Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 542: Đau lòng Mặc Vũ

Mấy ngày qua vừa trở về, Hi Hi đều ở nhà Mặc gia, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên được riêng tư trong thế giới của hai người.

Thế giới của hai người đúng là hơi tệ, không ai nấu cơm cho họ ăn, Mặc Thiếu Thiên muốn tự mình xuống bếp, dĩ nhiên, tài nấu nướng của Mặc Thiếu Thiên không thể so sánh với Hi Hi.

Nhưng mặc dù như thế, Mặc Thiếu Thiên cũng vẫn vui vẻ làm, nhất định phải khiêu chiến tài nấu nướng của Hi Hi.

Mấy ngày đơn giản, trôi qua hạnh phúc mà đầy đủ.

Cuối cùng, cuộc sống cũng trở lại bình thường.

Bởi vì Lâm Tử Lam mang thai, bất luận như thế nào Mặc lão cũng không để cho Lâm Tử Lam tới công ty đi làm, vì đứa bé trong bụng, Lâm Tử Lam chỉ có thể đồng ý.

Dù sao, bụng của cô sẽ lớn dần, trở về cũng không làm nên chuyện gì, cho nên, Lâm Tử Lam quyết định nghỉ ngơi thật tốt.

Chẳng qua mấy ngày vừa rồi, Mặc lão bận rộn giúp họ chọn ngày tốt, vô cùng vui vẻ.

Ngày hôm đó, Mặc lão gọi mọi người trở về.

"Ngày tốt cha đã chọn xong, hai tuần nữa, các con cảm thấy như thế nào?" Mặc lão nhìn Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Hai tuần nữa?

Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên nhìn nhau, sau đó nhìn Mặc lão, "Có cần phải gấp như vậy không?"

"Hai tuần mà còn gấp sao? Nếu tuần sau có ngày tốt, cha đã chọn tuần sau!" Mặc lão nói, hận không thể bắt hai người lập tức kết hôn.

Lâm Tử Lam, "......"

Nhìn dáng vẻ Mặc lão nóng lòng, so với họ còn nóng lòng hơn, Lâm Tử Lam có thể nói gì, dù sao, sớm muộn cũng kết hôn, trước sau đều như vậy, đến bây giờ cô cùng Mặc Thiếu Thiên kết hôn không có gì lạ.

"Vậy hai tuần nữa!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng nói.

"Được, vậy thì quyết định như vậy!" Mặc lão nói, dáng vẻ hào hứng, dường như so với việc lúc trước mình kết hôn còn hào hứng hơn.

"Đúng rồi, sau khi hai đứa kết hôn, tính ở đâu!?" Mặc lão nhìn hai người hỏi.

"Chúng con ở chỗ hiện tại!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Vốn dĩ, anh cũng có căn hộ trong cùng tòa nhà, nhưng hiện tại hầu như anh đều ở căn hộ của Lâm Tử Lam.

Ở phương diện này, Mặc Thiếu Thiên rất tự giác.

Lúc này, Mặc lão nhíu mày,"Các con định ở tại đó!?"

"Ở đó có gì không tốt!?" Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.

Mặc lão nhíu mày, bất mãn, "Các con không có ý định chuyển về đây ở!?"

Nghe thế, Lâm Tử Lam nhíu mày, xem ra, Mặc lão không hề giống với lúc trước.

Hiện tại mong đợi hai người chuyển về ở.

Nhưng Mặc Thiếu Thiên quyết định cự tuyệt, "Không được, ở đó rất tốt, ở đây, không chỉ hai chúng tôi cảm thấy ngột ngạt!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Lời này, nói người nào, mọi người đều hiểu.

Thoáng cái, Mặc lão cũng không biết nên nói gì cho phải.

Đúng lúc ấy thì, Cung Ái Lâm từ trên lầu đi xuống cũng nghe được những lời này, chẳng qua, bà ta không nói gì.

Không trở về, càng đúng ý bà ta, khỏi cảm thấy phiền lòng.


Lúc này, Cung Ái Lâm thấy họ, không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài.

Lâm Tử Lam ngồi ở đó, im lặng, quan hệ như vậy đối với Mặc gia, cô sớm đã quen.

Buổi chiều, Lâm Tử Lam ở Mặc gia, uống thuốc bổ, từ trưa tới giờ ăn không ít, Lâm Tử Lam cảm thấy, hôm nay cơm tối cũng có thể không ăn.

Cô nghi ngờ, ăn như vậy, chờ đến khi sinh đứa bé, dáng vóc của cô thật sự sẽ thay đổi.

Lúc Lâm Tử Lam đang cảm thấy rối rắm, giọng nói Hi Hi từ bên ngoài truyền vào.

Mấy ngày này, Hi Hi ở Mặc gia, mấy ngày không thấy, Lâm Tử Lam cảm giác giống như đã rất lâu không được gặp nhau.

"Bảo bối!" Lâm Tử Lam kêu một tiếng.

Nghe giọng nói, Hi Hi nghiêng đầu sang chỗ khác, lúc nhìn thấy Lâm Tử Lam, lập tức chạy nhanh qua, "Mẹ, mẹ tới khi nào!?"

"Ở đây cả buổi chiều!"

"Chờ con có phải không!?" Hi Hi cười hỏi.

"Dĩ nhiên, lâu như vậy không về, xem ra con vui đến mức quên cả trời đất rồi!" Lâm Tử Lam nói.

Nghe thế, Mặc lão hơi bất mãn, cho rằng Lâm Tử Lam tới đem Hi Hi đi, lập tức mở miệng, "Vui đến quên cả trời đất bởi vì nơi này tốt hơn bên kia!"

Nhìn dáng vẻ Mặc lão, Lâm Tử Lam cũng biết, Mặc lão không nỡ để Hi Hi đi.

Cười cười, không nói gì.

Lúc này, Mặc Vũ cũng đi tới, đứng bên cạnh Lâm Tử Lam, "Thím......"

Nhìn Mặc Vũ, đáy lòng Lâm Tử Lam cảm thấy vô cùng thương yêu, người làm mẹ, Lâm Tử Lam rất hiểu cảm giác này, nếu như ba mẹ Mặc Vũ còn sống, có lẽ bé sẽ càng vui vẻ hơn.

"Mặc Vũ......" Lâm Tử Lam cười cười, vươn tay, xoa đầu Mặc Vũ.

"Nghe nói trong bụng thím có em bé, con có thể sờ một lát không?" Mặc Vũ nhìn Lâm Tử Lam hỏi, mở to hai mắt chờ đợi.

Nhìn dáng vẻ Mặc Vũ ngây thơ, Lâm Tử Lam cười, "Dĩ nhiên là được, có điều bụng chưa lớn, có thể con không cảm giác được!"

Mặc Vũ cười hắc hắc, lúc này, Lâm Tử Lam vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Mặc Vũ suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định đi tới, ngồi bên Lâm Tử Lam, chậm rãi vươn tay, đặt trên bụng Lâm Tử Lam.

"Là em gái sao?" Mặc Vũ nhẹ nhàng vuốt, giống như sợ làm em bị đau.

"Chưa rõ, có điều khả năng là em gái tương đối lớn!" Lâm Tử Lam cười nói.

Tay Mặc Vũ, đặt trên bụng Lâm Tử Lam, trên mặt mang theo vẻ mặt ngạc nhiên, sau khi sờ một lát, bé mở miệng, "Thật hạnh phúc, anh Hi Hi cũng hạnh phúc!"

Bé rất muốn có một người mẹ giống như Lâm Tử Lam!

Nhưng những lời này, Mặc Vũ không nói ra.

Chẳng qua Lâm Tử Lam cùng Hi Hi nghe thấy không vui, nhìn Mặc Vũ, vô cùng đau lòng.

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Vũ, "Nếu như Mặc Vũ muốn, sau này thím cũng thương con có được không!?"

"Có thật không?" Mặc Vũ nhìn Lâm Tử Lam ngây thơ hỏi.

"Dĩ nhiên, mặc dù thím không phải là mẹ ruột của con, nhưng thím sẽ yêu thương con giống như thương yêu anh Hi Hi, có được không!?" Lâm Tử Lam nhìn bé hỏi.

Nghe thế, Mặc Vũ gật đầu liên tục, "Dạ!"


Lời này của Lâm Tử Lam, hoàn toàn là muốn an ủi tâm hồn Mặc Vũ, một đứa bé khát khao tình yêu của mẹ là chuyện rất bình thường.

Nhưng lời này, không nghĩ tới Cung Ái Lâm đã nghe được.

Bà ta từ phía ngoài đi tới, đã nghe cuộc nói chuyện.

Lập tức đi đến, nhìn Mặc Vũ cùng Lâm Tử Lam, còn có Hi Hi bên cạnh, sắc mặt hết sức không vui.

"Mặc Vũ, tới đây!" Cung Ái Lâm nhìn Mặc Vũ, mở miệng gằn từng chữ, giọng nói hết sức cứng nhắc, có thể thấy, bà ta rất tức giận.

Mặc Vũ ngồi bên cạnh Lâm Tử Lam, lúc nhìn thấy Cung Ái Lâm, sắc mặt trong nháy mắt rũ xuống, nhưng bé không muốn đi, bé muốn ở cùng với Lâm Tử Lam, muốn cùng mọi người nói chuyện, chơi đùa.

"Cháu muốn chơi với thím và anh Hi Hi một lát......"

"Cháu không nghe lời có phải không?" Sau khi nghe Mặc Vũ nói, Cung Ái Lâm lạnh giọng mở miệng, dáng vẻ kia, nếu như Mặc Vũ không trở về, có thể sẽ bị trừng phạt.

Quả nhiên, lúc nghe những lời này, Mặc Vũ rút tay từ trên bụng Lâm Tử Lam lại, đứng lên, cúi thấp đầu đi tới chỗ Cung Ái Lâm.

Lâm Tử Lam ngồi ở đó, nhìn vẻ mặt và bóng lưng Mặc Vũ, trong lòng khó chịu và xót xa nói không nên lời.

Đối với Hi Hi, cho tới bây giờ cô chưa từng giáo dục như vậy, tước đoạt niềm vui của đứa bé.

Nhưng, cô không có quyền nhúng tay vào chuyện này.

Nếu như đổi thành người khác, có lẽ Cung Ái Lâm cũng không tức giận như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, người kia lại chính là cô.

Cô sợ cô nói thêm điều gì, càng chọc cho Cung Ái Lâm không vui, khi đó, Mặc Vũ cũng sẽ không vui.

"Lên lầu làm bài tập đi, làm bài tập không xong, buổi tối không được phép ngủ!" Cung Ái Lâm nói.

Mặc Vũ không nói gì, cúi đầu đi lên lầu, Cung Ái Lâm nhìn Lâm Tử Lam, Hi Hi bên cạnh, thấy không vui, mở miệng, "Tại sao bà lại nghiêm khắc với Mặc Vũ như vậy!?"

Nghe Hi Hi nói, Cung Ái Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn bé, "Cậu đang nói chuyện với tôi phải không?"

"Ở đây, trừ bà ra, không có ai nghiêm khắc với em ấy như vậy, cho nên không phải là bà, thì là ai!?" Hi Hi hỏi ngược lại.

Mới vừa rồi vẻ mặt tổn thương của Mặc Vũ quanh quẩn trong đầu bé, một đứa bé, cả ngày chơi đùa vui vẻ cũng bị tước đoạt, như vậy bé còn hi vọng gì?

Hi Hi không chịu được.

Nghe Hi Hi nói, khóe miệng Cung Ái Lâm nhếch miệng cười lạnh, "Chuyện này có liên quan gì đến cậu sao?"

"Mặc dù cậu cũng họ Mặc, nhưng trong cái nhà này, chưa tới lượt cậu chỉ bảo tôi, tôi giáo dục Mặc Vũ như thế nào, đó là chuyện của tôi!" Cung Ái Lâm gằn từng chữ nói.

Đối với Hi Hi, vô cùng chán ghét.

Về phần tại sao chán ghét, đó là vì bé rất giống Mặc Thiếu Thiên, giống như, cô không thể nào không ghét.

"Nhưng bà quản em ấy như vậy, em ấy không vui, một chút vui vẻ cũng không có!" Hi Hi nhìn bà ta nói.

"Buồn cười, có vui vẻ hay không, là cậu quyết định sao?" Cung Ái Lâm nhìn Hi Hi lạnh lùng hỏi ngược lại, "Chuyện của tôi, tốt nhất cậu đừng can thiệp vào!"

Hi Hi mặc kệ không thèm đếm xỉa tới bà ta, bé chỉ đau lòng Mặc Vũ, tuổi nhỏ như thế, phải chịu đựng những chuyện này, mà bé thì sao, được Lâm Tử Lam yêu thương, lớn lên không buồn không lo, hạnh phúc như vậy, không cách nào diễn tả.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ Mặc Vũ giờ này khắc này khó chịu, Hi Hi vô cùng tức giận.

Vừa muốn mở miệng nói gì, lúc này, Lâm Tử Lam vươn tay kéo bé lại.

Hi Hi nhíu mày, nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam nhìn bé lắc đầu, lúc này Hi Hi mới cố gắng nhịn.

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Cung Ái Lâm, "Hi Hi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, hy vọng bà đừng để ý!"

Không thích Mặc Thiếu Thiên, cũng sẽ không thích cả nhà họ.

Ba người này, bất kể là nhìn vẻ bề ngoài, hay là xem xét về tính cách, Cung Ái Lâm thế nào cũng không ưa.

"Dạy con mình cho tốt!" Lạnh lùng để lại những lời này, Cung Ái Lâm xoay người đi lên lầu.

Nhìn dáng vẻ Cung Ái Lâm, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam chau mày.

Thật sự, hai người rất lo lắng cho Mặc Vũ!

Gặp phải người như Cung Ái Lâm, không biết là phúc hay là họa.

"Mẹ, bỗng nhiên con cảm thấy, con thật hạnh phúc!" Hi Hi nói, so với Mặc Vũ mà nói, bé thật sự hạnh phúc và may mắn hơn nhiều.

Nhìn dáng vẻ Mặc Vũ không vui vẻ, lúc bé cùng tuổi chưa từng có.

Nghe Hi Hi nói, khóe miệng Lâm Tử Lam mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho Mặc Vũ.

Cô biết, sở dĩ Cung Ái Lâm nghiêm khắc như vậy, là vì họ.