“Ngỗ tác tiên sinh, bộ hỉ phục này có vấn đề gì?” Gia Cát Chiêm thấp giọng hỏi.
“Có người đem độc dược này rắc trên bộ hỉ phục, Nhị tiểu thư sở dĩ trúng
độc vì mặc bộ hỉ phục vào, mưu đồ của người hạ độc quả thật là thâm
sâu.”
“Bộ hỉ phục của Nhị tiểu thư là từ đâu?” Lương Thế Toàn hỏi.
“Là ta đưa cho Nhị tỷ.” Gia Cát Linh Ẩn điềm tĩnh đứng ra nói, nàng đã nhìn ra được mọi chuyện của ngày hôm nay đều là nhắm về phía Gia Cát Linh Ẩn nàng.
Những người khác kinh ngạc nhìn về phía Gia Cát Linh Ẩn, ai cũng nhao nhao suy đoán lẽ nào độc dược quả thật là Tam tiểu thư hạ.
“Bộ hỉ phục này mặc dù là của Linh nhi đưa nhưng cũng không thể nói là do
Linh nhi hạ độc được.” Gia Cát Chiêm nhìn Gia Cát Linh Ẩn bằng ánh mắt
trách cứ, trách nàng không nên đứng ra thừa nhận.
“Tam tiểu thư, trừ người ra còn có ai khác đã tiếp xúc qua bộ hỉ phục này
chưa?” Nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Gia Cát Chiêm, Lương Thế Toàn cũng cố gắng dẫn dắt Gia Cát Linh Ẩn tự giải vây cho chính mình.
“Theo ta được biết thì ngoại trừ ta ra, cũng chỉ có mình Nhị tỷ, về phần còn
có ai khác tiếp xúc qua hay chưa thì ta không biết.” Gia Cát Linh Ẩn
thành thật trả lời.
“Nói như vậy thì Tam tiểu thư chính là người bị tình nghi lớn nhất.” Lương
Thế Toàn nhìn Gia Cát Chiêm, vẻ mặt có chút bắt đắc dĩ, hắn nhanh chóng
chuyển đề tài, “Nhưng cũng chỉ là tình nghi mà thôi, ngỗ tác, ngươi đi
lục soát tất cả phòng ốc của mọi người trong phủ, xem thử có ai cất giấu độc dược hay không.”
“Dạ, đại nhân.”
Sau một nén nhang, Ngỗ tác tay không trở về, “Đại nhân, không có phát hiện gì.”
“Ừ, nếu trong phòng đã không có thì, Thừa Tướng gia, chỉ còn cách là soát
người thôi, mỗi người ở đây ai cũng ở trong diện tình nghi. Xin Thừa
Tướng gia hãy đáp ứng.” Lương Thế Toàn nói.
“Ừ.” Gia Cát Chiêm gật đầu, “Chuyện này xin giao toàn quyền cho Lương đại nhân.”
“Đa tạ Thừa Tướng gia, đối với việc soát người nữ quyến, hạ quan có chút bất tiện, nên xin để các nữ quyến lục soát lẫn nhau.”
“A!” Đột nhiên, Tứ di nương kinh hô một tiếng, nhảy đến bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, ôm chặt lấy Gia Cát Linh Ẩn.
“Kêu cái gì?” Gia Cát Chiêm nhìn Tứ di nương trừng trừng, “Câm miệng cho ta.”
Tứ di nương vỗ vỗ ngực, thở hổn hển, “Vừa rồi hình như ta nhìn thấy Nhị tiểu thư nở nụ cười.”
“Chớ có nói hưu nói vượn, giả thần giả quỷ.” Gia Cát Chiêm mắng.
Thi thể của Như Mộng ở đây, khiến xung quanh trở nên u ám, mới vừa rồi Tứ
di nương còn kêu lên sợ hãi, trong lòng ai nấy đều không khỏi sợ hãi,
Như Nguyệt và Như Sương dựa chặt vào bên người Tứ di nương.
Gia Cát Linh Ẩn âm thầm sờ vào chỗ mới vừa bị Tứ di nương chạm qua, ngực chùn xuống.
“Ngũ muội sợ thì đứng phía sau đi.” Gia Cát Linh Ẩn kéo Như Sương.
Như Sương vẻ mặt ghét bỏ, giằng người ra khỏi Gia Cát Linh Ẩn, chán ghét nhìn nàng một cái sau đó đứng ra xa.
Lương Thế Toàn và ngỗ tác cũng nhau lục soát tất cả nam nhân, cũng không có
phát hiện gì, tiếp đến là các nữ quyến lục soát lẫn nhau.
“Tam tiểu thư, hai chúng ta một cặp?” Tứ di nương nhìn Gia Cát Linh Ẩn, hỏi.
“Dạ, con không có ý kiến.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Tứ di nương, Linh nhi đắc tội với người.”
Gia Cát Linh Ẩn lục soát người Tứ di nương trước, lục soát trên dưới một
lần không thấy có phát hiện gì. Ngược lại khi Tứ di nương lục soát người Gia Cát Linh Ẩn, ánh mắt của bà xuất hiện một tia âm lãnh, tay chậm rãi đưa về phía hông của Gia Cát Linh Ẩn, bà không có quên lời đã nói với
tỷ muội Như Nguyệt, phải là một đòn chí mạng, bằng không thì không nên
manh động. Hôm nay, ngay lúc này chính là thời khắc bà đánh bại Gia Cát
Linh Ẩn. Khi mà tay bà chạm được vào hông của Gia Cát Linh Ẩn, Tứ di
nương nhất thời sửng sốt, tại sao lại như vậy chứ? Rõ ràng bà đã đem gói thuốc độc nhét vào bên hông của Gia Cát Linh Ẩn rồi mà, sao lại không
có? Nhất thời, trong lòng Tứ di nương chấn động, tim đập liên hồi. Tay
càng không ngừng ở trên thân thể của Gia Cát Linh Ẩn lục qua soát lại
một lần rồi một lần nữa.
“Tứ di nương, rốt cục muốn tìm thứ gì?” Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn có chút bất
đắc dĩ, “Người đã lục soát năm lần rồi, Tứ di nương sẽ không cho rằng
độc dược ở trên người con đấy chứ?”
“A.” Tứ di nương lúc này mới phục hồi lại tinh thần, không cam lòng thu tay lại, “Được rồi, không có.”
Tứ di nương mắt đối mắt với Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Linh Ẩn đang nhìn bà
cười như không cười, nhất thời bà cảm giác được có một tia nguy hiểm,
mới vừa rồi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Gia Cát Linh Ẩn đã làm
cái gì. Bỗng nhiên, Tứ di nương nhớ tới hành động lúc nãy của nàng đối
với Như Sương, trong đầu như nổ tung, trước mắt tối sầm lại, thiếu chút
nữa ngất xỉu.
“Tứ di nương trong người không khỏe sao? Mau mau ngồi xuống nghỉ đi.” Gia Cát Linh Ẩn đỡ Tứ di nương để cho bà ngồi vào ghế.
Tứ di nương nắm thật chặt tay của Gia Cát Linh Ẩn, đôi môi bởi vì sợ hãi
mà không ngừng run rẩy, dùng một giọng nói run rẩy mà rõ ràng chỉ có hai người mới nghe được: “Tam tiểu thư, đừng mà, van xin tiểu thư, đừng…”
“Ngũ tiểu thư, đây là cái gì?” Tứ di nương còn chưa nói hết thì đã thấy một nha đầu giơ một gói thuốc ra hỏi.
Gia Cát Linh Ẩn nhẹ nhàng nhìn Tứ di nương cười cười, “Tứ di nương, đã không còn kịp nữa rồi.”
“Cho ta xem.” Ngỗ tác cẩn thận nhận lấy gói thuốc, thận trọng ngửi một chút
rồi sợ hãi nói, “Thừa Tướng gia, đại nhân, đây chính là độc dược trên bộ hỉ phục của Nhị tiểu thư.”
“Ngũ tiểu thư, ngươi còn có gì để nói không?” Lương Thế Toàn đi tới muốn bắt Như Sương lại.
“Ta… ta không có!” Như Sương vội vàng nói, “Không phải ta làm, ta không biết gói thuốc này tại sao lại ở trên người ta, ta thật sự không có.”
“Ngũ tiểu thư, vật chứng ngay trước mắt bản quan, ngươi còn muốn chối cãi
sao? Ngươi hãy nhận tội đi.” Lương Thế Toàn lớn tiếng quát.
“Ta thật sự là không có.” Như Sương dùng sức giằng ra, “Mẹ, cứu con, con
không có hạ độc, con không có hại chết Nhị tỷ, mẹ mau làm chứng cho
con.”
“Chớ có nói nhảm nữa.” Lương Thế Toàn quát một tiếng, rồi quay lại hỏi Gia
Cát Chiêm, “Thừa Tướng gia, người xem nên xử trí thế nào?”
Gia Cát Chiêm nhìn Như Sương một chút, lại nhìn sang thi thể của Như Mộng,
đau lòng nói: “Mưa hại tỷ tỷ của mình, tội đáng chết, Lương đại nhân
không cần nể tình riêng, cứ dựa theo luật lệ của nước Lăng Nguyệt mà xử
trí.”
“Hạ quan đã hiểu, Ngũ tiểu thư đi thôi.”
“Chờ một chút!” Tứ di nương bỗng nhiên kêu lên, “Lương đại nhân, đừng mang Như Sương đi, Như Sương đích thực là vô tội.”
“Tứ di nương, hạ quan có thể hiểu tâm trạng của người, nhưng quốc có quốc
pháp, hạ quan thân là mệnh quan triều đình, phải chiếu theo phép nước mà làm việc.”
“Là ta… là ta đã hạ độc.” Tứ di nương cuối cùng cũng không thể chứng kiến
Như Sương thay mình chịu tội, “Là ta làm, độc trên người Như Sương cũng
là do ta để.”
“Mẹ!” Như Sương nhìn chằm chằm Tứ di nương, trong mắt là nỗi tuyệt vọng và
khiếp hãi, nàng không thể tin hỏi, “Mẹ muốn hãm hại ta, để cho bản thân
thoát tội ư?”
“Mẹ…” Tứ di nương hết đường chối cãi, “Là ta hạ độc, dẫn ta đi đi.”
“Bốp!” Gia Cát Chiêm hung hăng đánh Tứ di nương một bạt tai, “Ngươi, vì sao lại hạ thủ với Như Mộng?”
“Ha ha ha!” Tứ di nương đột nhiên cười ha hả, “Vì sao? Muốn trách thì phải
trách nó đã nhìn thấy chuyện không nên thấy. Đại ca của thiếp vào nhà
kho lấy đi vàng bạc châu báu bị Như Mộng nhìn thấy, thiếp lo lão gia
biết chuyện sẽ trách tội thiếp, nên đã hạ độc giết chết Như Mộng.”
“Đúng là một người đàn bà tâm địa tàn nhẫn!” Gia Cát Chiêm lại giơ tay cho Tứ di nương một cái tát nữa.
“Lão gia, thiếp van xin lão gia, hãy nể tình thiếp đã hầu hạ lão gia nhiều
năm như vậy, xin đừng giao thiếp cho quan phủ.” Tứ di nương ôm chầm lấy
đùi của Gia Cát Chiêm, đau khổ khẩn cầu nói.
“Lương đại nhân mau dẫn đi đi.” Gia Cát Chiêm phất tay, nói. Nhị phòng cũng
không còn nữa, trong lòng Gia Cát Chiêm ít nhiều cũng có chút khổ sở
cùng phẫn nộ.
“Phu nhân, đi thôi.”
Tứ di nương tuyệt vọng đứng lên, không khỏi nhìn Như Nguyệt và Như Sương
một chút, nước mắt càng không ngừng chảy xuống, nhìn hai nữ nhi của mình lần cuối, bà quay đầu sang chỗ khác, bất lực đi theo Lương Thế Toàn.
“Tất cả giải tán đi.” Mặt Gia Cát Chiêm âm trầm, phất phất tay.
Những người khác đều giải tán, gia nô đem thi thể Như Mộng đi. Gia Cát Chiêm
một mình ngồi lại trong phòng, nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi, không ai
biết ông đang nghĩ gì.
“Tiểu thư, xin hãy nén bi thương.” Mộc Tê nhìn vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn không được tốt lắm, muốn an ủi nói.
“Ta không sao.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, nói. Sống lại một lần nữa nhưng
lại chứng kiến quá nhiều cảnh chết chóc, vốn dĩ không nên quá đau buồn
nhưng tận mắt thấy cái chết thương tâm của Như Mộng vẫn không khỏi có
chút đau lòng.
“Tiểu thư, việc người căn dặn điều tra tình hình sản nghiệp của mấy giac tộc, nô tỳ đều đã điều tra xong.” Mộc Tê đúng lúc đổi đề tài câu chuyện.
“Nói một chút xem.”
“Vâng, tiểu thư chờ chút.” Mộc Tê vào nhà cầm một tờ giấy đi ra, đặt trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, “Tiểu thư mời xem, sản nghiệp của Gia Cát phủ chủ yếu
là liên quan đến gạo thóc, dầu, tơ lụa, giấy tất cả đểu là do lão gia
đích thân xử lý. Còn sản nghiệp của Tiêu gia liên quan đến ngành trà,
vận tải, thịt, tửu lâu, Túy Tiên Lâu và Tiên Cư Lâu đều là của Tiêu gia. Sản nghiệp của Chu gia lại liên quan đến gốm sứ, châu báu, tiệm thuốc
còn có… thanh lâu. Sản nghiệp trên danh nghĩa của Lục Vương phủ có dầu
thô, buôn bán ngoại thương, binh khí.”
Gia Cát Linh Ẩn tập trung suy nghĩ nghe Mộc Tê báo cáo, hỏi: “Việc trang hoàng của tửu lâu thế nào rồi?”
“Đã hoàn thành, đang trong giai đoạn dọn dẹp. Chưởng quầy, quản lý sổ sách
đều đã sắp xếp xong xuôi, tiểu thư, có phải khai trương trước Lục Quốc
Đại Điển hay không?”
“Ừ, mười ngày sau khai trương.”
“Tửu lâu của chúng ta vẫn còn chưa có tên.”
“Gọi là Linh Thiên Hỏa Oa Thành[1]!” Gia Cát Linh Ẩn nói ra cái tên mà nàng đã nghĩ tới từ lâu.
Mộc Tê hiểu ý cười cười, Linh Thiên, là tên lấy từ trong tên Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên ghép lại đây mà.
Tối hôm đó, Như Nguyệt và Như Sương lảng lặng ngồi trong phòng, Như Sương
sợ hãi nhìn Như Nguyệt, “Tỷ tỷ, vì sao mẹ lại giá họa cho muội?”
Như Nguyệt trừng mắt liếc nhìn Như Sương, nói: “Muội dùng đầu của muội mà nghĩ lại đi, người nào đã chạm vào với muội?
“Ai chạm vào muội? Là Gia Cát Linh Ẩn?” Như Sương suy nghĩ một chút, “Trước đó mẹ có tiếp xúc qua nó, lẽ nào mẹ muốn nhằm vào nó… Nó lại đẩy lên
người muội?”
“Vẫn còn chưa đến nỗi quá ngốc!”
Như Sương kinh ngạc nhìn Như Nguyệt, nghĩ mà sợ không thể nói nổi một câu.
Tứ di nương đã cảnh cáo các nàng không nên chọc vào Gia Cát Linh Ẩn. Tứ
di nương nhất định đã cho rằng đây là lần duy nhất có thể lật đổ Gia Cát Linh Ẩn cho nên mới liều lĩnh giá họa cho nàng, không ngờ Gia Cát Linh
Ẩn lại dễ dàng hóa giải.
“Vậy còn mẹ phải làm sao bây giờ? Tỷ tỷ, tỷ mau nghĩ cách cứu mẹ ra đi.”
“Cứu ra?” Như Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Lúc này sợ rằng đã nhận tội rồi, làm sao mà cứu?”
“Vậy… Cứ như vậy nhìn mẹ bị chém đầu sao?” Nước trong hốc mắt Như Sương càng không ngừng rơi xuống.
[1] Tiệm lẩu Linh Thiên.