Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Học viện Mộ Hoa.
Sắp đến lúc tan học, giờ này trước đây học sinh năm ba đã sớm chuồn về nhà rồi nhưng hiện tại lại chẳng một ai rời đi, cả ba lớp cùng thò đầu qua cửa sổ nhìn xuống hai người đang đứng ở chỗ bồn rửa tầng trệt, một là Hoắc Dạ Chu, một là Mộc Như Lam.
Trong bồn đặt một chiếc ô dính đầy phân chim, sau cả buổi chiều giằng co với Mộc Như Lam, thiếu niên cuối cùng cũng phải miễn cưỡng cầm lấy bàn chà, bắt đầu làm sạch đống phân đã khô trên mặt ô.
Các học sinh nhìn mà khϊế͙p͙ sợ không tin nổi, lớp trưởng lớp số ba, một tên mặt người dạ thú nhìn thì nhã nhặn nhưng kì thực vô cùng keo kiệt xấu tính, lớp trưởng lớp hai Tô Bắc Thiệu và lớp trưởng lớp một Hạ Hỏa đã ăn không ít khổ vì hắn, vậy mà giờ đây hắn lại thua trong tay Mộc Như Lam học viện Lưu Tư Lan, ngoan ngoãn đi rửa phân chim?
Mộc Như Lam chẳng làm gì nhiều, cô chỉ dọa Hoắc Dạ Chu đang bị phạt đứng là sẽ “Báo cho bố cậu đến đây đứng thay cậu” và gửi ô tới Hoắc gia mời bố hắn rửa sạch, thiếu niên trừng cô mười phút, sau cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Thấy chưa, đơn giản mà, chỉ là mấy đứa trẻ sợ bố nhưng chưa ai dám lấy ra đe dọa thôi, nói gì thì đó cũng là Hoắc gia, còn vị này, lại là công tử Hoắc gia.
“Hèn hạ!” Hoắc Dạ Chu nghiến răng nghiến lợi chửi. Mẹ kiếp, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ hắn ăn cục tức to nhường này, con nhỏ chết tiệt dám lấy bố hắn ra uy hϊế͙p͙! Hắn chỉ có thể cam chịu thôi! Bố hắn… Nhắc tới chỉ muốn chảy nước mắt… Người gì hung dữ thấy sợ…
Mộc Như Lam từ chối cho ý kiến.
Có hèn hạ cũng kệ, miễn hiệu quả là được. Nếu mi đủ năng lực thì dù ấn tượng đầu tiên có tệ đến mấy đi nữa, sức hấp dẫn của mi cũng sẽ khiến những kẻ vốn không ưa mi dần nghiêng về phía mi; ngược lại, nếu không có khả năng thu phục lòng người thì một khi ấn tượng và hứng thú đã qua đi, trong mắt người khác, mi cùng lắm chỉ một kẻ qua đường tầm thường mà thôi.
Hôm nay Mộc Như Lam chỉ giảng bài cho lớp số hai. Lớp trưởng lớp này là Tô Bắc Thiệu, ngoài ra còn có một vài nam sinh đã chạy trốn cùng Mộc Như Lam hôm đó nên không có ai phá rối cô trong giờ. Họ ít nhiều đều nể mặt Mộc Như Lam sau sự kiện ấy, mà như vậy thì chẳng khác nào cho cô một cơ hội thể hiện. Có lẽ ban đầu chỉ là nể mặt, thế nhưng sau đó ai nấy đều tiến vào trạng thái học tập theo ngôn từ sinh động của cô. Thấm thoát đã một ngày trôi qua, học sinh hai lớp còn lại kinh ngạc chứng kiến lớp số hai ngoan đột biến, không hiểu nổi rốt cuộc là tại làm sao.
Mộc Như Lam để lại cho lớp số hai một đề toán cực thú vị và có chiều sâu, hiện tại mọi người đều đang cắm cúi làm.
Thời Ngũ dựa vào cửa sổ nhìn chăm chăm đề toán trên bảng đen, mắt lờ đờ cả buổi mới chớp một cái, trông khá là ngơ ngác.
Tô Bắc Thiệu cắn đầu bút, mặt nhăn đến độ có thể kẹp chết con ruồi, “Có ai làm ra chưa?”
Không ai trả lời mà chỉ chuyên tâm tính toán, tức là vẫn chưa có người giải ra, Tô Bắc Thiệu thầm rủa “ngốc thật” rồi cũng tự vò đầu bứt tai.
Tiếng chuông tan học vang lên, lớp hai vẫn đang làm bài, những người khác vẫn đang vây xem, Hoắc Dạ Chu vẫn đang bực bội chà ô, còn Mộc Như Lam thì được tài xế mẹ Mặc phái tới đón về.
Lương Khâm Luân ngồi câu cá trên cây cầu trong rừng trúc cách thư trai không xa, thấy cảnh ở bồn rửa phía sau thư trai, hắn nhếch môi mỉm cười, chiếc kính che đi đôi mắt sắc bén thâm sâu.
Mộ Hoa bết bát đến thế mà sao các vị phụ huynh nghiêm khắc vẫn gửi con vào học? À… Bởi vì họ biết Mộ Hoa chỉ là khởi điểm, tốt nghiệp Mộ Hoa bước ra xã hội mới thực sự là bắt đầu.
Trong mấy chục năm trở lại đây, số người được tuyển kỷ lục là mười lăm, mà năm nay, xem chừng sẽ không ai đoán trước được, thật đáng trông chờ, ha ha ha…
++++
Hồng Kông. Kha gia.
Thân là bà chủ Kha gia, Akutsu Junko đã chuyển vào sống tại biệt thự, trong nhà không còn đám đàn bà ồn ào nên cuộc sống trôi qua khá thoải mái. Bây giờ Akutsu Junko đang sắp xếp hành lý cho mình và Kha Xương Hoàng, ngày mốt họ sẽ đến thủ đô Trung Quốc tìm hiểu kì càng tình hình Mặc gia, không thể để Mộc Như Lam thiệt thòi được.
Kha Xương Hoàng ngồi trên giường nhìn Akutsu Junko bận rộn, sống lưng vẫn dựng thẳng kiêu ngạo như thời trẻ tuổi, lão đặt hai tay lên cây gậy chống trước người, nghiêm túc như một ông lão hung bạo, không, lão vẫn luôn là một kẻ hung bạo.
Akutsu Junko ngoái đầu nhìn lão, vừa lắc đầu bất đắc dĩ vừa dịu dàng lên tiếng, “Ông đừng nghĩ nhiều quá, càng nghĩ là sẽ càng tiếc Lam Lam, con gái lớn đều phải lập gia đình, may thay người nó yêu cũng rất yêu nó.”
Kha Xương Hoàng hừ mũi, “Cái đó tôi hiểu, nhưng mà tôi càng nghĩ càng thấy không cam lòng, cháu gái cưng của tôi mới chỉ mười sáu tuổi, sao vừa tới thủ đô là đã bị người Mặc gia cắp mất rồi?!” Lão không cần Mộc Như Lam dưỡng già nhưng dù gì con bé cũng là tấm áo bông duy nhất của lão, vậy mà thoắt cái đã thành của người khác, lão già này đau lòng a. Thật không nỡ để nó đi chút nào, giờ phải làm sao đây? Đổi ý được không ta? Mặc Khiêm Nhân gì chứ, bấm nút!
“Chẳng phải ông cũng rất vui khi chúng đính hôn sao.”
“Ai nói tôi vui? Ai nói?” Kha Xương Hoàng hừ thêm cái nữa, còn lâu lão mới vui ấy.
Đúng là càng già càng ngây thơ. Akutsu Junko kệ lão, chính bà cũng đang bận túi bụi, bây giờ quyền giám hộ Lam Lam đã thuộc về họ, bà làm bà đương nhiên phải xử lý chuyện đồ cưới của con bé… A, hình như lo hơi sớm, chúng mới đính hôn thôi, vẫn chưa cần đến đồ cưới.
Dưới lầu, anh thanh niên mặt mũi bình thường luôn xuất hiện sau lưng Kha Xương Hoàng cầm một tập tài liệu đi tới, vừa vặn chạm mặt Kha Thế Tình đang từ trên lầu bước xuống.
“Chuyện gì vậy?” Kha Thế Tình nhìn tập tài liệu trong tay, hỏi.
Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt mất tích, ngón tay mà Ám Long gửi tới cho thấy khả năng họ bị giết là rất cao. Kha Thế Tình là con trai duy nhất, hơn nữa còn là con của Akutsu Junko và Kha Xương Hoàng nên tất nhiên hắn trở thành người thừa kế, hiện tại Kha Xương Hoàng đã dần thả quyền giao việc công ty cho hắn xử lý, thậm chí còn cho hắn biết thế lực hắc đạo và sức ảnh hưởng của Kha gia.
Kha Thế Tình vẫn thích mặc áo tôn trung sơn, màu trắng màu đen phủ lên người hắn trông nhàn nhã và nhẹ tựa khói sương. Thế nhưng trên nền áo trắng, anh thanh niên nhìn ra hoa văn chỉ bạc hình rồng thêu chìm giữa làn vải, anh ta cụp mắt, đưa tập tài liệu cho hắn. Không một ai dám coi khinh hắn kể từ ngày đầu tiên hắn thượng vị, cho dù là công ty bạch đạo, hay là thế lực hắc đạo.
Cứ tưởng tên này lạnh nhạt khép kín không màng quyền thế, nào ngờ hắn ta làm thinh rinh cục bự. Nhưng không biết liệu có phải hắn vẫn luôn ngủ đông chờ ngày ngoạm đứt cổ con mồi, hay chỉ đơn thuần là tuân theo mệnh lệnh.
“Đây là báo cáo xét nghiệm ADN từ sợi tóc lần trước.” Tuy không truy tìm được nhưng Kha gia vẫn bảo bệnh viện kiểm nghiệm thử, nếu hắn nhớ không nhầm thì trong nhà có mẫu ADN của tất cả phụ nữ từng sống tại Kha gia, nếu nghi ngờ thì có thể lấy ra đối chiếu.
“Tôi hiểu.” Kha Thế Tình ôn hòa nói, “Anh vất vả rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Kha Xương Hoàng trao hết mọi thứ cho Kha Thế Tình, bao gồm cả anh ta.
Kha Thế Tình mang túi giấy rời khỏi biệt thự đến Noãn các nằm phía sau, tuy bây giờ hắn không còn sống ở đó nữa nhưng so với biệt thự chính, hắn vẫn thích ngụ tại Noãn các hơn.
Giữa không gian u tĩnh, ngọn đèn nhu hòa thắp sáng bốn phương, chiếc guồng róc rách tiếng nước chảy, tựa như một ngôi đền ngự giữa núi rừng, tách biệt khỏi trần thế.
Cởi giầy bước lên sàn gỗ bóng loáng được lau chùi hằng ngày, Kha Thế Tình đi dọc theo hành lang tới phòng mình, mở cửa ra, hương lan thơm ngát lập tức phả vào mặt.
Ngọn đèn soi sáng cả căn phòng giản đơn, hắn tới sau bàn trà ngồi quỳ xuống, bắt đầu nấu nước chuẩn bị pha trà, ngón tay mơn trớn đóa lan mướt mềm nơi chiếc bình để cạnh, sau đó sự chú ý mới san qua tập tài liệu kia.
Xét nghiệm ADN? Đến lúc này rồi, ai giết Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt đã không còn quan trọng nữa, chỉ là cái chết của hai kẻ bị hắt hủi mà thôi, ai lại đi lùng sục người giết một hai con kiến cơ chứ?
Kha Thế Tình tao nhã rửa tách đựng lá trà, chuẩn bị xong xuôi mà nước vẫn chưa sôi, hắn chăm hoa lan một chút, lát sau mới chậm rãi mở tập văn kiện, rút ra tờ giấy bên trong, trên đó in vài số liệu và chữ chuyên môn, căn bản nhìn không hiểu, có lẽ chỉ là dữ liệu ADN của một người lạ nào đó, không cần thiết phải truy tìm chủ nhân của nó.
Nhưng dù vậy hắn vẫn phải đối chiếu cho đàng hoàng, bởi lão Kha đã cho xét nghiệm rồi mà? Chuyện này liên quan đến thể diện của lão, tuy lão không công nhận Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt nhưng nói cho cùng họ vẫn là con lão, con mất tích mà cha lại xử lý qua loa để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì quá là không ổn. Bên cạnh đó, lão không muốn giao vụ này cho cảnh sát vì không muốn làm to chuyện, thành ra hắn phải tự thân vận động.
Hắn nhìn tờ giấy, nhìn bình thản, đôi mắt khép hờ lướt qua những toan tính.
Một hồi lâu sau, hắn để tờ giấy sang bên, cầm lên chiếc ấm tử sa nóng hổi, làn nước nghi ngút cuốn lấy những mảnh trà nho nhỏ, nước chảy ra đượm vị, hương thơm thoáng chốc lan tỏa khắp căn phòng.
Chàng trai mặc áo tôn trung sơn chìm trong mảnh sương trắng, nhìn nào thấu, đoán nào ra.
Một đóa lan xinh đẹp nở rộ giữa bầu sương, mà nơi nhụy hoa lại nhuốm chút vàng nâu héo úa.
++++
Hồng Kông. Cửu Long.
Lưu Bùi Dương ngồi ăn như rồng cuốn sau mấy ngày gầy tọp đi, cả một bàn đầy thức ăn ngon chẳng mấy chốc tan hoang như bị bão châu chấu càn quét.
Một ly nước chanh được đẩy tới cẩn thận, người hiến ân cần chẳng những không được cảm ơn mà còn bị trừng cháy mặt, mẹ nó, tên Đoạn Tiểu Ngọc chết bầm, suýt nữa đã bỏ hắn chết đói, bây giờ còn tới lấy lòng làm quái gì! Có biết giữ dáng là chuyện vất vả cỡ nào không hả! Hắn vốn rất hài lòng về vóc dáng của mình thế mà lại bị tên trời đánh này hại gầy! Muốn bồi bổ về thể trọng ban đầu lại càng rắc rối hơn!
Bị trừng mắt phũ phàng, Đoạn Ngọc sờ sờ mũi, y nào có ngờ Lưu Bùi Dương lại bướng như vậy, đói đến ngất xỉu mà vẫn không chịu xuống nước, cho nên không phải tại y mềm lòng đâu, chỉ là y thấy hắn gầy quá ôm không sướng nên mới cho hắn ăn cơm, thật đấy!
Phất tay bảo người hầu bưng món ngọt tráng miệng lên, tất cả đều là món ưa thích của Lưu Bùi Dương.
Trong phòng khách cạnh đó, Mộ Thanh Phong và Mộ Dương Khúc ngồi trên sô pha đánh bài, Mộ Dương Khúc tỏ ra rất bất mãn với tình hình hiện tại, “Chỉ ăn một bữa thôi mà? Đâu cần Ngọc thiếu phải ở cạnh hầu hạ như vậy chứ?”
“Chậc, cậu không hiểu đâu, cái này gọi là tình thú.” Mộ Thanh Phong nghĩ bụng, không làm Đoạn Ngọc vui vẻ thì sao y đồng ý đề nghị đến thủ đô của hắn được?
Mộ Dương Khúc quả thật không hiểu, hắn nghĩ, ngoài kia có cả tá gái xinh, Đoạn Ngọc cần gì ôm một cậu con trai, mặc dù vẻ ngoài cậu ta có vị hơn phụ nữ bình thường nhưng nam vẫn là nam, cái cậu ta có mình cũng có đấy thôi? Sướng gì đâu mà ôm, không thấy tởm mới sợ. Xì.