Phản ứng của Gia Cát Chiêm nằm trong dự đoán của Gia Cát Linh Ẩn, thấy bộ
dạng của Gia Cát Chiêm đêm nay, nạp Trương Thuý Hoa làm thiếp chỉ là
chuyện sớm muộn. Sau khi uống xong ba chén trà, Gia Cát Chiêm mới không
cam lòng rời khỏi Trục Nguyệt Hiên, trước khi đi còn không nhịn được
liếc mắt nhìn Trương Thuý Hoa một cái.
“Tiểu thư, Thừa tướng gia có ý với ta có phải hay không?” Gia Cát Chiêm đi rồi, Trương Thuý Hoa kích động hỏi Gia Cát Linh Ẩn.
“Yên lặng một chút, đừng có chộn rộn.” Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi nói, “Đừng
tưởng rằng lão gia nhìn người vài lần liền quên tình hình, đừng quên nạp thiếp còn cần sự đồng ý của Đại phu nhân, ngươi nghe theo ta là được.”
“Tiểu thư yên tâm, chỉ cần có thể làm được di nương, cái gì ta cũng nghe theo tiểu thư.”
“Ừ, đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Trương Thuý Hoa lui ra, Gia Cát Linh Ẩn kéo Kinh Phong sang một bên: “Ngày
mai, ngươi đi điều tra nam nhân lúc trước có quan hệ với Trương Thuý
Hoa, sau đó trở về nói cho ta biết là được, đừng kinh động đến người nào cả.”
“Dạ, Kinh Phong đi liền.”
Gần đi ngủ, Gia Cát Linh Ẩn lấy bức họa Sở Lăng Thiên ra, nhìn vài lần mới
bỏ xuống. Sau đó nàng lấy giấy ra, lần lượt sắp xếp tình hình sản nghiệp của nhà Gia Cát, Tiêu gia, Chu gia, Lục vương phủ, không ngừng viết
viết trên giấy, mãi cho đến đêm khuya mới ngủ.
Cách thời gian Hoả Oa Thành khai trương ngày càng gần, Gia Cát Linh Ẩn cũng
bận rộn sắp xếp. Nàng không tiện công khai ra mặt, rất nhiều chuyện đều
là Mộc Tê đứng ra coi sóc.
Một ngày nọ, Kinh Phong dẫn theo một thiếu niên xấp xỉ tuổi hắn, xuất hiện ở trước mặt Gia Cát Linh Ẩn.
“Tam tiểu thư, đây là Ngụy Thành, một trong tứ quỷ bên cạnh gia, am hiểu
buôn bán, thường không lộ diện ở nước Lăng Nguyệt, người quen biết hắn
càng ít hơn, tiểu thư có thể yên tâm.” Kinh Phong giới thiệu với Gia Cát Linh Ẩn.
Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn cảm động, Sở Lăng Thiên luôn biết nàng cần gì
nhất. Nàng nhìn thiếu niên tên Nguỵ Thành một chút, còn muốn khôi ngô
tuấn tú hơn Kinh Phong vài phần, nhưng mà trên mặt mang theo một vẻ kiêu ngạo, tựa như không để nàng vào mắt.
“Sau này vất vả cho Nguỵ công tử rồi.” Gia Cát Linh Ẩn có vẻ rất khách sáo.
Nguỵ Thành khinh thường liếc mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái, nhíu chặt
mày: “Ngươi nói gia bảo ta trợ giúp kỳ tài gì đó, thì ra chỉ là một nử
tử mà thôi. Hay là Tam tiểu thư muốn Nguỵ Thành cả ngày giúp ngươi tính
toán chi tiêu mỗi tháng, mua mấy hộp son, mua bao nhiêu món đồ trang
sức? Thứ lỗi cho Ngụy Thành bất kính, gia đúng là không biết trọng nhân
tài.”
Kinh Phong hứng thú nhìn Nguỵ Thành, không khỏi nghĩ đến lúc hắn vừa tới
cũng mang theo tâm tình chống đối với Gia Cát Linh Ẩn như vậy, sau đó
thì từng bước bị Gia Cát Linh Ẩn làm khuất phục.
Gia Cát Linh Ẩn cười cười: “Ý của Nguỵ công tử là ta mời không nổi công tử?”
Nguỵ Thành hừ lạnh một tiếng: “Thứ lỗi cho Nguỵ Thành bất kính, nếu muốn ta
cam tâm đi theo Tam tiểu thư làm tuỳ tùng, thì tiểu thư nên giở chút bản lãnh ra cho Nguỵ Thành xem. Hiện tại là Tam tiểu thư cần Nguỵ Thành chứ không phải Nguỵ Thành cần Tam tiểu thư. Nếu Tam tiểu thư chỉ dựa vào
khuôn mặt đẹp mà mê hoặc Thất gia, cho dù là mệnh lệnh của Thất gia,
Nguỵ Thành cũng chống lại.”
Gia Cát Linh Ẩn gật gật đầu, “Nguỵ công tử nói có lý, vậy thì chúng ta mỗi
người hỏi đối phương một câu hỏi, nếu ta trả lời không được thì sẽ để
cho ngươi đi, nếu ngươi trả lời không được thì ngoan ngoãn giúp ta làm
việc.”
“Được.” Nguỵ Thành nheo mắt lại, “Nếu Tam tiểu thư muốn tự rước lấy nhục thì
Nguỵ Thành xin đắc tội. Tam tiểu thư muốn kinh doanh, Nguỵ Thành liền
hỏi một câu hỏi về tính toán đơn giản nhất: Một cửa hàng một tháng kiếm
được năm mươi lượng bạc, tiền mướn một người làm mỗi tháng là một lượng
bạc, tổng cộng mười hai người làm. Cộng thêm chi phí mười lượng bạc, xin hỏi tháng đó ông chủ lời bao nhiêu?”
“Hai mươi tám lượng bạc.” Nguỵ Thành vừa dứt lời, Gia Cát Linh Ẩn liền nói ra đáp án.
Đây chính là đề toán của học sinh tiểu học ở thế kỷ XXI, phiền cho Nguỵ Thành còn muốn làm khó Gia Cát Linh Ẩn.
Nguỵ Thành chấn động, mặc dù đây là đề toán đơn giản, nhưng nữ tử của nước
Lăng Nguyệt ít được tiếp xúc với con số, cả ngày chỉ biết đọc sách thêu
hoa, son phấn, nghĩ làm sao để dỗ dành nam nhân vui vẻ. Ngược lại, hắn
không ngờ rằng nữ tử này thực sự có chút khác biệt, “Đáp án của Tam tiểu thư chính xác.”
“Bây giờ tới ta ra đề.” Gia Cát Linh Ẩn không để ý tới giật mình của Nguỵ
Thành, tuỳ tiện lấy ra một đề đã từng xem ở trên mạng, biên soạn lại,
“Chi phí làm ra một cây trâm cài tóc là ba trăm đồng tiền, ông chủ của
tiệm nữ trang bán cho một người thanh niên với giá bốn trăm đồng tiền.
Người thanh niên lấy ra một lượng bạc, trong tay ông chủ không có tiền
đồng để thối, liền cầm một lượng bạc này sang tiệm kế bên đổi thành một
ngàn đồng tiền, trả lại cho người thanh niên sáu trăm đồng. Sau đó, ông
chủ kế bên phát hiện trong lượng bạc kia có trộn lẫn kim loại khác, ông
chủ của tiệm nữ trang đành phải bồi thường một lượng bạc cho hắn. Xin
hỏi, trong quá trình đó, ông chủ đã tổn thất bao nhiêu tiền?”
Nguỵ Thành nheo mắt lại, khinh thường cười cười: “Hai lượng bạc, tức hai ngàn đồng tiền.”
“Vì sao?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
“Tổn thất một cái trâm cài tóc bốn trăm đồng tiền, tốn sáu trăm đồng tiền
thối lại cho người thanh niên, tổng cộng là một lượng bạc, lại bồi
thường một lượng bạc cho ông chủ kế bên, chẳng phải là hai lượng bạc
sao?”
“Sai!” Gia Cát Linh Ẩn nói như đinh đóng cột.
“Gì!” Nguỵ Thành không cho là đúng, cười cười: “Tam tiểu thư so toán học với
ta, cũng giống như luận võ công cùng gia, Tam tiểu thư không phải là
muốn làm càn chứ.”
“Nguỵ công tử có thể trả lời ta mấy vấn đề không?”
“Đương nhiên có thể.”
“Trong cả quá trình, người thanh niên được lời bao nhiêu?”
“Một cây trâm thêm sáu trăm đồng tiền, vừa vặn lời một lượng bạc.”
“Vâng! Xin hỏi ông chủ kế bên lời bao nhiêu?”
“Cái này còn tính hay sao? Tam tiểu thư không tính được khoản này cũng có
thể hiểu được, ông chủ kế bên bỏ ra một lượng bạc, lại thu về một lượng
bạc, không lời không lỗ.”
“Đúng!” Gia Cát Linh Ẩn lộ ra ý cười: “Như vậy lời và lỗ cũng chỉ xảy ra giữa ông chủ và người thanh niên.”
Nguỵ Thành gật gật đầu, khinh thường nói: “Đương nhiên!”
“Sự bảo toàn ngân lượng, ông chủ kế bên không lời không lỗ, người thanh
niên chỉ lời một lượng bạc, mà Nguỵ công tử tuyên bố ông chủ tiệm nữ
trang tổn thất hai lượng bạc, như vậy còn lại một lượng bạc bị ai lấy đi đâu rồi?”
“Hả! Cái này…” Nguỵ Thành há hốc mồm, đầu óc bỗng nhiên mơ hồ, “Một lượng… Hai lượng… Không đúng, một lượng… Hai lượng…”
Miệng Nguỵ Thành lặp đi lặp lại, đi tới đi lui ở trong sân, một chốc thì véo
mũi, một chốc thì sờ gáy, cuối cùng lại đặt mông ngồi trên đất, viết
viết. Qua thật lâu sau thì thấy hắn nhảy dựng lên một chút, hưng phấn
nói: “Ta đã biết, không tính lợi nhuận, ông chủ tổn thất chín trăm đồng
tiền, tính lợi nhuận thì ông chủ tổn thất một lượng bạc. Sao ta lại
không nghĩ tới chứ!”
“Nguỵ công tử không phải quá ngốc! Nhưng mà, ai làm ăn buôn bán giống như ngươi chỉ sợ đều bị tổn thất cả vốn đó!”
“Tam tiểu thư, ta thua, khâm phục!” Trên mặt Nguỵ Thành đã sớm không còn
kiêu ngạo, thật lòng khâm phục, nói với Gia Cát Linh Ẩn: “Tam tiểu thư,
Nguỵ Thành bằng lòng đi theo làm tuỳ tùng của người, cống hiến sức lực
cho người!”
“Nguỵ công tử…”
“Tam tiểu thư, gọi Nguỵ Thành là được.”
Lúc này, Mộc Tê báo lại, nói Lưu quản gia mời Gia Cát Linh Ẩn đến phòng của Đại phu nhân một chuyến. Gia Cát Linh Ẩn bảo Kinh Phong mang Nguỵ Thành đi làm quen với Trục Nguyệt Hiên một chút, còn mình thì theo Mộc Tê ra
ngoài.
“Sao ngươi không nói Tam tiểu thư có bản lãnh này sớm chứ?” Nguỵ Thành không vui chọc chọc Kinh Phong, “Nếu mà gia biết, không chừng sẽ xử phạt ta!”
“Bây giờ đã sợ rồi ư?” Kinh Phong tức giận nhìn Nguỵ Thành, “Không phải nói
muốn giúp gia trấn giữ cửa ải, không phải nữ nhân nào cũng xứng đôi với
gia. Nguỵ công tử, kết quả công tử trấn giữ thế nào rồi?”
“Kinh Phong tốt, Kinh Phong ngoan, ngươi đừng lấy ta làm trò cười, chuyện này ngàn vạn lần đừng để cho gia biết.”
“Không phải đã nói cho dù là mệnh lệnh của Thất gia cũng muốn cãi lại hay sao? Làm sao mới có chút xíu đã sợ rồi? Ta còn tính lập tức báo lại việc này cho gia đó chứ.”
“Ôi, Kinh Phong đại ca. Không, là đại gia!” Nguỵ Thành vây quanh Kinh Phong, không ngừng xúm xít, “Ngươi hãy giúp ta lần này đi, cùng lắm thì Huyền
Thiết Kiếm Tây Vực kia thuộc về ngươi?”
“Thành giao!”
“Ngươi…” Nguỵ Thành đau lòng không thôi, “Ngươi được lời rồi.”
Hừ, Kinh Phong thầm nghĩ, ở cùng Tam tiểu thư lâu như vậy, còn không học được mấy chuyện kiếm chác, vậy thật sự là quá thất bại.
Trong phòng Đại phu nhân, Gia Cát Hồng Nhan, Như Nguyệt, Như Sương đều ở đó.
Đại phu nhân gắng gượng cũng có thể ngồi dậy, nói với mấy nữ nhi: “Trong
cung gởi thư đến, bảo ngày mai các tiểu thư của quan viên nhất phẩm đều
tiến cung một chuyến. Hiện tại, vết thương của ta chưa lành hẳn, chắc
không thể dẫn các con đi được. Ngày mai, mấy tỷ muội các con cùng nhau
tiến cung, ăn mặc cho đẹp một chút, ở trong cung nhớ chiếu cố lẫn nhau.”
“Mẫu thân, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chiếu cố thật tốt các muội muội.”
Gia Cát Hồng Nhan mang nụ cười thân thiết, nhìn mấy muội muội một cái.
“Ừ.” Đại phu nhân gật đầu. “Có con chiếu cố thì mẹ an tâm. Nhớ rõ, ở trong
cung đừng có lỗ mãng, mẹ chính là kết cục của việc chọc giận Hoàng hậu
nương nương.”
“Dạ!” Mấy nữ nhi cùng nhau trả lời.
Đại phu nhân phất phất tay: “Được rồi, không còn chuyện gì khác, các con trở về chuẩn bị cho tốt đi.”
Như Nguyệt cùng Như Sương trở về phòng, liền có gia nô báo lại, nói trong cung Hoàng hậu có thư cho các nàng.
“Chắc chắn là thư của dì Vân Nhược rồi.” Như Nguyệt nhanh chóng mở ra, đúng
là đại a đầu Lâm Vân Nhược trong cung Hoàng hậu, gởi thư cho hai nàng,
“Dì nói Hoàng hậu muốn ngày mai chọn lựa mấy tiểu thư tham gia Lục Quốc
Đại Điển, kêu chúng ta chuẩn bị thật tốt. Nói như vậy, chỉ cần ngày mai
thông qua cửa này của Hoàng hậu nương nương là có thể tham gia Lục Quốc
Đại Điển.”
“Trái lại, nếu ngày mai biểu hiện không tốt sẽ không thể tham gia!” Trong mắt Như Sương hiện lên tia sáng.
“Muội là nói…?” Như Nguyệt lộ ra nụ cười nham hiểm.
Vào bữa tối, Như Sương cầm một chén canh, đi vào Trục Nguyệt Hiên, nói với
Gia Cát Linh Ẩn: “Tam tỷ, đây là canh bổ khí dưỡng nhan muội dặn phòng
bếp hầm, dành riêng một ít tặng cho Tam tỷ, uống nó vào, ngày mai khí
sắc nhất định sẽ tươi tỉnh!”
“Ngũ muội có lòng.” Gia Cát Linh Ẩn múc một chén nhỏ, đưa cho Như Sương: “Ngũ muội cũng uống một chén đi.”
“Không cần, muội đã uống rồi.” Như Sương từ chối, “Đây là để dành riêng cho Tam tỷ.”
“Vậy ta sẽ không khách sáo.” Gia Cát Linh Ẩn bưng chén lên, uống một hơi cạn sạch.
Thấy Gia Cát Linh Ẩn uống canh xong, Như Sương mang theo vui sướng cùng kích động, nhanh chóng chạy trở về báo cáo với Như Nguyệt.
Như Sương vừa đi, Gia Cát Linh Ẩn lập tức phun ra hết những gì đã uống, rồi dùng nước xúc miệng nhiều lần, “Thì ra cho ta uống bã đậu!”
“Hả? Bã đậu?” Nguyệt Lan căm giận trợn trừng mắt, “Ngũ tiểu thư cố ý làm
ngày mai tiểu thư tiến cung không được, có tiến cung cũng bị xấu mặt!”
“Không có việc gì.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Lại chưa uống hết, Nguyệt Lan, ngươi đi dặn phòng bếp, hai ngày này ta không có khẩu vị, đồ ăn nhạt ăn không vô, điểm tâm sáng mai làm mặn một chút, càng mặn càng tốt, rồi
lấy một ít ngọn lục bình đến.”
“Dạ, tiểu thư!” Nguyệt Lan biết Gia Cát Linh Ẩn muốn phản kích, cao hứng bừng bừng chạy đến phòng bếp dặn dò một hồi.