Kha Thế Kiệt hiểu ý của Kha Thế Vinh, ánh mắt cũng hiện lên vẻ hung ác, đúng vậy, làm sao có thể để người ngoài chiếm được Kha gia? Vất vả nhiều năm như vậy, sao bọn họ có thể bại dưới tay một người ngoài – một con nhóc? Cho nên, để chiếm được Kha gia, bọn họ dù ghét nhau đến mấy thì cũng phải bắt tay hợp tác không từ thủ đoạn!
Thời gian thấm thoát thoi đưa, khách khứa dần dần tới đủ, có nam có nữ, có trẻ có già, Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt nhìn mà không hiểu, liệu có thật là Kha Xương Hoàng định tìm chồng tốt cho Mộc Như Lam không? Trong lòng tính toán phức tạp là thế, nhưng ngoài mặt bọn họ vẫn tươi cười, hoan nghênh chiêu đãi các vị khách.
Kha Xương Hoàng đứng phía trên cầu thang nhìn sảnh tiệc dần trở nên náo nhiệt, tầm mắt lão đảo qua một đám thanh niên tuấn tú, khuôn mặt vẫn mang biểu cảm lãnh khốc nghiêm như mọi khi. Hà gia ở Hồng Kông, đã có trăm năm làm kinh doanh trang sức đá quý, là lão đại của ngành trang sức Hồng Kông, con trai duy nhất năm nay hai mươi tư tuổi, còn trẻ và có triển vọng, phải tội khá lăng nhăng, cần uốn nắn thêm; Lâm gia ở Giang Nam, chủ đất lớn nhất cả nước, con trai cả năm nay hai mươi sáu tuổi, chín chắn trầm ổn, có điều hơi cổ hủ, con trai út năm nay mười bảy, đang học trường Mộ Hoa tại thủ đô, là một kẻ ăn chơi trác táng; còn ở phương bắc...
Lão âm thầm kiểm kê từng người một, càng kiểm càng thấy không hài lòng, chẳng có ai xứng đôi với cháu cưng của lão cả!
Bỗng lão thấy một người có vẻ nổi bật, nhưng khi đã nhận ra người đó là ai, sắc mặt Kha Xương Hoàng lại tối đi, Đổng Kỳ? Giỏi thì giỏi thật, chỉ hiềm hắn là người Hoắc gia, Kha gia bọn họ và Hoắc gia không đội trời chung, lão mà gả Mộc Như Lam sang Hoắc gia, đến khi lửa chiến hai nhà đốt tới chỗ cô, cô sẽ vô cùng khó xử, tình cảm vợ chồng cũng sẽ bị rạn nứt, như thế chẳng thà loại Đổng Kỳ ngay từ đầu.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì, đàn ông trong nước mà có thể xứng đôi Mộc Như Lam công chúa Kha gia, quả thật chỉ có người Hoắc gia.
Kim giờ chỉ số bảy, kim phút chỉ số sáu, bảy giờ rưỡi, bữa tiệc Kha gia đã đến lúc bắt đầu.
Đèn xung quanh từ từ tắt đi, nhóm nhạc diễn tấu nãy giờ cũng ngừng động tác, khách khứa tụ lại qunh chỗ cầu thang nơi Kha Xương Hoàng đang đứng, cùng đợi chủ nhà nói lời tuyên bố.
Ánh đèn tập vào Kha Xương Hoàng, lão có một mái tóc muối tiêu, người mặc tây trang đen, trông lão cao ráo anh tuấn hệt như xưa, đôi mắt sắc bén làm người ta không dám nhìn thẳng.
Chiếc gậy trên tay lão nhẹ nhàng nâng lên một chút, sau đó đập thật mạnh dừng xuống sàn, tiếng động vang vọng khắp đại sảnh im ắng, làm bầu không khí càng trở nên tĩnh lặng.
Kha Xương Hoàng chậm rãi mở miệng, “Các vị đều biết ta có một cô cháu ngoại, chẳng qua là chưa bao giờ công khai, nói vậy, số người biết con bé đông hơn số không biết rất nhiều.”
Có người đứng dưới gật gù, Kha Xương Hoàng chưa bao giờ chính thức công khai vị tiểu công chúa kia, rất nhiều người biết tên cô nhưng lại không biết cô trông thế nào, có điều thanh danh của cô trong giới giáo dục quả thật quá vang dội, hầu như ai cũng biết tên của cô.
“Giờ đây, ta muốn chính thức giới thiệu với các vị, cháu gái ruột của ta — Mộc Như Lam!” Dứt lời, Kha Xương Hoàng nhìn lên cầu thang tầng ba, sự chú ý của mọi người cũng bị ánh đèn bừng sáng ở đó hấp dẫn, những tiếng hít sâu kinh diễm vang lên liên tiếp, cả khách nữ cũng không ngoại lệ.
Cô gái đứng đó nhìn xuống mọi người, ánh đèn chói ngời bao bọc lấy cô, như tạo thành một vầng sáng mỏng manh màu trắng ngà, cô nở một nụ cười ấm áp tựa nắng ban mai, đôi mắt trong veo đầy dịu dàng, mái tóc đen thẳng mượt tinh tế, trong một thoáng, mọi người cứ ngỡ mình nhìn thấy thiên sứ!
Kha Xương Hoàng thấy mọi người nhìn cô đến mê mệt, trong lòng đắc ý kinh khủng, hừ hừ, đây chính là cháu gái cưng của lão, đám dân đen các người quỳ xuống hết cả đi!
Cô nhẹ nhàng cất bước xuống lầu, đôi giày màu bạc lấp lánh lên theo từng ánh đèn, bộ váy trắng làm nổi bật làn da ngọc ngà, lúc này chẳng còn ai biết đến rượu ngon, chẳng ai biết đến mỹ nữ đàn đàn như muôn hoa đua thắm, bọn họ chỉ tập trung vào nàng thiên sứ thánh thiện đi lạc xuống trần gian.
Nghe nói, năm nào cô cũng đứng đầu kì thi quốc gia…
Nghe nói, cô là người đã có công đưa học viện Lưu Tư Lan lên tầm quốc tế.
Nghe nói, cô là hội trưởng hội học sinh do toàn bộ học sinh Lưu Tư Lan bầu ra đệ tử hội…
Nghe nói, cô từng liều mình cứu một đứa trẻ không quen biết…
Những câu chuyện về Mộc Như Lam mà bọn họ từng nghe qua nay đột nhiên ùa về trong tâm trí, bởi vì cô đang đứng ngay trước mặt họ, chỉ cần vươn tay là chạm tới, mặc dù thoạt nhìn vẫn xa tận chân trời. Quan trọng là, bất cứ ai trong số họ cũng có cơ hội trở thành chồng của cô, cơ hội sở hữu cô gái kì diệu này...
Cô gái kì diệu, cho dù không có ánh đèn, bóng hình của cô cũng sáng bừng lên.
Mộc Như Lam mỉm cười đi đến bên cạnh Kha Xương Hoàng, micro đặt phía trước, nàng chậm rãi cất lời, chất giọng cô mềm mềm, tựa như móng mèo con cào nhẹ vào lòng, làm người ta nhũn cả tim.
“Chào các vị, tôi là Mộc Như Lam, rất cảm ơn các vị đã dành thời gian đến gặp tôi, tôi thật sự hân hạnh.”
Mọi người bỗng có ảo giác, như thể chỉ cần cô vui, bọn họ nguyện ý làm bất cứ điều gì.
Đổng Kỳ đứng lẫn trong đám đông, hắn nhìn cô gái đứng trên lầu rồi lại nhìn phản ứng của những người xung quanh. Đổng Tứ Hiên nói đúng, cô gái này, trời sinh nên đứng trong ánh đèn sân khấu, cô không cần nói gì cũng có thể nổi tiếng khắp thế giới hay thậm chí là tiến vào Hollywood, cô sinh ra đã là một vật sáng thánh thiện, nếu đứng ở phi châu dân khu tị nạn bên Châu Phi, có khi cô sẽ được kính yêu như một thiên thần cứu rỗi.
Nhưng cũng vì lí do này, sẽ không ai đồng ý để cô bước vào vòng giải trí, một người đặc biệt như vậy, đi ngoài đường dù có che mặt thì vẫn rất nguy hiểm, quá được hâm mộ đôi khi cũng là một điều tồi tệ, Đổng Tứ Hiên từng bị một vài nữ fan cuồng bắt cóc, có fan còn tự làm đau mình chỉ để chứng minh tình yêu với anh ta, nếu đổi thành Mộc Như Lam... Nói không chừng sẽ còn xuất hiện những chuyện biến thái đáng sợ hơn nữa.
Hắn hơi nheo mắt, những tên đàn ông đứng quanh đang tỏ vẻ ái mộ Mộc Như Lam đều là tình địch, bất quá đám tình địch này căn bản không đủ lợi hại để phải dè chừng.
Mộc Như Lam chỉ nói một câu rồi lùi ra Kha Xương Hoàng. Kha Xương Hoàng quét mắt phía đám đông đứng dưới, đặc biệt những người trong nhà, sau đó chậm rãi nói, “Cuối cùng, còn một chuyện ta tuyên bố với mọi người.”
Sức uy hϊế͙p͙ trong giọng của Kha Xương Hoàng làm đám đông hơi dời mắt khỏi Mộc Như Lam.
“Mộc Như Lam, từ hôm nay trở đi, sửa họ Mộc thành Kha!” Lão gằn từng tiếng, sang sảng rõ ràng!
Toàn đại sảnh vỡ òa trong kinh ngạc, cả Mộc Như Lam và Đổng Kỳ cũng không ngoại lệ.
Mộc Như Lam sửng sốt nhìn Kha Xương Hoàng, khi quyết định nhận cô về, Kha Xương Hoàng đã lấy nửa quyền giám hộ từ Kha Uyển Tình nên giúp cô sửa họ cũng không phải là không thể, nhưng trong xã hội thượng lưu, sửa một cái họ sẽ thay đổi rất nhiều thứ, thậm chí là gây ra phản ứng dây chuyền!
Sắc mặt của Kha Thế Vinh, Kha Thế Kiệt, Lâm Ngọc Nhan và Lý Tiểu Thanh đồng loạt thay đổi, cái ly trên tay Lâm Ngọc Nhan thậm chí còn rơi xoảng xuống đất, những vị khách còn lại nghe tiếng động thì quay sang, thấy sắc mặt của bọn họ, mọi người đều nghĩ thầm: Kha gia, sắp loạn rồi đây.
Làm Mộc Như Lam trở thành Kha Như Lam, nghĩa là có 50% khả năng Kha gia sẽ được giao vào tay cô, và cũng có nghĩa là, cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều kẻ thù.
Thả xong quả bom mạnh, Kha Xương Hoàng im lặng đi lên lầu, để lại bữa tiệc cho nhân vật chính Mộc Như Lam giái quyết.
Tuy lòng đầy nghi hoặc nhưng Mộc Như Lam vẫn cười như thể đã biết chuyện này từ trước. Cô bước xuống lầu, ngay tức khắc bị mọi người vây quanh với đủ loại thái độ, chân thành có, thực dụng có, tò mò cũng có… Đàn ông độc thân đến đây hôm nay đều đã được gia đình cho biết mục đích của bữa tiệc, bọn họ kéo đến trước mặt Mộc Như Lam hòng thể hiện sự ưu tú của mình, vây lấy cô chật như nêm cối.
Vào đúng lúc này, cửa chính đã đóng một lần nữa mở ra, mặc tây trang trắng, miệng cười dịu dàng, diện mạo trông như một vị hoàng tử hiền lành, chàng trai nọ ung dung bước vào, phía sau là hai “tên hầu” cũng tuấn tú không kém.
Có người kinh sợ, có người nghi hoặc, có người kích động, có người băn khoăn, không rõ đây là công tử nhà nào.
Triệu Thúc không ngăn bọn họ lại được, ông chau mày đi đến chỗ Mộc Như Lam, nói thầm với cô vài câu.
Mộc Như Lam hơi nhướng mày nhìn ba chàng trai đang tiến về phía mình, khóe môi cong lên làm nụ cười ngày một sâu thêm.
“Thật ngoài sức tưởng tượng, Mộc tiểu thư.” Bạch mã hoàng tử đi tới trước mặt Mộc Như Lam, y nhẹ nhàng nâng tay cô lên và đặt một nụ hôn, “Cô xinh đẹp hệt như một thiên sứ.”
“Cảm ơn lời khen của anh, Đoạn tiên sinh.” Mộc Như Lam rút tay về, đôi mắt trong veo phản chiếu khuôn mặt chàng trai. Đoạn Ngọc à? Cái tên này…