Mộc Như Lam khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bắt gặp một người đàn ông đi cách đấy không xa, đó là tài xế của Chu Nhã Nhã, trên tay hắn đang cầm quyển sách mà Chu Nhã Nhã để ở trường chưa lấy về. Nhưng Chu Nhã Nhã là học sinh năm một, bình thường sẽ không có khả năng đi đến khu vực này, theo phương hướng rời đi thì hẳn là hắn ta tới tìm hiệu trưởng rồi, phải không? Nghỉ học? Hay là chuyển trường?
Đôi mắt Mộc Như Lam hơi cong lên, không được, kẻ xấu làm sao có thể trốn khỏi trường học để mà bắt đầu lại cuộc đời dễ dàng như vậy chứ? Tuyệt đối không được nha, vả lại, làm gì có chuyện cô thả cho con rối thoát khỏi sự định đoạt của sợi tơ?
Có lẽ Chu Nhã Nhã cũng nghĩ rằng cô sẽ không đồng ý cho cô ta chuyển trường nên mới trực tiếp tìm đến hiệu trưởng hay thậm chí là chủ tịch. Nhưng sao cô ta lại dám quên rằng, ở học viện Lưu Tư Lan, hội học sinh một tay che trời; tuy ban giám hiệu cũng sở hữu quyền lực tương đương nhưng lại không thể can thiệp quá nhiều, có chuyện gì cũng phải thông qua hội học sinh, lắng nghe ý kiến hội trưởng hội học sinh rồi mới được đưa ra quyết định. Đây chính là hứa hẹn mà học viện Lưu Tư Lan dành cho Mộc Như Lam từ khi cô lên chức hội trưởng, nếu không thì việc gì cô lại phải cật lực vì học viện Lưu Tư Lan? Bỏ bao nhiêu công sức mà chẳng được lấy một tiếng cảm ơn, có kẻ biến thái nào tốt bụng đến vậy sao?
Mộc Như Lam thu lại ánh nhìn, trên chiếc bàn trước mặt có thêm một ly nước ép cà chua, tiếp theo đó là một khay đồ ăn ngon, Mộc Như Sâm ngồi đối diện nhe răng cười toe như muốn lấy lòng, “Chị xem này, đồ ăn hôm nay trông thật ngon!”
Mộc Như Lam thấy trên bàn chỉ có một cái nĩa là đã biết người này đang có ý đồ gì, thế nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì đống thức ăn đã bị đẩy sang Mộc Như Sâm và thay thế bằng một đĩa cơm cà ri hải sản nóng hôi hổi. Mộc Như Lâm ngồi bên cạnh Mộc Như Lam, ánh mắt dành cho anh trai lộ rõ vẻ bất mãn, “Đừng có lúc nào cũng chỉ ăn đồ ăn mà không ăn cơm, cơm trắng mới là nguồn năng lượng quan trọng nhất.”
“Vớ vẩn! Là thịt mới đúng!” Mộc Như Sâm mất hứng trừng Mộc Như Lâm, đứa em này đáng ghét nhất chính là ở chỗ luôn tranh chị gái với cậu! Vì sao lại là song sinh cơ chứ, nếu chỉ có một mình cậu thì tốt biết mấy, Mộc Như Lam sẽ là của riêng cậu!
Mộc Như Lâm không mảy may để ý đến cậu ta, thấy Mộc Như Lam bắt đầu cầm thìa ăn cơm ra vẻ rất hài lòng, cậu hơi nâng khóe miệng rồi cũng chậm rãi xử lý phần cơm của mình. Ở phía đối diện, Mộc Như Sâm phồng má hung hăng nhai thịt bò.
Tới lúc tráng miệng sau bữa ăn, bọn họ mới bắt đầu trò chuyện.
“Bọn em thật sự không thể đi tham quan cùng chị à?” Mộc Như Sâm không cam lòng hỏi lại.
“Không được.” Đến cả âm cuối dịu dàng mà Mộc Như Lam cũng không cho, có thể thấy rõ là cô muốn chặt đứt ý niệm của Mộc Như Sâm. Chuyến tham quan chỉ dành cho năm nhất với năm nhất, thứ nhất là để các học sinh xa nhà không quá mức bỡ ngỡ, thứ hai là để xúc đẩy giao lưu tình cảm, nếu bọn Mộc Như Sâm dính một chỗ với Mộc Như Lam thì còn ý nghĩa gì nữa.
“A…” Mộc Như Sâm ỉu xìu gục xuống mặt bàn, ai mà thèm bồi dưỡng tình cảm với đám người ngu ngốc kia chứ, chỉ cần cô là đủ rồi…
Hình như thời gian bọn họ đi tham quan sớm hơn cô thì phải. Mộc Như Lâm đẩy kính nghĩ bụng, nếu vậy thì sau khi trở về cậu sẽ mua vé máy bay đến chỗ của cô, lúc đó năm ba mới chỉ đặt chân lên núi Alps được một ngày, cậu vẫn có thể tới đấy chơi mấy ngày với cô.
Đương nhiên cậu sẽ không hó hé một chữ với Mộc Như Sâm, nếu để cậu ta biết thì sẽ bị theo đuôi mất.
Thấy Mộc Như Sâm biểu hiện như vậy, Mộc Như Lam đành vươn tay xoa đầu cậu, sự cưng chiều và dung túng ấy khiến Mộc Như Sâm không khỏi cọ cọ lòng bàn tay của cô như một con mèo nhỏ. Thật không muốn bị tách khỏi Mộc Như Lam chút nào, mỗi năm khó chịu nhất là thời điểm kết thúc học kỳ, đầu tiên là đi tham quan, sau đó Mộc Như Lam sẽ tới Hồng Kông ít nhất nửa tháng, bọn họ chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, chị gái không thích lên mạng, hơn nữa còn ghét những đồ vật nhiều bức xạ như di động laptop các kiểu, không cần chạm vào thì sẽ không chạm vào.
Nghĩ đến đây, Mộc Như Sâm lại có chút nhụt chí, tại sao ông ngoại… không, có lẽ không thể gọi là ông ngoại, ông ta hoàn toàn không thừa nhận Kha Uyển Tình và anh em bọn họ, ông ta chỉ thừa nhận Mộc Như Lam, phải nói là Kha lão gia tử thật đáng ghét, vì sao cứ nhất định phải là chị ấy tới Hồng Kông. Ông ta có không ít con trai cháu gái, còn cậu thì chỉ có một người chị, vậy mà cũng muốn giành của cậu cho bằng được, đúng là đáng ghét hết sức!
…
Buổi chiều tan học, Mộc Như Lam muốn tới hắc ốc nên nhất quyết đuổi Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm về. Tuy hai người thực sự không muốn nhưng thấy Mộc Như Lam kiên định như vậy thì cũng không còn cách nào, đành lo lắng dặn Trần Hải nhất định phải đưa Mộc Như Lam vào tận trong hắc ốc, sau đó dùng dằng một lúc rồi mới không cam lòng rời trường học về nhà.
Mộc Như Lam xử lý văn kiện vừa được đưa tới, quả nhiên nhìn thấy đơn xin chuyển trường của Chu Nhã Nhã. Học viện Lưu Tư Lan không phải muốn đến là đến muốn đi là đi, đây là học viện quý tộc chuẩn quốc tế hàng đầu quốc gia về tôn nghiêm và khí chất, nếu không xử lý chu toàn thì rất có thể sẽ để lại vết nhơ muôn đời không xóa sạch, cho nên Hoa Phương dù đang bận rộn việc công ty đến sứt đầu mẻ trán nhưng cũng không thể không bỏ ra chút sức lực để người ta nhanh chóng gửi đơn xin chuyển trường cho Chu Nhã Nhã, phải xin rồi thì mới có thể bắt đầu làm thủ tục chuyển trường.
Rõ ràng là ban giám hiệu đã muốn thả Chu Nhã Nhã đi, nhưng vì biết Chu Nhã Nhã và Mộc Như Lam đang có mâu thuẫn, sợ làm con át chủ bài Mộc Như Lam tức giận nên liền giao vụ việc cho cô xử lý.
Nhưng làm thế thì khác nào im lặng bức ép Mộc Như Lam? Đứng ở lập trường của Mộc Như Lam, điều bọn họ nên làm là trực tiếp không phê chuẩn đơn xin chuyển trường của Chu Nhã Nhã chứ không phải là đùn đẩy mọi chuyện cho Mộc Như Lam. Nếu Mộc Như Lam không đồng ý thì sẽ bị nghi ngờ là lòng dạ hẹp hòi áp bức trả thù học muội, nhưng nếu cứ để cho Chu Nhã Nhã rời đi như vậy, Mộc Như Lam sẽ cảm thấy không thoải mái.
Thật khó chịu, cả một lũ chỉ biết đến ích lợi, cuối cùng ở đâu trên thế giới này mới là tịnh độ* đây? Nghe nói tịnh độ duy nhất chính là bệnh viện tâm thần, có lẽ cô nên tìm một cái bệnh viện tâm thần nào đó tốt một chút để ở lại nghỉ ngơi vài ngày, đầu óc luôn căng thẳng làm cô cảm thấy thật mệt mỏi, có lúc tưởng chừng trí não đã bãi công rồi.
*Tịnh độ: theo Phật giáo, tịnh độ là cõi thanh tịnh, là thế giới lý tưởng của sinh mệnh.
Cô cầm bút viết ra quyết định của mình —— Đến nơi đến chốn mới là đạo làm người.
Một câu giải quyết tất cả vấn đề. Chu Nhã Nhã muốn chạy? Được thôi, học xong kỳ này đã, chẳng qua là đến lúc đó, có đi hay không thì còn chưa chắc.
Mộc Như Lam đóng văn kiện lại, nhìn đồng hồ trên cổ tay, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Vì Mộc Như Lam thích cảm giác đi lại trong vườn trường nên Trần Hải luôn đỗ xe chờ cô ở bãi đỗ xe ngoài trường, thấy Mộc Như Lam đi ra, Trần Hải lập tức lái xe chạy đến, sau đó mở cửa cho Mộc Như Lam.
Đợi Mộc Như Lam an vị xong xuôi, Trần Hải từ từ nổ máy, thỉnh thoảng nhìn đường, thỉnh thoảng lại nhìn Mộc Như Lam qua kính chiếu hậu, ông hơi siết chặt tay lái, sau đó bắt đầu tìm đề tài, “Tiểu thư muốn đi hắc ốc phải không?” Ông nghe Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm nói vậy.
Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu, “Vâng.”
“À...” Trần Hải nhất thời không tìm được đề tài tiếp theo, cuối cùng ông cắn răng một cái, cẩn thận hỏi, “Tiểu thư và Mặc Khiêm Nhân tiên sinh... đang kết giao à?”
Mộc Như Lam lập tức nhìn về phía Trần Hải, đôi mắt hơi trợn to, trông qua có vẻ vô cùng kinh ngạc. Trần Hải thấy vậy thì nghĩ chắc chuyện kết giao chỉ là tin đồn thất thiệt, liền vội vàng giải thích, “Chuyện, chuyện này... Tiểu thư đừng lo lắng, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi, tuyệt đối không có ý gì khác. Mặc tiên sinh anh ta... thoạt nhìn anh ta rất được, đi cùng tiểu thư trông rất xứng đôi...” Nhưng vấn đề là thân thế của anh ta quá tệ, hoàn toàn không xứng với Mộc Như Lam tẹo nào! Hơn nữa Bao thúc nói rằng anh ta còn lén lút ra vào hắc ốc của Mộc Như Lam, không biết người đàn ông kì quái ấy đang có ý đồ gì, quả thật đáng lo ngại!
“Thật sao?” Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, thoạt nhìn cô và Mặc Khiêm Nhân rất xứng đôi sao? Ha... Cái này đúng là bất ngờ nha, nhắc mới nhớ, Mặc Khiêm Nhân tiên sinh từng nói anh ta làm việc ở bệnh viện tâm thần nào đó, hay là năm nay trước khi đến Hồng Kông mình đi bái phỏng bệnh viện tâm thần của anh ta một chút, tịnh độ nhân gian a, cô cũng muốn nhìn tận mắt một lần, có lẽ đó mới là nơi thích hợp nhất với cô.
Mộc Như Lam suy nghĩ có hơi lệch trọng tâm. Trần Hải thấy Mộc Như Lam không phủ nhận thì lập tức vội đến toát mồ hôi, vừa lái xe vừa rối rắm muốn nhắc nhở Mộc Như Lam đừng bất cẩn để bị lừa, thế nhưng ông vốn không có lấy một chút kĩ xảo ngôn ngữ, quả thật không biết nên mở miệng thế nào, sau đó ông lại băn khoăn liệu có nên báo cho Kha lão gia tử hay không, cứ rối rắm như vậy, Trần Hải không hề để ý đằng sau xe họ có một chiếc xe đang lặng lẽ theo đuôi.
Kim Bưu Hổ nham hiểm nhìn chằm chằm xe của Mộc Như Lam. Trước đây Kim Bưu Hổ đã phạm sai lầm cho nên lần này hắn không dẫn theo đồng bọn, bởi vì đồng bọn cũng có thể có ngày phản bội mình, đến lúc đó mỗi phi vụ từng làm sẽ trở thành cái cớ để đối phương uy hϊế͙p͙. Kim Bưu Hổ hiểu rõ người mình muốn giết chết là Mộc Như Lam, con bé này không phải người bình thường, nó là người được quốc gia xem trọng, nhiều người hành động thì rất dễ thất bại, thế nên hắn quyết định một mình âm thầm giải quyết cô.
Hắn đã chuẩn bị tốt mọi thứ, không có bất kỳ ai biết đến kế hoạch của hắn, kể cả đám huynh đệ luôn cùng hắn làm xằng làm bậy!