Kim Bưu Hổ chưa ngu đến mức không nhận ra được Lam Nhất Dương và Mộc Như Lam đã biết nhau từ trước, vì thế gã cuống cuồng dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để nói, “Đừng bị vẻ ngoài của nó lừa! Chính nó đã hành hạ tôi ra nông nỗi này! Nó là một kẻ biến thái! Nó muốn biến tôi thành con rối giống như thứ kinh tởm trong cái tủ đằng kia! Cứu, cứu tôi! Xin anh cứu tôi với!...”
Toàn thân Lam Nhất Dương cứng đờ, hắn nhìn Mộc Như Lam thong thả bước từng bước lại gần, nhìn cô nở nụ cười luôn làm hắn mê muội trong khi bên tai vẫn không ngừng vang lên những câu nói kinh hãi của Kim Bưu Hổ. Hắn nên phản ứng thế nào đây? Hắn nên phản ứng thế nào khi mà đột nhiên phát hiện người mình thích sâu đậm, thậm chí còn coi như niềm hy vọng, như ánh mặt trời, lại chính là một kẻ biến thái đáng sợ với những màn tra tấn khủng khϊế͙p͙? Hắn chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo, cổ họng nghẹn ứ không thốt nên lời, hai chân như bị ghim tại chỗ, và tầm mắt thì không cách nào dời đi được. Nỗi tuyệt vọng màu đen đang nhe răng cười với hắn, bủa vây lấy hắn từ bốn phương tám hướng, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống…
Mộc Như Lam chậm rãi bước vào mà không mấy để tâm đến phản ứng của Lam Nhất Dương. Cô đi tới chỗ cái giá, xé một đoạn băng dính rồi dán lên miệng Kim Bưu Hổ, gã vội vàng cầu cứu Lam Nhất Dương bằng ánh mắt hoảng sợ tối đen một mảng.
Lam Nhất Dương ngẩn người nhìn loạt động tác của cô, có cảm giác tự nhiên lưu loát như thể cô đã làm quá nhiều lần rồi.
Mộc Như Lam lại đi ngang qua hắn đến trước tủ gỗ, cánh cửa tủ được cô mở ra, để lộ một con rối và một chiếc đồng hồ báo thức đang không ngừng phát ra âm thanh, “Chậc, quên tắt mất rồi sao? Thật đúng là ồn ào.” Ấn vào công tắc, âm thanh lạch cạch lạch cạch phiền nhiễu kia rốt cuộc cũng biến mất.
Khi âm thanh kia biến mất, không khí giằng co lại càng thêm rõ ràng.
Cô từ từ xoay người thì thấy Lam Nhất Dương đang trợn mắt nhìn con rối trong tủ quần áo, sắc mặt hắn trắng bệch, đôi đồng tử khẽ run, rõ ràng là đã bị dọa sợ.
Mộc Như Lam đến đứng trước khung cửa sổ, hơi liếc mấy mảnh thủy tinh dưới đất rồi ung dung thả rèm xuống. Lam Nhất Dương lúc này mới dần dần hoàn hồn, trên trán ướt đẫm mồ hôi, hắn siết chặt lấy chiếc điện thoại, vẻ mặt căng thẳng, “Em…”
“Hả?” Mộc Như Lam mỉm cười nhìn hắn, “Nhất Dương, anh muốn làm gì?”
“Em giết người?!” Ngữ điệu của Lam Nhất Dương có chút dồn dập, hắn hơi nghiêng mặt sang bên, tỏ vẻ không dám tin, hay nói đúng hơn là không muốn tin.
“Anh rất khó tiếp nhận chuyện này à?” Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái rồi trở lại chỗ giá treo, thích thú mân mê đồ vật trong hộp gỗ, động tác của cô vẫn thật nhàn nhã thoải mái, chẳng có vẻ gì giống một kẻ phạm tội vừa bị bắt quả tang.
Giết người đối với Lam Nhất Dương mà nói thì cũng không phải quá khó để tiếp nhận, nhưng nếu kẻ giết người là Mộc Như Lam thì sao hắn có thể tiếp nhận cho được? Làm sao có thể?!
Hắn vẫn nhớ rõ hôm qua mình đã trằn trọc nghĩ cách giảng hòa với cô như thế nào, cái cảm giác như một lần nữa được tắm trong ánh mặt trời… Thế nhưng hôm nay hắn đã nhìn thấy cái gì? Thiên sứ mà hắn luôn coi như niềm hy vọng, cô bắt cóc một tên đàn ông và đập gãy tay chân gã ta, thậm chí trong tủ gỗ còn treo lủng lẳng một cái xác chết. Ấy vậy mà cô vẫn có thể mỉm cười cứ như mình chẳng làm gì sai cả! Cứ như… cứ như một kẻ biến thái, những chuyện thế này chẳng phải chỉ có biến thái mới làm được sao?!
Hắn coi một tên sát nhân biến thái là thiên sứ, là ánh mặt trời mang lại hy vọng! Đây thật đúng là ác mộng! Thật đúng là vô cùng mỉa mai!
Nhưng mà…
“Thả anh ta ra…” Ánh mắt của Lam Nhất Dương dần trở nên sắc bén, “Thả anh ta ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Nhưng mà… Hắn không cách nào nhìn Mộc Như Lam giết người, hai tay thiên sứ sao có thể vấy máu? Dẫu trong lòng biết rõ cô đã từng giết người nhưng hắn vẫn không cách nào tiếp tục để yên!
“Thả hắn?” Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu như đang tự hỏi một vấn đề hết sức nan giải, “Nhất Dương muốn tôi thả hắn à? Chuyện này khó lắm đấy, tôi chờ ngày biến hắn thành rối đã lâu rất lâu rồi.”
“Im đi! Đừng nói với tôi những lời như thế!” Nhịp thở của Lam Nhất Dương càng lúc càng dồn dập. Bây giờ hắn thà nghe cô nói những lời nghiệt ngã như ở Tử Viên còn hơn là phải nghe mấy thứ quái đản này bật ra từ miệng cô!
Kim Bưu Hổ đảo mắt qua lại, hết nhìn Lam Nhất Dương rồi lại nhìn Mộc Như Lam. Gã không cần biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, gã chỉ muốn sống sót rời khỏi nơi đây mà thôi. Báo cảnh sát cái gì chứ, chỉ cần gã sống sót rời khỏi đây thì chắc chắn Mộc Như Lam sẽ phải chết! Gã nhất định sẽ hung bạo trả thù cô ta! Gã sẽ không kiện cô ta ra tòa, bởi vì gã muốn âm thầm chậm rãi trả mối thù này. Cô ta là kẻ biến thái chứ gì? Cô ta thích đinh chứ gì? Thích con rối chứ gì? Gã nhất định sẽ chơi cô ta thật đã, sau đó biến cô ta thành con rối!
“Bây giờ Nhất Dương muốn đối địch với tôi vì tên đàn ông này sao?” Mộc Như Lam cười buồn bã, “Vậy thì tôi sẽ đau lòng lắm, Nhất Dương, tôi sẽ đau lòng lắm.”
“Đây đều là lỗi của em!” Tròng mắt Lam Nhất Dương vằn tơ máu, “Bộ em nghĩ tôi muốn như vậy à! Sao em không nhìn xem bây giờ em đang làm cái gì? Sao em lại giết người hả Mộc Như Lam? Đây là chuyện phạm pháp! Em sẽ trở thành tội phạm giết người! Chẳng lẽ em muốn ngồi tù hay sao?! Tôi chỉ đang giúp em mà thôi!”
“Giúp tôi? Anh chắc không vậy? Nhất Dương, anh có biết nếu tên đàn ông này thoát được thì hắn sẽ làm gì tôi không? Hắn sẽ báo cảnh sát, sẽ tống tôi vào bệnh viện tâm thần rồi mua chuộc nhân viên bệnh viện như Lý Diễm a di đã từng, sau đó sẽ để một đám bệnh nhân tâm thần cưỡng hϊế͙p͙ tôi, ép tôi mang thai rồi lại nạo phá cái thai trong bụng tôi. Ai nha, nói không chừng còn muốn biến tôi thành con rối nữa đấy.” Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu, cười cười nhìn sắc mặt khó coi đến cực điểm của Lam Nhất Dương, “Anh muốn thấy tôi như vậy sao?”
“Ưm ưm…” Kim Bưu Hổ vội vàng kêu lên, gã trao tráo nhìn Lam Nhất Dương, cố gắng biểu đạt thành ý của mình. Gã sẽ không làm như lời cô ta nói đâu, thật đó, bởi vì gã sẽ tra tấn cô ta bằng những phương thức còn khủng khϊế͙p͙ hơn nữa!
“Tôi sẽ bảo vệ em!” Lam Nhất Dương liếc sang Kim Bưu Hổ một cái, thần sắc vô cùng kiên định. Hắn không thể để Mộc Như Lam gây ra những chuyện như thế này, tuyệt đối không thể! Có lẽ là Mộc Như Lam không quan tâm, có lẽ chỉ là hắn tự làm theo ý mình, nhưng hắn vẫn rất để bụng! Chê hắn ích kỷ cũng được, hắn không thể trơ mắt nhìn Mộc Như Lam giết người! Còn về tương lai mà Mộc Như Lam vừa đặt ra… nhất định sẽ có cách giải quyết khác, chỉ cần không chết người thì ít ra cô sẽ không phải đền mạng!
Nụ cười của Mộc Như Lam lại càng thêm sâu lắng động lòng người, “Nhất Dương, anh lấy cái gì để mà bảo vệ tôi?”
Lam Nhất Dương sững sờ nhìn Mộc Như Lam, sắc mặt càng lúc càng tái đi. Phải rồi, hắn lấy cái gì để mà bảo vệ cô? Hắn chẳng có gì cả, hoàn toàn chẳng có gì cả…
“Anh muốn đi ra ngoài, hay là muốn đứng đó thưởng thức nghệ thuật làm rối của tôi đây?” Mộc Như Lam cầm lấy một cây đinh và một chiếc búa nhỏ màu bạc, cười đến là dịu dàng.
Lam Nhất Dương thấy Kim Bưu Hổ trợn mắt cầu xin hắn, bàn tay nắm di động thoáng run rẩy. Hắn nhìn Mộc Như Lam đứng bên cạnh Kim Bưu Hổ, cô chĩa cây đinh vào tay gã, có vẻ như chuẩn bị đóng vào, ánh mắt cô dồn cả vào cây đinh trước mặt, tựa hồ đã quên mất sự tồn tại của Lam Nhất Dương.
“Em… Nhất định phải làm như vậy sao?” Cổ họng Lam Nhất Dương khản đặc như mặt đường phủ kín cát đá.
Mộc Như Lam chỉ cười mà không ngẩng đầu, “Nhìn cái tủ kia đi, người chết dưới tay tôi không hề ít, tôi đã không thể nào quay đầu được nữa rồi. Nhất Dương hoặc là lập tức báo cảnh sát, hoặc là coi như chưa thấy cái gì cả, mau mau về nhà đi thôi.”
Lam Nhất Dương bị thái độ dửng dưng của Mộc Như Lam chọc tức điên, bèn kích động hét lên một tiếng, “Tôi sẽ báo cảnh sát, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát! Tránh cho em sai càng thêm sai!” Hét xong rồi, hắn quay lưng chạy một mạch xuống lầu, rời khỏi hắc ốc của Mộc Như Lam, hai chân bước nhanh về phía đường núi, di động trong tay gần như bị bóp nát.
“Đúng là một anh chàng lương thiện.” Mộc Như Lam cười khẽ. Kim Bưu Hổ còn chưa kịp hiểu tại sao Lam Nhất Dương lại bất ngờ bỏ đi thì cây đinh trên tay đã đột ngột bị búa sắt đập xuống, đâm sâu vào trong xương cốt gã.
Hai mắt Kim Bưu Hổ trợn to, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra đầy trán, gã thống khổ rên rỉ như một con chó già nằm chờ chết.
“Muốn trốn đi à?” Mộc Như Lam buông chiếc búa trên tay, nhẹ nhàng kéo thử sợi dây mà cô vừa cột vào cây đinh, xác nhận nó rất chắc chắn thì mới mỉm cười hài lòng, giọng nói dịu dàng như đang thủ thỉ cùng tình nhân, “Thật khổ tâm, mi chẳng thèm đoái hoài gì đến công sức của ta cả. Sao cứ phải trưng ra cái biểu cảm sợ hãi như vậy chứ? Ta dịu dàng đến thế kia mà? Nên nhớ rằng, so với những kẻ thích cưỡng đoạt trẻ con như bọn mi, ta đây vẫn còn lương thiện chán.”