“Nương nương, nô tài cảm thấy, Tam tiểu thư không giống là người lỗ mãng như
vậy, bên trong nhất định có nội tình gì đó. Theo nô tài biết, Đại phu
nhân vẫn luôn không tốt với Tam tiểu thư, nói không chừng bà ấy có mưu
mô gì khác.”
“Sao ngươi biết được?”
“Đệ đệ của nô tài lúc trước là người hầu trong phủ Thừa tướng, nên nô tài cũng biết được chút ít.”
Hoàng hậu gật đầu, nói: “Bản cung cũng thích nha đầu đó, nhưng tuyệt đối
không thể làm hại Thiên nhi, bằng không, bản cung phải ăn nói với Hoàng
thượng thế nào, ăn nói với muội muội Tĩnh phi thế nào. Tiêu Ôn, lập tức
truyền ý chỉ của bản cung, tứ hôn cho Bình Dương Huyền Quân cùng Đại
công tử của phủ doãn Ngân Đô Lương Thế Toàn!”
“Nương nương…” Tiêu Ôn ngẩn ra, “Nương nương, xin suy nghĩ lại!”
“Bản cung đã quyết, đó là dâu trưởng của phủ doãn Ngân Đô, cũng không ấm ức cho nha đầu ấy.”
“Nương nương…”
“Mau đi đi, theo lời bản cung nói mà làm!” Tiêu Ôn muốn nói thêm gì đó, lại bị Hoàng hậu cắt ngang.
“Dạ, nương nương.”
Sở Lăng Hàn từ trong cung tức tốc chạy đến Trục Nguyệt Hiên, lại bị Mộc Tê chặn ngoài cửa.
“Mau để ta vào đi, bản vương có chuyện quan trọng tìm thất ca!” Sở Lăng Hàn lo lắng nói.
“Cửu vương gia xin chờ chút, để nô tỳ đi thông báo với điện hạ.”
Nhìn thấy Sở Lăng Thiên đi ra, Sở Lăng Hàn lập tức chạy đến, nhìn cục u trên trán của Sở Lăng Thiên, hỏi: “Thất ca, huynh không sao chứ?”
“Không sao, tìm huynh có chuyện gì?”
“Mẫu hậu biết huynh bị thương, triệu huynh vào cung, Tiêu công công không
tìm được huynh nên đến tìm đệ, để đệ báo cho huynh biết. Ông ấy thì đi
ứng phó trước với mẫu hậu.”
“Hiện giờ ta sẽ theo đệ tiến cung.”
Sở Lăng Thiên trở vào nói một tiếng với Gia Cát Linh Ẩn, liền theo Sở Lăng Hàn vào cung, có Mộc Tê ở lại, hơn nữa những người đó giữa ban ngày ban mặt chắc cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, Sở Lăng Thiên liền yên tâm tiến cung.
Sở Lăng Thiên đi không lâu, phủ Thừa tướng liền nhận được ý chỉ của Hoàng
hậu, Đại phu nhân sai người mời Gia Cát Linh Ẩn đến cùng nhau tiếp chỉ.
Tiêu Ôn liếc Gia Cát Linh Ẩn một cách bất đắc dĩ, nói: “Truyền ý chỉ của Hoàng hậu, con gái của Thừa tướng Gia Cát Chiêm, Bình Dương Huyền Quân
Gia Cát Linh Ẩn hiền lương thục đức, tướng mạo xuất chúng, nên se duyên
với rể tốt. Lương Nguyên Phong, con trai của phủ doãn Ngân Đô Lương Thế
Toàn, con người chính trực, cũng đến lúc phải thành gia lập thất, nay
bản cung đặc biệt ban Bình Dương Huyền Quân cho Lương Nguyên Phong làm
thê, chọn ngày thành hôn!”
“Thần nữ lãnh chỉ.” Gia Cát Linh Ẩn tiến lên tiếp chỉ, trên mặt không nhìn ra được biểu hiện gì.
“Tam tiểu thư, lát nữa nhớ tiến cung tạ ơn nhé.” Tiêu Ôn lắc lắc đầu, “Chúng ta hồi cung trước.”
“Đạ tạ công công đã nhắc nhở.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Linh Ẩn đã hiểu.”
Gia Cát Linh Ẩn trở lại Trục Nguyệt Hiên dặn dò vài việc, cầm lấy cung bài của Hoàng hậu ban, tiến cung tạ ơn.
Thấy bóng lưng Gia Cát Linh Ẩn ra khỏi phủ, Đại phu nhân không khỏi cười đắc ý, hát ngâm nga đi vào phòng của Gia Cát Hồng Nhan. Vừa vào, liền nhìn
thấy trên đất đều là giấy bị vo tròn.
“Bảo con luyện chữ cho tốt, con đang làm gì vậy?” Đại phu nhân tức giận hỏi.
“Luyện chữ có ích lợi gì?” Gia Cát Hồng Nhan lại cầm tờ giấy lên, vo thành một cục, quăng mạnh xuống đất, “Hiện giờ toàn bộ kinh đô Lăng Nguyệt đều
biết con không bằng tiện nhân đó, rầu đã rầu muốn chết rồi, còn luyện
chữ! Không luyện!“
“Ai da!” Đại phu nhân nhịn không được lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn Gia Cát Hồng Nhan, “Con lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn như vậy, tương lai sao thành
đại sự được? Hôm nay mẹ đến là muốn báo với con một tin tốt.”
Mắt Gia Cát Hồng Nhan sáng lên, “Tin tốt gì?”
“Nha đầu kia hôm nay đã bị Hoàng hậu nương nương ban cho Lương Nguyên Phong rồi.” Đại phu nhân che miệng, cười thích chí.
“Mẹ nói thật à?” Gia Cát Hồng Nhan vui vẻ ôm lấy Đại phu nhân nhảy cẫng lên, “Mẹ, là thật ư?”
“Tiêu Ôn đến truyền chỉ còn có thể là giả sao? Lúc này, nha đầu thối đó đang chạy vào cung tạ ơn kìa.”
“Mẹ, con thực sự vui quá!” Gia Cát Hồng Nhan mừng rỡ đến khoa tay múa chân, nói, “Mẹ, mẹ làm thế nào vậy?”
“Ha ha.” Đại phu nhân cười lạnh, “Chẳng qua mẹ chỉ đến nói một chút với
Hoàng hậu về vấn đề tác phong của Tam tiểu thư mà thôi, không ngờ Hoàng
hậu lại hạ chỉ nhanh như vậy.”
“Nếu Hoàng hậu đã hạ chỉ rồi, lần này, bất kể dùng cách gì cũng không thể
xoay chuyển được, Gia Cát Linh Ẩn, lần này ngươi rốt cục cũng xui xẻo
rồi, để xem ngươi còn dám mơ mộng gả cho Thất vương gia nữa không! Nhưng mà gả cho Lương Nguyên Phong cũng lợi cho nó quá, phải gả nó cho một
lão già mới đúng!”
“Dù sao nó cũng là Huyền Quân, Hoàng hậu sao dám làm chuyện như vậy, tóm
lại, đá nó ra khỏi phủ Thừa tướng là êm chuyện, cha con sẽ lại nhanh
chóng yêu thương con thôi. Nghe nói vợ của Lương Thế Toàn có tiếng là bà la sát, có một mẹ chồng ác độc như vậy, nó mà gả qua đó, để nó hưởng
thụ đi.”
“Gia Cát Linh Ẩn à Gia Cát Linh Ẩn, ngươi đúng là tự làm tự chịu!” Gia Cát
Hồng Nhan vẻ mặt đắc ý, “Muốn đấu với ta à, cũng không biết tự lượng sức mình.”
Dịch Khôn Cung, Hoàng hậu đau lòng sờ lên cục u trên trán Sở Lăng Thiên,
nói: “Thiên nhi không sao là tốt rồi, nghe nói con bị thương, mẫu hậu sợ hết hồn.”
“Mẫu hậu, nhi thần chỉ là không cẩn thận bị đụng vào thân cây một chút, để
mẫu hậu lo lắng rồi.” Sở Lăng Thiên mỉm cười ngượng ngùng.
“Sau này phải cẩn thận hơn, muội muội Tĩnh phi đã giao hai huynh đệ con cho
bản cung, bản cung đương nhiên phải hết lòng chăm sóc các con.”
“Mẫu hậu, con và Thất ca đã trưởng thành rồi…” Sở Lăng Hàn nói.
“Đợi sau khi các con cưới vương phi, sinh đàn cháu trắng trẻo bụ bẫm cho bản cung, mới tính là trưởng thành…
“Mẫu hậu, thật ra Thất ca và Tam tiểu thư…”
“Hàn nhi, con ra ngoài trước đi, bản cung có chuyện muốn nói với Thiên nhi.” Bỗng nhiên sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống, nói với Sở Lăng Hàn.
“À, vậy nhi thần xin cáo lui trước.” Sở Lăng Hàn thông cảm nhìn Sở Lăng Thiên, lui ra ngoài trước.
Sở Lăng Hàn đi rồi, Hoàng hậu lại ra hiệu cho mọi người xung quanh lui
xuống, vẻ mặt nghiêm túc, uy phong: “Thiên nhi, bản cung nghe nói quan
hệ của con và Tam tiểu thư nhà Gia Cát khá thân thiết?”
“Mẫu hậu…” Nghĩ đến Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Thiên không khỏi vui vẻ, “Nhi thần đúng là rất thích Tam tiểu thư.”
“Không được!” Hoàng hậu tức giận nói, “Con có cô nương con thích, bản cung lý
ra nên vui mừng mới đúng, nhưng Tam tiểu thư này, bản cung có nghe nói
nó có dính dáng đến người trên giang hồ, vết thương của con cũng là bởi
vì nó đúng không? Một nữ tử chưa chồng, lại dây dưa với nam nhân, còn ra thể thống gì!”
“Mẫu hậu, cảm giác thích này của nhi thần thực sự chỉ là của một mình nhi
thần, không liên quan gì đến Tam tiểu thư, huồng hồ, vẫn đều là nhi thần đơn phương tình nguyện mà thôi, Tam tiểu thư cũng không nghĩ gì đến nhi thần.” Sở Lăng Thiên giải thích.
“Thiên nhi không cần nói, từ hôm nay trở đi, bản cung không muốn con thân cận
với nó nữa! Lần này là u một cục, lần sau lỡ như trúng một đao thì phải
làm sao?”
“Sao mậu hậu lại có thể võ đoán như vậy?” Sắc mặt Sở Lăng Thiên cũng dần
lạnh đi, “Linh nhi là nữ tử tốt nhất mà nhi thần từng gặp.”
“Thiên nhi, mẫu hậu không muốn giấu giếm con nữa, trên đường con tiến cung,
bản cung đã hạ chỉ, ban Tam tiểu thư của Gia Cát thừa tướng cho Lương
Nguyên Phong làm thê rồi, hiện giờ con nói gì cũng đều muộn!”
“Mẫu hậu!” Trên mặt Sở Lăng Thiên thoáng tức giận, “Sao mẫu hậu có thể tự quyết định?”
“Thiên nhi là đang trách mẫu hậu sao?” Hoàng hậu nhắm mắt lại, vẻ mặt ánh lên khổ sở, “Mẫu hậu làm mọi chuyện đều là vì con!”
Sở Lăng Thiên lắc đầu nói: “Nhi thần sẽ không trách mẫu hậu, nhi thần chỉ
biết sẽ lập tức hạ lệnh tra xét kỹ Lương gia, trước khi Linh nhi thành
thân với Lương Nguyên Phong, sẽ tận diệt toàn bộ Lương gia!”