Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 270: Chương 77.4: Ngọt ngào (4)

Tiếng nước bắn làm bọn họ hết cả hồn.
“Đừng nói là đêm hôm cô ấy tới đây nhảy hồ đấy nhé?!” Đổng Tứ Hiên trợn mắt nói để rồi nhận ngay năm ánh mắt trách móc, anh ta bất đắc dĩ nhún vai đoạn bước nhanh theo họ.


Nước hồ lạnh căm căm, vì đây là hồ tự nhiên lưu thông, lại được Hoắc gia chủ động làm sạch nên nước rất trong, có điều hồ này khá sâu, dù ban ngày cũng không nhìn thấy đáy.
Dựa vào cảm giác, Mộc Như Lam bơi xuống.


Ba anh em Hoắc gia cho người hầu bật hết đèn quanh hồ lên rồi chạy lại nhìn. Đổng Tứ Hiên bắt đầu đoán lung tung, “Chẳng lẽ cô ấy gặp chuyện gì khi bị bắt cóc, thành ra cãi nhau to với Mặc Khiêm Nhân, cuối cùng chịu không nổi đả kích nên tới đây nhảy hồ?”


Đổng Kỳ cởi áo khoác định nhảy xuống nhưng lại bị nhị thiếu Hoắc gia giữ vai, “Nhìn không giống như muốn tự sát.”
Xa xa có một chiếc đầu nổi lên giữa hồ, Mộc Như Lam hít sâu một hơi, chịu đựng cái lạnh thấu xương rồi tiếp tục lặn xuống.


Không biết Mộc Như Lam đang làm gì nhưng có vẻ không phải chuyện ngu ngốc. Nghĩ vậy, nhị thiếu Hoắc gia lấy di động gọi cho Mặc Khiêm Nhân.


Mặc Khiêm Nhân nhận được tin thì nhanh chóng chạy tới, lúc này Mộc Như Lam đã ở dưới nước hơn hai mươi phút, những người đàn ông đứng trên bờ hoàn toàn không hiểu cô đang làm gì.


Mặc Khiêm Nhân tiến lại gần, hắn mặc áo khoác màu đen, khuôn mặt lạnh nhạt vô cảm, đôi mắt lạnh nhạt mà sắc bén như có thể chọc thủng mọi thứ, bước chân hắn nhanh hơn bình thường một ít nhưng vẫn mang một nét ung dung tự tin cố hữu. Mặc dù những người đàn ông ở đây cũng rất xuất sắc, ấy thế mà khi hắn xuất hiện, vẫn có một loại từ trường kì lạ nào đó ngăn tách giữa hắn bọn họ, như thể hai bên thuộc về hai thế giới.


Đổng Kỳ nhìn Mặc Khiêm Nhân, thì ra đây là tên may mắn được trở thành hôn phu của cô ấy. Có điều không biết hắn ta có phải là cùng một người với anh chàng tên Amon mà Mộc Như Lam nói cô luôn muốn ở cạnh hay không…


Mặc Khiêm Nhân liếc qua chiếc áo khoác Mộc Như Lam vắt trên cái ghế ở trên bờ, đôi mắt lạnh nhạt tựa hồ nhìn thấy bóng dáng ngụp lặn dưới mặt nước. Một cách tao nhã xen lẫn thô bạo, hắn cởi nút áo khoác của mình, định nhảy xuống hồ lôi cô gái tùy hứng hại hắn lo lắng lên.


Cùng lúc đó, đột nhiên mặt hồ nổi bọt, dưới ánh đèn rọi sáng trưng, Mộc Như Lam xuất hiện như một đóa sen mới nở, mái tóc đen nhánh dạt hết về sau, hé bày toàn bộ gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.


Cô thở gấp, hồ nước lạnh cóng khiến cô thở hơi khó, thậm chí là run lấy bẩy, thế nhưng khi thấy người đàn ông đứng trên bờ nhìn mình, đôi môi cô lại vẽ một nụ cười rực rỡ, cặp mắt cong thành hai vầng trăng khuyết. Trong một thoáng, sau lưng Mộc Như Lam như có một vạt thủy phù dung, từng đóa từng đóa nở rộ, đẹp không sao tả xiết.


Mặc Khiêm Nhân thở chậm lại, quỳ một chân xuống vươn tay về phía cô, “Lên đi.”
“Ừ.” Mộc Như Lam nhu thuận nắm tay Mặc Khiêm Nhân để hắn dễ dàng kéo cô lên, vạt áo đen ấm hương bạc hà bọc lấy cô thật chặt, sự ân cần này xuất phát tự tận đáy lòng.


Mộc Như Lam cười tươi rói trông có chút trẻ con. Mặc Khiêm Nhân còn chưa kịp hỏi rốt cuộc cô vừa làm gì thì đã thấy Mộc Như Lam cúi đầu lấy vật cô đang ôm trong lòng ra.


Mặc dù đã bị ướt nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một chiếc hộp được gói bọc rất tỉ mỉ, là quà Mặc Khiêm Nhân tặng Mộc Như Lam hôm qua. Cô chưa kịp mở quà thì đã bị Đoạn Nghiêu bắt đi, ngoài ý muốn cầm nó theo, Đoạn Nghiêu thấy chướng mắt nên quăng luôn xuống hồ. Mặc Khiêm Nhân tìm khắp phòng không thấy, cứ tưởng là mất rồi.


Mặc Khiêm Nhân im lặng nhìn vật trên tay Mộc Như Lam, sau đó lại nhìn cô, nụ cười của cô vẫn xinh đẹp như mọi ngày. Giờ phút này cả người cô ướt đẫm phải bọc áo khoác của hắn, lạnh đến mức hơi run, ấy vậy mà cô vẫn cười với hắn. Trái tim như được bọc trong một lớp bông mềm xốp, luẩn quẩn một cảm xúc hắn chưa bao giờ trải nghiệm.


“Em tìm được nó rồi, anh không giận nữa chứ?” Mộc Như Lam nói đoạn nghiêm túc nhìn Mặc Khiêm Nhân hòng lùng ra được một dấu hiệu nào đó trên mặt cho biết hắn giận hay không. Mặc Vô Ngân nói cô thờ ơ với Mặc Khiêm Nhân, vì thế Mộc Như Lam tưởng là vì cô đã làm mất món quà nên hắn mới giận đến độ bỏ đi, không ăn cơm và cũng không thèm nói với cô một tiếng.


Mặc Khiêm Nhân trầm mặc nhìn Mộc Như Lam, ngay khi Mộc Như Lam sắp nghĩ mình đã lầm, hắn vòng tay ôm cô vào lòng, tựa cằm lên vai cô, bất chấp mấy sợi tóc ướt đẫm.
Mộc Như Lam vui vẻ ôm lại hắn, không quên cầu đáp án, “Khiêm Nhân? Không giận nữa chứ?”


“Ngốc lắm.” Giọng nói của Mặc Khiêm Nhân vang lên bên tai, hắn lấy từ trong túi áo khoác Mộc Như Lam đang mặc ra một chiếc hộp vuông chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay hắn, mặt trên thắt một chiếc nơ, đây là một món quà.


Hắn đâu có giận, chẳng qua là vì gấp rút muốn tặng lại cho Mộc Như Lam một món quà khác nên mới bỏ cả ăn chạy tới Phi Vân các, thực ra hắn cũng định nói Mộc Như Lam rồi nhưng thấy cô nói chuyện điện thoại tập trung quá nên lại thôi. Cuối cùng cô tưởng là hắn giận? Lại còn đêm khuya nhảy xuống hồ để tìm thứ này…


Hắn thấy tim mình căng lên, ứ tràn trong hạnh phúc ngọt ngào.