanh Phong đứng dậy, vẻ mặt đanh lại, “Anh từng gọi Đoạn Nghiêu là thằng ngu lụy tình, vậy bây giờ anh đang làm cái gì? Tôi hy vọng anh tự hiểu. Đừng quên lúc trước Đoạn Nghiêu đã tiêu diệt bang Thanh Hổ ở thành phố K và khiến chúng ta hiểu lầm Kha gia ra sao.”


Đoạn Ngọc là hổ, Đoạn Nghiêu cũng là hổ, cho dù hắn nhỏ tuổi và từng ngây thơ thế nào thì chung quy vẫn là hổ.
“Tôi có tính toán của tôi.” Đoạn Ngọc lạnh nhạt nói, “Xuống chuẩn bị nghênh chiến đi.”
Mộ Thanh Phong quay lưng rời khỏi sân thượng.


Đoạn Ngọc cúi đầu nhìn cậu trai trong lòng, vòng tay ôm hắn hơi siết lại, tay kia thì vẫn tiếp tục xoa lưng cho hắn, hơi nước từ tảng băng cùng khí hè nóng bức tạo thành một nhiệt độ hoàn hảo cho giấc ngủ.
Tóc mái đen nhánh che khuất đôi mắt mở hờ của cậu con trai…
++++
Kha gia.


Bác Triệu chỉ huy người hầu chất hành lý lên xe, Akutsu Junko đội mũ rộng vành khoác tay Kha Xương Hoàng cũng đội mũ đi ra, Kha Thế Tình bước song song theo họ.


“Lần này đi chắc phải tết mới về, con nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.” Akutsu Junko dặn dò, “Con cũng đừng làm việc quá sức, nhớ phải ăn ngủ điều độ, mẹ không muốn lúc về thấy con chỉ còn da bọc xương đâu.”


“Mẹ cứ yên tâm đi chơi thật vui với cha đi, đừng lo chuyện ở nhà, con cũng đâu còn nhỏ nữa.” Kha Thế Tình nói, nụ cười nhẹ nhàng nở rộ trên gương mặt ôn nhuận, xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng mẹ.


Đây là lần đầu tiên Akutsu Junko phải xa con trai lâu đến vậy, du lịch vòng quanh thế giới, phải đến tết họ mới về. Akutsu Junko không tránh khỏi lo lắng, lúc ở đây bà còn có thể nhắc nó đi ngủ hoặc nấu đồ ăn tẩm bổ cho nó, bây giờ đi rồi, không biết nó có tự chăm sóc bản thân được không.


“Làm gì phiền phức thế, đàn ông Kha gia mà không sống xa mẹ được sao?” Kha Xương Hoàng nghiêm mặt gõ quải trượng xuống đất.


Akutsu Junko trừng Kha Xương Hoàng một cái rồi quay lại bảo Kha Thế Tình, “Không biết Lam Lam ở Mỹ có gặp khó khăn gì không, con đừng quên thỉnh thoảng gọi điện hỏi con bé có cần gì không, con bé là tuýp người thích tự gánh vác mọi chuyện, chẳng bao giờ chủ động chia sẻ với người nhà đâu. Mỗi tháng con đừng quên cho Lam Lam tiền chi tiêu đúng hạn… Dạo trước nếu không nhờ Lam Lam thì chúng ta làm gì có được ngày hôm nay, uống nước nhớ nguồn, huống chi Lam Lam đối xử với chúng ta…”


“Con biết rồi ạ.” Kha Thế Tình cắt ngang những lời mà Akutsu Junko đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần, cứ rảnh ra là bà lại nhắc đến ân tình của Mộc Như Lam, cô là vầng thái dương đã cứu vớt họ trong những tháng ngày tăm tối nhất.


Kha Thế Tình tiễn hai người lên xe, hắn đứng trước cổng sắt nhìn ba chiếc xe màu đen đi xa dần rồi biến mất hắn.


Trong tiết hè nóng bức, hắn vẫn thích mặc áo tôn trung sơn nhạt màu. Màu trắng kem ôn hòa tôn lên thần thái khiêm nhường đậm chất quân tử của hắn, thế nhưng họa tiết rồng bạc thoáng ẩn thoáng hiện lại khắc họa một sự thâm sâu khó lường.


Một người đàn ông mặc âu phục đen đi đến sau lưng hắn, anh ta mím môi cúi đầu, cung kính thấy rõ.
“Chuẩn bị đi.” Kha Thế Tình quay gót trở vào nhà, “Trong thời gian này sẽ có rất nhiều kẻ hành động.”
“Vậy chúng ta phải…”
“Làm ngư ông đắc lợi.”
++++


Mộc Như Lam đến đại học Havard ba hôm trước ngày nhập học, hoàn cảnh và thân phận Mộc Như Lam khá đặc biệt, cô sẽ có giảng viên riêng, giảng viên muốn dạy Mộc Như Lam thì rất nhiều nhưng cô lại chỉ có một, bình thường là giảng viên chọn sinh viên mà nay lại thành sinh viên chọn giảng viên, chỉ nghe thôi đã thấy cao quý đến mức đáng ghen tị rồi.


Đây là nơi đã đào tạo ra tám vị tổng thống Mỹ, bốn mươi bốn người đoạt giải Nobel, ba mươi người đoạt giải Pulitzer, và một số lượng lớn những nhà sáng lập nổi tiếng, nhà lãnh đạo tầm cỡ thế giới, nhà văn, nhà tư tưởng, v.v. Như mọi viện đại học nổi tiếng khác trên thế giới, họ rất vui lòng được bồi dưỡng cô gái tài năng này, chưa biết thành tích của cô sẽ ra sao nhưng không ai là không muốn đầu tư vào cô, quan sát quá trình trưởng thành của cô, nhìn cô sáng lập nên kì tích.


Huống chi cô còn là vị hôn thê của cựu sinh viên giỏi nhất trường, chỉ riêng điều này cũng đủ để có được một chút đặc quyền ở Havard rồi. Thậm chí khi nộp đơn xin nhập học, nếu bố mẹ bạn từng học tại Havard hoặc tài trợ cho Havard thì bạn sẽ được ưu tiên trúng tuyển. Mối quan hệ giữa cựu sinh viên và tài nguyên của trường là suốt đời.


Mộc Như Lam mong chờ cuộc sống đại học vô cùng.
Mặc Khiêm Nhân ra Boston ở với Mộc Như Lam đến tận lúc nhập học.
Havard có hệ thống nội trú, sau khi khai giảng Mộc Như Lam phải vào sống trong ký túc xá, hắn ở lại đây cũng chẳng để làm gì.


Ngày nhập học, các sinh viên khác bận rộn làm đơn từ thủ tục trong khi Mộc Như Lam đã xong xuôi hết từ ba hôm trước, bây giờ cô chỉ cần kéo hành lí đến khu kí túc xá Havard tìm phòng của mình là được.


Còn được biết đến dưới cái tên “đế chế* Harvard”, đại học Harvard rất lớn, nó có tổng cộng mười ba khu giảng đường, bên ngoài Harvard Yard có mười hai tòa kí túc xá lớn ở phía nam và tây bắc, mười bảy dãy kí túc xá loại nhỏ trong Harvard Yard thì chỉ dành cho sinh viên năm nhất, lên năm hai sinh viên sẽ được chuyển sang kí túc xá ngoài bằng cách rút thăm, để lại kí túc xá bên trong cho tân sinh viên.


*Đế chế: bản gốc tiếng Trung là “đế quốc” – từ chỉ thể chế chính trị mà quyền hành nằm trong tay một người; hay hiện đại hơn, là chỉ những tập đoàn, tổ chức siêu cường hùng mạnh hoặc có khả năng lũng đoạn.


Từ “đế chế” trong tiếng Việt cũng có cách dùng tương tự (đế chế Apple, đế chế Samsung, đế chế FIFA, v.v.)
Trước đây chưa tìm hiểu kĩ vụ này nên mình giữ nguyên cụm từ “Bạch đế quốc” theo bản gốc, từ chương sau sẽ là “đế chế Bạch” nhé.


Vì vậy, Mộc Như Lam sẽ cùng các tân sinh viên đa dạng bản sắc từ khắp thế giới sống chung dưới một mái nhà.
Trường xếp Mộc Như Lam vào ở tại tầng ba kí túc xá nữ.


Đội mũ rộng vành, đeo kính râm, vẻ thong thả như tới đây ngắm cảnh chứ không phải nhập học của cô làm không ít người chú ý, khí chất nổi bật và mái tóc đen dài ở một nơi phần lớn là dân da trắng khiến người ta liên tục liếc nhìn.


Bỗng nhiên có ai đó chắn trước mặt Mộc Như Lam, cô ngẩng đầu thì thấy một mái tóc nâu được tết gọn gàng rồi buột lại sau ót, chàng trai châu Á tuấn tú nhìn cô cười khoe chiếc răng khểnh trắng sáng, “Em cần anh giúp đỡ không?”
Anh ta định tiếp cận cô à?


Mộc Như Lam tháo kính râm, cười dịu dàng đáp, “Không cần đâu, cảm ơn đàn anh.”
Mặt chàng trai nọ phát mê, “Cả giọng cũng hay nữa, quá hoàn hảo! … Này em gái, em giúp anh chút chuyện được không?”


“Ơ…” Mộc Như Lam còn chưa kịp trả lời thì hành lý của cô đã rơi vào trong tay anh ta, vị đàn anh này tỉnh bơ một tay kéo hành lý của Mộc Như Lam, một tay dắt cô đến nhà hát.


“Đúng rồi, anh là sinh viên năm ba trường khai phóng và khoa học, chuyên ngành nghệ thuật sân khấu, tên tiếng trung là Tần Phá Phong, còn em?” Bây giờ anh ta lại chuyển sang dùng tiếng Trung.
“Năm nhất trường y, ngành pháp y, Mộc Như Lam.” So với Kha Như Lam, cái tên Mộc Như Lam nghe thuận tai và cũng dễ đọc hơn.


Tần Phá Phong bỗng quay phắt lại nhìn Mộc Như Lam, bị cái mũ rộng vành che mất tầm nhìn, anh ta hơi xị mặt nhưng bàn tay đang nắm tay Mộc Như Lam lại siết chặt hơn, “Mộc-Như-Lam…” Ba chữ vang lên nhẹ tênh, êm dịu và đầy ý nhị.


Mộc Như Lam ngẩng đầu nhìn anh ta, chỉ thấy một gò má trẻ trung với những đường nét sắc sảo.
====


Huhuhu edit chương này là cả một hành trình lội từ wiki Trung sang wiki Anh rồi đến wiki Việt để tìm hiểu cơ cấu viện đại học Harvard, khi nào rảnh ta sẽ giải thích đại khái để các nàng đọc truyện dễ hiểu hơn nhé.