Gia Cát Linh Ẩn

Chương 98: Giết yêu nữ này

Tiêu phủ, Hàn chưởng quầy nơm nớp lo sợ đứng trước mặt Tiêu Lương, lắp bắp báo lại chuyện xảy ra ban ngày.

“Tiên Túy Lâu bị đốt?” Tiêu Lương mặt không chút thay đổi hỏi.

“Dạ, thuộc hạ thế nào cũng không ngờ, tửu lâu Linh Thiên lại có thể có Thanh Ngọc Môn ủng hộ. Là thuộc hạ sơ suất, xin lão gia trách phạt.”

“Chọc vào Thanh Ngọc Môn cũng là chuyện không ngờ, may mà Thương Y không truy cứu đến cùng, chẳng qua chỉ là một Tiên Túy Lâu mà thôi, đốt thì đốt.

Giúp ta chuẩn bị một phần lễ vật hậu hĩnh, đợi đến khi tửu lâu Linh

Thiên khai trương liền đưa qua đó!” Tiêu Lương nói.

“Dạ, lão gia.”

Ngày Linh Thiên Hỏa Oa Thành khai trương, Gia Cát Linh Ẩn không xuất hiện,

tất cả đều để Ngụy Thành quán xuyến, Tham Ngọc Môn cùng Thất vương phủ

đưa quà lớn, hơn nữa còn là Thương Y và Sở Lăng Thiên đích thân đưa đến, ngay cả Tiêu phủ cũng đưa hậu lễ, thân thế của Linh Thiên Hỏa Oa Thanh

khiến cho nhiều người ở Ngân Đô đồn đoán. Cách ăn lẩu độc đáo, nhanh

chóng thu hút được rất nhiều khách quan.

Lục Quốc Đại Điển sắp tới gần, người ở quốc gia khác đến tham gia lễ lớn

cũng kéo nhau đi vào nước Lăng Nguyệt, chờ đợi Lục Quốc Đại Điển bắt

đầu. Các nước tham gia đại điển, ngoại trừ nước Lăng Nguyệt ra, còn có

nước Tinh Long, nước Ngạo Nguyệt, nước Nam Chiếu và nước Đại Mạc. Đại

điển diễn ra mỗi năm một lần, luân phiên tổ chức ở sáu nước, nội dung

hoạt động chủ yếu của đại điển là các trận đấu muôn hình vạn trạng, để

cho thanh niên tài tuấn của sáu nước luận bàn cùng nhau, nói là luận

bàn, thực ra là thể hiện sức mạnh văn hóa và kinh tế của các quốc gia,

liên quan đến thể diện quốc gia, thắng thua ảnh hưởng trực tiếp đến kinh tế năm tiếp theo của các nước, quyền chủ động thông thương buôn bán,

trong trận đấu thứu tự khác nhau sẽ phân chia khác nhau, điểm số cao có

thể đạt được nhiều tài nguyên, bởi vậy bất cứ quốc gia nào cũng xem

trọng cơ hội lần này.

“Tam tiểu thư, khi nào ta mới có thể lên làm di nương?”Thấy mấy ngày nay Gia Cát Linh Ẩn không có động tĩnh gì, Trương Thúy Hoa có chút nôn nóng.

Gia Cát Linh Ẩn hớp ngụm trà, “Gấp gáp gì? Ta sẽ an bài tốt cho ngươi.”

“Ta chỉ hỏi thử thôi.” Trương Thúy Hoa cúi đầu, trong mắt lại mang theo vẻ không phục.

“Ta dặn nấu canh đã nấu xong chưa?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.

“Đã theo lời dặn của tiểu thư, chuẩn bị xong rồi.”

“Bưng canh đến đây, theo ta đi.”

Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, sau khi đợi Trương Thúy Hoa bưng canh lên, mới đi về phía thư phòng của Gia Cát Chiêm.

“Linh nhi, sao con lại đến?” Gia Cát Chiêm dừng bút đi tới, ánh mắt dán vào Trương Thúy Hoa đi theo sau Gia Cát Linh Ẩn.

“Đêm đã khia, thấy thư phòng của phụ thân còn ánh nến, nên nghĩ chắc phụ

thân đang xử lý việc công, nên con bưng một chén canh đến, Thanh Thanh,

còn không mau đem đến cho phụ thân.”

“Dạ, tiểu thư.” Trương Thúy Hoa đi đến trước mặt Gia Cát Chiêm, đặt canh vào trong tay ông.

Gia Cát Chiêm ngẩn ngơ ngắm nhìn Trương Thúy Hoa, không tự chủ mà cầm lấy hai tay của nàng ta.

“Lão gia, đổ canh.” Trương Thúy Hoa nũng nịu nói.

“À.” Gia Cát Chiêm lúc này mới hoàn hồn, lập tức buông tay Trương Thúy Hoa

ra, “Xin lỗi Thanh Thanh, ngươi rất giống tỷ tỷ của ngươi.”

Gia Cát Linh Ẩn nhìn quanh thư phòng của Gia Cát Chiêm, hơi nhíu mày, “Nô

tài trong phủ có phải quá nhàn hạ rồi khônh? Thư phòng của phụ thân lộn

xộn vậy cũng không đến dọn dẹp. Thanh Thanh, ngươi đừng quay về vội, ở

lại giúp phụ thân quét dọn đi, rồi hẳng về.”

“Nô tỳ tuân lệnh.” Trương Thúy Hoa biết Gia Cát Linh Ẩn đang tạo cơ hội cho mình, lập tức hoan hỉ, “Tam tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ dọn dẹp sạch sẽ

không còn hạt bụi nào.”

Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Phụ thân, nữ nhi cáo lui trước, phụ thân giữ sức khỏe, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Linh nhi cũng mau về nghỉ sớm đi.” Gia Cát Chiêm có vẻ gấp gáp.

Gia Cát Linh Ẩn lui ra, biết điều đóng cửa lại. Đêm nay, Trương Thúy Hoa

không quay về Trục Nguyệt Hiên. Sang sớm hôm sau, Trương Thúy Hoa trở

về, mặt mày rất hớn hở.

“Nguyệt Lan, mau đi rót chén nước cho ta!” Hầu hạ Gia Cát Chiêm một đêm, Trương Thúy Hoa nghiễm nhiên cảm thấy bản thân đúng là vượt trội hơn người,

lúc này nhìn thấy Nguyệt Lan, liền xem Nguyệt Lan như nha hoàn sai bảo.

“Bình nước ở đó, tự đi mà rót.” Nguyệt Lan đâu chịu hầu hạ Trương Thúy Hoa, “Ta còn phải đi lấy đồ cho tiểu thư.”

“Nha đầu chết tiệt kia, không chịu rót nước sao?” Trương Thúy Hoa tức giận

lườm Nguyệt Lan, nói thầm, “Đợi ta lên làm di nương, sẽ cho người biết

tay.”

“Chuyện tối qua tiến hành sao rồi?” Gia Cát Linh Ẩn đi ra, nhìn thấy Trương Thúy Hoa, hỏi.

“Lão gia muốn ta rồi, còn nói muốn nạp ta làm di nương. Tam tiểu thư, có thể rót chén nước cho ta không?”

“Trương đại tỷ à, hầu hạ lão gia một đêm thì xem mình thành chủ tử sao? Đừng

nói ngươi còn chưa phải là di nương, cho dù thực sự làm di nương, ở

trước mặt tiểu thư cũng là đầy tớ mà thôi.” Mộc Tê nói.

“Hì hì, ta nói đùa với tiểu thư thôi, để ta tự rót, tự rót.” Trương Thúy Hoa cười ngượng, rót chén nước, uống một hơi cạn sạch.

“Trương Thúy Hoa, trong lòng ngươi đang nghĩ gì ta biết rất rõ.” Gia Cát Linh

Ẩn mỉm cười, nói, “Bất cứ lúc nào, ta cũng hy vọng ngươi nhớ rõ, bản

tiểu thư nói ngươi là Hàn Thanh Thanh thì chính là Hàn Thanh Thanh, nói

ngươi là Trương Thúy Hoa thì ngươi chính là Trương Thúy Hoa. Vương Đại ở thành Đông, Lý Nhị ở thành Tây, đều là người trước kia ngươi thân mật,

nếu họ biết ngươi ở phủ Thừa tướng, không biết có đến tìm ngươi hay

không nhỉ?”

“Tiểu… Tiểu thư.” Trương Thúy Hoa hoảng hốt quỳ xuống, ôm chân Gia Cát Linh

Ẩn, cầu xin nói, “Tiểu thư yên tâm, tiểu thư nói gì ta cũng nghe, tuyệt

đối không dám cãi lại tiểu thư. Xin tiểu thư đừng nói với họ ta ở đây.”

“Ừm.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Ngươi là người thông mình, biết nên làm thế nào rồi chứ.”

Nguyệt Lan nhận điểm tâm sáng trở về, nhìn thấy Trương Thúy Hoa, không khỏi

nhếch môi khinh bỉ, chán ghét trừng mắt liếc Trương Thúy Hoa ;một cái.

Nguyệt Lan dọn thức ăn lên xong, khi mấy người họ chuẩn bị ăn, Lưu quản

gia vội vàng chạy vào, “Tam tiểu thư, Đại phu nhân mời tiểu thư qua đó

một chút.”

“Mẹ tìm ta có chuyện gì không?” Gia Cát Linh Ẩn sinh lòng hoài nghi, sáng sớm mà gọi nhất định có chuyện không hay.

“Nô tài cũng không biết, Đại phu nhân chỉ nói tiểu thư qua đó sẽ biết.”

Gia Cát Linh Ẩn buông chén xuống, “Các ngươi ăn trước đi, ta qua đó xem thử.”

Gia Cát Linh Ẩn vừa đi vào phòng của Đại phu nhân, chợt nghe giọng nói vô

cùng mất khống chế của lão thái thái: “Tiện nhân, quỳ xuống cho ta!” Lão thái thái chính là mẹ của Đại phu nhân, Tiêu lão thái quân.

“Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?” Gia Cát Linh Ẩn đi đến cạnh Đại phu nhân, hỏi.

Tiêu lão thái quân vốn định phủ đầu hạ uy thế của Gia Cát Linh Ẩn, thấy Gia

Cát Linh Ẩn chẳng để ý đến mình, không khỏi cao giọng, “Tiện nhân, còn

không lại đây quỳ xuống cho ta!”

“Mẹ, lão bà bà này là ai vậy?” Gia Cát Linh Ẩn khó hiểu nhìn Tiêu lão thái

quân, “Tại sao mới sáng sớm đã chỗ này la hét? Rất không có phép tắc, mở miệng đầy thô tục, có phải mắc bệnh thần kinh không? Mẹ, mẹ đừng sợ, để con sai ngươi đuổi cổ bà ta đi!”

“Tam tiểu thư cũng thật biết giả bộ.” Tiêu lão thái quân cười lạnh, “Ta là

mẹ của chủ mẫu phủ Thừa tướng, lão thái quân của Tiêu phủ, Tam tiểu thư

lại có thể nói bản thái quân bị bệnh thần kinh, đúng là quá đáng. Nơi

này trờ ngươi ra, có có kẻ nào xứng với hai chữ tiện nhân chứ?”

“À.” Gia Cát Linh Ẩn bừng tỉnh, “Ngoại tổ mẫu không nói sớm, con còn tưởng bà đang kêu tên mụ của chính mình đó chứ.”

“Ngươi!” Tiêu lão thái quân giơ quải trượng lên, bổ xuống người Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Linh Ẩn linh hoạt né tránh. Quải trượng của Tiêu lão thái quân

đánh vào khe cửa, rút thế nào cũng không rút ra được.

“Ngoại tổ mẫu, bà đứng vững nhé.”

Gia Cát Linh Ẩn đi qua đó, khi Tiêu lão thái quân còn chưa có phản ứng,

nàng rút quải trượng ra, Tiêu lão thái quân không còn chỗ để trợ lực, cơ thể không khỏi ngửa ra sau, đặt mông té xuống đất, cũng may bình thường bà sống an nhàn sung sướng nên béo tốt, không có tổn hại đến gân cốt.

Tiêu lão thái quân hùng hổ đứng lên, hung tợn nhìn chằm chằm Gia Cát Linh

Ẩn, “Quả nhiên là tiện nhân do thứ đê tiện sinh ra! Con nha đầu tâm địa

độc ác, lại có thể giăng bẫy hại chết Doanh nhi, hôm nay ta đến tìm

ngươi tính sổ, để ngươi đến âm tào địa phủ hầu hạ Doanh nhi!”

“Dì chết rồi?” Gia Cát Linh Ẩn vẻ mặt kinh ngạc, “Sao ngoại tổ mẫu đến tìm

con? Linh nhi với dì không thù không oán, sao con phải hại dì ấy chứ?”

“Hừ! Đừng ở chỗ này mà giả mù sa mưa, quỳ xuống mau! Hôm nay ta phải đánh chết ngươi ở chỗ này!”

“Thân là nữ nhi, chỉ quỳ trước phụ mẫu; thân là thần nữ, chỉ quỳ trước Hoàng

thượng và Hoàng hậu. Xin hỏi ngoại tổ mẫu có tư cách gì bắt con quỳ

xuống?”

“Đúng là tức chết ta!” Tiêu lão thái quân không ngừng vỗ ngực nhuận khí,

“Tiêu Mẫn, còn không mau đánh chết con nha đầu đó, đúng là tức chết ta!”

“Người đâu!” Đại phu nhân đột nhiên hướng ra ngoài hô lớn.

“Phu nhân, chuyện gì?” Lưu quản gia dẫn theo mấy tên gia nô cường tráng đi vào.

“Tam tiểu thư dĩ hạ phạm thượng, một Huyền Quân nho nhỏ cũng dám đánh Nhất

Phẩm Cáo Mệnh Phu Nhân. Để cho nó nhớ rõ phép tắc của phủ Thừa tướng,

kéo xuống đánh năm mươi trượng cho ta.”

“Phu nhân…” Lưu quản gia lưỡng lự, năm mươi trượng đánh xuống còn có thể

sống sao? Trong phủ ai mà không biết Tam tiểu thư là bảo bối của Thừa

tướng gia, là ý trung nhân của Thất điện hạ, ai dám động vào Tam tiểu

thư.

“Lời bản phu nhân nói không nghe sao?” Đại phu nhân lạnh lùng nhìn Lưu quản

gia, “Xảy ra chuyện gì có ta và lão phu nhân chịu trách nhiệm, còn không mau đi!”

“Dạ, phu nhân.”

Lưu quản gia khó xử nhìn Gia Cát Linh Ẩn, phất tay, “Kéo Tam tiểu thư ra ngoài, đánh năm mươi trượng.”

“Đánh đi, đánh cho mạnh vào, đánh chết cho ta.” Tiêu lão thái quân đập quải trượng, nghiến răng nói.

“Các ngươi đang làm gì?” Một tiếng quát lớn ngăn lại động tác của mọi người, chỉ nhìn thấy Gia Cát Chiêm sắc mặt sa sầm, đứng ở cửa, “Còn không

buông Tam tiểu thư ra?”

“Gia Cát Chiêm, con trở về đúng lúc đó, mau mau xử chết đứa con gái ngoan

độc này.” Tiêu lão thái quân đi tới, xỉa vào Gia Cát Linh Ẩn, hùng hổ

nói.

Gia Cát Chiêm cau mày, “Mẹ, sao mẹ lại đến đâu? Cuối cùng là có chuyện gì?”

“Nữ nhi này của con, giết chết Doanh nhi của ta, hôm nay nếu con không xử

chết nó, ta sẽ đi báo quan, để quan phủ bắt nó lại chém đầu.”

“Lão thái quân, bà luôn miệng nói con giết dì, có chứng cớ không? Đừng thấy

con tứ cố vô thân mà ức hiếp!” Gia Cát Linh Ẩn điềm đạm nói.

“Ta đi tìm Tam Nương tới hỏi chuyện hôm đó, ngươi nhất định biết Tam Nương

là người Doanh nhi tìm đến để hãm hại ngươi, cho nên hại chết Doanh

nhi.”

“Hóa ra người muốn hủy hoại thanh danh của con là dì à? Con với dì không thù không oán, chẳng lẽ là dì bị ai đó sai khiến?” Ánh mắt của Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi dừng trên người Đại phu nhân.

Đại phu nhân trong lòng cả kinh, “Mẹ, mẹ đừng nói bậy.”

“Mẹ, con cũng tin tưởng Linh nhi không phải độc ác như vậy, nhất định là có hiểu lầm.” Gia Cát Chiêm cười xòa, nói.

Tiêu lão thái quân lạnh lùng hừ một tiếng, “Gia Cát Chiêm, hôm nay ta cho

con hai lựa chọn, một là giết yêu nữ này, hai là Tiêu phủ và phủ Thừa

tướng tuyệt giao.”

“Mẹ, sự việc còn chưa điều tra rõ ràng…”

“Đừng nói thêm nữa.” Tiêu lão thái quân cắt ngang lời của Gia Cát Chiêm. “Chỉ cần trả lời ta ngươi chọn thế nào là được!”