Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 567: Ngoại truyện: Trần Mặc và Cảnh Thần 4

"Chờ một chút ——" Lúc này, người vừa muốn đi, Trần Mặc lại mở miệng.

"Còn có chuyện gì sao?" Vừa muốn đi, dừng lại.

Trần Mặc suy nghĩ một chút, do dự một chút mở miệng, "Người nào tặng hoa cho Lam Cảnh Thần!?" Cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi.

Nghe thế, đồng nghiệp sửng sốt một chút, nhưng là không có phản ứng, ngay sau đó mở miệng, "Không biết, nhưng là nghe nói ngày hôm qua Nhược Nhã mang theo bọn họ đi quầy rượu, hình như là giới thiệu bạn trai, cái đó người theo đuổi tặng!"

Nghe cái này, Trần Mặc nhíu mày.

Quầy rượu?

Người phụ nữ này còn dám đi quầy rượu!?

Cô không nhớ lần trước đi quầy rượu uống say không còn biết gì sao!

Cái này không phải là quan trọng, quan trọng là..., giới thiệu bạn trai?

Nghe thế, trong lòng Trần Mặc một trận ngột ngạt, nhưng là không chỗ phát tác!

Rốt cục, đến giờ tan việc, Cảnh Thần biết Trần Mặc ở bên trong, liền vội vàng dọn dẹp đồ muốn đi, không muốn cùng anh chạm mặt.

Nhưng là vừa muốn đi, lại nhận được điện thoại, chờ cô thu thập xong, mọi người đi không sai biệt lắm, cô cũng vội vàng muốn thu thập rời đi, nhưng là, mới vừa đi vài bước, chợt bị một đạo lực sau lưng kéo lại.

Quay đầu lại một, tim Cảnh Thần, không nhịn được hung hăng giật mình.

Bởi vì cô biết, ở chỗ này, người ở chỗ này, trừ Trần Mặc, không có người khác!

"Anh làm gì!?" Lúc này, Cảnh Thần quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy phòng bị nhìn anh.

Nhìn ánh mắt của cô, trong lòng Trần Mặc giống như là bị thứ gì hung hăng cho roi, nhưng là anh còn nhịn được.

Nhìn cô, "Nghe nói em ngày hôm qua theo chân bọn họ đi quầy rượu?"

"Vậy thì như thế nào?" Cảnh Thần hỏi ngược lại, đã quyết định quyết tâm cùng anh giữ một khoảng cách.

"Giới thiệu bạn trai?" Trần Mặc hỏi nữa.

"Đúng!" Cảnh Thần trả lời như chuyện đương nhiên.

Nghe được Cảnh Thần trả lời, Trần Mặc hít một hơi thật sâu, "Người nào? Quầy rượu cái loại địa phương đó em cũng dám đi? Em không nhớ lần trước uống say không biết gì sao? Hơn nữa, em một cô gái ở quầy rượu, vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?" Trần Mặc nhìn cô, bùm bùm nói một đống.

Cảnh Thần nghe, sau đó nhìn anh, "Kia có quan hệ gì tới anh sao?"

Một câu nói, đem Trần Mặc cho chặn gắt gao.

Hơn nữa nhìn vẻ mặt cô không sao cả, Trần Mặc cảm thấy tức giận.

"Em có thể nghiêm túc một chút khong? Lam Cảnh Thần, đây không phải là đang đùa!"

"Vậy thì như thế nào, có quan hệ gì tới anh sao? Trần Mặc, anh tại sao nói tôi? Tôi như thế nào, chẳng lẽ anh cũng muốn hạn chế sao? Tôi là của anh sao?”

"Lam Cảnh Thần!!!"

"Tôi nói không phải sao?!" Cảnh Thần cũng chợt quát, nhìn anh hỏi ngược lại.

Trần Mặc cau mày, nhìn cô.

"Trần Mặc, xin chú ý thân phận của anh, ngay cả anh là Tổng giám, anh cũng không có tư cách hỏi tới chuyện riêng của tôi như vậy, đừng quên, anh lập tức sẽ phải kết hôn, anh không ngại, nhưng mà tôi sẽ bị liên lụy đấy!”

"Em nhất định phải dùng loại này khẩu khí này nói chuyện với anh sao?"

"Vậy tôi nên dùng cái loại khẩu khí gì?" Vừa nói, Cảnh Thần cố ý kéo ra một nụ cười, "Trần tổng giám, chúc anh kết hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử, như vầy phải không?"

Dáng vẻ Cảnh Thần, đủ để cho Trần Mặc tức giận, nhưng lại không thể làm gì.

"Nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước!" Nói xong, Cảnh Thần lập tức suy sụp, xoay người rời đi.

Trần Mặc lại vươn tay, bắt được cô, hết sức chịu đựng tức giận, "Em đi đâu vậy?"

"Hẹn hò!" Vừa nói, Cảnh Thần cố ý để lộ hoa tươi trong ngực ra.

Cô là cố ý.

Cô khổ sở, cô cũng muốn cho anh biết, cô có rất vui vẻ!

Quả nhiên, Trần Mặc bị chọc giận, nắm thật chặt cô, "Không cho phép đi!"

"Anh tại sao không để cho tôi đi?"


"Anh nói rồi, cho anh thời gian, chờ anh, anh nhất định sẽ cố gắng!" Trần Mặc bắt được Cảnh Thần, một chữ một nói, giọng nói, hết sức kiên định.

Nghe thế, Cảnh Thần cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Chờ?

Cố gắng?

Cô chờ tới chính là anh lần lượt ở bên người Lăng Nhược, chờ tới chính là bọn họ kết hôn sớm hơn!

Thấy Lăng Nhược vì anh chết, Cảnh Thần đột nhiên cảm giác được, có lẽ, Lăng Nhược so cô càng cần Trần Mặc.

"Trần tổng giám, tôi không hiểu anh nói gì!"

"Em hiểu!"

"Tôi không hiểu!"

"Lam Cảnh Thần, lúc này, có thể thông cảm cảm nhận của anh không?" Trần Mặc nhìn cô hỏi.

Cảm nhận của anh?

Người nào lại thông cảm cảm nhận của cô?

Nghe những lời này, lỗ mũi Lam Cảnh Thần lập tức chua xót một cái, tất cả ủy khuất tất cả đều hóa thành nước mắt, hội tụ đến hốc mắt đi.

"Thông cảm anh? Ai tới thông cảm tôi? Trần Mặc, tôi hiện tại nói rõ ràng cho anh biết, tôi sẽ không chờ, tôi bỏ qua, tôi thối lui, không cần dây dưa với tôi nữa!” Cảnh Thần nhìn Trần Mặc, một chữ một nói.

Thối lui?

Buông tha?

Nghe thế, Trần Mặc vẫn còn có chút luống cuống.

Trước kia Lam Cảnh Thần, cũng sẽ không trấn định nói ra lời nói này, mà bây giờ, anh luống cuống!

Cô phải đi, anh bắt được cánh tay của cô.

"Anh buông ra!"

"Không thả!"

"Buông ra!"

Một giây kế tiếp, Trần Mặc quả quyết ôm cô.

"Anh buông tôi ra!”

"Không thả, đời này anh cũng sẽ không buông tay của em ra!”

"Ưm..."

Một giây kế tiếp, Trần Mặc quả quyết hôn lên môi của cô.

Con ngươi Cảnh Thần trợn to, nội tâm vô hạn ủy khuất nổi lên trong lòng, cũng không biết khí lực ở đâu tới, đẩy anh ra.

"Hỗn đản, hỗn đản, tại sao anh lại hôn tôi!?”Vừa nói, cô vừa ôm hoa tươi trong ngực, trực tiếp đập hướng anh.

Một cái lại một cái.

Hoa hồng cũng bị đập ra, bay múa đầy trời.

Mà Cảnh Thần cứ như vậy đập vào, một cái lại một cái, phát tiết bất mãn cùng thống khổ.

Trần Mặc cứ đứng như vậy, bất động, mặc cho cô đập vào, chỉ cần trong lòng cô thư thái là tốt rồi.

Vì vậy, một bó hoa hồng to, cũng bị Cảnh Thần đập chỉ còn lại một bông hoa hồng cuối cùng phía trên, cuối cùng còn không cẩn thận ném tới mặt Trần Mặc.

Anh vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích.

Mà Cảnh Thần ở đó, khóc ồ lên.

"Tại sao, tại sao, rõ ràng muốn bỏ qua, anh còn tới nơi này trêu chọc tôi!" Cảnh Thần khóc rống lên nói.

Nhìn nước mắt Cảnh Thần, tim Trần Mặc cũng đau không nói ra được, vươn tay, trực tiếp ôm cô vào trong ngực.

Cảnh Thần cứ đứng như vậy, bị anh ôm, cho dù hiện tại ôm ở chung một chỗ, cô cũng cảm giác ôm người khác!


Cái loại đó tội ác đó, chiếm cứ cả buồng tim cô!

"Cho thêm anh một chút thời gian, anh nhất định sẽ xử lý tốt!" Trần Mặc ôm cô một chữ một nói.

Lam Cảnh Thần không biết mình có nên tin tưởng hay không nữa, nhưng là tâm của cô đã bị lời của anh dẫn dắt đi...

Cho dù nói muốn quên đi, nhưng vẫn là nghe lời của anh, không khỏi đi tin tưởng...

Trần Mặc lái xe, đưa Cảnh Thần đến lầu dưới.

"Tôi lên đây!" Cảnh Thần nhìn anh nói.

"Không mời anh đi lên ngồi một chút!?" Trần Mặc nhìn cô hỏi.

Cảnh Thần giật mình dừng một cái, ngay sau đó mở miệng, "Lần sau đi!"

Sau khi nói xong, Trần Mặc cũng không có miễn cưỡng, gật đầu một cái, "Ừ, em buổi tối nghỉ ngơi thật tốt!"

Cảnh Thần gật đầu một cái, cũng không nói gì, xuống xe, đi.

Trần Mặc ngồi ở trong xe, nhìn Cảnh Thần đi lên lầu, mới rời đi.

Về đến nhà, Cảnh Thần ngồi ở trên sô pha, hiện tại tâm tình của cô loạn cực kỳ, không biết nên làm gì bây giờ!

Cô cũng rất muốn ích kỷ một lần, nhưng là vừa nghĩ tới hình ảnh ngày đó Lăng Nhược nhảy sông tự vẫn, cô đã cảm thấy có tội ác.

Cô là người thứ ba!

Sự thật này, vẫn đang nhắc nhở cô.

Cũng không biết ở trên sô pha ngồi yên bao lâu, chuông cửa vang lên.

Cảnh Thần đứng dậy đi mở cửa.

Sau khi mở cửa, một người phụ nữ trung niên đứng ở cửa.

"Xin hỏi bác là!?" Cảnh Thần nhìn bà hỏi, người trước mặt, cô không biết.

"Cô là Lam Cảnh Thần!?" Lúc này, người phụ nữ trung niên lạnh lùng mở miệng hỏi.

"Là cháu!"

Cảnh Thần cũng không mời vào, người phụ nữ trung niên trực tiếp đi vào.

Cảnh Thần cũng không nói gì, trực tiếp đóng cửa lại.

"Xin hỏi có chuyện gì không?" Cảnh Thần rất có lễ phép hỏi.

"Tôi là mẹ của Lăng Nhược!" Lúc này, người phụ nữa trung niên xoay người, nhìn cô lạnh lùng mở miệng.

Nghe thế, Cảnh Thần sửng sốt, không biết nên làm phản ứng như thế nào, nửa ngày sau, cô mới phản ứng lại.

"A, mời bác ngồi!”

"Không cần! Tôi hôm nay tìm cô, là có chuyện muốn nói với cô!”

"Bác nói đi!"

"Nói đi, bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi Trần Mặc!" Lúc này, người phụ nữ trung niên mở miệng nói.

Nghe thế, đáy lòng Cảnh Thần giống như bị thứ gì hung hăng cho đánh một cái.

Cảnh Thần đứng ở nơi đó, trầm mặc nhìn bà.

"Trần Mặc lập tức sẽ cùng Lăng Nhược kết hôn, cô dây dưa như vậy, không phải là vì tiền sao? Nói đi, muốn bao nhiêu tiền!" Mẹ Lăng Nhược lạnh lùng nói, lộ vẻ người có tiền cao quý.

"Cháu không lấy tiền!" Nửa ngày, Cảnh Thần mới nói ra một câu nói như vậy.

"Không lấy tiền? Vậy cô muốn cái gì?"Mẹ Lăng Nhược nghe được một câu không dám tin nói.

"Cháu cái gì cũng không muốn!" Cảnh Thần nói.

Nghe thế, mẹ Lăng Nhược lạnh lùng cười một tiếng, "Một trăm vạn như thế nào!?"

Hai tay Cảnh Thần nắm chặt.

"Cháu nói cháu không muốn!"

"Hai trăm vạn!" Mẹ Lăng Nhược mở miệng lần nữa.

Lúc này, Cảnh Thần nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn bà, "Lăng phu nhân, cháu nói, cháu không lấy tiền!"

"Vẫn còn chê ít sao? Tiểu cô nương, tôi khuyên cô, làm người cũng không nên tham lam!”Mẹ Lăng Nhược nhìn cô hung hăng nói.

Cảnh Thần đã không biết nên đối mặt cùng người phụ nữ trước mặt như thế nào.

Nhưng là cũng đồng thời kích phát tính tình của cô rồi, "Lăng phu nhân, cháu biết bác có tiền, nhưng là tiền không phải là vạn năng, không mua được tất cả!"

"Lời này có ý gì?"

"Không có ý gì, Lăng phu nhân, cháu muốn nghỉ ngơi, sẽ không tiễn bác!"

Nghe thế, sắc mặt Lăng phu nhân rất khó nhìn, "Lam Cảnh Thần, cô đừng quên, cô chỉ là một người thứ ba, nếu như chuyện này để cho người khác biết, chỉ sợ cô sẽ không còn mặt mũi, cho cô tiền, là cho cô mặt mũi!”

Đây coi là uy hiếp sao?

Cảnh Thần nhìn bà, sau đó khóe miệng cười cười, "Lăng phu nhân, bác không cần uy hiếp cháu, nếu như mọi người biết, như vậy cháu sẽ không là người thứ ba, cháu nhất định sẽ quang minh chính đại!”

"Cô —— "

"Cho nên Lăng phu nhân, cháu vốn không muốn phá, bác như vậy, chỉ kích thích cháu đấu!"

Mẹ Lăng thế nào cũng không nghĩ tới, Lam Cảnh Thần như vậy.