Editor: Y Sơn, MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Trước lúc dương liễu nảy mầm là một trận mưa phùn đầu mùa dài đằng đẵng, như báo hiệu nàng công chúa mùa xuân đã không còn xa.
Mặc Khiêm Nhân che dù, chân dẫm lên mặt đất đầy nước, ung dung đi tới căn nhà trong hẻm mà Lục Tử Mạnh đã chỉ. Gõ gõ cửa, hắn nghe bên trong loáng thoáng có tiếng bước chân, cửa phòng kẽo kẹt mở ra một khe nhỏ, khuôn mặt mệt mỏi tiều tụy của Lục Tử Mạnh xuất hiện. Thấy Mặc Khiêm Nhân, anh bày ra một ánh mắt như đang nói “Cuối cùng cũng giải quyết được”, có điều nụ cười của anh lại chua sót đến mức đôi mày trên khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Khiêm Nhân phải nhíu lại.
“Mới có hai ngày mà đã đày đọa bản thân ra nông nỗi này, tôi phục cậu luôn đấy Lục Tử Mạnh.” Mặc Khiêm Nhân buông lời châm chọc như thường lệ, rất ít người có thể nhận ra sự quan tâm trong câu nói đó, suy cho cùng Lục Tử Mạnh cũng là người anh em nối khố duy nhất trong nước của hắn, nhớ cái tình mẹ Lục và ba Lục chăm sóc hắn nhiều năm, hắn không thể làm như không thấy.
Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng, nhưng không phải là vô lương tâm.
Lục Tử Mạnh không đáp, mở cửa để Mặc Khiêm Nhân bước vào.
Phòng khách của căn nhà hai tầng này khá lộn xộn, có rất nhiều đồ đạc chưa được sửa soạn lại, có vẻ như chủ nhà vào ở rồi nhưng vẫn chưa dọn dẹp gì, đến cả bộ sô pha cũng đang còn bọc vải trắng, trong không khí chưa tan hết mùi rượu.
Đối với Mặc Khiêm Nhân thì đây tuyệt đối là một quang cảnh bẩn thỉu, cảnh đã bẩn mà cả không khí cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam.
“Cậu gọi tôi đến làm gì?” Mặc Khiêm Nhân quan sát xung quanh, lúc nhìn thấy một đôi giày cao gót ở dưới chân cầu thang, hắn nháy mắt đã tìm ra đáp án và khôi phục vẻ mặt lạnh lùng lạnh nhạt, ánh mắt hắn khiến Lục Tử Mạnh chột dạ lảng tránh.
“Cậu thăm cô ấy một chút đi, đã hai ngày rồi cô ấy chưa ăn cơm.” Lục Tử Mạnh rất áy náy nhưng thật sự anh không có cách nào khác, anh không cách nào để mặt Tô Trừng Tương như vậy được.
“Cậu thảm hại vừa vừa thôi.” Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt nói một cậu rồi xoay người đi ra ngoài.
“Khiêm Nhân! Xin cậu đấy, chỉ nhìn cô ấy một cái thôi, cậu nói một đại một câu cũng hữu hơn cả trăm ngàn câu tớ nói!” Vẻ mặt Lục Tử Mạnh đau khổ.
“Thì sao?” Mặc Khiêm Nhân vẫn không dừng chân, chẳng ai quy định hắn phải cứu vớt ai cả, hắn sẽ không bao giờ để mắt đến kiểu phụ nữ luôn ôm lòng mong đợi như Tô Trừng Tương, con người là một sinh vật dễ nổi lòng tham, nếu hôm nay cô ta tuyệt thực mà hắn xuất hiện thì ngày mai có thể cô ta sẽ dùng cách tự sát để buộc hắn làm chuyện khốn nạn hơn, chi bằng ngay từ đầu hắn đừng cho cô ta hy vọng gì, đỡ lãng phí thời gian của mọi người.
“Mặc Khiêm Nhân!” Lục Tử Mạnh cao giọng, mắt anh hằn tơ máu, trên trán nổi cả gân xanh, “Nể tình tôi giúp cậu giấu chuyện Mộc Như Lam, làm ơn.”
Bước chân Mặc Khiêm Nhân chợt dừng, hắn nhìn về phía Lục Tử Mạnh, ánh mắt lạnh lẽo làm máu trong người Lục Tử Mạnh như đông thành băng, lạnh đến triệt để.
Tầng hai.
Tô Trừng Tương ngồi trước khung cửa sổ đóng chặt, chiếc váy trắng làm gương mặt xanh xao và thân hình mảnh khảnh của cô trông càng thêm yếu ớt, như thể sắp theo gió bay đi.
Cô giống như một đóa tơ hồng phải dựa vào đại thụ mới có thể sinh trưởng, xinh đẹp yếu ớt, cây đại thụ kia chính là nguồn sống của cô. Cô có thể dựa vào nó mà vươn đến những nơi cao thật cao, nhưng một khi nó đã bị chặt bỏ thì cô không còn kết cục nào khác ngoài đổ ngã không gượng dậy nổi.
Ai cũng biết nói hai chữ “buông tay” nhưng không phải tất cả đều làm được, thử hỏi tại sao nhiều học sinh phấn đấu hơn chục năm trên con đường học tập mà lại tự tử ngay kì thi tốt nghiệp? Mặc dù đúng là cô cố chấp, đúng là cô ảo tưởng, nhưng cái cảm giác như mất hết động lực sống này thật sự chân thật đến nghiệt ngã.
Không thể ngừng tổn thương bản thân, và cũng không thể ngừng tổn thương chàng trai yêu cô, điều duy nhất cô có thể làm là giam mình lại.
Cô là nhà tâm lý học, có lẽ cô có thể điều trị cho chính mình, chỉ có điều cô cần thời gian.
Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, từ bên ngoài truyền vào giọng nói của Lục Tử Mạnh, “Anh nấu chút cháo yến mạch, em không muốn ăn thì uống một chút, anh ở tầng dưới, có gì cứ gọi anh nhé.”
Tô Trừng Tương hơi quay đầu lại, không nói gì mà cũng chẳng có hành động gì, cô nhìn ra bầu trời bên ngoài, ánh mắt bần thần vô hồn.
Lục Tử Mạnh cúi nhìn bát cháo trên xe đẩy, hơi nóng phiêu đãng tựa làn sương, hắn mỏi mệt thở dài, cuối cùng vẫn không giữ Mặc Khiêm Nhân lại được, mình thật là, tự dưng làm chuyện hồ đồ, xứng đáng bị Mặc Khiêm Nhân nói lời độc ác.
++++
Hôm nay Mộc Như Lam vẫn dạy cho lớp số hai, vì thế học sinh của lớp hai đã tự cho rằng Mộc Như Lam là của riêng bọn họ, lớp một và lớp ba á? Thích chơi thì cứ chơi đi, bọn họ chẳng thèm chút nào đâu. Mấy năm qua họ chơi đã chán rồi, giờ chơi nữa có khi sẽ ói mất!
Ngày nào lớp một và lớp ba cũng đứng khiêu khích ngoài phòng học lớp hai nhưng đáng tiếc là chẳng ai để ý đến họ, lời đồn đãi về Mộc Như Lam trong học viện Lưu Tư Lan được chứng thực ở học viện Mộ Hoa — ai tiếp xúc với Mộc Như Lam rồi cũng sẽ yêu quý Mộc Như Lam.
Trong lúc đó có hai tên làm phản, một là Thời Ngũ ở lớp ba, một là Liễu Phong Phong lớp một, làm Hoắc Dạ Chu và Hạ Hỏa tức sôi máu nhưng cũng đành bó tay, bởi vì người lớp hai che chở cho họ, Mộc Như Lam cũng che chở cho họ.
Lớp hai đang trong tiết, tiếng lật sách vang lên nhè nhẹ, Thời Ngũ và Liễu Phong Phong ngồi đằng sau hoàn toàn không cho mình là người ngoài, một là vì ngốc, một là vì mặt dày.
Bên lớp một, Hạ Hỏa ngồi buồn bực trên bục giảng, mấy ngày nay dù hắn lớn tiếng trước mặt Mộc Như Lam thế nào thì cô cũng làm ngơ. Thiếu niên buồn bực lấy cốc nước làm gương, ngó trái ngó phải, ừm, kiểu tóc dựng rất đẹp, mặt mũi rất tuấn tú, vóc dáng cũng không tệ. Chẳng lẽ mắt nhỏ đó mọc đằng gáy? Thằng Tô Bắc Thiệu nào có đẹp trai như hắn? Mấy tên bên lớp hai nào có thông minh như lớp hắn?! Hừ! Đồ không biết nhìn người!
“Lão đại, bọn họ định đi phòng đa phương tiện xem phim!” Một thiếu niên vọt vào lớp căm phẫn mách Hạ Hỏa. Đáng ghét, không dạy cho bọn họ là đã bất công lắm rồi, vậy mà bây giờ còn dẫn tụi nó đi xem phim!
Bên ngoài phòng học, học sinh lớp hai đi ngang qua, lè lưỡi huých mông ra chiều đắc ý lắm! Phẫn nộ nhất là, Liễu Phong Phong đã hôn gió lại còn đủng đỉnh eo với bọn họ.
“Mẹ thằng bóng!”
“Chỉ muốn đánh một trận!”
Hạ Hỏa trừng mắt sắc bén, “Bạo lực như thế làm gì?! Tìm mấy thằng cao to đi bạo cúc hắn là được.”
“…” Lão đại mới là kẻ ác nhất, được chưa? Liễu Phong Phong tuy hơi õng ẹo nhưng hắn 100% là trai thẳng! Với cả không biết có phải con gái thời nay khẩu vị nặng hơn không mà vẫn có vài người thầm mến loại hình như Liễu Phong Phong.
“Muốn tiếp xúc với cô ta lắm sao? Trông cậu bất mãn phụng phịu ra mặt đấy Hỏa đẹp trai.” Có tiếng cười nhạo vang lên, không biết từ khi nào Hoắc Dạ Chu đã khoanh tay đứng tựa vào cửa lớp, hắn đeo kính trông khá nhã nhặn nhưng ai nấy đều biết tên này kỳ thật chính là một kẻ mặt người dạ thú nhỏ mọn hẹp hòi! Xấu lắm!
“Cút đi!” Hạ Hỏa không muốn nói chuyện với Hoắc Dạ Chu, chịu thua thiệt vì hắn nhiều rồi, Hạ Hỏa phải cảnh giác hơn.
“Chậc, còn thẹn quá quá giận.”
“Im đi! Ai thẹn quá hóa giận?! Mắc mớ gì tôi phải thẹn quá hóa giận?!” Hạ Hỏa đỏ mặt, không biết là vì tức hay là vì xấu hổ.
“Tôi thấy cậu như hận không thể sáp lại ɭϊếʍƈ chân người ta.”
“Tổ sư! Cậu qua đây chọc đánh đấy hả?!” Hạ Hỏa xắn tay áo hận không thể đập nát cằm Hoắc Dạ Chu, đúng là miệng thúi, hắn hỉ là… chỉ là… Vớ vẩn! Hắn không nghĩ gì đâu! Hắn tuyệt đối sẽ giữ vững kỉ lục chưa bao giờ thua thiệt trước Mộc Như Lam!
“Vậy ra tôi nói oan cho cậu?”
“Hỏi thừa!”
“Thế thì tốt.” Hoắc Dạ Chu nói khẽ nhưng còn chưa để Hạ Hỏa kịp nghe rõ thì hắn đã bỏ đi rồi, Hạ Hỏa ở đằng sau kêu to hắn cũng không để ý.
Hoắc Dạ Chu nghĩ, hắn khó chịu thì Hạ Hỏa cũng đừng hòng thoải mái, nhất định phải kéo thêm người xuống bùn với hắn.
++++
Sân bay.
Máy bay hạ cánh, chuyến bay từ Hồng Kông tới thủ đô đã đến.
Vốn Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko phải tới từ hôm qua nhưng vì bận việc nên trì hoãn đến tận bây giờ. Chuyến này chỉ có hai vợ chồng họ và quản gia Triệu, Kha Thế Tình phải ở lại Hồng Kông xử lý công việc Kha gia.
Mặc Khiêm Nhân vừa rời khỏi nhà Lục Tử Mạnh là tới ngay sân bay.
Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko từ xa đã nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân nổi bật giữa đám đông, Akutsu Junko cười nhìn Kha Xương Hoàng, Kha Xương Hoàng hừ một cái, miễn cưỡng xem như hài lòng.
Mặc Khiêm Nhân đón họ về tứ hợp viên, Mặc gia có phòng cho khách, nếu mọi người muốn tìm hiểu làm thân thì ở chung một nhà là chuyện đương nhiên, phải thấy những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống thì mới có thể hiểu hết tính cách của người ta.
Lão Mặc và mẹ Mặc đều ở nhà chờ khách, các cụ ông khác trong tứ hợp viện cũng tới góp vui, làm bộ như muốn phá rối. Lão Mặc tức giận mặt đỏ phửng phừng, cái đám già mà ranh! Chuyện này mà giỡn được à? Đối phương là lão Kha đấy, lão mà bất mãn thì có khi lão sẽ cầm gậy đánh uyên ương thật đấy! Đừng quên trước đây bọn họ từng thua trong tay lão!
Không phải đùa đâu, bọn họ đều là người cùng lứa, ngày xưa Kha gia làm thổ phỉ, cường đạo… tồn tại một cách bất hợp pháp, lúc lão Tô cầm binh đi đánh Kha Xương Hoàng thì Kha gia đã là một gia tộc lớn chuyên đầu cơ trục lợi từ vũ khí. Kết quả là thủ lĩnh hắc đạo đánh thắng Hoắc gia và Tô gia, nói cho cùng thì bọn họ cũng có chút quan hệ sâu xa.
Lão Tô đã bày xong bàn cờ trong sân, chỉ còn chờ Kha Xương Hoàng đến phân cao thấp.
Chậc, đúng là nghiệt duyên, lão Tô đấu với Kha Xương Hoàng, lão Tô thua, bây giờ cháu gái hai nhà đấu nhau, bên thua vẫn là Tô gia.
====
Người ta chúc vui vẻ, còn ta thì Chúc các nàng giáng sinh và năm mới nhiều may mắn!
Vì hay thường không bằng hên mà =))))))
====
Ngày mai chắc chắn có chương mới, cmt và tks ủng hộ ta nha!