Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Các nam sinh sửng sốt nhìn theo Mộc Như Lam, một hồi lâu sau mới có người hoàn hồn. Cậu ta nặng nề lắc đầu, vẻ mặt không giấu nổi hoảng hốt, bụng nghĩ mình điên rồi sao, không dưng lại có cảm giác không dám ra tay…
Mộc Như Lam tới lớp số ba, “Ai là lớp trưởng?”
Ngồi trên chiếc sô pha da nâu đặt ở góc lớp, Hoắc Dạ Chu đùi kê máy tính chẳng thèm ngẩng mặt lên, miệng thờ ơ đáp, “Tôi.” Cửa sổ đằng sau treo một cái lồng chim, một con vẹt màu mẽ sặc sỡ lập tức bắt chước theo, “Tôi tôi tôi…”
Vừa dứt lời, Hoắc Dạ Chu còn chưa kịp nghĩ gì thêm thì đã có một đôi tay đặt lên hai bên tay ghế, mùi hương thoang thoảng làm say lòng người ùa đến, mái tóc đen xõa xuống bàn phím của hắn tựa như một con thác, chảy đến tay, tràn đến đùi.
Hắn giật mình ngẩng đầu để rồi bắt gặp một khuôn mặt xinh xắn gần sát ngay trước mặt, trên đó có một đôi mắt trong veo… (MDL: Ta muốn A Khiêm nhìn thấy cảnh này hahahaha)
Những học sinh tụ ngoài cửa lớp theo dõi căng thẳng đến độ nín thở, mặc dù chính họ cũng không hiểu tại sao.
“Bạn học sinh này.” Mộc Như Lam lên tiếng. Nhìn con vẹt kia, cô nghĩ cô đã tìm được tên đầu sỏ rồi.
“… Gì?” Hoắc Dạ Chu gượng gạo mở miệng.
“Mời cậu rửa sạch ô cho tôi trước ngày mai, bằng không tôi sẽ gửi thẳng đến nhà cậu để bố cậu rửa thay, ok?”
++++
Buổi sáng ở tứ hợp viện rất rôm rả, các ông lão thức dậy đánh thái cực quyền, chơi cờ tướng, xong thì tới công viên tản bộ, thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã.
Mặc Khiêm Nhân vừa về tới Mặc gia là đã bị mẹ Mặc tò mò chặn đầu tra hỏi, bà kỳ vọng trông chờ đủ thứ, chỉ thiếu điều hỏi toạc ra hắn đã “ấy ấy” với Mộc Như Lam chưa.
Mặc Khiêm Nhân không để tâm lắm, ngoại trừ cảm xúc ngượng ngùng khi ở cạnh Mộc Như Lam ra, người khác nói gì hắn cũng có thể lảng đi. Mẹ Mặc không lấy được đáp án, đành ngồi trên số pha tự bấn loạn tưởng tượng.
Mặc Khiêm Nhân lên lầu vào thư phòng, lấy ra một quyển sách từ cái giá chất đầy những bộ sách tâm lý học và y học. Ngồi xuống chiếc ghế đặt tựa vào cửa sổ, hắn tập trung vào nội dung quyển sách, ánh mắt hơi thất thần.
Bác sĩ Hervey Cleckley tại đại học y Georgia ở Mỹ đã liệt kê các đặc điểm của kẻ thái nhân cách, theo ông, bề ngoài kẻ thái nhân cách tỏ ra hấp dẫn và khôn ngoan, đặc điểm chính của chúng là thiếu hụt cảm xúc, không có cảm giác tội lỗi, tự cho mình là trung tâm, không biết ăn năn, không biết lo âu, bất chấp hậu quả, thay đổi thất thường, không nhận trách nhiệm, cực kì thích thao túng người khác, và có quan hệ xã hội bất thường. Các mô tả này phần lớn tương đồng với định nghĩa thái nhân cách lâm sàng của các bác sĩ thế kỷ 21.
Trong những đặc điểm đó, Mộc Như Lam chiếm bao nhiêu?
Mặc Khiêm Nhân luôn trăn trở về vấn đề bày, hắn chắc chắn rằng tâm lý Mộc Như Lam bất thường nhưng lại không xác định được trường hợp của cô là rối loạn nhân cách chống xã hội hay là thái nhân cách. Rốt cuộc lỗi nằm ở đâu? Vì sao lại phức tạp đến thế? Trong mười năm từ lúc ấu thơ đến khi tâm lý biến thái bộc phát, rốt cuộc Mộc gia đã làm gì mà lại khiến cô trở nên bất thường như vậy?
Có điều tra bao nhiêu lần hắn cũng không tìm ra đáp án. Trước đây Mộc gia luôn hòa thuận, Mộc Như Lam ưu tú hiểu chuyện ngay từ bé, được yêu thương cưng chiều vô bờ bến… Hoàn toàn không tìm thấy điểm sai. Biến đổi tâm lý cần một thời gian dài, thậm chí có thể dài đến mười năm. Những câu chuyện mà nhân vật trở nên biến thái độc ác chỉ sau vài sự kiện đáng sợ trong mấy cuốn tiểu thuyết trên mạng là hoàn toàn không có cơ sở khoa học, và cũng hết sức nực cười.
Mặc Khiêm Nhân nào biết thế giới này vẫn tồn tại những thứ vượt ngoài tầm trí tuệ của hắn, vượt ngoài tầm lý giải của khoa học, tỉ như cô gái hắn yêu là một người trùng sinh, kiếp này cô khỏe mạnh, xinh đẹp, được yêu thương, không có lý do để trở nên biến thái; nhưng kiếp trước cô lại bị xa lánh và phản bội, bị cướp trắng từ thân đến tâm. Cô không có siêu năng lực, không có không gian, không có bàn tay vàng như trong tiểu thuyết, sống lại rồi, cô vẫn chỉ là người bình thường, muốn khôn ngoan thì phải tự học hỏi, muốn đứng đầu thì phải tự nỗ lực, muốn không bị hãm hại, thì phải đào hố giăng bẫy người khác trước. Mộc Như Lam phải biến thái, phải biến thái mới có thể làm theo ý cô muốn, phải biến thái mới có thể nhìn thấy thế giới tốt đẹp hơn.
Có điều cô nàng biến thái này rất đặc biệt, cô đã sống một kiếp, đã trải qua những chuyện mà kẻ biến thái khác không trải qua, thể nghiệm những tình cảm phức tạp mà kẻ biến thái khác không nếm trải, cho nên mới khó đoán như vậy. Chỉ cần cô muốn, các nhà nghiên cứu sẽ không bao giờ nhận ra sự bất thường của cô, kể cả một người có trực giác trời phú như Mặc Khiêm Nhân.
Đây đã là lần thứ n Mặc Khiêm Nhân rơi vào trầm tư vì Mộc Như Lam, đến cả chuyện mình đã ăn trưa hay chưa hắn cũng không rõ. Không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ vài phút, có lẽ đã mấy tiếng, cửa thư phòng bị gõ lộc cộc, mẹ Mặc mở cửa thò đầu vào, mặt mày vui vẻ, “Khiêm Nhân, con xuống xem ai tới này! Đảm bảo con sẽ bất ngờ cho xem!”
Dứt lời bà rụt ra ngoài, hớn hở đi xuống lầu.
Trong phòng khách, Tô Trừng Tương cầm tách trà ngồi trên ghế sô pha, đỏ mặt nhìn về phía cầu thang, cô có thể tưởng tượng khi hắn đi xuống, thần thái như một vị đế vương. Tim hồi hộp đập nhanh, cô hít sâu, bình tĩnh, bình tĩnh, mi đã không còn là con nhóc chỉ biết ngước nhìn nữa, bây giờ mi đã tốt nghiệp đại học giống hắn, theo nghề nghiệp giống hắn, lấy được học vị giống hắn, hai bên sẽ có chủ đề để tán gẫu, hắn sẽ thích mi!
Mẹ Mặc xuống lầu mặt tươi rói, bà nhìn Tô Trừng Tương cảm khái, “Thời gian trôi nhanh thật, dì nhớ hồi trước Trừng Tương có chút xíu à, mới đó mà đã mười năm, cháu trưởng thành xinh đẹp thế này rồi. Đúng là năm tháng chẳng buông tha ai.”
Tô Trừng Tương cười nhã nhặn, “Nhưng trong trí nhớ của cháu, dì Mặc không thay đổi chút nào cả.”
“Con bé này cứ đùa.” Mẹ Mặc cười tươi hơn, tâm trạng tốt không chee vào đâu được, vốn bà đã mừng vì chuyện Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân rồi, bây giờ còn gặp được cô cháu bạn ngoan hiền đã mất liên lạc nhiều năm, bà tất nhiên là càng vui hơn.
“Đâu có ạ.” Tô Trừng Tương nói đoạn liếc về phía cầu thang, không thấy Mặc Khiêm Nhân xuống, cô không hề thấy thất vọng mà chỉ càng thêm căng thẳng chờ mong.
Mẹ Mặc đang mải vui vẻ nên không để ý đến hành động đó, hơn nữa từ nhỏ Tô Trừng Tương đã trưởng thành và biết che giấu hơn bạn bè đồng lứa, nếu không thì sao cô thầm mến Mặc Khiêm Nhân lâu như vậy mà lại chẳng có ai biết ngoại trừ Lục Tử Mạnh?
Hồi trước giấu phụ huynh là vì cô cho rằng mình không đủ giỏi giang, không có tư cách nói thích hắn, nếu nói thì chỉ tổ bị chê cười mà thôi, Mặc gia có lẽ cũng sẽ vì thế mà xa lánh cô; nhưng hiện tại cô đã đủ tự tin rồi, cô muốn thẳng thắn với mẹ Mặc, nhất định bà ấy sẽ rất vui, chẳng phải bà ấy luôn lo Mặc Khiêm Nhân cả đời không lập gia đình sao? Bây giờ cô tự tiến cử, nhất định bà ấy sẽ ủng hộ!
“Dì…”
“Ôi chà, giờ này Lam Lam sắp đi học về rồi nhỉ?” Tô Trừng Tương còn chưa kịp thổ lộ thì mẹ Mặc đã đập bốp tay một cái vì sực nhớ ra một chuyện, “Đồ ăn không đủ rồi… Trừng Tương ở lại ăn tối nhé, Lam Lam nhà dì đáng yêu lắm, vừa hay tối nay giới thiệu cho cháu, nhất định cháu sẽ rất thích con bé, ha ha ha…”
Cứ nhắc tới Mộc Như Lam là mẹ Mặc lại hãnh diện muốn khoe ra, mẹ nó, ai bảo con của bà sẽ độc thân cả đời? Hoặc là không lấy, hoặc là lấy người tốt nhất! Quả không hổ là con trai bà ha ha!
Tô Trừng Tương ngạc nhiên, “Vâng, nhưng… Lam Lam là ai ạ?” Hình như Mặc gia đâu có ai tên này?