“Đây là thịt gì?”
Đang tận hưởng món thịt mà theo hắn là tuyệt vời nhất thế giới, Ive nghe nữ bác sĩ hỏi vậy thì cong môi cười thật sâu, đôi mắt xanh nhìn cô ta thâm thúy, “ Cô thấy hương vị thế nào?”
Bị Ive mê hoặc, nữ bác sĩ đỏ hồng hai má, gật đầu nói, “Rất ngon.”
“Tất nhiên là ngon rồi.” Ive tao nhã cắt một miếng thịt, chấm vào nước sốt đặc chế, sau đó chậm rãi nhấm nháp, bộ dáng trông như đang thưởng thức một món ăn cao cấp. Nữ bác sĩ vốn cho rằng thức ăn không tệ nay lại càng cảm thấy ngon hơn, cắt liền một miếng cho vào miệng.
Ive nhìn cô ta, trong mắt dâng lên làn sóng quỷ dị, “Đây là bộ phận thiêng liêng ấp ủ những sinh mệnh mới, khi ăn phải thật thành kính và biết ơn.”
Nữ bác sĩ giật mình, nhất thời không hiểu ý hắn là gì. Nhìn vẻ mặt tươi cười của Ive, cô ta đành gật đầu cho có lệ rồi nâng ly uống một ngụm rượu, vừa ăn thịt vừa nghĩ làm sao để lôi hắn lên giường…
++++
“Xoảng” một tiếng, chiếc ly thủy tinh vỡ vụn thành từng mảnh, chất lỏng trong suốt tràn ra sàn.
Mộc Như Sâm hoàn hồn, dáng vẻ vẫn mang chút hoảng hốt.
Mộc Như Lâm ngồi trên ghế sô pha, hơi nhăn mày, “A Sâm, anh làm sao vậy?” Mấy hôm nay tâm trạng của Mộc Như Sâm rất lạ, ban đầu cậu tưởng là do Mộc Như Lam không có ở đây, nhưng bây giờ xem ra còn có nguyên nhân khác.
Mộc Như Sâm nhìn phắt sang Mộc Như Lâm như bị điện giật, cậu lắc đầu, cố gắng né tránh ánh mắt dò xét của em trai rồi chạy nhanh lên lầu, sắc mặt hết sức khó coi. Cậu vẫn chưa quên được con đường đầy sương cạnh ruộng ngô đêm ấy, thỉnh thoảng cậu lại thấy hai tay mình dính đầy máu, cả lúc đi rửa tay cũng gặp ảo giác một vũng máu tươi.
Thiếu niên mười lăm tuổi, chưa biết khổ là gì, tuy hơi cứng đầu nhưng vẫn chưa làm chuyện gì xấu, vậy mà nay cậu lại tông chết người rồi giấu xác giữa cánh đồng ngô, thậm chí cậu còn dùng áo khoác lau sạch máu trên đường, bây giờ nhớ lại mới thấy lạnh người, sao lúc đó mình có thể xử lý mọi chuyện một cách bình tĩnh đến thế!
Bị lương tâm tra tấn, bị ác mộng hành hạ, Mộc Như Sâm từng nghĩ đến việc tự thú, thế nhưng cứ hễ cầm điện thoại lên là mọi dũng khí đều bỏ cậu mà đi, chỉ cần nghĩ đến Mộc Như Lam là cậu lại rụt cổ ngập ngừng, sao cậu có thể kéo cô xuống?
Chiếc điện thoại vừa mới lấy ra nay lại chậm rãi đặt xuống, ngay lúc này, nó đột nhiên rung lên làm cậu thiếu niên giật thót thả tay mặc nó rơi xuống đất. Một hồi lâu sau thấy bên kia vẫn chưa ngừng, cậu mới chần chờ nhặt lên nghe, “A lô?”
“Là tôi.” Một giọng nói khàn khàn mị hoặc nhẹ nhàng vang lên.
Mộc Như Sâm hơi bất ngờ, cậu nhướng mày thử hỏi, “Đoạn Nghiêu?”
“Ha ha… Là tôi.” Người bên kia cười nhẹ nhàng, ấy thế mà vẫn khiến người ta cảm thấy thật lạnh lẽo.
“Có chuyện gì?” Mộc Như Sâm tức giận hỏi, cậu không quen người này, thậm chí còn ghét nữa là đằng khác, thân là đàn ông mà trông lẳng lơ hết chỗ nói, đã thế lần đó hắn còn suýt nữa hại chết Mộc Như Lam, đúng là đồ họa thủy.
Đoạn Nghiêu cũng không quá để ý đến thái độ thô lỗ của Mộc Như Sâm, hắn nhếch môi mỏng, ngón cái nhẹ nhàng ma sát chiếc nhẫn trên ngón trỏ, “Ra ngoài gặp chút được không?”
Mộc Như Sâm bật cười, “Anh đùa cái gì thế? Vì sao tôi lại phải gặp anh? Tôi thấy chúng ta chẳng có gì để nói.” Đồ điên, trước nay có tiếp xúc lần nào đâu mà bây giờ đòi ra ngoài gặp mặt? Đầu óc có vấn đề rồi à?
“Vậy lý do này thì thế nào? Tôi tìm thấy một cái xác trong ruộng ngô ở ngoại ô phía bắc, cậu đoán xem, cái xác kia là ai?”
Mộc Như Sâm biến sắc, thiếu chút nữa không cầm nổi điện thoại, cậu cố gắng trấn tĩnh lại, trên gương phản chiếu khuôn mặt trắng bệch hoảng sợ, “Ai?” Đêm đó người đàn ông nọ dính máu đầy mặt, hơn nữa sương mù rất dày, xung quanh lại tối, cậu không thấy rõ ông ta là ai và cũng không có tâm trạng đi tìm hiểu.
Đoạn Nghiêu mỉm cười thật sâu, cánh môi khẽ mở, “Là Mộc Chấn Dương.”
Ầm—!
Chiếc điện thoại trên tay Mộc Như Sâm rơi cộp xuống đất, mắt cậu trợn to, sắc mặt xám ngoét, biểu cảm hoảng loạn lộ rõ trên từng cơ.
Mộc Chấn Dương… Người mà cậu tông chết là Mộc Chấn Dương… Người mà cậu giấu xác trong ruộng ngô… là bố ruột của cậu…
Tin tức khủng khϊế͙p͙ này không ngừng quanh quẩn trong đầu cậu, toàn thân Mộc Như Sâm run lẩy bẩy như thể gặp ma quỷ.
Cửa phòng bị đẩy ra, Mộc Như Lâm thấy Mộc Như Sâm như vậy thì kinh ngạc chạy lại, “A Sâm?!” Trúng tà rồi sao?
Ngay khi Mộc Như Lâm sắp chạm vào vai cậu, Mộc Như Sâm đột nhiên cúi xuống nhặt điện thoại lên rồi đi thẳng ra ngoài, sắc mặt khó coi tới cùng cực, “Gặp mặt như thế nào?”
Giọng cười đầy ác ý nhẹ nhàng vang lên, nói cho cậu địa chỉ gặp mặt.
Trong biệt thự hoa lệ trống trải, trên tọa ỷ cao cao tại thượng, thiếu niên yêu nghiệt ngả người vào ghế, đôi môi đỏ tươi nở nụ cười, mắt đào côi lệ đoạt hồn phách.
Nhóm Thái Sử Nương Tử và Lễ Thân đứng ở phía dưới, trông như những thần tử.
“Tại sao phải làm thế?” Nhóm Thái Sử Nương Tử đều biết Đoạn Nghiêu đã làm gì với Mộc gia, Đoạn Nghiêu cũng không giấu họ nhưng lại không nói cho họ biết tại sao, là người nóng tính nhất trong nhóm, Thái Sử Nương Tử nhịn không được muốn hỏi.
“Hửm?” Đoạn Nghiêu nhìn về phía Thái Sử Nương Tử, “Chẳng phải đã đồng ý là sẽ không hỏi lý do những chuyện tôi làm hay sao?” Vậy mà lúc trước nói hay lắm, bọn họ muốn đi theo hắn thì phải tin tưởng hắn tuyệt đối, chỉ cần tuân thủ quy tắc hắn đặt và hoàn thành nhiệm vụ hắn giao là đủ rồi.
“Nhưng bọn họ đều là…” Đều là người nhà của Lam Lam a! Mặc dù không đủ trách nhiệm, nhưng mà…
“Nương Tử.” Lễ Thân kéo Thái Sử Nương Tử vào lòng, đè tay lên hai vai cô, “Nữ anh hùng không nên chất vấn nhiều như vậy.” Hắn nhìn sang Đoạn Nghiêu, ánh mắt sắc bén đầy mưu trí, “Chỉ cần chúng ta không tổn thương Lam Lam là được.”
Thái Sử Nương Tử cau mày, một lúc sau mới phản ứng lại, cô nâng chân định giẫm Lễ Thân thật mạnh, nào ngờ hắn lại lanh lẹ né được.
Thái Sử Nương Tử buồn bực, bả vai vừa bị đè nay giật lên, “Muốn chết à!”
“Suỵt, đừng ồn ào, nghe lão đại nói kìa.” Lễ Thân cười gian xảo, hắn lười biếng đặt nửa trọng lượng lên người Thái Sử Nương Tử, không định buông tay. Thái Sử Nương Tử trừng hắn nhưng cũng thây kệ, lát nữa hắn chán kiểu gì cũng tự động né ra, chứ càng loạn là hắn càng dính.
Thấy hai người họ đã yên tĩnh lại, Lưu Bùi Dương cất gương vào, trên khuôn mặt âm nhu hiện lên vẻ tàn nhẫn, “Thanh Hổ chạy rồi.” Bọn họ đã kiểm soát tất cả các thế lực hắc đạo tại thành phố K trừ Ám Long và đang ngầm nhắm đến Ám Long. Đầu não Ám Long nằm ở Hồng Kông, và Thanh Hổ là người phụ trách cơ sở Ám Long tại thành phố K, đáng lẽ hắn phải bị giết nhưng đàn em phía dưới lại bất cẩn để hắn chạy thoát.
“Cái gì?” Thái Sử Nương Tử trừng mắt, “Chạy rồi?!”
Ám Long là thế lực hắc đạo lớn nhất Trung Quốc, nó trải rộng khắp cả nước, ngay cả giới chính trị cũng dính dấp mờ ám, cứ nhìn cách Kim gia hoành hành ngang ngược là đã đủ hiểu bọn chúng mạnh thế nào rồi, nếu xung đột trực tiếp thì phe mình sẽ tổn thất rất lớn, vì vậy nhóm Đoạn Nghiêu định lặng lẽ nhổ bỏ phân bộ Ám Long ở thành phố K, vậy mà cuối cùng để Thanh Hổ trốn thoát. Nếu hắn thành công chạy về Hồng Kông thì cả Ám Long sẽ biết đến một đám học sinh năm hai lấy trứng chọi đá! Thể nào cũng đi đời!
“Xin lỗi.” Lê Mặc cúi đầu nói với Đoạn Nghiêu. Người phụ trách vây bắt Thanh Hổ là đàn em của hắn nên hiển nhiên hắn phải chịu trách nhiệm.
“Lời xin lỗi là thứ rẻ tiền nhất trên đời.” Đoạn Nghiêu ngồi trên tọa ỷ, ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay, hắn nói chầm chậm làm Lê Mặc càng cúi thấp hơn, nhóm Thái Sử Nương Tử im lặng nhìn hắn.
Một lát sau, Đoạn Nghiêu lên tiếng, “Bùi Dương đi Hồng Kông đi.”
Mệnh lệnh này làm cho mọi người không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Lưu Bùi Dương, sao lại là hắn? Nếu muốn phái người qua đó thì ít nhất cũng phải phái Lê Mặc chứ? Lưu Bùi Dương là một tên tiểu bạch kiểm chỉ biết soi gương tự kỷ, đến thân thủ còn tệ hơn cả Thái Sử Nương Tử.
“Có ý kiến gì không?” Đoạn Nghiêu nhìn bọn họ một lượt.
“… Mình đi Hồng Kông, làm gì?” Lưu Bùi Dương nghi hoặc.
“Cậu về chuẩn bị trước đi, cần làm gì tôi sẽ báo sau.”
“Ừm.” Lưu Bùi Dương gật đầu, hắn lại cầm gương lên, soi trái soi phải, uầy, một mỹ nhân tài mạo song toàn như vầy, được lão đại trọng dụng cũng là điều dễ hiểu.
Giao nhiệm vụ cho từng người, chờ bọn họ rời khỏi biệt thự hết, Đoạn Nghiêu mới chậm rãi đứng dậy từ tọa ỷ, thân thể thon dài không mấy cường tráng, hai tay hắn đút trong túi quần, ngay cả thần thái cũng toát lên vẻ lười biếng.
Hắn đã chuẩn bị xong rồi. Vốn hắn từng sa đọa nhưng đã có một thiên sứ cứu hắn khỏi địa ngục. Hắn không mọc cánh như thiên sứ được nên chỉ còn cách nuôi nanh thật dài, chuốt móng thật sắc, phải vậy mới có thể xé xác con mồi.
++++
Hồng Kông.
Kha lão gia ngồi trong thư phòng, trên bàn đặt một tờ giấy tuyên thành, tay cầm một cây bút lông màu đen, lão nhíu mày, động tác như múa kiếm, nét viết sắc bén hiện lên trên mặt giấy tuyên thành.
Đứng cạnh đó, một người đàn ông mặt mũi lãnh khốc mặc tây trang màu đen chậm rãi nói, “… Phân bộ của Ám Long ở thành phố K bị một bang phái mới nổi tiêu diệt, đêm qua Thanh Hổ đã bay tới Hồng Kông. Bởi vì kẻ ra tay che giấu quá tốt, tốc độ quá nhanh, nên Ám Long cho là chúng ta ra tay, tôi sợ họ âm thầm trả thù…”
Hắc đạo, Kha gia mấy đời trước cũng xuất thân từ hắc đạo, hơn nữa còn áp đảo cả Ám Long, tuy nay đã gác kiếm nhưng trong giới hắc đạo, Kha gia cũng được coi như thái sơn bắc đẩu, tiếng nói rất có trọng lượng. Sau khi quật khởi lại, Ám Long không hài lòng với tầm ảnh hưởng quá lớn của Kha gia nên đã thị uy vài lần nhưng Kha gia không thèm để ý.
Ai ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện này, ở thành phố K Ám Long có sức ảnh hưởng lớn vô cùng mà lại đột ngột bị tiêu diệt, làm sao bọn họ không tức cho được? Ai có khả năng làm điều đó? Hoắc gia là gia tộc quân nhân, không liên quan đến hắc đạo và cũng không có thù hằn gì lớn với Ám Long đến nỗi phải tiêu diệt, vì thế đương nhiên bọn họ sẽ nghi ngờ Kha gia, hoặc cũng có thể nói, bọn họ muốn mượn chuyện này để gây hấn với Kha gia.
Kha Xương Hoàng nhăn mày nhưng vẫn không ngừng động tác, đến khi lão dừng tay, một chữ “Lam” hào hùng đã xuất hiện trên mặt giấy tuyên thành.
“Như Lam, như sương. Chân thật, giả dối, hư hư thực thực, mịt mờ bất định.” Kha Xương Hoàng buông bút lông xuống, lão nhìn tờ giấy, lẩm bẩm mơ hồ.
Người đàn ông kia hiểu ngay Kha Xương Hoàng ám chỉ ai, “Ngài đang nói đến Như Lam tiểu thư sao?”
“Về cháu gái ngoại của ta, ngươi cảm thấy thế nào?” Kha Xương Hoàng cầm giấy lên, nhẹ nhàng thổi thổi.
“Như Lam tiểu thư rất tốt.” Người đàn ông trả lời không chút do dự.
Khóe miệng Kha Xương Hoàng vẽ một nụ cười không rõ ý vị, “Rất tốt. Quả thật rất tốt.”
Lão sống cả đời, gặp vô số dạng người, nhìn thấu tất thảy, và cũng lạnh nhạt tất thảy. Có thể bức thư của Mộc Như Lam đã làm lão xúc động nhưng nó không thể khiến lão yêu thương và coi trọng cô, bởi vì Kha Xương Hoàng trời sinh là kẻ lạnh bạc, chuyện tình cảm, không thể làm lão vướng chân.
Mộc Như Lam là một đứa trẻ thông minh, ở Kha gia không ai so bì được với cô, Kha Xương Hoàng có ý định giao đế quốc Kha gia cho cô nên mới bỏ công bồi dưỡng. Thân tình cộng với kỳ vọng, mới tạo thành một mối liên hệ không thể dứt bỏ.
Người đàn ông kia không hiểu tại sao Kha Xương Hoàng lại nhắc đến Mộc Như Lam, chẳng phải lão luôn giữ kín chuyện hắc đạo khỏi những người ở Kha gia sao? Đến cả Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt cũng không biết gì về thế lực hùng hậu của Kha gia ở giới hắc đạo ấy chứ.
Khi mực trên giấy tuyên thành đã khô, Kha Xương Hoàng cuộn nó lại rồi bỏ vào trong ống ngọc với vài bức tranh chữ giản khác, lão nhìn người đàn ông kia, “Ngươi phái người đi theo Lam Lam, đừng để Ám Long có cơ hội ra tay với con bé. Còn về phần Ám Long tìm đến gây sự, đưa chúng lên thiên đường uống trà.” Ngữ điệu và biểu cảm của lão nhẹ tênh như chỉ đang nói “hôm nay trời thật đẹp”.
Người đàn ông để hai tay bên đùi, gật đầu, xoay người đi ra ngoài.